Volumes 1
Chương 13: Trỗi Dậy Đi, Hỡi Những Thanh Kiếm Rỉ Sét
2 Bình luận - Độ dài: 3,479 từ - Cập nhật:
Cassion có thể cảm thấy trái tim đau nhói lên vì làm trái lời của Ruel.
Ruel cau mày.
“Công việc hôm nay của tôi xong rồi.”
“Cassion, ngươi -”
“Chúc Ngài ngủ ngon.”
Không đợi Ruel kịp phản ứng, Cassion lấy ra một vật màu đen từ trong tay áo..
Phốc!
Ngay khi nhấn vào công tắc, một thứ gì đó được phun ra và xịt vào Ruel, khiến cả cơ thể hắn mệt rã rời.
Thình thịch, thình thịch.
Tim của Cassion đập mạnh như trống.
Sau một hồi, lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi.
‘...Cmn! Đau quá.’
Anh nghĩ bản thân sẽ chết trước khi hoàn thành giao kèo mana mất.
Cassion thầm hối hận vì đã ký kết giao kèo.
***
Vào hai ngày sau.
Ngồi trên ghế, Ruel tao nhã ăn một chiếc bánh nhân thịt như chưa từng có chuyện gì.
“Tôi thật sự kinh ngạc, khi mới vừa mở mắt là Ngài nhào vào ăn như heo đấy ạ.”
“Ngươi mong đợi điều gì chứ? Vì một ai đó, đã ngủ suốt hai ngày nên người chỉ còn da bộc xương đây này.”
“Dù sao thì tôi vui lắm, nhờ đó mà ngài đã hết sốt rồi.”
Rốp*
Hắn cố ý làm đỗ những vụn bánh trên chăn. Những chiếc bánh nướng ngon lành vừa đầy dầu mỡ và đậm mùi thịt, vì vậy, cái chăn mà hắn đang dùng sẽ sớm phải đem đi giặt.
Không mấy quan tâm, Ruel gạt đi những mẩu bánh và nói, “A, bánh ngon ghê.”
“Ngài có thể thử làm đổ vụn bánh tiếp nếu muốn. Dù ngon hay dở thì tôi vẫn sẽ vứt hết chúng.”
Nghe vật mặt Ruel nhăn lại. Hắn ăn thêm miếng thứ hai, chìa ra bàn tay trống và hỏi, “Ngươi có gì đó cho ta, đúng chứ?”
“Vâng.”
Cassion lấy ra tám lá thư từ túi của mình. Tam lá thư tương ứng cho tám nam tước mà Setiria thiếu nợ.
'Bọn họ chắc đang cần tiền gấp.'
Ruel đọc từng lá thư một.
Đến khi lấy ra lá thư cuối cùng, hắn nở một nụ cười.
Tám lá thư có chung nội dung, nhưng tên thì khác nhau.
Đính chính lại một chuyện: Setiria không mượn tiền.
Đi vay tiền chỉ là lựa chọn nông nổi của Carbena và Jane mà thôi. Bọn chúng thà phản quốc và đi tù một gông, còn hơn tự lãnh nhận hậu quả của bản thân và trả nợ đàng hoàng.
“Thông minh đấy.”
“Ngài đã có được kết quả mà mình mong muốn chưa?”
“Có chứ, ngươi bảo với Minart rằng…”
“Tôi đã báo rồi. Sau khi Ngài tỉnh dậy và bảo đói bụng, tôi đã bảo với anh ta rồi.”
Ruel hỏi trong khi đang ăn miếng thứ ba.
“Hôm nay ta phải làm gì?”
“Tất cả những gì Ngài phải làm là nói cho tôi nghe những gì Ngài muốn.”
“Vậy lấy thêm một cái bánh nữa đi. Ta sẽ quan sát mọi thứ từ nơi xa nhất. Sẵn sàng đi.”
Cassion không trả lời, anh ta nhìn chằm chằm Ruel với một ánh mắt yêu cầu được giải thích.
“...Ruel - nim", Cassion vừa thở dài vừa gọi tên hắn.
