Mỗi người đều có cách dành thời gian trong mùa Obon khác nhau. Có người về bên gia đình, có người ở một mình, cũng có người dành thời gian với bạn bè. Và dù không hẳn là tập quán phổ biến, việc một số người đi thăm mộ người thân đã khuất vào dịp này cũng chẳng có gì lạ.
“Oáp~.”
Buổi sáng hôm ấy Ryuichi vẫn vừa dụi mắt vừa ngáp dài. Đã hơn mười giờ, khá muộn, nhưng tối qua cậu về nhà trễ vì ca làm thêm.
“…Chán vãi ò.”
Với Ryuichi – người sống một mình – nghỉ lễ thật chẳng khác gì ngày thường. Cậu đã đi tảo mộ mấy hôm trước rồi nên cũng không định đi lại. Nghĩ tới đó, Ryuichi khẽ cười trừ.
“Không lâu trước đây mình còn chẳng thèm nghĩ tới chuyện thăm mộ… mình thay đổi thật rồi ha.”
Cậu cười khẽ, nghĩ bụng rồi sẽ có ngày mình lại tới thăm họ lần nữa.
Chán chường vì không có việc gì làm, Ryuichi cầm điện thoại lên.
“………”
Cậu không hề định hẹn ai hay rủ ai đi chơi, nhưng hình như có người khác cũng đang rảnh rỗi y như cậu.
“Makoto à.”
Tin nhắn từ Makoto hỏi “rảnh không cu, đi chơi đê.”
Ryuichi bật cười, nhắn đáp: “Thế mày muốn đi đâu?” Rồi lập tức thay thường phục và ra ngoài.
“…Nóng vãi.”
Giữa cái nắng chói chang thì khó có thể tránh khỏi cơn nóng. Khi tới điểm hẹn ở nhà ga , Ryuichi bắt gặp Makoto đang đứng nói chuyện vui vẻ với hai người phụ nữ. Nhìn cảnh đó, cậu không khỏi thầm khâm phục độ trăng hoa của thằng bạn.
“Gọi tao ra mà mày còn tranh thủ tán con gái nhà người ta à?”
“Ồ, mày tới rồi à, Ryuichi.”
Nhìn kỹ thì hai người kia đều là người lớn. Có lẽ vì bị một học sinh trung học bắt chuyện nên họ hơi đỏ mặt, nhưng trông cũng không lấy làm gì là khó chịu. Thậm chí, họ còn tò mò nhìn sang cả Ryuichi.
“Anh này trông có vẻ hợp gu em hơn đó.”
“Thật à? Em thì…”
Có vẻ một trong hai người hứng thú với Ryuichi. Nhưng bản thân cậu chẳng có chút quan tâm nào, cũng không muốn mất thời gian. Makoto hiểu điều đó nên bước tới, khéo léo xin lỗi hai người kia rồi kéo Ryuichi đi.
“Làm thế có ổn không?”
“Ổn mà. Với lại mới tán gẫu thôi mà.”
Ryuichi đi cùng Makoto dạo quanh phố, chẳng có điểm đến cụ thể, như mọi kỳ nghỉ lễ khác, họ chỉ loanh quanh khắp nơi.
“Hồi trước chắc tao và mày đơn giản là kiếm gái xong kéo vào một phòng bao nhể?”
“Cái đó…đéo cãi được.”
Ngay cả bây giờ, Ryuichi vẫn chẳng thể chối bỏ quá khứ của mình. Hồi còn ở cùng Makoto và Kaname, cả ba thường xuyên gạ gẫm các cô gái, chuyện qua đêm cũng chẳng hiếm.
“Tao nhớ mày từng chỉ tao đủ thứ.”
“Thế à? Tao quên cụ rồi.”
Dù có từng cho lời khuyên gì đi nữa, Makoto vốn đã quen tay với phụ nữ, lại có ngoại hình nổi bật nên từ đầu đã chẳng thiếu người để ý.
“Ê, kiểu con gái như kia tao thích cực.”
“Hả?”
Makoto quay sang nhìn một cô gái đang đi ngang.
Cô nàng ta trạc tuổi Ryuichi, ngoại hình giản dị, mang tới cảm giác của một nàng thơ trầm lặng. Khuôn mặt hợp với cặp kính tròn, đúng kiểu mọt sách, và có thể nói là hoàn toàn thuộc về một thế giới khác với bọn họ, một người quá đỗi mờ nhạt.
“Không thấy thú vị à, vấy bẩn một bé như vậy?”
“…Bệnh hoạn thế đúng chỉ có mày.”
Quả thật, việc “biến chất” một cô gái giản dị luôn có một cám dỗ nhất định.
Nó giống như chuyện biến Shizuna thành một girl phố như Chisa. Nhưng Ryuichi chỉ cười trừ – bởi với cậu, Shizuna của hiện tại mới là tốt nhất, nên cậu chẳng thể đồng cảm với Makoto.
Makoto bảo sẽ qua nói chuyện một chút rồi tiến lại gần cô gái kia.
“…Thế gọi tao ra đây làm gì nữa?”
Ryuichi thở dài. Giữa cái nóng này, cậu tự hỏi vì sao mình lại nhận lời cậu ta, để rồi phải đứng nhìn thằng bạn tán tỉnh hết người này tới người khác. Nhưng nếu bỏ về thì lại quay về cảnh chết chán ban đầu, nên đành theo cho xong.
“À, mặt đỏ hết rồi kìa.”
Cô gái dường như tự ý thức được sự bất bình thường của mình.
Biểu cảm của cô không phải ghét bỏ, mà là bối rối vì không hiểu sao lại có người bắt chuyện với mình. Makoto thì dùng những lời ngọt ngào thân thuộc, còn Ryuichi chỉ thấy hơi tiếc thương cho cô gái ấy.
“…?”
Không lâu sau, Makoto quay lại. Cô gái vẫn đứng đó, đỏ mặt nhìn theo cậu ta.
“Sao rồi?”
“Hình như có bạn trai rồi nên tao thôi.”
“…Ra vậy.”
Ryuichi quyết định không nói với Makoto rằng đằng sau ánh mắt cô gái vẫn nhìn cậu ta đầy lưu luyến.
Sau đó, hai đứa giết thời gian bằng bowling rồi karaoke. Dù chẳng có bóng dáng gái nào, Ryuichi lại thấy đi chơi như vậy cũng không tệ.
Cậu cảm thấy thật kỳ lạ khi Makoto lúc nào cũng đi gieo tương tư nhưng ít ra thằng bạn mình vẫn đủ lịch sự để hỏi xem người ta có người yêu chưa.
“Này, Ryuichi, mày cũng thử đi bắt chuyện đi.”
“Để làm gì?”
Cậu chẳng còn chút hứng thú nào với việc đó nữa. Dù có ngắm nhìn những cô gái xinh đẹp trên phố, cậu cũng không thấy rung động, bởi cậu đã gặp một người con gái còn tuyệt vời hơn thế gấp vạn lần.
“…À.”
Đúng lúc ấy, Ryuichi nhìn thấy bóng lưng của hai người quen. Họ đang xem phụ kiện trang sức trong khi trò chuyện vui – trông đúng kiểu bạn thân.
“…Khoan, đó chẳng phải…?”
Makoto cũng nhận ra. Cả hai đều mặc đồ mùa hè: một người hở hang vừa phải nhưng vẫn giữ nét trong trẻo, người còn lại thì táo bạo khoe vóc dáng quyến rũ.
“Nếu phải bắt chuyện, thì tao sẽ chọn hai người đó.”
“…Mày tự tin nhỉ?”
“Ừ, vì tao quen họ mà.”
Ryuichi cười, lén tiến lại gần để trêu, nhưng cả hai cùng quay đầu lại như thể đã nhận ra cậu từ trước.
“Ôi….”
“Ơ, Ryuichi?”
“Ryuichi-kun?”
Đó là Chisa và Satsuki. Cả hai đều mỉm cười ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cậu.
“Sao thế?”
“Hay là em định tán tỉnh bọn chị?”
“Tôi đâu còn là con nít.”
Ryuichi đáp lại lời trêu chọc của họ, rồi chỉ về phía Makoto đang đứng đằng sau, thú nhận rằng cậu định hù trêu họ một vố. Nói xong, Ryuichi định rời đi, nhưng dĩ nhiên là không dễ như vậy.
“Khoan đã, Ryuichi. Gặp hai mỹ nhân thế này mà em định đi luôn sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, lạnh lùng với bọn chị quá đó.”
Chisa nắm lấy vai cậu, còn Satsuki thì khẽ kéo tay. Ryuichi đã đoán trước chuyện này nên chỉ cười bất lực, rồi dẫn cả hai quay lại chỗ Makoto.
“Tao quay lại rồi.”
“Chào Makoto-kun.”
“Chào cậu.”
“…Ê.”
Makoto đương nhiên sốc trước cảnh tượng đó. Nhưng Chisa và Satsuki hiểu Ryuichi đang đi cùng bạn nên nhanh chóng buông tha cho cậu chàng.
“Thôi nhé, hai người cứ tiếp tục đi chơi đi.”
“Đúng vậy. Dù hơi tiếc, nhưng hôm nay Ryuichi-kun đi với bạn mình đi.”
Nói xong, cả hai ghé sát lại và hôn nhẹ lên má Ryuichi. Chisa trông rất mãn nguyện, còn Satsuki thì mỉm cười thẹn thùng. Giữa phố đông người, cảnh đó khiến không ít người xung quanh vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.
“…Ryuichi, mày đỉnh vãi.”
“Éo gì?”
Mùi hương và cảm giác còn vương trên má khiến cậu thấy dễ chịu. Sau đó, Ryuichi lại tiếp tục dạo phố cùng Makoto.
Và đã nhắc tới mùa hè thì không thể không nhắc tới bãi biển. Cuối cùng, ngày cậu cùng Shizuna ra biển – dù chỉ là một bãi biển gần đó – cuối cùng cũng đã tới.
***
Note: Nếu văn phong có hơi cục xúc quá thì ae thông cảm, tôi thấy làm vậy thú vị hơn.
4 Bình luận