Đã ba ngày rồi mà không có mà không có phản ánh gì từ phía gia đình Elie, khiến Kael biết rằng có lẽ anh ta không cần phải quan ngại về tác dụng phụ nữa.
Mắt anh lướt đi trên trang báo, nhìn từng dòng tin đầu ngày, tay còn lại khuấy ly cafe. Xung quanh văng vẳng tiếng nói chuyện, cười đùa của mấy cô gái trẻ, tiếng chuông cửa của quán cafe vang lên phía sau khi có người mang đi những chiếc bánh thơm ngon. Tin tức hôm nay nom khá thú vị, nổi bật nhất là sự kiện gần đây tới từ phía trung tâm thế giới.
Thánh Đô Enkelpha, thủ phủ đức tin vĩnh cửu của nhân loại, vừa bị tấn công.
Những kẻ tấn công không rõ là ai, chỉ biết rằng chúng đã thành công khiến thế giới bất ổn càng trở nên hỗn loạn hơn. Chắc hẳn thời gian tới giáo hội sẽ bận rộn lắm đây.
“Bọn điên nào lại cắm đầu vào cái nơi vô giá trị ấy vậy?”, anh lẩm bẩm trong khi húp ngụm cafe.
Trong lúc Kael đang suy tư, có tiếng nói vang lên phía đối diện.
“Ai mà chả điên một lúc nào đó chứ ông chú.”
Một chất giọng quen thuộc, nó nhanh chóng kéo sự được sự chú ý của Kael. Anh hạ tờ báo xuống, nhìn về phía xa đang đi tới. Đó là một chàng trai trẻ cao ráo, tuổi chắc hơn đôi mươi một chút. Mái tóc vàng cam, gương mặt phong trần cùng với điệu cười đầy tự tin. Cậu ta tiến tới, kéo ra rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
“Lâu rồi không gặp ông chú nhỉ?”
Cậu tiếp chuyện, tỏ vẻ rất thân thiết. Ấy vậy mà Kael không có vẻ gì là vui vẻ hay hào hứng về cậu trai trước mặt, hoặc đúng hơn là chẳng biết anh ta đang nghĩ gì sau gương mặt lạnh băng ấy.
“Kohai de Lacken, cậu tới trễ.”, giọng anh nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào cậu trai.
Kohai giật mình, sự tự tin ban nãy giờ khép lại thành một nụ cười trừ.
“Lỗi tôi, nhưng ông cũng phải biết chênh lệch múi giờ nó khổ thế nào chứ…”
Kohai gật gù hối lỗi, khiến Kael cũng không chấp nhất gì thêm. Anh gấp tờ báo lại.
“Gọi nhau ra nơi tít mù làm gì vậy?”
“Thôi nào, ông thừa biết không có gì quan trọng thì còn khuya tôi mới nhờ tới ông mà.”
Kael thở dài, rồi lục trong áo khoác, lấy ra một tệp giấy, ném nó lên bàn trước mặt Kohai.
“Lệnh miễn khai trừ của cậu đấy tên ngốc, chỉ biết tạo rắc rối cho người khác thôi."
Kohai nhanh chóng cầm lấy đống giấy trên bàn, đưa lên lật qua lật lại. Hình ảnh từng con dấu đỏ chót được đóng trên chúng khiến Kohai nở một nụ cười nhếch mép.
“Khách hàng cũ của cậu đã ‘tình nguyện’ rút đơn khiếu nại rồi đấy.”
“Nhưng tôi thắc mắc, vì sao một kẻ đã bước ra khỏi địa ngục như cậu lại muốn nhảy vào đó tiếp thế?
Kohai nhìn anh với ánh mắt đầy sự tự tin hệt ban nãy.
“Tôi không thể từ bỏ một nửa của mình, tôi phải lấy lại nó cho bằng được chứ!”
Kohai trông rất phấn khích. Kael nhìn cậu ta, rồi quay sang phía sau cậu. Phía đó, bên kia con đường là một cánh đồng hoa hướng dương.
“Trông con bé có vẻ tươi tắn hơn rồi nhỉ?”
Kohai theo lời Kael mà ngước nhìn ra sau. Ở giữa cánh đồng hoa hướng dương, có một người thiếu nữ. Mái tóc đen dài, bộ váy lụa trắng cùng dải ruy băng đỏ lướt đi thứa tha trong gió. Một nét đẹp thuần khiết, phiêu lãng.
“Lần cuối tôi nhớ thì nó chỉ là một cô bé, cậu chăm khéo phết ha?”
Kohai không phản ứng, chỉ hình cô thiếu nữ ấy đang vui đùa với đám trẻ con. Chúng kết vòng hoa đội lên đầu cô, tiếng cười tràn ngập lấy khung cảnh. Nụ cười của người thiếu nữ ấy như chạm vào gì đó trong lòng Kohai, phải mất một lúc anh mới trả lời.
“Không, phải là cô ấy chăm sóc tôi tốt ấy chứ…”, giọng Kohai trầm xuống, có chút gì đó xao xuyến.
Cả hai nhìn cô ấy và đám trẻ nô đùa, hòa lẫn vào màu sắc rực rỡ của hoa hướng dương. Khung cảnh ấy mang lại cảm giác thanh bình sâu thẳm trong lòng bất kì. Có lẽ đây là thứ mà thế giới này cần có…
Khoảng lặng ấy trỗi qua, Kohai quay lại nhìn Kael, bất giác rướn mày.
“Ông không giấu tôi gì đấy chứ ông chú?”
“Hả?”
Kael cố tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng bất thành.
“Thôi nào, tôi thừa biết ông sẽ không làm không công cho ai bao giờ.”
Kohai nghiêng tới, nhìn chằm chằm vào mắt Kael.
“Tôi sẽ đáp ứng, nên là nói đi, ông muốn gì?”
Giọng cậu đầy nghi hoặc, nhưng điều đó không làm Kael biến sắc.
“Thôi được, tôi cũng chỉ cần cậu làm một chuyện thôi.”
“Chuyện gì, nói lẹ đi.”
Kael kéo cậu ta sát lại gần, thì thầm gì đó. Kohai biến sắc ngay lập tức sau khi nghe từng chữ một, trở thành nét u tối và phẫn nộ. Cậu ta ngay lập tức đập bàn.
“Ông đùa tôi đấy à?!”
“Bộ tôi nói lắp hay gì?”
Kael bình thản, khẳng định lại mọi thứ mình vừa nói. Điều đó chỉ càng khiến cho Kohai trở nên bực tức hơn. Cảm tưởng rằng cậu ta có thể lật cái bàn ngay lúc này. Nhưng lí trí đã ngăn cậu ta làm gì đó dại dột.
“Đó là cái giá phải trả cho sự tự do đấy nhóc.”, Kael tiếp lời đầy bình thản.
“Tự do cái con khỉ! Ông vừa ném tôi vào một cái địa ngục khác đấy!”, cậu ta cố gắng hắng giọng lại để mọi người xung quanh không nghe thấy được.
“Chào mừng quay trở lại với cuộc sống.”
Sự bình thản của anh ấy khiến cậu ta như muốn nổ tung vì giận. Kohai ngay lập tức tính từ chối thẳng, nhưng sau khi ngẫm lại, cậu không thể tự phá hủy danh dự của mình như vậy. Cắn răng chịu đựng, cậu ghì chặt hai tay trên bàn, giọng đầy kìm nén.
“Thôi được, tôi sẽ làm theo ý ông…”
Trong không khí đầy dồn nén ấy, cô phục vụ bước tới.
“Bánh kếp siro của anh đây.”
Cô đặt xuống bàn một đĩa bánh kếp phủ đầy siro, trông vô cùng hảo ngọt. Kael đang tính cầm cái nĩa thì Kohai giật lấy nó, cắm một miếng bánh thật to rồi cho vào miệng.
“Cho ông chết!”
Nhưng rồi, vị ngọt lịm tới hắng cả họng ập tới, khiến cậu ho sặc sụa.
“Ngọt chết đi được vậy ông già!?”
Kael cười khẩy, đứng dậy.
“Nhớ đúng giờ lần tới.”
