Tóm tắt
“Vu khống em tại bữa tiệc tốt nghiệp, và không chỉ thế, còn trục xuất em khỏi vương quốc!?... Đó là ta sao, người yêu em điên cuồng đây sao!?” Sau khi nhớ lại ký ức về tiền kiếp, Pia nhận ra rằng thế giới hiện tại cô đang sống giống hệt như một game otome nào đó mà cả hôn phu của cô cũng nằm trong số những mục tiêu chinh phục. Vì vậy, cô bé Pia mười tuổi đã cầu xin vị hôn phu của mình, Rufus hủy bỏ hôn ước. Nhưng sau khi nghe sự thật, Rufus trở nên tức giận. “Vậy thì, chúng ta cược nhé? Thử xem ta có hủy bỏ hôn ước với em trong bảy năm tới như em dự đoán hay không?” Pia, cô nàng có sự tự ti ở mức tối đa vì quá khứ không may mắn và vị thế trong trò chơi, được Rufus bao bọc và cưng chiều hết mức, giữ cô tránh xa khỏi những hiểm nguy ngay từ khi chúng chưa xảy ra...
27 Bình luận
Vì vài lý do cá nhân
chủ yếu do nghiện gamemà bí delay bộ này tận 2 năm =)))))nên là giờ bí sẽ tập trung chạy bộ này để cố gắng hoàn thành xong trong năm nay nhé
Tfnc
Tôi ngồi dưới ánh đèn khuya một mình.
Một dòng “em”, một tiếng “anh”,
Rơi như giọt mực, chạm vành tim tôi.
Người hôn rất khẽ, rất gần,
Tôi ngồi dịch chữ, bâng khuâng nuốt thầm.
Cẩu lương rơi giữa trăng rằm,
Gặp ngay chương bảy… cay thầm một phen.
Một bên má đỏ như phai,
Một bên ánh mắt… thơ bay lạc mùa.
Tôi ngồi giữa gió âm thầm,
Như con chữ lạc cuối hàng, nhìn trăng.
Bạn bè, người có người mang,
Kẻ treo ảnh cưới, kẻ sang bến tình.
Chỉ tôi gõ giữa lặng thinh,
Gõ từng nhịp vắng, gõ trên ngực mình.
Tôi quen lặng, chẳng ai nhìn,
Quen nghe câu thoại thay nghìn tiếng yêu.
Cảnh hôn ngắn ngủi bao nhiêu,
Mà dư âm thả vẫn nhiều bên tai.
Không ai gọi giữa ban mai,
Tôi hong chút nắng bằng hai nhịp vần.
Không ai đón giữa trong ngần,
Tôi đem trăng xuống, mời gần cạnh thơ.
Người ta chạm má – chạm mơ,
Tôi chạm con chữ bơ vơ chương này.
Người ta gọi một tiếng đầy,
Tôi nghe như gió chạm ngày đầu xuân.
Có người sống để cần thân,
Tôi quen sống giữa đôi vần lặng thinh.
Không ai đứng giữa bóng mình,
Nên tôi đứng giữa thơ tinh một đời.
Tôi không có kẻ đón đưa,
Nhưng tôi có nắng đung đưa trên đầu.
Trăng không rót mộng phai màu,
Chỉ soi đúng chỗ tôi ngồi viết thơ.
Không ai giữ bước chân tôi,
Nên tôi bước giữa khoảng trời trong veo.
Không ai gọi giữa trăng treo,
Tôi nghe tiếng gió gọi theo chính mình."
- Bí, thơ, trăng & ChatGPT -