Việc nhân vật chính bị biến đổi giới tính, thành nữ hoặc thành nam, là một dạng đề tài quen thuộc trong các tác phẩm văn hóa đương đại. Quả thực, đôi khi chính tác giả nguyên tác hoặc họa sĩ minh họa cũng đem chuyện ấy ra đùa giỡn mà vẽ minh họa, nhưng việc để tình tiết đó trở thành một câu chuyện hoàn chỉnh kéo dài đến cuối thì lại không hề xảy ra. Dù sao thì trò đùa cũng chỉ là trò đùa…… Đúng vậy, ít nhất là trong các tác phẩm thương mại thì là như thế.
「Bản Cá Tháng Tư đấy à, đùa nhau chắc……」
Vẫn cuộn tròn trong chăn, tôi nằm ngửa nhìn lên trần nhà, miệng khẽ thốt lên. Âm thanh yếu ớt phát ra từ tận cổ họng kia mang đầy sự bi ai, than vãn và tiếng thở dài, quả thực có thể gọi đó là nỗi tuyệt vọng thuần túy.
…Thật sự thì, hiện tại tôi đang tuyệt vọng đến mức nếu có thể thì tôi đã muốn bật khóc và gào thét ngay lập tức rồi.
(Mình hoàn toàn mất cảnh giác. Thật đấy hả, thế giới này lại là cái route ấy sao……)
Cá Tháng Tư… tức là ngày mùng một tháng tư, việc đưa ra mấy lời nhá hàng hay công bố giả mang tính đùa giỡn vốn là chuyện quen thuộc trong thế giới tiểu văn hóa. Công ty sản xuất 「Yamiyo no Hotaru」chính là một trong những công ty đặc biệt đầu tư cho mấy trò Cá Tháng Tư ấy. Họ từng làm ra những đoạn trailer cho các dự án giả với chất lượng cao đến mức phi lý. Trong số nhiều tác phẩm có phong cách riêng biệt do công ty ấy sản xuất, 「Yamiyo no Hotaru」từng bị đem ra đùa giỡn tận ba lần.
Một trong số đó là phiên bản IF với nội dung nhân vật chính bị chuyển giới thành nữ. Cứ tưởng tượng đến vị vua kỵ sĩ mặc đồ nam trong tựa game fate nọ cùng phiên bản nguyên thủy của cô ta là hiểu. Không, dĩ nhiên nội dung không thay đổi đến mức như thế… Nhưng dù sao đi nữa, trong đoạn trailer ấy, nhân vật chính bị biến thành nữ, và cái hình ảnh ấy hoàn toàn giống với cô gái mà tôi đã gặp, chỉ cần biết đến vậy là đủ.
(Vấn đề là việc nhân vật chính bị chuyển giới sẽ thay đổi hoàn cảnh đến mức nào…!!)
Mà kể cũng lạ, trong bản chính của game thì cậu ta cũng thường xuyên bị đẩy vào mấy tình huống giống như bị cưỡng ép sa đọa, nên tôi không thể nói là không có cơ sở… Tuy nhiên, vấn đề là ở phần giới thiệu bản Cá Tháng Tư, đội ngũ sản xuất đã nói trên một tạp chí game rằng: 「Dù giữ nguyên tinh thần bản chính, chúng tôi vẫn cố tạo ra một phiên bản thử thách hơn.」
…Nếu dịch câu đó theo ngôn ngữ của những người chơi kỳ cựu thì nó nghĩa là: 「Chúng tôi muốn khiến nhân vật chính quằn quại thống khổ hơn, và để người chơi tuyệt vọng trong một cốt truyện có độ khó lunatic.」 Này, sao tôi lại phải dịch tiếng Nhật ra… tiếng Nhật vậy chứ.
Giả như tạm chấp nhận rằng những lời nói cùng ác ý của đội ngũ sản xuất đó không bị phản ánh vào thế giới này, thì việc nhân vật chính trở thành nữ cũng đủ mang theo nguy cơ khiến một vài sự kiện lệch hướng nghiêm trọng.
「Trước hết thì… tuyệt đối không thể để tên Tả Đại Thần ấy gặp cô ấy được…」
Dù cho mạch truyện không thay đổi so với bản gốc, nhưng gã đại thần ấy, trông bề ngoài có vẻ rất lý trí và trí thức, nhưng bên trong lại cực kỳ vặn vẹo và điên loạn, lại là kiểu yandere điển hình. Để nhân vật chính hiện tại gặp hắn thì quá nguy hiểm. Chỉ vì nhân vật chính mang 「dáng dấp miko」mà khi là thiếu niên còn bị nhắm tới, huống gì bây giờ đã là thiếu nữ. Không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Dù còn nhiều vấn đề khác nhưng điều này là tối quan trọng.
(Xử lý mấy quả địa lôi kia thì… con quỷ thích tự sát ấy chắc không quan trọng nam hay nữ. Còn Gorilla-sama thì… chắc vẫn ổn với tình cảm bách hợp nhỉ?)
Một trong những nguyên nhân khiến Murasaki thường xuyên bị giết là do quan hệ gia đình của cô ấy, nên chỉ cần ngôi làng bị diệt thì điểm đó không còn là vấn đề nữa. Ngược lại, nhờ cùng cảnh ngộ cô độc mà còn có thể nâng cao độ thiện cảm với Hina. Tình cảm vẩn đục và méo mó của Gorilla-sama không đơn thuần là dục vọng, mà còn mang dáng dấp của hành vi thay thế cho tình yêu từ cha mẹ không trọn vẹn, nên nếu có trở thành tình cảm bách hợp thì cũng không phải trở ngại lớn.
Mà… nếu tệ quá thì vẫn có thể cho nhân vật chính chuyển giới trở lại… Dù sao thì trong nguyên tác, cậu ta cũng từng bị ép sa đọa thành nữ rồi. Nếu có cho quay lại thành nam thì cũng không có lý do gì để bị lên án. Vấn đề là nguyên liệu cho thuốc thì khó kiếm, còn chuyện làm sao bắt cô ta uống, cùng với phản ứng phụ sau đó, đấy mới là chuyện đau đầu.
「Không, khoan đã, đừng nóng vội…… Mục tiêu trước mắt là vượt qua phần hướng dẫn đã nhỉ」
Phần hướng dẫn mà tôi nhớ (làng quê diệt vong) thật ra không bị ảnh hưởng nhiều bởi giới tính. Ít nhất thì với hình ảnh một cô gái năng động trông giống cậu thiếu niên năm xưa ấy, thì việc tự mình đi hái rau rừng cũng là chuyện thường tình. Mà cũng phải chuẩn bị thôi. Nếu không, sẽ bị cuốn vào cuộc tập kích và chết trước khi kịp thức tỉnh mất.
(Giờ thì, nên làm gì đây…………)
Ảnh hưởng từ việc chuyển giới sẽ lan rộng tới đâu, đặc biệt nếu chết ngay trong phần hướng dẫn trước khi được gia tộc Onizuki nhận nuôi thì đúng là bó tay. Lẽ ra tôi đã định rời khỏi làng trước khi sự kiện bắt đầu… nhưng có lẽ cần thêm chút thời gian để quan sát.
「Thôi, chuyện đó để sau đã…………」
Cảm nhận được khí tức, tôi liền lấy chiếc mặt nạ đặt bên cạnh đội lên mặt. Ngồi dậy theo thế ngồi xếp bằng, tôi hướng ánh nhìn về phía cửa kéo. Tai tôi nghe rõ âm thanh vạt áo sột soạt cọ sát nền nhà từ xa vọng lại, và đang dần tiến đến gần. ……Xem ra, người ấy đã đến.
「………Có chuyện gì sao, thưa tiểu thư?」
「A, anh tỉnh rồi à? Sức khỏe thế nào rồi? Đỡ hơn một chút chưa?」
Ngay khi tôi cất tiếng hỏi, cánh cửa trượt được kéo ra, và câu trả lời ấy vang lên. Tôi liền ném ánh nhìn đầy ngờ vực về phía cô.
「Tôi mang cháo đến cho anh nè. Sao? Ăn được không?」 [note73326]
Người đứng phía sau cánh cửa vừa mở là nhân vật chính…-chan, khoác trên người bộ y phục truyền thống màu lam sẫm, tay bưng khay gỗ đặt nồi cháo nhỏ.
………Này, sao cô lại tới đây chứ?
-
Cháo trong chiếc nồi đất nhỏ được nấu đầy ắp, vô cùng thịnh soạn. Thật sự, nếu đem so sánh với loại cháo thường ngày được nấu bằng ngũ cốc hỗn tạp cùng nước để tăng thể tích thì thật quá xúc phạm cho món ăn này.
Cháo được nấu bằng gạo trắng với trứng đánh tan, thêm cải thảo xắt nhỏ, hành lá và nấm, đun cùng nước dùng. Có thể nói món này gần giống với cháo loãng. Dù sang trọng, hương vị lại dịu nhẹ và đầy đủ dinh dưỡng. Bên cạnh đó là những đĩa nhỏ đựng dưa muối như mơ muối, dưa leo và rau tề.
「Thật sự không sao chứ? Nếu cảm thấy khó chịu thì để tôi đút cho anh ăn nhé?」
「Không, thật sự là không sao cả…」
Tôi thổi nguội muỗng cháo vừa múc, từ tốn đưa vào miệng. À… ngon thật.
(………Dù sao thì, chuyện này đúng là đã trở nên rắc rối rồi đây)
Cảm nhận ánh mắt của vị tiểu thư đang lặng lẽ quan sát từ bên cạnh, tôi âm thầm nhăn nhó trong lòng.
Nói gì thì nói, có thể xem là tôi đã may mắn. Dù là cấp thấp, nhưng chức vụ của địa chủ, trưởng làng vẫn là thuộc tầng lớp thống trị. Ít nhất thì địa vị cũng cách biệt một trời một vực so với bọn đầy tớ rẻ mạt như chúng tôi. Và nếu một kẻ hèn mọn như thế lại trông thấy cảnh một tiểu thư đang tuổi xuân thì sẽ xảy ra chuyện gì... Không thể lấy lý do 「cảnh fan-service」để bào chữa được. Đáng lý ra phải bị giải ra phố bêu rếu rồi chém đầu thị chúng cũng chẳng sai. Ít nhất, nếu ở một vùng khác thì tuyệt đối không thể có chuyện được chăm sóc trong một gian phòng của biệt phủ và còn được đãi cháo như thế này.
Nếu nói vậy thì tình cảnh tôi đang gặp hiện tại đúng là vô lý. Nhưng đồng thời, với tư cách là chủ nhân của ngôi biệt phủ này, thì điều đó cũng chẳng phải kỳ lạ. Bởi vì Hotoya Tamaki là một người quá đỗi hiền lành, và gia đình ấy, bao gồm cả nhân vật chính này, cũng đều là những người tốt bụng và hay lo chuyện bao đồng.
「Vậy thì tốt rồi. Vì đột nhiên anh trở nên đau đớn như vậy, phụ thân tôi cũng rất lo. Khách quý mà lại ngã bệnh thì quả là đáng tiếc」
Mỹ nhân trước mắt khẽ đặt tay lên ngực, thở phào nhẹ nhõm.
「Là do bữa tối không hợp, hay là mùi lưu huỳnh nhỉ? Dù gì thì, phát hiện được sớm cũng là may mắn rồi. Nếu lúc đó không kịp thời phát hiện thì không biết chuyện gì đã xảy ra…」
「…Chuyện đó thật sự xin được thứ lỗi.」
Trước lời của nhân vật chính… Tiểu thư Tamaki, tôi gượng gạo lên tiếng đáp lại. Vì tôi đã nôn mửa và ngã quỵ ngay tại chỗ nên mọi chuyện đã bị che lấp, nhưng hành động của tôi lúc ấy, nếu bị phơi bày ra ngoài, thì dù gia tộc Hotoya có tha thứ đi chăng nữa, cũng không biết được sẽ bị béo… Uemon và những người khác xử trí thế nào.
…Nghe đâu, việc tôi nhìn thấy cảnh vị thiếu nữ trước mặt đang tắm dường như chỉ có một số ít người biết. Nhờ vậy mà cái đầu của tôi mới còn nguyên vẹn thế này.
「Không, chuyện đó… Dù sao thì cũng thấy xấu hổ thật đấy. Thật ra thì, phụ thân và những người khác cũng đã trách mắng tôi rồi. Họ nói là tôi bất cẩn và thiếu cảnh giác.」
Hiểu được hàm ý trong lời xin lỗi của tôi, tiểu thư Tamaki hơi đỏ mặt và cười gượng. Tay cô bất giác chạm vào cổ áo kimono, ánh mắt thì lảng tránh. Hẳn là cô cũng cảm thấy xấu hổ. Nhưng dường như cô ấy không có ý định trách tội tôi về chuyện đó.
「Ah! Phải rồi! Tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân nhỉ? Tôi là Tamaki, Hotoya Tamaki. Như cái họ cũng thấy rồi đó, tôi là con gái của trưởng làng này. …Mọi người thường bảo là tôi chẳng ra dáng tiểu thư chút nào cả.」
Ahaha, cô cười gượng như đang lảng tránh. Một thiếu nữ mang dáng dấp của một thiếu niên. Một nàng tiểu thư.
…Nghe nói là cô đang lén luyện múa để chuẩn bị cho lễ hội mùa màng. Sau đó vì muốn gột sạch mồ hôi, nhưng nếu đi đến suối nước nóng dành cho trưởng làng thì mất thời gian, nên cô đã chọn một suối gần hơn. Kết quả là dẫn đến cuộc gặp gỡ đầy rắc rối trước khi tôi ngất đi. Quả thật, đó là hành động thiếu cảnh giác và bất cẩn.
Dường như cô không có ý thức bản thân mình là nữ giới. Không phải là vì mắc chứng rối loạn giới tính. Chỉ là cô quá mạnh mẽ và thẳng thắn, nên sơ hở rất nhiều. Nghe nói vào mùa hè nàng thường xắn tay áo lên tận bắp tay, hoặc trong lúc làm ruộng thì thoải mái để lộ chân, lưng trước mặt dân làng, khiến người xung quanh phải la rầy vì sự cẩu thả đó.
Vụ việc lần này cũng bị nhìn nhận là một phần kéo dài từ những hành động trước đó, nên ngược lại, tôi lại được đồng cảm nhiều hơn.
「Tôi chăm sóc anh thế này cũng là một phần vì lý do đó đấy. Mà thật ra tôi cũng có hứng thú với khách đến từ bên ngoài làng nữa cơ.」
Rồi tiểu thư Tamaki làm bộ nháy mắt đùa giỡn, khuôn mặt vẫn chưa hết đỏ. Trong thế giới khắt khe với hệ thống đẳng cấp này, mà cô ấy lại đối xử thân thiện với một đầy tớ như tôi. Cô đúng là một ánh sáng rực rỡ giữa đêm đen. Đức độ, gần gũi, và sự tươi sáng của cô gái này quả thật quá đỗi đẹp đẽ trong thế giới ảm đạm này.
À… đúng là cô ấy chính là nhân vật chính rồi. Tôi chấp nhận sự thật đó một cách vô cùng tự nhiên. Bởi vì thiếu nữ trước mặt tôi đây, đúng là hiện thân của nhân vật chính mà tôi từng biết.
「Ra vậy… Vậy thì, xin cho phép tôi cũng được giới thiệu bản thân. Tôi là hạ nhân thuộc gia tộc Onizuki, tên gọi là Tomobe.」
Tôi cúi đầu thật cung kính và tự xưng tên. Dù sao thì, đó cũng không phải tên thật của tôi… Nghĩ kỹ lại thì tôi dùng tên giả, còn cô thì dùng tên thật. Trong thế giới nơi có thể nguyền rủa người khác chỉ qua cái tên, thì đây quả là sự thất lễ tột cùng với bề trên. Mà, vốn dĩ ngay cả việc vị tiểu thư này và những người khác lại chịu giới thiệu bản thân với một kẻ như tôi cũng đã là chuyện kỳ lạ rồi.
「Vậy ra là đầy tớ à… A, không, xin lỗi nhé. Nghe đồn là có thật, nhưng không ngờ thực sự tồn tại đấy. Áo đen và mặt nạ… Quả nhiên thấy anh vẫn đeo lại ngay sau khi vào phòng, tôi cũng hơi bất ngờ.」
Tiểu thư Tamaki cười khúc khích như chim hót. Không hề có chút khó chịu nào. Bởi vì chỉ cần nhìn là biết nụ cười đó không có ẩn ý gì.
Nghĩ kỹ lại thì, việc có trừ yêu sư hay người liên quan đến họ đến làng này chắc cũng hiếm có. Việc cô cảm thấy đầy tớ là thứ gì đó lạ lẫm cũng không có gì lạ.
「Không không, thật sự xin lỗi nhé? Để chuộc lỗi thì tôi sẽ tận tâm chăm sóc anh. Như thế có được không?」
Lời nói từ tận đáy lòng ấy thật sự thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng trong một thế giới đầy rẫy ác ý này… nhưng, tôi không thể chấp nhận điều đó. Thật đáng tiếc, tôi không có tư cách nằm trên giường mãi như thế.
「Xin cảm ơn vì lòng tốt của tiểu thư. …Nhưng, tôi cũng định sẽ trở lại công việc ngay trong hôm nay, e rằng không thể nhận lấy tấm lòng ấy.」
Khi tôi nói vậy sau khi ăn hết cháo, tiểu thư Tamaki mở to mắt, kinh ngạc thốt lên.
「Eehh!? Đã, đã đi làm lại rồi sao!? Không cần phải vội đến vậy đâu mà!!?」
「Tôi đến đây không phải để du lịch mà là để làm việc. Hơn nữa, tôi còn có thuộc hạ. Phải giám sát họ nữa.」
Trong nhóm hạ nhân đi cùng, người giữ vị trí thứ hai là tổ trưởng Mikage, nhưng vì những người có kinh nghiệm đều đã được phân về đội Bắc và đội Nam, nên đội Đông thảo mà tôi phụ trách lại có trình độ thấp hơn. Ngay cả Mikage cũng là tổ trưởng còn non kinh nghiệm. Thành ra, tôi không thể yên tâm để mặc mọi việc cho họ tự xử lý. Hơn nữa, nhân lực cũng đang thiếu thốn.
「Nhưng mà… chúng ta cũng không muốn làm khó khách quý đến mức ấy đâu mà…」
Trước ánh mắt lo lắng thật lòng cùng vẻ mặt u sầu của cô ấy, tôi không khỏi bật cười khổ. Vốn dĩ, việc cô gọi chúng tôi là 「khách quý」đã là chuyện đáng buồn cười rồi. Uemon và những người khác thì không nói, chứ chúng tôi rốt cuộc chỉ là 「công cụ biết thở」mà thôi… Cách mà cô đối xử với tá điền cũng thật quá mềm mỏng. Quả thật, ngôi làng này như một nhà kính. Ngoài làng, đầy tớ hay tá điền, đôi khi còn chẳng được xem là con người.
「………!! À đúng rồi! Tôi vừa nghĩ ra một ý hay!」
Sau một hồi trầm ngâm, gương mặt tiểu thư Tamaki đột nhiên rạng rỡ, cô nhìn thẳng vào tôi và hỏi.
「Này! Công việc cụ thể là làm những gì vậy!?」
「Ể!? Ah, à thì… ví dụ như ghi chép tính toán hàng hóa và chi phí, tuần tra đường sá, rồi như phụ thân của tiểu thư đã nói, còn phải kiểm tra các kết giới nữa, nên tôi định sẽ đi xác nhận các điểm trọng yếu…」
Kết giới quy mô lớn bảo vệ cả làng hay thị trấn sẽ sử dụng năng lượng từ mạch linh làm nhiên liệu, thông qua các điểm then chốt trọng yếu để giới hạn phạm vi. Việc kiểm tra kết giới thường bao gồm làm sạch tạp uế trong linh mạch, điều chỉnh thuật thức rút năng lượng, xác nhận tổn hao và thay thế các điểm trọng yếu ở nhiều nơi… Đây là những điều tôi từng được Gorilla-sama chỉ dạy.
Và từ việc chính Gorilla-sama đích thân dạy tôi, cũng đủ hiểu rằng, kiến thức về kết giới không phải là điều mà đầy tớ bình thường nên biết. Đầy tớ vốn chỉ là giấy thử với yêu quái, không có khả năng tự thi triển kết giới quy mô lớn, nên việc truyền đạt kiến thức ấy cho họ bị xem là lãng phí, thà để họ rèn luyện võ nghệ còn hơn, đó là quan điểm chung của hầu hết các gia tộc trừ yêu. Và điều đó cũng không sai.
Ngay cả tôi, khi thay đổi chương trình huấn luyện cho thuộc hạ, cũng chỉ dạy họ cách thi triển kết giới đối phó tiểu yêu, hoặc kết giới tập thể cho tổ đội chống trung yêu, những kết giới cấp độ chiến thuật chứ không phải chiến lược. Kết quả là, trong đám đầy tớ chuyên nhận công việc nguy hiểm, người duy nhất có thể đánh giá tình trạng kết giới quy mô lớn cũng chỉ có tôi…
「Vậy thì để tôi dẫn anh đi vòng quanh làng nhé!」
「…Hả?」
Trước lời đề nghị đột ngột của cô, tôi bất giác thốt lên đầy thất lễ.
「Có gì không ổn sao? Tôi nghĩ đó là ý kiến hay mà… Dù sao thì tôi cũng khá rành về làng này, dẫn đường thì không thành vấn đề đâu? Hơn nữa, nếu anh lại ngất thì tôi có thể gọi người đến ngay… Không được, sao…?」
Cuối cùng, cô gái nhìn tôi bằng ánh mắt có phần lo lắng, như chờ đợi câu trả lời. Thành thật mà nói, khi được một người có gương mặt vừa có thể là thiếu niên vừa có thể là thiếu nữ thỉnh cầu như vậy, hiệu lực tinh thần quả thực là quá lớn.
Tuy nhiên, cũng không thể vì thế mà lập tức đồng ý…
「Cái đó thì…」
Tôi cố gắng mở lời, định khéo léo từ chối đề xuất của cô ấy sao cho mềm mỏng. Nhưng đúng vào khoảnh khắc đó…
「À, đó là một đề xuất vô cùng tuyệt vời, phải không nhỉ? Liệu ta cũng có thể xin được góp phần vào việc này chăng?」
Trước âm thanh trong trẻo, đáng yêu ấy, tôi quay đầu lại, rồi nhíu mày sau lớp mặt nạ. Cũng phải thôi, bởi người ấy chính là người mà vào lúc này, tôi không mong gặp mặt nhất.
「Tomobe-san, ý anh thế nào? Kèm theo cả lời hứa dở dang lần trước nữa, xin anh hãy suy xét đến đề xuất của tiểu thư Hotoya đi?」
Từ phía cánh cửa trượt đang mở toang, nàng thiếu nữ với mái tóc vàng óng, đôi đồng tử màu ngọc bích, chắp hai tay áp vào má, nghiêng đầu mỉm cười duyên dáng. Một nụ cười quá đỗi khéo léo và đầy toan tính…
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi liền hiểu rằng mọi phản kháng hay chống đối đều là vô nghĩa. Thân phận đầy tớ hèn mọn như tôi, tuyệt đối không có tư cách để khước từ yêu cầu từ hai vị tiểu thư quý tộc hiện diện nơi đây.
「………Việc này, một mình tôi không thể tùy tiện quyết định. Xin hai vị tiểu thư hãy trình lên Uemon-sama để được phê chuẩn.」
Ấy là lời kháng cự duy nhất mà tôi có thể nói ra, dù cho còn chẳng đủ để câu giờ.
Dĩ nhiên, chẳng bao lâu sau, tin phê chuẩn từ đám ẩn hành thuộc hạ của Uemon đã được chuyển đến. Kèm theo đó là đôi lời nhắc nhở chẳng khác gì cảnh báo mang nặng vẻ mỉa mai…
-
Quả nhiên là trong ngày hôm đó thì không kịp. Sáng sớm hôm sau, tôi mang hành lý lên vai, hướng về nơi điều tra trọng điểm của kết giới.
Người đi cùng gồm có hai vị tiểu thư là khách quý, hộ vệ là Inoue Katahiko, cùng với nữ hầu quản sự, có thêm một cậu bé học việc kiêm khuân vác mà Kayo mang theo. Ngoài ra, từ Hạ Nhân Chúng cũng cử một người hộ vệ đến hỗ trợ.
(Và có lẽ còn có Ẩn Hành Chúng nào đó đang theo dõi ở đâu đó…)
Có lẽ do việc yêu hóa đang tiến triển, các giác quan của tôi nhạy bén hơn trước, lờ mờ cảm nhận được khí tức ẩn nấp cách tôi khoảng trăm bước chân. Dù đã ẩn thân khá khéo léo… nhưng chính vì thế tôi càng nhận thức rõ bản thân đang dần dần rời xa nhân loại. Chẳng vui vẻ gì cả.
「Giờ thì, Yunshoku. Chúng ta nên đi thôi chứ? Quả thực ngôi làng này không lớn, nhưng nếu cứ chậm rãi đi bộ thì khó mà kịp đi hết trong một ngày đấy?」
Katahiko, cũng đang mang hành lý, giục tôi. Bên hông y đeo một thanh đại đao và một thanh đoản đao, phong thái quả thực rất ra dáng. Dù đang làm hộ vệ ở thôn quê, nhưng phong thái ấy không cách nào che giấu được cốt cách võ sĩ.
「Vâng… Mà nói thật thì, nếu được, tôi mong hai vị tiểu thư có thể đi bằng xe hay gì đó.」
Tôi vừa nói vừa liếc nhìn hai vị tiểu thư đã thay y phục dã ngoại. Kayo vẫn diện bộ kimono đỏ rực rỡ như lá phong thu, khoác chiếc mũ ichimegasa côi từng mặc hồi tôi hộ tống ở kinh đô.
Còn vị tiểu thư kia thì hoàn toàn đối lập. Nếu nói ngắn gọn thì giống như trang phục Shugendo. Trang phục thuận tiện cho việc leo núi, không có gì trang trí cầu kỳ, nhưng lại rất hài hòa với phong thái thẳng thắn, trung tính của cô.
「À, Tomobe-san! Bộ đồ này trông thế nào? Có dễ thương không?」
Dường như nhận ra ánh nhìn từ tôi, Kasayo tinh nghịch hỏi rồi xoay một vòng. Thật là cố tình.
「…Ừm. Rất hợp với tiểu thư.」
「Cảm tưởng gì mà lạnh lùng quá vậy. Ta giận đấy.」
Kayo phụng phịu má, nhưng rõ ràng là có phần đùa giỡn, chẳng phải tức giận gì.
「Này, tiểu thư. Phụ nữ thì phải duyên dáng như vậy mới được. Ăn mặc thế kia thì không được rồi.」
「? Vì chúng ta đang dẫn đường mà? Cô ấy thì không nói, chứ tôi mặc đồ khó di chuyển thì nguy hiểm lắm, phải không?」
Katahiko liếc nhìn Kayo rồi chọc vai tiểu thư của mình, và cô ấy, tiểu thư Tamaki, ngơ ngác phản bác lại. Đó là phản ứng hoàn toàn chân thật, giọng điệu của một người không hề nghĩ rằng mình đã sai điều gì.
「Còn Suzune, cậu cũng nghĩ thế đúng không?」
Rồi vị tiểu thư ấy quay sang hỏi thị nữ đồng hành của mình, như muốn tìm kiếm sự đồng tình.
「Đúng vậy. Nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra thì mặc đồ dễ di chuyển vẫn là tốt hơn… Dù vậy, tôi vẫn mong tiểu thư hãy ý thức hơn về thân phận và cảnh giác của bản thân.」
Thị nữ tóc đen vừa lườm tôi một cái như cảnh giác, rồi thốt ra lời lẽ sắc bén với chủ nhân của mình.
(Cô ta…)
Khi nghe đến cái tên đó, tôi liền có một cơn chấn động còn dữ dội hơn cả lúc tình cờ gặp nhân vật chính ở suối nước nóng, kèm theo cơn đau bụng âm ỉ. Nếu không gặp nhân vật chính trước đó, chắc chắn tôi vẫn sẽ nôn mửa. Tôi biết ít nhiều về cái tên đó, cái con người đó.
Suzune là hầu gái riêng của nhân vật chính từng sống ở ngôi làng này, là người ở vị trí trên bạn bè, dưới người yêu. Và khi làng bị tấn công, cô đã cùng nhân vật chính cố gắng trốn chạy nhưng thất bại. Khi nhân vật chính tỉnh lại thì cô đã bị lũ yêu quái dâm loạn làm nhục ngay trước mặt và bị giết hại dã man.
Cái đáng sợ nhất là ở bản tiểu thuyết, về sau trong truyện đặc biệt, người ta còn miêu tả thêm về quá khứ đáng thương của cô. Quê hương nàng là một thôn làng nghèo nàn, bị mất mùa và siết thuế, gia đình chết đói, bản thân lưu lạc như kẻ ăn xin cho đến khi được nhân vật chính lúc còn nhỏ nhặt về. Cô mang tình cảm đơn phương, và khi hai người cuối cùng cũng nối kết được trái tim bên bờ ao Hotoya…thì lại bị lũ yêu quái vây quanh. …Ít nhất thì, cô ấy cũng được chết trong mơ.
Tóm lại, Suzune là nạn nhân đầu tiên, dùng để cho người chơi, người đọc biết thế giới này tàn khốc ra sao. Là như thế… nhưng mà…
(Không đúng. Có gì đó sai sai…)
Tôi lặng lẽ nghĩ như vậy.
「Ngươi nhìn trộm ta từ nãy đến giờ là có ý gì? Vô lễ thật. Kinh tởm.」
Nhận ra ánh nhìn của tôi, thị nữ kia nhổ ra lời lẽ cay nghiệt.
「Suzune, ăn nói như thế là thất lễ đấy!」
「Thất lễ cái gì chứ!! Bởi vì…」
Nói đến đó thì cô hốt hoảng, rồi im bặt. Kayo và thuộc hạ của tôi nhìn Suzune với ánh mắt ngờ vực. Katahiko thì nhún vai như cười khổ. Chắc chắn không thể để lộ việc chủ nhân mình bị nhìn thấy lúc đang tắm suối trước mặt người ngoài. Suzune lườm tôi lần nữa với ánh mắt ghét bỏ.
「Khà khà! Thôi nào, cũng đã đến lúc lên đường rồi. Tiểu thư, xin nhờ dẫn đường nhé?」
「À, vâng! Tôi hiểu rồi. Suzune, đi cùng ta nhé?」
Katahiko chuyển hướng câu chuyện, nhân vật chính vội nhớ lại nhiệm vụ của mình và dẫn đầu. Suzune cũng không thể trái lệnh chủ nhân, đành theo sát bên, vừa cảnh giác tôi.
「Xin lỗi nhé. Cô ấy không phải người xấu đâu…」
「Không, phản ứng đó là điều bình thường. …Thật ra tôi còn thấy bất ngờ vì thái độ quá bình thản của chủ nhân cô ấy cơ.」
Katahiko thì thầm bên tai tôi, cố gắng bào chữa, nhưng rõ ràng là sai lầm. Thái độ của Suzune mới là phản ứng đúng mực. Chính chủ nhân cô ấy và gia quyến mới là ngoại lệ, lại dễ dàng tha thứ cho tôi như thế. Nhưng mà…
(Không ngờ tính cách lại khác biệt đến thế này…)
Trong nguyên tác, Suzune là một cô hầu nhút nhát, yếu đuối và ít nói. Việc cô ấy bây giờ mạnh mẽ như thế khiến tôi kinh ngạc. Tôi từng nghi ngờ đây là người trùng tên, nhưng… ánh mắt sắc lạnh, mái tóc đen và gương mặt kia, chính là người mà tôi từng biết.
(Gần giống như… Gorilla-sama? Không, đúng hơn là…)
Tính cách ấy khiến tôi nhớ về một người thân đã chẳng còn gặp lại. Một đứa em út bướng bỉnh, hay mè nheo, nóng tính, nhưng với tôi là đứa em quý giá. Có lẽ vì thế mà tôi không thể ghét nổi cô nữ hầu kia.
「…………」
Tôi lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Suzune đang cùng nhân vật chính trò chuyện. Giờ nhớ lại, nếu đứa em ấy còn sống, có lẽ cũng bằng tầm tuổi này…
「Hử? Sao thế, Yunshoku?」
「Tomobe-san? Anh thấy khó chịu ở đâu sao?」
Có lẽ vì sự im lặng bất thường, Katahiko và Kayo đồng loạt cất tiếng. Tôi bừng tỉnh, rồi cảm nhận ánh mắt sắc lạnh khác đang nhìn về phía mình. Tiểu thư Tamaki nghiêng đầu nhìn tôi đầy ngạc nhiên, còn Suzune thì như đang nhìn thấy thứ rác rưởi. …Thật phiền phức, xem ra tôi đã bị liệt vào danh sách nguy hiểm thật rồi.
「Không, không có gì cả. …Vậy thì, chúng ta đi thôi chứ?」
Và rồi, để bắt đầu công việc trước mắt, tôi vác hành lý lên và tuyên bố xuất phát với mọi người…
-
Người dẫn đường, tiểu thư Tamaki cầm trong tay tấm bản đồ cổ được truyền lại từ đời này sang đời khác trong gia tộc Hotoya, đưa chúng tôi tiến về phía các yếu điểm then chốt của kết giới.
Kết giới bảo vệ thôn Hotoya, được cấu thành từ các điểm trọng yếu, một điểm chính tại trung tâm của làng, một điểm ở dưới lòng đất nơi linh mạch chảy qua, hai mươi điểm làm trụ được dựng theo tứ phương bát hướng, và thêm bốn điểm được dựng tại các cổng ra vào phía đông, tây, nam, bắc nhằm xua đuổi tà vật. Tổng cộng là hai mươi sáu điểm.
「Dù gì thì… hình dạng của nó cũng phức tạp thật nhỉ. Giống như mô hình Kagome… hay ít nhất là gần giống. Tôi nghĩ chỉ cần là hình vuông bình thường là đủ rồi mà… chẳng lẽ nó mang ý nghĩa đặc biệt gì đó, như là chú nguyền chăng?」
「Không, có lẽ lý do không phải là do thuật pháp mà là vì chiến lược thì đúng hơn.」
Tôi vừa nhìn vào tấm bản đồ cổ mà tiểu thư Tamaki trải ra, vừa cố gắng hiểu được ý đồ của một trong các Thoái ma Thất sĩ từng thiết lập kết giới bảo vệ cho ngôi làng này.
Khi nối các điểm trọng yếu của kết giới lại, sẽ hiện lên một hình dạng được tính toán rất tinh vi. Hình gần giống nhất có lẽ là thập mang tinh. Cấu trúc cần đến rất nhiều điểm như thế rõ ràng là có lý do quân sự.
Thực tế, nó tương đồng với các pháo đài hình ngôi sao hay các pháo đài kiểu Vauban ở châu Âu, cả về kiến trúc lẫn mục đích. Bằng cách tạo ra nhiều phần nhô ra như ngôi sao trên tường thành, sẽ giảm thiểu các điểm mù, vốn là tử huyệt, và đồng thời khi đánh trả kẻ địch, các đường bắn sẽ giao nhau từ nhiều hướng. Kết giới của làng này cũng được kết lại theo cách như vậy.
Kết giới, xét cho cùng, cũng chỉ là kết giới. Nó có thể ngăn chặn yêu quái bằng bức tường vô hình và gây bỏng nếu chạm vào, nhưng bản thân nó không thể chủ động tiêu diệt yêu quái. Nếu không chạm vào kết giới, yêu quái sẽ không bị tổn hại gì.
Có nhiều loại kết giới khác nhau, nhưng loại phổ biến nhất là loại chỉ có tác dụng xua đuổi những thực thể tà ác. Vì đặc tính đó, những vũ khí không mang yêu lực hay linh lực như cung tên, đá, đạn hay pháo vẫn có thể xuyên qua.
Lợi dụng điều đó, người ta dẫn dụ yêu quái vào vòng hỏa lực chéo từ hai hướng trở lên, rồi tiêu diệt bằng cách áp đảo không cho chúng có cơ hội trốn thoát… Kết giới do Shirube Haruka, vừa là pháp sư, kỹ sư, kiến trúc sư, và cũng là quân sư, thiết lập không chỉ đơn thuần để bảo vệ, mà còn được thiết kế nhằm tích cực tiêu diệt yêu quái bị dụ vào, và thực tế đã phát huy hiệu quả mạnh mẽ trong thời kỳ Đại Loạn khi nhiều thành trì và làng mạc bị yêu quái tấn công… Ít nhất thì đó là điều tôi nghe kể lại từ Gorilla-sama.
「Các kết giới ở làng này là kiểu rất cổ xưa đấy. Vẫn còn nhiều chỗ khá thô sơ. Nếu là ta, ta sẽ đặt điểm trọng yếu trên đỉnh núi vào khu vực rừng núi thì hơn. Hơn nữa, việc kết giới chỉ có một lớp là điểm yếu khá nghiêm trọng. Kết giới đời sau thường có độ sâu ba, bốn lớp. Còn cố tình tạo điểm yếu ở lớp đầu tiên, để khi bị phá thì sẽ tập trung hỏa lực từ bốn phía xung quanh và tiêu diệt toàn bộ, một cấu trúc tàn độc.」
「Anh rành quá nhỉ?」
「Dù gì ta cũng là võ sĩ mà.」
Cũng đang nhìn vào bản đồ, Katahiko khẽ nhếch mép cười. Nghĩ lại thì điều đó cũng là lẽ thường. Võ sĩ tuy không thể thiết lập kết giới, nhưng chí ít cũng phải hiểu được đặc điểm và cách sử dụng của nó để bảo vệ thành trì khỏi yêu quái. Hơn nữa, thành mà gia tộc anh ta sở hữu cùng với kết giới nơi đó chính là một trong những kiệt tác cuối đời của Shirube Haruka. Kết nối các pháo đài xung quanh, tháp canh, hàng rào, ụ pháo, đường hầm bí mật… lại với nhau bằng kết giới, tạo nên một pháo đài có thể hỗ trợ lẫn nhau toàn diện. Dù bị 「sóng thần」của bọn yêu quái sinh ra từ Mẫu Yêu khủng khiếp tấn công, tổn thất rất lớn, nhưng đến cuối cùng vẫn không hề bị thất thủ.
「Ồ, thì ra là vì vậy… Tôi không hề biết luôn.」
Ngược lại, tiểu thư Tamaki vừa thành thật ngạc nhiên trước cấu trúc kết giới, vừa trông có phần buồn bã. Hẳn là cô ấy sốc khi phát hiện ra mình không biết gì về ngôi làng nơi mình lớn lên.
「Không sao đâu. Chứng tỏ ngôi làng này yên bình tới mức chẳng ai cần quan tâm tới kết giới cả. Không cần dùng đến thì càng tốt thôi. Với lại, tiểu thư mà lại quan tâm mấy chuyện đó thì có hơi lạ đấy.」
Vừa nói, Katahiko vừa thô bạo xoa rối mái tóc của chủ nhân tiểu thư mình. Tamaki phồng má tỏ vẻ giận dỗi với vị cận thần của cha mình.
「Đừng nói như thể tôi là tiểu thư khuê phòng chẳng biết gì về thế sự chứ! Đúng tôi là con gái thật, nhưng chẳng lẽ chỉ ngồi ăn bánh ngọt mà không làm gì thì vui vẻ nổi sao? Tôi cũng muốn giúp cha và mọi người cơ mà!」
「Nhưng mà… đâu cần thiết phải làm nông hay luyện võ làm gì đâu.」
Katahiko có chút lúng túng trước lời phản bác của Tamaki.
(Chỗ này đúng như nguyên tác, nhỉ.)
Vừa nghe cuộc đối thoại giữa hai người, tôi vừa phân tích tình cảnh của 「nhân vật chính」. Trong nguyên tác, Tamaki, thực ra là nam giới, được đăng ký hộ tịch là Tamaki, con trai thứ ba của Hotoya Yoshinori. Được gia đình yêu thương hết mực, cậu cũng yêu quý quê hương và người thân, nên đã chăm chỉ làm nông và luyện võ để giúp đỡ họ. Dù vậy, người cha và cả gia đình lại thường khuyên cậu nên sống tự do, điều này khiến cậu cảm thấy lo lắng bản thân chẳng có ích gì với họ. Trong một số route, điều này lại trở thành nguyên nhân dẫn đến Bad Ending.
Đặc biệt là trong tuyến giữa truyện khi cậu phát hiện ra mình không phải con ruột của cha, lúc ấy tuyệt vọng đến mức nôn mửa. Cũng dễ hiểu thôi, khi đang khổ sở dằn vặt vì cảm thấy bản thân thu hút yêu quái, lại bị tiết lộ sự thật như bom tấn ấy. Tùy vào chỉ số tinh thần, cậu thậm chí có thể bắt đầu tự rạch tay.
(Giờ thì... chuyện cô ấy là con gái sẽ ảnh hưởng thế nào nhỉ… Tuy nhiên, chưa chắc phiên bản Cá Tháng Tư này có cùng thiết lập.)
Dù sao thì, tốt nhất là đừng để lộ sự thật ấy. Nếu có thể, tôi nên can thiệp vào sự kiện để xóa bỏ chứng cứ…
「Dù sao thì, như Kayo-san đang ở đây cũng vậy thôi, dù nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng cô ấy vẫn chăm chỉ làm việc vì gia đình đấy thôi. Hơn nữa còn sống một mình nữa cơ! Tôi cũng muốn…」
Tiểu thư Tamaki hướng ánh mắt về phía Kayo. Cô bé mỉm cười chuyên nghiệp.
「Fufufu, tuy đúng là rất vất vả, nhưng nhờ có sự giúp đỡ của mọi người xung quanh mà tôi cũng cố gắng xoay sở được phần nào.」
「Không, em giỏi hơn chị rất nhiều ấy chứ. Chị thật sự ngưỡng mộ em đấy…」
Tamaki hướng ánh mắt đầy ngưỡng mộ về phía cô bé nhỏ tuổi hơn mình. Kayo khuyên cô nhẹ nhàng.
「Không cần phải vội vã đâu ạ. Nếu cứ cố quá thì sẽ phản tác dụng. Trước tiên, hãy tìm cho mình một mục tiêu rõ ràng. Rồi hành động vững chắc để hoàn thành nó là được.」
「Một mục tiêu rõ ràng… Vậy, mục tiêu rõ ràng của Kayo-san là gì vậy?」
「Fufufu, tiếc là đó là bí mật của thương nhân nên không thể tiết lộ được. Nếu muốn mua thông tin thì phải thương lượng giá cả trước đấy.」
Kayo cười rạng rỡ, tay che miệng như đang trêu đùa. Sự duyên dáng và tự tin trong cách xử lý tình huống này cho thấy cô bé vốn rất giỏi ăn nói.
「Muuu… Đúng là keo kiệt thật… Ừm, nói mới nhớ, hình như… Oh. Là cái kia phải không?」
Có vẻ không hài lòng với câu trả lời, Tamaki nhìn vào bản đồ rồi chỉ ra điểm cần tìm.
「Là cái kia rồi.」
Trong khu rừng mùa thu rực sắc đỏ, tôi cũng nhận ra nó. Giữa rừng cây, nổi bật lên một thân cây to lớn, được buộc dây thừng shimenawa, không nghi ngờ gì nữa, đó là một trong những điểm trọng yếu của kết giới.
Theo truyền thuyết cổ xưa, cây sakaki là ranh giới giữa con người và thần linh, giữa thế giới này và thế giới bên kia. Áp dụng từ điển tích đó, kết giới này được thiết lập để ngăn chặn yêu quái, những sinh vật không thuộc về thế giới này, khỏi ngôi làng của con người.
「Dù sao đi nữa, rõ ràng đây không phải là một cái cây bình thường rồi…」
Sakaki không phải là loài cây chịu được lạnh. Ở Bắc Thổ thì hầu như không thể mọc tự nhiên. Cây khổng lồ này… rõ ràng là có điều gì đó bất thường. Dù sao thì, tôi cũng phải kiểm tra đã.
「Chidori, cảnh giới xung quanh. …Xin thất lễ, thưa tiểu thư Tamaki. Tôi sẽ tiến hành kiểm tra tình trạng của điểm trọng yếu này. Xin được phép.」
「Ah, ừ… phiền anh nhé.」
Dù đã được chấp thuận từ trước, tôi vẫn cẩn trọng xác nhận lại rồi mới tiến lại gần cây sakaki to lớn. Nếu chẳng may có sự cố gì xảy ra với điểm trọng yếu của kết giới, rồi bị quy trách nhiệm thì phiền toái không để đâu cho hết, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra ở các làng hay thành khác.
「Chỗ này… dây thừng shimenawa hơi bị mòn một chút, nhưng nhìn chung không có vấn đề gì nghiêm trọng. Tuy nhiên, tôi không phải chuyên gia nên không dám khẳng định chắc chắn.」
Cây đại thụ mọc vững vàng, không có dấu hiệu mục nát ở thân, cành hay rễ. Dây thừng có lẽ đã được thay mới vài trăm năm trước, và người thay thế dường như đã làm việc rất cẩn thận. Ít nhất, theo con mắt của tôi thì không có gì đáng phàn nàn.
(Nhưng những chỗ khác thì chưa chắc.)
Trong nguyên tác, kết giới vốn rất vững chắc, vậy mà làng vẫn bị tàn phá. Có vài khả năng, nhưng khả năng lớn nhất là một phần điểm trọng yếu của kết giới đã bị vô hiệu hóa mà không ai hay biết.
Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra. Nghe nói lần kiểm tra cuối cùng là từ nửa thế kỷ trước. Nếu người kiểm tra lúc ấy làm việc cẩu thả và không phát hiện ra sự hư hại… Dân làng hiện tại cũng không mấy cảnh giác với yêu quái. Ngay cả những người làm hộ vệ cũng không nắm rõ về kết giới. Nếu vậy thì…!!
(Dù sao, đó cũng chỉ là một khả năng. Và ngay cả nếu giả thuyết đúng thì bản thân mình cũng…)
Dù sao thì tôi cũng không phải chuyên gia. Một tên đầy tớ chỉ có kiến thức chắp vá, không thể bị quy trách nhiệm đến mức ấy.
(Mà này, ả oni đó đã biến đi đâu rồi… Nếu suy luận đúng thì nó sẽ đột nhập qua điểm đã rạn nứt trong kết giới.)
Nếu ả xuất hiện trong làng, tức là ả biết chính xác chỗ nào bị hỏng. Dù vậy, hỏi thẳng ả thì quá nguy hiểm. Con quỷ đó vốn dĩ hay tự tiện nhúng mũi vào rồi ra vẻ ban ơn, nhưng hễ ai nhờ vả là ả lập tức cáu bẳn. Một tính cách phiền phức vô cùng. Với sự thất thường của ả, ngay cả Botan đang đồng hành cũng chẳng dám hỏi. Nếu bị trút giận thì cô ấy cũng khó toàn mạng.
…Dù gì đi nữa, trước mắt cần phải kiểm tra từng điểm trọng yếu. Sau khi xác nhận rằng cây sakaki này không có gì bất thường, tôi đề nghị tiếp tục đến điểm kế tiếp.
Đến gần giữa trưa, chúng tôi đã kiểm tra được tám điểm trọng yếu, tất cả đều không phát hiện vấn đề nghiêm trọng.
「Chúng ta nghỉ một chút ở đây chứ?」
Lời đề nghị được đưa ra bởi Katahiko, ngay trước khi chúng tôi hướng đến điểm trọng yếu thứ chín.
「Eh? Mới thế thôi sao? Tôi nghĩ vẫn còn làm thêm một cái nữa cũng không sao mà…」
「Với tiểu thư của thương hội thì sẽ hơi quá sức đấy. Phải không, Yunshoku?」
Gã nam nhân đến từ Nam Thổ quay sang nói với tôi. Tôi, đã khảo sát xong đến trọng điểm thứ tám, gật đầu đồng tình.
「Đúng vậy. Các vị từ thương hội chắc chắn không quen thuộc với núi rừng. Nếu cố gắng quá sức mà trượt chân thì sẽ nguy hiểm.」
「Haa… haa… hehe, đa tạ sự quan tâm của các vị.」
Nghe ý kiến của tôi trong lúc đang chạy lại gần, Kayo, đang ngồi xuống trên tảng đá để hít thở sâu, rụt rè tỏ ý cảm tạ. Trán cô thấm đẫm một lớp mồ hôi nhẹ. Cô lấy ra từ trong lòng một chiếc khăn lụa để lau mồ hôi.
Dù là nông dân sống ở miền quê thì không nói làm gì, nhưng một tiểu thư sống ở thành thị, xuất thân từ thương hội, thì làm sao có kinh nghiệm đi bộ đường dài qua những con đường núi gập ghềnh và hiểm trở. Trong nhóm này, rõ ràng cô là người mệt mỏi nhất.
「Mặt trời đã lên cao rồi. Hay chúng ta ăn trưa tại đây đi. Suzune, cho ta hộp cơm nào?」
「Không phải anh nên tự chuẩn bị sẵn lấy sao?」
「Nam nhân đều khao khát có được cơm hộp do thiếu nữ tuổi trăng rằm tự tay làm mà.」
Katahiko, như thể điều đó là hiển nhiên, đòi cơm từ nữ hầu của tiểu thư. Suzune liếc nhìn anh ta đầy khinh bỉ, nhưng dường như đã dự đoán trước việc này, cô bực bội tặc lưỡi rồi ném hộp cơm bọc trong lá tre về phía anh ta.
「Ồ, nguy hiểm quá!? Nếu rơi xuống đất thì cô định làm gì hả!?」
「Tiểu thư, khu vực này không có đá đâu. Tôi sẽ trải thảm, xin người ngồi xuống.」
「Cô phớt lờ ta luôn hả!?」
Katahiko vội vã bắt lấy hộp cơm bị ném tơi bất ngờ rồi hét lên, nhưng nữ hầu hoàn toàn không để tâm, lặng lẽ trải thảm và mời chủ nhân của mình ngồi xuống. Trên thảm, nàng mở ra một chiếc hộp cơm ba tầng sơn mài, được trang trí bằng tranh khảm hoa lệ. Chỉ cần nhìn bên ngoài cũng biết rõ bên trong xa hoa hơn hẳn thứ ném cho Katahiko.
「Tiểu thư Kayo… tiểu thư đã chuẩn bị cơm từ phía mình chưa?」
「Vâng. Các vị đã có nhã ý mời rồi, xin thứ lỗi」
「Không sao đâu ạ. Không cần bận tâm chuyện đó.」
Cùng lúc đó, Kayo, sau khi tháo ichimegasa, ngồi xuống trên tấm thảm mà cậu hầu cận đã trải ra. Rồi từ chiếc túi mang sau lưng, tiểu đồng lấy ra một giỏ tre tinh xảo.
「Anh thấy sao? Có muốn đến đây dùng bữa cùng ta không?」
「Hử? … Câu đó là nói với tôi sao?」
Kayo mỉm cười dịu dàng, ngỏ lời với tôi. Tôi, đang định ra lệnh cho cấp dưới ăn trước rồi đi tuần xung quanh, bất ngờ bị làm cho khựng lại.
「Vâng. Thật ra là Tsuru đã rất hào hứng làm bữa trưa, nhưng số lượng lại hơi nhiều… Nếu được, có anh cùng ăn thì ta vui lắm.」
「Không, nhưng mà…」
Lời mời trong lúc tôi đang chuẩn bị đi tuần. Tuy vậy, vì đối phương là người như Kayo, tôi không muốn làm cô phật lòng.
「Hay để tôi đi tuần quanh khu vực trước?」
「Vậy sao? Vậy thì nhờ ngươi. Ta sẽ thay phiên ngay thôi. … Nhớ cẩn thận nhé, không cần đi quá xa đâu.」
Nhận thấy không khí và tình hình, Chidori nhanh chóng đề nghị. Tôi gật đầu giao phó và bước tới chỗ vị tiểu thư cao quý.
「Sau lần trước, sức khỏe của tiểu thư đã ổn hơn chưa?」
「Xin anh an tâm, hiện tại không có vấn đề gì cả.」
「Vậy thì tốt rồi. Vì chuyện xảy ra sau khi ta đãi tiệc hôm đó, ta cứ lo lắng mãi không thôi, sợ rằng mình là nguyên nhân… Nhưng hôm nay tất cả món ăn đều do Tsuru chuẩn bị, anh cứ yên tâm nhé?」
Nghe lời cô ấy, tôi thoáng hiện vẻ nghi hoặc dưới mặt nạ, nhưng lập tức hiểu ra ý nghĩa lời nói đó.
(Thì ra cô đang đề phòng khả năng bị đầu độc.)
Bị người thân ép đến mức suýt bị bán vào thanh lâu, đồng thời dù lập công trong thương hội thì cũng dễ gây thù chuốc oán, với địa vị đó, cảnh giác như vậy cũng là điều dễ hiểu. Nghĩ đến đó, việc cô chỉ mang theo một tiểu đồng làm tùy tùng cũng dễ lý giải. Có thể cô còn không tin tưởng hoàn toàn vào hộ vệ đi cùng.
(Dẫn theo nhiều người lớn có khi lại rắc rối hơn, chi bằng đưa theo đứa trẻ thuần khiết và ngoan ngoãn thì an toàn hơn…)
Tôi liếc nhìn, cậu bé đang rót trà từ bình giữ nhiệt vào tách sứ rõ ràng đang thận trọng cảnh giác với tôi. Cũng tóc vàng như Kayo, đôi mắt đen, hẳn là một tiểu đồng mang dòng máu lai Nam Man, được nàng chọn để tránh phản bội vì hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân.
「Mời ngài, trước tiên xin dùng trà.」
「Vậy, xin mạn phép.」
Tôi vén mặt nạ, đưa tách trà lên miệng. Vị ngọt dịu xen lẫn chát thanh, vừa hoài niệm vừa thanh nhã. Ở kiếp này, vì là hàng nhập khẩu nên rất hiếm gặp. Ở kiếp trước tôi cũng chỉ uống loại trà túi lọc rẻ tiền, nhưng chỉ cần nhấp một ngụm cũng biết trà ở đây là hàng thượng hạng.
「Xin thứ lỗi. Ta còn biết loại trà ngon hơn nữa, nhưng hiện tại không mang theo được…」
「Không cần áy náy. Với tôi, chừng này đã là xa xỉ rồi.」
Kayo nói với vẻ thật lòng áy náy, nhưng tôi nhẹ nhàng phủ nhận. Đó cũng là thật tâm. Với vị giác cùn mòn của tôi, dù có trà ngon hơn thì e rằng cũng không nhận ra.
「Fufufu, vậy thì coi như thế đi. À, trong giỏ này thì… là sandwich thì phải.」
Kayo mở nắp giỏ tre, giới thiệu nội dung bên trong.
Bên trong là những chiếc sandwich mà tôi vô cùng quen thuộc. Có lẽ vì phải lưu lại lâu nên nàng đã mượn bếp của thôn dân để nướng. Bánh mì trắng — tức bánh mì sandwich, kẹp trứng, dưa chuột, thịt gà nướng sốt teriyaki, cà chua đỏ, hành tây, trái cây v.v... Còn có cả phô mai, anchovy, và mứt…có lẽ những thứ đó đã được chuẩn bị sẵn từ trước. Chắc chắn vùng quê thế này không thể may mắn có sẵn những nguyên liệu đó.
「Là sandwich sao. Trước đây tôi từng được đãi một lần.」
Kayo và Gorilla-sama từng có vài lần qua lại, cả ăn uống. Khi đó, đôi lần tôi cũng được ăn ké đồ thừa hay thức ăn mang về.
「Vâng, xin mời anh dùng bữa.」
Kayo đưa ra chiếc sandwich kẹp thịt sốt và hành tây.
「Vậy thì tôi xin nhận lòng tốt của tiểu thư…」
Sau khi lau tay, tôi đón lấy chiếc sandwich được bàn tay nhỏ nhắn, trắng muốt của cô đưa tới. À, ngon thật.
「Fufufu, hãy ăn thật nhiều nhé? Ah, cả Leo-kun nữa đó?」
「Ah, v-vâng!!」
Khi tôi vừa khen, Kayo mỉm cười nói vậy, rồi cũng đưa phần cơm hộp cho cậu bé đứng cạnh. Cậu thiếu niên tóc vàng mắt đen, bẽn lẽn đón lấy hộp cơm từ chủ nhân rồi bắt đầu gặm sandwich như sóc con.
(Trông chẳng khác gì chị em ruột.)
Vì cùng tóc vàng chăng, tôi bất giác nghĩ vậy. Chênh lệch khoảng ba, bốn tuổi, hẳn là Kayo cũng rất quý mến cậu bé. Nếu chênh lệch lớn hơn, e là người ta đã tưởng họ là mẹ con rồi.
「Anh muốn dùng thêm sandwich nào? Cá hay trứng?」
Nhận thấy ánh nhìn của tôi, Kayo đưa giỏ sandwich về phía tôi rồi hỏi.
「… Vậy cho tôi cái trứng đi.」
「Vâng. À, để ta rót thêm trà nhé?」
Sau khi đưa sandwich trứng, cô rót thêm trà từ bình giữ nhiệt. Từ chối thì bất lịch sự, đành nhận lấy.
(… Mặc dù có quen biết và chia sẻ bí mật, nhưng mong cô ấy đừng tỏ ra thân thiết quá mức như vậy…)
Với Kayo, tôi cũng chỉ như thú vui nhất thời của người giàu, giống như Gorilla-sama. Nhưng từ góc nhìn của người ngoài, e rằng trông tôi như đang xu nịnh để hưởng lợi. Thử nhìn Leo-kun đi, rõ ràng là đang cảnh giác với tôi. Chắc chắn cậu nhóc này đã được Tsuru và mấy người lớn khác dặn dò rất kỹ, sẵn sàng bảo vệ tiểu thư khỏi mấy kẻ ranh ma như tôi.
「…Tôi nghĩ đến đây là được rồi, xin phép cáo lui ạ.」
Sau hai tách trà và ba lát sandwich, tôi xin phép rút lui.
「Đã xong rồi sao? Nam nhân thường ăn nhiều hơn mà… Hay là anh không thích sandwich này sao?」
「Không, không phải vậy… Tôi vốn đã được nhận cơm hộp từ trước, và cũng muốn để cấp dưới ăn uống sớm.」
Nói đến đó, tôi tiện thể nghĩ đến tình tiết tương lai mà đưa ra một đề nghị.
「Nếu tiểu thư còn dư sandwich, sao không chia sẻ cho nhóm bên kia? Họ đều là con gái cùng trang lứa, biết đâu lại hợp nhau?」
Trong nguyên tác, Kayo từng giúp đỡ nhân vật chính trừ yêu bằng cách phối màu cho vật phẩm và cung cấp tin tức. Nay, địa vị và quyền lực của cô còn vượt cả nguyên tác. Nếu có thể, tôi muốn cô ấy làm quen, thậm chí kết thân với các cô gái kia ngay từ bây giờ.
「Vậy sao… không còn cách nào rồi. Ít nhất thì, xin hãy nhận lấy thứ này. Nếu có đói sau này thì dùng tạm cũng được.」
Vừa nói, Kayo đưa cho ta một chiếc hộp tre. Mở ra thì, là… vỏ bánh mì?
「Ta đã chiên phần viền bánh mì còn lại từ lần làm sandwich, rồi rưới mật ong và rắc đường lên, biến chúng thành kẹo Karintou. Dù là... ta có hơi chiên quá tay một chút」
「Không, chuyện đó thì không sao cả………khoan đã. Tiểu thư tự mình chiên chúng sao?」
「Vâng. Để dùng thay cho đồ ăn vặt.…… Um, anh không thích sao?」
Kayo nghiêng đầu, ngước nhìn tôi với vẻ bất an. Ánh mắt ấy, vừa như đang nịnh nọt, lại vừa đầy mong đợi, chẳng khác nào yêu mị. Ít nhất, một người bình thường thì dù là đùa cũng không thể thốt ra lời cay độc trong hoàn cảnh này.
「……Vậy thì tôi xin cảm kích nhận ạ」
Tôi lựa lời đáp lại cho an toàn. Dù sao thì cũng là một món ngọt, hay có thể xem như lương khô kỳ lạ. Tệ lắm thì cho thuộc hạ ăn cũng được.
「Thật nhẹ nhõm quá」
Kayo thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng. Tôi cúi đầu chào cô ấy một cái rồi rời khỏi nơi đó. Sau đó, trong lúc tìm kiếm thuộc hạ đang tuần tra quanh khu vực, thì…một người lặng lẽ tiến đến gần từ phía ngoài tầm mắt của các cô gái chính là Katahiko, đang ăn nắm cơm.
「Ôi chà, không thể xem thường được nhỉ? Hửm? Đã đối xử với tiểu thư nhà ta như thế, giờ lại đến tiểu thư của thương hội à? Đàn ông được mến mộ thật đáng ganh tị đấy nha?」
Ngữ điệu đó nghiêng về trêu chọc hơn là mỉa mai. Đồng thời, lời nói đó cũng chẳng mang nhiều ý nghiêm túc.
(Có khi tên này còn được nữ nhân mến hơn mình gấp bội…)
Là người xuất thân từ một đại phiên, bề ngoài chẳng thấy rõ điều đó, nhưng nếu muốn, anh ta có thể hoàn thành các nghi lễ trong cung đình vô cùng hoàn hảo. Võ nghệ của y, dù không có chút linh lực nào, vẫn có thể một mình hạ được trung yêu. Thẳng thắn mà nói, ngoài tính cách ra thì anh ta đúng là một nhân tài hiếm có.
「Xin anh đừng đùa như vậy.……Muốn ăn thử kẹo Karintou không?」
「Ồ, vậy ta xin một cái」
Katahiko không chút ngần ngại lấy lấy que kẹo Karintou mà tôi đưa ra như muốn lảng tránh chuyện. Tuy nói là một cái, anh ta lại tiện tay lấy đến ba, nhưng tôi cũng không bắt bẻ gì.
「Mà anh đến đây vì chuyện gì? Nếu là trận đấu anh nhắc hôm trước thì vẫn chưa được phê chuẩn đâu đấy?」
「Này này, cậu thật là khó tính nha? Hả? Đừng có nghiêm túc quá vậy chứ?」
Tôi hơi nhíu mày trước nụ cười nhăn nhở của Katahiko. Đồng thời, tôi cảm nhận được một tia nghi ngờ. Có gì đó không ổn…
Tôi định mở miệng hỏi điều gì đó, nhưng rồi lập tức dừng lại. Bởi thính giác đã dần vượt khỏi giới hạn con người do biến đổi thể chất của tôi, đã bắt được âm thanh ấy.
Một âm thanh nhỏ đến mức như tan biến trong rừng rậm, nhưng không thể nhầm lẫn, tiếng đánh mạnh và tiếng thét…!!
「………!!?」
「N-này…!?」
Bỏ ngoài tai tiếng gọi ngăn cản từ phía sau, tôi lập tức lao đi. Tăng cường sức chân bằng linh lực, tôi lao qua địa hình gập ghềnh và vượt qua chướng ngại vật như một vận động viên chuyên nghiệp. Và chưa kịp đếm đến hai mươi, tôi đã đến nơi. Trong tầm mắt, cảnh tượng đó hiện ra.
「Chidori………!?」
Ngay khoảnh khắc đó, khi tôi định chạy đến chỗ thuộc hạ đang ngã gục trong bụi cỏ… thì lập tức dừng bước. Bởi tôi biết rõ từ kinh nghiệm bản thân rằng, yêu quái xảo quyệt thường dùng con mồi làm mồi nhử để giăng bẫy. Lúc tôi mới trở thành đầy tớ, cả đội đầu tiên mà tôi được phân vào đã bị tiêu diệt toàn bộ vì điều đó, ngoại trừ tôi.
「………!!?」
Vì thế, tôi rút đoản đao từ trong ngực áo, đứng yên tại chỗ, cảnh giác xung quanh. Cố cảm nhận khí tức. Thế nhưng………
「………Nó đã rút lui rồi sao?」
Tôi từ từ tiến lại gần thuộc hạ đang ngã gục, vẫn giữ nguyên sự cảnh giác, rồi dùng chân đá nhẹ vào lưng y. Một tiếng rên nhỏ phát ra. Vẫn còn sống, và có vẻ không bị lột da để thay đổi bên trong.
「Ổn chứ? Đã xảy ra chuyện gì………?」
「U… ugh… cái bóng… từ trong bụi cỏ… gì đó…?」
Thuộc hạ thì thào như mê sảng, ý thức vẫn còn lẫn lộn. Bị đánh vào đầu rồi, có vẻ là chấn động não. Thế này thì chưa thể hỏi gì thêm được.
(Vậy là thủ phạm đã rời khỏi đây rồi sao? Nếu vậy thì………!!)
「Này, Ẩn Hành Chúng. Liên lạc và bảo vệ các tiểu thư. Thủ phạm có thể đang tiến về phía họ」
Khí tức như khựng lại trong thoáng chốc bởi lời ra lệnh của tôi, nhưng sau đó lại lập tức rút xa. May là họ hiểu rõ ưu tiên.
「Chidori, ta sẽ đưa ngươi đi. Gắng chịu đựng cho đến khi đến nơi an toàn………!?」
Ra lệnh như thế, tôi định cõng thuộc hạ rời đi. Và rồi, tôi nhận ra điều đó. Thứ được cô ấy nắm chặt trong lòng bàn tay.
「Đây là………lông?」
Có lẽ cô đã giật lấy trong giây phút nguy cấp, trong lòng bàn tay của Chidori còn lại vài sợi lông.
Phải. Đó là những sợi lông đen tuyền, gợi lên hình ảnh của loài sói…


13 Bình luận