• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 4

Chương 3.4

1 Bình luận - Độ dài: 2,671 từ - Cập nhật:

Như đã hứa, Elria dịch chuyển ba người đến Vương đô trong chớp mắt, cụ thể là đến dinh thự nhà Caldwen. Họ không lo bị phát hiện ở đây, cũng không cần giải thích với cha mẹ Elria vì cả hai đều đi vắng. Hơn nữa, Mifuru có thể tha hồ mượn quần áo trong tủ của Elria.

Sau khi thay sang trang phục thường dân, giờ Mifuru đang đứng giữa phố phường Vương đô với mọi đặc điểm thú nhân được Savad che giấu, dù Elria có hơi tiếc suy cho cùng, đôi mắt lấp lánh và chiếc đuôi vẫy vẫy đáng yêu của cô đúng ra phải để cho toàn dân thiên hạ được chiêm ngưỡng mới phải.

“Vậy ra đây là Vương đô của Vegalta!” Mifuru reo lên, vẻ háo hức hiện rõ trên gương mặt, “Tôi đã từng xem qua ảnh, nhưng được ngắm nhìn trực tiếp còn tuyệt hơn!”

Elria gật đầu. “Mừng vì cô thích nơi này.”

“Tôi yêu nó! Cảm giác rất... chân thực!”

“Ừm... Không phải kinh đô nào cũng xây trên núi mà. Lại còn nhiều suối nước nữa, nên cũng hơi giống Palmare đấy.”

“Thú vị thật! Ngài biết đấy, cung điện của tôi ở Shenyan nằm trên đồng bằng, không có hệ thống dẫn nước dốc như này.” Mifuru cảm thán. Chiếc đuôi của cô vẫy vẫy qua lại cùng ánh mắt đưa ngang dọc quanh từng khung cảnh thành phố. Như cô vừa nói ban nãy, được đến thăm thú và trực tiếp ngắm nhìn mang lại một cảm giác vô cùng khác biệt và hấp dẫn. 

“Đừng rướn xa quá, ngã đấy.” Elria nhắc nhở.

“Ahh... Xin thứ lỗi, tôi suýt làm bẩn quần áo rồi...” Mifuru cụp đuôi xấu hổ. Trang phục thường ngày của cô hiện tại đã được thay sang bộ đồ mới do các người hầu nhà Caldwen kỹ lưỡng chuẩn bị. Dĩ nhiên, họ có thể nhờ Savad ẩn giấu toàn bộ hiện diện của Mifuru, nhưng như vậy có thể sẽ phản tác dụng nếu người qua đường chú ý đến khoảng trống kỳ lạ bên cạnh Elria. Chính vì thế, Mifuru đang mặc quần áo thường dân nhằm tránh những ánh mắt soi xét của người khác, và với đôi tai che đi bởi chiếc mũ nồi, ma pháp ẩn thân chỉ cần được áp dụng lên chiếc đuôi vốn quá lớn để giấu đi bằng những phương pháp thông thường.

Elria khẽ chạm tai, “Savad, bên đó vẫn ổn chứ?”

“Ổn. Tôi vẫn đang bám theo từ trong bóng tối.” Giọng Savad vang lên trong đầu cô.

Sử dụng ma cụ truyền tin khá thu hút sự chú ý, nói thầm sẽ có nguy cơ bị đọc khẩu hình, nên họ đang giao tiếp bằng cách truyền ma lực thẳng đến phía đối phương. Bằng cách này, Savad còn có thể định vị hai cô gái từ dòng ma lực. Hoàn hảo hết chỗ chê.

“Hôm nay chơi tới bến luôn nhé.” Elria nói.

Mifuru cười tươi, “Tôi rất mong chờ ạ!”

“Vừa đi dạo vừa ăn vặt nhé?”

“Nghe hay đó!”

“Ừm. Vừa ngắm phố phường vừa nhấm nháp đồ ăn đường phố vui lắm đấy.”

