Bi sầu
Người Trời AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 02

0 Bình luận - Độ dài: 1,001 từ - Cập nhật:

Hazie, vương quốc thịnh vượng nhất với việc có nhiều thương buôn đến, đứng đầu trong 4 vương quốc.

Ngay khi được dịch chuyển, người dân vương quốc đứng tụ tập xung quanh bệ dịch chuyển, được chào đón nồng nhiệt đến mức kì lạ.

Họ đứng trong một tòa lâu đài lớn nguy ngoa được trang trí lộng lẫy, nhìn không khác gì một kiến trúc của thế giới.

"Xin chào các vị dũng sĩ, ắt hẳn các vị là những người đến từ 'trái đất' đúng không ạ?". Một ông lão hiền từ với nụ cười nhìn đến.

Nghe đến hai chữ 'trái đất' khiến họ bàn tán xì xầm to nhỏ.

"Sao các người biết chúng ta đến từ trái đất, các ngươi là ai?!". Cô gái dõng dạc lên tiếng.

"Xin đừng sợ, tôi là học giả của vương quốc này, tên tôi là Albert, chúng tôi là con cháu của những vị dũng sĩ trước, được dặn mỗi 500 năm phải đi đón tiếp các vị dũng sĩ mới". Albert điềm đạm nói ra.

"Cái gì? 500 năm trước, ý ông là sao?"

Đám đông trong nhóm cũng bắt đầu đặt câu hỏi.

"Cái gì vậy, ông ta có ý gì vậy, tức là 500 trước đã có người đến trước chúng ta sao?."

"Nếu vậy thì thời gian trôi lâu như thế mà không đánh bại được quỷ vương sao?"

"Đừng nói mấy chuyện đó nữa, mấy người nhìn xung quanh xem, mọi thứ trông như thời trung cổ ấy, mấy người từ trên kia là quý tộc đúng không?".

Nghe vậy, mọi người đồng loạt nhìn lên trên các bục đứng, vô số quý tộc nhìn xuống với ánh mắt khinh thường và có phần chế giễu, khác hẳn với những thường dân đứng phía dưới, họ niềm nở tươi tắn với hy vọng nhìn các vị anh hùng sẽ cứu rỗi , giải thoát họ khỏi ma vương đã tồn tại hàng ngàn hàng triệu năm.

"Thưa dũng sĩ, ở đây, mỗi 500 năm, các vị sẽ được cử đến đây để cùng chống lại ma vương, hiện tại trong lục địa amesia này, vùng đất của quỷ vương đã chiếm tới một nửa của lục địa, trong đó nhân loại chúng ta đang chen chúc với nhau trong một nửa lục địa còn lại".

Khi nghe đến một nửa lục địa nằm trong tay của quỷ vương, đa số mọi người trong nhóm dũng sĩ đều hỗn loạn, ai nấy cũng cho rằng quỷ vương đã mạnh như vậy, nếu muốn đánh bại quỷ vương phải mất thêm bao lâu thời gian nữa chứ.

Những người còn lại thì bĩnh tĩnh phân tích, có thể thấy họ chắc chắn sẽ là những người có tố chất nhất trong việc làm dũng sĩ.

Albert lẳng lặng đánh giá từng người một, tính toán ai đáng để đào tạo, ai sẽ bị đào thải.

"Ta có câu hỏi". Một chàng trai thân hình tương đối với chiếc kính đen kêu to.

"Xin hãy hỏi đi ạ". Albert liếc nhìn đánh giá.

"Nếu chúng tôi đang ở lâu đài, thì quốc vương đang ở đâu, không thể nào một việc trọng đại như này lại thiếu người đứng đầu vương quốc này được". Mọi người thay nhau kêu "Đúng rồi, quốc vương đâu rồi chứ", "Chuyện hệ trọng như vậy lại không có ông ta sao".

Cô gái cùng một số người khác nhìn đám kia với ánh mắt thương hại, thương hại chỉ biết hùa theo, không dám lên tiếng mà phải chờ người khác.

"Quốc vương của chúng tôi trong vài năm trước, khi phe quỷ vương tiến đánh, nhờ có ngài ấy ra sức chống đỡ mới đảm bảo an toàn cho vương quốc, đổi lại cơ thể ngài ấy trở nên suy nhược bởi lời nguyền của quỷ vương, nên tôi thay mặt cho ngài ấy đón tiếp các vị". Ông cúi đầu xuống tạ lỗi.

"Vậy giờ chúng tôi phải làm gì?" Cô gái lên tiếng.

"Chắc hẳn mọi người đã biết được nghề nghiệp của bản thân, nhưng chúng tôi vẫn chưa biết, nên tôi xin mọi người chút thời gian để chúng tôi giám định nghề nghiệp của các vị". 

Ông ta vẫy tay, từ phía sau đẩy lên một quả cầu thủy tinh trong suốt, nhìn nó lung linh đến lạ.

"Xin các vị từng người đặt tay lên quả cầu này, nó sẽ giúp giám định nghề nghiệp của các vị".

"Có lộ thông tin nào khác ngoài nghề nghiệp không?".

"Không ạ, tôi xin đảm bảo điều đó".

Tuy nói là vậy, nhưng cô vẫn quyết định làm theo, kế tiếp là lần lượt từng người cũng đặt tay lên quả cầu đó.

Bên trái là nghề nghiệp liên quan đến chiến đấu, bên phải là nghề nghiệp liên quan đến đời sống.

Khi đến đây là 623 người, trong đó nghề nghiệp liên quan đến đời sống đã chiếm đến 574 người, chỉ có 58 người có nghề nghiệp liên quan đến chiến đấu.

Đến lúc này, những quý tộc và thường dân đã bắt đầu bàn tán mạnh mẽ.

"Chuyện gì vậy, chẳng phải lần này nghề nghiệp chiến đấu thấp đến vậy sao?"

"Đúng vậy, 500 năm trước có hơn 200 người có nghề nghiệp liên quan đến chiến đấu cơ mà, sao lần này lại ít thế?"

"IM LẶNG". Albert nói siêu lớn, tưởng chừng như đang dùng loa phóng thanh để nói vậy.

Mọi người đều ôm chặt tai do tiếng nói của Albert vừa nãy.

"Tôi đã nắm được nghề nghiệp của mọi người, bây giờ có lẽ mọi người đã mệt, bây giờ theo sự hướng dẫn của những lính canh, mọi người sẽ được đến phòng nghỉ của mình, một phòng sẽ ở tối đa được 4 người, xin lưu ý điều đó". Albert ra hiệu cho các lính gác đứng sẵn từ các góc di chuyển.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận