Bi sầu
Người Trời AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 01: Chuyện gì đang xảy ra? Thế giới mới?

0 Bình luận - Độ dài: 2,367 từ - Cập nhật:

"Cái quái gì vậy, hắn dám đánh cắp tinh thể năng lượng của chúng ta sao?" .

"Nhưng tinh thể to như vậy, bằng cách nào cơ chứ".

"CÁC NGƯƠI LẢM NHẢM GÌ NỮA, ĐUỔI THEO".

Hôm đó, tiếng gào thét, tiếng bước chân và tiếng vũ khí va chạm liên tục không ngừng.

Một bóng đen lướt nhanh trong khu rừng tối chỉ le lói vài tia sáng.

Bóng đen đó lướt nhanh đến một khu vực, hắn dừng lại cùng cô gái được bế theo kiểu công chúa.

"Chuẩn bị nào, khi anh  mở cánh cổng, em hãy tiến vào đó". Giọng hắn thở hổn hển mà nói ra.

"Còn anh thì sao? Em không muốn anh ở lại đây, anh sẽ bị bọn chúng giết mất". Cô gái nói với hắn đầy sự lo lắng và sợ hãi.

Hắn lấy ra một quả bi nhỏ, truyền năng lượng vào đó, BÙM.

Tinh thể hiện ra, lơ lửng trên không trung, hắn di chuyển tinh thể đến giữa cánh cổng, xung quanh cánh cổng có 10 viên tinh thể khác.

Hắn khởi động trận pháp, hoa văn dưới đất sáng lên, một cánh cổng bằng đá hiện ra, cánh cổng là một vòng xoáy, không biết nó sẽ dẫn đến đâu, không ai biết được.

"Cổng đã mở rồi, ĐI ĐI". Hắn hét vào mặt cô gái.

"Không được, anh cũng phải đi cùng em!". Cô ôm lấy hắn, muốn ôm thật chặt nhưng thân thể bị thương, dường như không có sức lực.

"Anh cũng đã đoán trước được điều này rồi, làm ơn, anh cầu xin em, hãy đi đi". Giọng hắn nghẹn ngào, nhìn thẳng vào cô gái.

"Không được! Nếu em đ-". Chưa kịp nói hết câu, cô gái bị hắn đá thẳng vào bụng, lực mạnh đến mức khiến cô theo quán tính bay vào cánh cổng.

"Đây chính là kết cục tốt nhất cho cả hai ta". Hắn biểu đạt một loại cảm xúc khó tả, giọng hắn run rẩy, nhưng tại sao hắn lại nở một nụ cười mãn nguyện?

Trước đó.

Ngày 14 tháng 11 năm 2024 vào lúc 11h50.

"Ăn cơm lạnh đúng là đau dạ dày quá mà, mình ghét mùa đông, hầyyy". Tôi thở dài không phải vì lý do gì nhiều, tại vì ăn quá nhiều ấy mà.

Sau khi ăn xong, tôi lết thân xác đến chiếc giường ấm cúng, lấy chiếc điện thoại vừa sạc được một nửa thì có một âm thanh kì quái vang lên.

"Xin chúc mừng, bạn chính là một trong những người đủ tiêu chuẩn tham gia giải cứu thế giới". Âm điệu được phát thẳng trong đầu tôi, tôi còn tưởng là âm thanh từ điện thoại.

Đang nằm trên giường, bỗng chốc mọi thứ thay đổi trong tích tắc, tôi đã ở nơi nào đó mà tôi không hề biết.

Một nơi không hề có ánh sáng, mọi nơi đều tối tăm, duy chỉ có tôi là đang phát sáng.

Tôi hoảng loạn chạy đủ hướng, gọi thật nhiều cái tên mà tôi có thể biết.

"MẸ ƠI!!!! BỐ ƠI!!!! CHỊ UYÊN!!!! NHƯ!!!! CÓ AI KHÔNG TRẢ LỜI TÔI ĐI!!!!". Không một ai đáp lại.

"Xin hãy đặt tên cho người dùng của bạn". Một cửa sổ trông rất hiện đại hiện lên trước mặt tôi.

Ban đầu tôi định đặt tên nào đó thật ngầu, nhưng tôi nghĩ "Đây là xuyên không sao? Mình đã chết rồi hả?" Hàng vạn suy nghĩ tiêu cực chạy loạn trong đầu tôi không ngừng nghỉ.

"Bình tĩnh lại nào". Tôi tự trấn an bản thân, tuy vậy nhưng vẫn không thể khiến tôi hết hoảng loạn được.

"Nếu đã đặt tên, thì không thể đặt bừa được, mình muốn có tên nào thật hay và ngầu một chút, nên đặt là gì nhỉ?". Trong lúc tôi mải mê suy nghĩ, mà không nhận ra thời gian đang đếm ngược.

"Bạn đã đặt tên cho nhân vật [Triệu Nguyên Tuấn Phong], xin hãy xem qua thuộc tính của bản thân". Âm thanh máy móc vang lên.

"Cái gì!? Mình còn chưa đặt tên nữa mà, sao thuộc tính của mình, LẠI THẤP QUÁ VẬY!!!!!".  Tôi bực bội hét lên, không chỉ bực vì thuộc tính thấp, mà vì còn chưa kịp đặt tên cho nhân vật của bản thân.

Thông tin nhân vật.

Tên: Triệu Nguyên Tuấn Phong.

Biệt danh: Không có

Nghề nghiệp: Không có

Thuộc tính:

Sức mạnh: 25.

Tốc độ: 40.

Trí tuệ: 42.

Ma pháp: 0.

"Sao không có cái nào hơn 50 hay trên 100 hết vậy, tuy là mình ít thể dục thể thao, nhưng không nên mức này mới đúng chứ nhỉ".

Trong khi đó, thế giới bên ngoài đang náo động vì lượng lớn dân số thế giới đã biến mất, hầu hết đều sinh năm 2006.

Chỉ sau vài phút, hàng trăm đài truyền hình, báo chí nói về vụ mất tích bí ẩn này.

"XIN CHÀOOOOOO CƯ DÂN TRÁI ĐẤT". Một giọng nói to phát ra từ những cửa sổ thông tin rải rác khắp nơi, một số rất lớn, một số thì nhỏ, đủ để mọi người trên trái đất có thể thấy được rõ ràng.

"CÁI QUÁI GÌ ĐANG DIỄN RA VẬy!? TÔI KHÔNG THỂ DI CHUYỂN ĐƯỢC? MẤY CÁI XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT TÔI LÀ CÁI QUÁI GÌ ĐÂY????". Một người đàn ông hét lên với vẻ bàng hoàng lo lắng, không chỉ anh mà còn với vô số người khác cũng gặp tình cảnh tương tự.

"Nào nào, cùng chú ý đến đây nào". Âm thanh đó lại phát lên, lần này mọi người  đã chú ý đến cửa sổ thông tin đó.

"Xin được tự giới thiệu, tôi là "Losbodia", tôi là người đã dịch chuyển một số "nhỏ" dân cư của các bạn đi mà thôi, tất cả vì để cứu thế giới của chúng tôi". Hắn làm ra biểu cảm đau khổ, nhưng lời nói của hắn lại vô cùng châm biếm.

"Tôi sẽ không tiết lộ thêm thông tin gì khác, để biết được thêm thông tin, thì chúng ta cùng nghe câu hỏi từ  "Những anh hùng" của chúng ta nhé. Sau lời nói đó, màn hình hiện lên những người khác nhau trong những màn hình khác nhau, đứng đối diện cùng một cô gái.

"Nếu có câu hỏi, xin hãy nói ra, tôi sẽ trả lời cho bạn". Mặt cô ấy hiền hòa rạng rỡ, nhưng sao giọng nói lại lạnh lẽo đến vậy.

Ai ai cũng chăm chú vào màn hình, điều họ được nghe câu hỏi nhiều nhất đó chính là "Tôi đã chết rồi sao?", "Tôi sẽ được chuyển đến đâu", "Tại sao tôi lại ở đây".

"Bạn chưa chết, bạn sẽ được chuyển đến thế giới cần bạn, bạn đã được chọn nên ở đây"

Khi đó ai cũng bàng hoàng khi cô gái nói với mọi người rằng "Số lượng câu hỏi cần hỏi đã hết, xin vui lòng chờ những người khác". 

Thông tin cho được quá ít và chung chung, hầu như thông tin đều vô dụng.

Chỉ có vài người suy nghĩ mới hỏi những câu quan trọng.

"Thuộc tính bình thường của một người là bao nhiêu". Một cô gái trẻ trung, có phần duyên dáng, nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ cất tiếng.

"Thuộc tính bình thường của một người là 35".

"Có phải chúng tôi sẽ được chọn nghề nghiệp như trong các trò chơi không, có bao nhiêu loại nghề nghiệp?"

"Các bạn sẽ không được chọn nghề nghiệp, có vô số loại nghề nghiệp, trong đó các bạn có thể thay đổi nghề nghiệp của bản thân nếu thỏa mãn một số điều kiện nhất định mà nghề  nghiệp đó yêu cầu".

"Có phải là chỉ mình tôi hay là sẽ có thêm những người khác nữa cũng đi theo không?"

"Sẽ có thêm những người khác sẽ tham gia cùng bạn, vì họ đều đã thỏa mãn điều kiện tham gia, số lượng câu hỏi đã hết, xin vui lòng chờ chúng tôi vài giây". Vừa nói xong, cô gái biến mất, sau đó là một vòng quay may mắn siêu lớn hiện ra, cùng một nút bấm đổ chói xuất hiện.

"Các bạn có lẽ sẽ muốn biết con mình đã được nghề nghiệp hay cái gì đó nhỉ, nếu vậy thì các bạn có thể suy nghĩ về người các bạn muốn tìm, thì màn hình sẽ hiện ra người các bạn nghĩ trong đầu, mọi thứ tôi đã giải thích xong, bây giờ xin phép được tạm biệt, thân ái". Hắn nở một nụ cười quỷ dị rồi biến mất, để lại màn hình trống rỗng.

Tôi nhìn vô số nghề nghiệp, không ít nghề nghiệp trong đó là "Đầu bếp, Nông dân, Tiều Phu,...", một số ít là "Dũng sĩ, Phù Thủy, Pháp Sư, Cung Thủ,...".

Tôi nhấn mạnh chiếc nút đó, vòng quay bắt đầu chạy, cùng lúc đó cả gia đình tôi cũng đang xem tôi thông qua màn hình.

Cuối cùng dừng lại ở một màu xám xịt, không có tên nghề nghiệp trong đó.

"Xin chúc mừng người chơi đã nhận được nghề nghiệp #!*&?". Âm thanh vang lên, tôi không thể biết được đó là nghề nghiệp gì, không tên, âm thanh bị nhiễu?

Cả tôi và gia đình tôi đều bàng hoàng không biết đó là nghề nghiệp gì.

Sau đó là vòng quay mới hiện ra, trong đó có 5 địa điểm "Hazie", "Malley", "Nievam", "Mey" và cuối cùng là hình đầu lâu.

Không ít người quay được 4 địa điểm đó, đương nhiên cũng không ít người quay vào đầu lâu.

Tôi cũng không ngoại lệ, nhưng gia đình quay trúng đầu lâu thì bắt đầu hoảng loạn và lo lắng cho con của họ, còn những người khác thì vui mừng hớn hở và chế giễu những người đó.

"Tao ngứa mắt thằng con của mày lâu rồi, giờ cuối cùng cũng có thể bớt đi một đứa làm tao ngứa mắt rồi". Ông ta cười lên một cách hứng khởi.

"Mày đừng có mà vui mừng quá sớm, mày đừng quên đó cũng là một địa điểm, rồi sau đó tao sẽ cười lại chính bản mặt của mặt đấy!. Một người đàn ông khác gằng giọng giận giữ.

Đương nhiên là gia đình tôi cũng lo lắng cho tôi rồi, không có gia đình nào lại không lo lắng cho con của mình cả.

"Chúc mừng các bạn đã tìm được địa điểm của bản thân, giờ bạn sẽ được dịch chuyển đến đó sau 5 phút nữa, các bạn có 5 phút sắp xếp thông tin của bản thân, chúc các bạn may mắn khi sinh tồn tại đó, xin tạm biệt".

Mọi người trên thế giới giờ đã có thể di chuyển trở lại, sau các tin mất tích trước đó, giờ là những thông tin về những người đã được dịch chuyển sang thế giới mới.

Mạng xã hội nhảy lên các từ khóa tìm kiếm nổi nhất đó là "Thế giới mới?", "Điều kiện được chọn là gì?", "Tận thế sắp xảy ra?".

Trong lúc đứng suy nghĩ một số thứ trên mây thì mọi thứ bỗng sáng lên, tôi đã được dịch chuyển đến địa điểm đầu lâu trước đó.

Trời có màu đỏ máu, mọi thứ xung quanh lại không tối lắm, nhưng vẫn rất khó để nhìn, tôi vẫb có thể nhìn ra xung quanh mình là một khu rừng khổng lồ, những cái cây to lớn gấp 5-6 lần tôi, tôi sợ rằng những con thú tôi chưa từng thấy sẽ đến đây.

Tôi khá là lo lắng, sự hoang man sợ hãi trước đó, giờ đã đem theo đến đây, nó đã tăng lên không ít.

Thế nên điều đầu tiên tôi làm là tìm một nơi ổn áp để ở trước rồi thức ăn sau, tại sao lại tìm chỗ ở trước? Lý do cũng khá đơn giản, tại vì tôi xem trên mấy kênh hướng dẫn sinh tồn nơi hoang dã họ đã hướng dẫn tôi như vậy.

Nên tôi di chuyển theo hướng mà tôi cho là đúng, tôi không biết là bây giờ là ban đêm hay là ban ngày, bầu trời màu đỏ này khiến tôi khá là đau đầu.

Sau một thời gian dài đi bộ, đôi khi là chạy vì nghe một số âm thanh khá đáng sợ, tôi tìm thấy một nơi đang có tuyết rơi, tôi đã khá là đói, đau bụng nữa, có lẽ là do đồ ăn lạnh trước đó gây ra.

Đi tìm thức ăn trong đó, đập vào mắt tôi là một ngôi nhà gỗ.

"Kì lạ, có một ngôi nhà gỗ nằm sẵn tại đó, có lẽ có ai ở đây chăng?". Tôi trở nên căng thẳng hơn khi tìm thấy một ngôi nhà gỗ, vì không biết đó sẽ là người hay là loài sinh vật nào khác.

Dù sao thì ở đây cũng không còn là trái đất mà tôi biết nữa.

Tôi từ từ tiến lại một cách cẩn thận, nhìn qua cửa sổ, có vẻ như không có ai cả, nên tôi đã nới lỏng cảnh giác.

Khi mở cửa ra, vì có vẻ như đã lâu không sử dụng nên khi mở khá là cứng.

Nhìn vào đó tôi khá bất ngờ.

Căn phòng khách phủ đầy mạn nhện và bụi bẩn ở khắp nơi, may mắn là không có ai ở đây trong một thời gian dài.

Sau khi đi loanh quanh thì tôi thấy là có 1 phòng ngủ, 1 phòng khách, 1 bếp và một phòng tắm.

Cũng khá tiện nghi rồi đấy chứ, nhưng vì ở trong tuyết nên tôi cũng khá là lạnh, bộ đồ tôi đang mặc nó không hề giúp tôi giữ ấm một chút nào.

Vì cơn đói và mệt mỏi, nên tôi cố chịu lạnh hôm nay để ngủ, mong ngày mai sẽ ổn hơn, cũng mong gia đình mình vẫn ổn và sống tốt khi mình biến mất.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận