Thưa các bạn,
Trong thời đại công nghệ bùng nổ, trí tuệ nhân tạo – đặc biệt là các công cụ viết tự động – ngày càng phổ biến và len lỏi vào đời sống của chúng ta. Từ những đoạn văn ngắn, bài luận học đường, cho đến các tiểu luận học thuật hay thậm chí là tiểu thuyết, AI có thể tạo ra văn bản nhanh chóng, mạch lạc và trôi chảy đến mức nhiều người khó lòng phân biệt được.
Điều thú vị – và cũng đầy mâu thuẫn – là hiện nay tồn tại một tình trạng khá phổ biến: nhiều tác giả, dù trực tiếp hoặc gián tiếp sử dụng AI để hỗ trợ, lại vô cùng tự tin khẳng định rằng mình không hề dựa vào công nghệ. Họ tin rằng văn bản do họ “soạn” hoàn toàn là kết quả của trí tuệ, cảm xúc và công sức cá nhân.
Nguyên nhân của sự mâu thuẫn này đến từ nhiều khía cạnh. Thứ nhất, ranh giới giữa việc “tham khảo” và “dùng AI để viết” ngày càng mờ nhạt. Có người chỉ nhập vài gợi ý để lấy ý tưởng, rồi sau đó chỉnh sửa và nghĩ rằng như vậy thì không gọi là “viết bằng AI”. Thứ hai, yếu tố tâm lý và danh dự khiến không ít người ngần ngại thừa nhận sự can thiệp của máy móc. Họ sợ mất đi cái gọi là “chất riêng” hay uy tín tác giả.
Tình trạng này đặt ra nhiều câu hỏi. Chúng ta có nên xem AI như một công cụ, giống như bút và giấy, hay phải phân định rõ ràng ranh giới giữa sáng tạo của con người và sản phẩm của máy móc? Và quan trọng hơn: khi người viết quá tự tin rằng mình “không dùng AI”, liệu họ có đang vô tình phủ nhận chính sự thật rằng công nghệ đã len lỏi, ảnh hưởng đến cách họ viết, cách họ nghĩ và cách họ tạo ra tri thức?
Có lẽ, thay vì phủ nhận hay tự huyễn hoặc, chúng ta cần một thái độ trung thực và cởi mở hơn: thừa nhận vai trò của AI, đồng thời khẳng định giá trị không thể thay thế của tư duy, kinh nghiệm và cảm xúc con người. Bởi chỉ khi con người biết rõ mình đang đứng ở đâu trong mối quan hệ với công nghệ, chúng ta mới thật sự làm chủ được nó.
Xin cảm ơn.
Anh em đang băn khoăn: “Ơ, bài viết này ai viết thế nhỉ? Có phải AI không?
Xin thưa: Tôi viết đấy! Không tôi thì còn ai? Không lẽ… AI?
Ơ kìa, dạ? Cái gì cơ?
Bạn định chứng minh tôi dùng AI á? Bằng cách gì? Bằng dấu chấm, dấu phẩy à? Hay bằng cách tôi xếp chữ hơi trơn tru quá?
Thú thật nhé, tôi hơi nhột rồi đó. Thế nên, để lấp liếm, tôi sẽ bảo: “Ờ thì… đó là phong cách viết của tôi thôi!”
Phong cách gì ư? Ờ thì… phong cách tương lai đần!
Anh em ạ, AI có thể là công cụ hữu ích, giống như từ hồi xưa ta giặt quần áo bằng tay, nay có máy giặt. Nhưng vấn đề là… đã có người không chỉ mặc áo cho mình, mà còn mặc áo cho máy giặt rồi đó!
Tất cả dòng trên đều nhờ AI viết hết. Do đó vài ngày nữa tôi sẽ lên 1 bài viết có tiêu đề Chí Phèo dùng AI. (Hi vong ko bị ban vì dùng AI hahaha dù sao cx đâu ai biết).
Tiện thể, ae cứ coi đây là 1 danh mục giải trí chill chill trong Hako nhá vì có cãi nhau đến chết thì cx ko chấm hết đc việc này đâu.
62 Bình luận
Từ thời xa xưa, chúng ta, loài người, vượt trội hơn những loài khác không phải vì chúng ta chạy nhanh hơn, hung dữ hơn mà là vì chúng ta có não bộ phát triển hơn.
Trong khi đám thú hoang khác dùng răng và móng vuốt để tranh giành lãnh thổ, thức ăn, thử hỏi tổ tiên chúng ta đã làm gì với một bộ não phát triển. Cãi lý với chúng ư? Không, họ làm việc thông minh hơn. Tạo ra công cụ để hỗ trợ bản thân trên hành trình sinh tồn.
Ban đầu, đó có thể chỉ là vài miếng đá nhẹ tay để ném. Sau đấy là giáo mác, súng ống và cả phi cơ bay trên trời.
Trên hành trình của mình, loài người không ngừng kế thừa và phát triển. Chính vì phát triển, tiếp cận những tri thức và công việc phức tạp hơn, họ mới cần tạo ra những công cụ thông minh hơn. Và trí tuệ nhân tạo, aka AI là một trong số chúng.
Nó là công cụ.
Và nó chỉ là công cụ, có vai trò và mục đích như mọi công cụ khác.
Với AI, chúng ta có thể tổng hợp thông tin cực kỳ nhanh chóng, tìm được câu trả lời cho những câu hỏi khó mà chẳng cần tự tay đi giải, vẽ tranh, làm video, tư duy hộ, tạo ra một con ghệ hay thằng bạn tưởng tượng, tự thẩm,... Nói chung là đủ trò, từ thông minh cho đến kém thông minh.
Và đoán xem, việc được phục vụ tận răng như thế sẽ dẫn đến việc gì nào. Đám chim lớn lên trong lồng sẽ không biết kiếm ăn, người béo phì nằm liệt một chỗ chờ móm ăn sẽ không tự ngồi dậy được. Những kẻ dùng AI thay não sẽ quên mất cách dùng bộ não.
Con người đã tốn biết bao nhiêu công sức để cải thiện trí tuệ, để nâng cao hiểu biết. Ấy mà giờ vì mọi thứ đã quá thuận tiện mà ta lại lười nhác trong cách tư duy, giao toàn bộ cho máy móc. Như vậy chẳng phải đang tự tách mình ra khỏi cái truyền thống kế thừa và phát triển của nhân loại hay sao?
Okay, nếu bạn thấy vấn đề này quá cao xa, vậy hãy bàn về lao động và công cụ nhé.😉
Bởi vì còn lao động thì ta mới biết mình còn tồn tại, còn là con người.
Trong mảng giải trí và văn hóa nghệ thuật cũng thế.
Viết, nó có thể xem là lao động trí óc. Và việc sử dụng AI để viết thay, sửa đổi văn phong, xây dựng cốt truyện thay cho bản thân nó thật sự rất mắc cười.
Bạn muốn người đọc sẽ khen cái gì?
Ui, con AI của bạn văn mượt quá đi~
Cốt truyện con AI bạn nghĩ ra đột phá quá~
Con AI của bạn hiểu cách ve vuốt người ta thật đấy~
Khen như vậy à?
Không cần bàn đến chất lượng sản phẩm đâu. Chỉ việc nhờ người (AI) khác tư duy hộ rồi ăn sản phẩm đã đáng khinh rồi. Nó không khác việc bạn ăn cắp công sức của người (AI) khác rồi mặt dày hưởng thành quả. Lao động trí óc mà không dùng trí óc, nghe có hợp lý không?
Ấy đến đây thì lại có người bảo
“Ơ, tôi cũng có góp sức, có tham gia vào việc tạo ra tác phẩm này.”
Thì bạn ơi, xin nhắc lại AI nó là công cụ chứ không phải đối tác của bạn. Bạn phải sử dụng nó chứ không phải hợp tác với nó. Càng không phải sai khiến nó như nô lệ (vì nó vô nhân đạo quá chứ sao). Bạn viết được bao nhiêu chữ? Nghĩ và triển khai được bao nhiêu phần trăm của tác phẩm? Nếu là kiểu 60, 70% thì xin khiếu, phủ nhận hơn 10, 20% còn lại là công sức của người (AI) khác đã đủ tính là ăn cắp rồi.😊