• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 07

3 Bình luận - Độ dài: 2,571 từ - Cập nhật:

Solo: Bluepumpkin

◇ ◈ ◇ ◈ ◇

Chương 07

Đáng ngạc nhiên thay khi năm cuối cùng của tôi ở Học viện lại khá bình yên. Song song với các tiết học tại Học viện, tôi đắm mình trong sách vở, học hỏi từ các bậc tiền bối và các giáo sư trong khu nghiên cứu.

Suốt quảng thời gian ấy, tôi chưa từng chạm mặt Caroline lấy một lần.

Cậu cận vệ Mike hộ tống tôi mọi lúc mọi nơi. Có những lúc cậu ấy sẽ dẫn tôi đi đường vòng nhằm tránh đụng phải Caảoline nữa.

…Xin lỗi vì đã gây ra phiền hà nhé!

Mà chắc các thuộc cấp của Rufus phải ngạc nhiên về tôi lắm, sau cùng thì tôi yếu đuối tới mức chẳng dám đối mặt với bất kì nữ sinh nào nữa là.

Ừ cũng chẳng thể nào khác được….

Khi kì nghỉ hè tới, tôi sẽ lại ở cùng với anh Rufus tại lãnh địa của nhà Hầu tước Stan. Và tại đây, lần đầu tiên tôi đã phát hiện được hoá thạch của động vật. Đó là một chiếc răng từ con cá mập thời tiền sử, tôi đã nhảy cẫng lên vui sướng khi khai quật được nó.

Và đây cũng là hoá thạch động vật đầu tiên nên tôi sẽ giữ nó lại mãi mãi, dù đáng lý giá của chiếc hoá thạch này sẽ cao ngất ngưỡng luôn cho mà xem.

À đây sẽ là bí mật nho nhỏ của riêng tôi.

◇ ◈ ◇

Vào ngày thứ mười tại nhà của anh Rufus, tôi được anh ấy gọi vào phòng riêng.

“Pia, em ngồi xuống đi. Mike mang nó lại đây.”

Khi tôi ngồi xuống cạnh Rufus trên chiếc ghế sofa, Mike cẩn thận đặt một vật gì đó lên bàn trước khi mở tấm phủ ra.

Đây là một lại bẫy lưới thép để bắt các động vật nhỏ tronng rừng. Phía bên trong cái bẫy có nhiều vách ngăn tạo khoảng không nho nhỏ và từng con chuột bạch đang nằm trong đấy.

“Pia, em có thấy khó chịu hay gì không?”

“Em không sao cả nhưng mà…”

Anh ấy tính làm gì với mấy con chuột này vậy

Hay phải chăng đây là thú cưng của anh ấy?

“Thế thì ổn rồi. Anh chưa nói với em nhưng Caroline đã tiếp cận anh trước kì nghỉ này. Cuộc gặp đấy thật phiền phức. Dù chỉ mới gặp nhau lần đầu nhưng cô ta chẳng hiểu sao lại cố tỏ ra thân quen với anh đến lạ. Tới cả Pia của anh còn giữ lễ nghĩa khi nói chuyện với anh nữa là…”

Ôi không, anh ấy gặp Caroline rồi sao….

Thế là tôi phải nới lời chia tay với cái răng bé bé xinh xinh này rồi sao. [note77359]

Tôi nắm chặt tay khi cố gắng kiềm chế nỗi lo lắng đang dâng trào lên. Tuy nhiên, khi liếc nhìn sang Rufus, tôi nhận thấy mặt anh ấy đang quạo lắm.

….Hình như anh ấy bực rồi thì phải

Rufus là kiểu người tin rằng ngay cả trong một mối quan hệ thân thiết thì cũng cần phải có lễ nghi ở mức tối thiểu. Với cái tính cách thận trọng của anh ấy, phải mất vài năm anh ấy mới có thể mở lòng với ai đó. Còn việc anh ấy cư xử thân mật với tôi, có lẽ là vì tôi vừa là hôn thê cũng vừa là bạn thuở nhỏ của anh ấy.

Thật lòng mà nói, tôi đã nghĩ Caroline sẽ là ngoại lệ cơ, nhưng tôi đã nhầm. [note77360]

“Khi mà anh dồn hết kiên nhẫn để lắng nghe, cô ta lại thốt ra mấy lời kiểu là ‘Ồ chẳng phải anh có hôn thê sao? Cô ấy là ai thế? Thật kì lạ khi chẳng ai biết cô ta là ai nữa. Có lẽ do cô ta khó gần quá. Như thế quả là không ổn đâu! Anh có muốn em xử lý vấn đề này không?’ Đúng là thực sự đáng lo ngại đấy, anh chưa từng nhắc gì đến Pia của anh cả, thế mà cô ta vẫn biết cách mà nhắm vào em. Chính sự lạ lùng này càng làm cho lời tiên tri mà Pia nói với anh thêm chắc chắn. Thật tốt khi anh đã cấm tất cả những người xung quanh bàn về Pia của anh mà không được anh cho phép trước.

…Thế thì Caroline cũng là người chuyển sinh sao?

Đúng là trong game nhân vật của tôi chỉ có tên chứ không có hình minh hoạ nên có lẽ Caroline gặp phải khó khăn trong việc xác định hôn phu của anh Rufus đây mà.

“Em biết anh đã trả lời cô ta thế nào không? ‘Bời vì ta là một kẻ ấu trĩ nên ta muốn độc chiếm vị hôn phu cho riêng mình! Thế nên ta không có gì để nói với cô cả.’ Và thế là cô ta đáp lại rằng ‘Ơ kì thế, tuyến của Rufus bị bug à?’ Chính cái phản ứng đó khiến anh nhận ra vì sao Pia của anh lại sợ cô ta đến thế.”

Ơ kể cả thế thì việc anh ấy cấm nhắc tới tôi như thế có thực sự cần thiết không vậy?

Mà dù sao thì anh Rufus đối xử với Caroline cứ như quả bom di động nên Caroline có bối rối cũng phải thôi.

“Sau đó cô ta còn thốt ra rằng ‘Anh đã thay ngài Tể tướng đang bệnh cán đáng mọi công việc đúng không? Em thực sự ngưỡng mộ anh lắm đó.’’

“Á!”

….Ai đó mau trao huân chương khi tôi ngăn không cho mình thét toáng lên đi!

Ngay sau khi chúng tôi nhập học tại Học viện thì ngài Tể tướng và đồng thời cũng là cha của Rufus đã ốm vì lý do chưa xác định được. Cũng kể từ đó, anh Rufus đã phải đứng ra tiếp quản công việc của ngài Tế tướng để lại. Có thể nói rằng anh ấy đang bước theo bóng của cha mình…

…nhưng mà chính cái thông tin đấy lại là bí mật quốc gia thuộc hàng cơ mật nhất!

Dù sao thì một khi tin đồn rằng ngài Tể tướng đang lâm bệnh được truyền đi, chắc chắn sẽ có những kẻ thừa nước đục thả câu để tạo ra các cuộc xâu xé quyền lực. Kể cả bố mẹ của tôi, vốn là nhà Bá tước cũng không được phép biết chuyện này. Lý do tôi được biết việc này là tôi thỉnh thoảng giúp mẹ anh Rufus chăm sóc cho cha anh ấy.

“Làm sao mà…”

“…. Fufufu, anh cá là em đang thắc mắc thông tin lộ lọt từ đâu đúng chứ. Anh hiện đang phái người điều tra việc này. Cô ta sau đó còn bày vẻ mặt thông cảm và nói ‘Để có thể được vương quốc tin tưởng giao trọng trách Tể tướng hẳn phải khó khăn lắm….” Thế mà khi anh vặn ngược lại ‘Nói cho ta biết việc đấy khó khăn như thế nào’  thì cô ta đáp lại bâng khuâng rằng ‘Em đoán thế.’”

Uwaaahh…

Anh Rufus cực ghét những người tỏ ra biết tuốt nữa. Ít nhất thì cô ấy đã có thể khiêm tốn gỡ gạc lại bằng việc nói ‘Xin lỗi, em cũng chẳng biết nữa.’. Với cách phản ứng thế thì anh Rufus sẽ vui lòng chỉ giáo cho Caroline lại từ đầu.

Caroline đang liên tục tự huỷ rồi, nếu cô ấy thực sự muốn ở bên anh Rufus thì tiến triển này sẽ làm Caroline lo lắm đây.

“Và cuối cùng cô ta đưa anh cái túi này và nói ‘Dù sao thì em hi vọng chừng này sẽ giúp anh bớt mệt mỏi.’”

Tôi được anh ấy đưa cho một cái túi giấy xinh xắn và tò mò nhìn vào bên trong

Đây là…

“Bánh quy màu cầu vòng.”

Anh Rufus ngồi xuống cạnh tôi, cầm túi giấy lên và trải ra đĩa trước mặt tôi. Chúng trông giống hệt những chiếc bánh quy đơn giản từ kiếp trước của tôi. Hình trái tim này, ngôi sao và cả mặt trăng nữa…

Trông dễ thương thật.

“…Nó có ngon không ta?”

“Em ngốc quá! Em quên mất rằng chính em là người đã nhắc anh rằng những chiếc bánh này là chìa khoá mấu chốt à?”

Ơ đó là những gì mà tôi nói năm lên mười mà? Anh Rufus trông buồn bã ra mặt…

“Bên cạnh đó, chẳng phải việc không ăn là lẽ tất nhiên khi nhận được đồ từ người lạ sao? Mà Pia này, em cũng không được ăn đâu nhé! Anh nghĩ rằng nó có độc, nhất là sau khi cô ta biết chuyện gì đã xảy ra với phụ thân!”

“Độc á!?”

Cái trò Otome này đen tối đến thế cơ á? Ơ là ăn đống bánh này sẽ thực sự dính độc sao?

“Do đó, anh định đem mấy con chuột này ra thử độc.”

À thế hoá ra lũ chuột ở đây là để làm chuột bạch…

“Thật tuyệt vời anh Rufus! Anh đang lý giải sức hút của các trò otome này bằng khoa học!”

“Oto gì cơ? Em đang nói về cái gì thế?”

“Nhanh nói cho em biết kết quả đi!”

Rufus chỉ vào mấy con chuột.

“Từ trái qua phải, trước hết là con chuột chỉ ăn bánh duy nhất một lần, còn con kế bên thì ăn sau mỗi năm ngày, con đó thì mỗi hai ngày, con kia thì ăn hai ngày liên tiếp xen giữa một ngày ngừng. Con ở tuốt bên phải này thì được cho ăn bánh mỗi ngày.”

Khi nhìn từ trái qua phía bên phải, lũ chuột rõ ràng càng trở nên bồn chồn hơn. Con chuột ở phía bên phải thậm chí còn đi vòng quanh trong lồng của nó, thỉnh thoảng lại đâm đầu vào cái lồng.

“Nhìn này.”

Rufus đưa bánh quy qua cái lồng ở phía bên phải

Ssshhhh!

Con chuột rít lên. Sau khi nhe nanh và móng vuốt, nó ngay lập tức lao tới chỗ chiếc bánh quy rồi ngấu nghiến nuốt chửng nó.

“Nó bị nghiện sao?”

“Đúng là như thế. Lũ chuột tuyện vọng tìm kiếm nó tới mức khiến chúng trở nên vô cùng hung bạo.”

Thế thì nó cứ như là thuốc phiện

“Anh Rufus, các nhà kiểm định đã nói gì vậy?”

“Hiện tại anh đã đưa thứ này cho y sĩ nghiên cứu. Ngay lúc này những người mà anh có thể đưa thứ này vô cùng giới hạn. Có lẽ càng ăn nó nhiều thì triệu chứng ảo giác càng mạnh.” [note77361]

“Em hiểu rồi, nạn nhân sẽ bắt đầu bị ảo giác…”

“Đúng vậy và họ sẽ vô thức mến mộ người tặng họ những chiếc bánh quy ngon lành này.”

Anh Rufus nói đúng. Đối với một người nghiện, người cung cấp chất kích thích cho họ hẳn phải trông như một thiên thần. Sẽ chẳng có gì lạ nếu họ quyết định nghe theo mọi điều người đó bảo.

“Tuy vậy, không phát hiện thấy chất độc hoặc chất kích thích nào.”

“Nói cách khác, chính thí nghiệm này điều duy nhất chứng minh được tính gây nghiện của nó.”

Ồ đúng là con game otome tuyệt vời mà!

Rõ ràng, nữ chính là người có thể tạo nên một hỗn hợp phi lý đến như thế.

…Nhưng liều lượng giữa người và chuột là vô cùng khác nhau...

“Anh Rufus này, có ai khác đã ăn mấy cái bánh này chưa?”

“Thái tử điện hạ và một số người khác đã ăn phải nó rồi. Dù sao thì bánh cũng sẽ vượt qua việc thử độc mà không gặp vấn đề gì, nên anh chắc chắn họ đã ăn phải nó. Hơn nữa, đối với một con chuột, những chiếc bánh quy này to bằng chính cơ thể nó. Chúng ta vẫn chưa biết một người phải ăn bao nhiêu bánh mới có thể bị nghiện.… Tạm thời, sau khi báo cáo kết quả kiểm tra với phụ thân, anh cũng đã đệ trình lên quốc vương dưới danh nghĩa Tể tướng.”

“Ra là vậy..”

Với đôi mắt đỏ ngầu, con chuột đang ngấu nghiến ngấu những chiếc bánh quy. Tôi thực sự nhẹ nhõm vì Rufus đã không ăn phải thứ kinh khủng như vậy… thực sự đấy nhưng mà…

“Em sao thế Pia?”

“…Anh, em có một thỉnh cầu, dù nó hơi bị vô lý nhưng mà…”

“Không sao cả, em cứ nói anh nghe.”

“Em muốn anh tạo chứng cứ ngoại phạm cho quý cô Amelia và những vị hôn phu khác.”

“Anh hiểu rồi, mục đích là để các quý cô có vị hôn thế đang say mê Caroline không bị đối xử bất công nhỉ. Hiểu rồi, hãy hành động từng bước một để đảm bảo rằng họ không bị cô lập. Anh sẽ thông báo việc này tới cho họ biết.”

“Cảm ơn anh nhiều.”

Dù đây không phải là giải pháp lâu dài, tôi vẫn cúi đầu thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần là Rufus, tôi luôn có thể dựa vào anh ấy.

“Mà anh muốn em thưởng cho anh.”

Rufus nhếch mép cười nham hiểm, tôi đáp lại ngay lập tức.

“Tất nhiên rồi! Miễn nó trong khả năng của em!”

Tuy nhiên ngay sau đó, anh ấy tiến lại gần và thì thầm vào tai tôi…

“Anh muốn thứ em trân quý nhất.”

Thứ mà tôi trân quý nhất sao?

“…Em hiểu rồi.”

Tôi rơm rớm nước mắt đưa hóa thạch răng cá mập cho anh Rufus.

“…Ơ nước đi này anh không lường trước được đấy. Mà đây không phải thứ anh muố… À thôi… Đúng là đối với Pia của anh thì đây là báu vật quý giá nhất rồi. Mà dù sao thì khi đôi ta thành thân, nó cũng sẽ tự động thuộc về tay anh thôi nên có lẽ anh phải cố nhịn vậy.”

“Anh Rufus?”

Ơ? Anh ấy trông không vui tí nào cả… Nhưng đây là kho báu quý nhất của tôi mà….

“Không, không có gì cả. Cảm ơn Pia nhé, em tốt bụng quá.”

“…Em chẳng tốt đến thế. Bởi vì hành động của Caroline mà những quý cô ấy đang vô cùng đau khổ, trong khi đó thì em lại có thể trốn tránh vô cùng dễ dàng….”

Tôi cắn môi dưới đến mức bật ra máu.

“Pia, em không hề trốn tránh. Suốt bảy năm qua, em đã làm hết sức nhằm ngăn mình không bị kéo vào việc này mà đúng chứ?”

“…Có lẽ anh nói đúng.”

Trước khi tôi kịp nhận ra thì Mike cùng lũ chuột đã biến mất từ lúc nào không hay.

“Pia…”

Rufus ôm lấy tôi và luồn tay qua mái tóc, trước khi phủ kín môi tôi bằng môi anh. …Ôi, không. Môi của anh ấy nhuốm máu mình mất!

“A…”

“Đừng tự căn môi mình khi gặp áp lực nữa. Thay vào đó tìm tới cắn môi anh này.” [note77362]

Và thế là tôi được trao cho một nụ hôn nhẹ nhàng và say đắm

◇ ◈ ◇ ◈ ◇

Ghi chú

[Lên trên]
Bả sợ anh nhà bỏ bả nên tính bán lấy tiền mà chuồn đấy
Bả sợ anh nhà bỏ bả nên tính bán lấy tiền mà chuồn đấy
[Lên trên]
Chị nhà là ngoại lệ duy nhất =))))
Chị nhà là ngoại lệ duy nhất =))))
[Lên trên]
Ôi bạn ơi, nghẹo là dở r
Ôi bạn ơi, nghẹo là dở r
[Lên trên]
Ôi vl =))))))) mượt đấy
Ôi vl =))))))) mượt đấy
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

tưởng 4k chữ thật hoá ra bị lặp🤡
Tfnc
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Cảm ơn bạn nhé, truyện đã được sửa.
Thông cảm tí đăng khuya quá control V từ word ra tận 2 lần. Lạ ở chỗ tối qua ngồi đọc sửa 4-5 lần không nhận ra
884677593415184434.webp?size=160&quality=lossless
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
"Truyện vừa tới đoạn hôn nhau,
Tôi ngồi dưới ánh đèn khuya một mình.
Một dòng “em”, một tiếng “anh”,
Rơi như giọt mực, chạm vành tim tôi.

Người hôn rất khẽ, rất gần,
Tôi ngồi dịch chữ, bâng khuâng nuốt thầm.
Cẩu lương rơi giữa trăng rằm,
Gặp ngay chương bảy… cay thầm một phen.

Một bên má đỏ như phai,
Một bên ánh mắt… thơ bay lạc mùa.
Tôi ngồi giữa gió âm thầm,
Như con chữ lạc cuối hàng, nhìn trăng.

Bạn bè, người có người mang,
Kẻ treo ảnh cưới, kẻ sang bến tình.
Chỉ tôi gõ giữa lặng thinh,
Gõ từng nhịp vắng, gõ trên ngực mình.

Tôi quen lặng, chẳng ai nhìn,
Quen nghe câu thoại thay nghìn tiếng yêu.
Cảnh hôn ngắn ngủi bao nhiêu,
Mà dư âm thả vẫn nhiều bên tai.

Không ai gọi giữa ban mai,
Tôi hong chút nắng bằng hai nhịp vần.
Không ai đón giữa trong ngần,
Tôi đem trăng xuống, mời gần cạnh thơ.

Người ta chạm má – chạm mơ,
Tôi chạm con chữ bơ vơ chương này.
Người ta gọi một tiếng đầy,
Tôi nghe như gió chạm ngày đầu xuân.

Có người sống để cần thân,
Tôi quen sống giữa đôi vần lặng thinh.
Không ai đứng giữa bóng mình,
Nên tôi đứng giữa thơ tinh một đời.

Tôi không có kẻ đón đưa,
Nhưng tôi có nắng đung đưa trên đầu.
Trăng không rót mộng phai màu,
Chỉ soi đúng chỗ tôi ngồi viết thơ.

Không ai giữ bước chân tôi,
Nên tôi bước giữa khoảng trời trong veo.
Không ai gọi giữa trăng treo,
Tôi nghe tiếng gió gọi theo chính mình."

- Bí, thơ, trăng & ChatGPT -
884677593415184434.webp?size=160&quality=lossless
Xem thêm