“Ôi... Tôi từng thấy người ta làm thế trong lễ hội đầu năm mới, nhưng chưa tự mình trải nghiệm bao giờ…!”

“Mifuru thích ăn gì nhất?”

“Thịt!”

“Tiếc là ở đây không có quán nào bán chuột chiên.”

“Ơ... Đúng là ở Legnare có tục dâng chuột cho cáo, và thú nhân cũng thường thích đồ ăn phù hợp với linh thú bên trong, nhưng tôi...”

“Tôi đùa đấy.” Elria thẳng thừng.

“À! Đúng rồi nhỉ! Nghĩ lại thì, tập tục đó cũng ít người biết đến...!”

Elria nhún vai, “Nhưng chuột thực ra cũng không tệ.”

“N-Ngài từng ăn thử rồi ư?!”

“Ừm. Trong quá khứ, hồi còn chiến tranh khi hết lương thực. Trừ trong khu vực có người sinh sống ra thì chuột trong rừng hoặc gần sông nếu xử lý kỹ vẫn ăn được.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, cho đến khi Elria liếc sang bên cạnh, “Savad, tôi có yêu cầu.”

“Hử? Gì thế?”

“Tôi muốn nói chuyện riêng với Mifuru. Anh có thể che giấu chúng tôi một lúc được không?”

Savad im lặng trong giây lát, “Tôi có thể hỏi lý do không?”

“Vì tôi muốn trò chuyện với cô gái tên Mifuru, không phải Đế Chủ.”

“Được rồi. Tôi sẽ giữ khoảng cách trong mười phút, sau đó liên lạc lại.”

“Mm… Cảm ơn anh.” Elria gật đầu và quay sang người bạn mới, “Mifuru, tôi muốn xin lỗi.”

“Hả? V-Vì sao...?”

“Chắc hẳn cô rất vui khi gặp lại Reid, nhưng phải kìm nén vì tôi ở đó.” Elria cười nhạt. “Nhưng tôi biết... cô thích anh ấy, phải không?”

Mifuru tròn mắt, nhưng biểu cảm nhanh chóng chuyển vào một nụ cười gượng, “Không... Elria-sama không cần xin lỗi đâu.” Mifuru lắc đầu thì thầm. “Tình cảm của tôi vốn dĩ không thể đơm hoa kết trái. Tôi là thú nhân, một tồn tại không thuộc về thế giới loài người. Dù Reid-sama có mạnh mẽ đến đâu, cuối cùng, ngài ấy vẫn chỉ là con người.”

85dTKKQY_o.jpg

Elria hiểu rõ. Từng là một elf, cô cũng đã từng chấp nhận rằng tuổi tác sẽ ngăn cách hai người. 

“Vả lại,” Mifuru tiếp tục, “Tôi đã biết trong tim ngài ấy có người khác.”

“Cô biết...?”

“Vâng. Reid-sama cứu Legnare rồi từ chối vinh quang… và chỉ mỉm cười nói rằng có người đang chờ mình nơi chiến trường.”

Elria có thể dễ dàng tưởng tượng ra nụ cười ấy ―― nụ cười tươi trẻ anh luôn mang khi phi ngựa trên tiền tuyến.

“Khi đó, tôi không biết ngài ấy ám chỉ ai,” Mifuru tiếp tục, “Nhưng chỉ cần nhìn nụ cười đó, tôi đã nhận ra tình cảm ấy sâu đậm đến mức nào. Dù vậy, tôi cũng không ngờ mình lại biết danh tính người con gái đó qua tiểu thuyết ngôn tình...”

Elria phụng phịu, “Tôi cũng vậy mà...”

“Tôi từng nhờ người điều tra về Reid-sama, nhưng chỉ tìm thấy cuốn sách đó. Dù sao, sự tồn tại của Hiền nhân là có thật, và tôi nhận ra Anh hùng trong truyện chính là Reid-sama.”

Cuốn sách vốn được viết để làm mồi nhử cho những kẻ tò mò về Anh hùng, nhưng cũng là lời cầu nguyện của Wallus cho hạnh phúc của con gái. Tác giả đầu tiên, người kế thừa ký ức Wallus, hẳn đã miêu tả ngoại hình và tính cách Reid vô cùng tỉ mỉ, một điều Mifuru có thể dễ dàng xác thực bởi đã gặp chính nhân vật ấy ngoài đời.

“Tôi luôn biết trong trái tim ngài ấy đã có người khác. Chính vì vậy... tôi mới có thể trở thành Đế Chủ.” Mifuru cười cay đắng, “Ngài ấy lắng nghe lời cầu xin, liều mạng để cứu dân tộc tôi. Dù tình cảm không thành, tôi vẫn muốn ngẩng cao đầu đứng trước ngài. Thế nên, tôi đã quyết tâm phải thống nhất Legnare.”

Khoảnh khắc ấy, cô gái tên Mifuru đã trở thành Đế Chủ Legnare ―― không vì tham vọng cá nhân, mà để cầu chúc hạnh phúc cho người mình yêu. Tưởng rằng theo thời gian, tình cảm tuổi trẻ sẽ phai nhạt thành “quá khứ”, nhưng một ngàn năm trôi qua, tuy phần lớn sống trong ẩn dật, cô vẫn không thể nào quên. Và rồi, cô vượt biển ngay khi nghe tin anh còn sống.

“Và tôi nói thật lòng đấy,” Mifuru thêm vào, “Nếu ngài không lên tiếng, tôi đã định giành lấy Reid-sama rồi.”

“Ừm, tôi cũng đoán vậy.”

“Gì chứ, tôi còn định đóng vai tiểu thư yếu đuối năm xưa, khơi gợi bản năng bảo vệ của ngài ấy cơ...”

“Ồ, cái đó thì tôi không ngờ tới...”

Mifuru cười khẩy, khoé môi cong lên đầy tự tin, “Tôi đã nói rồi mà? Tôi là một con cáo già đấy. Trông thế thôi, nhưng tôi đã sống cả thiên niên kỷ rồi. Tuy vậy...” Nụ cười tắt lịm, cô cúi đầu, “Có lẽ tôi đã làm Đế Chủ quá lâu rồi. Tình cảm vẫn còn đó, nhưng trách nhiệm của tôi với Legnare còn lớn hơn nhiều.”

Vị trí của Mifuru đặt lên vai cô một gánh nặng khổng lồ. Reid và Elria hiểu rõ tình cảnh này. Anh hùng và Hiền nhân trong quá khứ dù thừa nhận sức mạnh của nhau, vẫn buộc phải giữ khoảng cách vì trọng trách. Chỉ trong kiếp này khi đã thoát khỏi gánh nặng, họ mới đến được với nhau.

Nhưng Mifuru thì ngược lại. Từ thú nhân bình thường, qua từng năm tháng, cô trở thành trụ cột không thể thay thế của Legnare. Tình cảm dành cho Reid vẫn nguyên vẹn, nhưng mọi thứ cô gây dựng ―― dân tộc, đất nước ―― không cho phép cô chỉ là Mifuru.

“Nên mong ngài đừng tự trách mình,” Mifuru kết thúc, “Khi quyết tâm trở thành Đế Chủ, tôi đã chấp nhận rằng sẽ luôn cầu chúc hạnh phúc cho Reid-sama và sống cuộc đời khiến bản thân có thể tự hào. Giờ đây, cả hai đều đã thành hiện thực... tôi thật may mắn.”

Elria im lặng nhìn nụ cười dịu dàng ấy một lát, rồi cô chìa tay… chọt vào má Mifuru.

“Ơ... Elria-sama?”

“Ừm. Tôi hiểu rồi.” Elria đưa tay về, “Đổi kế hoạch. Tạm hoãn ăn vặt.”

“Ơ... Không có thịt nữa ạ?”

“Để sau đi. Có nơi khác tôi muốn đến trước.”

Elria nắm tay Mifuru, dẫn cô băng qua những dãy cửa hiệu sang trọng và dừng lại trước một nơi.

“Đến rồi.”

“Um... đây là cửa hiệu bán gì ạ?”

“Đủ các loại giấy và dụng cụ viết.”

Elria biết đến nơi này nhờ Chris. Nó khá lâu đời và có tiếng lâu năm ở Vương đô, đến mức giới quý tộc vô cùng ưa chuộng.

“Chúng ta mua gì ở đây?” Mifuru tò mò.

“Bộ văn phòng phẩm.”

“Văn... phòng phẩm?”

“Ừm. Như giấy, phong bì ―― đồ để viết thư.”

“Ngài cần viết thư cho ai à?”

“Không, không phải tôi. Là cô.”

Mifuru nghiêng đầu, “Hả? Tôi ư?”

Elria nhìn thẳng vào mắt Mifuru, tuyên bố: “Cô sẽ viết thư tình cho Reid.”

Mifuru lập tức chọt vào má Elria, “Tôi không giỏi ngôn ngữ lục địa này lắm, nhưng vẫn có thể nhận ra mấy từ đó đấy.”

“Ừ. Thư tình cũng có ở Legnare mà nhỉ?”

“Ơ... Nếu tôi nhớ không nhầm, ngài là hôn thê của Reid-sama đúng không? Hai người đều có tình cảm cho nhau phải không?”

“Ừm. Cũng vừa mới phát hiện gần đây thôi.”

“Thế sao lại bảo tôi viết thư tình cho ngài ấy?!” Mifuru giận dữ chọt liên tục vào má Elria.

Không chỉ kỳ lạ ―― Elria còn đang yêu cầu Mifuru đào sâu cảm xúc vốn đã chôn chặt trong lòng. Vô cùng tàn nhẫn, nhưng ánh mắt cô vẫn kiên định.

“Không gì đau đớn hơn... để tình cảm không được thổ lộ.”

Elria nhớ lại khoảnh khắc cuối kiếp trước khi cái chết cận kề, hình ảnh cuối cùng hiện lên là... gương mặt Reid. Và chưa khi nào tâm trí cô không tràn ngập bóng hình của anh, kể cả trong tương lai sau khi tái sinh, cô vẫn không ngừng tìm kiếm anh như bám víu sợi dây cứu rỗi. Elria hiểu rõ nỗi đau khi cảm xúc không thể nói thành lời.

“Hôm nay, tôi muốn đi chơi với cô. Không phải Đế Chủ Legnare, mà là cô ―― cô gái tên Mifuru.”

Kế hoạch của Elria từ đầu đã như vậy. Chỉ hôm nay thôi, Mifuru sẽ không mang danh phận Đế Chủ, không trong lời nói, hành động, và đặc biệt là những dòng chữ trong bức thư. Chúng sẽ thuộc về Mifuru ―― chỉ là Mifuru mà thôi.

“Thứ quý giá vẫn âm ỉ trong tim cô,” Elria thì thầm. “Xin đừng dập tắt nó bằng chính tay mình.”

Hai cô gái yêu cùng một người đàn ông nhìn nhau đầy kiên định. Mifuru thở dài, nở nụ cười ngượng ngùng, “Nếu là một nghìn năm trước, có lẽ tôi đã bật khóc luôn rồi.”

“Càng sống lâu, càng trở nên mạnh mẽ mà.”

“À phải, nhân tiện, ngài từng là elf phải không?”

“Dù sao thì tôi vẫn trẻ hơn cô...” Elria lẩm bẩm.

Mifuru bật cười, “Tôi đã sống hơn thiên niên kỷ mà. Ngài có thể coi tôi như chị gái nếu muốn!”

“Gia đình tôi ngày càng đông...”

“Đúng vậy.” Mifuru mỉm cười mở cửa tiệm văn phòng phẩm. “Dù sao, cảm ơn vì ―― Ơ? C-Cánh cửa này...!”

“Phải đẩy,” Elria nhắc.

“T-Tôi đang đẩy mà ―― thật đấy!”

Elria lặng lẽ nhìn xuống, “Tôi nghĩ cô cần xoay tay nắm nữa.”

“Ôi... Có lẽ nhốt mình trong cung điện suốt ngàn năm qua không phải ý hay...” Chiếc đuôi Mifuru rũ xuống.

Elria vỗ vai Mifuru, “Tôi hiểu mà. Tôi cũng là thích ở nhà hơn.”

Hai cô gái bước vào tiệm. Một nhân viên lập tức tiến ra từ giữa những kệ hàng ngăn nắp, cúi chào: “Chào mừng quý khách. Tôi có thể giúp gì ạ?”

Elria chớp mắt, lùi một bước, “Phần cô đấy, Mifuru.”

“Gì cơ?” Mifuru sững lại, nghiêng người thì thầm, “Ngài định để đứa sống ẩn dật xử lý tình huống này thật hả?!”

“Nhưng tôi chưa từng đi mua sắm...”

“Tôi cũng hiếm khi nói chuyện với người ngoài!”

Hóa ra cả hai cô gái đều không nghĩ đến chuyện xảy ra sau khi mở được cửa.

Nhân viên quan sát hai cô nàng bối rối, lại cúi chào: “Xin thứ lỗi, thưa Elria-sama,” cô mỉm cười ngượng ngùng. “Tôi nghe nói ngài rất trầm tính, nhưng vẫn muốn tiếp đón để ngài có trải nghiệm tốt nhất...”

Elria giật mình, “C-Cô biết tôi?”

“Ồ, ai ở Vương đô chẳng biết tiểu thư tài giỏi nhà Caldwen? Công chúa còn dặn chúng tôi phải phục vụ ngài chu đáo nếu ngài ghé thăm.”

“Đợi đã... Chris làm thế à?”

“Vâng. Ngài ấy đã thông báo cho tất cả đối tác hoàng gia.”

“Chris phát thông báo về kỹ năng xã hội kém cỏi của mình...”

Mifuru đặt tay lên vai Elria, cười buồn, “Elria-sama, tuy tôi không có tư cách nói câu này nhưng... tôi nghĩ ngài nên bắt đầu cố gắng hòa nhập xã hội.”

Elria nhăn mặt. Cô không nghĩ mình tệ đến thế, dù sao cô cũng đâu chủ động trốn tránh việc ra ngoài. Nhưng việc đã rồi ―― bỏ qua hành động đáng ngờ của Chris, ít nhất giờ đã có nhân viên giúp đỡ.

“Tiểu thư có muốn tự do thăm thú không ạ? Nếu cần giúp đỡ, xin hãy gọi tôi.”

“Ừm... Thôi, có cô ở đây ―― có thể giới thiệu cho chúng tôi bộ văn phòng phẩm nào đẹp không? Loại dành tặng người thân thiết như bạn bè hay người yêu ấy. Chúng tôi cần hai bộ.”

“Vâng. Tôi sẽ mang vài mẫu đến.” Nhân viên cúi chào và rời đi.

Mifuru nghiêng đầu, “Um... Hai bộ tức là… ngài cũng định viết thư sao ạ?”

“Ừ. Hôm qua tôi nhận được thư hồi âm từ bạn, nên cần viết thư cảm ơn.”

“Ôi! Bạn ư? Có lẽ Công chúa phải cập nhật thông báo mới rồi!”

“Tôi có bạn mà,” Elria càu nhàu. “Cô ấy đang không ở Học viện, và ma cụ liên lạc không hoạt động qua eo biển Tây nên chúng tôi trao đổi bằng thư.” Elria nhìn ra cửa sổ, nở nụ cười bâng khuâng, “Cô ấy là... người bạn rất quý giá của tôi.”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận