Let's Aim for the Deepest...
Tarisa Warinai Ukai Saki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

(LN) Tập 3

Truyện ngắn: Cảnh tắm của Dia (mà tôi bị bên biên tập ép phải viết)

1 Bình luận - Độ dài: 1,375 từ - Cập nhật:

  “...đến đây,《Flame Arrow》!”

Ngồi trên giường bệnh, tôi kích hoạt ma thuật tủ của mình. 

Thứ xuất hiện không còn là một tia sáng chói lóa thường thấy nữa, mà là một mũi tên lửa đúng với chức năng thực sự của ma thuật này. Mũi tên lửa ấy nằm gọn trong lòng bàn tay tôi mà không phóng ra ngoài. Điều này vốn là bất khả thi đối với tôi của khi trước. Khi đó, tôi chỉ biết cách dồn toàn lực mà bắn ra, nên việc bản thân có thể tiến triển được tới đây khiến tôi cảm động tới nỗi mắt bắt đầu ngấn nước. Không chỉ có vậy, lòng tôi cũng mừng rỡ không tả xiết vì giờ đây tôi đã có thể trở thành nguồn lực giúp đỡ cho người đồng đội mà bản thân hằng kính trọng. 

  “Ngon! Không chỉ kiểm soát được hỏa lực, mình giờ còn có thể tạm ngưng phát động ma thuật nữa!”

Tất cả là nhờ có sư phụ Alty. Tôi thậm chí còn chả biết tí gì về cái gọi là căn bản, ấy vậy cô ấy lại dạy tôi biết bao điều mà chẳng lấy một xu nào. Tôi nợ cô ấy rất nhiều.

  “Được rồi, tiếp theo là kích hoạt nhiều《Flame Arrow》rồi tạm ngưng phát động tất cả cùng một lúc! Sư phụ bảo là làm được như vậy sẽ tạo ra được một ma thuật biến thể có tên là 《Petalrain》! He he, kiểu gì Sieg cũng sẽ ngạc nhiên khi mình tung được chiêu này cho mà coi!”

  “Không, người ngạc nhiên trước hết phải là tôi đó, cô Dia.”

  “Hử?!”

Tôi giật mình nhảy bắn lên. Chẳng biết từ khi nào, vị bác sĩ phụ trách tôi đã ngồi ở chiếc ghế bên cạnh với khuôn mặt mỉm cười.

  “Ô-Ông đến từ khi nào vậy…?”

  “Từ đầu rồi. Tôi sợ là làm cô sao nhãng trong lúc kích hoạt ma thuật thì căn phòng lại tanh bành như lần trước mất nên tôi chỉ im lặng và quan sát.”

  “A, a ha ha, ha ha ha…”

Tôi cười gượng để lấp liếm.

  “Ha ha ha ha ha ha. Thế thì ngày mai ta lắp khóa ma lực nhé. Đừng lo, tôi sẽ làm tròn trách nhiệm của mình và xin phép cậu Sieg cẩn thận.”

  “T-Tôi xin lỗi! Bác sĩ đứng làm vậy mà! Xin hãy tha cho tôi!!!”

Tôi quỳ xuống cầu xin trên chiếc giường mềm mại của mình.

Sieg mà phát hiện ra là tôi tiêu đời mất. Tôi không muốn trở thành gánh nặng của cậu ấy, cũng có cả chút xấu hổ nữa!

  “Nếu cô biết lỗi thì đừng có làm thế từ đầu đi. Nhìn xem, người cô đầy mồ hôi kìa. Để lâu quá lại sinh bệnh khác đấy.”

Vừa nói, vị bác sĩ vừa chĩa ánh mắt về phía phóng tắm. 

  “Đ-Đã rõ… Tôi sẽ đi tắm ngay đây.” 

Tôi đoán nghe đến đây vị bác sĩ mới cảm thấy hài lòng. Sau một hồi đánh giá sức khỏe đơn giản, ông rời khỏi phòng, tất nhiên là không quên lại lời nhắn: “Cô Dia, tôi tin là không có lần sau đâu nhỉ?” 

Tôi chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu. 

  “Tất nhiên rồi, thưa bác sĩ…”

Cứ như vậy, tôi lần nữa bị bỏ lại một mình trong căn phòng bệnh chán ngắt.

  “Hờ…”

Tôi thở dài rồi lê chân mình về phía cánh cửa ở góc phòng. Phía sau nó là một phòng tắm xa hoa đến kì lạ. Tại sao tôi được sử dụng cái phòng tắm sử dụng toàn bộ tinh hoa của công nghệ ma thạch này một phần là nhờ khoản tiền Sieg kiếm được từ việc bán đi ma thạch của Tida nhằm thanh toán chi phí điều trị. Song, lí do lớn nhất vẫn là… 

  “Họ tìm ra mình rồi hử?” 

Tôi cởi phăng bộ đồ bệnh nhân, để lộ ra đôi cánh đáng kinh tởm trên lưng mình. Chúng là minh chứng rằng tôi không phải ‘tôi’. Là bằng chứng cho thân phận ‘Tông đồ’ của tôi.

Lột sạch đồ xong, tôi trần truồng bước vào phóng tắm và xả nước nóng xuống cái cơ thể nhễ nhại mồ hôi của mình. Làn nước tuy nóng nhưng dễ chịu chảy dọc làn da tôi, rửa trôi mọi vết bẩn.

  “Hồi nãy mình hơi quá tay… Nhưng cũng không còn cách nào nữa…”

Sau cùng thì đám linh mục của Giáo hội Levahn ở Whoseyards đã phát hiện ra tôi ở đây. Do mạng lưới tổ chức ở nơi đây và phe phái tôn giáo ở quê hương tôi có chút khác biệt nên việc xác minh danh tính không thể diễn ra một cách nhanh chóng được. Song, họ chắc chắn sẽ sớm dùng biện pháp mạnh. 

Hiện tại thì họ đang tập trung vào việc hỗ trợ điều trị cho tôi và cử người giám sát quanh bệnh viện.

  “Mình… Mình không muốn trở thành gánh nặng của cậu ấy…”

Thứ đầu tiên đập vào tâm trí tôi chính là khuôn mặt của người bằng hữu. Chàng trai tóc đen, mắt đen tên Siegfried.

Ngay khi tôi nghĩ về cậu ấy, má tôi trở nên ửng hồng.

  “Hử?” 

Mấy hôm trước, sư phụ đã hỏi cảm nhận của tôi về Sieg. Và kể từ khi đó, không hiểu vì sao đầu tôi lại trở nên nhạy cảm một cách kì lạ về điều này. Khi đó tôi đã trả lời ngay là đồng đội, nhưng càng nghĩ thì lại càng thấy có gì đó không đúng. 

Là đồng đội… là một người bạn… một người đáng tin cậy mà tôi hằng kính trọng… một kiếm sĩ còn ngầu lòi hơn cả bản thân… và còn…

  “Nóng quá!”

Đúng rồi. Đây hẳn là do cái bồn tắm.

Mình là “mình” (ore) chứ không phải “mình” (watashi). Không đời nào có chuyện như vậy được.

Khoảnh khắc tôi chối bỏ điều ấy, đầu tôi lại bắt đầu đau nhói. Kể từ khi thăng cấp, những cơn đau đầu cứ đến không ngừng. Mỗi lần cơn đau tới, nó lại đem theo một khung cảnh kỳ lạ tới trước con mắt tôi. Khung cảnh của một người phụ nữ tóc vàng đang chiến đấu. Không chỉ vậy, khuôn mặt của cô ấy cũng rất quen thuộc. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, tôi đã nghĩ rằng đây là một phiên bản đã lớn của bản thân chiến đấu với phiên bản người lớn của Sieg.

Nhưng rồi tôi lắc đầu mình.  

  “Không, không thể nào…”

Kẻ địch của người phụ nữ che khuôn mặt mình đằng sau một chiếc mặt nạ và có mái tóc đen dài. Không có bằng chứng nào cho việc người đó chính là Sieg. Cả người phụ nữ kia cũng vậy. Đúng là có nét giống tôi đó, song người đó không thể nào là tôi được. Có một sự khác biệt vô cùng lớn giữa người ấy với tôi, đó chính là… vòng một… 

  “Làm gì có chuyện ngực mình lại nở to đến vậy được…” 

Tôi nhìn xuống ngực. Có lẽ do gần đây hay quấn băng vải quanh ngực nên tôi cảm thấy chúng có hơi đỏ và sưng. Bộ ngực nhỏ đang có ở đây không thể nào đem đi so sánh với người phụ nữ kia được.

Nhỏ.

Ngực tôi nhỏ………..

  “Tắm thế này đủ rồi.”

Mình là mình.

Tự nhủ như vậy với bản thân, tôi lập tức dập tắt mọi nỗi lo trong đầu. Tôi vẫn còn việc phải làm: tôi cần thoát khỏi khỏi những kẻ bám đuổi, những cơn đau nửa đầu, những cảnh tượng ám ảnh, thoát khỏi tất cả bọn chúng. Tôi cần phải tiến vào Mê Cung cùng Sieg. Và để làm được điều đó, trước hết…

  “Tới lúc luyện tập rồi! Lần này phải cẩn thận không để bác sĩ phát hiện ra mới được!”

Để thực sự làm chủ《Flame Arrow》, tôi thay sang bộ đồ bệnh nhân mới trong khi miệng vẫn đang lẩm bẩm và nhanh chóng rời khỏi phòng tắm—nhanh chóng để giấu đi đôi má đang ửng hồng hơn mọi khi…

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận