Bloom into you: Regarding...
Hitoma Iruma Nakatani Nio
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 3

Chương 03: Ra khơi (4)

1 Bình luận - Độ dài: 7,192 từ - Cập nhật:

>>Sayaka-senpai, chị có màu ưa thích nào không?<<

                                                                                   >Sao bỗng dưng em hỏi vậy?<

                                                                                   >Kiểu câu hỏi đó không dễ trả lời đâu nha.<

>>À thì, chỉ là em nghĩ…<<

>>…chọn màu đó lúc sắm đồ đạc thì sẽ ok hơn á.<<

                                                                                   > Chọn màu mình thích vẫn ổn hơn chứ?<

>>Nhưng, nếu chị cũng thích chúng<<

>>…chẳng phải sẽ tốt hơn sao?<<

                                                                                   >Có thể.<

>Nhưng chị vẫn nghĩ em nên chọn đồ có tông màu hợp với sở thích cá nhân của em hơn.<

                                                                                   >Bởi chị muốn được yêu em khi em là chính mình.<

                                                                                   >…Haru?<

>>Ohh…<<

                                                                                   >Sao thế?<

>>Cảm giác như bị quả bóng bay thẳng vào mặt vậy.<<

                                                                                   >Là như nào thế?<

                                                                                   >Thôi thì ít nhất cũng cho em câu trả lời, chị thích xanh lá.<

>>Xanh lá à.<<

>>Mùa xuân cũng ngập sắc xanh á, chị có nghĩ thế không?<<

                                                                                   >Hửmm, không phải vàng à?<

                                                                                   >hay hồng anh đào chẳng hạn.<

>>A, em thích màu hồng đó đó.<<

>>Có kết quả rồi, yay.<<

                                                                                   >Vậy hả?<

>>Thế món ăn ưa thích thì sao?<<

>>Em nghĩ trước đây từng hỏi rồi, nhưng có cảm giác nếu hỏi bây giờ…<<

>>…thì chị thật sự sẽ trả lời em á.<<

                                                                                   >Món ăn ưa thích à…<

                                                                                   >Hừmm…<

                                                                                   >Mì Soba.<

>>Soba?<<

>>Ra là mì soba…<<

>>Mì làm sẵn vẫn ổn chứ chị?<<

                                                                                   >Cố luyện làm đi. Thôi, đùa đấy.<

>>Qua nhà em hôm nay đi, em sẽ đãi chị Soba.<<

                                                                                   >Chị mong đợi đến lúc đó đấy.<

                                                                                   >À, để đáp lễ…<

                                                                                   >…Chị sẽ đãi em thứ gì đó ngày mai ha.<

**************

>À, Yuu. Chị biết ngày mai chúng ta có hẹn trước …nhưng chị có thể dẫn thêm một người tới nữa được không?<

>>Được thôi, Saeki-senpai. Ai vậy ạ? Touko-senpai? À, chắc là không phải rồi…<<

                                                                                   >Sao lại phủ nhận khả năng đó luôn vậy?<

>>Em không rõ nữa…nhưng nếu suy nghĩ chút ít thì em khó mà tưởng tượng ra được cảnh chị và chị Touko cùng nhau tới đấy.<<

                                                                                   >Phải ha… Cũng hợp lý.<

>>A, là bạn đại học đúng không ạ? Cái người chị từng kể trước đây ấy?<<

>…Cũng na ná thế. Nói sao đây ta. Em ấy không còn là bạn của chị nữa rồi.<

>>Không phải bạn á? Bộ hai người cãi nhau hay gì sao? Chờ đã, làm gì có chuyện chị dẫn người mình đang giận theo cùng …<<

                                                                                   >Ừm, chị nghĩ nó cũng là một dạng bạn bè…<

>>Thực sự không hiểu chút nào luôn.<<

> Ưm, nói ngắn gọn thì…Chị muốn giới thiệu với em, bạn gái chị.<

>>Ồ, ra là vậy.<<

>>Okay…<<

>>Khoan từ từ đã, gì cơ?<<

**************

“Vậy ra đây là lãnh thổ của chị hả, Sayaka-senpai?”

“Em nói như thể chị là người cai quản xứ nào đó không bằng…”

Tuy khu vực xunh quanh trường có rất nhiều địa điểm đáng chú ý, và dẫu biết nói thế này có hơi vụng miệng, nhưng bằng cách nào đó Haru lại tỏ ra rất phấn khích khi nhìn ngắm, ừm, những con đường bình thường. Dù chúng không hề có chút thú vị nào, nhưng em ấy lại trông hớn hở ra mặt, như thể đang tham gia một chuyến du lịch vậy. Theo lời em ấy nói, thì đã lâu rồi em ấy mới đi tàu thế này.

“Em chưa từng về nhà bố mẹ à?”

“Kể từ khi vào đại học. Em có nói chuyện với họ qua điện thoại, nhưng về ấy ạ, xa quá thì cũng ngại.”

Vừa nói, Haru vừa nhảy lên nhún xuống, lần lượt đặt chân lên những vạch sơn trắng để băng qua đường. Bộ em là con nít à? Cơ mà tôi cũng đâu khác gì, bởi mỗi khi tôi cố duỗi sải chân dài hơn một chút để bắt kịp với nhịp độ nhanh nhảu thường thấy nơi em ấy, bản thân tôi cũng toàn đặt chân lên những vạch kẻ trắng. Có cảm giác tôi vừa mới trở về quãng thời gian hồi tiểu học với con bé vậy.

“Nhưng mà, có khi em sẽ về thăm họ vào dịp nghỉ hè.”

Sau khi băng qua đường, Haru quay người lại nói. Không giống như tôi, em ấy coi bộ không ngại bị cháy nắng, nên giờ đây làn da của em là một màu nâu bánh mật vô cùng nổi bật. Cách mà gương mặt rám nắng ấy quay lại nhìn tôi, cùng điệu bộ như muốn kéo tôi theo khi bước đi, đã gợi nhớ lại một mùi hương mơ hồ nào đó từ ký ức của tôi. Mùi chất Clo xen lẫn hương sôi sục của bầu khí mùa hè năm nào.

“Chị nghĩ vậy cũng tốt. Tuy không nói ra, nhưng hai cô chú hẳn đều nhớ em lắm.”

“Em không biết có đúng không nữa… Nhưng mà, nếu chị đã nói thế, thì chắc hẳn là vậy rồi.”

Xem ra Haru đã được thuyết phục. Dẫu vậy, việc em ấy đặt nhiều niềm tin đến vậy nơi tôi khiến tôi có hơi bận tâm. Bởi ai mà biết được, có khi chỉ để sống xứng với lòng tin ấy, tôi sẽ ép bản thân mình thay đổi quá mức không chừng.

Khi bước đi cùng Haru tại quê nhà mình, trong lòng tôi giờ đây cũng dâng lên cảm giác bối rối, tò mò như thể bản thân vừa đặt chân đến một vùng đất khác vậy. Ngay lúc này đây, Haru và tôi của hiện tại, đang hòa vào khung cảnh khu phố, nơi tôi đã dành những năm tháng quá khứ ở đây… Nơi mà những đường viền cứ mờ mờ ảo ảo, cứ như cảnh tượng tôi đang trông thấy kia đều là từ góc nhìn của tôi dưới làn nước.

Tôi đã mong rằng chúng tôi sẽ gặp nhau ở quán café của chị Miyako, nhưng thật không may hôm nay chị ấy đóng cửa. Vì vậy, thay vì đi đâu đó, chúng tôi ghé qua nhà một người bạn.

“Một tiệm sách sao?”

“Đây là nơi bạn chị sống.”

Băng ngang qua cửa tiệm tạp hóa, tôi dẫn em ấy đến một hiệu sách tư nhân.

Nhìn bảng hiệu, Haru khẽ cau mày.

“Thôi rồi… Truyện tranh em còn không đọc mấy, nói gì đến sách. Không biết có tiếp chuyện nổi không đây.”

“Người bán sách đâu phải lúc nào cũng nói về sách đâu em…”

Thực chất tôi không nhớ mình có nói chuyện sách vở với Koito-san lần nào cả. Ở thời cao trung, giữa hai chúng tôi cũng thường chỉ là những buổi thảo luận về công việc hội học sinh, còn trong mấy lần gặp gỡ như thế này, những chuyện xảy ra gần đây vẫn được chọn làm chủ đề ổn thỏa hơn cả. Nhất là khi tôi có thể hỏi em ấy về Touko. Nghe Koito-san nói về tình hình của cậu ấy lúc nào cũng dẫn đến một buổi trò chuyện hiệu quả. Và hôm nay, tôi một lần nữa đến đây với tâm thế sẵn sàng cùng một chủ đề thảo luận.

Tôi nhẹ nhàng chạm vào vai em ấy, ngụ ý ‘yên tâm đi’. Đáp lại, Haru chỉ nghiêng đầu với vẻ bâng khuân vẫn hiện rõ trên mặt.

Đối với tôi, việc không đi thẳng vào hiệu sách mà vòng qua nó để ghé thăm nhà bạn quả là một điều mới mẻ.

Koito-san đã ở sẵn đó đón chúng tôi. Ánh mắt em ấy nhìn sang phía Haru đứng cạnh tôi rồi nói, “Mừng cậu tới nhà chơi.”

“Tớ là Edamoto Haru. Rất vui được làm quen.”

Koito-san mỉm cười đáp lễ trước lời tự giới thiệu của Haru.

Trông thấy Koito-san với kiểu tóc mới thế này, tôi nghĩ bụng, Em ấy chững chạc lên nhiều quá.

Tuổi của chúng tôi chỉ cách nhau một năm, nhưng cách suy nghĩ của tôi cứ như thể tôi lớn hơn nhiều vậy.

“Đây là lần đầu tiên chị vào nhà em, nhỉ?”

“Phải không? À, đúng ha. Mà em cũng chưa từng tới nhà chị lần nào cả, Saeki senpai.”

Koito-san dẫn chúng tôi lên phòng. Kế đó, em ấy xuống nhà chuẩn bị trà, nên tôi và Haru đành cùng nhau ngồi đợi. Ngước mắt nhìn quanh phòng, tôi chợt chú ý đến chiếc máy chiếu thiên văn nho nhỏ nằm cạnh giường. Trông nó có vẻ đắt tiền. Không biết đây là sở thích của Koito-san hay là một món quà từ Touko nữa.

“Con thú nhồi bông kia dễ thương chưa kìa.”

Haru chỉ tay lên đầu giá sách. Ở đó có một con báo nhồi bông xinh xắn, và bên cạnh nó là…là gì cơ?

“Nó rất là, ờm, tròn.”

“Tròn tròn dễ thương ha.”

Haru nhe răng cười trong khi đầu tôi thì đang phân vân tự hỏi con thú nhồi bông đó đáng ra là sinh vật gì trên cái đất này thế.

Và có vẻ như, sinh vật tròn tròn mềm mềm đó đã đánh trúng sở thích của Haru.

“Hừmm…”

Tôi khẽ chạm vào má mình. Tôi không nghĩ mặt tôi có cảm giác tròn hay mềm gì cả. Ít nhất thì, tôi mong là không phải thế.

Và vì vài lý do không tiện nói, tôi quyết định mình sẽ giả vờ chưa từng nhìn thấy gì.

Ngẫm lại thì, Touko rất có thể đã đến căn phòng này trước đây; không biết lúc đó cậu ấy nghĩ gì nhỉ. Mà cũng không loại trừ khả năng cậu ấy đã căng thẳng quá mức, vô tình làm mấy hành động kỳ lạ vào lần đầu tiên ghé nhà.

Sau khi Koito-san trở lại với mấy ly trà rồi ngồi xuống, Haru đánh mắt hỏi tôi, Em được quyền nói không ạ?. Trước cử chỉ ấy, bản thân tôi thấy nó có đôi chút dễ thương.

Nhưng, phải rồi.

“Chị nói với em ấy rồi.”

“À.”

Haru gãi má trông có hơi hụt hẫng. Kế đó, sau một quãng nghỉ, em ấy nhìn Koito-san.

“Vậy cậu đã biết rồi ha?!”

Koito-san mở to mắt ngạc nhiên, hẳn là vì bất ngờ trước tông giọng rõ to của Haru.

Em ấy là thế đấy, Tôi mỉm cười ra hiệu khẽ bảo Koito đừng để tâm.

“Cậu năng động thật đấy — giống hệt miêu tả.”

“Cậu nói thế cũng được.”

Nếu nói thẳng thừng không chút câu nệ, thì Haru đôi khi có hơi ồn ào. Nhưng nhờ đặc tính đó của em ấy nên dù cho tôi có đang ở đâu trong khuôn viên trường, tôi cũng dễ dàng xác định được hướng giọng Haru vọng đến, khiến việc chúng tôi tìm gặp nhau thật chẳng có mấy khó khăn. Đúng là tiếng Haru có hơi lớn, nhưng đồng thời tôi cũng thấy chuyện đó thật dễ hiểu.

Có lẽ là vì con người Haru, một khi đã nói là sẽ dứt khoát không do dự, hệt như cái cách em ấy luôn tiếng về phía trước vậy. Dẫu cách nghĩ này của tôi xem chừng có hơi thiên vị khi dễ dàng chấp nhận và nhìn nhận những đặc tính ấy theo hướng tích cực.

“Tớ là bạn gái của chị Sayaka,” - Haru nói, bỗng dưng ngồi ngay ngắn hẳn lên vì lẽ nào đấy. “A, và tên tớ là Edamoto Haru.”

Trình tự giới thiệu bản thân bị ngược rồi kìa. Thêm nữa, em cũng đã nói tên của mình cho Koito-san biết từ lúc mới đến rồi mà.

Vừa dứt lời, Haru ngoảnh mặt sang tôi với nụ cười e thẹn.

“Nói ra xấu hổ thiệt đó, đến mức hai tai em nóng bừng rồi này, nhưng mà cũng có gì đó vui lắm.”

“Tai… của chị cũng vậy.”

Tôi giơ tay chạm vào chúng để kiểm tra. Nhưng cơn nóng ran ở đó lại không hề khó chịu chút nào.

Không lẽ đây chính là niềm hạnh phúc mà Haru mới nói ư?

Cứ như thế tôi và Haru nhìn nhau một hồi, trong lòng bồn chồn không yên kèm theo hơi ấm ngày một lan rộng.

“Ừmm, coi bộ không có em ở đây thì tốt hơn nhỉ?”

“Đây là phòng em mà.”

“Hẳn là thế.”

Koito-san khẽ cúi mặt xuống, mỉm cời gượng ngạo. Thấy vậy, Haru vội lên tiếng, “Rất hân hạnh được làm quen với bạn.” – Em ấy theo đà cúi người về phía trước, cách nói cũng trở nên trang trọng lạ thường.

“Tớ cũng thế.”

Ngay cả Koito-san cũng bị lôi vào bầu khí lịch sự khác lạ này rồi. Cả hai người họ vốn có thái độ thoải mái vui vẻ hơn thế này nhiều. Ngoài ra, hai đứa đã chào hỏi nhau từ nãy rồi mà.

“Vậy thì Edamoto-san—”

“Cậu có thể gọi tớ là Haru.”

Nghe thấy điều đó, đầu tôi liền lên tiếng tự hỏi, chẳng lẽ gặp ai con bé cũng nói thế sao.

Koito-san định nói gì đó, nhưng lại ngừng giữa chừng trước khi quay sang tôi hỏi rằng.

“Chị gọi Haru là gì vậy, Saeki-senpai?”

Tôi không rõ em ấy đang kiểm tra chuyện gì nhưng rồi cũng lên tiếng trả lời. “Chỉ ‘Haru’ thôi.”

Dù tôi chỉ mới bắt đầu gọi em ấy như thế cách nay không lâu.

“Thế thì gọi là Haru-chan nhé.”

Lòng tôi thắc mắc chuyện vừa rồi có nghĩa gì… Bộ Koito-san đang tránh gọi Haru trùng với cách tôi gọi em ấy chăng? Xét theo việc từ trước giờ tôi gần như không có ấn tượng nào về chuyện em ấy thêm ‘-chan’ mỗi khi gọi tên người khác, nên đó rất có thể là lời giải thích hợp lý.

Vả lại, tôi cũng không bất bình gì trước cách suy nghĩ đầy tỉ mỉ và quan tâm như vậy của Koito.

“Cậu cũng có thể gọi tớ bằng tên luôn cũng được.”

“Vậy thì Yuu-chan, nhé? Chúng ta bằng tuổi nhau mà, phải không?”

“Tớ là sinh viên năm nhất.”

Đáp lại, Haru giơ ngón trỏ của mình lên. Koito-san cũng làm vậy, nhưng theo cách có phần dè dặt hơn.

Sau đó, chúng tôi dùng trà mà Koito-san đã chuẩn bị cho cả ba. Vừa nhâm nhi tách trà, Koito-san vừa đưa mắt quan sát chúng tôi kỹ càng, và chẳng mấy chốc ánh mắt bọn tôi chạm nhau. Thế rồi, em ấy đặt tách trà xuống, cất tiếng hỏi “Thế, giữa hai người, ai là người đã tỏ tình vậy?”

Đang khi tôi còn đang không biết phải trả lời thế nào, Haru đã lên tiếng đáp, nhẹ nhàng như không. “À, là tớ đó.”

“Ra vậy,” – Koito-san hết nhìn Haru lại nhảy sang tôi.

Ánh mắt đó là sao? – Tôi nghĩ bụng, thắc mắc không biết ánh nhìn đó có nghĩa là gì.

Koito-san tiếp tục nói với Haru, “Tỏ tình đáng sợ thật, phải không?”

Đôi mắt Haru mở to trong thoáng chốc, nhưng em ấy ngay lập tức đồng ý, “Yeah, phải đó.”

Dẫu chỉ là đôi lời trao đổi ngắn gọn, nhưng xem ra hai người đàn em này của tôi rất tâm đầu ý hợp.

Nghĩ lại thì, dẫu tôi đã từng thổ lộ tình cảm của mình, nhưng tôi lại chưa từng cảm thấy sợ hãi.

Có thể là do tôi không có khả năng cảm nhận điều ấy.

Hoặc cũng có thể là vì tôi đã quá quen với nỗi lo sợ rằng quan hệ giữa chúng tôi sẽ đổ vỡ sau lời tỏ tình đó, đến mức khiến bản thân tôi hóa ra chai lì.

Dường như tôi đã yêu Touko một khoảng thời gian quá dài.

Đó chắc hẳn là điểm khác biệt giữa tôi và hai người này.

Đặc biệt phải nói đến Touko, tôi thậm chí còn chẳng thể tưởng tượng nỗi sự khổ sỡ nơi Koito-san mỗi khi phải đối phó với cậu ấy trong mấy chuyện thường ngày.

Bởi nói gì thì nói, Touko là một người rất cứng đầu, cố chấp làm mọi việc theo ý mình. Bởi vậy…

“Suốt thời gian qua, em đã vất vả rồi.”

Từ tận đáy lòng, tôi thật sự tôn trọng Koito-san. Và với cảm xúc ấy, kết hợp cùng một số câu từ đơn giản, tôi truyền tải thông điệp đó đến với em ấy.

“…Cảm ơn ạ.”

Koito-san, chấp nhận lời khen ấy bằng một nụ cười nhẹ, đáp lại tôi với câu trả lời khiêm tốn nhưng chắc chắn.

Đàn em khóa dưới của tôi, người mà tôi từng coi là một đứa trẻ, giờ đây đã trưởng thành thật rồi.

Trưởng thành hơn cả tôi.

“Hừmmm.” – Chân mày của Haru khẽ giật giật.

“Sao thế?”

Khi tôi nghiêng đầu nhìn em đầy khó hiểu, Haru không quay sang tôi mà nhìn thẳng Koito-san hỏi.

“Yuu-chan, cậu có hay gặp chị Sayaka không vậy?”

Lúc Haru hỏi câu đó, Koito-san dường như có đánh mắt sang tôi trước khi trả lời, “Tớ nghĩ cũng khá thường xuyên”

“Ừm, chị nghĩ là cũng khá nhiều đấy. Bởi chị cũng không có mấy ai để gặp mặt cả.”

“Ưưưư…”

Không hiểu tại sao, vẻ mặt Haru lại trông khó xử vô cùng. Em ấy bĩu môi, nheo mắt nhìn hai người bọn tôi.

“Cũng bởi sau khi tốt nghiệp cao trung, bạn bè bọn chị ở lại quanh đây ít hơn tưởng tượng.”

“Ừm, phải đó.”

Ngay cả các đàn em khóa dưới trong hội học sinh cũng đã tản mác khắp nơi sau khi tốt nghiệp. Tất cả cũng vậy, đều đã đưa ra lựa chọn cho con đường của riêng mình. Nên tính ra, chắc chỉ có mình Koito-san và tôi là những người duy nhất còn ở lại nhà bố mẹ. Mặc dù dường như Koito-san thường hay qua đêm ở chỗ Touko hơn.

“Tối nay em cũng sẽ ngủ lại ở chỗ ‘đấy’, phải không?”

Xem ra suy đoán của tôi đã đúng, ánh mắt Koito-san cứ đảo quanh né tránh, nom cũng có chút thú vị.

“Hồi trước em từng hỏi rồi đấy, làm sao chị biết được hay vậy?”

Từ đâu ra ta? Koito-san lục lọi khắp người mình như thể đang cố giải một câu đố. Do cái cách em ấy bối rối nhìn cũng vui mắt, tôi quyết định sẽ không tiết lộ cho đến khi em ấy tự mình đoán ra được.

“Bí mật nhé.”

Đang khi tủm tỉm cười như thế, tôi thình thoảng lại nghe thấy tiếng “Ưm hừmm…” giống như tiếng gầm gừ vang lên bên cạnh tôi.

***

“Sayaka-senpai, bộ đã từng có chuyện gì xảy ra giữa chị và Yuu chan à?”

“Hử?”

Sau khi rời khỏi nhà Koito-san, Haru lên tiếng hỏi tôi đầy ngờ vực.

Mặc dù vậy, tôi chẳng tài nào nghĩ ra chuyện gì hay bất kỳ lý do nào để em ấy nghi ngờ như thế.

“Không có gì phải nghi ngờ cả.”

“À thì, chỉ là trông chị rất thoải mái này, kiểu vui vẻ khi ở bên cậu ấy, hay gì đó đại loại thế á.”

“Ở với bạn bè thì phải vui là đúng rồi mà.”

Tôi tưởng mình đã cho em ấy câu trả lời vô cùng đơn giản, nhưng chân mày đang cau lại nơi Haru lại cho thấy em ấy không hề chấp nhận nó.

“Koito-san không phải kiểu người đó đâu,” – Tôi quả quyết.

Những gì tôi dành cho em ấy đều dừng ở mức tình bạn, và sẽ không có gì thay đổi từ đó.

Dù gì thì, làm như thế cảm giác rõ ràng và thoải mái hơn hẳn.

Tôi biết tình yêu thì mù mờ hơn nhiều, và dù tốt hay xấu, nó cũng rất khó để có thể nhìn thấu.

“Thế thì thôi không sao.”

Không, rất sao là khác. Giọng em ấy trầm xuống, đầy bất mãn.

Nhưng dòng chảy mơ hồ này giữa tôi và Haru lại chỉ chứng tỏ thêm tình cảm giữa hai chúng tôi khác xa hai chữ ‘tình bạn’ kia.

“Em ấy là bạn chị, chỉ vậy thôi.”

“Tình bạn với tình yêu không có cái gọi là khác nhau đâu chị. Bởi cả hai đều nhấn mạnh về việc trân trọng một người nào đó mà,” - Haru thẳng thừng phản đối. “Nên khi em nghĩ về gia đình mình hay bạn bè, hay thậm chí là chị nữa, em đều coi tất cả mọi người là những người thân yêu đáng trân quý. Nói kiểu này cũng không dễ chịu gì, nhưng em cũng nghĩ đến việc nên ưu tiên mọi người thế nào cho phải.”

Kế đó, em ấy nhìn thẳng vào mắt tôi chờ đợi phản ứng. Đây không phải bài kiểm tra, và tôi cũng không phải giảng viên của Haru. Vì thế, tôi nghĩ đây là một trong số các câu trả lời có thể xảy đến, không hơn không kém, không đúng cũng chẳng sai.

“Vậy ra đó là cách em nghĩ, Haru.”

“Hừm, em cho là thế. Chị thì không sao?”

“À, chị không ghét ý tưởng giữ mọi thứ theo trật tự đâu.”

Là tôi thì thường sẽ đặt cho thứ cảm xúc mình có lúc đó một cái tên rồi cất nó vào một chỗ trên kệ tủ. Bằng cách đó, tôi có thể dễ dàng lấy nó ra mỗi khi có dịp cần. Có thể nó sẽ không còn được bóng loáng, sạch sẽ như lúc ban đầu, nhưng tôi nghĩ đó vốn là chuyện nên làm. Trong khi đó, Haru lại là kiểu người phó thác bản thân mình vào dòng chảy cảm xúc không tên bất chợt ập đến.

Mặc dù suy nghĩ và giá trị quan của chúng tôi không có điểm nào tương đồng… nhưng em ấy vẫn ở đây bên cạnh tôi ngay lúc này.

“Hừmm…”

“Em đang nghĩ gì thế?”

Lần đầu tiên, Haru bước chậm đến mức gần như thụt hẳng về sau tôi.

“Ở nhà chị có bao nhiêu người vậy ạ?”

“Bốn. Chị sống cùng bố mẹ và ông bà.”

“Được rồi, vậy mục tiêu của em là thứ năm!”

Haru giơ bàn tay với năm ngón dang rộng lên cho tôi xem.

“Thứ năm?”

“Là mục tiêu mà em nhắm đến trong thứ hạng những người quan trọng nhất của chị á.”

“Vậy ra ý em là thế… Nếu là vậy, ở nhà chị còn có hai bé mèo nữa.”

“Mèo à, hừm… Ra là nhà chị có nuôi mèo…”

Mấy ngón ở tay trái Haru bắt đầu động đậy. Xem ra em ấy đang lưỡng lự không biết có nên bỏ chúng xuống không.

“Mục tiêu của em là thứ năm!”

Coi bộ em ấy sẽ không chịu an phận cảnh phải xếp sau mấy bé ấy rồi.

“Chúc may mắn nhé.”

Mấy bé mèo không dễ bị đánh bại đâu. Nghĩ đến đó, tôi lại tưởng tượng đến hình bóng hai bé ấy - vốn đã sống cùng với chúng tôi lâu đến mức giờ đã chạm tới tuổi già, đang an nhàn tận hưởng giấc ngủ chiều. Khoảng thời gian đó bao gồm cả thời tôi còn bé bé bong bong đuổi theo chúng hồi tiểu học.

“Nên để làm được điều đó, trước tiên em sẽ - em sẽ …sẽ…”

“Sẽ làm gì nào?” – Tôi cất lời trêu Haru đang khi em ấy còn đang bối rối lắc đầu suy nghĩ về phương hướng tiếp theo. Sau cùng thì, em ấy cho tay vào túi.

“Mà nè, chị muốn ăn kẹo không?”

“Em thật là…” – Tôi đảo mắt nhìn viên kẹo vị dâu Haru đang chìa ra trước mặt mình, nhừng rồi cũng cầm lấy nó. Lúc bỏ viên kẹo hình tam giác màu hồng ấy vào miệng, hai bên má tôi cứ như đang nhăn lại trước vị ngọt chua mà nó đem lại.

“Em có cảm giác mỗi lần tìm mua loại kẹo chị thích coi bộ sẽ vất vả đây,” - Haru nói, cũng bỏ một viên kẹo vào miệng mình. “Bởi nói gì thì nói, em đâu phải kẹo ngọt đâu. Mấy ngón tay này của em cũng thế, và chúng chẳng thể khiến chị hạnh phúc được.”

“Nghe sâu sắc đấy.”

“À không, em chỉ đang nghĩ gì nói đấy thôi.”

Đẩy viên kẹo trong miệng mình, Haru mỉm cười.

“Nhưng mà, dẫu cho không được bằng gia đình chị đi chăng nữa, thì việc không trở nên quan trọng với chị dù chỉ là một chút…nó khiến em bất an khó chịu ấy, chị biết không?”

Em ấy nói, tốc độ nhanh hơn so với mọi khi. Nó giống như lời vùng vằng bất mãn nho nhỏ của một đứa trẻ .

Tôi lắng nghe tâm tư của em ấy, rồi cố tình coi nó như một trò đùa mà ghẹo em ấy một chút.

“Nếu lo lắng đến thế, vậy sao em không trở thành người quan trọng với chị đi?”

“Đang nỗ lực lắm luôn á.” – Như thể đang cố tỏ vẻ tự tin, Haru đáp lại bằng một nụ cười. “Nên là Sayaka-senpai, mau mau yêu em chị nhé.”

“Chị đang gắng hết sức đây.”

Khi chúng tôi cùng nhau bước đi, khi tôi nhìn sang và trông thấy đàn em khóa dưới của mình bên cạnh, trong lòng tôi cảm thấy có gì đó nhẹ nhõm.

Như mái tóc dài ra lúc ta không để ý, con tim ta dường như cũng có thể đổi thay lúc nào không hay.

********

“Uầy, lần cuối gặp cậu cảm giác như đã lâu lắm rồi ấy, Sayaka-chan.”

“Đừng có gọi tớ là Sayaka-chan nữa coi.”

Đó là lời đầu tiên tôi nói với bạn mình sau một quãng thời gian không gặp mặt.

Vừa thưởng thức tách trà dưới bóng một cây dù cỡ lớn, ánh mắt tôi lơ đãng dõi theo những hoạt động nơi những sinh viên ngoài kia, cũng không vì lý do cụ thể nào cả. Trong khi đấy, bạn tôi thì nằm trườn ra bàn mà cất tiếng:

“Mấy cậu khác cũng nói là dạo này cậu cứ biến đi đâu đó, Sayaka.”

“Vậy à?”

Tôi thầm nghĩ đến hai chữ ‘tại sao’ nhưng lại nhanh chóng phủi bỏ nó ra khỏi đầu. Đơn giản là vì khoảng thời gian đó tôi lúc nào cũng đi gặp mặt Haru.

Có vẻ như khi nói đến chuyện yêu đương, tôi là người thuộc dạng sẽ vì điều đó mà bỏ bê những thứ khác. Thật không khác gì mọi khi, tôi đúng là rất ưu tiên những thứ mà tôi quan tâm.

Không biết những người khác có vậy không, như Koito-san hay Touko.

“Bộ cũng có bạn trai rồi à, Sayaka?”

“Không phải như thế đâu.”

Tôi mỉm cười cho qua chuyện. Cơ mà, lý do đúng là như thế thật.

Nói rồi, tôi hút lấy một ngụm trà trước khi nhận ra có gì đó không đúng,

“Hửm. Cậu nói ‘cũng’ là sao?”

“Do mấy cô bạn khác của tớ đẩy thuyền dữ lắm, tích cực đến phát sợ luôn ấy.”

Người bạn đang khổ đau kia của tôi buông ra vài tiếng rên rỉ. Đúng là dạo gần đây số lần vắng mặt của cậu ấy tăng lên thật; xem ra đây chính là nguyên do. Nếu là vậy, có lẽ những người khác cũng không khác tôi là mấy.

Tôi không quan tâm lắm, nhưng cô bạn đang gục mặt xuống bàn kia của tôi thì đang lẩm bẩm mấy tiếng, không khác gì một con ve sầu bị ngã khỏi cây vậy. 

“Nó kiểu như, cậu biết đó…”

“A.”

Đang khi tôi gật gù đồng ý cho qua chuyện với mấy lời càm ràm không dứt của bạn mình, tôi bỗng trông thấy hình bóng của Haru ở trong đám đông. Em ấy nhanh nhẹn bước đi một mình giữa dòng người, như thể mặc kệ bọn họ mà di chuyển về phía cổng trường. Nhưng rồi, dường như cảm nhận được ánh mắt đang dõi theo của tôi, em ấy liền quay lại và tiến đến chỗ chúng tôi.

Gương mặt của Haru bừng sáng, nhưng khi trông thấy bạn tôi ở bên cạnh, em ấy lại cúi đầu xuống rồi rời đi.

“Hình như trước đây tớ từng thấy bé lớp dưới đó rồi thì phải.”

“Phải rồi.”

Tôi và người bạn này của mình đã từng có lần trông thấy Haru, trước khi em ấy rời đi.

Thứ khác biệt lần này là tôi lại đang trông về hướng đôi chân em ấy cất bước.

Mối quan hệ của chúng tôi…

Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi bắt tay vào hành động.

“Tớ chợt nhớ mình có chuyện cần làm,” – Tôi nói dối rồi đứng lên khỏi ghế. Có hơi thẳng thừng quá không ta?

Nhưng nếu tôi không mau lên, tôi sẽ chẳng thể nào bắt kịp Haru được.

“Ôi không, ngay cả Sayaka cũng bỏ rơi mình rồi…” – Bạn tôi than thở, điệu bộ giả dò khóc lóc.

“Xin lỗi.”

“Đùa thôi mà. Gặp lại sau nhé.”

Nói rồi, cậu ấy giơ bàn tay không đang tin chút nào lên rồi vẫy vẫy nó như một lá cờ mà tiễn tôi đi. Một hành động hợp lý từ người bạn có nụ cười tinh nghịch đó của tôi, nhưng đến phút cuối rồi mà cậu ấy chẳng chịu nhúc nhích chút nào cả.

Bỏ lại đằng sau bạn mình – vốn vẫn đang ngồi im như phỗng như thể đã dùng hết sức lực, tôi liền đi theo tấm lưng của Haru. Haru rất nhanh, nên nếu chỉ đi bộ, thì tôi sẽ không tài nào lại gần em ấy được.

Phiền quá đi, tôi thầm nghĩ, bật cười trước bản thân trước khi bắt đầu cất bước chạy.

Và như lẽ đương nhiên, sau một quãng chạy ngắn, tôi đã nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với Haru xuống tầm một sải tay khi em ấy nhanh chóng bước đi.

Tôi chạm nhẹ vai em, rồi bước đến bên cạnh, khẽ ổn định lại nhịp thở của mình.

Tôi đã phải chạy, nhưng có được kết quả này khiến tôi có cảm giác mình đã đạt được một thành tựu gì đó.

Sau khi ngước lên nhìn tôi, Haru quay người lại nhìn ra sau cả hai.

“Chị chắc làm thế là ổn chứ?”

“Nếu không ổn thì chị đã không ở đây rồi.”

Tôi đã làm điều mà mình muốn làm. Thế thôi.

Quãng thời gian hẹn hò với Senpai, tôi đã từng tiếc nuối, tiếc rằng mối tình đó đã đi đến hồi kết mà chưa một lần nào tôi chủ động làm thứ gì đó mình muốn.

Dẫu có thể tôi lúc ấy chỉ đang bướng bỉnh và ích kỷ.

Thuở ở sơ trung, và ngay cả khoảng thời gian ở cao trung nữa, tôi nghĩ mình đã hành xử như một cô nàng đoan trang lễ phép.

Nhưng chắc cũng bởi vì thế mà tôi đã tự bó buộc bản thân mình vào hai chữ ‘đoan trang’ đó, cho đến khi không thể động đây được nữa.

Còn bây giờ, nếu tôi không bước đi, em ấy có thể sẽ đi mất.

“Okay. Tốt rồi.” – Chiếc răng khểnh trắng xinh của Haru lộ ra khi em ấy cất lời, như thể đang công nhận tôi vậy.

“Hỏi câu này xem ra có hơi trễ khi đã theo em đến đây rồi, nhưng mà em định đi đâu vậy? Có chuyện gì cần làm sao?”

Nếu quả thật em ấy đang bận việc, thì việc tôi đi theo thế này chẳng khác gì chọc gậy bánh xe.

“Em chỉ định bụng về nhà ăn chút gì đó thôi, cơ mà…chị có muốn đi cùng không?”

“Ý tưởng cũng không tệ.”

Nói đúng hơn, đó chính xác là nơi tôi muốn đến. Và như thế, với những nhịp chân sánh bước, hai người chúng tôi nhanh chóng hướng đến căn hộ của em ấy.

Người ta thường nói rằng khi ở cùng người đó, thời gian sẽ thấm thoát trôi nhanh tựa thoi đưa, nhưng với tôi và Haru mà nói, tôi có cảm giác rằng hai người bọn tôi lại có thể khiến khoảnh khắc chúng tôi bên nhau được kéo dài thêm đôi chút.

“Xem ra hai chị em mình đang tận dụng tốt đống bát đũa chị mua hồi đó ấy nhỉ, Sayaka-senpai.”

Haru mỉm cười vui vẻ khi bận rộn chuẩn bị bữa trưa sau khi về đến căn hộ.

“So với cái giá bỏ ra lúc đó, chị nghĩ chừng này đã bù đắp còn hơn cả đủ rồi.”

Nghe lời đánh giá tốt từ tôi về thành quả nấu nướng của mình, Haru nở nụ cười tươi tắn, thoải mái với tôi.

Đang lúc ngồi nghỉ, đầu óc tôi bỗng lại nghĩ đến chuyện có khi sẽ cần mua một chiếc bàn chải đánh răng để ở đây. Nhưng làm vậy thì có khác gì chúng tôi đang sống cùng nhau đâu. Xét lại thì kể từ khi vào đại học, tôi chưa từng ngủ lại nhà bạn lần nào, nhưng với tiến độ như hiện tại thì chuyện đó sớm muộn cũng sẽ xảy ra.

Liệu gia đình tôi, ngoài người bà luôn tinh ý, sẽ phản ứng thế nào trước thay đổi nơi tôi?

Nghĩ đến đó, lòng tôi lại có chút thắc mắc không biết Koito-san đã giới thiệu Touko với gia đình em ấy chưa.

Trong khi đấy, Haru khẽ nhìn tôi sau khi ăn xong bữa rồi nở một nụ cười. Kế đó, em ấy tiến đến gần tôi. Vào lúc tôi đang liên tưởng hình bóng em ấy với bé mèo ở nhà đang dủng dỉnh bước đi ở hành lang, thì Haru bỗng vòng ra sau lưng tôi. Tôi ngoái lại đằng sau một chút, tự hỏi em ấy định làm gì, nhưng chỉ trong thoáng chốc, Haru đã chóng ngồi xuống sàn, tựa cằm lên vai tôi, dựa người vào lưng tôi còn hai tay thì vòng tới bám chặt tôi từ phía sau.

Do mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, nên trong một thoáng, mọi thứ trước mắt tôi gần như trắng xóa. Tôi cho rằng đây là thứ mà người ta thường gọi là ‘sốc ngang người’ chăng.

“A, xin lỗi, em làm chị giật mình ạ?”

Khi giọng em ấy vang lên, thì thầm bên tai tôi, cả người tôi bất giác khẽ rùng mình một cái.

Tôi định bụng nói “không hề,” nhưng khi em ấy ở gần thế này, tôi có cảm giác nói dối cũng vô dụng.

“Có lẽ chị …không quen với nó.”

“Quen với gì ạ?”

“Bị ôm chầm lấy ấy.”

Hơi thở âm ấm nơi em ấy phả vào cổ tôi có hơi nhột. Nhưng chưa dừng tại đó, như thể để thu hẹp khoảng cách giữa bọn tôi thêm nữa, Haru ép người em ấy sát vào tôi. Trước hành động ấy của em, cả hai vai tôi giật giật phản ứng trong khi cả người thì cứng đờ cả ra, mặc dù vậy tôi vẫn biết được rằng em ấy đang cười.

“Haru, nghe này…”

“Vụ này hời quá chừng luôn, chỉ cần bám thế này thôi là được thấy mặt dễ thương của chị rồi.”

Tới đó, tôi trừng mắt nhìn Haru, vốn đang giỡn quá trớn, buộc em ấy phải hơi ngả đầu về sau một chút.

“…Thôi thì đằng nào chị cũng chỉ coi em lúc này là một bé mèo ngoại cỡ thôi.”

Nếu không nghĩ như thế, tôi biết lồng ngực mình sẽ bất ngờ thắt lại và nỗi căng thẳng trong tôi sẽ chẳng mấy chốc lộ hết ra ngoài trước mùi mồ hôi thoang thoảng xen lẫn hương cơ thể tự nhiên từ Haru – vốn đang đánh động nơi khứu giác mình.

“Sayaka-senpai, nhà chị có nuôi mèo phải không? Hai bé ạ?”

“Ừm có. Sao thế, bộ em thích mèo à?”

“Cũng có, nhưng mà em vẫn chuộng chó hơn.”

Tôi nheo mắt nhìn em trước câu trả lời đấy, nhưng trông Haru chẳng hề có ý định thay đổi câu trả lời để cho hợp với sở thích của tôi.

Tôi không giận — Chỉ đang ngẫm nghĩ lại chuyện của quá khứ.

Về chuyện tôi từng đọc một cuốn tiểu thuyết không hợp gu mình theo gợi ý của Senpai, rồi thậm chí còn dối rằng tôi thích nó.

Dù kết quả là tôi đã khiến chị ấy cười, nhưng phải chi tôi đã nói thật…

…thì chắc có lẽ tôi đã không nuối tiếc đến nhường này.

“Xem ra chúng ta không cùng sở thích rồi.”

“Cơ mà em nghĩ đó cũng là chuyện tốt, nhỉ?”

“Chị cũng nghĩ thế.”

Nếu có người nào đó sẽ bám lấy tôi như thế này, tôi muốn tìm thấy được sự khác biệt giữa hai chúng tôi. Haru đặt tay quanh cổ tôi rồi nép sát vào, sau đấy em giữ nguyên tư thế đó, không chút suy chuyển. Ngẫm lại thì, đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với một ai đó thân mật tới mức này. Bởi sau cùng, thứ mà Yuzuki-senpai cố gắng tiếp cận hồi đấy không phải là tôi, mà là tình yêu.

Nhưng Haru thì khác, thứ em ấy tìm kiếm chắc chắn là con người tôi.

Vào lúc này, sự im lặng nơi em có hơi bất thường, nhưng ánh mắt vẫn đang chăm chú nhìn tôi. Dẫu vậy, em ấy không hề nhìn vào mặt tôi. Khi tôi thử đoán xem nơi Haru có thể đang chú ý đến là đâu, thì dường như vị trí là nơi nào đó phía dưới vai. Nếu cứ tiếp tục lướt xuống để xác định thì…

“À, ừm, Sayaka-senpai…” - Haru mở lời định nói gì đó. Nhưng sau đấy em ấy lại đảo mắt sang hướng khác trước khi tiếp tục. “À không, dù ấn tượng thật đấy, nhưng em thấy nó không phải chuyện hay ho gì để nói.”

“Chị không giận đâu, nên cứ nói đi?”

Thực chất, tôi rất tò mò muốn biết Haru có thể làm tôi giận như thế nào. Ít nhất theo quan điểm của tôi, em ấy là một cô gái tốt tính hơn cả tôi. Làm sao một người con gái như thế lại có thể khiến tôi cáu lên được? Tôi chờ đợi, trong lòng có chút phấn khích.

“Okay, vậy thì…”

“Ừm?”

“Ngực chị to thật đấy.”

“………”

Tới lúc này, tôi hoàn toàn hiểu được ánh nhìn của Haru lúc đó là gì.

“Ơ, chị đã bảo sẽ không giận cơ mà.”

“Thì chị có giận đâu.”

Chỉ là tôi không biết phải phản ứng thế nào. Từ trước tới nay, chưa từng có ai nói một câu sỗ sàng như thế thẳng mặt tôi cả. Tuy gương mặt không phải nơi mà em ấy đang nhìn, nhưng tôi vì lý do nào đó mà cũng bất giác quay đi.

“Em không nói thế theo kiểu q-quấy rối hay gì đâu. Hoàn toàn dựa trên phương diện quan sát bình thường thôi, thật đó.”

“Đó là lý lẽ mà mấy tên quấy rối hay đưa ra đấy.”

“Chỉ là, chị biết đó, em không được nảy nở chỗ đó lắm, nên cũng có chút ghen tị.”

“Chị tin em sẽ còn phát triển mà, Edamoto-san.”

“Lạnh lùng quá à!”

Kết cục là tôi lại bỗng dưng gọi em ấy là Edamoto-san như hồi trước.

“Không lẽ hai ta lại trở về làm bạn bè rồi sao? A, đau lòng quá đi.”

“Rõ ràng là đùa còn gì.”

Có lẽ thế. Và khi chúng tôi nhìn nhau từ khoảng cách gần như thế này, cả hai đều bất giác bật cười.

Có thể chỉ là tưởng tượng của tôi, nhưng hình như Haru đã nhích khỏi lưng tôi một chút thì phải.

“Chị biết không, được ngắm nhìn nó gần thế này khiến em vui lắm luôn.”

“Ý em là ngực chị hả?”

“Mặt chị! Ý em là mặt chị á !”

Khi tôi nói ra điều tự bật lên trong đầu mình dựa theo mạch trò chuyện, Haru liền kiên quyết phủ nhận. Thái độ mãnh liệt này của em ấy xem chừng có hơi đáng ngờ.

Sự im lặng tiếp tục kéo dài thêm một lúc.

“À, phải rồi. Senpai, ta tới hồ bơi đi.”

“…Tim đen lộ hơi quá rồi đấy.”

Không chừng lần trước em ấy mời tôi đi cũng là vì lời dụ dỗ đường mật xuất phát từ mong muốn thầm kín cất giấu bấy lâu nay của em.

Haru nuốt nước bọt rồi sững người trong một thoáng. Nhưng em ấy lại nhanh chóng chuyển thái độ, cất giọng nghiêm túc nói, “Okay, thế thì em xin nói thẳng vậy. Em muốn thấy chị mặc đồ bơi.” - Haru ngọ nguậy đầu trên vai tôi. “Bộ muốn thế tệ lắm sao?”

“Không tệ đến thế…”

Nhưng nói thẳng thừng như vậy với tôi đúng là khiến tôi lâm vào thế khó mà.

Việc này làm tôi nhớ đến hồi cả hội học sinh làm một chuyến đến hồ bơi. Ánh mắt tôi khi đó cứ dán chặt vào Touko suốt cả buổi.

Tôi không thể trách cứ Haru được.

“Đi mà, cho em xem đi. Nha.”

Giờ thì lại giở giọng thành khẩn nài nỉ. Trước vẻ mặt cùng thái độ cứ thay đổi xoành xoạch như vầy của em ấy, tôi đã gần như suýt phá lên cười.

“Sớm thôi.”

“Từ ‘ngày nào đó’ giờ đã thành ‘sớm thôi’ rồi sao ạ?”

Haru khúc khích cười, nhưng em ấy không hề muốn xuống nước.

“Ngày mai được không ạ?”

“Em gan lắm đấy, có biết không …”

Có cảm giác em ấy sẽ cứ tiếp tục thế này cho đến khi tôi đầu hàng.

Haru dường như có đủ khả năng để đuổi theo lời hứa đầu môi ‘ngày nào đó’ của tôi, nắm bắt nó, rồi biến nó thành sự thật vậy. Dẫu đã trưởng thành, nhưng ở nơi em ấy tôi vẫn có thể thấy được sự năng nổ của một đứa trẻ, đang chuẩn bị lôi kéo tôi theo lối sống tận hưởng rất riêng của em. Tôi không ghét bỏ gì cảm giác đó, chỉ là trước đây tôi chưa từng trải qua.

“………”

Tâm trí tôi mường tượng về làn nước nơi mặt hồ bơi, âm thầm gợn sóng.

Hồ bơi từ thời điểm nào đó trong quá khứ. Khung cảnh mà tôi đã từng chứng kiến dưới dòng nước.

Tôi không biết bản thân mình đã khám phá ra điều gì vào ngày hôm đó. Liệu con người tôi hiện giờ có thể đối mặt với nó được không?

…Dù sao đi nữa, đó là cách mà mọi chuyện diễn ra.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

thank trans<3
Xem thêm