Tập 01

Chương 04 : Lý lịch

Chương 04 : Lý lịch

Trong một căn phòng nhỏ. Không có nhiều điểm đặc biệt, chỉ có hai chiếc bàn làm việc, một cái ghế dài đặt trước một tấm kính lớn, một bức tranh thủy mặc về tre. Tổng thể những điều ấy khiến căn phòng rất thoải mái với mùi hương dịu nhẹ đến từ chiếc máy lọc không khí nằm tại góc khó thấy.

Bác sĩ ngồi trên bàn mà suy nghĩ.

Ngón tay gõ lên bàn theo thói quen. Anh hơi run, còn lòng bàn chân thì đã ướt nhẹp. Giờ đã tám giờ rưỡi, còn khoảng mười lăm phút nữa lịch hẹn với bệnh nhân sắp đến.  Nhìn ra bên ngoài cố gắng tìm một chút ánh sáng tự nhiên trong căn phòng tràn ngập ánh đèn huỳnh quang.

Rồi có tiếng gõ cửa.

Người đến rồi.

Bác sĩ nghĩ, người duỗi thẳng ra như tượng, nhưng suy nghĩ đến hành động thiếu tự nhiên có thể gây áp lực cho thân chủ khiến làm anh lại mềm nhũn người ra, lưng cong lại như con tôm. Anh bước đến mở cửa cho người vào trong.

Trước mắt bác sĩ là một người đàn ông trông tiều tụy và thiếu sức sống đến đáng buồn. Ánh mắt thẫn thờ như chán ghét cuộc sống hiện rõ trên gương mặt trẻ trung.

“Chào cậu, buổi sáng tốt lành chứ?”

Bác sĩ thân thiện mở lời. Lông mày hơi trùng nhẹ xuống hai bên thái dương, còn môi cong lên góc ba mươi độ.

Nhưng đáp lại chỉ là một sự im lặng đến lạnh lùng từ thân chủ. Anh ta cúi đầu nhẹ thay cho lời chào, rồi đi ngang qua bác sĩ mà tự nhiên ngồi phệt xuống cái ghế mà chẳng cần lời mời nào.

Dù hơi lúc túng trong vài giây, nhưng bác sĩ nhanh chóng lấy lại tinh thần. Đóng cửa lại rồi ngồi ở phía đối diện. Cả hai nhìn nhau trong im lặng, không có sự bối rối hay lạ lẫm nào khi đây là lần thứ tám họ gặp nhau trong tháng này. Tần suất mà bác sĩ thấy mặt người này có khi còn nhiều hơn cả số lần anh thấy người yêu mình. Dù bác sĩ còn chẳng có bạn gái.

“Trà chứ?” Bác sĩ đẩy cốc rỗng ra trước mặt Phương rồi cầm cái bình giữ nhiệt mà rót thứ nước màu đặc sánh xuống.

“Cảm ơn, nhưng không.”

Người đàn ông đáp.

Bác sĩ chỉ cười mỉm rồi, chỉnh lại tư thế ngồi sao cho thoải mái nhất, rồi ôm lấy con gấu bông bên cạnh vào trong lòng mình, thứ thường được đặt bên cạnh thân chủ để làm dịu tâm trạng của họ nhiều hơn. Nhưng đối với một số người quá quen mặt thì bác sĩ thường muốn được ôm con gấu nhiều hơn. 

Bắt đầu bằng vài câu hỏi xã giao và có phần lan man. Bác sĩ bắt đầu kiểm tra tình trạng tinh thần của Phương bằng những câu hỏi mồi và cho anh vài tờ giấy trắc nghiệm. Sau một lúc, nhận lại hai hàng lông mày của bác sĩ hết căng lại ruỗi như một con sâu róm đang cố trườn bò khỏi trán khi nhìn lướt qua tờ trắc nghiệm.

Vẫn tệ như mọi lần, bác sĩ chép miệng rồi cất tờ giấy vào trong tập hồ sơ ghi rõ họ tên và số liệu của Nguyễn Hữu Nguyên Phương. Xong xuôi, bác sĩ hít sâu một hơi rồi bắt đầu buổi chữa trị, hay đúng hơn là lắng nghe những tâm tư đầy rối bời của một con người chất chứa trong mình sự đau khổ không gì sánh bằng. 

Sự độc ác và kinh hoàng từ lời nói đầy trách mắng chứa đựng sự phẫn nộ mà cứ ai nghe thấy cũng phải rùng mình khiếp sợ. Kể cả có là tâm trí đầy vững chắc được tôi luyện qua vô số ca điều trị cho những con người bất ổn nhất. Nhưng anh vẫn ngồi đó, lắng nghe không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.

Câu chuyện về những cung đường hắc ám và ghê rợn đến từ chiều không gian nào đó, những con quái vật gớm ghiếc đến từ một tâm trí đang vỡ vụn. Chúng lẩn khuất xung quanh ở đâu đó mà đôi mắt phàm trần không thể nhìn thấy, trực chờ trong sự đói khát không thể khỏa lấp. Nơi mà âm thanh bị vặn xoắn, phá hủy thành những bài ca kẽo kẹt. Và sự kết thúc là cái chết có thể đoán định từ những bức màn thầm kín nhất của số phận nghiệt ngã. Những phần nhỏ nhoi của thứ màu sắc đầy tối tăm đó đang tập hợp thành một bức tranh không thuộc về thế giới này.

Bây giờ, ngồi ở đây, bác sĩ cảm thấy lồng ngực mình bị bóp nghẹt lại bởi sự thật trần trụi được phơi bày bằng sự cuồng loạn. Trong nỗi kinh hoảng và sợ hãi. Đôi mắt bác sĩ dán chặt vào gương mặt thất thần và điên loạn. Rồi bất chợt, Phương ôm lấy đầu, bứt tóc, khóe miệng chảy dãi với tiếng răng nghiến ken két rợn tóc gáy. Không chần chừ thêm một giây phút nào thêm, bác sĩ ngay lập tức nhấc máy gọi điện báo cấp cứu. Trong khi đi đến bên cạnh Phương để trấn an, cánh cửa phòng mở tung ra, một cậu thanh niên trẻ xông vào trong, cả hai hợp sức để trấn tĩnh trạng thái bất thường kia để ít nhất Phương không tự làm hại chính bản thân mình.

Cho tới khi đội cứu hộ tới và kiểm soát lại tình hình, Phương bị trói chặt tay chân lại rồi đem lên cán nâng lên xe cứu thương. Bác sĩ và cậu thanh niên leo lên theo, trong cái giá rét của tháng mười hai, cả chiếc xe van trở nên nóng bừng lên, lau đi vết mồ hôi trên trán mình. Bác sĩ cầu mong mọi chuyện sẽ ổn.

Một tai nạn.

Bác sĩ nghĩ. Chăm chú nhìn gương mặt biến dạng bị trói chặt trên cán.

Thật kinh khủng. Không thể nào chịu đựng được. Cuộc sống có quá nhiều thứ giết chết con người dẫu có là tai nạn.

-0-0-0-0-

Sau khi giải quyết xong các thủ tục rắc rối và bàn giao rắc rối lại cho người nhà. Bác sĩ và cậu thanh niên trẻ trở về nhà với trái tim được giải thoát. Có lẽ đây là trải nghiệm khó quên nhất trong quãng đời khám bệnh tâm lý của bác sĩ, và là một bài học kinh nghiệm cho người còn lại.

Trở về nơi làm việc cả hai thở phù rồi ngồi bệt xuống ghế. Tai qua nhưng nạn vẫn chưa khỏi, ngay sau đó, một cuộc gọi tới từ máy bác sĩ. Vội vàng nhấc máy lên, anh giải thích mọi thứ rõ ngọn nguồn cho người ở bên kia đầu máy đâu đó khoảng mười phút không dừng. Cậu thanh niên đi lấy hai cái cốc đầy nước.

Ngắt máy với lời hứa đầy chân thành. Không ngần ngại lấy một giây, bác sĩ bật chế độ máy bay rồi quăng điện thoại ra bàn.

“Mọi chuyện ổn không chú?”

Cậu thanh niên lễ phép hỏi.

“Không, méo ổn tý nào hết.” Bác sĩ chửi thề, cứ mỗi lần chửi là lại thèm thuốc.

Má nó, mình cần một điếu.

“Nếu thằng đó mà không tỉnh lại thì cái phòng khám này gặp rắc rối to luôn. Má nó, không ngờ được tình trạng tinh thần của nó đã chuyển biến thành động kinh luôn.”

“Rốt cuộc anh ta bị gì vậy ạ?”

Thở phì phèo điếu thuốc trong miệng. Bác sĩ hỏi ngược lại, không còn chửi thề nữa.

“Từ các biểu hiện mà cháu quan sát từ đầu đến cuối buổi chữa trị thì anh ta đang mắc phải là tình trạng tâm lý nào?”

“Cháu nghĩ đó là tâm thần phân liệt.”

Cậu thanh nghiên chập chững trả lời.

“Chính xác, người điểm.” Bác sĩ búng ngón tay khen ngợi. “Thần kinh căng thẳng, ăn nói điên loạn và cảm xúc bùng phát. Có thể dễ nhầm lẫn giữa các rối loạn tâm thần khác nhau nếu chỉ quan sát trong một khoảng khắc. Nhưng nếu cháu có thể nhận ra được chỉ với một lần thì cũng giỏi hơn nhiều người rồi.”

“Dạ, cũng chỉ là may mắn thôi ạ.”

Cậu thanh niên gãi đầu, mũi hơi đỏ lên.

“Đúng may mắn biết thân chủ của mình bị trong lần đầu tiên là một chuyện, còn việc tận dụng may mắn để tiến hành bước tiếp theo trong việc tham vấn là một chuyện khác. Bây giờ, với cương vị là người trực tiếp tham vấn anh ta cháu sẽ làm những gì?”

Đây quả là một câu hỏi mang tính thử thách và hóc búa. Bởi sự chung chung của câu hỏi khiến cậu thanh niên phải sắp xếp lại từng ý đồ một trong đầu, nhưng sự non yếu của tuổi trẻ nhanh chóng bộc lộ rõ ràng trên gương mặt, cậu lầm bầm, sửa đi sửa lại từng lời mở đầu một.

Bác sĩ gỡ rối cho cậu cháu của mình.

“Muốn hiểu được người khác, điều đầu tiên cháu cần làm là gì?”

“Tìm hiểu lý lịch của họ.” Như nhận ra được nút thắt, cậu thanh niên ồ lên. “Phải hiểu rõ được xuất thân và bối cảnh sống của thân chủ, để từ đó có thể làm rõ được nguyên nhân tình trạng tâm lý của thân chủ.”

“Cũng đúng rồi, nhưng không cần huỵch toẹt ra thế làm gì đâu. Nhiều cái chỉ cần biết ý là được.”

Cậu thanh niên gật đầu.

“Mà kể ra thì cậu ta cũng tội, mới trẻ như vậy mà đã dính đủ thứ bệnh vào người.”

Bác sĩ tóm tắt lại những điều mình đã mò ra được trong khoảng thời gian tham vấn tâm lý.

“Năm bảy tuổi mắc bệnh lạ khiến sức khỏe suy giảm đến mức phải nhập viện tám lần trong một năm. Đầu tuổi mười bảy thì bị viêm màng phổi và nằm viện hai tuần. Sau đó vài tháng lại bị tiêu chảy nặng và đi ngoài ra máu khiến cân nặng sụt giảm nghiêm trọng khiến các tình trạng đường ruột và tim mạch suy giảm rõ rệt.”

Lại một điếu thuốc nữa được châm lên. Mùi thơm ngào ngạt đầy mê đắm tỏa ra khắp phòng.

“Và đó chưa phải hết phải không ạ?”

“Cho đến vài năm gần đây, tim của cậu ta bắt đầu có các dấu hiệu của suy nhược. Và gần nhất là các rối loạn thần kinh, mệt mỏi não khiến tình trạng thần kinh yếu dần đi dẫn đến tình trạng kiệt sức cục bộ, dẫn đến hệ quả là việc thiếu ngủ triền miên, gây ra hoang tưởng thần kinh rồi biến tướng khiến cậu ta bị ảo giác thị giác và ảo giác thính giác nặng. Như cháu cũng thấy đấy, khi anh ta nói rằng bây giờ những thứ đó đang dần bước ra ngoài đời thật, thì tình hình đã chuyển biến tồi tệ đến mức gây ra cơn động kinh không báo trước. Nếu không phải bệnh đột nhiên bộc phát ở đây có lẽ tính mạng của cậu ta đã thực sự lâm nguy rồi.”

Gương mặt của người cháu trở nên bàng hoàng hơn bao giờ hết. Cậu không thể nào ngờ được rằng, thân chủ mà cậu quan sát trực diện từ tấm kính cường lực một chiều lại là một ca bệnh chất chứa sự phức tạp vượt quá sức mình.

“Với một phần ba điều ấy, một người bình thường đã không thể nào chịu đựng được nổi. Ấy vậy mà cậu ta vẫn cố gắng bám trụ lại với cuộc sống không mấy dịu dàng này.”

Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nơi những chiếc xe máy và ô tô hòa cùng dòng người bé nhỏ đang rãi bước trên lề đường. Bác sĩ thấy lòng mình trở nên nặng trĩu.

"Sao mình lại làm cái nghề này nhỉ?"

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!