Thấy Cassion đang chờ một lời giải thích, Ruel giải thích theo kiến thức có sẵn.
“Ta là lãnh chúa. Năm năm qua ta chưa làm gì cả.”
“Đấy là vì bệnh tình của Ngài.”
“Bình tình không được tính, nó chỉ là một cái cớ... Ngươi xem tình hình hiện tại coi, trong khi lãnh chúa mất tích được năm năm, người chủ trì thay thế đã phá Setiria tanh bành. Thứ mà một kẻ chạy trốn như ta phải làm đều đã hiện rõ: Ta phải bảo vệ lãnh thổ của mình, bảo vệ người dân và giành lại lòng tin từ họ.”
Nói xong, Ruel ăn miếng bành thứ bốn.
“Ngài vẫn còn bụng ăn sáng à?”
“Có lẽ là vì ta đang phát triển nên vậy. Ai biết được. Ta biết là mình vẫn cảm thấy đói thôi.”
“Cũng có thể là vì cái thứ sức mạnh ấy.”
“Dù cho nguyên nhân là gì đi nữa, ta sẽ rời đi sau khi ăn xong. Ồ, ngươi nhớ làm thêm đồ ăn sáng vì ta sẽ mang Ganien đi cùng. Ngươi nhớ nhắc anh ta đó.”
Một cách bình tĩnh, Ruel liên tục đưa ra yêu cầu.
Bị dồn bởi vô số yêu cầu, Cassion đề nghị với Ruel (người nhìn anh như một ảo thuật gia có thể làm mọi việc) rằng:
“Tại sao Ngài không thuê thêm một người quản gia nữa?”
“Ý hay đấy.”
“Chắc chắn rồi.”
“Nhưng họ phải mạnh như ngươi vậy. Nếu thấy ai giống ngươi thì cứ tự nhiên thuê nhé.”
‘...Khốn nạn!’
Ngay khi chửi thề, trái tim của Cassion nhói lên một lúc.
Thân là một quản gia trung thành, việc chửi chủ nhân của mình không mấy dễ dàng, đặc biệt là khi anh đã ký hợp đồng ma pháp.
Nhìn thấy Cassion nhăn nhó, Ruel gợi ý rằng, “Ngươi đau là do đang có những suy nghĩ không tốt đấy.”
“Không đời nào.”
“Đi đi, ngươi sẽ phải bận làm bữa sáng cho 2 người đấy.”
“Được rồi, tôi sẽ rời đi.”
“Ừm.”
Ruel bỏ chiếc bánh lên giường sau khi xác nhận rằng Cassion đã ra khỏi phòng.
‘Ruel của thế giới này đã không làm gì, gây chậm trễ suốt năm năm. Thành ra, mình cần phải bắt kịp mọi thứ sớm nhất có thể.’
Ở những chương mới nhất của ‘Hiệp sĩ hạng SSS’ mà Ruel đọc. Bầu không khí giữa Vương quốc Leponia, Vương quốc Cyronian và Vương quốc Kran rất kỳ lạ.
Giữa ba nước sặc mùi thuốc súng giống như sắp có chiến tranh xảy ra..
Tuy nhiên, tác giác vẫn chưa được xác nhận là có chiến tranh hay không.
Sở dĩ, quyển tiểu thuyết vẫn chưa hoàn thành nên vẫn còn rất nhiều khúc mắc..
‘Nhưng chuẩn bị trước không bao giờ là xấu cả.’
Đây sẽ là quy tắc sinh tồn thứ tư của hắn.
Ruel nhớ những thứ mà mình cần làm trong tương lai.
‘Mình mong rằng sẽ có vài thông tin từ cái băng nhóm không xác định ấy… những thứ khó chịu như chúng luôn gây rắc rối.'
Thêm vào đó, Ruel cần một cơn gió nhẹ thổi qua con tàu trong cuộc đời bình yên của mình.
‘Vì một cuộc sống giàu có, yên bình và hạnh phúc.’
***
“Hãy làm theo cách của Ngài đi, My Lord", Cassion đáp chuyện với Ruel trong khi nhận cái rổ mà Astell mang ra.
Trong rổ, mùi thơm đặc trưng của bơ từ bánh quy nướng và bánh mì mới nướng bay ra.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
Ruel nói với nụ cười trên môi.
Nhờ tay nghề nấu nước không kém cạnh gì Cassion của Astell, hắn được hưởng thức một bữa sáng ngon miệng.
Khi bọn họ chuẩn bị lên đường, Cassion hỏi Astell trước khi đóng cửa xe.
“Có mang theo những món mà tôi dặn dò chưa?”
“Chúng tôi đã làm theo danh sách kĩ càng rồi, thưa ngài quản gia ạ.”
Có lẽ là do cái cách gọi hoa trương 'ngài quản gia' của Astell, Cassion cau mày một lúc.
“Được, chúng tôi có lẽ sẽ trở về vào sáng mai, nên cô không cần chuẩn bị bữa tối đâu.”
“Vâng, chúc anh có một chuyến đi tốt lành.”
Cánh cửa đóng lại sau lời chúc của Astell.
Khi Ruel hào hứng lục lọi cái rổ, Ganien hỏi câu hỏi lảng vảng trong đầu anh suốt mấy ngày qua.
“Cassion, tôi có thứ muốn hỏi anh, những người anh mang theo ấy. Họ có mùi thơm giống anh quá.”
‘À, chắc Cassion dẫn thêm cấp dưới từ Hội sát thủ.’
Ruel giả vờ không biết gì và ăn bánh quy.
Vào ngày hôm nay, hắn thấy những người hầu mới khi đi trên đường đến phòng ăn.
Lính gác ở dinh thự cũng được bổ sung thêm, nên khi hắn hỏi Cassion, anh ta nói rằng đó là những người mà anh ta thuê về.
“Hmm, có lẽ họ vô tình dùng loại xà phòng giống tôi thôi.”
‘Mình chả hiểu là anh ta đang mặt dày hay không biết nói dối nữa.’
Ruel lè lưỡi trước lí do hài hước của Cassion và ăn thêm một cái bánh.
Rộp.
Chiếc xe cứ thế lăn bánh khỏi tòa dinh thự.
“Ngôi làng xa nhất được gọi là Sisel. Nó gần rừng của Masu nhất, nên nó là nơi tụ tập của những nhà thám hiểm.”
Ở thế giới này, có những người làm công việc lặt vặt (như bắt nhốt quái vật), họ được gọi là mạo hiểm giả.
Do có một khu rừng với mật độ quái vật cao, Vương quốc Leponia còn được gọi là vùng đất của những mạo hiểm giả.
“Có một bức tường lớn giữa rừng Masu và làng Sisel, nhưng người ta nói rằng những quái vật thường nhảy qua bức tường ấy. Nhớ cẩn thận đó.”
“Ta không nghĩ các ngươi cần phải quá cẩn thận.”
Ganien và Cassion thì cần phải lo lắng về điều gì chứ?
Thay vào đó, thứ cần cẩn thận là những sinh vật đáng thương kia kìa.
Không có điều gì xảy ra cho đến khi chiếc xe đến làng Sisel.
Ruel thể hiện rõ sự tiếc nuối, hắn tưởng sẽ có mấy diễn biến kinh điển như 'dừng lại, ăn cướp đây' hay gì chứ.
‘Có vẻ như vì cổ xe khá sang chảnh nên không có tên trộm nào dám cướp xe.’
Nhưng ngay lập tức, hắn phải rút lại suy nghĩ vừa rồi và hóng chuyện.
Một tên trộm cũng là một người dân ở vùng đất này.
Chuyện có nhiều loại cướp khác nhau đồng nghĩa rằng, lũ trộm có nhiều quan điểm khác nhau.
Không nhất thiết phải cướp một chiếc xe du lịch mới được gọi là kẻ cướp. Dù sao thì, có nhiều cách để làm cuộc đời ai đó tàn tạ hơn nữa mà.
Cỗ xe sớm dừng lại ở một nơi khuất tầm nhìn vào nằm ngoài thị trấn.
Nếu chiếc xe chạy thẳng vào làng Sisel, nó sẽ cực kỳ nổi bật.
Mục đích của Ruel là để thăm dò, không phải là khoe khoang.
Ruel xuống xe với sự giúp đỡ của Cassion.
“Bình tĩnh nào.”
Ruel vuốt ve con ngựa và bảo với người cưỡi ngựa (chắc hẳn đây là một thành viên ở bang hội của Cassion), “Ta trông cậy vào ngươi hết.”
Chuyện gây ấn tượng tốt với cấp dưới của Hội Sát thủ rất quan trọng, tay chân của Hội thì cũng như tay chân của Cassion (chủ bang hội) mà.
“Được, đi nào.”
Được người cưỡi ngựa dẫn đi, Ruel tiến vào làng Sisel.
Dù chỉ là một ngôi làng nhỏ, Làng Sisel vẫn có một bức tường cao như rào chắn.
Những hộ vệ ở làng này trông còn tốt hơn lính canh tại biệt thự hắn. Nghĩ vậy, Ruel không khỏi cảm thấy thành tựu vì đây là vùng đất của hắn.
Trong khi quan sát con đường, Ruel nhìn thấy một bức tường phía trước ngôi làng và một tảng đá đủ cao để chạm đến bầu trời.
Màn sương bao quang tảng đá, làm cho cái thứ khổng lồ ấy chỉ được nhìn thấy ở những góc độ nhất định.
‘Hòn đá đó được bao quanh bởi những cái rào chắn nổi tiếng à?’
Nhìn vào tảng đá ở một vị trí gần, Ruel có thể thấy một dòng chữ không xác định được khắc lên trên đó.
Nó khác với thứ mà hắn thấy trên xe.
Mọi thứ về tảng đá rất choáng ngợp bởi vì kích cỡ khủng bố của nó.
‘Tuyệt vời.’
“Ngài mới thấy nó lần đầu à?”
Ganien đi theo Ruel để nhìn tảng đá.
“Ừ, tại nhiều sương mù quá. Và ta cũng không thể nhìn thấy nó được từ dinh thự.”
“Chẳng phải Ngài bảo nó tồn tại để ngăn chặn hay làm gì khác hả?”
“Ta nghe người ta đồn vậy, nhưng không ai biết rõ cả.”
Nhìn xung quanh một lúc, Ganien mỉm cười vui vẻ.
“Thật ra, tôi từ đi lại gần nó một lần.”
Ruel bất ngờ thốt một tiếng to trước lời của Ganien và hối thúc anh ta.
“Nó ra sao?”
“Nó hù tôi sợ kinh hồn.”
“Sợ? Ngươi á?”
“Tôi không phải là quỷ. Là người, tôi cũng có lúc phải sợ chứ.”
Vì một vài lý do, Ganien sợ loài chim, anh ta sợ hãi cách cái cổ con chim di chuyển khi nó bước đi.
“Dù sao đi nữa, Ngài nên dừng việc tiếp cận tảng đá chỉ vì vì tò mò. Tôi cảm thấy như sắp bị nó nuốt chửng ấy.”
“Thôi tám nhảm mà lo đi coi.”
Cassion chen vào giữa hai người, rồi chỉ tay về phía cánh cổng.
Người lính bước sang một bên cánh cửa để xác nhận chiếc thẻ được xuất trình.
Tim Ruel đập thình thịch vì phấn khích khi bước qua cánh cổng.
Hắn đang sống trong thế giới giả tưởng, một nơi được tạo dựng dựa trên trí tưởng tượng đấy. Sao mà hắn không thích nó cho được?
Khung cảnh phía bên kia của cánh cổng là một đường phố cảnh nhộn nhịp, kế bên đường là những tòa nhà mái đỏ được thiết kế theo phong cách Âu cổ.
Trông khá ấn tượng.
Ruel có thể thấy được những người lính và những người mặc giáp đi quanh thị trấn. Có lẽ họ là những mạo hiểm giả.
“Đây là da mới lột của loài cabena đây!”
“Tôi có máu của quái vật hanang! Còn 3 suất nữa thôi, nên nhanh chân lên và đến đây nào!”
Những người bán ở trong những cửa hàng tràn đầy năng lượng, bầu không khí rất sôi động, những cảnh quan tấp nập có thể thấy mọi nơi. Tuy nhiên, giữa một nơi hưng thịnh như vầy, vẫn còn một số nơi mang những hình ảnh đối lập.
Ruel nhìn xuống khi cảm thấy áo hắn đang bị một ai đó kéo.
Đó là một đứa trẻ tầm 9 tuổi.
Cậu bé ôm cái giỏ to bằng chính cơ thể mình nhìn hắn một cách lo lắng, “Anh đang đau lắm hả?”
Ruel chớp mắt trước câu hỏi đột ngột của cậu bé.
Hắn có nên nghe lời của một đứa nhóc mà mình vô tình gặp mặt không?
Trong khi Ruel đang bâng khuâng.
“Anh trông cực kỳ ốm luôn ấy. Đây là một cây thảo mộc mà em hái từ rừng Masu vàp hôm qua nè.”
Ruel cuối cùng cũng chú ý đến những thực vật lạ trong chiếc giỏ.
À, đây hẳn là mấy đứa trẻ bán hàng rông thường được thấy trong tiểu thuyết.
Nhưng hắn quan tâm đến lời đứa nhỏ nói hơn là những cây thảo mộc ấy.
“Em hái nó từ rừng Masu à?”
“Đúng rồi á, anh nhìn này. Nó có ba cặp lá được nhuốm màu xanh nước biển lợt. Nó là một loại thảo mộc tên Akal.”
Đứa trẻ mỉm cười hồn nhiên đáp.
‘Rừng Masu không hề được quản lí chặt chẽ đến mức một đứa trẻ có thể đi vào ư?’
Vậy là hắn có thêm việc cần phải giải quyết rồi.
“Akal đích thị là loại thảo mộc mà Ngài cần. Nó giúp giảm cơn đau của Ngài đấy", Ganien nói nhỏ với Ruel.
Biết thế, Ruel mỉm cười dịu dàng với đứa nhỏ.
“Được, xem ra là anh cần nó đấy.”
Khi Cassion miễn cưỡng lấy tiền ra, đôi mắt híp của đứa bé nhìn sang Cassion.
Nhìn đứa trẻ bị quyến rũ bởi tiền, Ruel hỏi, “Rừng Masu nguy hiểm lắm. Em đi một mình hả?”
“Không ạ, em đi với ông của em. Ông ấy khỏe lắm!”
“Ông của em đã dạy em về các loại thảo mộc à?”
“Vâng, đúng rồi ạ!”
Đứa trẻ hứng thú khi nhìn những đồng tiền nhận được từ Cassion. Sau đó cậu ấy giao cái giỏ cho họ.
“Cái rổ là miễn phí ạ. Lần sau mua của em nữa nhé.”
“Ừm.”
Nghe được câu trả lời của Ruel, đứa trẻ ngân nga và biến mất trong đám đông.
"Ngài thậm chí còn nhiều chuyện hơn cả Ganien."
"Ê, tôi chưa từng bị ai chê nhiều chuyện nha", Ganien nói một cách khó chịu.
Ruel cũng không chuẩn bị cho những câu nói này, vì vậy, giọng hắn cũng hơi khó chịu.
"Ý ngươi là gì?"
"Nhìn đi."
Sau khi đứa trẻ kia vừa biến mất, những đứa trẻ khác lao ra với những giỏ Akals.
Khi này, Ruel mới hiểu được lời nói của Cassion.
Nói tóm lại, hắn vừa bị lừa.
Ông của đứa trẻ đó cơ bản là ông nội của mọi đứa trẻ.[note76359]
“Giờ Ngài muốn làm gì đây?”
“Còn gì nữa? Mua hết luôn.”
Có khả năng ngôi nhà của những đứa trẻ chỉ cho chúng ngủ khi chúng chịu đi làm việc. Với hy vọng đêm nay sẽ ngủ ngon, Ruel đã mua tất cả Akal của mấy đứa nhỏ.
“Ngài có thể bắt đầu kinh doanh với thứ này rồi đó.”
Cassion phàn nàn khi anh phải xách mấy cái giỏ.
Ganien thì nhìn chăm chăm vào những cây Akal trong giỏ.
“Mặc dù là hàng tăng giá, nhưng giá cả thì vẫn chấp nhận được. Chất lượng cũng tốt nữa.”
“Ông nội của em nói em không được bán thứ gì đắt cả!”
‘Nhưng ông ấy có dạy nhóc ép người ta mua trên đường không thế?’
Ruel cười toe toét.
“Anh trai à, anh có muốn gặp ông của em không? Ông của em là một bác sĩ đấy!”
“Được thôi, khụ, khụ.”
Không biết từ đâu, cơn ho đột nhiên ập đến. Ruel cố gắng ngừng ho nhưng vô ích.
Lũ trẻ thì nhìn Ruel với ánh mắt lo lắng.
Ánh mắt chúng như nói rằng, nếu bọn họ không đi với đám trẻ, lũ nhóc sẽ khóc hù hụ lên.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra khi những đôi mắt hồn nhiên đó là giả tạo.
Chẳng sao cả. Hắn có hai con quái vật đi chung mà nhỉ?
Hắn có thể nghe thấy Ganien cười.
“Tôi không thể làm gì hết. Tôi cũng phải đi theo thôi.”
“Ta biết mà.”
Ruel đi theo dưới sự chỉ dẫn của bọn trẻ để thấy được lũ trẻ đã phải đi bao xa.
Do những đôi chân nhỏ bé ấy không dừng lại mặc kệ ông của chúng sống ở bao xa, chúng cứ dẫn họ đi xa khỏi cổng làng. Nhờ vào đó, Ruel đã có được những thông tin từ đám trẻ khi chúng thì thầm với nhau khi và nhìn xung quanh.
“Anh ơi, anh biết gì không? Không lâu trước, nhà kho lớn của Sisel đã bị ăn trộm!”, một đứa trẻ nói nhỏ.
Chuyện là, ai đó đã cướp một nhà kho chứa đầy hàng hóa và dường như, họ đã phân phát số ngũ cốc trong đó cho rất nhiều người.
Một đứa nhóc bổ sung, “Đấy là một quãng thời gian vui vẻ khi các cô các chú, ai nấy cũng cười!”
“Lát sau, chúng ta ăn thật nhiều bánh mì đi!”, một đứa trẻ vui vẻ nói với bạn mình.
Điều kì lạ ngày là cái cách mà cái nhà kho bị trộm vào ngày hôm ấy.
“Em có biết ai làm không?”
“Không ai biết cả. Nhưng các nam tước đã tức điên lên và ra lệnh cho các mạo hiểm giả điều tra nó.”
“Em hy vọng không ai bị bắt. Em muốn ăn bánh mì lần nữa.”
Ngoại trừ Minart, mọi nam trước đều bị giết bởi Cassion mà không còn dấu viết nào.
Mặc dù đã được tiết lộ rằng nhiệm vụ sẽ được rút ngắn lại, nhưng điều lạ là những mạo hiểm giả vẫn tiếp tục nhiệm vụ của các nam tước.
‘Đấy có phải là những mối đe dọa đối với gia đình đó, nhưng chừng đấy là chưa đủ sao?’
Khi nhìn thấy tên của các nam tước vẫn được sử dụng, xem ra họ vẫn chưa biết nỗi sợ của cái hợp đồng này.
Vậy nếu họ chưa biết thì hắn sẽ dạy lại.
“Cassion.”
Ruel nhỏ giọng gọi Cassion nên những đứa trẻ không thể nghe thấy tiếng của hắn.
“Vâng.”
“Hãy hỏi các mạo hiểm giả, tại sao nhiệm vụ đó vẫn được tiếp tục.”


2 Bình luận