Tập 1

Chương 1

Chương 1

Mùa hè tháng 6 năm 2011 ở Thái Nguyên.

Cái nóng thiêu đốt của ban ngày dường như không hề tan biến khi màn đêm buông xuống, mà nó lặn sâu vào những bức tường bê tông, vào mặt đường nhựa, để rồi phả ngược ra không trung một thứ hơi nóng hầm hập, ngột ngạt đến khó thở. Đó là những đêm oi ả điển hình của miền Bắc, khi không khí dường như đặc quánh lại, "đứng gió" hoàn toàn. Những tán cây xà cừ, cổ thụ ven đường đứng im lìm như chết, không một chiếc lá nào lay động.

Trong sự tĩnh lặng tờ mờ của khu phố lúc một giờ sáng, âm thanh duy nhất còn sót lại là tiếng dế kêu từ những bụi cỏ ven tường rào, và thi thoảng là tiếng động cơ xe máy của những người đi làm ca đêm vọng lại từ phía đường tròn trung tâm, nghe xa xăm và lạc lõng. Mùi hương muỗi cháy dở quyện với mùi ngai ngái của hơi đất bốc lên, tạo nên mùi vị đặc trưng của những đêm mùa hè.

Nguyễn Lan Anh mở bừng mắt.

Bóng tối nuốt chửng lấy cô, dày đặc và ngột ngạt đến mức trong một thoáng kinh hãi, Lan Anh ngỡ mình đã bị mù. Cô vội chớp mắt liên tục. Tìm kiếm một dấu hiệu của thị giác. 

Và sau vài giây, cô đã nhìn thấy nó, không phải ánh sáng, mà là sự thay đổi của chính bóng đêm. Nó đang dao động, những đốm nhiễu li ti, mờ ảo bắt đầu xoay vần và tách lớp, rồi tan biến, nhường chỗ cho những đường nét mờ nhạt của trần nhà hiện ra trước mắt. 

Lan Anh vẫn đang nằm ở trên giường. Bàn tay trái đặt trên ngực, nơi trái tim đang đập một cách điên cuồng, dội từng nhịp nặng nề vào xương sườn. Cô há miệng đớp lấy không khí, cổ họng khô khốc nuốt khan một cách khó khăn. Từng thớ cơ đau nhức, rệu rã như thể vừa trải qua một cuộc chạy việt dã dài ở trường học. Chiếc váy ngủ mỏng manh đã ướt đẫm, dính bết vào làn da. 

Lan Anh ngồi dậy, đưa tay quờ quạng xung quanh theo thói quen. Chiếc quạt cây đứng ở góc phòng, thứ vật dụng quen thuộc đưa cô vào giấc ngủ, giờ đã im bặt. Đèn ngủ cạnh giường thì tắt ngấm.

Mất điện. Lại là cái điệp khúc quen thuộc được thông báo nhan nhản trên tivi vào những ngày hè.

Một cơn gió lạnh buốt thổi vào mặt cô, khiến cho Lan Anh ngoái đầu về phía cửa sổ, nhận ra nó đang mở toang. 

Thật kì lạ.  

Đêm qua cô đã đóng nó lại trước khi đi ngủ rồi mà? 

Mặc dù thích để cửa được mở vào những đêm nóng nực như thế này, nhưng hai vị phụ huynh  đã quy định rõ với hai đứa con, luôn cần phải đóng kín chúng trước khi ngủ.

Mặc dù Lan Anh tin rằng sẽ chả có con ma nào có thể nhảy vào phòng mình qua đường cửa sổ, nhưng cãi lời người lớn không phải là một ý kiến hay, nhất là khi họ đang nuôi sống bạn.

Muốn tự do ư, hãy đỗ đại học trước đã nhé.

Lan Anh bước xuống giường, đôi chân trần chạm vào sàn gạch men. Cô chậm rãi tiến lại gần cửa, ngay dưới bàn học, chạm vào gờ, nhìn ra ngoài. 

Bầu trời hôm nay không có một vì sao, bởi những áng mây đen vần vũ đã che kín gần như tất cả, chỉ để lộ ra ánh sáng nhợt nhạt, mờ ảo từ mặt trăng chiếu xuống con ngõ vắng tanh không một bóng người trước mắt.

Ánh sáng lạnh lẽo ấy vô tình khơi dậy một ký ức mà cô đang cố chôn vùi.

"Lan Anh này, cậu có biết rằng trăng hôm nay rất đẹp không…"

Không, nó đã kết thúc rồi, cô không được phép để cho bản thân mình tiếp tục nghĩ về cậu ta, mọi chuyện giữa họ đã kết thúc. Lan Anh vẫn còn có những mục tiêu quan trọng hơn cần phải thực hiện khi vẫn đang là một học sinh cấp ba.

Cô chợt nhớ lại lần cuối gặp Hưng, trước cổng trường. Ánh mắt cậu lúc đó... không còn là ánh mắt của người cô từng yêu. Nó trống rỗng, lạnh lẽo, như một cái hố sâu không đáy.

Cậu nói: "Nếu không có em, anh không biết sống thế nào." Lúc đó cô nghĩ đó chỉ là lời nói quá khích của một người đang đau khổ. Nhưng giờ thì...

Thôi, cô đã hạ quyết tâm, sẽ không nhớ đến cậu ấy nữa.

Khi Lan Anh đóng cửa sổ lại, cô chợt nuốt khan. Cảm thấy cổ họng khô khốc, hai bờ môi dính chặt vào nhau. Chưa bao giờ Lan Anh lại thèm một cốc nước mát đến thế, hi vọng trong tủ lạnh đá vẫn chưa tan.

Cô cầm chiếc điện thoại iPhone 4 trên giường, món quà nhận được bởi thành tích học sinh giỏi năm lớp mười, bật đèn flash, một luồng sáng loé lên, tạo thành một hình nón rung rinh giữa không trung.

Lan Anh mở cửa phòng, bước ra hành lang.

Luồng sáng từ điện thoại quét qua bên trái. Cách phòng cô không xa, là phòng của Tùng, đứa em trai, nó vẫn đóng kín.

Lan Anh bước về phía căn phòng. Cô dừng lại trước cửa, chần chừ một thoáng, rồi áp tai lên mặt gỗ, lắng nghe, bên trong hoàn toàn im ắng. Một sự im lặng nặng nề, tuyệt đối. Không có tiếng ngáy, không có tiếng trở mình cọt kẹt của giường lò xo. Cứ như thể căn phòng đó hoàn toàn trống rỗng.

"Chắc nó ngủ say rồi." Lan Anh thầm nghĩ. Cô không muốn đánh thức em dậy lúc này.

Cô quay người, hướng về phía cầu thang.

Bậc đầu tiên. Bậc thứ hai.

Vẫn là những bậc thang quen thuộc, nhưng thật kì lạ, bởi càng đi xuống sâu hơn, Lan Anh càng cảm nhận được việc nhiệt độ trong môi trường thay đổi như thế nào. Cái nóng hầm hập, ngột ngạt ở tầng hai bị bỏ lại phía sau, nhường chỗ cho bầu không khí mát lạnh phía dưới.

Lan Anh cầm chắc chiếc điện thoại. Ánh sáng yếu ớt của nó chới với giữa khoảng không, chạm tới chân cầu thang.

Con đường phía trước dường như đang giãn ra, dài hun hút. Bóng tối bên dưới không chỉ là sự vắng mặt của ánh sáng, mà nó đặc quánh lại, cuộn trào như một cái miệng khổng lồ đang há to, kiên nhẫn chờ đợi con mồi tự bước vào.

Nhưng cô vẫn bước xuống, tiếng bước chân vang lên chậm rãi, đều đặn, bởi "mày đâu còn là con nít mà phải sợ hãi bóng tối," Lan Anh tự nhủ với bản thân như vậy.

Thịch. Thịch. Thịch

Một âm thanh vang lên bên cạnh, lướt qua vai, hướng lên tầng trên.

Lan Anh giật bắn mình, soi đèn loạn xạ về phía sau lưng.

Chỉ là những bậc thang trống rỗng, không có ai cả.

"Chỉ là tưởng tượng mà thôi, con dở người này." Cô thì thào, giọng run rẩy, cố gắng ép nhịp tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực chậm lại. "Chỉ là tiếng vang thôi. Nhà ống mà."

Cô bước nhanh hơn.

Phòng bếp hiện ra dưới ánh đèn flash chập chờn. Những cái bóng của tủ lạnh, chạn bát đổ dài trên sàn gạch men, tạo thành những hình thù kì dị.

Lan Anh tiến lại gần bàn ăn, với tay lấy bình nước thủy tinh. Dòng nước mát tràn ra khỏi miệng cốc, chảy ướt đẫm cả kẽ tay, nhưng cô mặc kệ, đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch để thỏa mãn cơn khát trong cổ họng.

Chiếc cốc được đặt xuống.

Ánh đèn điện thoại quét qua mặt bàn. Và ở đó, ngay giữa bàn là một con dao gọt hoa quả. Loại dao Thái Lan cán màu vàng. Nó nằm chỏng chơ, lưỡi dao hướng thẳng về phía cô.

Đôi mày Lan Anh nhíu lại. Chẳng phải hôm qua cô đã cất nó vào giá đựng rồi sao? Ai lại lôi nó ra thế này?

Trong vô thức, bàn tay cô vươn ra, nắm lấy chuôi dao.

Một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cô rụt phắt tay lại như thể vừa chạm phải than hồng.

Cán dao... ấm.

Không phải cái nóng của không khí, mà là hơi ấm ẩm ướt của mồ hôi tay. Một hơi ấm còn mới nguyên. Như thể có kẻ nào đó vừa cầm con dao này.

"Meo... o... o..."

Một âm thanh vang lên. Nó nghe giống tiếng mèo, nhưng lại kéo dài, trầm đục và gượng gạo một cách kì quái. Như thể phát ra từ cổ họng của một kẻ đang cố bắt chước loài vật.

Lan Anh buông dao ra, quay ngoắt lại, nhưng ở phía trước cô, chả có gì ngoài bóng tối.

Âm thanh đó tiếp tục vang lên.

Cô ngay lập tức lao vụt về phía cầu thang. Cô chạy, chân trần dẫm mạnh trên đất, tiếng bước chân hòa lẫn với tiếng tim đập thình thịch trong tai.

Lan Anh lao vào phòng mình, sập cửa lại, tay run rẩy vặn chốt khóa

Cô nhảy tót lên giường, trùm chăn kín đầu, co rúm người lại, hai tay bịt chặt tai.

Im lặng.

Không có tiếng bước chân đuổi theo. Không có tiếng đập cửa.

"Chỉ là mèo... Chỉ là mèo hoang mà thôi..." Lan Anh lầm bầm trong chăn. Cô ép mình phải tin vào điều đó. Cô là một cô gái yếu đuối, cô có quyền sợ hãi, nhưng cô không được phép nghĩ đến trường hợp tệ hơn

Sự căng thẳng tột độ rút cạn sức lực của Lan Anh. Cô nằm co quắp, mắt mở trừng trừng một hồi lâu, cho đến khi sự mệt mỏi  đánh gục lý trí, khiến cô lịm đi trong nỗi sợ hãi chập chờn.

Rè... Rè...

Tiếng chuông điện thoại rung lên bần bật trên đệm, kéo cô trở lại với thực tại.

Lan Anh choàng tỉnh. Cô vội đưa tay cầm lấy nó. Màn hình sáng lóa hiện lên con số: 03:00.

Tên người gọi: Mai.

Đứa bạn thân nhất. Lan Anh nhíu mày khó hiểu. Dù đã hẹn đi nghỉ mát cùng gia đình nó sau ba ngày nữa, nhưng việc gọi vào lúc nửa đêm thế này là hoàn toàn vô lý, ngay cả khi họ có ý định xuất phát sớm.

Cảm giác bất an cuộn lên trong lòng. Lan Anh nhấn nút nghe.

"Mai à? Có chuyện gì vậy mày? Sao lại gọi giờ này?"

Đầu dây bên kia, những âm tiết rời rạc, phẳng lì vang lên. Nó là một âm thanh kì lạ, nghe vô hồn như được phát ra từ một cỗ máy cũ kỹ hay một người đang cố hết sức nén lại mọi cảm xúc.

"Dù hắn có nói bất cứ điều gì, thì cũng không được phép mở cửa."

Chỉ một câu, sau đó là sự im lặng. Cuộc gọi đã kết thúc.

Lan Anh sững sờ, kinh ngạc đến mức không kịp phản ứng. Cô nhìn vào màn hình, cố gắng bấm gọi lại, nhưng chỉ nhận được dòng thông báo: Không có tín hiệu, biểu tượng cột sóng ở góc trên đã biến mất.

Ngay lúc này, một âm thanh vang lên.

Cốc. Cốc. Cốc.

Tiếng gõ cửa khô khốc, nhẹ nhàng phá tan sự tĩnh mịch của căn phòng.

"Lan Anh? Con dậy chưa? Mở cửa cho bố nào."

Giọng nói ấy. Giọng của cha cô.

Tại sao ông lại ở đây vào giờ này. Chả phải cha mẹ đã nhận lời đi ăn cưới người anh họ ở tận Tuyên Quang ngày hôm qua, và theo lịch trình thì phải sáng mai mới về cơ mà.

"Bố?" Cô thì thào, mang theo sự ngờ vực. "Sao bố lại về giờ này? Mẹ đâu rồi ạ?"

Giọng nói bên ngoài dịu dàng và mang theo chút mệt mỏi: "Mẹ muốn ngủ lại một đêm để tâm sự với dì Hoa con ạ. Chuyện đàn bà í mà, bố lo cho hai đứa nên về trước. Vừa mở cửa vào thì thấy mất điện. Lên lên đây xem chúng mày thế nào. Mở cửa đi con."

Lan Anh đứng im. Lời cảnh báo vô hồn lúc nãy đang vang vọng trong đầu cô: "Tuyệt đối không được mở cửa phòng."

Cô lưỡng lự. "Thế… thế còn Tùng ạ? Sao bố không vào phòng nó trước?" Tùng, em trai cô, kém cô bốn tuổi.

"Bố gọi nó rồi. Nhưng có vẻ như thằng ranh đấy ngủ say lắm, không thấy trả lời gì cả. Nên bố quyết định kiểm tra con trước đã. Mở cửa đi nào."

Lan Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ, ánh mắt căng như dây đàn. Có lẽ nào Mai đang bày trò chơi khăm? Con bạn thân mê truyện kinh dị này thậm chí đã từng bày ra trò thử thách, bằng việc rủ cô đi bộ cùng nó qua nghĩa trang ở ngoại ô thành phố lúc nửa đêm, hồi hai đứa đang học cấp hai. Chắc chắn đây là một trò đùa, một sự sắp đặt kỳ công... nhưng tại sao lại là đêm nay, và tại sao Mai lại biết trước rằng sẽ có người gõ cửa?

Lan Anh chợt nhớ lại nội dung của một bộ phim kinh dị mà cô đã xem cùng Mai, nói về một sinh vật ngoài hành tinh, có khả năng giả dạng người thân của nạn nhân nhằm mục đích tiếp cận họ.

Được rồi, thật vớ vẩn, đây là đời thực, chứ không phải trong một bộ phim, để trí tưởng tượng bay quá cao thì chả hay ho gì.

Nhưng cô vẫn quyết định thử một chút, cũng không hại gì cả. Lan Anh nghĩ vậy.

Áp sáp tai vào cánh cửa, cô thì thầm: "Bố... Bố đừng giận chuyện con với Tuấn nữa... Con thề là hôm đấy bọn con chưa làm gì bậy bạ cả... Bố tin con đi..."

"Thôi được rồi, ở tuổi của mày thì bố cũng… mà nói chung là bỏ qua đi!" Giọng nói ngoài kia chợt cao lên, ngắt lời cô với vẻ khó chịu. 

"Mày cần tập trung vào việc học. Năm sau tốt nghiệp rồi con ạ. Thằng Tuấn thì cha mẹ nó cũng muốn nó tập trung vào việc học, không có yêu đương chơi bời gì hết."

Lan Anh im lặng, cảm thấy một luồng không khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng mình.

Người bạn trai cô nhắc đến, mối tình đầu của cô, người từng khiến cô lao vào những cuộc cãi vã gay gắt với cha mẹ, tên là Hưng.

Và cô nhớ cả sự nghiêm khắc, quyết tâm của cha cô, khi từng chỉ thẳng tay vào mặt cậu, nói rằng hãy tránh xa con gái ông ra, đừng có nghĩ đến việc yêu đương gì với nó bây giờ cả.

Ông không thể nào quên tên của cậu ta chỉ sau một tháng được.

Vậy thì, kẻ đang đứng ngoài cửa, tự nhận mình là cha cô, là ai?

Rồi Lan Anh ngửi thấy một mùi hương kì lạ, khét như mùi khói, hay nhang cháy, thoáng qua rồi biến mất ngay lập tức.

Cô từ từ lùi lại, nhưng chợt ngã dúi dụi, có vẻ như cô vừa vấp phải vật gì đó dưới chân mình.

Là con gấu bông màu vàng cô thường ôm khi đi ngủ.

Phần chân trái của nó đã biến mất, và cắm ngập sâu vào lồng ngực nhồi bông của nó là một con dao.

Lan Anh run rẩy rút nó ra, nhìn vào lưỡi dao, cô sững người.

Đây là một con dao nhựa màu trắng, loại dao rẻ tiền, mỏng manh thường kèm theo trong các hộp cơm hộp hay bánh sinh nhật. Lưỡi dao hình răng cưa, cong vẹo đi, có vẻ như bởi lực đâm mạnh bạo vào lớp bông dày.

Dính trên cái lưỡi nhựa trắng toát ấy là một chất lỏng màu đỏ sẫm, đã bắt đầu khô  lại.

Là sơn ư? Hay là mực đỏ?

Lan Anh đưa lưỡi dao lên mũi, hít một hơi.

Ngay lập tức, mùi tanh nồng, ngai ngái xộc thẳng vào khoang mũi, kích thích dạ dày cô quặn thắt lại. Một mùi vị kim loại rỉ sét đặc trưng không thể nhầm lẫn.

Là máu.

Lan Anh buông tay ngay lập tức. Con dao nhựa rơi xuống sàn, nảy lên một cái nhẹ rồi nằm im lìm. Tiếng rơi của nó nhỏ xíu, nhưng trong tai Lan Anh lại như tiếng sấm nổ.

Cô lùi lại, lưng đập mạnh vào cạnh bàn học. Cơn buồn nôn dâng trào nơi cuống họng, chặn đứng tiếng hét kinh hoàng chỉ chực thoát ra.

"Có chuyện gì đấy, con." Giọng nói bên ngoài lập tức trở nên gấp gáp, đầy lo lắng. "Có gì trong phòng vậy? Mở cửa ra cho bố, mở ra đi."

Cô lắc đầu lia lịa, tim đập thình thịch như muốn xé toang lồng ngực. Chuyện quái gì đang xảy ra trong căn phòng này? Cái gì đã diễn ra đêm qua khi cô ngủ?

Tiếng gõ cửa và tiếng gọi tiếp tục vang lên dồn dập. Cùng lúc đó, chiếc điện thoại trên giường lại rung lên. Cô lao tới, vồ lấy điện thoại. Nhìn vào màn hình, vẫn là số của Mai.

"Mai! Mai! Mày có ở đấy không? Trả lời tao đi! Trả lời!"

Giọng nói vô hồn lúc trước vang lên: "Tuyệt đối không được mở cửa, không được mở."

Lan Anh nắm chặt điện thoại, cô gào lên trong cơn giận dữ và hoảng loạn. "Mày bị điên à? Trả lời tao đi! Đừng có lải nhải mãi một câu nói nữa!"

Giọng nói kia im bặt. Sự im lặng khiến cho Lan Anh cảm thấy sợ hãi, trong tình trạng này, đây có thể là đồng minh duy nhất mà cô có, cô tự nhủ bản thân cần phải trấn tĩnh lại.

Được rồi, được rồi, phải bình tĩnh.

Rồi cô chạm vào nút gọi lại, chờ đợi, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng nhấc máy, Lan Anh mới có thể thở phào, cô vội vã nói tiếp.

"Làm ơn, làm ơn, trả lời tôi đi, cậu là ai? Cậu đang muốn nói gì với tôi."

"Tôi là bạn của cậu." Giọng nói khô khốc đáp, rồi im lặng. Điện thoại tiếp tục rơi vào tình trạng mất sóng.

Lan Anh quăng cục gạch vô dụng đó trở lại giường.

"Lan Anh! Con đang nói chuyện với ai ở bên trong đấy? Mở cửa ra!" Giọng nói bên ngoài vang lên một cách gấp gáp.

"Ông là ai?" Lan Anh hét lớn.

Sự im lặng bao trùm trong thoáng chốc. Sau đó, là một tràng cười sằng sặc, nghe vừa bực dọc lại vừa như đang bỡn cợt.

"Ơ hay, cái con ranh này, mày đang nói vớ vẩn gì vậy. Bố mày đây mà, mày sống với bố từ khi đẻ ra đến giờ, chứ phải tao vứt mày đi cho nhà khác nuôi rồi mới nhận lại ngày hôm qua đâu!"

Cách nói chuyện này, cái khiếu hài hước từng khiến nhiều người phải cười lăn cười bò này, rất giống cha cô, rất giống. 

Vậy thì đây hẳn là.

Đúng vậy, có lẽ cô đã quá căng thẳng, đã nghĩ ngợi quá nhiều về giọng nói vớ vẩn kia. Rất có thể đấy không phải là Mai, mà là một kẻ nào đó tình cờ có được, hoặc trộm được điện thoại của cô ấy, rồi quyết định bày trò phá phách khi xem qua danh bạ. Còn nếu như là Mai thì ngày mai nó sẽ biết tay cô.

"Lan Anh, ai ở trong đấy đấy? Có phải thằng Tuấn không?" Giọng nói lại vang lên, kéo cô trở lại thực tại.

Cô liếm môi, nuốt nước bọt. Phải, đây là đời thực, không phải phim. Cô không thể cứ đứng im mãi được.

"Chỉ có mình con ở trong này, và cậu ta không phải tên Tuấn, bố nhớ nhầm rồi," cô đáp.

"À, à đúng rồi, nó là… nó là thằng Hưng, mà có quan trọng gì! Mày định giới thiệu nó là con rể của tao chắc!" Giọng nói ngoài cửa cười lớn. "Thôi, mở cửa ra xem nào, mày đang giấu bố cái gì bên trong hả?”

Đúng vậy, đây chắc chắn là cha cô. Không còn gì để nghi ngờ. Sự căng thẳng đã làm cô rối trí. Đồng thời, Lan Anh cảm thấy nhiệt độ trong phòng đang tăng lên, 

Là do tâm trạng của cô ư? Không, không phải. Cái nóng này là thật, nó hầm hập và có mùi gì đó, một mùi gì đó đi kèm, nhưng Lan Anh không biết rõ đó là mùi gì.

Cô hít một hơi sâu, định đưa tay về phía chốt cửa. Nhưng rồi chợt khựng lại, bởi một suy nghĩ vừa loé lên trong đầu.

"Bố ơi," cô nuốt nước bọt, bình tĩnh nói. "Còn thằng Tùng, hôm nay nó dám chạy đi chơi game cùng đám bạn ở quán ông Hoà đấy."

Có tiếng khịt mũi vang lên, giọng nói ngoài cửa tỏ vẻ phớt lờ. "Ôi, bố đã cảnh cáo rồi mà thằng ranh con đấy vẫn… thôi kệ đi, dù sao thì vừa mới bắt đầu được nghỉ hè, cho nó đi chơi cùng mấy thằng bạn vài ngày cũng được."

Lan Anh hoàn toàn im lặng, cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa, hạ tay xuống, lùi lại ra xa khỏi nó.

Bởi vì, lý do duy nhất khiến cô phải ở nhà cùng Tùng hôm nay, mà không được đi ăn cưới cùng cha mẹ, là vì hơn mười ngày trước, Tùng bị một chiếc ô tô đâm phải. Một chân của nó bị gãy, đang trong tình trạng phải bó bột. Và chỉ mới được đưa về nhà từ bệnh viện ba ngày hôm nay.

Tùng không thể đi đâu hết.

Kẻ đằng sau cánh cửa biết tên của Hưng, dù trước đó hắn đã nhớ nhầm. Nhưng lại không biết về việc Tùng không thể đi chơi game được.

Hắn là ai? Là ai?

Lan Anh ngồi thụp xuống đất, ôm chặt lấy đầu mình, cô không biết phải làm gì tiếp theo nữa. Rồi cô bấm mạnh vào bắp tay, để chắc rằng đây vẫn đang là thực tại.

Cơn đau giúp cô biết rằng nó không phải một giấc mơ.

Và ở bên ngoài, tay nắm cửa bắt đầu xoay chậm rãi. Cạch. Cạch.

Những lời lẽ nhẹ nhàng ban nãy đột ngột biến mất, nhường chỗ cho sự gắt gỏng khô khốc, dội thẳng vào mặt gỗ.

"Có gì trong phòng vậy? Mở cửa ra cho bố! Mở ra ngay!"

Lan Anh lắc đầu quầy quậy, nước mắt trào ra. Cô đưa tay bịt chặt miệng để không bật ra tiếng nấc.

"Lan Anh! Mày có mở không thì bảo?"

Thình thịch!

Cánh cửa gỗ rung lên bần bật. Một lực mạnh vừa tông vào từ bên ngoài.

"Tao đếm đến ba! Mày không mở là bố phá cửa vào đấy!"

"Một!"

Sự hoảng loạn bùng nổ trong đầu Lan Anh. Hắn sắp vào. Hắn sắp phá nát cánh cửa mỏng manh này. Cô nhìn xung quanh căn phòng, tìm kiếm một đồ vật hữu dụng để làm vũ khí, từ bàn học, tủ sách, cho đến giường ngủ. Nhưng không, nơi này chả có thứ gì đủ sắc bén hay cứng cáp. Cô không thể sử dụng mấy cây bút để đánh lại hắn.

Cô cần phải trốn.

"Hai!"

Cửa sổ.

Nghĩ là làm. Lan Anh lập tức lao về phía cửa sổ, mở cửa, hai tay bám chặt vào khung gỗ, nhoài người nhìn xuống.

Dưới ánh trăng nhợt nhạt, khoảng sân bê tông bên dưới hiện ra trước mắt. Căn nhà này được cha mẹ cô thiết kế đặc biệt kiên cố để chống trộm, tầng hai cao hơn hẳn so với những ngôi nhà bình thường, tường trát phẳng lì, không có gờ bám, không có ban công chìa ra.

Lan Anh nhìn xuống khoảng không đen ngòm bên dưới, và cơn chóng mặt ập đến tức thì. Dạ dày cô thắt lại, cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng. Cô vốn mắc chứng sợ độ cao từ bé. Trong mắt cô lúc này, mặt đất không phải là lối thoát, mà là một cái miệng khổng lồ đang chờ đợi để nuốt chửng những kẻ sẩy chân. Nếu nhảy xuống từ độ cao này mà không có kỹ năng, nhẹ thì gãy chân, nặng thì...

Và rồi, một ý nghĩ khác, một ý nghĩ kinh khủng, vụt qua đầu cô.

Tùng.

Thằng bé đang ngủ ở phòng bên cạnh. Nó đang bị gãy chân. Nó đang bất động, vô hại và hoàn toàn không có khả năng tự vệ.Nếu cô nhảy xuống, nếu cô may mắn thoát được và chạy đi tìm người giúp, thì trong khoảng thời gian đó, "thứ" đang đứng ngoài cửa kia sẽ làm gì?

Hắn sẽ tìm đến Tùng.

Hình ảnh em trai mình bị kẹt trên giường, gào khóc trong vô vọng khi cánh cửa phòng bật mở khiến tim Lan Anh đau nhói. Cô không thể bỏ mặc nó. Cô là chị. Cô không thể hèn nhát chạy trốn một mình.

"Ba!"

Tiếng quát cuối cùng vang lên, kéo theo tiếng gỗ răng rắc như sắp gãy vụn.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!