Tại Bắc Thổ, trong danh tộc Onizuki, ai nấy đều biết rằng bản gia trực hệ có hai tiểu thư. Cùng với điều ấy, những lời đồn đại thêu dệt, thật giả lẫn lộn xoay quanh họ cũng lan truyền khắp chốn.
Về vị nhị tiểu thư Onizuki, do lần trước từng theo đoàn thượng lộ tiến kinh, nên đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi giữa các quý nhân và dân chúng ở kinh đô. Xuất thân vốn là con cháu danh gia vọng tộc thì khỏi phải nói, mà ở các phương diện ca vũ, thi thư, hoa đạo… đều là hạng nhất, tri thức phong phú. Việc nàng giải quyết vụ náo loạn Yêu Hồ, được triều đình ban thưởng cùng quan vị lại càng làm danh tiếng nổi bật hơn. Lại thêm sự gắn bó mật thiết với thương hội Tachibana, nhờ thế tiền tài nàng có thể xoay chuyển quả thực khôn cùng. Trên hết là dung nhan tuyệt thế, vóc dáng đầy đặn dù đã khoác kimono vẫn khó lòng che lấp… người ta bảo nàng có phần kiêu căng, nhưng ngay cả điều đó cũng hóa thành nét duyên.
Dòng dõi, thân phận, tài năng, của cải, nhan sắc, danh vọng… trong mắt thế nhân, nhị tiểu thư Onizuki là một cô gái được trời cao sủng ái, có trong tay tất cả.
Là phụ nữ thì chẳng ai không ghen tỵ. Là đàn ông thì chẳng ai không khát khao. Người người đều mong trở thành nàng, kẻ kẻ đều mong có được nàng, để vén rèm ghì chặt, tham lam chiếm hữu, khiến nàng phải bật khóc. Ấy là đạo lý vốn dĩ hiển nhiên.
…Vậy còn đại tiểu thư, trưởng nữ Onizuki thì sao? Kỳ thực, không mấy ai tường tận về nàng. Việc lần trước nàng không theo đoàn thượng kinh là nguyên nhân lớn. Nàng vẫn lâu nay ẩn cư tại Bắc Thổ, lo toan lãnh địa và đảm đương chức trách. Bởi thế, những lời đồn có đuôi có cánh mới len lén lan truyền dưới tầng ngầm.
Rằng nàng là tiểu thư đáng nguyền rủa, sinh ra từ bụng thiếp hèn.
Rằng nàng là kẻ quê mùa, thô kệch như một dã nhân.
Rằng bởi thế chẳng ai nguyện kết hôn, chỉ là cô gái đã quá tuổi mà vẫn chưa xuất giá.
Rằng nàng thua xa em gái mình, vóc dáng gầy guộc như bóng ma.
Tất cả chỉ nhằm hạ thấp đại tiểu thư. Đều là lời lẽ so sánh nàng thua kém em gái mình. Thậm chí có kẻ còn mượn cớ khinh miệt, cho rằng nàng không xứng làm gia chủ nhà Onizuki. Có người vì mua vui, có kẻ bởi ganh ghét với gia tộc ấy, lại có kẻ nhằm lấy lòng nhị tiểu thư, hoặc cũng có thể là lời đồn ác ý từ phe Aoi.
Thế nhưng, bên cạnh những lời mạt sát, cũng chẳng ít tiếng ngợi ca nàng.
Rằng nàng là con gái được chính gia chủ hết mực sủng ái.
Rằng nàng cứng cỏi liêm khiết, thiên tư trừ yêu xuất chúng, là kiếm sĩ trung quân.
Rằng nàng có mái tóc đen tuyền óng như cánh quạ, dung nhan nghiêm nghị kiêu hãnh, là mỹ nhân hiên ngang đáng tin tưởng.
Rằng không chỉ được gia chủ che chở, mà ngay cả thủ lĩnh ẩn hành chúng, kiêm quản lý ngân khố, cũng đứng sau làm hậu thuẫn, là thừa kế chính thống, có thể khiến cả rồng phải quy phục.
Đặc biệt, những người đồng hành cùng nàng trong sự việc liên quan đến Tengu vừa rồi đều hết mực ca ngợi. So với cô em gái kiêu căng thất thường, nàng biết tự kiềm chế, hiểu đạo lý, vì trung nghĩa chẳng tiếc thân mình. Dung nhan uy nghiêm, phong thái dũng cảm, quả thực khiến người ta thán phục khôn nguôi.
Và nay, đại tiểu thư ấy sẽ tham dự đại lễ của triều đình. Bỏ qua cả em gái, nàng sẽ cùng gia chủ xuất hiện… chuyện này phải nhìn nhận thế nào? Làm sao để thân thiết với gia tộc Onizuki? Biết đâu có thể cưới được một trong hai vị tiểu thư? Hay thậm chí, trở thành con rể của người đứng đầu gia tộc để hưởng lợi? Mọi người đều tò mò và quan tâm…
「……Vậy nên, trong lần đại lễ này, ánh mắt mọi người hẳn sẽ đổ dồn cả vào con. Họ sẽ cân đo khí độ của con, thăm dò đáy sâu của con, định giá trị của con.」
「Vâng.」
Nơi này là đạo trường trong phủ Aimi. Tại đó, sau khi đã cho lui người hầu, Onizuki Sumire cùng Onizuki Hina, cả hai thay phục trang vũ lễ, đối thoại cùng nhau. Người mẹ kế ân cần giảng giải cho cô con nuôi cách thiên hạ nhìn vào nàng. Còn Hina chỉ lặng lẽ gật đầu, tỏ ý hiểu mà không nói gì thêm.
「Con không được để người ta khinh nhờn. Nhưng cũng không nên khiến người ta khiếp sợ. Phải tao nhã mỹ lệ, phải thành thực thanh liêm… ít nhất hãy để mọi người trông thấy như vậy.」
Đặc biệt, trong buổi lễ, việc ca múa tán tụng Thiên Hoàng, tán tụng Phù Tang, tán tụng ân huệ của linh mạch chính là vai trò của nàng. Một chút sơ suất cũng không được phép…
「……Nhưng con không cần tự làm mình quá áp lực. Con chỉ là một trong rất nhiều người đảm nhiệm nghi thức, cũng chẳng phải bậc thầy ở lĩnh vực này. Đại lễ lần này rốt cuộc chỉ là hình thức nhằm củng cố uy thế cho triều đình. Không thể để sơ suất, nhưng cũng chẳng ai đòi hỏi sự hoàn mỹ. Chỉ cần con làm tròn bổn phận tối thiểu, sẽ chẳng có ai trách phạt.」
Nhị tiểu thư vốn là ngoại lệ khác thường. Còn chỉ cần nắm vững cơ bản, không tinh thông đến tận cùng cũng chẳng bị chê cười. Thực tế, ngày trước Sumire từng dự lễ ấy cũng như vậy. Khi ấy, bao kẻ nghe đồn cô là『Cuồng Đao』đều run sợ, đến lúc tận mắt thấy tiểu thư nhỏ nhắn ngoan ngoãn hành lễ cổ xưa thì ai nấy đều thở phào, thậm chí còn bàn bạc chuyện đón cô về làm thê tử, làm dâu… Dẫu rằng hôm sau cô thẳng tay chém chết tên đạo tặc ở ngoại kinh khiến tất cả toan tính thành vô nghĩa.
「……Huống chi, với dung mạo hiên ngang mỹ lệ của con, chút sơ hở lặt vặt cũng chỉ là chuyện nhỏ.」
Quả vậy. Ngắm nhìn dung nhan đại tiểu thư Onizuki Hina với vẻ lạnh lùng phảng phất như băng, phu nhân gia chủ cất lời tán thưởng. Nàng có phần ít bộc lộ cảm xúc, nhưng nhờ thừa hưởng nét thanh tú từ mẹ cùng mái tóc đen tuyền kiều diễm, tất cả lại hóa thành điểm quyến rũ độc đáo của con người Onizuki Hina.
「Đặc biệt là bộ y phục trắng này càng làm tôn thêm sắc tóc của con. Fufufu… thật là chất tóc tuyệt hảo. Đây hẳn cũng là ân huệ từ dị năng chăng?」
Sumire đưa tay vuốt ve mái tóc đen dài, mềm mượt óng ánh phản chiếu ánh sáng của Hina. Chất tóc mịn màng, không chút tổn hại, quả thật chẳng thể lý giải bằng việc chăm sóc thường nhật.
『Diệt Khước』, dị năng phủ định cả sự vật lẫn khái niệm, vốn chữa lành thương tích cho Hina, có lẽ cũng áp dụng được với tóc, khiến chúng chẳng khi nào hư tổn. Và làn da trắng quá mức, dẫu nàng thường dãi nắng hơn em gái, có lẽ cũng bởi vậy.
「……Xin thất lễ, nhưng phiền người đừng chạm vào tóc con thêm nữa.」
Hai lần, ba lần, bốn năm lần… khi người mẹ kế không ngừng vuốt ve mái tóc buông dài, Hina buông lời đáp lại, bình thản đến lạ. Không phải van xin, chẳng phải cầu khẩn. Chỉ như một lời yêu cầu mang tính nghĩa vụ.
「…Ara. Thứ lỗi nhé? Quả thực là ta thất lễ rồi. Hãy tha thứ cho ta nhé?」
Sumire đáp lại mà không để lộ chút khó chịu nào, ít nhất là trên bề mặt. Cô thu tay lại theo yêu cầu.
「Đối với phụ nữ mà nói, tóc chính là sinh mệnh, là bảo vật quý giá. Nếu chẳng phải để tết hay trang sức, mà lại tùy tiện chạm vào thì quả là thất lễ, phải không? Ấy hẳn… chỉ có phu quân mới được phép chăng?」
Sumire mỉm cười nói. Đôi mắt nhạt màu ánh sáng chăm chú nhìn con nuôi. Sau nụ cười hiền hòa kia lại phảng phất một sự đè nén khó tả, cùng nét đáng sợ mơ hồ. Thế nhưng… trong đôi mắt đượm nét u buồn của phu nhân, sắc mặt của Hina không hề có chút sợ hãi hay dao động.
Điều ấy vốn là hiển nhiên. Bởi khi ấy, tâm trí Hina đã ở một nơi khác. Tóc của nàng là của phu quân? Lẽ tất nhiên. Đến từng sợi tóc trên người nàng, hiển nhiên đều thuộc về chàng.
Hina nhớ rất rõ. Chàng ấy từng nhiều lần xoa đầu nàng, dịu dàng khen ngợi. Nàng từng nài xin để chàng tết tóc, cài trâm cho nàng. Được chàng gội đầu trong bồn tắm, đó là chuyện thường nhật. Mái tóc này từ lâu đã chịu biết bao lần tay chàng chạm vào. Mái tóc đẹp đẽ này là thứ nàng dâng hiến cho chàng.
Đúng vậy. Đây là vật sở hữu của chàng. Mỗi ngày, nàng thấm hương liệu vào tóc, để khi ôm chàng vùi mặt vào, chàng có thể tận hưởng. Nếu chàng ôm nàng từ phía sau trong cơn ân ái, nàng sẽ dâng tặng mái tóc này như dây cương. Nàng sẽ để tóc quấn lấy, trói chặt lấy sức mạnh của chàng, rồi yêu thương vỗ về. Để từng sợi tóc nhuốm đẫm, thấm chìm trong dòng ái tình đục ngầu ấy chính là bổn phận. Nàng sẽ đón nhận tình yêu ấy từ đỉnh đầu, ngập chìm trong đó, rồi mỉm cười như một tiểu quỷ. Nàng sẽ âu yếm ve vuốt tình yêu ấy, hôn lên nó như mổ thóc… Đó là điều đã được định sẵn. Là lẽ phải, là đạo lý. Là cuộc sống thường nhật đúng đắn của nàng và chàng.
Cho nên, lời lẽ của người đàn bà trước mắt chẳng khiến nàng có chút cảm xúc gì. Nếu có ai bảo trời cao màu xanh, thì liệu có kẻ nào vì thế mà dao động sao?
「Xin phép, chúng ta tiếp tục buổi luyện tập được chứ?」
Thế nên, Hina rất thản nhiên mà đưa câu chuyện sang hướng khác. Với người mẹ kế chẳng có lấy một phần tình cảm hay oán hận, nàng chỉ yêu cầu những điều cần thiết. Những bài dạy về điệu vũ, thanh ca trong nghi lễ… thực sự phiền phức vô cùng, nhưng cũng chẳng cách nào khác. Bởi đó là điều phụ thân nàng mong muốn.
…Thôi cũng tốt. Mai sau, khi nàng được kề vai bên chàng, những điều này ắt sẽ hữu ích. Nàng có thể dùng để an ủi chàng sau một ngày làm việc vất vả ngoài đồng. Cùng chàng ngâm mình trong suối nóng, ca múa cuồng nhiệt. Đó sẽ là món ăn tinh thần giúp chàng xua tan mệt mỏi. Chỉ cần nghĩ vậy thôi, những chuyện phiền toái tầm thường này cũng trở nên dễ tiếp nhận hơn.
「Đúng là một tâm thế tốt đẹp…Vậy thì từ giờ, ta sẽ dạy con tỉ mỉ đến từng cử động. Để con trở thành một tiểu thư xứng đáng, phải không nào?」
Lời khen của người mẹ kế, dẫu nghe có chút ẩn ý, nhưng Hina chẳng hề bận tâm hay thắc mắc. Trái tim nàng chỉ chứa đựng duy nhất tình yêu dành cho chàng ấy. Mọi sự việc chắn lối trước tình yêu đó, đều chỉ là thứ để nàng diệt trừ. Kể cả người mẹ kế đang đứng trước mặt, với cảm xúc cuồn cuộn ẩn giấu, cũng không ngoại lệ. Không có gì khiến nàng sợ hãi.
Bởi lẽ, Hina tin tưởng. Tin rằng, người luôn ở bên nàng gần nhất, vững chắc nhất, đáng tin cậy nhất, sẽ mãi nâng đỡ mối tình thuần khiết giữa nàng và chàng.
Nàng tin tưởng từ tận đáy lòng, trong sáng, không một chút hoài nghi…
-
Tiến sâu hơn, càng lúc càng vào tận cùng trong rừng. Từ sau lần chạm trán đầu tiên đến giờ, tuy chưa gặp phải cuộc đối đầu trực tiếp nào với yêu quái, nhưng cảm giác khó chịu thì lại từng chút một, vững chắc mà trở nên nặng nề hơn.
「Không phải điềm lành gì cho lắm nhỉ」
Nếu là hạng yêu quái hạ đẳng, vừa cảm thấy khí tức con người thì đã hẳn phải nhào ra xông tới mới đúng, thế nhưng việc không có chút dấu hiệu đó chính là minh chứng cho thấy nơi này có tồn tại yêu quái cấp cao, có trí tuệ, đang điều khiển bọn chúng. Nghĩ lại thì, đám gặp ở vùng ngoài đều toàn lũ ngụy trang, cũng thật đáng ngờ. Có lẽ đó vốn chỉ là do thám, quân canh gác chăng? Phải chăng lựa chọn ngay từ đầu đã sai lầm rồi?
「Trời sắp tối rồi. Rút lui về… e là chẳng thể được nhỉ」
Lấy từ trong áo ra chiếc la bàn. Kim chỉ cứ thế xoay tít, xoay cuồng đầy lố bịch. Nhìn quanh một lượt, khu rừng sâu với những hàng cây đồng nhất tới mức quái lạ, đến nỗi chẳng còn biết được mình đã bước vào từ hướng nào. Lôi bản đồ ra. Từ khi nào mà địa hình đã bắt đầu trở nên chẳng ăn khớp nữa? Hỏi thử hai người đi cùng thì ngay cả thức thần cũng đã mất phương hướng.
Kế hoạch ban đầu là nhắm đến tàn tích một nhà ga bỏ hoang từ xa xưa, nhưng giờ thì…
「Là bị hồ ly trêu chọc, hay bị chồn yêu lừa gạt đây」
「Thế này thì tốt nhất đừng cử động bừa thì hơn đó」
「Ừ. Đường núi khó đi. Ban đêm trong rừng núi thì nguy hiểm」
Trước tiếng thở dài của tôi, hai người đồng hành cũng lần lượt đưa ra ý kiến. Khi tôi gật đầu đồng thuận, cả ba bắt tay vào chuẩn bị cho một đêm cắm trại ngoài trời.
「Hai người đi nhặt củi về nhóm lửa đi. Tôi sẽ lo đá lửa… Lương khô thì còn chứ?」
Tạm xác nhận rằng bữa tối nay vẫn có cái để ăn. Hai người kia gom cành khô mang về, dùng để nhóm lửa. Nhận ra xung quanh đã tối đen như mực, chỉ còn một khoảng sáng nhỏ. May mà kịp, nếu nhóm lửa trễ hơn chút nữa thì có khi phải mò mẫm trong một màu đen đặc quánh.
「…Ăn thôi nhỉ」
「Sau đó thì mình cởi ra nhé~?」
「Hay là đùa giỡn một chút để chuẩn bị?」
「Ai cho là sẽ thành như thế chứ」
Sau khi thản nhiên đáp lại lời hai người kia, tôi bèn đặt nồi nhỏ lên bếp, rót nước từ bình vào. Cho viên tương miso cùng cơm khô vào, luộc lên qua loa. Đó chính là cháo cơm miso. Rắc thêm chút shichimi, chia đều làm ba phần rồi đưa cho mỗi người.
「Ừm. Thơm thật」
「Đúng là khi mệt mỏi thì miso vẫn là nhất nhỉ?」
「Mau ăn đi cho xong. Chúng ta phải giữ sức đến tận bình minh đấy」
「Eh?」
「Eh?」
「Cái câu vừa rồi thì có gì đáng ngạc nhiên chứ?」
Ngay cả trong tình cảnh thế này mà vẫn chưa buông bỏ được cái tâm niệm chuyện sắc dục, cái nghĩa vụ ấy quả thật khiến tôi không khỏi phần nào cảm phục. Vừa nghĩ vậy tôi vừa húp bát cháo miso. Ừm, vị mặn đậm cùng các loại thảo dược được trộn kỹ để bồi bổ thân thể, ngấm dần khắp người. Một khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi.
「Haa, haa… ấm cả người ra nhỉ~」
「Ừm, ngon lắm」
「Thế thì tốt」
Dẫu sao cũng là trừ yêu sư. Hẳn ngày thường vẫn quen dùng đồ ngon, nên cái lời khen kia dĩ nhiên chỉ là xã giao mà thôi.
「……」
Có lẽ là do mệt vì leo núi? Lúc đầu còn trò chuyện rôm rả trong bữa ăn, dần dần thì chỉ còn lại những động tác lặng lẽ. Sức lực bỗng tuôn đi đâu hết, cơn buồn ngủ tràn đến. Càng cố gắng chống lại thì lại càng mãnh liệt hơn.
「Nnn……」
Tiếng chiếc đũa rơi khỏi kẽ ngón tay vang lên. Không ai trách móc. Ai nấy đều lim dim, dần buông bỏ ý thức.
Đầu cúi gục. Hơi thở khẽ vang lên. Tiếng tí tách của đống lửa… Từ ngoài vùng sáng, lũ yêu quái bắt đầu vây quanh. Trong bóng tối, vô số cặp mắt sáng lấp lánh nổi lên.
…Có một loại linh mộc quý giá, được dùng làm nguyên liệu cho linh dược gây ngủ để bắt sống yêu quái. Loại linh mộc được cải tạo thành yêu mộc này đã hình thành một mối quan hệ cộng sinh với một số yêu quái khác.
Thành phần tỏa ra từ lá, hòa cùng hơi nước, gây buồn ngủ cho con người. Những con thú kiệt sức vì lạc lối không thể kháng cự lại ma lực ấy. Con mồi chìm vào giấc ngủ sâu… Lũ yêu quái có sức đề kháng sẽ xâu xé con mồi giờ đã vô phòng bị. Máu tươi văng tung tóe.
Loài thực vật yêu quái ăn thịt này lớn lên bằng cách hút máu của con mồi bị yêu quái khác giết chết… Lần này lại có thêm những nạn nhân đáng thương. Lần này là tận ba con người có linh lực! Trong đó có hai người là phụ nữ, thịt mềm mại. Một bữa tiệc u ám đầy tiếng gào thét sẽ bắt đầu, nơi chúng vừa đùa giỡn, vừa ăn tươi nuốt sống, vừa cưỡng bức con mồi.
Lũ yêu quái chảy nước dãi không thể chờ thêm. Không cần tín hiệu, chúng đồng loạt lao tới…!
「…Nếu là tiểu thuyết thì chắc sẽ được miêu tả như thế nhỉ?」
『『『GWOAOOO!!?』』』
Thứ tôi chứng kiến khi tỉnh dậy từ giấc giả vờ ngủ là tiếng gào thét của lũ yêu quái bị những lưỡi dao vô hình cắt thành từng miếng như bít tết xúc xắc.
-
…Thực ra, ngay từ giai đoạn đầu khi bước vào khu rừng, cả ba chúng tôi đều đã có linh cảm và dự đoán. Khu vực núi rừng mà chúng tôi đến điều tra không phải là nhỏ, nhưng cũng không quá rộng lớn. Một đại yêu có khả năng dẫn dắt và thống trị hàng chục yêu quái hạ đẳng không phải là thứ có thể hình thành chỉ trong một hai trăm năm. Rõ ràng là có một thế lực nào đó đang can thiệp.
Có lẽ vì vốn xuất thân từ một gia tộc dược sư, hai người dẫn đường với kiến thức sâu rộng về dược học đã nhận ra sự bất thường ở những cây cối trong rừng.Họ ngầm ra dấu cho tôi, và cả ba chúng tôi cùng lao vào cái bẫy. Chúng tôi giả vờ rơi vào bẫy. Trộn thuốc tỉnh táo vào cơm, giả vờ ngủ say để khiến kẻ địch mất cảnh giác. Dụ chúng ra. Và giăng bẫy ngược lại.
「Ôi trời, sắc bén thật đấy nhỉ? Đây là sợi tơ đao của Tsuchigumo trong truyền thuyết sao!」
Kaya trầm trồ khi nhìn lũ yêu quái bị cắt thành từng mảnh hoặc bị lưỡi tơ sắc bén cắm sâu vào thịt, giãy giụa bất lực. Dù chỉ là một cô gái trẻ, thái độ nhẹ nhàng trước cảnh tượng đẫm máu này đúng là phong thái của một bậc trừ yêu sư.
Trong lúc thu thập củi, tôi đưa cho cô ấy đôi găng tay và cùng trao đổi sợi tơ đao của con nhện ngu ngốc (đời trước). Sợi tơ sắc bén và mảnh được giăng khắp nơi như một cái bẫy dây trong khi thu thập củi. Kết quả là cảnh tượng kinh hoàng trước mắt.
「Đám tiếp theo, đến rồi.」
Hana lên tiếng. Đồng thời, cô ấy vung vũ khí vô hình. Vượt qua những kẽ hở của bẫy tơ nhện, cô ấy đánh chết lũ yêu quái đang lao tới. Tôi và Kaya cũng làm theo. Với ngọn thương và cây cung, chúng tôi tiêu diệt chúng.
「GYAOO!!?」
Tiếng kêu thảm thiết của một con trung yêu to lớn trúng tên. Không chịu nổi, lũ yêu quái sống sót bỏ chạy vào bóng tối. Sự tĩnh lặng bao trùm xung quanh…
「Xử lý được khoảng hai mươi con, hay cỡ đó… nhưng toàn là tiểu yêu.」
Có vài con trung yêu trong đám, nhưng chúng ở phía sau nên chỉ bị thương chứ chưa bị hạ gục… Chúng tôi cố ý không hạ gục chúng.
「Kaya-dono, mọi chuyện thế nào?」
「Hoàn hảo luôn nhé! Nhìn này!」
Kaya đưa ra một chiếc la bàn. Một pháp khí được chế tác theo hình dạng la bàn. Một pháp khí dò tìm điển hình. Mũi tên và kim được rèn từ cùng một linh thạch, hút lẫn nhau. Chúng chỉ đường. Con đường đã được mở ra.
「No bụng xong rồi nhỉ? …Vậy, chúng ta bắt tay vào việc thôi.」
-
『Mayowashi-gami』[note80784] thuở xưa cùng với 『Sodemogi-sama』[note80785] vốn là những thần vệ đường nhân tạo thường được các gia tộc trừ yêu sử dụng. Không, có lẽ phải nói rằng, đã từng được sử dụng thì đúng hơn.
Xác ướp của một đứa trẻ khoảng mười tuổi là nguyên liệu tối ưu, và qua nghi thức cùng vật hiến tế, vị thần hiện ra mang hình dáng một nhà sư hành hương, tay cầm gậy tích trượng, đội nón lá. Đó là một xác ướp khô héo trong bộ dạng nhà sư. Với khả năng dẫn dắt ý thức, làm sai lệch phương hướng, vị thần này ngăn chặn kẻ xâm nhập vào khu vực cần bảo vệ.
Việc bị liệt vào danh sách cấm thuật và cấm sản xuất mới đã xảy ra từ một trăm năm mươi năm trước. Tuy nhiên, giống như『Mayoiga』thường được sử dụng ở vùng Bắc Thổ, các sản phẩm hiện có không bị phá hủy, nên nếu tìm kiếm, chắc chắn vẫn còn không ít gia tộc trừ yêu sử dụng chúng như một phần của cơ chế phòng vệ cho lãnh địa hay dinh thự. Thậm chí, người ta còn kể rằng khi một gia tộc suy tàn, những thứ này được rao bán và rơi vào tay các thương gia giàu có hay quý tộc. Chắc hẳn không ai nhìn thấy mà lập tức lên án ngay.
… Đúng vậy. Miễn là đó thực sự là một món đồ cổ hơn một trăm năm mươi năm.
『…』
Với đôi hốc mắt không còn nhãn cầu, vị ngụy thần nhìn đám yêu quái chạy trốn qua khu rừng. Dựa vào tình hình, cuộc tấn công rõ ràng đã thất bại. Ngay lập tức, vị thần ra lệnh cho con khỉ khổng lồ bản đạo thức thần đang ẩn nấp phía sau đập tan đám yêu quái chạy trốn về.
Không phải trút giận. Không phải chúng chạy trốn. Mạch lý luận được cài đặt trong vị ngụy thần phán đoán rằng chúng bị ép phải chạy trốn. Chắc chắn chúng đang bị truy đuổi. Sức mạnh làm lạc lối của ngụy thần sẽ trở nên vô dụng khi đối phương có mục tiêu rõ ràng. Vị thần ra lệnh cho khỉ chuẩn bị tư thế đối phó.
「Chậm quá đấy」
Đầu con khỉ bị cắt đứt bởi sợi tơ nhện được kéo căng. Ngụy thần mở to đôi mắt không nhãn cầu, sững sờ nhìn cơ thể của con thú đang sụp đổ.
Áo choàng lông vũ thiên cẩu… Người đàn ông khoác nó sử dụng một trong nhiều quyền năng, cho phép bay lượn trên trời trong thời gian ngắn, nhảy múa trên không, vượt qua con khỉ và ngụy thần, đứng sau lưng chúng. Với sợi tơ từ cỗ tay xoay, hắn dễ dàng tiêu diệt con đại yêu đang chờ sẵn.
『…!!』
Nhận thức được tình cảnh, 『Mayowashi-gami』 lập tức định phản kích. Đối chiếu với điều kiện môi trường chiến đấu đã được nhập sẵn, nó giơ tích trượng trong tay lên. Pháp cụ ấy phát sáng xanh nhạt…
「Nhưng trước đó nè~, hạ gục thôi!!」
Cùng với giọng nữ vô tư, tầm nhìn của ngụy thần xoay tròn. Nó chứng kiến xác ướp chỉ còn nửa thân dưới sụp đổ. Một mũi tên bắn xuyên qua ngực, khiến nửa thân trên nổ tung thành mảnh vụn. Đặc biệt, phần đầu bị cắt đứt gọn gàng lăn tròn như quả bóng. Rồi dừng lại. Bị một bàn chân chặn đứng.
「Nn」
Cùng với tiếng rên khẽ của cô gái, ý thức của ngụy thần tan biến…
-
「Cái này là……『Mayowashi-gami』, phải không nhỉ?」
Nhìn lên bầu trời, trời vẫn còn sáng, và tôi có thể nhìn rõ hình dạng của đống hài cốt vỡ vụn. Hóa ra, bên trong kết giới, chúng tôi đã bị lừa bởi một màn đêm giả tạo. Cảm giác rằng mặt trời lặn quá sớm dường như không phải là ảo giác.
「Nhìn qua thì có vẻ khá mới. Có lẽ…… chưa tới trăm năm đâu」
Tôi thu sợi tơ về cỗ tay xoay, quan sát đống tàn tích của kẻ canh gác và nói sự thật. Nói cách khác, thứ này là một sản phẩm chế tạo bất hợp pháp. Hơn nữa, chuyển động của nó dường như mang chút cảm xúc, thậm chí có cả khả năng phán đoán đơn giản. Nghĩa là…
「Hàng cấm đã được cải tiến… dùng yêu quái làm thức thần bản đạo. Và, chính là nhà ga sao」
Tôi quay mặt về phía trước. Một nhà ga hiện ra. Dù có vẻ đã bị bỏ hoang nhiều năm, nó lại được xây dựng mới mẻ và sạch sẽ đến lạ.
「Xin nói rõ trước nhé~, chỗ này tuyệt đối không phải là nơi thí nghiệm hay viện nghiên cứu bí mật của nhà chúng tôi đâu đấy~」
Kaya lên tiếng như thể đọc được suy nghĩ của tôi, tự biện hộ cho gia tộc mình.
「Tôi không nghi ngờ gì về chuyện đó. Có lẽ là một đám lang thang nào đó đã trôi dạt đến đây và dùng nơi này làm căn cứ, đúng không?」
Nếu là gia tộc của các cô ấy làm, tôi không nghĩ họ sẽ cho phép điều tra chỉ vì lời chỉ trích của tôi. Ít nhất, họ sẽ tìm cách câu giờ để phi tang chứng cứ. Dù sao đi nữa, sự thật sẽ sớm lộ ra.
「Hãy tìm quanh mặt đất đi. Chắc hẳn có cửa ngầm hay gì đó được giấu ở đây」
Nhà ga á? Không đời nào tôi vào đó. Rõ ràng nó đang cố tình dụ chúng tôi. Với một thứ sừng sững như tấm biển quảng cáo, bất kỳ trừ yêu sư nào đối mặt với yêu quái xảo quyệt đều sẽ lập tức nhận ra đó là một cái bẫy. Quả nhiên, hai người dẫn đường không chút nghi ngờ mà làm theo chỉ dẫn của tôi.
……Mà nghĩ kỹ, ngay từ lúc cả ba cùng nhất trí với nhau trong nháy mắt, thì bản thân tôi cũng đã bị tẩy não thành kẻ đầu óc toàn nếp nghĩ của trừ yêu sư rồi.
「……? Tìm thấy rồi?」
Hana, người vẫn đang bò sát mặt đất như thể trườn đi, bỗng nhận ra một điều khác lạ. Cô ấy chống gối ngồi dậy, rút đoản đao ra, bắt đầu gạt đất cát. Vén hết đất vụn và cát bụi sang một bên, rồi nó hiện ra. Một cánh cửa sắt kiểu chôn ngầm, không hề có tay nắm…
「……Giờ làm sao đây?」
「Tôi đi trước」
「Ừ, đúng như dự đoán」
Câu đáp lệch hướng của Hana trước lời xác nhận của tôi. Có vẻ như trong cô vốn chẳng hề tồn tại lựa chọn quay lui. Nhưng nghĩ lại, với các cô thì đó cũng là lẽ thường…
「Hãy cho thức thần đi trinh sát trước. Tôi sẽ mở cửa. Hana-dono thả thức thần vào, còn Kaya-dono lo cảnh giới xung quanh」
Vừa dặn dò, tôi vừa cắm lưỡi xẻng gấp vào khe cửa sắt. Dùng lưỡi thép nạy vào, lấy nguyên lý đòn bẩy để cạy lên. Nặng lắm… nhưng vẫn được!
「Được rồi…!!」
Nắm lấy mép cửa vừa bật lên, tôi dồn sức mạnh của cơ thể đã gia cường rồi nhấc bổng nó. Lập tức, luồng không khí lạnh lẽo ẩm mốc tràn ra. Thứ này là…
「……Đi thôi」
Hana thả đi một thức thần. Đó là một con chim nhỏ, lao thẳng vào bóng tối. Thị giác được liên kết, cô ấy nhắm mắt lại, chìm trong tĩnh lặng. Còn tôi thì vẫn không rời mắt khỏi khoảng tối hun hút kia, sẵn sàng đóng sập cửa bất cứ lúc nào nếu cần.
…Trong tĩnh lặng, thời gian dần trôi.
「……?」
「Có chuyện gì vậy?」
Khuôn mặt Hana thoáng lộ vẻ bối rối không rõ diễn tả. Thấy vậy, tôi cất tiếng hỏi. Đáp lại, cô ấy chỉ trao cho tôi ánh mắt khó xử, không biết nên nói thế nào.
「……Cô thấy gì?」
Tôi đổi cách hỏi để cô ấy dễ trả lời hơn. Cuối cùng, Hana cũng tìm được lời lẽ, dệt nên một câu miêu tả ngắn gọn. Đó chính là…
-
「Tưởng đâu là trận quyết chiến! Ai dè lại xì hơi hết cả~」
Đó là lời than thở thất vọng của Kaya trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất. Trước mắt chúng tôi là một xác ướp. Chính xác hơn, là một thi thể đã được ướp khô.
「Kết quả khám nghiệm tử thi thế nào?」
「Không có ngoại thương. Phỏng đoán là chết vì bệnh hoặc trúng độc」
「Trúng độc…… chắc là lỡ tay trong khi thí nghiệm chăng?」
Không gian dưới lòng đất được chia thành nhiều khu vực, xếp chồng lên nhau. Một phòng nghiên cứu ngầm. Chắc chắn họ đã dính líu đến các cấm thuật. Những lọ mẫu vật bị cấm đoán rõ ràng được xếp ngay ngắn. Trên kệ là những cuốn sách cấm và ghi chép quan sát, cùng với các thiết bị phủ bụi, có vẻ đang được sử dụng cho một thí nghiệm nào đó. Và dưới chân là những lọ vỡ cùng xác ướp… Thật sự, thật sự là một kết cục khiến người ta hụt hẫng. Chuẩn bị tinh thần kỹ càng, cuối cùng lại bị chơi khăm thế này.
「Ahaha, chết vì độc là sao chứ? Quá ngốc nghếch luôn!」
Trái ngược với sự chán nản của tôi, Kaya ôm bụng cười lớn đầy sảng khoái. Là người thuộc gia tộc Juuyaku, một chi tộc của Yakushiji, vốn rành về dược học, có lẽ cô ấy thấy việc tự làm mình trúng độc trong thí nghiệm là một chuyện quá nực cười. Cười đến mức suýt ngạt thở, cô ấy được người bạn đồng hành ít nói vỗ lưng để lấy lại hơi thở. Tôi, như một chút lòng thương của võ sĩ, quay mắt đi chỗ khác. Tôi nhìn lại xác ướp.
「Không biết đã bị bỏ mặc mấy chục năm rồi nhỉ…… mốc meo cả rồi」
Da thịt đen kịt, nứt nẻ vì mục rữa. Xương nổi rõ, như thể toàn bộ độ ẩm đã bị rút cạn. Khuôn mặt gần như không thể nhận diện. Có lẽ những người biết về thi thể này đã chết cả rồi, hoặc có thể là người từ dân thường, không liên quan gì đến các gia tộc trừ yêu chính thống. Muốn biết lai lịch của thi thể này, chỉ còn cách trông đợi vào các vật phẩm còn sót lại trong phòng thí nghiệm.
「Mà thôi, dù sao thì giải quyết êm đẹp, không đổ máu mới là tốt nhất. Vậy là coi như sự việc này tạm xong… à, chắc không đâu」
Bỏ đi kỳ vọng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc mà không cần động tay chân, tôi quay lại vì cảm nhận được một luồng khí. Tôi nắm chặt cây thương. Hai người bên cạnh cũng vậy, cùng nhìn chằm chằm vào cánh cửa ở phía sâu trong phòng thí nghiệm tối tăm.
Một cánh cửa sắt nặng nề, gắn ba then ngang bằng thép, khóa ngoài bằng xích và khóa đồng, dán chi chít bùa chú đã cháy sém… ngay sau đó, nó lõm vào.
「!?」
Cánh cửa sắt, chắc chắn phải rất dày, bị móp một cách kinh khủng, khiến tôi bất giác lùi lại. Âm thanh va chạm vang vọng dữ dội trong không gian dưới lòng đất. Căng thẳng dâng cao. Tiếng nuốt nước bọt của Hana vang lên. Âm thanh dây cung bị kéo căng. Lại một tiếng va chạm nữa. Vết móp lớn hơn. Dây xích khóa rung lắc.
「…Hana-dono, qua phía bên hông cửa. Kaya-dono, nếu có thể thì nhắm vào đầu. Nếu bị áp sát thì rút lui sang gian sau」
Không có câu trả lời. Cũng chẳng có thời gian. Cả hai lặng lẽ gật đầu. Tôi sẽ làm mồi nhử và tường chắn. Kaya liên tục bắn cung, và nếu kẻ xuất hiện tiến gần, tôi sẽ giữ chân nó. Hana sẽ nhân cơ hội đánh lén từ bên hông hoặc phía sau. Việc phân tán cũng nhằm tránh bị quét sạch bởi một quyền năng nào đó.
Lần va chạm thứ ba. Một sợi xích bị đứt. Lần thứ tư. Thêm hai sợi nữa rơi xuống. Vài lá bùa bị xé rách. Đến lần thứ năm, một thanh chốt bung ra.
Va chạm. Va chạm. Va chạm. Móp. Móp. Móp. Xích rơi. Bùa rách. Cánh cửa sắt nứt toác. Giới hạn đã đến.
「……!!」
Chắc chắn chưa đến mười giây, cánh cửa sẽ bị phá nát. Tôi siết chặt cây thương. Dù thứ gì xuất hiện, dù chuyện gì xảy ra, tôi sẽ kết liễu đến cùng. Quyết tâm đã định. Rồi những tiếng va chạm dữ dội vang lên liên tiếp… và ngừng lại.
「……?」
Một sự tĩnh lặng kỳ lạ bất ngờ ập đến. Tôi thoáng bối rối, thả lỏng, nhưng ngay lập tức nhận ra đó là dấu hiệu nguy hiểm. Hiểu ra "kịch bản quen thuộc", tôi lao tới.
「Hana! Nằm xuống!!」
『HIIIII!!!』
Nghe tiếng quát, Hana ngồi sụp xuống, thoát chết trong gang tấc. Thứ gì đó xuyên qua bức tường, ngay chỗ đầu cô vừa đứng. Vấn đề là liệu cô có thể tiếp tục sống sót. Bởi vì thứ vừa xuyên tường ấy lập tức chụp xuống thẳng chỗ Hana……!!
「Để tao xem mày làm được gì!」
Tôi lao vào giữa lằn ranh, đúng nghĩa là đâm ngang một nhát thương. Cây thương chặn đứng thứ đó, nhưng…
「Không quét được sao!?」
Nhận ra hình dạng giống xúc tu của nó, tôi hoảng loạn khi cây thương dính chặt, không rút ra được. Không, đây không phải xúc tu mà là…
「Sao biển…… không, là chân bạch tuộc!?」
Tôi theo trực giác biết rằng không được chạm vào thứ chân bạch tuộc đó. Tôi lập tức buông thương. Chân bạch tuộc quấn quanh, bẻ gãy cây thương và ném đi. Những giác hút trên xúc tu giật giật, ngọ nguậy… tìm kiếm. Rồi nó vung về phía tôi!!
「!?」
Ôm lấy Hana, tôi lăn trên sàn để né. Một âm thanh ghê rợn khiến tôi nhìn sang. Sàn đá bị cắt một đường rõ rệt. Tôi và Hana bật dậy, lùi lại. Quay đầu, chúng tôi thấy hình dạng của nó.
Koromodako? Hay Tako nyuudou? Thứ phá tường lao ra có hình dạng gần giống bạch tuộc nhất. Chính xác hơn, nó như một con bạch tuộc khổng lồ dính vào cơ thể người với hai chân và thân trên. Làn da trơn tuột đỏ đen, tám cánh tay bạch tuộc, có lẽ còn hơn, xoè rộng như những cánh hoa. Ở chính giữa, một cái miệng tua tủa vô số răng nanh mọc lung tung. Dòng dịch nhớt chảy xuống, hơi thở trắng xóa phả ra.
Nói thẳng ra, thứ này hoàn toàn không phải cảnh tượng thường thấy. Ít nhất thì đem đi nướng takoyaki cũng chẳng ăn nổi.
「N-nó là cái gì thế!? Nhện à!?」
「Bạch tuộc đó, bạch tuộc!!」
「Bạch tuộc là gì vậy!?」
「Không biết bạch tuộc sao!?」
Kaya hoảng loạn hét toáng trước hình dạng của con quái vật vừa hiện thân. Hana cũng không giấu được vẻ bối rối. Thật khó tin, mấy cảnh máu me còn bình thản, thế mà lại hoảng hốt trước một con bạch tuộc… À mà phải rồi.
「Ở vùng nội địa thì biết bạch tuộc thế quái nào được!!?」
Tôi hét lên, vừa né sợi xúc tu bắn tới, vừa vung đoản đao chém mạnh. Là thanh đoản đao sắc anh đào. Một nhát ấy, cánh tay bạch tuộc bị cắt gọn đến bất ngờ. Con quái vật gầm lên vì đau đớn, vừa phẫn nộ vừa sững sờ. Đoạn chi rơi xuống đất, còn ngo ngoe quằn quại.
「Bắn tên đi!!」
「!? Rõ rồi!!」
Theo lệnh của tôi, Kaya lập tức hoàn hồn, giương cung bắn liên tiếp. Hai phát, ba phát, bốn phát, năm phát, những mũi tên nối nhau lao vun vút, cắm phập vào cái đầu bạch tuộc kia. Thế nhưng, dù là cung cường lực đã được gia trì linh lực, mũi tên vẫn chỉ xuyên nông, bị chặn lại bởi phần thân thịt đàn hồi quái dị.
『!!!』
Như những cánh hoa nở rộ, những cái chân bạch tuộc vươn dài tới góc phòng, con quái gầm rú, hàm lớn mở toang, răng nanh rung lên. Rõ ràng là nó đang nổi giận. Và có lẽ hành động tiếp theo của nó…
「Chạy sang phòng phía sau đi!!」
Chúng tôi xoay gót lao đi, đồng thời con bạch tuộc cũng xông tới. Dùng đôi chân mảnh khảnh và những xúc tu mọc từ thân trên, nó lao tới như một cơn bão, gào lên những âm thanh kỳ dị không thể diễn tả, miệng phun ra chất nhầy. Ghê tởm, ghê tởm quá!!
「Đóng cửa lại!」
Tôi hét lên với Hana và Kaya, những người đã chui vào trước. Đồng thời, tôi trượt người vào phòng. Cánh cửa sắt đóng sập lại. Ngay khi đóng, nó bị móp một tiếng boong, thậm chí bị xuyên thủng một chút. Đầu một xúc tu ló ra.
「Chết tiệt!!」
Tôi lập tức chém đứt đầu xúc tu. Tôi đưa cỗ tay xoay cho Hana. Cô ấy ngay lập tức hiểu ý.
「Tôi sẽ làm mồi nhử!!」
Kaya tuyên bố, kéo cung với ba mũi tên gộp lại. Tôi đáp lại, vào vị trí. Tôi giăng sợi tơ từ cỗ tay xoay. Cánh cửa bị cạy ra, con quái thò đầu qua khe hở. Không rõ mắt nó ở đâu, nhưng rõ ràng nó đang hướng về Kaya và gầm lên.
「Đừng có nhìn với con mắt dâm đãng thế chứ!!」
Kaya mắng nhiếc con quái, hàm nó mở toang, để lộ răng nanh từ lớp da đỏ đen lấp loáng. Cùng lúc, cô bắn cung mạnh. Tiếng mũi tên xé gió. Cắm phập. Phần bên trong rõ ràng mềm hơn bên ngoài.
『!!!?』
Hai trong ba mũi tên xuyên qua miệng con quái, vốn đang há to như một bông hoa. Nó lắc đầu, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Nhưng mũi tên của Kaya có ngạnh, đủ để lấy mạng. Dù thân tên gãy, ngạnh vẫn cắm sâu hơn vào thịt. Hơn nữa, còn tẩm độc.
「Ahaha… Nhưng mà, hiệu quả chưa thực sự tốt nhỉ?」
Đó là chất độc của gia tộc Juuyaku, có thể là loại độc đáng tự hào. Nhưng con yêu quái vẫn quẫy đạp, như thể chất độc chẳng có tác dụng, khiến Kaya cười gượng, có phần tổn thương. Dù vậy, cô vẫn tiếp tục bắn, khi hết tên thì rút đoản đao thủ thế.
『!!!』
Trong lúc đó, con quái bạch tuộc tận dụng cơ thể mềm dẻo, luồn qua cánh cửa sắt. Nó cúi người, gầm gừ, lao về phía Kaya… rồi ngã nhào xuống sàn, miệng cắm xuống đất vì chân bị cắt.
「Đáng đời!!」
Kaya đánh lạc hướng nó, trong khi tôi và Hana giăng tơ dưới sàn bằng cỗ tay xoay, nín thở, đặt bẫy dây lần thứ hai. Những cái chân bị cắt đứt ngọ nguậy như không hiểu chuyện gì xảy ra. Bản thể cũng vậy, phun chất lỏng xanh, rối loạn. Nó cố đứng dậy bằng những xúc tu quanh miệng.
「Hana!」
「Ừ!!」
Tôi ra hiệu, Hana lao tới với thứ vũ khí vô hình, đập mạnh vào sau đầu con bạch tuộc như muốn đập chết nó. Con quái vừa đứng dậy lại ngã sấp. Nếu cấu trúc bên trong giống bạch tuộc, chắc chắn nội tạng nó đã chịu tổn thương nặng.
「Đòn kết liễu, thêm một phát nữa…!! Ugh!?」
Tôi định dùng cỗ xe tay để cắt đầu nó, nhưng bị một xúc tu đã đứt cản lại. Nó quấn quanh cánh tay tôi, siết chặt. Tôi cố gỡ, nhưng giác hút dính chặt, lực siết mạnh đến mức như muốn bẻ gãy xương, khiến tôi hét lên.
「Đối xử như gia nhân…! ứ!?」
Hana, đang đập liên tục vào đầu con bạch tuộc, nhận ra sự bất thường của tôi và quay lại. Đó là sơ hở. Một xúc tu đang quẫy đạp hất văng cô. Con yêu quái, miệng sùi bọt, hấp hối, trừng mắt nhìn Kaya. Nó hướng miệng về phía cô.
「Ah, không ổn rồi?」
Kaya lẩm bẩm, linh cảm điều chẳng lành. Con yêu quái, dù thiếu chân, vẫn lao tới với tốc độ và thế lực kinh người, khiến chân người nhìn run rẩy. Kaya chậm phản ứng trước con quái đang tiến tới…
「Cắn lấy bên này đi cho ta!!」
Nó liều lĩnh ngoạm vào thứ mà tôi vừa rải, ý thức quái vật bị thu hút. Đi xuyên qua bên cạnh Kaya, nó liếm sạch những hạt rải trên sàn, nghiền nát và nuốt hết trong tham lam.
Hạt trừ yêu, hay còn gọi là『Thân Đại Xá Lợi』, loại thượng hạng, tôi đã ném hết số mình có. Hiệu quả tuyệt vời. Cơn thù hận, ác ý, địch ý của con yêu quái với Kaya tan biến, nó điên cuồng gặm nhấm những hạt xá lợi trên sàn. Một cảnh tượng vừa kinh dị vừa hài hước.
「…!!?」
「Kaya-dono! Lui lại!!」
Ta nắm tay cô kéo lùi. Quái vật nuốt chửng hết xá lợi và quay mặt lại, cùng lúc đó vô số xúc tu vồ lấy tôi trong nháy mắt.
「Ugo, gya!!?」
Xương toàn thân kêu răng rắc. Chưa, chưa gãy, nhưng…!!
「Haha, nên nói là cái đó thật khiêu dâm đấy……!!?」
Trước mắt tôi là cái lỗ đỏ đen há to. Những chiếc răng sắc nhọn mọc lộn xộn. Lưỡi chăng? Những xúc tu như giun đất nhảy nhót tưng bừng. Nhiều vô số.
Nó định bắt đầu ăn sống từ đầu.
「Trước đó, nếm cái này đi…!!」
Dù bị trói chặt, tôi cố cử động cánh tay, lôi từ trong ngực ra một thứ. Tôi dùng linh thuật kích hoạt nó.
「Nào, món quà Giáng sinh hơi sớm một chút đây!!」
Tôi ném thẳng thứ đó vào cái miệng đang há to như bông hoa. Quả cầu nổ chứa『Thân Đại Xá Lợi』trắng tinh, con yêu quái theo bản năng nuốt chửng.
Tiếng nổ vang lên, bụng con yêu quái nổ tung. Mảnh thịt, chất nhầy, và dịch xanh bắn tung tóe. Con yêu quái sụp đổ. Tôi cũng bị vạ lây, bị đè dưới đống đổ nát.
「Ái chà!!?」
Cách cơ thể khổng lồ của con bạch tuộc sụp đổ thật tệ hại, và loại yêu quái này, dù chịu vết thương chí mạng, tay chân vẫn tự động quẫy đạp. Cơ thể tôi vẫn bị những xúc tu co giật nắm chặt, trong khi đống hài cốt của nó đè lên, suýt nữa khiến tôi chết ngạt.
ập xuống tưởng chừng như sắp bị ép chết ngạt.
「Bây giờ, tôi sẽ cứu anh…!」
「Ừm!」
Kaya cùng Hana lao vọt đến. Kaya lôi kéo tôi ra khỏi phần bị đè, còn Hana thì đấm mạnh vào xúc tu, cưỡng ép giằng nó ra để giải thoát cho tôi. Hai người cùng nhau đánh mạnh vào những xúc tu đang phản kháng dữ dội, từng cái một bị gỡ bỏ. Tôi được giải thoát.
「Khụ, khụ…… uệ!! T… thoát rồi!」
Do ảnh hưởng từ áp lực nơi lồng ngực, tôi vừa ho sặc vừa tỏ lòng cảm tạ. Ngẩng nhìn lên, hai người đang giương cung và binh khí vô hình, nhìn xuống tôi với ánh mắt dữ tợn, ẩn chứa sát ý.
「……!!」
Và rồi, vũ khí ấy dũng mãnh bổ xuống… nhưng là để chém phăng xúc tu bạch tuộc từ bên cạnh lao đến, đập nát nó. Máu xanh tung tóe. Những xúc tu rũ xuống, mất hết sức lực, trả lại sự tĩnh lặng.
「Haahaa…… chết rồi sao?」
「Đợi đã. Phải xác nhận」
Đáp lại câu hỏi của tôi, Hana đập liên tục vào đầu con bạch tuộc. Không phản ứng. Kaya cũng cẩn thận đâm từng xúc tu vương vãi trên sàn bằng đoản đao, kiểm tra kỹ lưỡng. Tôi nhìn quanh. Không có dấu hiệu gì đang rình rập. An toàn chắc chắn đã được đảm bảo.
Tóm lại là…
「Kết thúc rồi…」
Cuối cùng, tôi thả lỏng, ngồi bệt xuống sàn. Hai người dẫn đường cũng chẳng khá hơn.
Dĩ nhiên, bình thường thì đây là sự lơ là không nên có. Nhưng giờ phút này, chúng tôi thật sự cần khoảnh khắc buông thả này. Dù chưa đầy nửa ngày kể từ khi bước vào khu rừng, cơn mệt mỏi ập đến như vô tận.
「Ahaha, vất vả cho anh rồi~…」
「…Ừ. Vất vả rồi.」
Cả hai ngã lưng vào nhau, kiệt sức. Việc vẫn giữ được cảnh giác, không để lộ điểm mù, quả không hổ danh là trừ yêu sư của Juuyaku, khiến tôi thực sự khâm phục.
「Ừ, vất vả thật… Hơi bất ngờ là suýt nữa thì nguy rồi. Không ngờ ba người chúng ta lại thế này.」
Một trừ yêu sư chính thống phải có khả năng tiêu diệt đại yêu một mình, đó là tiêu chuẩn tối thiểu. Con yêu quái vừa bị hạ có lẽ chỉ là một đại yêu cấp cao. Vậy mà ba người chúng tôi phải trải qua một trận đấu lằn ranh sống chết thế này, quả là đáng lo. Có thể là do hai cô ấy bị ảnh hưởng bởi hình dạng quái dị của nó, còn tôi thì dựa dẫm quá nhiều vào sức mạnh bên ngoài.
「Haha… Về rồi chắc phải rèn luyện thêm thôi. Chuyện này」
Phải rèn luyện bản thân lại từ đầu. Nghĩ lại, trong trận chiến này, tôi đã mắc không ít sai lầm. Có phải vì quá lệ thuộc vào sức mạnh của yêu quái mà năng lực bản thân đã suy giảm? Thật đáng xấu hổ…
「Ahaha. Bên này cũng vậy~. Dẫu sao lỗi phần nhiều ở tôi mà. Nếu thế này, chắc khi về bị gia chủ dập cho một trận thừa sống thiếu chết mất~」
「Tôi sẽ biện hộ giúp trong báo cáo」
「Cảm động quá!!」
Kaya xúc động đến rơi nước mắt trước lời tôi. Không, cô ấy khóc thật luôn kìa. Gia chủ nhà cô ấy khắc nghiệt đến mức nào chứ? À, đúng rồi, là một chiến binh theo kiểu Sparta. Hana ít nói cũng gật đầu lia lịa, ra sức đồng tình. Đến mức đó cơ à?
「Haa. Thoát chết rồi nhỉ?……À, đúng rồi đúng rồi. Nhớ ra rồi!」
Kaya thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì, cô đứng bật dậy. Cô bước đến trước mặt tôi, xoay người… và chìa mông ra một cách tự nhiên.
「Sau cảnh sinh tử thì ai mà chẳng rạo rực! Ở đây làm một phát, trút hết ra, sảng khoái thôi nào!!」
「……」
Kaya lè lưỡi, nháy mắt, đưa ra lời chào mời trắng trợn. Hana, chậm rãi bắt chước, cũng chìa mông ra. Vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, cô lặp lại hành động và giọng điệu của Kaya. Chẳng chút gợi cảm. Hai cái mông xếp hàng trước mặt.
…Ừ thì, cái này…
「Phá hỏng cả bầu không khí rồi. Ý kiến thẳng thắn đấy.」
Thật sự, thật sự phá hỏng cả dư âm.
… Cảnh cuối cùng của bài đăng cuối năm là thế này sao?


6 Bình luận
tfnc