“Lúc em nói tới hồ bơi, chị không nghĩ ý em sẽ là nơi này…”
Ngày hôm sau, thứ sáu, tôi đi cùng Haru - người đã thực sự lên kế hoạch hẳn hoi cho việc này. Những tưởng chúng tôi sẽ phải đi đâu đó xa lắm, nhưng hóa ra cả hai thậm chí còn không bước chân ra khỏi khuôn viên trường.
“Và còn là hồ bơi của trường nữa chứ.”
“Tuy chỉ có vài khung giờ nhất định, nhưng họ cũng mở cửa cho người ngoài vào đấy.”
Nhanh nào, nhanh nào! Haru vui vẻ nắm lấy tay tôi. Dù cả hai người bọn tôi đều là sinh viên ở đây, nhưng vẫn phải đóng phí sử dụng. Họ giải thích ngắn gọn về thời gian - tổng cộng là khoảng hai tiếng tính từ thời điểm hiện tại, trước khi chỉ cho chúng tôi biết phòng thay đồ ở đâu. Cô gái chịu trách nhiệm hướng dẫn hình như cũng là sinh viên trường.
“Không uống rượu bia, sử dụng chất kích thích trước khi xuống bể bơi.”
“Sao tự dưng em lại nhìn chị…?”
Khi Haru đọc tấm biển nội quy lúc chúng tôi đi ngang qua, một nụ cười tươi rói nở ra trên khuôn mặt em.
“À mà, chị không có nhiều thời gian để chọn đồ, nên không chắc là muốn em thấy nó đâu…”
“Ổn mà chị.”
“Và ‘ổn’ của em chính xác là như nào vậy?”
“Dáng chị vốn đã đẹp sẵn rồi, nên dù có là kiểu đồ bơi nào, thì nó cũng chỉ tôn đường nét của chị lên thêm thôi.” - Lúc em ấy cất lời khen không hề có lấy một chút ngại ngùng nào đó, tôi thấy bản thân mình sững sờ trong giây lát.
“Haru này, khi khen người khác, em thực sự rất thẳng thắn đấy.”
“À, ừm, em thấy khen người ta mà cứ vòng vo tam quốc thì có khi họ sẽ chẳng hiểu được mất,” - Haru thản nhiên đáp, như thể đó là chuyện thường tình vậy.
Đôi lúc sự trung thực nơi em ấy thật rạng rỡ.
Tôi xin phép không đề cập đến những gì đã xảy ra khi chúng tôi vào phòng thay đồ.
Vào lúc Haru trông thấy tôi trong bộ đồ bơi, em ấy lùi lại đằng sau như thể vừa mới bị giật mình bất ngờ vậy.
“Whooaa, ohhhh, ahhhh.”
“Ôi, thôi đi.”
Tôi đẩy vai Haru một cái khi em ấy cất lên mấy tiếng kêu không khác gì con hải cẩu, rồi đi tới hồ bơi.
“Đây là lần đầu tiên em thấy chân trần của chị đấy, Sayaka-senpai.”
“Chân trần của chị á…?” – Có phải đó là cách em ấy đang cố truyền tải cảm xúc của mình không?
“Đứng đó một lát đi chị.”
Haru bảo tôi dừng lại rồi đi vòng ra đằng sau. Kế đó, em ấy nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân.
“Thế này có hơi xấu hổ.”
“Ôi, chu choa…Mình thậm chí. Yeah.”
Haru có vẻ rất hài lòng.
“Sayaka-senpai, chị thật…” – Tới đó, Haru ngừng lại giữa chừng, miệng vẫn còn đang mở. Với nụ cười đang nằm chết cứng trên môi, giọng em ấy bật lên một tiếng cực kỳ nhát gừng, “…đẹp.”
“Em vừa biến tấu ý mình định nói, phải không?”
Tôi chất vấn, nhưng Haru đánh mắt lảng tránh khỏi cái nhìn của tôi.
“Em dâm quá nha,” – Tôi nói.
“Hả? Gì? Ai biết gì đâu?” – Vẫn không dám đối diện với tôi, Haru bắt đầu nhẹ nhàng lủi đi.
“Nè, nguy hiểm đó.”
Tôi theo sau em ấy, bước qua tấm thảm khử trùng và chào đón tôi sau đó là mùi Clo cùng tiếng nước vỗ vào thành hồ. Trước mắt tôi là một hồ bơi dài và hẹp, được phân thành sáu làn bơi. Trông nó rất giống với bể bơi mà tôi từng đến hồi tiểu học, đến mức làm tôi có cảm giác mình mới teo nhỏ lại về tuổi thơ năm đó.
“Coi bộ không có ai khác cả.”
Tiếng bước chân đều đều của chúng tôi vang vọng khắp hồ bơi vắng vẻ. Mặt nước gần như phẳng lặng, chỉ có chút ít sóng gợn lăn tăn.
“Dù nói mở cửa cho người ngoài vào, nhưng cũng chẳng có mấy ai tới đây cả.” - Haru vươn vai cạnh thành hồ, vừa lên tiếng giải thích. “Chắc đều bận làm đủ thứ tiêu khiển ở trường rồi, đúng là lập dị mà.”
“Sao em nói như thể đó là người khác chứ không phải mình vậy?”
Haru cười rồi nhảy xuống hồ. Nước bắn tung tóe, văng ra và chạm vào chân tôi.
Qủa thật là tôi không mấy quen thuộc với tư tưởng đến trường để tìm niềm vui hay sự giải trí. Nói đúng hơn là từ trước tới nay mình thậm chí còn chưa có suy nghĩ đấy trong đầu, tôi nghĩ vậy khi nhảy vào làn nước cùng Haru. Đầu gối tôi ngay lập tức gập lại dưới lực tác động, để cho toàn thân mình đều chìm trong nước. Tôi mở mắt nhìn xuống dưới đáy hồ để rồi nhận ra mình đã quên đeo kính bơi.
Chậm chậm, tôi nổi lên, vừa lắng nghe âm thanh của dòng nước đang ào về phía mình.
Khi tôi nhô lên khỏi mặt nước, Haru đã đang bơi về phía tôi.
“Tuyệt thật ấy nhỉ, như thể chúng ta vừa bao trọn cả hồ vậy.”
“Đúng thật…”
Chỉ mình hai chúng tôi ở đây. Và bản thân tôi trước đây cũng từng ở trong tình huống tương tự như vầy.
Ngẫm lại thì, ngày hôm đó có thể là khởi đầu của tất cả. Những cảm xúc đã xa ấy, chúng đều được giữ lại trong làn nước này tựa như một chiếc neo, gìn giữ bao ký ức để tôi không bao giờ quên chúng.
“Muốn đua không chị?” - Haru đề nghị.
Nghĩ đến nhịp chân nhanh nhạy thường ngày của Haru, tôi đáp. “Chị có cảm giác mình sẽ thua, nên thôi nhé.”
“Gì cơ? Thôi nào, thử tí đi mà! Đi.”
Tôi mỉm cười trước lời năn nỉ không khác gì con nít của Haru, để rồi sau cùng cũng chấp nhận vào cuộc đua. Tôi lặn xuống dưới để vượt qua dải phân cách rồi vào làn của mình. Sau khi đeo kính bơi và chỉnh đốn xong xuôi, tôi nhìn sang làn bơi bên cạnh và cả cô gái với nước da rám nắng đó.
Cảm giác déjà vu mãnh liệt ập đến trong tôi. Hồi đó, tôi đã thua.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu nhé.” - Haru hướng mắt về chiếc đồng hồ lớn phía sau mà nói, “Vào vị trí, chuẩn bị…”
Do đã tháo kính áp tròng, nên ngay cả kim đồng hồ với tôi lúc này cũng trông thật mù mờ.
“Bắt đầu!”
Nghe thấy hiệu lệnh nơi Haru, tôi nhảy vào làn nước.
Khi làm vậy, cộng với một cú đạp thành và chuyển động của cánh tay, cảm giác của ngày hôm đó càng trở nên rõ ràng hơn trước. Cứ như thể khung cảnh ‘bơi lội’ ấy đang được tái hiện lại trong ký ức tôi như một thước phim vô hình. Khi những đầu ngón tay tôi nhớ lại cách rẽ nước, sự loạng choạng trong chuyển động của tôi liền biến mất. Như thế này, rồi như vầy … Lần lượt thực hiện từng bước một, tôi toàn tâm toàn ý tập trung vào việc tiến về phía trước.
Tôi cứ ngỡ bản thân đã quên đi phần lớn những bài bơi mình đã học từ thời thơ ấu.
Nhưng có lẽ thời gian mà tôi đã bỏ ra sẽ không bao giờ thực sự biến mất.
Tôi đắm chìm trong cảm giác bơi lội, tưởng trừng như khoảng cách giữa vai và các đầu ngón chân mình đã hoàn toàn biến mất, trở thành một khối thống nhất.
Khi tay tôi chạm đến thành bờ bên kia, tôi đẩy kính bơi lên và quay đầu lại. Ở đó, Haru tụt lại đằng sau nhiều hơn tôi nghĩ.
“Vậy ra em không bơi nhanh cho lắm.”
“Em chỉ là sinh vật trên cạn thôi à.”
“Thế em nghĩ chị là gì, hửmm?”
Vừa trao đổi với nhau những lời lẽ đời thường như vậy, tôi vừa tận hưởng cảm giác mát rượi của làn nước khi chúng tôi chơi đùa xung quanh. Dẫu không có gì cụ thể để làm, chỉ mình trò té nước với Haru thôi cũng đủ để tôi thõa mãn.
“………”
Hừmm.
“Gì thế? Sao tự dưng chị ngẩn người ra vậy?” - Haru hỏi tôi đầy nghi hoặc khi trông thấy tôi dừng lại gần giữa hồ bơi.
“Chị chỉ đang nghĩ sao không có gì xảy ra hết.”
“À thì, vì chỉ có hai đứa mình ở đây thôi mà.”
“Ý chị không phải là thế.” – Tôi bật cười trước sự hiểu nhầm của Haru, vừa lấy tay lau đi vệt nước dưới mũi mình. Khi ở cùng với Haru, những vấn đề hay khó chịu mà tôi nghĩ là sẽ đến… lại chẳng bao giờ xảy ra. Sắp sửa rồi đây, bất cứ lúc nào — Tôi luôn thầm chuẩn bị tinh thần mình như thế, nhưng sau cùng lại không có gì.
Tự bản thân chuyện này là một điều kì lạ với tôi. Sự hạnh phúc và niềm vui tôi có được khi ở bên em ấy bình yên đến mức lại khiến lòng tôi thấy thấp thỏm lo âu. Từ trước tới nay, tôi chưa từng trải qua một mối tình nào êm đềm đến thế. Và đúng, tôi biết đó là một suy nghĩ rất tiêu cực.
Nếu mọi chuyện đổ vỡ, hẳn nhiên tôi sẽ thấy rất buồn, nhưng một tình yêu thuận lợi lại làm tôi đắm chìm trong sự bồn chồn lo lắng. Phải như thế nào mới có thể thõa mãn được tôi đây?
“Hử? Sa-ya-ka-sen-pai…” – Giọng Haru trở nên ngắt quãng, rè rè khó nghe như đang ở trong bong bóng nước.
Tôi để bản thân mình chìm xuống nước, vửa thở một hơi khí ra ngoài. Khi những bọt khí ấy nổi lên, những đầu ngón chân ngón tay tôi từ từ nặng dần. Cứ như thế cho đến lúc lưng chạm đáy hồ, tôi bắt đầu duỗi tay chân ra.
Mắt tôi, giờ đây đã không còn được chiếc kính bơi che chắn, chập chững nắm bắt khung cảnh vùng nước xung quanh. Từ đây, tôi có thể trông thấy ánh sáng đèn điện phát ra phía trên mặt nước.
Duỗi tay ra về phía nó, tôi cố gắng bắt lấy luồng sáng lấp lánh ấy, thứ tưởng chừng như rất gần. Những đầu ngón tay tôi co ra đóng vào làm khuấy động dòng nước, nhưng lại chẳng thể nắm bắt được thứ gì khác.
Lục bục, lục bục. Tôi nghe thấy âm thanh nào đó ở rất gần mình. Đó là tiếng bọt khí mà tôi đang dần mất đi. Những bóng khí đó lơ lửng, trồi lên mặt nước rồi biến mất vào vùng sáng phía trên, nơi mà đôi tay tôi sẽ chẳng bao giờ có thể chạm tới.
Trọng lực tôi thường cảm nhận được, giờ đây trong lòng nước sâu thẳm này lại nhẹ đi thấy rõ.
Thật đáng tiếc khi tôi chỉ có thể ở trong thế giới không dưỡng khí này một thời gian ngắn ngủi.
Khi thấy bản thân có hơi khó thở, tôi bỗng cảm nhận được một dòng chảy tách biệt đang hướng về phía mình. Quay về hướng đó, tôi trông thấy Haru đã lặn xuống. Chiếc mũ bơi của em ấy chắc hẳn cũng vì thế mà bung ra, do trước mặt tôi giờ đây là mái tóc xõa bồng bềnh trong làn nước của em. Đúng là gái hư mà.
Có lẽ em ấy xuống kiểm tra xem tôi có làm sao không, cũng bởi tôi đã không ngoi lên lấy hơi một khoảng khá lâu rồi.
Đợi em ấy lại gần, tôi bèn nắm lấy tay Haru. Hơi ấm từ lòng bàn tay em vẫn ở đó, như thể không hề bị cái lạnh của nước làm ảnh hưởng. Giật mình trước cái nắm tay đầy bất ngờ của tôi, em ấy buột miệng nhả ra một bóng khí lớn, nhưng sau khi định thần thì em cũng đan tay đáp lại tôi.
Làn da rám nắng nơi Haru hiện rõ mồn một dòng nước.
