Thưa các bạn,
Trong thời đại công nghệ bùng nổ, trí tuệ nhân tạo – đặc biệt là các công cụ viết tự động – ngày càng phổ biến và len lỏi vào đời sống của chúng ta. Từ những đoạn văn ngắn, bài luận học đường, cho đến các tiểu luận học thuật hay thậm chí là tiểu thuyết, AI có thể tạo ra văn bản nhanh chóng, mạch lạc và trôi chảy đến mức nhiều người khó lòng phân biệt được.
Điều thú vị – và cũng đầy mâu thuẫn – là hiện nay tồn tại một tình trạng khá phổ biến: nhiều tác giả, dù trực tiếp hoặc gián tiếp sử dụng AI để hỗ trợ, lại vô cùng tự tin khẳng định rằng mình không hề dựa vào công nghệ. Họ tin rằng văn bản do họ “soạn” hoàn toàn là kết quả của trí tuệ, cảm xúc và công sức cá nhân.
Nguyên nhân của sự mâu thuẫn này đến từ nhiều khía cạnh. Thứ nhất, ranh giới giữa việc “tham khảo” và “dùng AI để viết” ngày càng mờ nhạt. Có người chỉ nhập vài gợi ý để lấy ý tưởng, rồi sau đó chỉnh sửa và nghĩ rằng như vậy thì không gọi là “viết bằng AI”. Thứ hai, yếu tố tâm lý và danh dự khiến không ít người ngần ngại thừa nhận sự can thiệp của máy móc. Họ sợ mất đi cái gọi là “chất riêng” hay uy tín tác giả.
Tình trạng này đặt ra nhiều câu hỏi. Chúng ta có nên xem AI như một công cụ, giống như bút và giấy, hay phải phân định rõ ràng ranh giới giữa sáng tạo của con người và sản phẩm của máy móc? Và quan trọng hơn: khi người viết quá tự tin rằng mình “không dùng AI”, liệu họ có đang vô tình phủ nhận chính sự thật rằng công nghệ đã len lỏi, ảnh hưởng đến cách họ viết, cách họ nghĩ và cách họ tạo ra tri thức?
Có lẽ, thay vì phủ nhận hay tự huyễn hoặc, chúng ta cần một thái độ trung thực và cởi mở hơn: thừa nhận vai trò của AI, đồng thời khẳng định giá trị không thể thay thế của tư duy, kinh nghiệm và cảm xúc con người. Bởi chỉ khi con người biết rõ mình đang đứng ở đâu trong mối quan hệ với công nghệ, chúng ta mới thật sự làm chủ được nó.
Xin cảm ơn.
Anh em đang băn khoăn: “Ơ, bài viết này ai viết thế nhỉ? Có phải AI không?
Xin thưa: Tôi viết đấy! Không tôi thì còn ai? Không lẽ… AI?
Ơ kìa, dạ? Cái gì cơ?
Bạn định chứng minh tôi dùng AI á? Bằng cách gì? Bằng dấu chấm, dấu phẩy à? Hay bằng cách tôi xếp chữ hơi trơn tru quá?
Thú thật nhé, tôi hơi nhột rồi đó. Thế nên, để lấp liếm, tôi sẽ bảo: “Ờ thì… đó là phong cách viết của tôi thôi!”
Phong cách gì ư? Ờ thì… phong cách tương lai đần!
Anh em ạ, AI có thể là công cụ hữu ích, giống như từ hồi xưa ta giặt quần áo bằng tay, nay có máy giặt. Nhưng vấn đề là… đã có người không chỉ mặc áo cho mình, mà còn mặc áo cho máy giặt rồi đó!
Tất cả dòng trên đều nhờ AI viết hết. Do đó vài ngày nữa tôi sẽ lên 1 bài viết có tiêu đề Chí Phèo dùng AI. (Hi vong ko bị ban vì dùng AI hahaha dù sao cx đâu ai biết).
Tiện thể, ae cứ coi đây là 1 danh mục giải trí chill chill trong Hako nhá vì có cãi nhau đến chết thì cx ko chấm hết đc việc này đâu.
62 Bình luận
Sáng tạo là copy-paste. Nhưng copy cái gì, paste cái gì thì phải đòi hỏi, kinh nghiệm, trải nghiệm, kiến thức. Chứ nhìn thế giới bây giờ đi. Nhà nhà làm được game, người người làm được phim, ai ai cũng viết được truyện. Ai cũng copy-paste được. Phim rác thì spam CGI. Game rác thì spam lối chơi. Truyện rác thì spam chuyên sinh.
Người tiêu thụ chúng tôi chả quan tâm nó là gì, và đến từ đâu. Cái chúng tôi là nó dở, và dở đến mức không thể chấp nhận được. Mà người ta thì không học hỏi được gì, bởi vì sản phẩm họ làm ra quá dễ. Cứ spam những cái là mình cho là hay rồi mong người ta đón nhận. Đó là cách tôi thừa nhận vai trò của AI trong cái mớ hỗ lốn này.
??? 😀 ???
Bắt chước ai vậy, muốn làm gatekeeper đời mới à? Giỏi thì làm, không giỏi thì bớt lên tiếng. Đi khắp nơi rồi "hầy lại AI" lúc bị phang vào mồm rồi hỏi sao xui😑
Nhưng thái độ trịnh thượng với thượng đẳng kiểu này vừa chẳng giúp được ai, vừa độc hại vl
Có luận điểm thì làm ơn đưa ra luận cứ
"Lại AI"
Trông bạn cứ như thằng ranh đi dạy đời người khác ấy