Tôi có khoảng tầm 2 phút để chuẩn bị các bước. Thậm chí là còn phải làm càng nhanh càng tốt vì chẳng biết khi nào Lauren sẽ quay trở lại đây. Song, cái khóa kéo của chiếc balo bây giờ lại bắt đầu dở chứng. Kì lạ thật, kể từ khi hết bảo hành vào một năm trước thì mày làm ăn như vậy hả? Cái khóa kéo kia.
Loay hoay với nó một hồi thì tôi cũng mở nó ra được. Nhưng xui khiến thế nào mà tay lại run lên không ngừng như người đang mắc Parkinson. Nếu biết như vậy thì sáng nay tôi đã không uống cà phê rồi.
Hít thật sâu, bình tĩnh lại nào. Giờ mà luồng cuống thì khả năng gặp ông bà tổ tiên mất.
“Ờ kia… lọ kem đâu mất rồi ta…”
Trong một khoảnh khác mò mẫn trong chiếc balo của mình, tôi chợt nhận ra lọ kem nền đã không cánh mà bay. Cho dù đã lục tung chiếc balo tôi nghiệp lên thì tôi vẫn chẳng tìm thấy được nó. Lọ kem nền đóng vai trò tối quan trọng trong việc hóa trang lần này vì nó sẽ giúp sẽ giúp cho lớp da hóa trang trên mặt nạ và những bộ phận khác được đồng bộ với nhau. Mất nó, đồng nghĩa với việc tôi sẽ không thể làm gì được và phơi bụng nếu như bị Lauren tóm được.
Ping.
Bất chợt, một thông báo tin nhắn được gửi đến.
Ping. Ping. Ping. Ping
Và kéo theo đó là một lượt thông báo khác được gửi liên tiếp.
Giật mình, tôi vội vã tắt chuông điện thoại nhưng vẫn đánh mắt qua để xem trên màn hình dòng thông báo. Thật hài hước khi thứ đầu tiên hiện lên là tin nhắn của chị Kelen với một câu hỏi:
-Em còn sống không?
Lướt xuống bên dưới, tôi cũng hiểu được tại sao chị ấy lại đặt câu hỏi đó cho tôi.
-Ban nãy, em quên mang theo lọ kem nền rồi. Nó vẫn còn bên chỗ của chị.
-Thôi xong em rồi, quên đồ rồi Hung ơi!
-Có gì thì về anh Manson khâu lại cho nhé, anh chị cũng đã liên hệ dịch vụ mai táng cho em rồi.
-Anh Manson cũng đồng ý với việc khâu miễn phí cho em rồi
-Ảnh nó: “nghĩa tử là nghĩa tận” nên sẽ chăm lo tốt.
Tôi vỗ bộp vào trán của mình sau khi đọc những tin nhắn từ chị Kelen. Có lẽ chị ấy cũng hiểu được tính nghiêm trọng của việc quên đồ lần này mà chuẩn bị sẵn dịch vụ mai táng luôn cho tôi rồi.
Tình hinh này xem ra không ổn rồi, giờ mà mang chiếc mặt nạ kia vào thì chẳng khác gì là “lạy ông tôi ở bụi này” cả. Nhưng nếu dây dưa thêm thì tôi sẽ chẳng còn thời gian mà làm những việc khác nữa, nhất là khi Lauren trở về đây, sẽ rất khó để dụ cô ấy bước ra thêm một lần nào nữa.
Tiếp tục tìm kiếm trong chiếc balo của mình, tôi vớ được một chiếc khẩu trang y tế màu đen đã được sử dụng lúc trước mà quên bỏ đi. Cùng với đó là một chiếc nón lưỡi trai đen. Hai thứ đó cộng với chiếc áo khoác cảnh sát có khả năng sẽ làm được gì đó vào lúc này dù ít hoặc nhiều.
Thú thật, tôi chưa bao giờ là fan của Clark Kent (Sup*rman trong vũ trụ DC), nhưng trong tình huống này thì chỉ còn cách làm theo anh ta mà thôi. Một cặp kính, gỡ ra hoặc đeo vào thì sẽ trở thành một người khác. Nhưng ngược lại với người đàn ông mặc quần đỏ bên ngoài bộ đồ bó kia, tôi phải lựa chọn tháo cặp kính mắt của mình ra mà không có kính áp tròng. Điều đó đồng nghĩa với việc phải hi sinh thị lực. Nhưng không còn cách nào nữa rồi.
“Này, đang làm gì đấy?”
Một giọng nói vang lên từ sau lưng khiến cho tôi giật thốt. Đó là Lauren.
“Vâ…vâng.” Bằng toàn bộ khả năng của mình, tôi chỉnh giọng lại và cầu mong chỉ với một chút khả năng thấp nhất là Lauren sẽ không nhận ra mình.
“Đang làm gì đấy?”
“Tôi… đang định rời đi thôi.”
“Này.” Một cách bất ngờ, cô ấy bước lại cạnh bên và đặt một tay lên vai tôi khiến cho gai óc nổi lên.
Phe này chắc đi xa thật rồi, lạng quạng thì cái bàn tay kia sẽ bẻ cổ tôi mất.
“Có… có chuyện gì… thưa cục trưởng?”
“Không có phận sự thì không được vào đây nhé. Cậu là người mới à?”
Lạy hồn! Bằng một cách thần kì nào đó mà chiêu trò của Clark Kent vẫn phát huy được tác dụng.
“Vâng, tôi sẽ rời đi ngay.”
Như vớ được cọng rơm cứu mạng, ngay khi Lauren bỏ bàn tay ra khỏi vai, tôi đã lập tức quay gót bước đi mà chẳng quay đầu nhìn lại. Sau ngày hôm nay, tôi sẽ chẳng bao giờ vứt đi bất kì cái khẩu trang y tế nào của mình nữa.
Bước đến dãy hành lang, bầu không khí xung quanh có vẻ đã dễ thở hơn nên tôi cũng dần thả lỏng ra. Nhưng bất chợt, lại một tiếng gọi với từ phía sau khiến cho tôi giật mình.
“Này cậu kia, có thấy người trong phòng lúc này đã đi đâu không?”
Đến lúc này, tôi còn chẳng dám quay mặt lại nhìn Lauren mà chỉ lắc đầu.
“Không… thưa cục trưởng.”
“Ok. Không cần phải cứng nhắc như vậy đâu. Mà tên của cậu là gì vậy, lính mới?”
“Là Andy.”
Và Andy sẽ không bao giờ quay trở lại chỗ này vào ngày mai.
Lết được thêm vài bước thì tôi lại nghe được giọng của Lauren đang gào lên ở phía sau cùng với tiếng đập tường cực mạnh. Đại loại mấy câu kiểu: “cái thằng kia trốn đâu rồi!”. “Đang bận rộn mà lại gặp mấy đứa như vầy.”
Thôi xong.
Quả này mà không xử lý khéo thì chẳng còn xương để mà bị đánh mềm mất. Khá chắc là con nhỏ đó sẽ xé xác của tôi ra nếu như biết mình vừa mới bị đánh lừa bởi màn hóa trang đơn giản như vậy.
Bước tiếp theo của kế hoạch là bước được vào phòng tang chứng. Phải đi được vào trong đó thì tôi mới có thê lấy được đồ trong chiếc két kia ra. Morgan thì đã được giấu sẵn ở phía sau lưng của chiếc áo khoác cảnh sát. Lớp vải của nó được độn khá dày và có một ngăn có thể giấu đồ ở giữa hai lớp áo nên tôi đã luồn được con dao vào. Khổ cái là nó khá nặng nên việc di chuyển có hơi cồng kềnh một chút.
JJ biết được chuyện này thì chắc cô ấy cũng chẳng để yên cho tôi đâu. Nhưng việc mang nó theo là cần thiết, vì tôi chẳng còn cách nào khác để cạy két ra một cách nhanh gọn cả.
Và vâng, cái khó ló cái ngu. Ban nãy vì hoảng quá nên thằng này đã lở để quên luôn cái điện thoại trong balo của mình. Giờ thì chẳng có cái để liên lạc với bên ngoài để mà nội ứng ngoại hợp, vớt cái thây của tôi ra khỏi cái nơi quỷ quái này. Chỉ còn có cách trông chờ vào những chiếc đồng hồ trên tường và cầu nguyện cho việc Sharon sẽ xuất hiện để giải vây.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa là ba yếu tố mà kế hoạch lần này không hề có. Cảm giác lần nào làm nhiệm vụ cũng phải đặt cái mạng của mình lên bàn cược thì chẳng tốt tí nào cả.
Mười giờ bốn mươi lăm phút.
Tôi có khoảng 15 phút để hoạt động.
Bước đến dãy hành lang dẫn đến phòng tang chứng, tôi nhìn thấy có một người đang ngồi gác ở bên ngoài. Nếu nhớ không nhầm trong cuộc trò chuyện của hai người khác mà tôi nghe được khi trên đường được Andrew dẫn vào trong, thì tên của người kia là Dylan thì phải.
Khác với những căn phòng còn lại, phòng tang vật cần có chìa khóa thẻ để bước vào bên trong, và ngặt nổi là tôi vẫn chưa thể tìm ra cách nào để lấy được nó. Xử gã Dylan kia là chuyện không thể vì trông hắn to phải đến gấp rưỡi tôi, mà tôi cũng chẳng giống với đám cốt đột nhà trồng mà nhảy vào đó để liều mạng với hắn ta.
Thôi thì phải mượn gió bẻ măng vậy, đám cảnh sát ở đây, ai cũng rén Lauren nên có thể dùng danh của cô ta để dụ gã kia đưa thẻ và bước vào bên trong.
Nghĩ là làm, tội lập tức bước đến trước mặt Dylan.
“Có chuyện gì vậy?” Hắn ta hơi ngước mặt lên nhìn tôi.
“Dylan, Cục trưởng nhờ tôi đến đây có việc. Tôi muốn vào trong để kiểm tra vài thứ.”
“Được thôi. Nhưng anh bạn là ai vậy?” Vừa dứt lời, Dylan đứng thẳng lên nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc. “Tôi làm ở đây lâu rồi nhưng không nhớ được mặt của anh bạn đấy.”
“Tôi là…”
“Dylan!”
Tôi còn chưa kịp dứt câu thì một giọng nói đã vang lên từ sau lưng. Chất giọng mạnh mẽ và nặng nề đó, chẳng ai khác ngoài Lauren.
Quả này thì xong thật rồi! Tôi còn chẳng dám quay lưng lại mà nhìn về phía của cô ta. Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng Lauren sẽ nhai đầu mình vì tôi đã sử dụng tên của cô ta để nói dối.
“Vậng, thưa cục trưởng!” Nét mắt của gã Dylan kia cũng đanh lại, ánh mắt đầy vẻ sợ sệt khi đối diện với cô ta.
“Đưa cho tôi chiếc chìa khóa, và bước ra chỗ khác để tôi có việc vào bên trong.”
Câu nói của Lauren chẳng khác nào một mệnh lệnh. Gã to con kia run rẩy lấy chiếc chìa khóa thẻ đang đeo trước cổ mình và đưa nó tận tay cho cô ta. Ngay sau đó, gã quay bước thẳng về phía hành lang mà chẳng quay đầu nhìn lại. Quả nhiên, áp lực mà Lauren tỏa ra vẫn là quá khủng khiếp.
“Và giờ… đến lượt của cậu đấy.”
Ôi không… Xong rồi!
Ăn một đấm cả nhỏ này thì khéo là tôi hòa làm một với bức tường luôn mất.
“Vâng…” Tôi đáp lại bằng giọng lý nhí.
“Cậu đi được rồi đấy.”
“Hả?”
Vẫn chưa hết bàng hoàng, tôi vẫn đứng yên tại một chỗ.
“Cậu không có thẩm quyền để vào đây, hãy đi ra chỗ khác đi. Luca.”
Luca?
Chẳng phải tôi đã nói với Lauren mình tên là Andy sao?
Và bất chợt, tôi nhận ra tấm thẻ tên trên chiếc áo cảnh sát mà mình đang mặc có một cái tên giả, đó là Luca. Nhưng có điều gì đó không đúng lắm thì phải, chẳng phải tôi chỉ vừa nói tên của mình ra và đáng lẽ Lauren vẫn còn đang ngồi chờ “tôi” ở trong cái phòng nghỉ kia sao?
“Vâng.” Nhưng tôi vẫn gật đầu và lùi về phía sau để Lauren bước lên trên.
Cô ta cầm chiếc thẻ chìa khóa lên bằng tay trái, đặt nó lên máy quét. Thao tác trong có vẻ hơi kì lạ, so với những gì tôi nhớ khi cô ấy pha trà trong căn phòng ban nãy.
Có gì đó không ổn ở người này.
“Này Cục Trưởng Lauren.” Tôi gọi với.
“Có chuyện gì.” Người kia quay mặt lại nhìn tôi. “Chẳng phải tôi đã bảo anh là đi khỏi đây sao, Luca?”
“Cô biết không, Lauren sẽ chẳng bao giờ quay đầu lại nếu như tôi gọi như vậy. Và cô ấy thuận tay phải đấy.” Tôi nhìn thẳng về phía người kia.
Và tất nhiên, những gì tôi vừa nói chỉ là nói xạo. Tôi chẳng hiểu Lauren nhiều đến thế nhưng có lẽ việc thuận tay phải thì là thật.
Nhưng chỉ vậy là đủ rồi, người kia đã đứng nhìn chằm chằm về phía tôi với vẻ bối rối trên gương mặt. Chỉ chờ có vậy, khi cánh cửa của phòng tang chứng vừa được mở ra, tôi đã lao thẳng vào bên trong và cô ta cũng chỉ kịp loay hoay bước vào cùng.
Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, tách biệt không gian bên trong và bên ngoài, tôi và “Lauren có vẻ là giả” nhìn chằm chằm về phía nhau.
“Cô là ai vậy?” Tôi không chần chừ mà hỏi ngay. “Tại sao lại giả dạng Lauren?”
“Luca, tôi cảnh báo cậu một lần cuối…” Cô ta tỏ vẻ vô cùng tức giận, bàn tay siết chặt lại. Nhưng đã đến nước này thì tôi không thể nào lùi bước được.
“Nếu là Lauren, cô phải biết tên của tôi không phải là Luca.”
Và đúng như tôi dự đoán, cô gái kia hoàn toàn im lặng. Nhưng thú thật, tôi chẳng thể nào nghĩ được làm sao lại có một người có thể hóa trang hệt như người thật được. Từ chiều cao, vóc dạng, giọng nói, và cả tính cách đặc trưng, tất cả đều hoàn toàn khớp với Lauren mà tôi gặp. Nếu không nhờ có cái bảng tên kia thì khéo là tôi bị lừa rồi.
Bất chợt, tôi nhìn thấy bàn tay của cô ấy đang đưa về phía sau lưng, bộ dạng lấm lét như chuẩn bị mang thứ gì đó ra để xử lý tôi. Vì vậy, đầu tôi lập tức nảy số.
“Khoan đã, khoan đã. Nếu cô định vào đây để lấy gì đó thì chúng ta cùng phe với nhau.”
“Hở?” Nét mặt của “Lauren giả” trông vô cùng ngỡ ngàng.
“Tôi cũng đột nhập vào phòng tang chứng để lấy thông tin thôi, chứ chẳng phải cảnh sát thật đâu.”
Ánh mắt của cô ta trông vẫn rất dè chừng nhưng bàn tay đã buông hờ ra.
“Cậu, thuộc phe nào?”
Đến đây, cô ta cũng chẳng hề giấu diếm nữa mà nhìn thẳng về phía tôi và hất cằm.
“Tôi cần phải lấy được đồ trong một chiếc két ở đây. Nó là tang vật của vụ cháy ngày hôm qua ở đường Advin, quận 42…”
Soạt.
Ngay lập tức, tôi cảm giác được có thứ gì đó rất nhọn đang được đặt dưới cằm của mình. Thao tác của cô ta quá nhanh nhẹn, đến mức tôi còn chẳng biết được thứ đó là gì thì nó đã xuất hiện ở đó rồi.
Hóa ra là đối thủ chứ không phải là đồng nghiệp à…
“Không được nhúc nhích, đứng yên đó và trả lời câu hỏi của tôi nếu như anh không muốn có vài cái lỗ trên cổ.”
Bị kề dao sát cổ nhiều cũng phần nào khiến cho cảm xúc của tôi bị chai sạn đi nhiều rồi. Mà chẳng biết kiếp trước tôi đã sống tội lỗi như thế nào mà để cho bây giờ liên tục gặp phải mấy con điên “dùng hành động thay cho lời nói” nhiều đến mức này.
“Cô cứ hỏi.”
“Tại sao anh lại nhắm đến chiếc két đó.”
“Thì do tôi cần thứ bên trong.”
Ối ối, cảm giác có thì gì đó đang chọc vào cằm rồi. Vậy là tôi không nên trả lời theo kiểu bất cần như vậy được.
“Cậu cần gì từ chiếc két đó.”
“Thông tin về thuốc, tôi cần nó để cứu một người bạn của mình. Cô ấy đang gặp phải một vấn đề nghiêm trọng… Mà này, đừng có để dao ở vị trí như vậy chứ.”
Nhưng cô gái kia chẳng hề quan tâm đến những gì tôi nói.
“Bạn của cậu? Là một dị nhân?”
“Vâng. Cô ấy là một người quan trọng đối với tôi.”
“Vậy à.” Cô ta lại tiếp tục nâng món vũ khí kia lên và buộc tôi phải ngước cằm lên cao nhất có thể. “Thì ra bọn mày là những đứa đã giết Ryan và đánh bom cả nhà của anh ấy à.”
“Khoan… khoan… khoan… khoan…”
Tình huống bây giờ đã căng thẳng hơn rất nhiều rồi. Tôi thì chẳng thể cùi mắt xuống để nhìn vào mắt của cô ta, và cứ ngước cổ lên thế này thì cũng chẳng trụ được thêm bao lâu nữa mất.
“Tao nói sai à?”
“Không! Tôi không có làm mấy chuyện như vậy. Tôi cũng rất tiếc về chuyện của Ryan nhưng quả thật bọn tôi không liên quan gì đến cái chết của anh ta. Là Viện…”
“Viện?”
“Hạ con dao xuống được không? Tôi đang mỏi cổ lắm rồi.”
Nói đến đây, cô ấy mới dần hạ tay xuống nhưng tôi vẫn cảm nhận được có thứ gì đó vẫn đang chọc vào cằm mình.
Và rồi, khi tôi nhìn vào mắt của cô ấy một lần nữa, ánh đỏ lập lòe khẽ hiện lên. Đó là biểu hiện của một dị nhân. Dù cho cô ta đang nhắm hờ một mắt lại, tôi vẫn cảm nhận được sát khí đang tỏa ra từ bên mắt còn lại.
“Đừng có làm như vậy, Lauren sẽ phát hiện ra chúng ta đấy.”
Tôi nhớ về lời cảnh báo của Sharon và nhắc nhở cô ta, sẽ là một rắc rối lớn nếu như “hàng thật giá thật” bước đến căn phòng này.
“Tại sao lại biết chiếc két được giấu ở đây?”
Không còn cách nào khác, tôi phải thành thật với con nhỏ này nếu không muốn mọi thứ bị dây dưa đến trễ cả kế hoạch.
“Hôm trước, chúng tôi có đến nhà của Ryan để tìm hiểu thêm về nguồn thuốc của anh ta. Dù gì tình hình của phía bọn tôi cũng đang vô cùng nguy cấp rồi. Nhưng khi đến nơi, đã có ai đó cài thiết bị nổ quanh căn nhà và thổi bay tất cả mọi thứ rồi.”
“Ồ, vậy à. Làm sao để tôi tin các người không làm chuyện đó đây.”
“Vì kẻ cày thiết bị nổ muốn bịt đầu mối tất cả mọi thứ… còn tôi chỉ muốn lấy được thuốc thôi… Tôi cũng chỉ muốn cứu bạn của mình thôi…”
Ngay lập tức, cơ mặt của cô ta giãn ra, chậm rãi thu vũ khí về tay của mình. Đến lúc này, tôi mới nhìn ra được thứ đang nằm trên tay của cô ấy. Chẳng phải một con dao gì mà đó là một cây gậy chọc nước đá với một đầu được vót nhọn. Nó là công cụ thường được dùng trong những quầy bar nhưng cái cách mà “Lauren giả” sử dụng nó cũng khiến cho tôi không khỏi rợn người. Bị đâm bằng thứ đó sẽ khá là đau đấy.
Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, con báo Sharon là người đã kích nổ số chất nổ kia nên bọn tôi cũng không hẳn là vô tội.
Giọng của cô gái kia cũng chợt thay đổi, không còn là chất giọng đanh thép của Lauren nữa mà với những âm điệu nhỏ nhẹ và dịu hơn.
“Bạn của anh cũng là…”
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu xác nhận. “Lượng chất ức chế của cô ấy cũng chẳng còn nhiều nữa. Chúng tôi đang phải chạy đua với thời gian.”
“Vậy à, tôi rất lấy làm tiếc.” Nét mặt của cô ta trông có chút đượm buồn.
Bất ngờ, cô ấy đặt một bàn tay lên mặt mình và gần như ngay lập tức, mắt, mũi, miệng… không, phải là toàn bộ gương mặt của cô ấy đã biến mất. Những gì còn lại ở đó chỉ là một mảng da dính liền kéo dài từ trán đến cằm.
“Vô diện?” Trong một khoảnh khắc, tôi lỡ thốt ra câu hỏi đó nên phải vội khua tay. “Tôi xin lỗi, chỉ là hơi bất ngờ quá thôi.”
“Không sao.” Giọng nói kia vẫn được phát ra từ đâu đó dù cho cô ấy không còn miệng. “Mà anh trông cũng chẳng bất ngờ lắm với mấy chuyện này ha.”
“Nhìn nhiều cũng quen rồi…” Tôi gãi đầu.
Từ ngày JJ đến cùng với mấy con hàng giống cô ấy thì tôi cũng chẳng lạ gì với mấy màn thể hiện năng lực của dị nhân như thế này.
“Năng lực hóa trang đó, khá là hữu dụng ha. Tôi có thể biến hình thành bất kì ai mà tôi muốn, kể cả trang phục hay giọng nói của họ.”
Vừa nói, cô ấy vừa chạm nhẹ lên chiếc áo vest đen của mình và nó lập tức biến thành một chiếc áo khoác cảnh sát trông giống hệt với cái của tôi nhưng kích thước thì được biến nhỏ lại để phù hợp với dáng người mặc.
“Ra là vậy.”
Bằng một cách nào đó mà thái độ của con này xoay liền 180 độ, trở nên thân thiện đến đáng ngờ và còn lật bài luôn năng lực của mình cho tôi biết. Cơ mà nó cũng khá là dễ hiểu chứ không giống như con nhỏ nào đó đang nằm bẹp dí trên giường ở nhà.
“Cơ mà có chuyện này, trong cái két đó chẳng hề chứa thuốc đâu. Ryan thường không trữ thuốc ở nhà riêng của mình vì điều đó sẽ khiến cho anh ta trở thành mục tiêu của những dị nhân khác khi họ thiếu thuốc.”
“Vậy sao…”
Dù có chút thất vọng nhưng tôi cũng đã lường trước được chuyện này. Trữ mấy cái thứ đó ở nhà thì nguy hiểm chẳng khác gì bom. Việc JJ lên cơn thiếu thuốc vào hôm trước vẫn còn in sâu trong trí nhớ của tôi, ai mà biết được một con quái thú khi bọn dồn đến đường cùng thì sẽ làm gì chứ.
“Tôi rất tiếc về chuyện đó. Và tình hình hiện tại thì tôi cũng đã mất nguồn cung của mình nên cũng không thể giúp được gì nhiều cho anh. Hôm nay tôi đến đây chỉ là để lấy vài thứ khác trong két cá nhân của Ryan.”
Nói rồi, cô ấy bước đến gần chiếc két sắt kia. Nó được ở một góc dưới sàn nhà, trông khá nặng để có thể nhấc lên. Lớp sơn bên ngoài của nó đã bị cháy xém, nhưng cấu trúc có vẻ khá vững chắc nên đồ vật bên trong có vẻ sẽ không bị tổn hại nhiều.
Tôi cúi người xuống nhìn chiếc két sắt rồi lại quay sang chỗ cô gái kia:
“Cô biết mật khẩu để mở nó không?”
Cô ấy gật đầu.
“4,7,8,0.”
“Vậy cô có thể…”
“Anh mở nó giúp tôi được không?”
Trong thoáng chóc, tôi nhìn thấy bàn tay của cô ấy khẽ run lên.
Tôi gật đầu và vặn theo những con số mình được nghe. Chết thật, sao vụ này thì tôi sẽ thành tội phạm bị truy nã mất.
Ping.
Sau âm thanh nó và một ánh đèn led xanh khẽ nhấp nháy, chiếc két sắt được mở ra. Bên trong nó khá tối nên tôi chỉ biết đưa tay mình vào để lấy những món đồ ra. Có một tập tài liệu và một chiếc hộp nhỏ được đặt trong đó. Đúng như những gì cô ta đã nói, hoàn toàn chẳng có lọ thuốc nào được đặt bên trong đó, tất cả đồ vật chỉ có như vậy.
Ngay khi tôi vừa cầm hai món đồ ra, cô gái kia đã nhanh chóng bước đến và giật lấy chiếc hộp. Nếu vẫn còn mặt mũi để biểu cảm thì tôi khá chắc là cô ta đang vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy món đồ kia. Nó là một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật, dài khoảng một gang tay, rộng khoảng nửa gang. Trên nó có một phần khóa kim loại nhỏ và thiết kế trông giống như một hộp chứa thuốc là hay xì gà.
Với bàn tay vẫn còn đang run run, cô gái kia mở chiếc hộp ra. Tôi nghe được cô ấy khẽ thầm thì gì đó về “chìa khóa” nhưng cũng chẳng thể biết được thứ bên trong là gì. Ngược lại, thứ mà tôi chú ý hơn cả là tập tài liệu giấy kia.
“Này, tôi có thể xem tập tài liệu này không?”
“…”
Cô gái kia vẫn im lặng, chiếc hộp kia đã được mở ra từ lúc nào.
“Này, có chuyện gì vậy?” Không khỏi tò mò, tôi đứng lên và nhìn về phía bên trong của chiếc hộp.
“Tại sao anh lại cất nó ở đây.”
Chẳng phải chiếc chìa khóa gì cả, bên trong chiếc hộp là một lớp vài nhung đỏ cùng với đó là những tấm ảnh nhỏ được xếp cẩn thận trong đó. Tôi có nhìn lướt qua chúng một lượt, có vẻ như nó liên quan đến Ryan và một cô gái nào đó. Vì trông chúng chẳng liên quan gì đến mình nên tôi phẩy phẩy tập tài liệu để gây sự chú ý.
“Nè, tôi đọc tập tài liệu này được chứ?”
“À ừ… Tôi không rõ nó là gì nhưng cũng có thể liên quan đến thuốc ức chế. Hi vọng nó sẽ giúp ích gì đó cho anh.”
Vừa dứt lời, cô ấy để chiếc hộp vào trong túi áo khoác với điệu bộ vội vã.
“Vậy cô cũng cần đến nó chứ. Chẳng phải cô cũng đang…”
“Tôi ổn, tôi đã lấy được thứ mà mình cần rồi.”
Và với một cái chạm tay lên mặt, ngũ quan và mái tóc của cô ấy lại một lần nữa thay đổi. Mái tóc màu nâu lúa mạch của Lauren đã chuyển thành một màu đen tuyền và gương mặt của cô gái kia cũng chuyển thành một bộ dạng đứng tuổi hơn. Nhìn cái cách mà cô ấy biến hình, tôi cảm thấy khá là tiếc cho khoảng học phí mà mình đã đóng cho chị Kelen. Cái năng lực này tuy không biết có ảnh hưởng gì đến khả năng vận động của người sử dụng không nhưng việc có thể hóa thân thì nó khá là phù hợp cho những lúc cần thâm nhập hoặc ám sát gì đó.
Ngay sau đó, cô ấy đã bước ra khỏi cánh cửa khi tôi vẫn còn đang ngỡ ngàng. Thứ duy nhất để lại chỉ là một lời nhắn:
“Chúc anh và bạn của mình may mắn.”
“Vâng…”
Và khi cánh cửa đóng lại, chỉ còn một mình tôi ở trong căn phòng với tập tài liệu đang cầm trên tay. Thú thật thì tôi vẫn chưa thể nào tiêu hóa được những gì diễn ra trong 10 phút với cô gái kia. Cô ấy xuất hiện với bộ dạng của Lauren, suýt thì xiên tôi, lộ rõ năng lực cũng như mối quan hệ với Ryan sau đó lại cầm chiếc hộp ảnh và biến mất. Quả thật là có quá nhiều biến số mà tôi chẳng thể lường trước được trong lần đột nhập này.
“Kệ thôi, đằng nào thì mình cũng chẳng cần phải dùng đến Morgan.”
Giờ thì lượn ra thôi nào.
Nhưng bất chợt, vang từ bên ngoài vào là những tiếng bước chân mạnh mẽ và gấp gáp như thế muốn xé toạc những viên gạch lát trên dãy hành lang. Và…
Rầm!
Một âm thanh va đập khủng khiếp vang lên cùng với đó là một giọng nói đầy giận dữ từ bên ngoài vọng vào.
“Cái con chết tiệt đó! Dám giả dạng ta để bước vào đây!”
Lần này thì tôi khá chắc rằng đó là Lauren, có lẽ cô ấy vửa đấm thẳng vào bức tường của tòa nhà và nó khiến cho cả một khu vực rung chuyển. Người bình thường mà ăn một cú như vậy thì chắc là nát bấy cả người mất.
“Con nhỏ đó đâu!”
Và giờ đây, giọng nói đó vang lên ở ngay phía sau cánh cửa. Chẳng còn nhiều thời gian để suy nghĩ, tôi chui thẳng vào trong một chiếc tủ locker trống và đóng chặt cửa lại. Những tình tiết như thế này vốn chỉ có thể diễn ra trong game, chẳng hiểu sao tôi lại bị vướn vào. Giờ chỉ mong Lauren sẽ trở thành NPC trong game mà để cái mạng của tôi lại thôi.
“Mở ra!”
Ầm.
Sau một tiếng thét của Lauren, cánh cửa là bằng thép dày của phòng vật chứng bị chọc thẳng vào bên trong chỉ bằng một cú đấm của cô ấy. Tôi nhìn thấy cảnh đó qua khe hẹp của chiếc tủ locker, và nó trông chẳng khác nào một trò chơi kinh dị. Sau đó, cô ấy luồn hai bàn tay mình vào lỗ hỏng trên cánh cửa, dùng lực để mở ra một cách thô bạo.
Nhưng âm thanh răng rắc do kim loại bị ép vang lên thật chói tai. Và chỉ trong giây lát, hai khối kim loại kia đã bị biến dạng, tiếng chuông cảnh báo trong phòng tang chứng bắt đầu vang lên cùng với ánh đèn đỏ lập lòe.
“Im!”
Lauren nhăn mặt đầy giận dữ, cô ta đập thẳng tay vào phía chiếc chuông cảnh báo và phá hủy nó ngay lập tức. Bàn tay cô ta siết lại đầy căm phẫn, cảm giác như sẽ xé xác bất kì ai xuất hiện trong căn phòng này.
Tôi cảm thấy rén. Vô cùng rén.
Áp lực tỏa ra từ Lauren hoàn toàn khác với những kẻ kề dao, kề súng vào đầu tôi vì dù gì bọn họ cũng có lý lẽ để nói chuyện. Chứ như con nhỏ đang nổi điên này thì ai mà biết được chứ. Ẩn nắp thật kĩ trong chiếc tủ, tôi đưa tay lên bịt miệng của mình và nín thở, cầu mong cho cô ta sẽ bỏ qua cái locker này.
“Mày đang ở đâu! Cái con nhỏ giả dạng kia! Dám đi lừa cấp dưới của tao rồi bước vào trong đây!”
Cái này là ý kiến cá nhân thôi nhé chứ đứa nào mà dám bước ra để đối diện với con nhỏ này.
Tôi căng mắt ra, nhìn nhất cử nhất động của Lauren. Ánh mắt cô ta liếc một lượt khắp căn phòng, hàm răng nghiến chặt lại cũng với đó là những tiếng nhịp chân gấp gáp. Có một vài viên cảnh sát đang đứng tụ lại xung quanh căn phòng, bọn họ chỉ im lặng và dõi theo mọi thứ bên trong chứ tuyệt nhiên chẳng có một ai dám bước chân vào.
“Biến đi hết đi!” Lauren lại gầm lên, có vẻ cô ấy không còn giữ được bình tĩnh nữa.
Và đám đông kia cũng được giải tán ngay sau đó. Mà kể ra thì làm như vậy cũng đúng khi người mà cô ấy truy tìm là kẻ có khả năng hóa thân hoàn hảo, chỉ cần có thêm một người xung thì cũng khó rồi.
Lauren bắt đầu đi một lượt khắp căn phòng. Đầu tiên, cô ta có vẻ chú ý đến chiếc két sắt bị mở ra (à, do ban nãy tôi quên không đóng lại). Sau khi xem xét nó một lượt thì cô ta đá mạnh vào cánh của của chiếc két khiến cho nó bị sập lại.
Ánh mắt của Lauren liên tục đảo khắp căn phòng, gương mặt cô ta đỏ bừng, một chút sắc đỏ lóe lên trong đôi mắt biểu thị năng lực đang được kích hoạt. Miệng Lauren không ngừng làu bàu những câu chửi rủa còn tay chân thì liên tục lục lọi khắp căn phòng để tìm kiếm.
Dù đang giữa hè và mặc chiếc áo khoác dày, lưng của tôi vẫn lạnh toát vì sợ. Chỉ cần cô ấy mở cánh cửa này ra, mọi thứ sẽ kết thúc.
Song, một chút biểu cảm khó chịu hiện rõ trên gương mặt của, cô ta loạng choạng ôm đầu rồi chống một tay lên chiếc két sắt để giữ thăng bằng.
“Chết tiệt!” Lauren rít lên, sau đó lấy từ áo vest trong ra một chiếc túi da chứa bên trong là những viên thuốc con nhộng làm vật liệu trong suốt. Cô ta ngửa mặt lên trần nhà, đưa viên thuốc gần mũi của mình và bóp nó khiến cho chất lỏng bên trong chảy xuống.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra cả người của Lauren đang không ngừng run rẩy. Và khi cô ấy xoay mặt lại về phía cánh cửa tủ locker, mắt trái của Lauren đỏ lên một cách kì dị. Nó không hề giống như của JJ hoặc Sharon với chỉ ánh đỏ lập lòe, cảm giác nhưng toàn bộ những mạch máu trong con ngươi đó bị vỡ ra vậy.
Bàn tay của Lauren siết chặt lấy phần khung kim loại của chiếc két và khiến cho nó bị bóp méo. Nhìn cảnh đó, tôi tượng tưởng rằng nếu đó là cánh tay của mình thì khéo là mớ xương kia bị nghiền thành một luôn rồi.
Nhưng chỉ vài giây sau, mọi thứ lại trở về như bình thường, Lauren đứng lên như thể chẳng có gì xảy ra. Cô ấy bất chợt lấy ra một cây dùi cui từ thắt lưng ra và… tiến về phía tủ locker mà tôi đang đứng.
“Nó trốn ở đâu rồi!”
Roẹt.
“Hức.”
Chiếc dùi cui cắm thẳng qua cánh cửa tủ như thể một chiếc bút mực cắm xuyên qua tờ giấy và nó gim thẳng vào phần sau của chiếc tủ. Nếu ban nãy không kịp hụp đầu xuống kịp thời thì thứ mà nó xuyên qua đã là hộp sọ của tôi rồi. Thật đáng sợ!
“Con khốn!” Từ bên trong, tôi nghe rõ thấy giọng của Lauren và âm thanh của phần nắm tay cửa chuẩn bị được mở ra.
Liệm.
Sống qua được cái đòn ban nãy thì dễ chứ mà để bị bắt gặp trong tủ thế này thì… xong đời rồi.
Giờ chỉ có phép màu mới có thể cứu được tôi.
“Cục Trưởng!” Một người khác bước đến và gọi to. “Có một chiếc xe bus vừa phát nổ ngay gần chỗ của chúng ta. Phải đi thôi.”
“Hầy, được rồi.” Vừa nói, cô ấy vừa đạp chân vào cánh cửa tủ khiến cho nó bị lõm nhẹ vào trong.
Quả đó là hãm lực lại rồi nhỉ…
Và như thế, tôi thoát được trong đường tơ kẽ tốc. Nhìn ra chiếc đồng hồ điện tử thì nó chỉ đúng con số 11 giờ 2 phút. Cảm tạ Sharon đã chuẩn bị mọi thứ đúng lúc. Lệch thêm một giây nào nữa thì chắc cái mạng tôi phải bỏ lại văn phòng này rồi.
Bước ra khỏi phòng tang vật với tập tài liệu được giấu ở sau lưng áo. Tôi nhìn thấy viên con nhộng mà Lauren đã sử dụng ban nãy đang nằm dưới sàn.
Phải nhặt nó lên thôi.
Và chuồn ra khỏi chỗ quái quỷ này càng sớm càng tốt.


0 Bình luận