Thế rồi, tôi níu tay em, kéo em ấy đến gần mình. Về phần Haru, em cũng phối hợp, uyển chuyển đẩy chân mình lên trước mà sà vào lòng tôi trước khi ngước mắt nhìn tôi ngụ ý hỏi ‘Chị đang làm gì thế’.
Tôi đang làm gì vậy?
Thứ tôi đang tìm kiếm vào lúc ấy là gì?
Bộ não thiếu dưỡng khí khiến dòng suy nghĩ trong tôi trở nên mù mờ.
Không còn bị lý trí ràng buộc, cơ thể tôi cứ thế hành động theo bản năng.
Và rồi, tôi đặt môi mình lên chiếc cổ không chút phòng bị của Haru.
Mặc kệ những cử động vì bất ngờ của em ấy, tôi ấn môi mình lên da em.
Tuy vị trí đã bị đảo ngược so với hồi đó, con tim tôi vẫn rung lên đầy mạnh mẽ.
Bong bóng thoát ra giữa đôi môi nhấp nháy nơi tôi và làn da của Haru.
Và Haru nuốt trọn những bong bóng ấy, mạnh đến mức như đang cắn lấy chúng vậy.
Những thứ tách khỏi tôi đã ở bên trong Haru.
Thình thịch, thình thịch. Một thứ âm thanh tựa như tiếng đập vang lên ngày một lớn. Ngay cả khi hai chúng tôi đều đang ở trong nước, nhưng tiếng động ấy vẫn phát ra kè kè ngay tai tôi.
Đang lúc tôi còn đang bối rối vì nó, thì Haru, nhanh chóng ghé sát mặt mình vào cổ tôi.
Chị có hiểu điều này nghĩa là gì không? – Tôi mỉm cười, đón nhận lấy đôi môi em.
Chút không khí còn lại nơi Haru nổi lên và bao trùm lấy tôi.
Trong cơn choáng váng ấy, thứ tôi cảm nhận được chỉ có sự mềm mại nơi môi của Haru. Tôi quên cả thở, quên cả trọng lực, và vô vàn nhiều thứ khác, vì trong làn nước này giờ đây chỉ còn mỗi nhịp đập nơi con tim Haru. Cứ như thế, ở con tim mới được giải thoát của tôi, những vết nứt đã và đang tồn tại, nay mới được lấp đầy.
Vào lúc đó, tôi đã tới giới hạn. Không còn dưỡng khí, cả hai người bọn tôi cử động chân tay mình hướng lên mặt nước, từ tốn và chậm chạp, như thể chúng đang bị một thứ gì đó đè nặng. Và trong giây phút trở về ấy, đã không còn mình tôi nữa, chỉ còn có chúng tôi vươn lên, bùng lên vào vùng sáng.
Khi nhoài lên mặt nước, khung cảnh mở ra trước mắt giống hệt như trước khi cả hai lặn xuống.
Tôi cùng với Haru quay lại thế giới thực.
Hai chúng tôi nhìn nhau với đôi tay vẫn còn đan chặt. Mái tóc buông thõa, không đội mũ của Haru ướt đẫm, lấp lánh dưới ánh đèn.
Cả hai đều thở dốc, cố ổn định lại nhịp thở.
Ở những đầu những ngón tay đang run rẩy kia, tôi có thể cảm thấy được từng chuyển động nơi huyết quản.
Âm thanh ngày một xa dần; chỉ còn tiếng nước chảy chậm chạp vang lên nơi hồ bơi thanh vắng.
“Em không biết tại sao, nhưng…” - Haru mở lời rồi nâng tay cả hai lên. “Lòng bàn tay chị em mình thật ấm, phải không?”
Đúng thế, Haru rất ấm áp. Không phải sức nóng vật lý có thể làm bỏng tôi, hay cái nóng gay gắt nơi tâm tính làm con tim tôi thấy tổn thương. Đó là nhiệt độ mà tôi có thể trú ngụ. Sự ấm áp khiến bản thân tôi muốn ở lại.
Tôi đã không còn cần phải chạy trốn nữa.
Bởi thời điểm đó là chính lúc này.
Tôi nhớ lại khung cảnh mình từng thấy dưới làn nước qua góc nhìn mờ nhạt của mình. Cơn đau khôn xiết tôi có lúc đó, cơn đau làm tôi cữ ngỡ con tim mình đang rạn nứt ra, và cả những linh cảm lạnh lẽo đang cố len lỏi qua những kẽ hở ấy.
Đó là lần đầu tiên tôi trải qua nỗi đau như thế.
Kể từ đó, tôi đã dần hiểu được những xúc cảm đi cùng tình yêu, và giờ đây tôi xác nhận chúng quả thực tồn tại.
Tôi đã trải qua nhiều nỗi đau suốt những năm qua.
Bằng cách tỉa tót, loại bỏ từng chút một sự đau đớn nơi quá khứ và thất bại của mình rồi chắp vá bản thân lại lần nữa, tôi đã trở thành con người tôi bây giờ.
Và thực lòng, thực lòng mà nói, tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi đã tìm thấy được bình yên trước khi tôi để mặc con người mình bị những dày vò đau đớn ấy tái tạo thêm một lần.
Có lẽ đó là thứ mà người ta gọi là hạnh phúc.
***
>>Vậy, vở kịch lễ hội trường nhỉ?<<
>>Có vui không ạ?<<
>Có đấy.<
>Cơ mà chị nghĩ em chắc không thích kiểu hoạt động đấy đâu, Haru.<
>>Đừng trông mặt mà bắt hình dong chứ.<<
>>Ờ mà cũng đúng, có khi em không thích thật.<<
>>Nhưng nếu đi, có lẽ em sẽ thích không chừng.<<
>Vậy thì dịp nào đi nhé.<
>Mà nhắc mới nhớ…<
>Chị sắp sửa đi gặp một người.<
>Ít nhất là, sẽ thử.<
>>Sắp sửa? Một người? Ai vậy cà?<<
>Người chị từng thích hồi ở cao trung.<
>Chị nghĩ mình ít nhất cũng nên cho em biết điều này.<
>Mà cũng chỉ là nghĩ thôi.<
>>Chị thành thật quá chừng, Sayaka-senpai.<<
>Chị chỉ không muốn có sự gì mập mờ giữa hai ta.<
>Với lại, em trông đẹp hơn khi ở dưới ánh sáng mà.<
>Chị muốn nhìn thấy em như thế.<
>>Oa.<<
>>Ôi đậu phộng.<<
>Ôi đậu phộng?<
>>Em thích lắm luôn á.<<
>Em thích đậu phộng á?<
>>Không, điều chị nói trước đó cơ!<<
>Đùa thôi mà.<
>Chỉ có chút xấu hổ, thế thôi.<
>>Nói lại lần nữa đi chị.<<
>Tự kéo lên mà xem.<
>>Aww.<<
>>Okay.<<
>>Chuyện đó dĩ nhiên là ổn thôi.<<
>>Vui vẻ nha chị.<<
>Cảm ơn em.<
>>Cơ mà, không lăng nhăng nhé.<<
>Chị làm sao mà được.<
“Mình làm sao mà được.”
Tôi chẳng thể bao giờ chạm đến vì sao mang tên Touko đó.
> Muốn gặp nhau chút không?<
> Không vì chuyện gì cụ thể cả.<
>Chỉ là tớ muốn thấy mặt cậu một chút thôi.<
>>Chúng ta mới gặp mặt cách nay không lâu rồi còn gì.<<
>>Nhưng nghe được đấy.<<
>>Giờ cậu nhắc mới nhớ, tớ cũng có cảm giác tương tự thế đó.<<
>>Mong đợi đến lúc đó quá.<<
>Tớ cũng vậy…<
>Touko.<
“Hình như bọn mình từng tới đây rồi thì phải, lúc chỉ có hai đứa mình ấy?” - Touko hỏi tôi khi ngồi xuống chiếc bàn đặt sâu bên trong quán cà phê.
“Chỉ một lần thôi.”
Tôi cho rằng Touko không nhớ chuyện hai người bọn tôi đã từng đến đây trong kỳ nghỉ hè.
Sau khi sững người trong giây lát, Touko nở nụ cười nhẹ, đầy tính xã giao.
Thế này thậm chí còn có thể nói là cười giả tạo đấy.
“Qủa đúng là Sayaka mà.”
“Câu đó có nghĩ là gì thế…?”
Rốt cuộc, tôi cũng phải bật cười trước lời khen vô thưởng vô phạt đó.
“Chúng ta từng tới đây nhiều lần với các thành viên khác trong hội học sinh, nên có khi khoảng thời gian riêng của hai đứa mình chỉ bị lu mờ thôi.”
Tôi để đồ đạc xuống cạnh mình, vừa hồi tưởng lại quãng thời gian ấy.
Trong những ngày đó, toàn bộ chúng tôi đều quây quần ở đây, chụm đầu bàn bạc cho vở kịch lễ hội trường.
Dẫu sau này tôi có đi đến đâu trong tương lai, tôi chắc chắn rằng đó vẫn sẽ là những ký ức quý báu không thể nào xóa nhòa.
Sau khi gọi món, tôi hướng mắt nhìn Touko đang ngồi đối diện mình.
Nanami Touko. Tôi không thấy có bất cứ sự thay đổi đáng kể nào nơi cậu ấy kể từ lúc tốt nghiệp.
Bởi vì cậu ấy rất xinh đẹp, nếu phải dùng từ ‘hoàn mỹ’ cũng không phải nói quá, nên có lẽ cậu ấy cũng chẳng cần phải thay đổi diện mạo bên ngoài làm gì. Nhưng ở cách cậu ấy hành xử, lại có sự khác biệt khó có thể nhận ra bằng mắt thường.
Lúc này đây, Nanami Touko trước mặt tôi, không hề đóng vai của bất kì ai cả.
“Bọn mình chỉ mới gặp nhau hồi lễ hội trường đây thôi mà cảm giác cứ như là lâu lắm rồi vậy.”
Touko chào mừng ngày hội ngộ giữa hai đứa bằng chất giọng vui tươi. “Phải ha, cũng được một khoảng rồi đấy. Tớ chắc mà.”
Nhưng câu đáp của tôi lại có phần thiếu trung thực.
“Với tớ thì không lâu đến thế. Tớ được nghe Koito-san kể về cậu cũng được ít nhiều mà. Tớ hay gặp em ấy lắm.”
“Ồ, vậy sao?”
Phản ứng nơi Touko nằm ngoài dự đoán của tôi.
“Em ấy không nói với cậu sao?”
“Chưa từng nhắc đến luôn đấy.”
Nói rồi, Touko chúi người về trước, khẽ đưa mặt lại gần tôi. Kế đó, vẻ bối rối khó hiểu hiện ra nơi cậu ấy.
“…Chẳng lẽ em ấy với cậu?”
Tôi thật lòng thắc mắc sao ai cũng nghi ngờ, gán cho tôi tội danh làm kẻ thứ ba vô cùng lợi hại ấy nhỉ. Bộ tôi có gương mặt của kiểu người trông giống sẽ làm thế à?
Mà thôi, tạm thời gạt qua chuyện đó.
Cái quan trọng là tôi không biết được Touko lúc này đang nói giỡn hay thật sự nghĩ như thế nữa.
Ahh, Như có cơn gió lướt ngang qua con tim mình, tôi mỉm cười. Touko thật sự đang rất hạnh phúc, tôi nghĩ.
“Ai biết được nhỉ?”
Touko bĩu môi trước câu trả lời lảng tránh có phần nghịch ngợm đó của tôi. Nhưng rồi cậu ấy ngay lập tức chấn chỉnh lại bản thân, miệng liên thoắn nói.
“Không, là đùa. Chỉ là đùa thôi, okay?”
“Rồi, rồi.”
Tới lúc này, tôi chẳng thể giữ cho hai vai mình run lên khi cố nhịn cười, trong khi Touko thì vẫn ở đó đánh mắt sang bên với vẻ ngượng ngịu.
Những cử chỉ trẻ con đôi lúc xuất hiện nơi cậu ấy…luôn luôn thu hút sự chú ý của tôi.
“Thực chất, tớ vừa mới từ nhà Koito-san tới luôn này. À, đương nhiên là để mua sách rồi.”
Vừa nói, tôi vừa nhấc chiếc túi đồ đã đặt cùng tư trang của mình lên. Tâm trạng của Touko ngay lập tức được cải thiện, nhìn chiếc túi với vẻ tò mò ra mặt.
“Cậu mua gì thế?”
“Sách của Kano-san đấy.”
Mở túi ra, tôi cho cậu ấy xem phần bìa sách. Đã bao lâu rồi tôi mới mua một cuốn tiểu thuyết để đọc thế này.
“Ồ, cậu cũng mua một bản hả, Sayaka?”
“Tất nhiên rồi. Dù sao cũng là tiểu thuyết đầu tay của người quen mà. Bản thân tớ cũng muốn chúc mừng em ấy nữa.”
Kano-san sẽ vào cùng trường đại học với Touko. Có vẻ như em ấy sẽ có nhiều cơ hội để gặp mặt Touko với Koito-san sau này đây.
“À, nhân tiện thì, tớ đã xin chữ ký em ấy rồi nè.”
“Tư dưng hơn thua với tớ để làm gì?”
Đang lúc tôi bật cười trước vẻ mặt đầy tự mãn của Touko, cậu ấy bỗng, “À…” một tiếng, đáng mắt nhìn ngang như thể vừa sực nhờ ra điều gì đó.
“Sao thế?”
“À thì, lúc tớ xin chữ ký á, em ấy ký mượt đến mức làm tớ hỏi có phải em đã luyện ký từ trước rồi không, thế rồi con bé xấu hổ ra mặt luôn… Coi bộ lỡ hỏi điều không nên rồi.”
“Có khi cậu cũng nên tập ký tên luôn đi chứ nhỉ? Touko.”
“Rồi tớ sẽ ký cho ai hả trời?”
“Thì nếu cậu có ngày thành diễn viên thảm đỏ, cơ hội lúc đó ùa đến không kịp ngừng luôn đấy chứ.”
Khi nhắc đến chuyện Koito-san từng kể với tôi hồi trước, Touko chỉ nở nụ cười nhẹ.
“Tớ…vẫn chưa chắc lắm.”
“Rồi rồi. Nhưng tớ thật sự nghĩ cậu nên nói chuyện với Koito-san rồi ra quyết định.”
“Ừm.”
Trước cái gật đầu bẽn lẽn nơi Touko, tôi nhắm mắt lại mà khẽ cười.
Phải chi trước đây cậu ấy chịu nghe lời khuyên người khác thế có phải hơn không.
Vẫn ngồi yên tại chỗ, tôi nhớ lại những ngày mình nhượng bộ tính cứng đầu của Touko, sẵn lòng chạy tới chạy lui vì ý muốn của cậu ấy. Nhận ra có hơi trễ nhỉ, nhưng bản thân tôi cũng có chút vui vui vì sự bực bội muộn màng đó.
Đồ uống của chúng tôi nhanh chóng được dọn ra. Nhìn qua vai người phục vụ, tôi bắt gặp ánh mắt của chị Miyako, vốn vẫn đang tất bật với công việc. Chị ấy khẽ giơ tay chào chúng tôi một tiếng, và chúng tôi cũng cúi nhẹ đầu đáp lễ.
Đang lúc cả hai nhâm nhi ly cà phê, Touko lên tiếng nói, “Nhắc mới nhớ— à, mở đầu thế này coi bộ có hơi nhàm rồi…nhưng cậu có bạn gái rồi, phải không?”
“Ừm,” – Tôi trả lời ngắn gọn trước ánh mặt khẩn nài tựa như cún con kia của cậu ấy.
“Nhưng sao gần đây tớ mới biết vậy.” - Touko nheo mắt nhìn tôi, xem chừng đang trách móc đây.
“Tớ cứ nghĩ Koito-san đã nói với cậu rồi cơ.”
“Cậu có thể nói thẳng với tớ luôn mà.”
“À thì…chuyện đó tớ chưa từng nghĩ đến.”
Tự dưng khi không lại đến báo với cậu ấy rằng ‘Mình có bạn gái rồi’ thì có kì không chứ.
Với lại nếu làm thế, thì có khác gì tôi đang khoe mẽ cuộc sống yêu đương của mình đâu.
…Dẫu bản thân tôi chắc hẳn sẽ không bao giờ làm vậy rồi.
“Em ấy trông thế nào?”
“Cậu chưa nghe Koito-san kể sao?”
“Có một chút,” Touko nói. “Nhưng tớ muốn nghe cậu nói cơ.”
Kiểu đối đáp này dường như đã từng xảy ra trước đây rồi thì phải.
Những âm thanh ồn ào bên trong quán giờ đây đã quen tai, từ từ lặng dần khi tôi mở lời nói về em ấy. “Con bé rất năng động – thực sự rất năng động.”
Mỗi khi giới thiệu bạn gái mình cho người khác, đó luôn là điều tôi bắt đầu. Có thể vì đó là đặc điểm nổi bật nhất tôi thấy nơi em ấy. Ngoài ra, Haru cũng rất hoạt bát, vui vẻ. Em ấy lúc nào cũng chạy như thể không hề biết cách dừng lại vậy.
Đúng như lời em ấy từng nói, có lẽ cơ thể em tự nhiên hành động liên hồi như thế âu cũng là để bắt kịp với sự chuyển đổi không ngừng nơi cảm xúc.
Sánh bước bên em, tôi đã trải qua những quãng ngày với nhịp độ mà tôi chưa từng được cảm nghiệm trước đây…và bản thân chuyện đó, tôi thấy cũng là điều tốt.
“Do đã yêu em ấy, nên tớ nghĩ mình nên đi gặp mặt cậu.”
Từ nơi em ấy, tôi đã có được thứ gì đó, một thứ đủ để tôi có dũng khí nhìn thẳng vào mắt Touko thế này.
Touko dịu dàng đáp lại cái nhìn của tôi rồi nở nụ cười.
“Tớ chắc hẳn em ấy là một người đáng yêu.”
Rất đáng yêu là đằng khác, Tôi thầm trả lời thế trong lòng mình.
“À, em ấy cũng giỏi nấu ăn nữa.”
“Uầy, ghen tị nha,” - Touko phàn nàn. Vừa nói, cậu ấy vừa nghiêng người về trước; kế đấy, như thể bất ngờ nhận ra điều đó, cậu ấy vội vàng lùi lại, hắng giọng một tiếng rồi tiếp tục. “Ngày nào tớ cũng tự nhủ là phải tự mình nấu đồ ăn đấy.”
“Cậu đâu cần giải trình với tớ làm gì.”
“Nói nhỏ chuyện này nhé, mỗi khi Yuu ghé qua, thì tớ đều hào hứng đến độ vào bếp rồi nấu một món gì đó, nhưng giờ thì em ấy cứ tưởng là tớ nấu ăn suốt.”
“Được rồi, tớ sẽ giữ bí mật.”. Nói là vậy, chứ tôi nghĩ Koito-san hẳn cũng đã đoán ra được phần nào khi nhìn vào tủ lạnh rồi.
“Vậy, cuộc sống tự lập thế nào rồi?”
“Cũng quen rồi, nhưng nói thật thì, cũng chật vật lắm đấy.”
Việc Touko dễ dàng thừa nhận khó khăn của bản thân thế này quả có chút mới mẻ với tôi.
“Có nhiều chuyện tớ không làm được hơn tớ tưởng, nhưng mà bắt tay vào làm thử cũng vui phết.”
“………”
Có thể đây mới chính là khuôn mặt thật của Touko — thứ mà tôi chưa từng biết đến. Và cứ như thế, tôi im lặng lắng nghe những câu từ cất lên từ Touko đích thực này.
“Nó cũng giống như đóng kịch vậy, nhưng những thứ tớ không biết thì nhiều quá chừng luôn…cả một thế giới tớ không hề biết đến. Nhớ lại ngày trước, tớ thường sợ phải tiếp xúc với những thứ như thế để rồi thay đổi. Nhưng rồi…”
Tôi cảm nhận được trái tim Touko khựng lại một nhịp, rồi lại bừng lên sự rộn ràng nồng cháy.
Vẻ lấp lánh nơi ánh mắt cậu ấy đã nói lên tất cả.
“Yuu bảo với tớ rằng dẫu cho tớ có làm gì, dẫu cho tớ có thay đổi thế nào, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.”
“Vậy sao…”
Tôi không biết mình có thể nói được những lời như thế với Touko hay không nữa.
Đó có thể là khác biệt rõ ràng nhất giữa tôi với Koito-san — sự can đảm.
Tôi hoàn toàn không có cửa với em ấy. Và những lời trách than ấy, tôi cứ để mặc nó nương theo làn khói bốc lên từ tách cà phê, bay đi, lên đến tận trần nhà.
Kể từ lúc đấy, tôi không thêm gì mấy, và chầm chậm tận hưởng tách cà phê của mình.
Ý nghĩa buổi gặp mặt với Touko giờ đây đã vượt trên mong đợi.
Tôi lắng nghe tông giọng của Touko, chắc chắn rằng cậu ấy đang hạnh phúc.
Và chừng đó đã đủ để thõa mãn tôi rồi.
“Coi bộ cũng không có chuyện nghiêm trọng gì để nói nhỉ?”
Dù sao đi nữa, cho đến tận bây giờ, tôi đã dành rất nhiều thời gian ở bên Touko, nói chúng tôi tâm đầu ý hợp cũng không phải nói quá.
“Ừm. Nhưng tớ mừng bọn mình đã gặp nhau.”
“Tớ cũng nghĩ thế, Touko.”
Kể từ đây, rất có thể chúng tôi sẽ còn xa cách hơn nữa.
Do con đường của chúng tôi không còn là những đường song song, theo thời gian, chúng tôi hẵn sẽ ngày càng rời xa nhau. Nên trước khi những buổi gặp gỡ thân mật thế này ngày một hiếm, tôi muốn bản thân tận hưởng nó hết mức có thể.
“Này, Touko.”
“Hửm?”
“Hay quyết định xem ai thua phải trả tiền không?”
Vừa đưa ra ý kiến đó, tôi vừa giơ bàn tay nắm hờ của mình ra.
Tôi không bị thứ gì làm bận tâm, cũng không có động cơ thầm kín nào hết.
Tôi chỉ muốn thử nó mà thôi.
Lúc đầu, ánh mắt Touko mở to ngạc nhiên. Nhưng rồi, từ từ và nhẹ nhàng, cậu ấy mỉm cười.
“Được đấy.” - Touko lẩm bẩm như thể đang nhai nó. “Ừm, chơi đi.”
Bản thân tôi cũng cảm thấy thế.
“Kéo…”
“Búa…”
Thứ mà cậu ấy ra đúng chính xác như tôi nghĩ.
Và rồi, tôi dễ dàng quyết định được lúc này đây mình muốn thắng hay thua.


1 Bình luận