Trước khi rời đi, anh ta quay lại, cảnh cáo Kohai một lần nữa.
“Đừng có mà làm gì đó ngu ngốc ở đấy.”
…
Một vài tuần sau đó
Bước vào sảnh lớn của khách sạn tráng lệ, nữ lễ tân ngay lập tức cúi đầu chào đón.
“Kính chào quý khách, chào mừng tới với khách sạn Kronizberg. Không biết là quý khách có đặ-”
Kael lạnh lùng lướt qua, bỏ mặc cô lễ tân đứng đó với nụ cười dần gượng gạo. Xung quanh sảnh, nhiều vị khách khác đang bàn tán rôm rả. Hầu hết toàn là doanh nhân, khách du lịch, trông ai cũng vô cùng sang trọng. Trong đám đông ấy, có một vài ánh mắt chếch sang phía của Kael không mấy tình cờ. Kael cảm nhận được chúng nhưng anh chẳng để tâm tới.
Vào trong thang máy, Kael đóng cửa lại. Kỳ lạ, anh ta không hề đoái hoài gì tới bảng nút bấm, chỉ nhìn chăm chăm vào tấm gương bên trong thang máy. Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, anh đặt tay lên. Hít thật sâu, nhắm chặt mắt, tiến tới.
Cảm giác chạm vào bề mặt cứng bỗng chốc lún xuống, một làn chất lỏng đặc quánh từ từ ôm trọn lấy từng ngón tay. Nó lan dần, lan dần lên toàn bộ cơ thể. Giờ cảm tưởng như anh đang chìm trong đại dương, nhưng tuyệt nhiên không có chút ngột ngạt nào.
Rồi có một lực bí ẩn nào đó kéo nắm lấy cổ áo khoác, từ từ kéo anh đi. Cơ thể như mất thăng bằng, lộn một vòng trong khoảng không vô định. Rồi cảm giác mặt đất dưới chân lại hiện rõ ra, cùng với cảm giác lành lạnh của chất lỏng đã biến mất, cùng với một giọng nói dịu dàng vang vọng.
“Chào mừng trở lại, ngài Seal.”
Anh mở mắt ra, khung cảnh bây giờ vẫn là trong thang máy ban nãy, nhưng có gì đó khác. Bảng điều khiển nằm ở bên trái, những con số trên từng nút bấm… tất cả chúng đều bị ngược. Thang máy này đã bị ngược từ phải qua trái. Giọng nói ban nãy, giờ đã sát ngay cạnh.
“Phòng bar, mọi người đang đợi ngài đấy.”
Kael quay sang, chẳng thấy ai cả, nhưng anh vẫn nhìn vào khoảng không trước mắt như thể có ai đó đứng đấy. Gật gù cảm ơn lời chỉ dẫn, anh nhanh chóng bước ra.
Cũng giống như bên trong thang máy, bên ngoài này cũng trở nên khá lạ mắt. Mọi thứ đều bị đảo ngược lại, từ quầy lễ tân tới mấy bộ bàn ghế, từng cái chậu cây đều đặt ở vị trí đối diện so với bình thường.
Có một điều kì lạ nữa, đó là những vị khách. Đại sảnh giờ đây tràn ngập những gương mặt lạ mặt. Những kẻ những bộ trang phục kì lạ, có một số nhóm còn mặc đồ giống nhau, có lẽ là đồng phục. Ai ai cũng mang một thứ sát ý kỳ lạ, một thứ cảm giác tựa như bầy sói đang rình rập. Nhưng có cái gì đó chuyển biến, chúng không phải đang nhìn một con mồi yếu đuối, mà giống như nhìn thấy một con sói tuyết đầu đàn. Ánh mắt của chúng, pha giữa nghi hoặc, tôn trọng và có chút gì đó sợ hãi.
Kael không để tâm, bước tới phía cầu thang ở góc phòng. Đi tới đâu, chúng cũng đều hạ thấp mặt xuống, một phần muốn tỏ ra kính nể, một phần không dám nhìn thẳng mặt anh ta. Quả thật, khí chất của Kaelyn vô cùng lạnh lùng, mang lại cho những người xung quanh một cảm giác bị một cơn bão tuyết viễn đông áp đảo.
Sau khi lên hết đoạn cầu thang, anh tiếp tục đi dọc theo hành lang. Cái cảm giác đảo ngược này không chỉ ảnh hưởng tới cảnh quang, mà nó còn khiến người bình thường lần đầu tới đây sẽ phải choáng váng. Cuối hành lang có một căn phòng khá tối chỉ độc thứ ánh sáng màu vàng mờ mờ ảo ảo.
Vừa bước tới ngưỡng cửa, bên trong đã dội ra nhiều tiếng bàn tán sôi nổi, tiếng những chiếc ly thủy tinh cụng vào nhau. Nhưng ngay khoảnh khắc anh tiến vào, mọi thứ ngay lập tức im bặt. Bên trong là một phòng bar được trang trí theo phong cách cổ điển. Sự sôi nổi ban nãy có vẻ tới từ những người đang ngồi xung quanh đây, ấy vậy mà giờ trông ai cũng có vẻ dè chừng khi trông thấy anh.
Ở quầy rượu, nơi mà mọi người đều tránh xa, có ba dáng hình. Một cô gái trẻ, ăn mặc thời trang với áo crop top với áo khoác da và quần jean đen, mái tóc ngắn ngang vai màu đen ngã dần thành đỏ. Một quý cô với bộ váy ngắn màu đen tím than, chiếc mũ vành che đi đôi mắt màu hổ phách sắc sảo. Người còn lại, một người đàn ông trung niên đang đứng trong quầy, bận áo sơ mi trắng ôm sát người cùng chiếc áo gile tinh tế toát ra vẻ sang trọng cổ điển, lau lau ly rượu trên tay.
Cô gái trẻ nhìn thấy Kael, ngay lập tức vẫy tay.
“Đây! Bên này này!”, giọng cô vui vẻ và phấn khích.
Cô vừa mời gọi Kael, vừa đưa tay về phía hai người còn lại. Hai người còn lại, quý cô thì thở dài rồi tặc lưỡi, còn người đàn ông thì cười một cách bình thản. Cả hai lấy ra vài đồng bạc đặt vào tay cô gái.
“Tôi nói rồi mà, anh ta kiểu gì cũng phải vác mặt tới thôi Rosaline à.”, giọng cô trở nên khoái trí, tay lật đi lật lại từng đồng bạc lấp lánh.
Quý cô tên Rosaline khó chịu, giấu nét mặt cau có dưới chiếc mũ vành
“Tch, ai mà tin được cái tên ấy sẽ vác mặt tới chứ, họp 10 buổi thì hắn vắng mất 9 buổi còn đâu…”
Kael ngồi xuống chiếc bàn xa mấy người họ, tỏ ra xa cách quá mức cần thiết. Trong kí ức của anh, chưa bao giờ anh cảm thấy dễ chịu khi gần ai đó, có lẽ lúc này cũng vậy.
“Trời trời, lạnh tỏ ra lạnh lùng nữa kìa.”, cô gái đưa tay lên miệng, mở to mắt liếc nhìn anh trong khi nói với giọng đầy mỉa mai.
Xung quanh, tiếng bàn tán lại âm thầm vang vọng. Không phải tán gẫu, mà là những câu từ tập trung vào cả bốn người. Có điều gì đó bí ẩn khiến sự hiện diện của cả bốn người trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Yên vị chưa được bao lâu, cánh cửa phòng bar lại bật mở. Dưới ánh sáng mờ nhạt, đó là Kohai.
“Coi bộ tôi lại là thằng trễ nhất nhỉ?”, cậu ta nhằm thẳng vào Kael mà nói, nở một nụ khẩy.
Cô gái trẻ kia nhìn thấy cậu, nhanh chóng đứng phắt dậy, lao tới.
“U là trời, nhóc Kohai của chị đây mà!”
Cô phấn khích, giang rộng tay ra chực ôm cậu vào lòng. Kohai bình tĩnh né sang một bên khiến cô ngã dúi dụi.
“Thấy gớm quá đấy…”, sự kinh tởm hiện rõ mồn một trên mặt cậu.
Những người còn lại trong phòng đều hướng ánh mắt nhìn Kohai, những lời đàm điếu nổi lên trong không gian im lặng.
“Là tên nhóc thật đó à?”
“Ừ, là cái thằng tân binh bị đánh giá quá cao đấy.”
“Trời, không ngờ thoát khỏi án tử rồi mà còn dám vác mặt tới đây.”
…
Những lời đàm điếu cứ nhằm vào Kohai, có vẻ như danh tiếng cũng như tai tiếng của cậu ta đã vang đi rất xa. Cậu không quan tâm tới những lời soi mói ấy, ánh mắt chỉ tập trung vào bốn người đặc biệt.
“Để xem chúng ta có gì ở đây nào?”
Cậu nhìn cô gái đang dúi dụi đằng sau mình.
“Số 4 - Fang Ling, thích tự gọi mình là Hắc Phượng Tiểu Thư.”
Fang Ling ngồi đó, vừa ôm đầu vừa suýt xoa. Rồi cậu chuyển ánh mắt tới quý cô đang quan sát mọi thứ dưới chiếc mũ vành
“Số 3 - Rosaline. Quý cô quyến rũ và ham muốn tiền tài vô bờ bến.”
Cô ấy nhìn Kohai chỉ mặt điểm tên mình, sự khó chịu đã chuyển thành tiếng nghiến răng bần bật. Cuối cùng, cậu chỉ tay vào mặt quý ông còn lại.
“Số 1 - sir Levenda. Thiên Tà Quỷ chẳng có tí chiến tích gì, tôi tự hỏi cái danh đó có phải thực chất, hay là… dối trá nhỉ?”
Vẻ mặt Kohai tỏ ra sự khinh bỉ, cậu không để tất cả mọi người ở đây vào mắt. Kael ngồi đó, giọng khó chịu.
“Đã là một trong số chúng tôi, cậu tốt nhất nên học cách tôn trọng tiền bối đi.”
“Tiền bối cái con khỉ, là các người ép tôi ngồi vào cái ghế này thì có!”
Kohai trở nên hung hăng, lao tới, nắm lấy cổ áo của Kael. Đôi mắt cả hai chạm nhau, đối diện với ánh mắt rực lửa vì giận giữ của Kohai là một ánh nhìn lạnh lùng, điềm tĩnh.
“Có vẻ như mày vẫn không học được gì nhỉ?”, giọng điệu của Kael trở nên khác hẳn, cảnh báo hành động ngu dốt của cậu trai trẻ sung sức.
“Đừng nghĩ ném tôi lên Số 5 là ông có quyền sai bảo tôi, tên già chết tiệt. Để xem tôi có bẻ cổ ông ngay tại đây hay không nhé!”
Mùi thuốc súng nồng nặc nổi lên, cảm tưởng như chỉ cần mồi lửa là mọi thứ sẽ nổ tung ngay lập tức. Trong tình hình căng thẳng ấy, Levenda lên tiếng.
“Hai cậu, nếu có muốn đánh nhau thì xuống sân tập mà làm gì thì làm”, giọng ông bác điềm tĩnh, cố gắng xoa dịu tình hình.
Nghe tới gợi ý phang nhau một trận, Kohai nhớ ra một quy tắc cũ kĩ. Luật thách đấu, lấy danh dự ra để đổi lấy lợi ích.
“À đúng rồi, hay chúng phân tài cao thấp luôn đi!”
“Nếu tôi thắng, tôi có quyền rút khỏi cái chức vụ chết tiệt này.”
Kael im lặng, nhưng có vẻ như anh ta không hoàn toàn bác bỏ ý tưởng ấy.
“Trời đất, tên đấy thật sự muốn đánh nhau với Kaelyn sao?”
“Bộ chán sống hay gì vậy trời? Dù có là siêu tân binh thì cũng chẳng có cơ hội đó đâu...”
“Thằng nhóc này tự mãn quá rồi đấy...”
Tiếng thủ thỉ từ những người xung quanh càng thúc đẩy Kohai phải đánh với tiền bối của mình một trận ra trò. Kael vẫn giữ sự lặng thinh, chấp nhận lời thách đấu.


0 Bình luận