Mây che khuất bầu trời, chỉ chừa lại những tia nắng yếu ớt mờ ảo. Tiếng lá khô xào xạc, hòa quyện với mùi hương thoang thoảng của những ngày sớm thu.
Tiếng động cơ âm ỉ tắt dần, chiếc xe hơi từ từ tấp vào lề, dừng lại trước một cánh cổng sắt. Cánh cửa bật mở, một bóng hình từ từ bước ra. Dáng người trung bình, chiếc áo khoác màu đen dài ngang gối, những chiếc cúc cài hờ hững. Mái tóc xám tro ngắn ẩn dưới chiếc mũ phớt đen.
Tiến vào con đường đã rộng mở từ bao giờ. Xung quanh lối đi lát đá, một khu vườn nhỏ được bày trí vô cùng đẹp mắt, nhưng có gì đó khiến chúng trông như thể đã không được tỉa tót một thời gian.
Dừng lại trước một căn nhà lớn, đưa tay lên gõ vài tiếng.
…
Có tiếng bước chân, chậm chạp dội ra từ phía sau cánh cửa. Tiếng lộp cộp của tay nắm cũ, tiếng cót két của bản lề, cánh cửa gỗ từ tốn hé mở. Một người phụ nữ già khom lưng, mái tóc đã ngả màu thời gian. Bà nhìn về phía người đang đứng trước hiên, đôi mắt nheo lại, giọng trầm khàn:
“Cho hỏi, cậu đây là…?”
Bóng hình kia cúi đầu kính cẩn, đưa tay lên, bỏ chiếc mũ phớt xuống. Trước mắt bà là gương mặt của một chàng thanh niên với cặp mắt xám hiếm thấy.
“Tên Kael, thưa bà. Tôi đến vì lời mời từ nhà thờ.”
Giọng anh ta điềm tĩnh, nhưng mang lại cảm giác gì đó lạnh lẽo khó tả. Nghe thấy điều đó, bà lão có vẻ nghĩ tới gì đó, quay đầu lại, ánh mắt nhìn vào phía trong trông vô cùng lo lắng. Bà quay lại, đứng qua một bên, giữ cánh cửa rộng mở.
“Mời vào…”
Đi theo sau bà lão, chàng thanh niên nhìn ngó xung quanh. Căn nhà ngoại ô này, nằm tách biệt với thị trấn, trông lâu đời và rõ ràng thuộc về một gia đình trung lưu khá giả.
Đặt chân vào phòng khách, chờ đợi anh ta ở đó, ngồi trên ghế là một ông lão. Nhìn thấy dáng hình của khách, ông lão nhanh chóng đưa tay ra.
“Mời cậu ngồi…”
Theo sự mời chào của ông lão, anh ta tiến tới, ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
“Trà hay cafe…?”, giọng ông lão khàn khàn, trên tay vẫn giữ ly trà nóng.
“Cảm ơn, ông bà không cần phải vất vả vậy đâu.”
Anh ta nhìn xung quanh, quét một lượt căn phòng, trước khi quay trở lại với ông lão.
“Về ủy thác từ nhà thờ, phiền ông cho tôi biết tình trạng của cô bé.”
Ông lão nghe thấy thế, mặt hơi cúi gằm, tay khẽ run, phản ứng giống hệt bà lão lúc nãy.
“Cháu tôi, Elie, biểu hiện của nó rất lạ. Nhốt mình trong phòng, nó không cho bất kỳ ai lại gần cả, tới cả ăn uống cũng không. Nó tấn công bất kì ai cố gắng giúp nó, và chẳng ai ngăn được nó cả…”
Anh chàng cúi người về phía trước, tựa cằm lên hai tay đan vào nhau.
“Ông đã nghĩ cô bé bị bệnh, nhưng bác sĩ không đồng ý?”
Ông lão khẽ gật đầu. Anh chàng để ý mặt dây chuyền chữ thập.
“Chẳng trách sao ông bà lại tìm tới giải pháp tâm linh.”
Rồi anh đảo mắt nhìn lên phía trên lò sưởi, nơi đặt những tấm ảnh gia đình. Có mặt ông bà lão này, cô gái nhỏ có vẻ là Elie và hai người có vẻ là cha và mẹ cô bé.
“Cô ấy bị như thế bao lâu rồi?”, anh hỏi.
Ông lão nghe tới đó, cơ thể bắt đầu run rẩy thấy rõ. Mặt ông cúi xuống hẳn, tay cầm chắc lấy ly trà mặc cho nó đang nóng.
“Ba tháng, từ lúc cha mẹ nó qua đời vì tai nạn, nó đã tận mắt chứng kiến. Thật không thể nghĩ rằng con bé đã phải chịu đựng những gì…”
Anh ta nghiêng đầu, có vẻ như đã hiểu ra gì đó.
Đưa tay vào trong áo khoác, anh lấy ra một cuộn giấy và một cây bút. Trải nó lên bàn, anh đẩy cả giấy và bút sang cho ông lão.
“Tôi không thể đảm bảo kết quả như mong muốn.”
Mắt ông nhìn lên anh, trước khi nhìn xuống tờ giấy đặt trước mặt. Một tờ giấy có hoa văn viền hình những chuỗi xích kỳ lạ, một con dấu hình bàn tay màu đỏ, cùng với những dòng chữ được in hằng lên bằng thứ mực đen tuyền.
- Sau khi kí, sẽ phải chấp nhận mọi kết quả xảy ra.
- Không phản bội thỏa thuận.
- Tuyệt đối không được tiết lộ mọi vấn đề liên quan tới ủy thác cho bên thứ ba.
- Không được phép tiêu hủy.
“Cái này…”
“Chỉ là một vài điều khoản. Tôi đã nhận xử lý, nhưng tôi không thể đảm bảo bất cứ điều gì.”
Anh nghiêng về phía trước, nhìn vào cặp mắt đã mờ đi vì nước mắt của ông lão.
“Phương pháp của tôi có khả năng sẽ giúp được cô bé, nhưng cũng có thể dẫn tới kết quả xấu.”
“Kết quả xấu…?”
Kael nhìn thẳng vào mắt ông lão, một ánh nhìn xuyên qua cảm xúc ngay lúc này, chạm tới tầng sâu thẳm nhất của tiềm thức.
“Có thể là chết, hoặc tệ hơn.”
Ông lão ngay lập tức sững sờ.
“C-chết!?”
Anh chàng dựa vào ghế, bình thản đáp:
“Có thể, hoặc không. Khi chưa thử thì chưa biết được.”
Đan những ngón tay vào nhau, gác chân.
“Quyền quyết định tùy vào hai người. Mạo hiểm cứu lấy cháu gái, hoặc tiếp tục chờ đợi phép màu.”
Một khoảng chững rơi xuống căn phòng. Đó là một sự lựa chọn kì lạ và khó khăn. Ông lão không khỏi ngờ vực chàng trai trước mặt. Đúng là họ cần phải cứu lấy cô cháu, nhưng những gì mà anh ta nói nãy giờ vừa kì lạ, vừa đáng nghi.
Căn phòng giờ chìm trong im lặng, chỉ có tiếng chiếc đồng hồ con lắc trên tường.
Tick-tack, tick-tack…
Từng nhịp, từng nhịp như thể đếm ngược thời gian chọn lựa. Một áp lực vô hình đè nặng lên vai ông lão. Ông chẳng biết gì về gã trai trước mặt, cũng như cái “phương pháp” mà anh ta nói. Sự lựa chọn lúc này có thể đem Elie trở lại, hoặc sẽ tự tay tiễn đưa người thân duy nhất còn lại.
Ông lão nhắm chặt mắt, dòng suy nghĩ trôi về lúc trước, lúc mà gia đình êm ấp này vụn vỡ. Mùa hè định mệnh năm ấy, hai ông bà đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, chờ đợi gia đình con trai trở về nơi ngoại ô này. Chỉ để rồi, cái tin sét đánh tới vào một đêm giông.
Con trai, con dâu và đứa cháu gái bé bỏng đã gặp tai nạn. Chiếc xe của gia đình bị tông trực diện. Phần đầu xe bẹp dí, nghiền hai đứa con tới không nhận nổi dạng. Khoảnh khắc cuối cùng được thu âm lại trong hộp đen của xe. Đó là tiếng hét, là tiếng rên rỉ phát ra từ cậu con trai khi cố gắng đẩy vợ mình ra khỏi ghế khách, trước khi tất cả bị tiếng nghiền xương dập thịt cắt đứt.
Khi ông bà tuyệt vọng nhất, một phép màu bất ngờ xảy tới. Elie, đứa trẻ ngồi ở ghế sau đã may mắn thoát nạn. Nhưng nó đã phải chứng kiến tất cả, nhìn thấy chính cha mẹ chết ngay trước mắt. Sự màu nhiệm của những lời cầu nguyện đã giữ lại đứa trẻ ấy cho họ, nhưng giờ cả hai chỉ biết bất lực nhìn con bé vật lộn với tình trạng khốn khổ này.
Ông lão cúi gằm xuống, nước mắt rơi lả tả. Tiếng mếu máo đầy run rẩy, muốn khóc mà không thể thành lời. Cơ thể ông vô thức đưa hai tay lên, nắm chặt cây bút ở giữa, miệng lẩm bẩm những lời cầu kinh, một sự cầu mong phù hộ. Đúng là trong những hoàn cảnh ngặt nghèo, con người luôn tìm mong những phép màu viển vông nhất.
…
Mất một lúc lâu để ông bình tĩnh lại. Ngước đôi mắt đã nhòe đi vì lệ, ông nhìn xuống cuộn giấy trên bàn. Bàn tay run rẩy cố cầm cây bút máy thật chặt, đè ngòi vào ô trống. Bất chợt, một cơn đau nhẹ đâm vào đầu ngón tay ông, một mũi kim bật ra từ thân bút. Vệt mực đỏ thẫm in lên trang giấy. Ông lão sờ sững, nhưng rồi lại cắn răng, đè cây bút nặng nề ấy, cố kí từng nét chắc tay.
Xong, và thế là hết. Ông đã chọn cách này để cứu lấy Elie bé bỏng. Đặt cây bút xuống cuộn giấy, đẩy nó trở về chàng trai.
Kael đã đứng ở cạnh lò sưởi từ bao giờ, đang cầm và nhìn tấm ảnh gia đình. Thấy ông lão đã đưa ra quyết định, anh tiến lại, cầm lấy và gói cả hai lại rồi cất vào trong áo khoác.
“Tôi sẽ cố hết sức, xin gia đình cứ yên tâm.”
Giọng anh ta lạnh lùng, điềm tĩnh như sự khẳng định cho tự tin.
Anh tiến ra phía cửa, nơi bà lão đã đứng đợi từ bao giờ. Anh quay lại, nhìn ông lão lần nữa. Ông ấy lại tiếp tục chắp tay, cúi đầu cầu nguyện cho Elie.
Rời khỏi phòng khách, bước lên từng bậc cầu thang gỗ cũ kĩ, Kael để ý bà lão trước mắt. Dù đã cố kìm nén, sự run rẩy của bà có thể thấy rõ. Bà cũng giống như ông, đều lo lắng cho cô bé.
“Cô bé ngoan lắm nhỉ?”
“Ừ-ừm, con bé ngoan lắm. Lễ phép, vâng lời, nó chưa bao giờ làm chúng tôi phải buồn…”
Giọng bà khàn, những tiếng sụt sịt xen lẫn vào giữa. Bà cũng đang rất xúc động, Kael không nói gì, để cho bà tiếp tục.
“T-tôi đã ở đó, lúc con dâu tôi hạ sinh Elie. Từ lúc còn đỏ hỏn, tôi đã nhìn nó lớn lên, khỏe mạnh và thông minh.”
“Hè nào nó cũng về đây để chơi với chúng tôi. Rồi khi gia đình con bé về lại thành phố, chúng tôi không tài nào quên được tiếng cười đùa của Elie…”
Tiếng khóc, tiếng nấc của bà lão bắt đầu. Bà cứ nói, cứ nói để giãi bày hết những nỗi niềm đau xót đã kìm nén bấy lâu. Sao mà không đau cho được, mất người thân một cách đường đột như vậy. Từng bậc thang cứ như kéo dài vô tận khoảnh khắc này.
…
Bà lão dẫn Kael dừng lại ngay trước một cánh cửa. Cánh cửa gỗ cũ kĩ, được dán đầy những tờ kinh cầu nguyện. Kael đặt tay lên bề mặt lạnh lẽo của nó, cảm giác bên dưới chiếc găng tay cho anh biết bên trong đang chứa đựng điều gì đó thù địch vô cùng.
“Cho tới khi tôi trở ra, hai người tuyệt đối không được mở cửa, nhớ chứ?”
Bà lão, vẫn vẻ mặt lo lắng ấy, gật đầu. Dù bà chẳng biết gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng có điều mà bà chắc chắn: Phải tin tưởng gã trai lạ mặt này.
Trước khi rời đi, bà lão chững lại, giọng run rẩy.
“X-xin cậu, hãy cứu lấy cháu gái tôi. Tôi đã mất hai đứa con rồi, nên làm ơn… đừng để số phận cướp đi Elie của chúng tôi…”
“Tôi xin cậu…”
Kael không nói gì, chỉ nhìn bóng lưng ấy rời đi khỏi tầm mắt. Quay trở lại với cánh cửa, anh đặt một tay lên tay nắm, đẩy vào.
Đằng sau cánh cửa là một căn phòng tối tăm. Kael đặt tay lên tường, cố tìm công tắc đèn nhưng chẳng thấy đâu. Cảm nhận được những cơn gió nhẹ phả ra từ bên trong, anh bước tới, tay chạm vào tấm vải. Rèm cửa, anh ta đẩy nó sang một bên. Ánh sáng từ từ len lỏi qua tường khe hở của cánh cửa sổ đã bị chấn song chặn lại.
Cảm giác ớn lạnh từ phía sau, Kael nhanh chóng quay mặt lại. Ánh sáng tràn ngập căn phòng, kéo dần tới chiếc giường đặt ở giữa bức tường.
Có bóng người ngồi trên giường. Một cô bé, tay chân bị những sợi xích sắt trói chặt vào thành giường. Chiếc váy trắng xộc xệch cùng với mái tóc đen rủ xuống che đi gương mặt. Cô ngồi đó, không có động tĩnh gì, chỉ có tiếng thở yếu ớt.
Anh nhìn cô bé, không có vẻ gì là ngạc nhiên. Tiến tới gần chiếc giường, anh cẩn thận xem xét phản ứng của Elie. Nhưng chẳng có gì cả. Cô bé chỉ ngồi đó, nhịp thở yếu và rời rạc.
Đứng ngay cạnh, anh đưa tay vén mái tóc đó lên. Một gương mặt hốc hác, nước da nhợt nhạt. Kael cúi xuống, nhìn đôi mắt của cô, mờ đục và vô hồn. Tay anh chạm vào tay cô, bàn tay gầy guộc và xương xẩu. Dấu hiệu của suy dinh dưỡng nặng, thật kỳ tích khi vẫn còn sống trong tình trạng thế này.
Anh bắt đầu tháo chiếc cùm trên cổ tay cô. Không ngờ được, ngay khoảnh khắc chiếc cùm sắt rơi xuống, tay Elie ngay lập tức nắm chặt lấy cổ tay của anh. Anh nhìn lên, đôi mắt mờ đục của con bé giờ nhìn trực diện vào mắt anh. Tiếng thở yếu ớt giờ chuyển thành tiếng gầm gừ âm ỉ.
Anh cố gắng lui lại, nhưng cái nắm tay của cô chắc tới mức không tài nào có thể gỡ ra. Cô bé bắt đầu gượng dậy, cơ thể ốm yếu ấy cố gắng lao vào anh ta. Những chiếc xích sắt bị kéo căng, có dấu hiệu sắp không trụ được nữa. Kael đưa một tay lên, chắn trước mặt mình.
Tách!
Những mắt xích vỡ toang, Elie lao thẳng vào người anh. Một thứ sức mạnh kinh hồn khiến anh ngã ngửa ra sau, đập mình xuống sàn. Elie đè lên người anh, bắt đầu vung tay chân loạn cả lên. May mắn cánh tay đã che cho anh những vú vung vào mặt.
Kael cố gắng vùng dậy, nhưng sức nặng của cô bé lúc này thật sự vô lý tới cùng cực. Một đứa trẻ ốm yếu đang áp đảo gã trai trưởng thành tới mức anh ta khó mà phản kháng được.
Cô bé cứ tấn công một cách hoang dại, tiếng gầm gừ như một con thú mất kiểm soát. Những cú vung từ đôi tay gầy gò ấy mạnh tựa búa tạ. Cô bé đưa cả hai tay lên, chuẩn bị đập thật mạnh xuống. Bỗng dưng, ánh mắt của Kael sáng lên như nhìn thấy một cơ hội.
…
“A-ah…”
Elie bỗng chốc mở to mắt ra, toàn bộ cơ thể sững lại trong khoảnh khắc. Cô bé nhìn chằm chằm xuống. Tấm ảnh gia đình, anh ta đưa nó ra trước mặt cô bé. Cặp mắt mờ đục ấy sáng lên, đồng tử giãn ra. Đôi tay từ từ hạ xuống, trước khi cầm lấy bức ảnh trong tay anh. Có điều gì đó chuyển biến trong Elie, sự hung hăng dường như tan biến trong thoáng chốc.
“A-ah…”
Giọng cô yếu ớt, ức nghẹn.
“C-cha…mẹ…”
Những câu từ ngập ngừng, không nổi thành lời. Cổ họng cô bé khô khốc, cố gắng thốt lên những nỗi niềm trong tuyệt vọng.
Elie vô thức nắm chặt lấy tấm ảnh, ôm nó vào lòng. Cô không còn sức để khóc thật to, chỉ còn tiếng thút thít. Cô cuộn người như cố gắng cảm nhận cha mẹ mình qua tấm ảnh. Đứa trẻ ban nãy còn hung hăng, giờ trông thật yếu đuối, đáng thương.
Kael từ từ trượt mình khỏi cô, khó khăn lắm mới có thể đứng dậy được. Toàn thân ê ẩm, cánh tay chắn nãy giờ có vẻ như suýt gãy rồi. Tranh thủ lúc cô bé vẫn còn đau khóc, anh đưa tay xuống, từ từ bế cô lên. Elie không hề phản kháng, tựa đầu vào ngực anh, nước mắt rơi lả tả xuống tấm ảnh đặt trong lòng.
Đặt cô bé xuống giường, mắt anh không rời cô nửa khắc. Đứa trẻ này đã nhìn thấy rất nhiều, tuyệt vọng rất nhiều. Tâm hồn của nó đã vụn vỡ, những mảnh kí ức không toàn vẹn giờ chỉ còn sót lại hình ảnh của cha mẹ mình. Cô bé đã bị sự nghiệt ngã đen tối của số phận chiếm hữu, nhưng đã cố giữ lại một phần nhân tính quý giá.
Có lẽ, tình yêu thương của ông bà đã giúp cô bé gắng gượng được tới lúc này.
Kael ngồi cạnh xuống bên cạnh, tay đưa vào trong áo khoác. Miệng bắt đầu lẩm bẩm: “Đáng thương làm sao…”. Tay anh vuốt ve mái tóc rối bời của cô như cố gắng an ủi sinh linh vụn vỡ này.
Rút ra… khẩu lục ổ quay. Kael đẩy ổ đạn ra, nạp vào một viên đạn nhọn hoắc, dưới đế có khắc: “S.P”.
Skull Piercing
"Thứ lỗi cho ta."
Anh lắp vào, nhìn sang cô bé. Tiếng khóc giờ đã ngừng rồi, nhưng nó vẫn ôm chặt tấm ảnh. Kael thở dài, đưa nòng súng lại gần, áp vào thái dương của cô.
Giọng anh trầm xuống, có gì đó ẩn chứa sau sự lạnh lẽo vô cảm.
“Cầu chúc cho số phận nghiệt ngã này kết thúc, để lại ngày mai tươi sáng cho những sinh linh tội nghiệp.”
Lời cầu nguyện vừa dứt, anh siết cò.
Chỉ còn lại sự im lặng.
…
Ở phía ngoài hành lang, hai ông bà đứng đó chờ sẵn, vẫn luôn miệng cầu nguyện. Bất chợt, cánh cửa phòng mở ra. Kael đứng đó, tựa mình vào thành cửa. Nhìn thấy chàng trai, ông bà không khỏi sốt sắng.
“S-sao rồi cậu Kael? Cháu tôi sao rồi?”
“Ổn cả rồi, hai người có thể vào.”
Chỉ nghe tới đó, bà lão đã vội vàng bước vào trong phòng. Trước mắt bà, đứa cháu Elie đang nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở tuy yếu ớt nhưng trông sắc mặt đã trở nên dịu hơn. Cô bé có vẻ đang ngủ, trên tay vẫn ôm lấy tấm ảnh gia đình.
Bà lão tiến lại gần, ngồi xuống cạnh giường, đưa tay vuốt ve gương mặt hốc hác của Elie. Bà không khỏi xúc động, nước mắt bắt đầu chảy xuống từ khóe mi. Ông lão nắm lấy tay Kael, đôi mắt cũng đã ướt đẫm.
“C-cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu.”
Ông luôn miệng nói cảm ơn một cách trân thành, tấm lòng đã không thể kìm nén hơn. Mọi ngờ vực ngay lập tức tan biến khi thấy đứa trẻ đã được cứu chữa.
“Tôi xin lỗi khi đây không phải kết quả tốt nhất.”
Ông lão bỗng im bặt, trước khi ngập ngừng:
“K-không phải?”
Ý anh ta là sao? Cứu được Elie không phải kết quả tốt nhất thì là gì?
“Sẽ có một vài triệu chứng dài hạn, và hơn hết thì: Trí nhớ sẽ vĩnh viễn biến mất.”
Nghe kỹ từng chữ phát ra từ giọng nói vô cảm ấy, ông lão không khỏi sững người. Nhưng trái với dự đoán, ông lão lại tỏ ra vui mừng khó tả.
“Không sao! Chúng tôi sẽ giúp con bé lại từ đầu!”
Giọng ông trầm xuống.
“Với cả, có khi thế lại tốt nhất cho con bé. Nó sẽ không phải nhớ lại khoảnh khắc kinh hoàng ấy...”
Kael lần mở to mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên trước thái độ của ông. Lúc đó, tiếng kêu yếu ớt từ trong phòng vọng ra phía cửa. Là Elie, có vẻ con bé đã tỉnh dậy rồi.
…
Sau khi nhận những lời biết ơn từ tận đáy lòng từ hai ông bà, cũng đã tới lúc để Kael rời đi. Anh cúi đầu lần nữa trước hiên nhà, trước khi quay lưng bỏ đi.
“Hình như… sắp mưa rồi.”
Anh nhìn lên phía bầu trời, những ánh nắng yếu ớt đã tắt, để lại một bầu trời xám xịt. Bước trên lối đi lát đá, hướng về phía chiếc xe đậu sẵn ngoài cổng.
“Dối trá?”
Kael bất giác lên tiếng, nhưng không có ai ở xung quanh.
“Nhưng nếu không làm vậy, liệu họ có thể từ bỏ đứa trẻ không?”
Giọng anh chỉ vừa đủ to để chính mình nghe được. Dường như anh đang nói chuyện với chính mình.
“Nếu không đưa đứa trẻ ấy về với cha mẹ, rồi sẽ tới lúc tai họa xảy ra.”
“Một người đã rơi vào tình cảnh đó vốn đã vô phương cứu chữa rồi.”
“Thay thế đứa trẻ là cách duy để họ có thể thoát khỏi đau khổ.”
Anh ta hạ giọng xuống, tựa như lời thì thầm.
“Dù cho có là hạnh phúc dối trá, vẫn tốt hơn đau khổ trong hiện thực tuyệt vọng…”
Dừng lại trước chiếc xe, có tiếng rung nhẹ trong túi áo khoác của anh. Lấy ra chiếc điện thoại gập, anh mở nó lên. Nhướn mày, nhìn vào tin nhắn đang hiển thị trên màn hình, miệng lẩm bẩm: “Là cậu ta sao? Đã đưa ra quyết định rồi à?"


0 Bình luận