Quản Lí Hàng Đầu
Long Umbrella, 장우산, U-san N/A
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1: Bắt đầu

Chương 62: Bắt Đầu Quay Phim (5)

0 Bình luận - Độ dài: 2,857 từ - Cập nhật:

Tại phòng điều khiển chính của TVL. 

Hôm nay nơi này còn ồn ào hơn cả chợ. Từ các nhân viên phụ trách phát sóng đến những người thuộc các bộ phận khác, ai nấy đều nháo nhào với tiền mặt trên tay .

“2.5% cho tôi.”

“Không thấy hiện giờ nóng đến mức nào à? Tôi cược 3%.”

“3.3%.”

“Dừng lại! Dừng lại! Giám đốc đến rồi!”

Vừa khi có người hốt hoảng hét lên, cửa phòng điều khiển liền bật mở. Giám đốc Bae, Trưởng phòng Song của bộ phận phim truyền hình và cả Đạo diễn Shin Taekyun bước vào. Vì đây là bộ phim đang thu hút rất nhiều sự chú ý, họ đã quyết định đến tận nơi theo dõi tỷ suất người xem trực tiếp.

Đám nhân viên đang rì rầm liền vội vã tản ra, khẽ húng hắng ho để lấy lại vẻ nghiêm túc.

“Lại cá cược tỷ suất người xem nữa à.”

Giám đốc kỹ thuật nở nụ cười ngượng nghịu khi nghe lời nói của Trưởng phòng Song. Ông này giật lấy một tờ áp phích (bằng chứng cá cược) và liếc mắt đọc.

“Hầu hết đều cược 3% à?”

“Phản ứng tốt quá nên mọi người đặt kỳ vọng cao hơn. Nhưng với đà này, nếu may mắn có thể lên đến 4%…”

“Tôi cược năm mươi ngàn won là sẽ vượt 4%.”

Thấy Trưởng phòng Song lấy một tờ tiền ra khỏi ví. Các nhân viên trong phòng điều khiển đều tỏ vẻ kinh ngạc.

“Trưởng phòng, như vậy có hơi quá không ạ?”

“Có khối phim chiếu hết rồi mà còn chưa chạm nổi 4% đấy.”

“Tôi cược 5%.”

Lần này là Đạo diễn Shin Taekyun. Một tờ năm mươi ngàn won lấp lánh trong tay ông ta.

Nhân viên kỹ thuật và lập trình hiểu ý, bắt đầu đưa tiền vào cá cược. Sau đó, họ thì thầm với nhau bằng giọng khẽ khàng, cho rằng mấy người kia đúng là mơ mộng hão huyền.

Nhưng chỉ vài phút sau, họ đã phải nuốt lại lời mình nói.

“Vừa được 2 phút phát sóng… Hả?”

Phó phòng, người đang kiểm tra thời gian, đột ngột dừng lại sau khi nhìn vào biểu đồ hiển thị tỷ suất theo từng phút. Đường biểu đồ đang leo dốc với tốc độ vượt trội so với bất kỳ kênh cáp nào khác chiếu cùng khung giờ.

“Cái này, Miu Miu TSBM hiện giờ… Hả, đã vượt 2% rồi?!”

“Cái gì? Thật sao?”

Một nhân viên bộ phận lập trình bối rối đến mức phải gõ vào màn hình để chắc chắn. Trong khi đó, đường biểu đồ vẫn đang tiếp tục vút lên.

Giám đốc kỹ thuật nuốt nước bọt, lẩm bẩm, “Nó sẽ còn lên cao đến mức nào nữa?”

“Đừng nói là sẽ chạm 3% trước cả khi chính thức bắt đầu nhé?”

Rồi điều đó thực sự xảy ra.

“Đã, đã chạm 3% ngay từ đầu phim!”

Sự khởi đầu vượt kỳ vọng khiến phòng điều khiển trở nên huyên náo.

Tựa đề Miu Miu TSBM hiện lên trên màn hình. Sau đó là đoạn tổng hợp những cảnh đặc sắc được biên tập lại. Các phân cảnh của dàn diễn viên chính và phụ lần lượt lướt qua như vũ bão, cho đến khi dừng lại.

Lee Songha.

Như thể đạo diễn đã cố tình, phần điểm nhấn của Lee Songha chiếm rất nhiều.

Giám đốc kỹ thuật quên cả việc theo dõi biểu đồ, chỉ chăm chú nhìn màn hình.

Ông đã nghe đồn về việc Lee Songha diễn xuất giỏi, nhưng cũng không kỳ vọng nhiều. Là người đảm nhiệm phát sóng tại phòng điều khiển, ông đã chứng kiến vô số diễn viên được ca ngợi tận trời xanh, thế nên đa phần đều khiến ông không cảm thấy gì mới mẻ.

Thế nhưng lần này, ông phải khẽ tặc lưỡi.

“Cậu nghĩ tôi sẽ nói cô ấy là thiên bẩm nếu không có lý do sao? Tôi còn từng bảo cô ấy nên đi tư vấn tâm lý mà.”

Ngay sau lời của tiền bối Jang Yoonok là cuộc phỏng vấn của một quay phim.

“Cậu biết mấy diễn viên thỉnh thoảng xuất hiện, như thể bị nhập vai hoàn toàn ấy? Có lúc nhìn cô ấy qua ống kính, tôi còn nổi cả da gà.”

Cảnh phim chuyển sang phim trường. Một Lee Songha với ánh mắt lạnh lẽo, trầm uất được dựng cạnh một Lee Songha khác đi sau lưng quản lý, làm nổi bật sự tương phản.

Giám đốc kỹ thuật gật gù mà không hay biết.

Đây chính là kiểu nhập vai mà người ta vẫn nói sao?

“Ơ… Đã vượt 4% rồi!”

Tiếng hét gần như vỡ giọng kéo ông trở về thực tại.

Mọi người đổ dồn ánh mắt vào màn hình hiển thị. Khi thấy đường biểu đồ vượt ngưỡng 4%, có người la lên phấn khích. Ngay sau đó là một tràng vỗ tay rầm rầm.

“Chúng ta đang gấp ba lần đài GTBN đấy, ba lần!”

“Nếu tiếp tục thế này, có khi chạm đến 5% thật cũng nên?”

Trưởng phòng Song siết chặt nắm tay.

“Giám đốc, tôi đã nói rồi mà? Bộ này là cú hit đấy! Mới chiếu đã vượt 4%, 4%! Với đà này, chúng ta đủ sức cạnh tranh với đài truyền hình công cộng rồi!”

Giám đốc Bae gật đầu. Tuy vẻ mặt vẫn nghiêm túc, nhưng ông cũng đang âm thầm siết chặt tay.

“Đạo diễn Shin, Shin Taekyun! Anh vất vả rồi, ông bạn à! Giờ chỉ cần giữ phong độ và leo thẳng lên top đầu! Trước tiên, báo cho CEO Kim Pansuk và CEO Baek Hansung của W&U biết, không, để tôi tự gọi—”

“Xin hãy im lặng mà theo dõi, trưởng phòng.”

Đạo diễn Shin Taekyun nói. Ông ta không rời mắt khỏi màn hình biểu đồ giây phút nào. Nhân viên, giám đốc và trưởng phòng cũng nín thở theo dõi. 

Trong sự im lặng căng thẳng đó, đường biểu đồ tiếp tục dâng cao.

*

Tại một căn hộ, Son Chaeyoung ngồi trên sofa với hai chân bắt chéo, mắt thì dán vào màn hình TV.

Trong đầu cô ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất.

Thất bại đi.

Do phải nhìn mặt Lee Songha và tên quản lý ghê tởm kia, cô ta dạo gần đây mất cả khẩu vị. Loại người như cô ta, chỉ cần gặp chuyện khó chịu là chẳng làm được gì. Chỉ khi thấy bộ phim kia flop dưới 1% thì tâm trạng mới dễ chịu nổi.

TV phát đến đoạn phỏng vấn của Jang Yoonok.

“Cậu nghĩ tôi sẽ nói cô ấy là thiên bẩm nếu không có lý do chắc…”

Trong khi cắn móng tay, Son Chaeyoung ném thứ gì đó về phía màn hình.

“Mắt mấy người có bị lệch không á? Mà chắc cũng vì thế nên mới chỉ dám làm phim cáp với cái kinh nghiệm đó.”

Màn hình chuyển sang cảnh Lee Songha nhập vai Jung Haewon. Cảnh phim lạnh sống lưng khiến Son Chaeyoung bất giác hạ tay xuống.

Lông tay cô ta dựng đứng.

Cuối cùng, cô ta chịu không nổi nữa mà cắn mạnh môi dưới, cô ta quay đi và kéo laptop lại gần trong bực dọc. Trong những lúc như thế này, không gì giúp cô ta giải tỏa tốt hơn mấy bình luận chửi rủa Lee Songha. Chỉ cần nhìn vài dòng là tâm trạng Son Chaeyoung sẽ dịu đi như hồ nước phẳng lặng.

Vừa mở trang chủ một cổng thông tin, cái tên Lee Songha đã đứng đầu tìm kiếm theo thời gian thực.

Trang chính và hàng loạt bài viết bên dưới đều nhắc đến Lee Songha. Từ khóa như “xóa bỏ nghi vấn diễn xuất”, “cư dân mạng vỗ tay”, “diễn xuất đỉnh cao”…

Tuy nghiên, Son Chaeyoung vẫn cứng đầu nghĩ, ‘Bọn nhà báo thì biết cái quái gì chứ.’

Bình luận. Chắc chắn trong bình luận sẽ có mấy lời chửi bới. Đám anti-fan thì có bao giờ thay đổi đâu.

Cô ta truy cập một trang chuyên bới móc và chửi rủa nghệ sĩ nữ. Thấy vô số bài viết và bình luận liên quan, Son Chaeyoung mỉm cười, nhưng…

— Có vẻ đạo diễn đã dốc hết sức để dập tan tranh cãi. Nhìn là biết cô ấy diễn tốt cỡ nào.

— Đám chửi cô ấy diễn dở chắc đang đắp chăn đá chân? Im re luôn. Tôi đã bảo sẽ như vậy mà.

— Không có kinh nghiệm, chẳng học hành gì mà bị ghét vì bảo là thiên bẩm, nhưng nhìn vào thì đúng là hợp lý thật. Không giống đang diễn tí nào.

— Ngay cả Jang Yoonok còn khuyên cô ấy đi khám tâm lý. Tôi hơi lo thật đấy.

— Có vẻ phim này sẽ có đánh giá cực cao. Trông hấp dẫn lắm luôn.

“Cái gì thế này?!”

Son Chaeyoung hét lên kinh ngạc rồi ném mạnh laptop. Trong cơn giận, cô ta tiếp tục đập nồi, ném điều khiển, ném luôn kịch bản Nàng Tiên Cá RKN.

Đi qua đi lại trong phòng khách, Son Chaeyoung gọi cho Trợ lý Jo. Lúc này, TV đang chiếu quảng cáo sau khi Miu Miu TSBM kết thúc.

“Oppa ơi, đánh giá của Miu Miu TSBM là bao nhiêu vậy? Anh xem rồi đúng không?!”

Nghe cô ta gào lên như sắp ăn tươi nuốt sống. Giọng Trợ lý Jo vang lên ngập ngừng.

— À thì… Chaeyoung à…

“Bao nhiêu phần trăm?! 2%? 3%?!”

— Thì… cái đó… haaa.

Trán Son Chaeyoung nhăn tít lại khi nghe thấy tiếng thở dài nặng nề.

“… Đừng nói là 4% nhé?”

— Chaeyoung. Khi Nàng Tiên Cá RKN chiếu, chắc chắn đánh giá của em sẽ cao hơn. Em sẽ đạt gấp đôi, không, gấp ba lần Miu Miu TSBM. Nên là…

“Cái đó đương nhiên rồi! Nhưng đánh giá là bao nhiêu?!”

— Anh… anh sẽ nhắn tin.

Trưởng nhóm Jo cúp máy như thể đang trốn bom. Vài giây sau, tin nhắn đến.

Son Chaeyoung vội vàng kiểm tra. Rồi cô ta cứng đờ. Dù có chớp mắt mấy lần, con số ấy vẫn không thay đổi.

“Không thể nào…”

Một luồng khí hỗn loạn bốc lên trong mắt cô ta.

Ngay sau đó, Son Chaeyoung bắt đầu gào thét, đập phá đồ đạc quanh mình.[note72809]

*

Cùng lúc đó, tại văn phòng CEO của W&U, một tràng cười trầm thấp vang lên.

“Nếu đã như thế ngay từ đầu, thì từ giờ tôi sẽ chờ xem nó còn leo đến đâu. Còn tình trạng của cô ấy thì đừng lo. Tôi sẽ để mắt đến. Hơn nữa… cô ấy có một người quản lý rất tốt.”

Sau khi trao đổi thêm vài lời, CEO Baek Hansung gác máy.

Ông đứng dậy, đi vài bước đến đứng trước một bức tường đầy ảnh nghệ sĩ thuộc W&U.

Ông vuốt môi khi nhìn vào một khoảng trống, nơi trước kia treo ảnh Sung Dowon. Khi đang suy nghĩ xem có nên đặt ảnh Lee Songha vào đó hay không, ông chợt hạ ánh mắt xuống.

Trên tay ông là tấm ảnh Son Chaeyoung cười rạng rỡ.

Ông nhìn bức ảnh trong im lặng, rồi đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt cô ta, như đang trầm tư suy tính điều gì.

*

Ở quận Jongno. Trong văn phòng bộ phận giải trí của G-Today.

Phóng viên Park Woojeong đang hì hục gõ bàn phím giữa một đống tài liệu lộn xộn. Mái tóc rối bù vì bị cô kéo giật liên tục.

Đồng nghiệp đi qua đều lắc đầu. Cô không để tâm, còn dán sát mặt vào màn hình. Trên đó đầy video Miu Miu TSBM, bảng tìm kiếm thời gian thực và phản hồi cư dân mạng.

“Ê, cô đang làm gì vậy?”

Trước tiếng gọi, cô giật bắn mình, quay lại, và thấy một người đàn ông râu ria đứng sau.

“À, trưởng phòng.”

“Giờ người ta đang đổ xô viết bài về Lee Songha, cô còn chần chừ gì nữa? Cô phải tranh từng giây mà đăng bài chứ?”

“Em quen với quản lý của Lee Songha, nên muốn viết tử tế một chút… Em đăng ngay đây ạ!”

“Không, khoan đã!”

Trưởng phòng vội giữ vai cô lại rồi hỏi,

“Cô quen với quản lý của Lee Songha à?”

“Dạ.”

“Trời đất. Người ta đang săn lùng phỏng vấn với cô ấy và những người liên quan đấy.”

Mắt trưởng phòng sáng lên.

“Liên hệ xin phỏng vấn đi.”

*

Kim Hyunjo cau mày. Sau khi nhìn điện thoại vài lần, anh lại hỏi:

“Bao nhiêu phần trăm cơ?”

Thấy vẻ mặt anh càng lúc càng kỳ lạ khi nghe đầu dây bên kia trả lời, bọn tôi càng rướn cổ dòm Kim Hyunjo.

Rốt cuộc là họ đánh giá bao nhiêu? Bao nhiêu phần trăm? Tôi tò mò muốn chết mất. Phản ứng lần này còn nóng hơn cả Idol Kpop TT. Chưa kể, điện thoại của tôi nãy giờ cũng náo loạn. Cuộc gọi, tin nhắn… so với sáng nay đúng là khác một trời một vực. Tôi gõ trả lời đến muốn mòn cả dấu vân tay.

Ngay khi Kim Hyunjo cúp máy, Im Seoyoung lập tức hỏi:

“Bao nhiêu phần trăm thế anh?! Anh nói mau đi! Em sắp chết vì hồi hộp rồi!”

Kim Hyunjo ngồi phịch xuống ghế sofa.

Anh nhìn từng người một, đặc biệt là Lee Songha và tôi.

“Vị trí thứ năm trong lịch sử đánh giá phim truyền hình của đài TVL là 5.9% từ bộ phim Mặt Trời Mùa Đông.”

Anh ấy tự nhiên nhắc chuyện này làm chi vậy?

“Nhưng Miu Miu TSBM hôm nay đã chạm 6%. Dù giờ chỉ mới có số liệu thời gian thực, nhưng ngày mai công bố chính thức chắc cũng không lệch bao nhiêu.”

Lập tức, cả phòng im phăng phắc. 

Mọi người đều đang cố gắng giải mã con số Kim Hyunjo vừa nói.

Tôi cũng thế.

Dù tôi đã kỳ vọng cư dân mạng bùng nổ, nhưng…

6%?

Một bộ phim truyền hình cáp đạt 6% ngay tập đầu tiên sao?

“Thứ… thứ năm trong mọi thời đại, điều này có nghĩa là… rất khủng đúng không?”, Im Seoyoung lắp bắp. 

LJ thì ngơ ngác đáp, “Chắc vậy… TVL chiếu bao nhiêu phim rồi mà.”

“Oppa, đúng không? Là thành công phải không?!”

Im Seoyoung vỗ lưng tôi bồm bộp hỏi.

Tôi nuốt nước bọt rồi trả lời.

“Không phải thành công.”

“Hả?!”

“Là đại thành công.”

Chỉ chờ có vậy, Im Seoyoung hét toáng. Lee Taehee và LJ liền bu quanh Lee Songha với vẻ mặt rạng rỡ. Ở giữa, Lee Songha, người vẫn còn ngây ngẩn vì dư âm của buổi phát sóng, cũng dần mỉm cười theo sự huyên náo quanh em ấy. Dù 95% âm lượng là của Im Seoyoung, nhưng niềm vui hiện rõ trong giọng nói họ.

Sau khi nhận thêm một cuộc gọi, Kim Hyunjo ra hiệu cho tôi.

“Là trưởng nhóm Park. Chị ấy nói phòng PR đang phát điên.”

“Điên?”

“Người gọi xin nhảy vào chia phần thì nhiều không đếm xuể. Gọi đến độ không còn là phòng PR mà là tổng đài chăm sóc khách hàng. Chị ấy còn bảo cứ như phim đạt luôn 10% rồi vậy.”

Kim Hyunjo cười đến tận mang tai, rồi vỗ tay tôi một cái.

“Cảm giác thế nào?”

Cảm giác thế nào à?

“Lúc Idol Kpop TT thì cậu chỉ là người đem cơ hội về cho Neptune. Còn lần này, mọi thứ bắt đầu từ cậu. Từ bản đề cương, đến chuyện thúc đẩy Lee Songha thử vai, rồi cả khâu chuẩn bị quay phim. Bộ phim cậu khởi xướng đã thành công rực rỡ, cậu cảm giác sao?”

Bộ phim đầu tiên tôi góp mặt đã phát sóng. Cảm giác thế nào à?

“Phải nói là…”

Tôi nở nụ cười rạng rỡ.

“Tuyệt vời.”

Kim Hyunjo cười sảng khoái như kẻ say.

Tôi thấy tự hào. Ngực tôi căng tức, tim thì như muốn vỡ tung. Nếu nơi đây không có ai, có lẽ tôi đã hét lên sảng khoái. Có khi còn gọi bố mẹ, anh trai và khoe lia lịa. Họ chắc chắn sẽ rất vui.

Tôi siết chặt nắm tay.

Đúng như Kim Hyunjo nói, tôi đã lăn lộn, vất vả và tự tay đưa mọi thứ đến thành công. Thành quả ấy là thứ tôi có thể nắm bắt được. Được mọi người công nhận, được nhìn thấy thành quả rõ ràng… Thật tuyệt vời.

Tôi nhìn sang Lee Songha, người đang được vây quanh chúc mừng. Cô gái vẫn còn ngẩn ngơ khi nãy, giờ lại đang mỉm cười thật tươi vì sự náo nhiệt của mọi người.

Ừ, em cứ cười đi. Hôm nay là ngày đáng để cười thật to mà.

Ghi chú

[Lên trên]
Đáng đời =))
Đáng đời =))
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận