• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 13 - Chính ngươi sẽ trở thành hắn đó!!

Chap 186

15 Bình luận - Độ dài: 10,940 từ - Cập nhật:

Một khối thịt đẫm mồ hôi bước đi từng bước lớn trên hành lang của dinh thự. Một tay cầm chén trà chứa đầy nước đường lạnh, ông ta vừa đi vừa uống. Sau khi tiếp xúc với các thương nhân đến cầu xin, ông ta hướng về phòng làm việc.

「Vậy, việc tổ chức đội hộ vệ thế nào rồi...?」

「Đã được chuẩn bị xong xuôi. Ngày mai có thể xuất phát ạ.」

Bất chợt, từ phía sau lặng lẽ xuất hiện hai trợ thủ kiêm hộ vệ của Ẩn Hành Chúng, không một chút khí tức... Yunshoku và Tứ Tịch... một trong số đó, Yunshoku Tsuyoin, đáp lời. Đội quân được phái đi từ kinh đô để đón tiếp và hộ vệ, đội Onizuki được thành lập gồm hai trừ yêu sư, hai Ẩn Hành Chúng, cùng năm hầu cận và hai mươi nhân công, tạo thành một lực lượng tương đối lớn. Đó cũng là số nhân lực tối đa mà gia tộc Onizuki có thể huy động vào lúc này.

「Ừm. Tuyệt đối không được phép chậm trễ. Trước quan binh triều đình phái đến mà để lộ sơ suất thì chính là nỗi nhục của gia tộc. Với cương vị một trong Tam gia Bắc Thổ, chúng ta không thể mất thể diện」

Tin tức từ triều đình đã được truyền đến, cả công khai lẫn bí mật. Một hang ổ khổng lồ của đám yêu quái kappa được phát hiện ở vùng biên địa Bắc Thổ, quá lớn để lực lượng địa phương có thể tự mình quét sạch. Quân đội triều đình phái đến có quy mô đáng kể. Gia tộc Onizuki, từng tham gia chiến dịch tiêu diệt kappa vài năm trước, được triều đình yêu cầu hỗ trợ và cung cấp lực lượng. Không có lựa chọn nào khác ngoài việc đáp ứng, bất kể tình huống ra sao.

「Thật là bận rộn vào thời điểm này. Touya thế nào? Kyozo ra sao?」

「Cả hai đã hoàn thành nhiệm vụ và đang trên đường trở về. Hai ngày nữa có lẽ sẽ đến nơi.「

「Mau chóng gửi thư lệnh. Bảo họ ngừng trở về và nhận nhiệm vụ mới... Thật không ngờ, trên đường về lại nhận nhiệm vụ tiếp theo.」

Uemon ra lệnh giao nhiệm vụ mới cho những thành viên gia tộc đang trên đường trở về. Vẻ mặt cực kỳ bất mãn của ông ta cho thấy ông không hề hài lòng với quyết định này.

Trong hơn một năm qua, các vụ tấn công của yêu quái lớn nhỏ xảy ra liên miên. Dù đã trải qua nhiều chiến dịch quét sạch, số vụ không những không giảm mà còn có dấu hiệu tăng nhẹ. Giữa lúc đó lại có chuyến thượng kinh. Hơn nữa, việc gửi đi một lực lượng lớn hơn hẳn so với mọi năm khiến lực lượng ở địa phương trở nên mỏng manh, dẫn đến tình trạng như hiện tại.

「Giá mà một trong hai tiểu thư có mặt ở đây, mọi chuyện đã không đến mức này...」

Tứ Tịch Muji, người còn lại trong đội hộ vệ, lẩm bẩm như thở dài. Hai ứng cử viên cho vị trí gia chủ tương lai của gia tôc jOnizuki đồng thời cũng là vũ khí quyết chiến của các trừ yêu sư. Họ có sức mạnh tuyệt đối để hoàn thành nhiệm vụ và là lực lượng dự bị lý tưởng trong những lúc nguy cấp. Giá trị và năng lực của họ vượt xa mười trừ yêu sư bình thường. Nếu một trong hai người ở lại dinh thự, tình hình hiện tại chắc chắn đã dễ dàng hơn nhiều…

「... Không thể làm gì được. Đừng cứ đào bới chuyện đã qua.」

Dù càu nhàu trước lời than phiền của cấp dưới, Uemon nhanh chóng đổi chủ đề. Người đàn ông đầy tham vọng này không bao giờ để thời gian bị lãng phí vô ích.

「Rõ」

「Vâng…!」

Cả Tsuyoin và Muji đều biết rõ cơn giận dữ của Uemon khi đội thượng kinh được bổ nhiệm. Nhưng họ cũng biết ông ta đã nhanh chóng dàn xếp để xoa dịu bất mãn. Vì vậy, họ cúi đầu cung kính đáp lại, dù trong lòng không hoàn toàn đồng tình.

Dù là mệnh lệnh từ triều đình, lực lượng thượng kinh, bao gồm cả phu nhân gia chủ, đã đủ mạnh để thừa sức đối phó. Huống chi còn có hai chị em, các cố vấn và nhiều người hầu đi theo... Đó là một lực lượng quá mức cần thiết. Thậm chí, tổng sức mạnh của đội thượng kinh có lẽ còn vượt qua cả lực lượng ở lại.

Các yêu cầu tiêu diệt yêu quái chất đống, chậm trễ, khiến dân chúng bất mãn, thậm chí một số thương nhân đã đến thẳng dinh thự để cầu xin. Là người đứng đầu, Uemon phải tiếp nhận và xoa dịu họ. Trong khi đó, việc giữ một lực lượng quá mạnh ở kinh đô an toàn để tham dự những buổi yến tiệc xa hoa... đối với cấp dưới, thật khó để chấp nhận thực tế đáng thất vọng này một cách dễ dàng.

(Mu. Dẫu không lộ ra mặt, nhưng bất mãn trong lòng bọn chúng hẳn đã tích tụ rồi)

Uemon thấu hiểu tâm trạng của cấp dưới và trầm ngâm suy nghĩ. Công việc chính của gia tộc Onizuki, dù chưa đến mức căng thẳng tột độ, nhưng tình hình không cho phép lơ là đã kéo dài quá lâu. Trong trạng thái như đi trên dây này, sự sụt giảm tinh thần có thể dẫn đến những sai lầm nghiêm trọng. Phải tìm cách giảm bớt gánh nặng.

Có nên huy động nhóm trưởng lão đang chờ đợi tại dinh thự để đối phó với các vụ việc liên quan đến thần linh hay yêu quái hung tợn? Nhưng liệu có nên yêu cầu họ làm những việc vặt vãnh không? Thật là một vấn đề nan giải.

「Hay là cứ thuê đám người ngoài kia...」

Dù không muốn, nhưng liệu có nên tạm thời thuê những kẻ không rõ lai lịch làm lực lượng bổ sung? May mắn thay, có tin đồn rằng gần đây có một người từ thân phận thấp kém được thăng làm gia nhân chính thức, lần đầu tiên sau hàng thập kỷ. Cũng có tin rằng một số người ngoài đang quan tâm đến việc gia nhập...

「Hử?」

Đang mải suy nghĩ, thủ lĩnh Ẩn Hành Chúng chợt nhận ra một bóng người đang tiến đến từ phía hành lang. Ông ta hướng mắt nhìn. Một người đàn ông mặc áo ngoài, với đôi mắt ấn tượng, xuất hiện trong tầm nhìn.

「Thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng đó sao. Mới hồi phủ ư? Quả là nhanh nhẹn」

「Kính chào thủ lĩnh Ẩn hành chúng. Vâng, nhiệm vụ đã hoàn thành thuận lợi」

Đáp lại lời của thủ lĩnh Ẩn Hành Chúng, thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng trả lời. Với Uemon, đó là một cuộc đối thoại hiếm hoi, không chút toan tính. Tất cả là nhờ sự cống hiến vô tư của Onizuki Shisui đối với gia tộc.

Theo kế hoạch, Shisui đã nhận ba nhiệm vụ ở quận Mino và một ở quận Edashu. Quả không hổ danh là thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng, vốn từ đời này sang đời khác đều do chiến binh xuất sắc đảm trách. Nhưng nghĩ lại, việc thủ lĩnh đích thân kiêm nhiều nhiệm vụ thế này, cũng chẳng phải là dấu hiệu lành mạnh.

「Ngươi đã vất vả rồi. Hãy nghỉ ngơi cho thoải mái」

「Không dám. Chỉ là tiện đường mà thôi… Nhưng, về Sukeshoku thì có xảy ra vấn đề gì chăng? Mong là không gây phiền toái cho gia môn」

Trước lời động viên của Uemon, Shíui lại bày tỏ lo lắng về tình hình của cấp dưới. Dù đã giao phó công việc cho người khác trong khoảng một tuần, anh ta vẫn lo ngại liệu có xảy ra rắc rối gì không.

「Đừng lo. Miyamizu đang làm tốt. Hơn nữa, trong thời gian ngươi vắng mặt, Hạ Nhân Chúng cũng không có tổn thất nào.」

「Vậy thì tốt rồi... Thú thật, tôi luôn lo lắng khi để cô bé đó ngoài tầm mắt. Nếu có thể làm tốt, tôi thật sự nhẹ nhõm.」

Khuôn mặt tuấn tú của Shisui thoáng hiện vẻ khó xử. Lời lẽ có phần khắc nghiệt, nhưng Uemon không hề phủ nhận. Sukeshoku Miyamizu đúng là nhân tài sáng giá của gia tộc, song vị thế chưa thật vững vàng, tâm trí lại càng bất ổn.

