“Tiến bối êi?”
“Nổ lên cu em.”
Ryuichi lẩm bẩm như vậy trong ca làm của mình với một vị tiền bối cùng làm ở hộp đêm.
“Lão quản lý đúng là biết cách lấy lòng người khác nhỉ?”
“Ah chuẩn. Giống vụ của mày, nghĩ lại thì chẳng ai được lão quan tâm bằng cu em đâu.”
“...Biết thế éo hỏi.”
“Nào anh mày giỡn tí sao căng.”
Ryuichi không vui trước lời của người tiền bối dẫu vậy cậu không thể phủ nhận lời của anh ta.
Ngày hôm nay cũng như mọi khi Ryuichi đang làm thể ở hộp đêm, tuy nhiên khác một cái là lần này có thêm Shizuna đi cùng. Hộp đêm chia làm 2 khu vực, một bên để quẩy, một bên không tiện nhắc tới, hiển nhiên Shizuna đang làm ở khu an toàn dưới sự giám sát của quản lý.
“Cu em cũng lo được một em ghệ cơ à, khá quá nhờ.”
“Ý tiền bối nói khá là sao?”
“Thì tuổi trẻ là vậy chứ sao.”
Người tiền bối tựa lưng vào tường khoanh tay rồi tiếp tục.
“Anh mày và những người còn lại ở đây đều đã lăn lộn ngoài xã hội một thời gian. Nên nhìn chúng mày làm bọn anh nhớ thời thanh xuân còn ngồi ghế nhà trường.
“.........”
“Nên có cu em và ghệ của mày ở đây thì vui hơn hẳn, và hơn nữa thấy cu em thay đổi nhiều như vậy sau thời gian làm cùng thì bọn anh mừng chứ.”
Người tiền bối mạnh bạo xoa đầu Ryuichi. Dù cái xoa làm hỏng kiểu tóc cậu, lại còn đau nữa, ấy thế mà Ryuichi lại không rũ bỏ mà mặc cho anh ta tiếp tục.
Rồi chị gái trước đó đã trò chuyện cùng Sohei tiếp cận hai người họ. Mihara, thấy cảnh tượng đó không khỏi bật cười khúc khích.
“Chà,chà, hai người này hôm nay thân thiết ghê ta.”
“Chuẩn. Anh và Ryuichi là chí cốt mà nhỉ?”
“...Chí của khỉ.”
“Ê nha.”
“Phư phư.”
Đây không thể nói là làm biếng, chỉ là nghỉ giải lao. Người tiền bối tên Seto rồi tường thuật cuộc trò chuyện của cả hai.
“Anh và thằng cu này đang nói về việc quản lý giỏi lấy lòng người.”
“Hmm, quả thực, nói như vậy không sai. Anh ấy giỏi thu nhận những kẻ không nơi nương tựa như chúng ta.”
Mihara đồng tình với cả hai. Cuộc trò chuyện bắt đầu từ những điều tốt quản lý đã làm những năm vừa qua rồi dần dần chuyển hướng tới chiếc đuôi nhỏ của Ryuichi, Shizuna.
“Nè Ryuichi, em tính tới tương lai với cô gái ấy chưa?”
“Bao xa?”
“Thì cỡ, kết hôn rồi sinh con đẻ cái này.”
“...À.”
Nghe được những lời đó, Ryuichi chìm vào suy nghĩ. Cậu dành một sự quan tâm vô điều kiện cho Shizuna và để có thể tiến thêm một bước, cậu đã quyết định làm người yêu cô.
Về phần Shizuna cô đã dành sự quan tâm và ủng hộ, và cô không hề có ý định muốn rời xa cậu dù là hiện tại hay tương lai, nên dĩ nhiên Ryuichi đã phần nào tính tới tương lai đó.
“...Kết hôn à…”
Kết hôn, mồ chôn cuộc đời…Trong quan điểm của Ryuichi, hôn nhân không có ấn tượng tích cực, bởi lẽ cậu đã chứng kiến “hôn nhân” của “cha mẹ” cậu. Nhưng tất nhiên cũng nhờ hôn nhân mà cậu với Shizuna mới được sinh ra và gặp nhau.
“......?”
Mãi nghĩ như vậy, cậu bắt gặp một bóng hình quen thuộc, đó là Hamasaki, giáo viên dạy tại ngôi trường nơi Ryuichi đang theo học.
“Lão đấy cũng tới nơi này cơ à?”
Ryuichi chỉ ấn tượng lão ta là một giáo viên nghiêm túc không thích đùa cợt, vậy mà một người như vậy cũng tới hộp đêm. Ông ta không phải một người đã kết hôn, cũng không có luật nào cấm giáo viên vào hộp đêm, nên từ quan điểm của Ryuichi, đây đơn thuần là một khách hàng…nói là vậy chứ Ryuichi không có ý định gặp mặt ông ta.
“Sao thế cu?”
“Kia là thầy giáo tại trường tôi.”
“Ồ?”
Seto và Mihara tò mò nhìn sang Hamasaki. Tuy nhiên, bỏ qua trường hợp của Ryuichi, sẽ rất rắc rối nếu Hamasaki thấy Shizuna đang làm việc tại đây.
Ryuichi đánh ánh mắt ra hiệu cho quản lý, ông ngay lập tức nhận ra tín hiệu và hiểu chủ đích của cậu.
“Ông ấy nhận ra kiểu gì hay vậy?”
“Quản lý là người ngoài hành tinh hay gì sao?”
“Con gì thì chưa biết chứ chắc chắn không phải con người rồi.”
“...hai người nhảm nhí quá đấy.”
Shizuna ban đầu còn khó hiểu nhưng khi thấy Hamasaki cô ngay lập tức gật đầu ra hiệu với Ryuichi trước khi rút và phía sau hộp đêm.
Ngay tại chính khoảnh khắc định mệnh ấy, ánh mắt của Hamasaki và Ryuichi chạm nhau. Ông ta đã cố gắng thuyết phục Shizuna nhưng vô vọng, lại càng không thể lay động mẹ cô Sakia. Về phần Ryuichi, ông ta từ lâu đã chẳng muốn dính dáng cậu, tuy nhiên ông vẫn coi Ryuichi là một phần tử nguy hiểm nên thường xuyên ra ánh mắt cảnh cáo cậu.
“...Guh.”
“...Hmm.”
Tuy nhiên, Hamasaki lảng đi ngay lập tức, có lẽ hổ thẹn vì bị bắt gặp tới nơi hộp đêm như vậy. Ryuichi thấy vậy không khỏi bật cười rồi di chuyển tới nơi của Shizuna, nghĩ bụng ở mãi nơi đó sẽ thật khó xử.
“Tớ không nghĩ là thấy ấy tới đây luôn.”
“Mà nghiêm túc đến mấy thì cũng là đàn ông con trai thôi mà, dễ hiểu.”
Nhưng dù vậy, Ryuichi đoán Hamasaki sẽ phàn nàn rất nhiều về việc cậu đang làm thêm ở một nơi như thế này khi vẫn còn là học sinh… Mà nếu có phàn nàn thì cũng chẳng lay động được Ryuichi, nên ngược lại, cậu ta đang rất mong chờ xem Hamasaki sẽ phản ứng như thế nào.
“Làm việc cùng quản lý thấy thế nào?”
“Tớ thấy vui lắm. Tớ không được tiếp xúc với khách hàng nhiều vì chỉ toàn lo phụ việc bếp nhưng quản lý và các anh chị nhân viên đều rất thân thiện với tớ.♪”
“Ra vậy, cậu vui là được.”
Nụ cười của Shizuna giúp Ryuichi thở phào nhẹ nhõm.
Và như vậy ngoài việc vô tình đụng độ Hamasaki, không còn gì quá đáng chú ý diễn ra trong hộp đêm sau đó, ca làm của Ryuichi và Shizuna cứ thuận lợi như vậy mà trôi qua. Hamasaki không dính dáng gì trực tiếp lần này, nhưng vẫn nên cân nhắc việc ông ta sẽ mắng nhiếc họ ở trường.
“Ryuichi-kun, tối nay tớ ngủ ở chỗ cậu được không?”
“Sao lại không nhỉ?”
“Yay.”
Nghe vậy Shizuna nở nụ cười hạnh phúc. Ngay khi cả hai chuẩn bị rời đi, dường như định mệnh luôn sắp xếp cho 1 thứ rắc rối để thử thách họ.
“Nào nào, chờ chút đã~”
“Hả?”
“Gì đây?”
Một người đàn ông gọi họ lại. Lão ta không nhìn Ryuichi mà dường như chỉ để tâm tới Shizuna.
“Em mới làm việc ở đây phải không? Nãy giờ em này cứ kè kè bên thằng quản lý làm anh mãi không bắt chuyện được.”
“.....”
Dường như lão ta đã canh thời cơ để mò tới Shizuna. Cô không trong bộ đồng phục nên nhìn thể hình không thể nói cô là một học sinh, hơn nữa Shizuna vô cùng xinh đẹp–một nhân vật như cô trong hộp đêm luôn dễ thu hút lũ ruồi nhặng.
“Nào nào em gái rút điện thoại ra đi. Anh em mình làm tí giao lưu.”
Thằng già này đúng là loại suy nghĩ bằng đầu dưới. Nhưng rồi lão cuối cùng cũng nhìn sang Ryuichi.
“Anh đợi em xong chuyện với thằng này cũng được, nhưng nhớ phải qua vui vẻ cả với anh nữa đấy nhé?”
Nghe vậy khoé mắt của Shizuna không khỏi co giật.
Ryuichi đã nghĩ đến khả năng này có thể xảy ra, cậu chỉ không ngờ nó lại xảy ra ngay lập tức sau khi quản lý không có mặt.
“Xin lỗi, bỏ cái suy nghĩ đó đi, cô ấy ấy là người phụ nữ của tôi, ông chán thì luôn có một quý ông phía sau lưng ông luôn sẵn sàng đấy.”
“Hả?”
Bỏ qua việc Shizuna không ngừng lẩm bẩm câu người phụ nữ của tôi mà Ryuichi vừa nói, gã đàn ông quay lưng lại, chưa hiểu ý Ryuichi là gì.
“Eeeee, anh zai quỷ xứ này, nhân viên không chính thức của người ta không được chọc đâu á zai à.”
“Hiiiiiiih?!?!”
Đó không ai khác chính là vị quản lý xuất hiện thần không biết quỷ không hay.
Quản lý đặt tay lên vai gã đàn ông và dồn lực như thể không cho hắn chạy. Gã ta vội va hắt tay quản lý và chạy vội như thể mạng sống ông ta phụ thuộc vào điều đó.
“Láo nháo à.”
“Xếp đến là chúng nó chạy mất dép thế xếp ạ.”
“Sao ông ấy lại sợ hãi thế nhỉ?”
“Hở?”
“Ồ?”
Ryuichi và Shizuna không khỏi ngỡ ngàng trước câu hỏi của Shizuna.
Dường như cô nàng chưa hiểu ý Ryuichi là gì khi cậu nói ‘quý ông luôn sẵn sàng’, hay tại sao gã đàn ông lại chạy đi trong khi che chắn mông mình.
“Cậu cứ hồn nhiên như bây giờ là ổn.”
“???”
“Có những điều trên thế giới này cậu không phải hiểu đâu.” Ryuichi khuyên nhủ.
2 Bình luận