Nguyên do là vì vị gia chủ tiền nhiệm của Miyamizu đã suy đồi, khiến cả gia tộc hỗn loạn. Chính Shisui đã dìu dắt, nâng đỡ, từ đó mới vực lại được. Dĩ nhiên, cũng có kẻ ác khẩu thì thào rằng tất cả chỉ là màn kịch tự biên tự diễn. Việc tiểu thư Miyamizu phản kháng dữ dội cũng là điều dễ hiểu. Nhưng như vậy chỉ khiến tình hình tồi tệ hơn.

「Ngươi cũng vất vả lắm nhỉ... Vấn đề của Hạ Nhân Chúng thì Hạ Nhân Chúng tự giải quyết. Đừng để lan sang nơi khác, được chứ?」

「Ngài nói rất đúng. Thật hổ thẹn.」

Trước lời nói đầy ẩn ý đầu tiên của Uemon, Shisui thẳng thắn chấp nhận. Thái độ chân thành ấy khiến gã mũm mĩm vô thức hừ một tiếng, làm rung cả mỡ. Ông ta hiểu mình không có tư cách để nói gì về vấn đề này với Shisui.

Bởi chính y cũng biết, đó chỉ là chút bực dọc trút sang người khác mà thôi…

「……」

「Nếu vậy, xin cáo lui… Phu nhân cũng đã đến rồi, kẻ thừa thãi này nên rút lui thì hơn」

「Cái…!?」

Đáp lại lời có chút tự trách của Uemon, Shisui nhẹ nhàng nói. Nghe đến đó, Uemon giật mình quay ánh nhìn vượt qua Shisui, hướng vào bên trong. Ở khúc quanh nơi cuối hiên, cuối cùng y cũng nhận ra sự hiện diện kia. Một dáng người nhỏ bé, thấp thoáng như búp bê, khoác trên mình bộ y phục sặc sỡ…

「……Có việc gì?」

「…」

「Ta biết cô đang ở đó. Mau ra đây!」

「……!? Vâng!!」

Ánh mắt thoáng lướt qua dáng hình đang muốn bỏ đi, một tiếng gọi vọng lại, rồi đến thúc giục đầy khó chịu khi chẳng nhận được hồi đáp. Trước sự thôi thúc ấy, vị thiếu phụ trẻ hệt như cắn phải đầu lưỡi, hoảng hốt bật ra tiếng đáp rồi vụt bước ra. Đôi mắt ngước nhìn e dè, tựa như con thú nhỏ đối diện với bóng dáng cao lớn. Khoảng cách vóc dáng của hai người rõ rệt đến mức, ví như gấu và sóc vậy. Nếu lỡ như Uemon ngã nhào đè lên tiểu thê ấy, hẳn nàng sẽ bị nghiền nát ngay tại chỗ.

「Có việc gì sao? Nếu là chuyện cần người hay cần tiền bạc, ta đã chuẩn bị sẵn đủ cả rồi đó」

「À, không… không phải việc gì, hay tiền bạc gì cả…」

Trước câu hỏi của Uemon, như thường lệ, Kotsuzumi lại rối rắm lắp bắp, không thể nói cho rõ ràng. Cách hành xử lúng túng, chẳng đâu vào đâu ấy, đáng tiếc thay, chỉ khiến tâm trí đang bận bịu muôn phần của Uemon càng thêm bực dọc.

「Thế thì chỉ là tình cờ ngang qua đây nên muốn ghé mặt vào thôi sao? Nếu vậy thì được rồi. Ta đứng đây hẳn chỉ vướng lối. Xin phép đi trước」

「A…!?」

Trước khi Kotsuzumi kịp thốt nên lời, Uemon đã bước thẳng qua tầm mắt nàng mà chẳng hề để ý. Bàn tay nàng vội vươn ra, nhưng Uemon chẳng hề ngoái lại nhìn. Hai kẻ tùy tùng theo sau có trông thấy, song cũng chẳng cho rằng đó là điều nên đem thưa với chủ nhân.

Quả thật, chủ nhân của họ bận rộn trăm công nghìn việc. Còn Kotsuzumi, một người vợ chỉ có danh nghĩa, không hề nắm giữ quyền hành hay giá trị gì về mặt chính trị, chẳng hoàn thành nổi nghĩa vụ, cũng chẳng giữ được vai trò của một thê tử, thứ tồn tại gần như là gánh nặng, thậm chí có thể gọi là món nợ. Để chủ nhân hao phí thời giờ vì những chuyện vụn vặt của hạng người ấy, hẳn là thất trách của kẻ làm thuộc hạ.

Người vợ trước đã khuất của Uemon thì khác hẳn. Nàng là nữ tướng kiêu hùng của danh môn Nam Thổ, mạnh mẽ, quyết liệt, dũng cảm. Với tư cách là một trừ yêu sư thượng thừa, nàng và Uemon bù đắp cho nhau, trở thành đôi phu thê hoàn hảo. Trái lại, đem so với người vợ trẻ bất lực hiện tại, niềm thất vọng trong lòng thuộc hạ chỉ càng thêm sâu nặng. Thực tế, ánh mắt của hai kẻ tùy tùng kia đã cố gắng che giấu cảm xúc, nhưng nếu là nhị tiểu thư thì hẳn đã nhận ra sự khinh miệt trong đó.

「Phu… quân…」

Bàn tay vươn ra chẳng chạm tới. Tiếng gọi yếu ớt chẳng truyền tới. Đôi chân run rẩy chẳng thể bước đuổi theo. Hiểu rõ phận mình, biết rõ địa vị, thấu rõ sự bất lực của bản thân, Kotsuzumi chẳng thể làm gì khác ngoài lặng lẽ tiễn đưa tấm lưng bất mãn kia, đang quát mắng bằng lời rồi rời vào thư phòng.

Ấy vốn là món quà Trung Nguyên hiếm hoi gửi từ nhà mẹ đẻ xa cách bấy lâu. Quê nhà chỉ là một gia tộc trừ yêu nhỏ bé nơi thôn dã, chẳng có sản vật nào đáng kể. Thay vào đó, họ gửi cả những món hàng từ thành thị mua qua thương nhân. Đặc biệt là các loại kẹo ngọt, từ truyền thống đến thứ thịnh hành gần đây, đủ cả muôn vẻ!

「……」

Phu quân vốn có thừa tiền bạc, vật chất, nhưng lại mê mẩn đồ ngọt chẳng khác nào kẻ tham ăn. Kotsuzumi chỉ mong chút ít niềm vui ấy có thể khiến chàng vui vẻ, nên mới muốn đợi đến giờ ăn xế để cùng nhau thưởng thức. Nhưng giờ đây nàng chỉ thấy hối hận về sự nông nổi, bồng bột, trẻ dại của chính mình. So với người chồng đang bận bịu không ngơi, nàng lại đi lãng phí hơi sức để thốt ra những điều ngây ngô nào vậy chứ?

「…Có lẽ khi dùng bữa…」

Cố tình đem ra nói, e rằng chỉ khiến người ta cảm thấy mình nhỏ nhen, thấp kém. Nếu vậy, tốt hơn hết là giao cho người trong bếp, biến nó thành món tráng miệng sau bữa cơm. Đó mới là dáng vẻ của một người vợ hỗ trợ chồng… Người vợ trẻ tự nhủ như vậy, tự thuyết phục bản thân.

Một vết nứt nhỏ. Một sự lạc nhịp. Trong gia đình, đó vốn là chuyện chẳng hiếm. Nhưng… trong gia tộc Onizuki, nơi âm mưu ngấm ngầm quẩn quanh, trong hoàn cảnh gia chủ và chị em đều vắng bóng, mà Uemon thì vùi đầu nơi muôn việc hệ trọng… thì sự lạc nhịp ấy, hẳn đã trở thành một khe hở chí mạng.

Ngày hôm sau, sự hiện diện của một nguyền trùng được cài vào món ngọt trong bữa trưa của thủ lĩnh đội ẩn hành đã khiến những người ở lại bản gia Onizuki bị lây nhiễm nghi ngờ.

Và điều đó cũng phủ một bóng đen lên vị trí của Kotsuzumi trong phủ Onizuki…

-

Việc trở về làng bị kéo dài từ hai ngày thành ba ngày là do phải xử lý thêm thời gian cho việc đối phó với yêu quái gặp trên đường về. Không chỉ là tiêu diệt, mà còn bao gồm cả việc xử lý xác của chúng.

Cuối cùng, tổng cộng chín con Trung Yêu... Ở vùng Trung Thổ này, không phải gần khu vực cấm địa mà lại có số lượng như vậy thì thật không bình thường. Gia tộc trừ yêu phụ trách khu vực này không hề có dấu hiệu lơ là. Việc báo cáo là điều bắt buộc.

Cũng vì phải viết thư gửi triều đình, Âm Dương Liêu và gia tộc trừ yêu quản lý địa phương, nên thời gian lưu lại làng buộc phải kéo dài. Trái ngược với buổi đầu lạnh nhạt, trưởng làng và mọi người bỗng trở nên vô cùng hào phóng, hẳn là bởi đống xác yêu kia đổi ra bạc trắng cả. Thật là thực dụng. Mà cũng tốt, tôi nhân lúc họ không biết giá cả, ép giá mua thấp tới mức gần như sát sàn.

Dù sao đi nữa, thái độ vô tư của dân làng khi xung quanh có cả đống Trung Yêu thật đáng ngạc nhiên. Nếu ở vùng đất khác, biết được tình hình này, có lẽ trưởng làng đã ngã lăn ra vì sốc. Nhưng ở đây, có vẻ như do hiếm khi chịu thiệt hại từ yêu quái, họ thiếu đi cảm giác nguy cơ. Cảnh này có phần giống với hương Hotoya, nhưng tệ hơn nhiều. Ở đó, ít nhất họ còn thuê vệ sĩ từ lâu, nên những người đứng đầu vẫn có ý thức cảnh giác rõ ràng, điều mà tôi cảm nhận được.

Đêm đến. Tôi cùng Tamaki được sắp xếp ở quán trọ lớn nhất làng. Sau khi tắm rửa thoải mái, chẳng rõ từ lúc nào họ còn gọi cả rạp xiếc đến diễn trò cho vui, rồi bày tiệc đãi. Thức ăn vừa có đặc sản bản địa, vừa có món ngon lạ miệng nhập từ nơi khác, rõ ràng xa hoa hơn hẳn lúc tôi mới tới, nhưng tôi lựa chọn không lên tiếng châm chọc.

Tôi để ý Tamaki không uống quá nhiều rượu được mời, đồng thời khéo léo xử lý con trai trưởng làng cứ liên tục mời rượu bằng cách chuốc ngược lại cho cậu ta say mèm, coi như thoát hiểm. Đây là trò chơi kiểu eroge mà, mấy cái bẫy sơ đẳng thế này là luật bất thành văn. Trong game, thường sẽ có cảnh Murasaki say xỉn rồi bị làm gì đó, hoặc say xỉn rồi bị giết, hoặc say xỉn rồi lại bị giết... Nghĩ lung tung một hồi, sao toàn là Murasaki thế này? Qúa tam ba bận chẳng phải phạm luật rồi sao?

…… Dù thế nào đi nữa, đến chừng mực thích hợp, tôi đưa「nhân vật chính」đang chếnh choáng men say đến chỗ Iruka nhờ bảo hộ. Cô ấy ngủ say trong phòng, còn ngoài cửa hẳn giờ này có cô nàng sói đang nhấm nháp mồi nhắm cùng rượu tôi để lại, kiêm luôn việc hộ vệ. Kẻ nào muốn xông vào thì phải chuẩn bị tinh thần nứt sọ.

Còn về phần tôi... Tôi phải vật lộn với việc viết ba lá thư, cố gắng thêm thắt vài lợi ích vào nội dung, đồng thời khéo léo từ chối cô gái được dân làng gửi đến 「phục vụ」. Tôi khổ sở với cách viết, định dạng, văn phong, cuối cùng cũng hoàn thành ba lá thư. Nếu là việc nội bộ gia tộc Onizuki thì không nói, nhưng đối với triều đình hay các gia tộc khác, nếu viết sai kiểu chữ hay định dạng thì sẽ bị coi là 「vô cùng bất lịch sự」. Tệ hơn nữa, có nguy cơ bị cả đồng nghiệp cô lập. Đáng sợ thật!

Và điều đáng buồn là dù cẩn thận đến vậy, tôi vẫn chưa hoàn thành. Trong đội phái cử từ gia tộc Onizuki, hai trừ yêu sư chủ chốt là tôi và Tamaki, nhưng về địa vị, Tamaki lại cao hơn. Nếu chỉ là viết thư thì không sao, nhưng con dấu thì nhất định phải là của cô ấy. Tôi không thể tự tiện dùng. Phải đợi cô ấy đóng dấu rồi mới gửi đi.

「Dù sao thì, chuyện này để mai khi mặt trời mọc vậy.」

Liếc nhìn cảnh đêm đen như mực ngoài cửa, tôi lẩm bẩm. Cảm giác như giờ khắc yêu ma đã trôi qua từ lâu. Tiếng côn trùng kêu vang vọng trong đêm tối. Nếu là công tử quyền quý, có lẽ họ sẽ cảm nhận được sự tao nhã và ngâm một bài thơ Phù Tang. Tôi thì chẳng có cái tinh tế đó.

Vậy nên, tôi cất thư vào kệ, đặt phù chú lên, rồi vươn vai thư giãn. Khi duỗi người, xương sống kêu răng rắc nghe sướng tai. Tôi phát ra tiếng「Aaa」lười biếng rồi nằm dài ra. Gục xuống bàn viết, cứ thế ngủ luôn cũng được, nhưng thấy hơi thiếu gì đó. Bữa ăn cũng vì phải đề phòng mà không được thoải mái. Vai thì mỏi nhừ.

「Đại ca, xong chưa ạ?」

「Hử? À, vừa xong.」

Đang thư giãn cơ thể căng cứng, thì Magoroku, người phụ trách việc vặt trong chuyến đi này, bước vào. Nhân tiện, Mari cũng đi cùng. Dẫn theo một cô gái mù không đi lại được làm người hỗ trợ thì đúng là áy náy, nhưng tôi cũng không muốn để cô ấy ở gần cặp vợ chồng gia chủ quá lâu. Mặc kệ người khác nghĩ gì về chuyện này.

「Xong việc rồi ạ. Đây là trà.」

「Ừ, cảm ơn.」

Tôi kéo lệch khăn che mặt, nhấp một ngụm trà nóng hổi, tiện thể ăn luôn cái bánh bao gạo được chuẩn bị kèm theo. Ngon thật. Vị ngọt thấm vào cơ thể mệt mỏi.

「Nhân tiện... Trong lúc ở lại đây, mọi thứ ổn chứ?」

Trong khi tôi và Tamaki vào sâu trong rừng để tiêu diệt yêu quái, Magoroku, Mari, Suzune, hầu cận riêng của Tamaki, một thuộc hạ và vài người làm công được để lại trong làng. Dù là để giữ an toàn, nhưng chẳng những yêu quái, mà con người cũng đáng sợ không kém. Với xuất thân của họ, hy vọng không ai làm gì quá đáng...

「Ồ, không sao đâu ạ. Mọi người biết tôi là người trực tiếp dưới quyền đại ca, nên chẳng ai dám làm gì đâu. À, có lần con trai trưởng làng lảng vảng, nhưng bị cô hầu ở chỗ Hotoya đuổi đi rồi.」

「Cái gì, chuyện đó ta không biết...」

Hóa ra, được coi là gia nhânnên mọi chuyện ổn thỏa. Mà không, ý là tên con trai trưởng làng đó không biết chọn đối tượng à? Cậu ta nhắm tới cả nữ hầu nữa sao? Muốn thành tên 「Magical Marabo」phiên bản nhái à? Can đảm thật đấy.

「Vậy à... Làm anh lo lắng rồi?」

「Không, không có chuyện đó đâu!」

「Nhưng với Mari thì chắc là gánh nặng lắm?」

Nghe tôi chỉ ra, Magoroku khẽ cúi đầu. Dẫn theo một cô em gái yếu đuối đi khắp nơi thế này, đúng là...

「Đúng là vậy... Nhưng Mari không bao giờ oán trách đại ca đâu.」

「Mari thì không, còn anh thì sao? Chẳng phải khó chịu khi thấy em gái mình khổ sở vì một gã như ta sao?」

Tôi nửa đùa nửa thật, nhưng sắc bén chỉ ra. Magoroku không cố che giấu.

「Nhưng... cả tôi và Mari được đại ca cứu là sự thật. Ân tình lớn đến mức không thể trả, sao có thể oán trách?」

「Nhưng vẫn có lúc oán giận, đúng không?」

「Đại ca thật hay trêu người quá.」

「Haha, xin lỗi nhé?」

Cả hai cùng cười khó xử. Không có âm mưu hay giả tạo, nhưng trước thực tế, chỉ biết cười trừ.

「Ngày mai, dành chút thời gian cho Mari đi. Thế là đủ rồi.」

「Chỉ thế thôi? Không muốn gì à? Tiền? Đừng ngại, giờ ta kiếm được kha khá đấy.」

「Thứ xa hoa quá phận vốn chỉ là độc dược mà thôi.」

Magoroku cười khổ, như muốn nói rằng biết đủ là được. Cách nói như thể anh ta từng trải qua chuyện gì đó. Hồi trước có gì xảy ra à?

「Nhưng chỉ dành thời gian thôi?」

「Mari chỉ mong có vậy thôi. Con bé... là kiểu người như thế mà.」

「Nghe anh nói thì đúng là vậy.」

Mari là cô gái vui vẻ với những điều nhỏ nhặt, như hoa nở rộ. Dù buồn vì mất mát, cô không bao giờ oán hận. Cô luôn chấp nhận, bao dung, và nghĩ đến việc chia sẻ. Tính cách ấy khiến cô lúng túng khi nhận được quá nhiều.

「Đúng vậy. Muốn làm Mari hạnh phúc thì phải từ từ, tích lũy từng chút một.」

Rồi Magoroku đứng dậy.

「Ngày mai bận rộn, tôi xin phép về đây. Được chứ ạ?」

Anh ta gãi đầu, như xin phép. Tôi chậm rãi gật đầu.

「Ừ. Trà ngon lắm. Cảm ơn nhé.」

「Được đại ca hài lòng là vinh hạnh của tôi.」

Magoroku cung kính rời đi. Có lẽ anh ta sẽ chăm sóc Mari rồi đi ngủ. Thật sự vất vả thật..

Lại rơi vào tĩnh lặng. Ngủ luôn bây giờ chăng? Nhưng… ngủ thế này cũng chẳng thấy thoải mái. Quả thực, nên làm gì đây?

「Tắm rửa, gột bụi bẩn đi. Đi tắm cái đã.」

Nói là làm, tôi cầm chai rượu quý vừa được tặng, đứng dậy...

-

Linh mạch là ân huệ của đại địa. Là ân huệ của linh lực. Nó là thứ có thể lật đổ khoa học của kiếp trước. Là kỳ tích.

Ân huệ của linh mạch trải rộng trên nhiều phương diện. Nó hứa hẹn vụ mùa tuyệt đối dồi dào, những mỏ khoáng sản phong phú, không bao giờ có thiên tai, nguồn nước tinh khiết vô tận… Thậm chí ở vùng đất không thường xuyên xảy ra động đất, suối nước nóng vẫn trào ra, mà lạ thay, không hề gây ô nhiễm cho đại địa. Đó là lý thuyết gì đây? Nghe nói có những nhà địa chất học ở thế giới này đang nghiên cứu sự khác biệt giữa suối nước nóng thông thường và suối nước nóng từ linh mạch.

Dù sao đi nữa, ở những vùng đất được hưởng ân huệ từ linh mạch đầy triển vọng, văn hóa tắm suối nước nóng rất phát triển. Như thời Đế quốc Phương Tây trước đây, họ đã xây dựng vô số nhà tắm công cộng trên những vùng đất linh thiêng cướp được từ lũ ác ma. Chỉ cần đào bừa một chỗ đất thích hợp, suối nước nóng sẽ tự trào ra. Ở kiếp trước, việc thay nước trong bồn tắm có khi vài ngày mới làm một lần, nhưng ở thế giới này, tại các nhà tắm ở những thành phố lớn, việc sử dụng nước nóng vô tận và xả đi ngay là chuyện thường (chỉ giới hạn ở các vùng đất linh thiêng).

Như ở làng Hotoya, nơi quy mô chỉ là một ngôi làng, họ không xây nhà tắm mà sử dụng trực tiếp suối nước nóng tự nhiên. Vào giờ cố định, dân làng sẽ thay phiên nhau, nam nữ luân phiên sử dụng suối nước. Nghe nói điều này còn nhằm trốn thuế vì nước Phù Tang đánh thuế nhà tắm. Thật là xảo quyệt…

「À này, đúng chỗ rồi.」

Sau khi báo với người ở nhà trọ, tôi đến được suối nước nóng trong khu rừng ở ngoại ô làng. Tôi đã dùng nó hai lần, lần đầu khi mới đến và lần thứ hai sau khi trở về, nhưng cả hai lần đều bận rộn với lịch trình nên không thể tận hưởng trọn vẹn. Nghe nói vào khung giờ này, chỉ cần được phép là có thể tự do sử dụng, nên tôi đã quay lại đây. Vai mỏi vì công việc bàn giấy, ngâm mình thư giãn rồi đi ngủ vậy.

「Fufufu, còn có rượu với mồi nữa chứ!」

Bên cạnh quần áo và khăn lau, trong cái giỏ tay tôi cầm là kẹo sữa và món quà đặc biệt được tặng khi rời kinh đô… một chai rượu mạnh đựng trong bình thủy tinh đắt tiền. Có cả chén rượu và bình rượu, cùng với đậu tằm và dưa muối làm đồ nhắm. Hâm nóng rượu trong bình, nhấp một ngụm kèm đồ nhắm, cộng với tác dụng của suối nước nóng, tôi sẽ hạnh phúc ngập tràn. Hahaha, thật là xa xỉ…!!

「Nào, rót thôi, rót thôi…」

Tôi nhúng bình rượu vào nước nóng. Trong lúc chờ rượu ấm lên, tôi cởi bỏ y phục. Thoát áo lót, cởi cả khố. Gấp gọn và ném vào giỏ. Mặt nạ cũng vậy. Để lộ khuôn mặt thật, tôi hít một hơi thật sâu… Ừm. Cảm giác tự do tuyệt vời.

「Trăng… không thấy nhỉ. Thôi, cũng chẳng sao.」

Chắc không thể thưởng rượu ngắm trăng được, tôi nhón một hạt đậu tằm rồi bước vào suối nước. Ngâm mình đến vai, tôi ngồi xuống một tảng đá và thở ra một hơi dài. Xoay vai, thả lỏng cơ thể. À, vì khoảnh khắc này mà tôi sống…!

「Đây cũng là đặc quyền của người được đối xử như gia nhân, nhỉ…」

Nhúp một miếng dưa muối, tôi gọi tên cách đối xử hiện tại của mình. Nếu tôi chỉ là một kẻ đầy tớ bình thường, chắc chắn sẽ bị bà chủ nhà trọ mắng là làm bẩn suối nước và cấm tiệt nếu dám đến đây vào giờ này. Đồ nhắm miễn phí ư? Đừng hòng. Chắc chắn sẽ bị mắng là hỗn xược. Tham gia tiệc tùng ư? Đồ ăn ngon ư? Không đời nào. Thực tế, những người Inaba đi cùng tôi chỉ được ăn cháo với món luộc và dưa muối ở một nơi riêng. Nếu là bình thường, tôi cũng sẽ ăn cùng mâm cơm đó. Còn chuyện đưa con gái làng đến làm quen ư? Hoàn toàn không thể.

「Vậy là, mình đã trở nên quan trọng đến thế sao… hay là nhờ tước vị nhỉ?」

Bây giờ tôi mới ngờ vực ý đồ của cặp vợ chồng gia chủ đã nâng tôi lên làm gia nhân. Nếu chỉ là một thằng nhóc nhà quê không biết gì về kiếp trước mà được thăng tiến, có lẽ tôi đã ngạo mạn, hành động ngu xuẩn vì đắc chí với sự thay đổi này. Bị xử phạt vì hành vi sai trái ư? Chắc hai kẻ đó cũng tính đến khả năng đó.

(May mà có ý thức từ kiếp trước. Đứng trên người khác mà hành xử tùy tiện… chắc không đến mức đó đâu, nhỉ?)

Nếu là một kẻ nhà quê dốt nát thì không nói, nhưng là một người Nhật thế kỷ 21, tôi sẽ để ý đến ánh mắt của người đời. Phải giữ phép tắc, không lạm dụng quyền lực… không, nếu lơ là, tôi có thể bị cuốn theo. Phải luôn cẩn thận mới được.

…Và rồi, tôi nghĩ đến cặp vợ chồng nham hiểm kia, có vẻ đang giăng một cái bẫy khác.

「…Ôi, cay quá! Nóng quá!!」

Nghĩ đến mục tiêu cuối cùng mà tôi giấu kín và con đường đầy chông gai phía trước, tôi chán nản, trốn tránh hiện thực bằng cách nhấp một ngụm rượu mạnh đã hâm nóng và rên lên. Độ cồn cao quá. Ở kiếp trước, hay thậm chí trước đây, tôi chắc chắn không thể uống nổi thứ này. Giờ thì vẫn cay, cổ họng như bị đốt cháy, thật khổ sở. Nhưng cũng chỉ đến thế.

「Uống được thế này, nhỉ?」

Có phải do ảnh hưởng của quá trình yêu hóa không? Tôi nhớ lần khiến tên con trai trưởng làng say xỉn, tôi đã cảm nhận được gan mình, cơ thể mình, đang trở nên kháng cồn hơn. Không phải ảo giác. Đó là bằng chứng rằng con người trong tôi đang rời xa. Tôi biết rõ. Giờ đây, dù có uống cả chai rượu mạnh hơn 50 độ này, có lẽ chỉ nửa ngày sau tôi sẽ tỉnh như sáo.

(…Rồi sẽ đến lúc phải uống cả thùng rượu mà vẫn không say nổi, hay thậm chí không thể say nữa?)

Không thể mơ mộng dù chỉ trong chốc lát là một điều đau đớn. Một cuộc đời không thể trốn vào men rượu… Nếu không thể sống trọn vẹn như một con người, thì càng đau đớn hơn. Phải chăng đến khoảnh khắc cuối cùng, tôi sẽ bị cơn điên của yêu quái nuốt chửng trong khi vẫn giữ tỉnh táo của con người?

「Haha. Không thể nào… phải không?」

Đang thở dài vì số phận phía trước, tôi khẽ xoay người khi cảm nhận được một khí tức. Bồn tắm rộng lớn được tạo nên từ những tảng đá tự nhiên, tầm nhìn bị hơi nước và cột đá che khuất, nhưng năm giác quan đang dần rời xa con người của tôi đã nhận ra.

Khí tức của một thứ gì đó…

「Yêu quái? Không, không phải…?」

Tôi nghĩ đến khả năng là ả Bích Quỷ hay bám theo, nhưng lập tức phủ nhận. Nếu ả đang tận hưởng suối nước nóng, hẳn tôi đã nhận ra sự hiện diện rõ rệt của ả. Khí tức này nhỏ bé hơn nhiều…

「…」

Tôi trở lại giỏ đồ, lấy từ trong y phục một thanh đoản đao nằm trong vỏ. Thanh đao khắc hoa văn hoa anh đào, một trong hai món báu vật tôi sở hữu, người bạn đồng hành lâu năm. Thanh đao được nhị tiểu thư của Onizuki ban tặng, và vì lý do nào đó được trả lại trước nhiệm vụ vừa qua… Tôi cầm nó, lặng lẽ lội qua dòng nước.

「…」

Tôi nén khí tức, làm mờ nhạt sự tồn tại của mình. Tiếng lội nước cũng được giữ ở mức tối thiểu. Tôi lặng lẽ tiến đến sau lưng kẻ đó. Nhưng, mọi chuyện không đơn giản thế.

(…Bên kia cũng đang di chuyển. Định vòng ra sau lưng mình?)

Vẫn ngâm nửa người trong nước, tôi lách qua các tảng đá, nhận ra phía trước không có ai. Đối phương đã phản ứng khi tôi nhận ra khí tức của mình, và điều đó khiến tôi càng thêm căng thẳng.

(Ít nhất, hắn có chút bản lĩnh. Không phải dân làng.)

Tức là, không phải tay nghiệp dư. Có khả năng hắn mang vũ khí. Có thể là một mối đe dọa. Liệu cặp vợ chồng kia có thuê sát thủ không? Hay có thể là thành viên Cứu Yêu Chúng?

「…」

Tôi mò dưới đáy nước, tìm thấy một viên đá nhỏ. Tôi tạo ra âm thanh lội nước. Rồi… tôi ném viên đá lướt trên mặt nước như chơi nhảy đá. Đó là hành động đánh lừa vị trí của tôi!

「…!!?」

(Đến rồi…!!)

Phản ứng với âm thanh, một bóng người định vòng ra sau lưng tôi hiện lên trong làn hơi nước. Tôi áp sát vào cột đá, hòa mình vào đó. Bóng người kia, không hề nhận ra sự tồn tại của tôi, hướng về phía viên đá tôi vừa ném. Tôi lặng lẽ bám theo sau.

「Đừng động đậy. Từ từ quay lại, đồ khả nghi.」

Cảnh báo của tôi khiến bóng người cứng đờ. Hắn nhận ra tôi đã chiếm thế thượng phong. Nhưng đồng thời, bóng người quay lại nhìn tôi, vẻ mặt như hoàn toàn bất ngờ, chẳng hề đề phòng.

「Eh? Giọng nói đó…?」

「…?」

Bóng người bất cẩn quay hẳn về phía tôi. Tôi cũng nhận ra giọng nói quen thuộc, vô thức thả lỏng cảnh giác. Chúng tôi đối diện nhau. Và rồi… từ trong làn hơi nước dày đặc, hình dáng ấy hiện ra.

Một thân hình cân đối, mảnh mai nhưng khỏe mạnh, được che phủ nửa vời bởi một tấm vải, để lộ nửa còn lại ra ngoài. Qua khe hở, tôi thoáng thấy làn da mịn màng như trứng luộc, trắng vừa đủ, không quá nhợt nhạt. Bụng phẳng lì với chiếc rốn gọn gàng. Những đường cong hình chữ bát đầy đặn vừa phải… như thể hiện thân của từ cân đối. Sự cân bằng giữa thanh tao và đầy đặn.

「A-ah…」

Tầm mắt tôi tự nhiên di chuyển từ dưới lên trên. Mọi thứ dần hiện ra trong tầm nhìn, cho đến khi chạm đến đỉnh. Mái tóc màu xanh thẫm, cắt ngắn gọn gàng như của một thiếu nữ, ướt đẫm vì hơi nước. Gương mặt nàng tiểu thư sững sờ, như thể chưa thể hiểu hết tình huống, dường như đang ngưng đọng suy nghĩ. Miệng cô ấy há ra, mắt nhìn xuống dưới, rồi như nhận ra ánh nhìn của tôi, cô ngẩng đầu lên. Đôi mắt chúng tôi chạm nhau, phản chiếu lẫn nhau…

「Tomobe-kun?」

「Tiểu thư…?」

Người lên tiếng trước là tiểu thư, giọng điệu như muốn xác nhận. Tôi cũng đáp lại, không hiểu sao lại mang theo dấu hỏi. Im lặng. Im lặng. Im lặng. Cả hai cứng đờ, nhìn thẳng vào nhau, cố gắng nắm bắt tình huống.

…Không, không phải lúc để nhìn!

「A-ah…!!?」

Như dần nhận ra tình cảnh, mặt cô ấy ửng đỏ, mắt rưng rưng, vẻ mặt run rẩy. Ôi, không ổn rồi…!

「Tiểu thư!? Đây là…!? Tôi sẽ ngay lập tức…!?」

「Xin lỗi, Tomobe-kun!!? Trước tiên cứ dùng cái này che lại đi!!?」

Trước khi tôi kịp xin lỗi và rút lui, Tamaki đã lao tới, tay cầm tấm vải. Không hiểu sao cô ấy mang vẻ mặt tuyệt vọng, định ném tấm vải vào mặt tôi, nước bắn tung tóe khi cô tiến tới.

…Cốc, một tiếng. Tamaki trượt chân dưới đáy suối.

「Ah!? Ah? Aaah!?」

「Ah!?」

Cả hai đồng thanh phát ra những âm thanh ngớ ngẩn. Tamaki ngã nhào về phía tôi, tôi theo phản xạ đưa tay đỡ nàng, nhưng không kịp kìm lại đà, và ngay khoảnh khắc tiếp theo, cả hai chúng tôi ngã nhào xuống suối, làm bắn lên một cột nước cao…

-

「Nói cách khác, anh đã nghĩ đến khả năng mình sẽ nôn mửa và làm hỏng cả suối nước nóng à?」

「Haha… vâng, đúng thế.」

「Không, không, không…」

Sau một hồi tranh cãi và đủ thứ chuyện xảy ra, cuối cùng tôi và Tamaki ngồi lưng đối lưng, cùng ngâm mình trong suối nước nóng. Trong lúc ngâm mình, tôi cố moi từ Tamaki lý do và diễn biến của hành động kỳ quặc của cô ấy.

Trước tiên là lý do cô ấy cố len lỏi ra phía sau lưng tôi. Tamaki kể rằng sau khi tỉnh dậy từ cơn say, cô bị đau đầu và quyết định ngâm mình trong suối nước nóng để xua tan cơn đau và mồ hôi. Lúc đó, cô cảm nhận được sự hiện diện của tôi, nhưng lại nghĩ đó là kẻ rình mò hay một tên khả nghi nào đó, nên mới lén lút dò xét. Kết quả là cả hai chúng tôi rơi vào một màn rượt đuổi, cố giành lấy vị trí phía sau lưng nhau.

Còn lý do cô ấy lao vào tôi… chuyện này bắt nguồn từ lần gặp gỡ đầu tiên giữa hai chúng tôi. Lần đầu chạm mặt, cũng tại chính suối nước nóng kiểu này, khi nhìn thấy mặt Tamaki, tôi đã nôn mửa. Khi đối diện tôi trong hoàn cảnh tương tự như lúc đó, ký ức về sự việc hôm ấy bất chợt ùa về trong tâm trí cô.

Lý do bề ngoài là tôi bị ốm, còn lý do thật sự là do sự tuyệt vọng vì「chẳng có gì mọc lên」mà tôi phát ra tiếng 「ọe」. Dĩ nhiên, giờ đây tôi chẳng thể nào nôn lần nữa, nhưng Tamaki làm sao biết được điều đó.

「Anh trông có vẻ mệt mỏi lắm, nên tôi nghĩ… biết đâu đấy, đúng không? Nhưng mà, trong cái suối nước nóng này á? Làm sao mà được, đây là suối nước nóng của người ta mà!」

「Vậy mà người lại nghĩ đến việc lấy mảnh vải đang quấn trên người để che mặt tôi à…」

Cởi bỏ mảnh vải duy nhất đang quấn trên người để nhào tới che mặt một gã con trai, dù chẳng có ý đồ gì đi nữa, thì cũng là hành động quá đỗi thiếu đứng đắn. Tự mình cởi hết để trở thành trần như nhộng mà lao tới, người khác có khi còn hiểu lầm ấy chứ. Thật là thiếu suy nghĩ.

「Tôi… tôi sẽ tự kiểm điểm…」

Giọng nói đầy vẻ chán nản của Tamaki vang lên từ phía sau lưng tôi. Dù chẳng nhìn thấy, tôi vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh cô ấy đang cúi gằm mặt, vai rũ xuống. Thật dễ đoán.

「Mà này… mặt tôi có tệ đến mức đó không?」

Đang ở suối nước nóng, tất nhiên tôi chẳng đeo mặt nạ, nên biểu cảm của tôi lộ rõ. Nhưng liệu có phải mặt tôi trông kinh khủng đến mức khiến người ta muốn nôn ngay lập tức không, tôi tự hỏi và nghiêng đầu.

「Không, giờ nghĩ lại thì cũng không đến mức đó… nhưng mà, tôi ít khi thấy mặt của Tomobe-kun lắm ha」

Hồi còn làm việc ở chức vụ cũ, và cả bây giờ khi đã được xem như gia nhân, tôi vẫn luôn đeo mặt nạ. Đó là một kiểu cách. Mặt nạ là biểu tượng của đầy tớ. Dù được đối xử như gia nhân, thì danh xưng 「đầy tớ」vẫn luôn đi kèm. Việc đeo mặt nạ là cách tôi thể hiện thái độ khiêm nhường trước các trừ yêu sư xung quanh. Hơn nữa, nó còn giúp che giấu cảm xúc và khiến người khác khó nhớ mặt tôi.

「Bình thường không thấy mặt anh, nên tôi cũng không rõ mức độ thế nào. Với lại… lúc tiệc rượu, anh uống khá nhiều, rồi sau đó còn phải làm việc, đúng không? Nên, tôi nghĩ…」

Lời nói của Tamaki thể hiện tính cách chu đáo của cô ấy. Có thể lập tức nghĩ đến tận đó, quả đúng là dáng vẻ của nữ chính. Nhưng nếu đã có khả năng quan sát và phán đoán tốt như vậy, thì cô cũng nên tự nhận ra việc mình đã say khướt và suýt bị lôi lên 「nấc thang người lớn」chứ. Thật sự, đừng có lơ là như thế!

「…Haa. Thôi được rồi. Tôi hiểu. Mà nói gì thì nói, tôi cũng có lỗi, và vốn dĩ tôi chẳng có tư cách để nói này nói nọ với Tamaki-sama.」

Thật ra, việc Tamaki xin lỗi trong tình huống này đã là điều bất thường. Bình thường, cô ấy hoàn toàn có thể hét lên gọi người, mắng tôi là kẻ khả nghi hay vô lễ. Hành động của Tamaki thậm chí còn có thể xem là hơi… lệch lạc.

「Không phải thế… ý tôi là, đúng là tôi không phải không cảm thấy gì, nhưng…」

Tiếng nước vỗ lách tách đầy gợi cảm vang lên. Có lẽ cô ấy vừa đưa tay lên khỏi mặt nước. Có thể cô ấy đang ôm lấy cơ thể mình. Cơ thể bị một gã con trai nhìn ngắm… Không biết cô ấy đang mang biểu cảm gì nhỉ?

「Nhưng… tôi biết Tomobe-kun không cố ý. Anh không phải loại người đi rình mò… đúng không?」

「Sao cuối câu lại nghe thiếu tự tin thế?」

「Hahaha…」

Đừng có cười để đánh trống lảng như thế chứ? Tôi hiểu cô ấy lo lắng, nhưng đây là lần thứ hai rồi đấy.

「…Sẽ không có lần thứ ba đâu, chắc chắn đấy.」

「Lần thứ ba sẽ là lần thật lòng à? Nhưng người ta nói ‘chuyện xảy ra hai lần thì sẽ có lần thứ ba’ đó nha?」

「Chẳng lẽ Tamaki-sama lại mong đợi bị rình trộm sao?」

「…Sao nghe anh nói kiểu gì mà ác ý thế?」

「Là tại Tamaki-sama dùng lời lẽ dễ gây hiểu lầm. Người khác nghe vào sẽ tưởng nhầm đấy」

Chẳng hạn, nhân vật chính trong nguyên tác là kiểu người vì những phát ngôn bất cẩn mà gây hiểu lầm, khiến người khác phát cuồng kiểu yandere và tự giẫm phải mìn. Lẽ nào dù đã chuyển giới, cô ấy vẫn giữ nguyên tính cách đó?

「Tôi không có ý đó… ừm, ý tôi là… Tomobe-kun, anh thì sao?」

Giọng nói ngập ngừng, như thể đang cố ép ra một câu hỏi đầy bất mãn, khiến tôi bất giác nhăn mặt. Tôi suýt quay lại nhìn, nhưng vội dừng lại.

「…Ý gì cơ?」

「Ừm, không… không có gì đâu…!」

Nghe tôi hỏi lại, Tamaki dường như mới nhận ra sự kỳ lạ trong lời nói của mình, vội vàng hoảng hốt. Tiếng nước bắn tung tóe vang lên, như thể cô ấy đang luống cuống.

「Ừm, tôi! Tôi ngâm đủ rồi, tôi lên đây!」

「Xin hãy chờ đã!」

Thấy Tamaki rõ ràng định chuồn, tôi vội nắm lấy cánh tay cô ấy khi cô đứng dậy. Vẫn quay lưng lại, tôi thoáng thấy cánh tay mảnh khảnh của cô trong khóe mắt và kéo lên.

「T-Tomobe-kun!? Anh làm gì thế!?」

「Tôi biết rõ tiểu thư định bỏ chạy. Xin thứ lỗi… Vừa nãy nhìn màu da cũng biết người mới ngâm chưa bao lâu. Đừng diễn trò vụng về như vậy」

「~~~~!!??」

Tôi tưởng tượng khuôn mặt Tamaki chắc hẳn đã đỏ như con bạch tuộc luộc. Chắc chắn cô ấy hiểu lời tôi nói xuất phát từ việc nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, khi tôi đối diện trực tiếp với cô. Nhưng tôi không thể để câu chuyện kết thúc ở đây.

…Kiến thức từ nguyên tác mách bảo tôi. Những miêu tả sự kiện tương tự cảnh báo tôi. Nếu không nói rõ ràng ở đây, tôi có dự cảm chẳng lành. Thường thì trong những tình huống thế này, nếu cuộc trò chuyện hay lời tỏ tình bị cắt ngang, hoặc là nhân vật chính, hoặc là nữ chính sẽ gặp nguy. Cái gọi là cờ tử thần ấy. Tử thần sẽ chết anyway? Đó là điều không ai nhắc tới.

「Cách nói chuyện của anh…!?」

「Tamaki-sama cũng thế thôi. Sau này, dẫu có phải nhận một đấm cũng được. Nhưng đổi lại… hẳn là người có điều muốn nói, đúng chứ? Xin cứ thổ lộ. Chuyến hành trình còn dài, những vướng mắc nên được tháo gỡ ngay tại đây」

「~~~!!!」

Bị tôi chỉ trích, Tamaki kêu lên những âm thanh không thành lời, nhưng dường như cô ấy không thể không đồng ý. Cô ngập người xuống nước. Vẫn thật thà như ngày đầu gặp gỡ, cô nàng ngoan ngoãn này.

「Thật ra, từ trước tôi đã luôn muốn hỏi……」

「Xin mời. Là điều gì vậy?」

「Tomobe-kun… rốt cuộc anh nghiêm túc đến mức nào?」

「…Sao cơ?」

Ý nghĩa của câu hỏi này, tôi thật sự không hiểu. Nghiêm túc, là về cái gì?

「Nghiêm túc… là ý gì?」

「Thì còn gì nữa! Ý tôi là chuyện của Iruka đó!!?」

Tamaki bật ra giọng kinh ngạc trước câu hỏi ngược của tôi. Không, không, phản ứng gì thế này?

「Khoan đã!? Còn Tomobe-kun thì sao!? Cậu tưởng che giấu được sao!!? Đừng có xem thường con mắt quan sát của tôi chứ!? Tôi nhìn thấy hết đấy nhé!?」

「Thấy hết?」

「Đúng vậy! Thấy hết luôn!!」

Tamaki từ phía sau lưng kiên quyết tuyên bố… có lẽ đang ưỡn ngực… và chỉ trích. Về sự gần gũi giữa tôi và Iruka. Về việc chúng tôi thường lén lút thì thầm to nhỏ. Đặc biệt là sự thoải mái của tôi khi nói chuyện với Iruka. Và cả phản ứng của Iruka mỗi khi Tamaki nhắc đến chuyện này.

「Với tôi, tôi chẳng có quyền xen vào chuyện tình cảm của bạn bè đâu! Nhưng mà, không có nghĩa là tôi không lo lắng!」

「Vậy sao」

Cô ấy cũng từng xen vào chuyện của Yukine, nên chắc chắn là thế rồi.

「Iruka ấy! Quả đúng là con của dân Emishi đấy?… Tôi cũng nghe kể là ngày trước có hiềm khích gì với anh. Còn là bán yêu. Thân phận cũng khác biệt nữa chứ? Tính thì thô lỗ, lại chẳng chắc có đủ tri thức làm vợ. Tính tình nóng nảy, ở cùng nhau chắc khổ lắm!!」

 

Tamaki liệt kê hàng loạt vấn đề liên quan đến Iruka. Đó không phải là nói xấu, mà đều là sự thật rõ ràng. Thậm chí, còn có những vấn đề về Iruka mà Tamaki chưa biết, nên thực tế chắc còn tệ hơn. Nhưng tại sao giờ cô ấy lại nói với tôi về… khoan, làm vợ?

「Nhưng mà, chính vì thế… khi thấy anh và cô ấy gần gũi như vậy, tôi không biết anh đang nghĩ gì! Chuyện của Suzune là tôi hiểu lầm, nhưng không thể cứ thế mà bỏ qua chuyện của Iruka được, đúng không!? Nên là, tôi…」

Gần như nói một lèo, Tamaki có lẽ đã quay lại. Tôi cảm thấy như bị ánh mắt cô ấy xuyên thấu lưng, ngưa ngứa khó chịu.

「Tôi muốn cậu nói thật. Anh gần gũi với Iruka như thế, rốt cuộc anh có ý định gì?」

「Định thế nào, ư…? Ừm, để tôi nghĩ xem」

Tôi im lặng một lúc… rồi bắt đầu nói. Từ giọng điệu cung kính thường ngày, tôi chuyển sang giọng thoải mái hơn. Một giọng điệu gần gũi hơn.

「…Với Iruka, nói thế nào nhỉ, đại khái là bạn xấu vậy đó? Cũng là kẻ thù. Người nghe về chuyện cũ rồi, đúng không?」

Tamaki gật đầu trước lời tôi nói. Tốt quá.

「Thành thật mà nói, người cũng biết là tôi chẳng có lý do gì để thân thiết với cô ta. Thậm chí, tôi có quyền trả thù cũng được… Nhưng mà, tôi nói trước, không phải tôi lợi dụng điểm yếu gì của cô ấy để làm gì đâu, nhé?」

「Không, không! Tôi không nghĩ xa đến mức đó đâu!!」

Khi tôi kiểm tra xem cô ấy có hiểu lầm theo kiểu mấy trò trong eroge không, Tamaki vội vã phủ nhận. Tốt lắm. Nếu bị nữ chính phe ánh sáng nghĩ như thế, hẳn là death flag rồi.

「Thật ra, tôi có mấy đứa em…」

「……Em?」

Trước lời thú nhận bất ngờ, Tamaki có lẽ ngẩn người. Chắc cô ấy tự hỏi sao tôi lại nhắc chuyện này bây giờ, và nghiêng đầu thắc mắc.

「Có một cô em gái, cỡ tuổi Suzune bây giờ. Còn Iruka thì hình như cũng có mấy ông anh thì phải?」

「Ừ… ừm…」

Bối rối trước dòng chảy câu chuyện, đặc biệt khi nhắc đến tên Suzune, Tamaki vẫn đáp lại.

「Iruka ấy, lúc biết mình sắp bị xử tử, cô ta lại lo lắng cho tiểu thư và Suzune… Dẫu có là kẻ thù, thì như vậy cũng khiến người ta khó mà dứt khoát được」

Tôi nhớ lại chuyện lúc đó. Tamaki và Suzune. Cách hành xử của Iruka, sẵn sàng hy sinh bản thân vì Yukine…

「Iruka, cô ấy…」

「Tôi cũng từng bán thân vì đám em mình. Suzune thì tuổi tầm em gái tôi, nên cái thái độ đó làm tôi xiêu lòng… Đó là khởi đầu của cái nghiệt duyên này ấy nhỉ? Còn Iruka thì lợi dụng điểm yếu của tôi, dùng tôi thoải mái luôn.」

Tôi kể rằng, đặc biệt với vai trò người bảo vệ Suzune, tôi buộc phải giúp đỡ Iruka.

「Haha… Iruka đúng là nhạy bén ở khoản đó. Suzune giống em gái anh đến vậy sao?」

「Không, em tôi không dịu dàng như thế đâu. Đứa trẻ đó là một con nhóc nghịch ngợm, y hệt… À, nghĩ lại thì có lẽ tôi nhìn Iruka như đứa em út của mình chăng?」

Tôi bất chợt nhận ra sự thật đáng kinh ngạc. Nhân tiện, con nhện ngốc tự xưng là con gái thì bảo là em gái, nên nếu theo logic đó thì Iruka là con gái tôi. Iruka là con gái? Đùa à?

「…Liệu có phải anh cũng nhìn tôi như em út không?」

「…Giờ người nói thì đúng là có chút giống thật. Có lẽ là đứa em trai thứ hai.」

Trong đám em, thằng nhóc thứ hai là đứa ít gây phiền hà nhất, tuy đầu óc không nhanh bằng đứa thứ ba nhưng lại rất thành thật. Bỏ qua giới tính, đúng là có nét giống Tamaki.

(…Khoan. Trong nguyên tác, Yukine có quan hệ tốt với nhân vật chính, lẽ nào là vì cô ấy gán ghép với đứa thứ hai?)

Nghĩ đến khả năng đó, tôi liên tưởng đến tình huống hiện tại. Trong nguyên tác, gia đình tôi hình như đã chết hết. Nhưng theo lời Iruka, tên nhóc thứ hai và gia đình dường như đang sống tốt.

Nghe đâu, số tiền bán tôi đã được gia đình dùng để mua đất. Từ tá điền, họ trở thành nông dân tự canh tác, nhưng chưa dừng lại ở đó. Họ cần mẫn tiết kiệm, khai hoang, gửi tiền cho các em, mua thêm đất và nông cụ, giờ còn thuê được vài người làm. Chẳng thể gọi là địa chủ, đất đai phần lớn cằn cỗi, nhưng trong ngôi làng nhỏ bé đó, họ đã có một vị trí nhất định, theo lời kể của Suzune qua Iruka.

Hình như một năm trước, tên nhóc đó còn kết hôn. Với một người con gái ngoài giá thú của địa chủ, hơn nó hai tuổi, từng ly hôn, hẳn là mối duyên cưới gấp để giải hàng tồn. Nếu không, chẳng thể nào có mối duyên đó. Dù vậy, chắc chắn sẽ có người ghen ghét, nhưng cô ấy sẽ là chỗ dựa bảo vệ gia đình. Có lẽ tên nhóc đó cưới vì lý do đó… Nhưng mà, đừng có chiếm đoạt gia sản nhé? Khéo léo mà xử lý.

…Thôi chết. Lạc đề rồi.

「…Thằng nhóc thứ hai là đứa ngoan ngoãn, không gây phiền. Còn hai đứa nhỏ hơn thì đúng là vấn đề…」

「Nên anh đối xử lạnh nhạt với tôi à?」

「Đâu có, tôi làm sao dám thất lễ với tiểu thư Hotoya chứ…」

「Hừm…」

Chắc chắn Tamaki đang lườm tôi với ánh mắt sắc lẹm. Nhưng tôi nhận ra không khí đã dịu đi.

「Haa… Không ngờ cả ba người bọn tôi đều bị anh xem như mấy đứa em, nhỉ?」

「Tôi cũng chỉ vừa nhận ra thôi… thất lễ quá」

「Không sao đâu. Dù gì anh cũng giúp bọn tôi nhiều mà… Hừm. Ra là vậy. Iruka và Suzune là em, à…」

Tamaki khoan hồng trước lời xin lỗi của tôi. Rồi cô ấy lẩm bẩm gì đó… Gì cơ?

「Tamaki-sama?」

「Không có gì đâu… Mà này, tự nhiên anh lại nói kiểu cung kính rồi? Đã thân thiết thế này, cứ thoải mái đi chứ?」

「Vì đang tắm chung à?」

「Không!!? ~~~ Đừng có nói kiểu đó nữa!! Thô lỗ lắm!!」

Tiếng nước bắn lách tách vang lên. Chắc là tiếng hét khi cô ấy ngập người trong nước. Có lẽ mặt cô ấy đang đỏ lên.

「Đáng tiếc, tôi sinh ra đã thô tục rồi. Xin thứ lỗi.」

「~~!! Lời biện minh của anh nghe tệ quá đấy!? Giờ anh đã được xem như gia nhân rồi, nên phải cư xử cho đúng mực chứ!? Hiểu chưa!!?」

Tamaki rên rỉ như thể đang đau đớn, đồng thời dạy dỗ tôi. Chắc là phải trêu đùa vừa phải thôi.

「Hahaha. Tôi sẽ cố gắng.」

「Trời ạ!」

Tiếng cười và hơi thở phẫn nộ vang lên một lúc, rồi yên lặng trở lại. Trong bóng tối, chỉ có tiếng nước và những hơi thở nhẹ nhàng vang vọng.

「À, suýt quên. Cứ nắm tay người mãi thì thất lễ quá nhỉ?」

「Ah!?」

Sau khi bình tĩnh lại, tôi mới nhận ra và thả tay Tamaki ra. Nhưng ngay sau đó, Tamaki lại nắm lấy tay tôi.

「…Tamaki-sama?」

「Gọi Tamaki là được rồi! …Ừm, trả đũa đấy?」

「…Sợ bóng tối à?」

「…」

「Trúng tim đen rồi nhé.」

Ngâm mình một mình trong suối nước nóng ở đất khách vào ban đêm chắc hẳn có chút cô đơn. Nhất là sau màn ồn ào vừa rồi, cảm giác chênh lệch càng rõ. Dù vậy, việc một cô gái cứ ngâm mình chung suối với một gã con trai thế này thì đúng là thiếu đứng đắn.

…Mà không, tôi cũng nên rời đi ngay mới phải.

「Không sợ bị ngất xỉu vì ngâm lâu à?」

「Không sao. Nước ở đây không nóng lắm… Ở lại thêm một chút nữa, được không?」

「…Chỉ một chút thôi nhé?」

Tôi ngồi khoanh chân trong nước, chấp nhận. Một cảm giác ấm áp chạm vào lưng tôi. Là lưng đối lưng.

「Ôi, cứng quá. Mà còn hơi sần sùi nữa?」

「Tamaki?」

「Ehehe. Tim anh đập thình thịch chưa?」

「Làm sao mà đập thình thịch với một đứa em trai được chứ?」

「Mou!」

Một cái tát vào lưng vang lên, âm thanh thật đã tai. Đau đấy.

「Ái… Đùa thôi mà…」

「Nói đùa thì phải khéo hơn chứ! Đừng có nói kiểu khiến con gái nổi giận thế! Phải tâng bốc người ta cơ!」

Chắc hẳn Tamaki đang phồng má. Hừm, nếu không phải TS thì chắc đã thành công rồi… Nhưng không, trong nguyên tác, cô ấy tức giận vì bị đối xử như con gái, nên chắc là bình thường? Tuy nhiên, cái tính tomboy này đúng là không ổn.

「…」

「…Mà này, sao tôi cứ thấy như có ánh mắt nhìn sau lưng thế nhỉ?」

「Ừm, không… chỉ là cảm giác vừa nãy, với cả nhìn lưng cậu…」

Rồi ngón tay Tamaki nhẹ nhàng chạm vào lưng tôi. Cảm giác ấy khiến tôi rùng mình, và tôi nhận ra. Ngón tay mảnh mai của cô ấy đang lướt theo một vết sẹo sâu. Vết sẹo đó từ bao giờ nhỉ?

「Anh tập luyện nhiều nhỉ. Lưng cứng và gồ ghề thế này. Mà… trông đau lắm.」

「Nhìn thế, chứ chỉ là lớp da bên ngoài thôi. Bên trong thì ổn rồi.」

Có lẽ nhờ mụ Yêu Mẫu mà giờ chẳng còn giống người lắm.

「Nhưng lúc bị thương chắc đau lắm, đúng không?」

「Thành thật mà nói, ngoài mấy vết lớn, nhiều vết tôi còn chẳng biết là có từ khi nào. Đau đớn là một phần của công việc thôi… Còn người, vết thương ổn chứ?」

Như Hina vậy… Không, với Hina thì có lẽ cô ấy có thể tái tạo bao nhiêu lần cũng được… Nhưng tôi muốn cô ấy lo cho bản thân trước khi lo cho người khác. Một cô gái sắp lấy chồng mà đầy vết sẹo thì dù là gia tộc trừ yêu sư cũng chẳng ai vui. Dù sao thì chắc vẫn tốt hơn bị yêu quái làm cho mang bầu hay mất tay mất chân.

「Tôi… ổn mà. Chỉ còn vài vết xước thôi. Nhờ dùng nhiều linh dược, nên ngay cả vết xuyên qua tay cũng lành rồi. Chẳng còn thấy dấu vết nữa.」

Lời nói của Tamaki đầy vẻ ngạc nhiên. Chắc cô ấy đang nhắc đến vết thương từ 「Mayoiga「. Nghĩ lại, vụ đó là lần khiến Tamaki bị thương nặng nhất. Và có lẽ, cũng rèn luyện tâm trí cô ấy.

Nhìn từ ngoài vàom hiện tại nhân vật chính chẳng có chút u ám nào. Nếu cứ thế này, ít nhất cô ấy sẽ tránh được việc sa ngã thành Darth… Không, nếu Tả đại thần hay TS Magical làm gì đó thì cũng khó nói.

「May là không có di chứng…Tâm trí cậu mạnh mẽ thật. Chỉ riêng nhiệm vụ đó thôi cũng đủ kinh khủng rồi.」

「Ừ thì… cũng đúng.」

Người mà cô ấy tin tưởng và thân thiết hóa ra là một bộ xương, là con cờ của yêu quái. Chuyện đó đáng ra phải để lại trauma mới đúng.

……Nhưng, sao nhỉ. Có gì đó cứ vướng lại. Như thể cô ta vẫn sống, à không, chắc chắn đã chết rồi, nhưng lại như thiếu sót gì đó, cần một lời giải thích bổ sung? Không ổn, không nhớ ra nổi.

「Thành thật mà nói, tôi cũng sợ chứ. Khi nhận ra nếu thua, nếu thất bại thì chuyện gì sẽ xảy ra… Nhưng mà, không thể trốn tránh được, đúng không? Tôi có linh lực, có sức mạnh… Sư phụ, cả Sumire-sama cũng nói, nếu người có năng lực không tiến lên, thì sẽ có người khác phải chịu khổ.」

「Người ấy…」

Vừa kính phục vừa tự hỏi sao bà ta lại nói được câu đó. Nhưng tôi không nói ra.

「Tôi có sức mạnh. Mà sức mạnh này… như sư phụ và cố vấn-sama nói, nếu không kiểm soát được, sẽ làm tổn thương người xung quanh. Không bảo vệ được những người quan trọng, mà còn làm họ tổn thương, tôi không muốn thế.」

「Vậy nên người chấp nhận nguy hiểm để chiến đấu… à?」

「Anh thấy điên rồ à?」

「Khá là cao cả đấy. Ít người dám mạo hiểm vì người khác lắm.」

Con người ta thường nghĩ cho bản thân trước tiên… dễ mà gọi đó là ích kỷ. Nhưng khi thời khắc đến, không nhiều người dám bước lên. Trong lằn ranh sinh tử, chẳng ai trách được việc yêu quý mạng sống của mình.

「Anh mà cũng nói thế à?」

「Tôi nói được đấy. Tôi không phải kiểu người mà tiểu thư Tamaki nghĩ đâu. Mà nói thật, tiểu thư nhìn người quá tốt đẹp rồi.」

Chẳng phải tôi định để cô ấy rơi vào cái harem đồng tính, bắt cô ấy gánh vác và chịu đựng nhiều thứ cơ mà… Dĩ nhiên, tôi vẫn sẽ hỗ trợ.

「Tự đánh giá mình thấp thế à?」

「Tiểu thư Tamaki nên rèn luyện con mắt nhìn người đi… Như tên con trai trưởng làng cứ rót rượu cho người, chắc chắn hắn định chuốc say người đấy?」

「Eeeh!? Không đời nào!?」

「Không đời nào cái gì chứ…」

Chẳng biết từ lúc nào, cả hai chúng tôi dường như quên mất việc bản thân đang khỏa thân, cứ thế huyên thuyên trò chuyện. Cảm giác ấy tựa như sự thân mật của một cặp vợ chồng già.

「Haha. Giá mà có cả Iruka và Suzune ở đây thì vui biết mấy, nhỉ?」

「Không, không, như thế thì đúng là…」

「Không có gì đâu mà? Nếu báo trước thì cũng chẳng ai để ý đâu… À, nhân tiện…」

「?」

Tamaki chợt lộ vẻ mặt như thể vừa nhớ ra điều gì. Và trước khi cô ấy kịp nói gì, một âm thanh vang lên.

「Oooooh!! Nhìn này, Tamaki!!」

Bất thình lình, một tiếng gầm rú xé tan bóng tối, sự tĩnh lặng, và cả không khí thanh lịch.

「「…」`」

Tôi hướng ánh mắt nghi ngờ về phía âm thanh phát ra. Tamaki cười khổ, quay lại nhìn. Kẻ đó lập tức xuất hiện từ trong bóng tối.

「Hehehe. Suối nước nóng ở đây hào phóng thật đấy!! Nhìn này, rượu và đồ nhắm mọc hoang kìa!!」

Một nữ lang nhân trần như nhộng, chẳng thèm quấn lấy một mảnh vải, hiên ngang xuất hiện. Hai tay cầm bình rượu và đĩa đồ nhắm mà tôi mang theo nhưng quên mất. Cái cách khối thịt mỡ rung lên theo từng bước đi rõ mồn một ngay cả trong thế giới mờ mịt hơi nước và bóng tối. Đúng là to thật… Không, không phải chuyện đó.

「Eh? Này, Tamaki. Tên đó là…」

Và rồi, khi tôi nhận ra Iruka, Iruka cũng nhận ra tôi…

「…」

「…」

「…」

「…Tên biến thái!! Chết đi!!」

「Phụt!!?」

Một bình rượu được ném với tốc độ kinh hoàng trúng thẳng mặt tôi. Tôi ngã nhào xuống nước.

「Hảảả!!? A-anh ổn chứ!!?」

「Tamaki!! Mau rời khỏi tên vô lại đó đi!!」

「Không, không, không, không!!? …Mà, phản ứng này cũng đúng thôi?」

Đối mặt với hành động bạo lực của Iruka, Tamaki định phản đối, nhưng rồi lại bình tĩnh suy nghĩ và gần như chấp nhận. Đồ phản bội!!

「Iruka? Có chuyện gì sao…?」

「Tên rình trộm! Có tên rình trộm!!」

「Hảả!!?」

Từ trong làn hơi nước, một bóng người nhỏ nhắn, mảnh khảnh hiện lên. Khi Iruka hét lên, bóng người đó vội lặn xuống nước. Giọng nói quen thuộc đến lạ. Không, không, không, đứa này nguy hiểm…! Nguy hiểm theo nhiều nghĩa!!

「T-Tomobe-kun…! T-Tạm thời, chạy đi, nhé!? Tôi sẽ giải thích sau!!」

「Trước tiên người nên giải thích là còn người khác đến chứ!!」

「Tôi quên nói!!」

「Quên cái đó là chết người đấy!!」

Mang dáng vẻ y như một kẻ rình trộm thật sự, tôi vội vã tháo chạy khi đủ thứ bị ném tới. Chỉ biết cầu nguyện Tamaki sẽ khéo léo thuyết phục. Đi tắm mà chẳng thư giãn được chút nào.

…Sáng hôm sau, khi đến phòng Tamaki để nhận dấu xác nhận, tôi bị một cú đá bay vào mặt và đau đớn quằn quại, xin ghi chú thêm.

Không, thế này thì làm gì có chuyện thuyết phục được…?

Nghĩ lại sau này, đó chỉ là một khoảnh khắc đáng cười, còn may chán.

Bình luận (15)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

15 Bình luận

Nào main uống nước 96% như uống nước lã thì lúc đấy mới sợ:))
thanks trans
Xem thêm
:))))) ayo bro :)))
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời
Đoạn 190 hình như sai ngôi xưng trans ơi.
Xem thêm
một ngày chill chill bình thường main và tamaki
Cho những ngày gặp hành sắp tới
Xem thêm
tamaki sau chương này suy đét :)))))
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
Đoạn 34 : "shíui" ---> "shisui"
Đoạn 76 : "Qúa" ---> "Quá"
tamaki dễ thuong vai lin
Xem thêm
Slide of life momento trước khi bị nhét hành vào mồm
Xem thêm