Tập 01

Chương 01: Nghề lụi bại

Chương 01: Nghề lụi bại

Trên ngọn đồi chìm trong bóng tối, những hình bóng mờ ảo dần hiện ra sau màn sương. Tựa như thánh linh cổ xưa vừa bị đánh thức bởi tiếng gọi của thời cuộc, họ đứng đó, sẵn sàng nghênh đón mọi hiểm nguy trên con đường tìm kiếm vinh quang. Có lẽ, trong một cuốn cổ tích nào đó, họ đã từng được xưng tụng là những anh hùng vĩ đại.

Ánh trăng bạc soi xuống, gió đêm thổi qua không hẳn là sự ngẫu nhiên. Dường như thiên tượng cũng muốn làm sáng tỏ mười bóng dáng hiên ngang trên đỉnh đồi, đối diện với vực thẳm tăm tối nồng nặc mùi ám toán. Họ – những kẻ đẹp đẽ nhất theo chuẩn mực của chủng tộc, mang trong mình tài năng bẩm sinh, đã vượt qua muôn vàn gian khổ để có thể đặt chân đến nơi này.

Một cơn gió lạnh lùa qua khiến những người hùng khẽ rùng mình. Trong từng hơi thở, họ đều cảm nhận rõ sự tà ác lẩn khuất trong không khí. Nhưng không ai được phép quay lưng. Họ chính là phẩm chất cao thượng nhất của giống loài, gánh trên vai trọng trách cùng danh dự.

Và để dập tắt mầm mống sợ hãi, cũng như khơi dậy lòng can đảm trong đoàn, bậc thầy pháp sư – người dẫn đầu – khẽ cất tay niệm chú, ma thuật khuếch đại âm thanh vang lên, chuẩn bị cho lời hiệu triệu.

"Hỡi các chiến hữu, hãy nâng vũ khí của mình lên! Hãy cho con quái thú đang rình rập trong bóng tối thấy rằng chúng ta. Những kẻ quả cảm và vĩ đại nhất của thời đại này..."

Âm thanh kim loại vang dội khi hàng loạt vũ khí được giương cao. Ánh trăng chiếu xuống, lưỡi gươm sáng loáng, phản chiếu như một điềm báo định mệnh.

Đột nhiên, một vệt đen lao vút tới. Một thân người bị cắt đôi ngay trước mắt mọi người. Máu phun thành dòng đỏ tươi, rơi lả tả xuống cỏ. Tiếng ngã sõng soài dội vào thinh không, và ngay sau đó là tiếng hét thất thanh, xé toạc sự trang nghiêm vừa rồi.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Thầy pháp sư còn chưa kịp hoàn tất câu chú, thì hai thân xác nữa bị nhấc bổng lên, vặn xoắn trong không khí. Thứ đang tóm lấy họ là một cái xúc tu khổng lồ, tua tủa những gai nhọn như răng sói. Chỉ trong chớp mắt, cơ thể họ đã bị nghiền nát, máu thịt bắn tung tóe, vấy lên cả khuôn mặt thất thần của thầy pháp sư.

"Quái... vật..."

Tiếng gào nghẹn lại. Một cú quật kinh hoàng khiến ông ta vĩnh viễn ngậm miệng lại. Khi những chiến hữu ngơ ngác nhìn lại, chỉ còn một đống thịt bầy nhầy nhuốm máu, chẳng còn dấu vết nào của bậc thầy đã dẫn dắt họ.

Nỗi kinh hoàng bùng phát. Tiếng la hét, tiếng vũ khí rơi loảng xoảng xen lẫn tiếng xương thịt bị xé rách. Đó là một cuộc tàn sát một chiều bởi thứ không ai kịp nhìn rõ. Chỉ có bóng tối, và cái chết đang tới gần.

Một câu chuyện bi tráng khép lại bằng kết cục đầy lãng xẹt. Đồng thời, anh cũng hiểu vì sao lại có quá ít người chịu đồng hành cùng lão ta.

Ban đầu, Henry vẫn nghĩ những lời đồn chỉ là chuyện phiếm bên bàn rượu của mấy gã trong hiệp hội. Anh từng ngờ rằng ấn tượng về Gerhman chắc chắn không đến mức tệ hại như người ta kể: nào là gàn dở, khó ưa, ăn nói lơ ngơ, chỉ cần mở miệng ra là khiến người khác cụt hứng.

Nhưng rồi Henry nhận ra, chẳng có sai lầm nào cay đắng hơn việc chủ quan tin vào trực giác của bản thân. Mọi lời đồn đều đúng. Không, phải nói là hơn cả thế nữa.

Gerhman xuất hiện với cái đầu tóc bết dính như cả đời chưa biết đến nước. Cằm lão thì lởm chởm như một bãi sậy bỏ hoang, quần áo đen đúa, nhăn nhúm đến mà bẩn thỉu, trên người vương vãi thứ mùi nồng nặc pha giữa mồ hôi và rượu. Lão phát ra một thứ mùi hôi hám đến mức người đi đường cũng phải tránh xa ba mét, còn Henry, dù cố gắng nhẫn nhịn đến đâu, cũng chỉ dám giữ khoảng cách một cánh tay khi đi cạnh.

Vậy nhưng, là một tân binh mới bước chân vào hội, anh chẳng muốn để lại ấn tượng xấu ngay từ đầu. Bất kể người hướng dẫn của mình có tệ hại đến mức nào.

Đi trên con đường lát đá của thành phố Bansilklick, không khí sáng sớm trông thật thiếu sức sống. Mặt trời chỉ mới ló đầu qua những dãy núi phía đông, ánh sáng yếu ớt chẳng đủ xua đi màn mờ mịt của đêm. Các hàng quán ven đường vẫn còn im ắng, chỉ có tiếng chó sủa vang vọng trong hẻm nhỏ.

Henry ngáp, hơi thở ấm áp tan thành một lớp sương mỏng rồi biến mất ngay. Anh dụi đôi mắt còn thâm quầng, cố lắng nghe.

"Và rồi chẳng còn ai."

Gerhman kết thúc câu chuyện bằng chất giọng khàn đặc, nặng nề như kẻ nghiện rượu nhiều năm, lại vương chút âm điệu miền Nam lạ tai.

"Mày có rút ra bài học nào từ đây không?"

"Hả? À... Ừ thì..."

Henry ngớ ra, bị hỏi bất ngờ, trông ngốc nghếch đến mức chính anh cũng thấy xấu hổ. Vội lấy lại bình tĩnh, anh đáp.

"Dù sao, họ cũng đã cố gắng. Họ chiến đấu vì những gì mình tin tưởng. Dù thất bại, ít nhất thì họ cũng đã..."

"Cố để chết, thế thôi."

Gerhman bật cười khùng khục, tiếng cười lẫn mùi rượu.

"Một lũ ngu ngốc mơ tưởng làm anh hùng, để rồi chôn thây chẳng ai thèm nhớ."

Dù chẳng hiểu nổi Gerhman đang nghĩ gì, Henry quyết định thôi không đoán mò, chỉ gượng cười cho qua. Anh vốn dở trong chuyện đọc ý người khác, nhất là với loại trông dở dở ương ương, tính tình lật quẻ thất thường như lão. Nhưng rõ ràng, cái cách lão nói chuyện khiến anh khó chịu kinh khủng.

"Họ vẫn cố gắng vì điều mình tin tưởng, đúng không?"

"Tha cho tao đi." Gerhman khịt mũi. "Không ai trên đời này lại đủ nghĩa khí để tình nguyện đi tìm cái chết. Thứ đó mặc định là ngu nhất trần đời rồi."

"Ông nói chuyện nghe kệch cỡm quá. Ông là người Matin à?"

Câu hỏi vừa dứt, không khí sững lại.

"Mày hỏi câu đấy thật à?"

Giọng Gerhman trầm xuống, đôi mắt hằn tia nghi ngờ.

"Tôi không biết. Chắc tại cái kiểu nói chuyện của ông khiến tôi buột miệng thôi."

Gerhman hơi đổi sắc mặt, nhưng không đủ để người khác nhận ra.

"Thế nếu tao mặc định mày là một thằng ngu, không có nhà để ở, phải ngủ vỉa hè thì sao?"

"Tôi không có nhà ở thật."

Henry nhún vai, thừa nhận thẳng thừng.

"Được, thế nếu tao nói mày là thằng chẳng được cha mẹ dạy dỗ đàng hoàng?"

Henry cau mày.

"Bình tĩnh nào. Ông vừa để cái mồm đi hơi xa rồi đó."

"Mày thấy khó chịu chứ gì?"

"Được thôi." Henry xoay cổ tay, hít một hơi, rồi nhìn thẳng vào lão. "Nếu tôi bảo ông là một gã khốn ăn khoai tây và uống rượu đến trắng túi thì ông thấy thế nào?"

"Chết tiệt..." Gerhman lầm bầm, mắt sáng lên. "Nghe xong tao lại thèm rượu và khoai tây chiên quá."

"Còn nếu tôi nói ông nghèo đến mức chẳng đủ tiền mua ba bữa bánh mì?"

"Còn nếu tao nói mày là thằng neo đơn, chẳng ai thương?"

Henry khựng lại, hai hàng lông mày nhíu chặt thành chữ M.

"...Không chắc. Chết tiệt."

Gerhman bật cười khùng khục.

"Dù tao khá ghét mấy thằng cứng đầu, nhưng thỉnh thoảng thế này cũng vui đấy."

"Ừ. Mặc dù tôi nghĩ chúng ta có thể sẽ đánh nhau thật đấy."

Henry nửa đùa nửa thật.

"Kệ mẹ nó đi. Giờ thì đến hiệp hội thôi." Gerhman phẩy tay, tiếp tục bước đi.

Hai người song hành. Nhưng với cái bản tính lắm mồm của Gerhman, sự im lặng không kéo dài quá ba phút.

"Nghe này, khác với đám thám hiểm viên chết như rạ vì bất cứ lý do gì, thì cứu hộ viên cũng chẳng hơn bao nhiêu. Chỉ khác là tỉ lệ thấp hơn chút thôi. Nhưng chết lúc nào... thì ai mà biết được."

Henry im lặng, lắng nghe.

"Chỉ nguy hiểm thì còn chấp nhận được." Gerhman tiếp tục, giọng khàn đặc. "Trên đời này làm cái đéo gì mà chẳng phải trả giá. Cái đáng nói là cái nghề rẻ rách này chó nhìn còn khinh. Mày biết vì sao không?"

Henry lắc đầu.

"Vì làm cứu hộ viên." 

Lão nhếch mép cười khẩy.

"Chẳng khác nào một thằng lượm xác thuê."

Henry khựng bước, chau mày.

"Chờ chút... không phải người ta nói với tôi rằng cứu hộ viên có trách nhiệm cứu nạn cho những thám hiểm viên gặp nguy hiểm sao?"

Henry định ngắt lời, nhưng Gerhman chẳng buồn quan tâm, vẫn nói tiếp:

"Đối với cái đám đã nhồi vào đầu mày mấy câu triết lý vớ vẩn đó, thì việc bù đắp nhân sự thiếu hụt quan trọng hơn nhiều so với chuyện chọn lọc người thế nào."

Những lời ấy như một cú tát trời giáng. Henry lặng người, nhận ra công việc cứu hộ viên, nghề mà anh từng nghĩ mang ý nghĩa cao cả, hóa ra lại chẳng đáng giá chút nào trong mắt kẻ tỉnh táo.

Hiệp hội vẫn luôn là chốn hấp dẫn mọi hạng người tìm cơ hội đổi đời. Từ những trái tim non nớt mơ mộng cho đến những kẻ chẳng còn gì để mất. Miễn sao không dính líu quá sâu vào những trò mờ ám, ai cũng có thể chen chân. Với thám hiểm viên, có sức mạnh thì sẽ có tiền, may mắn thì thêm chút danh dự.

Nhưng đối với những ngành nghề đặc thù – mang tính thương mại và phục vụ gián tiếp cho túi tiền của hiệp hội. Sẽ có cơ cấu tuyển dụng khác biệt. Cứu hộ viên cũng thuộc nhóm ấy.

Thoạt đầu, nghề cứu hộ ra đời với mục tiêu cao đẹp: giải cứu các thám hiểm viên. Đặc biệt là lớp trẻ, thiếu kinh nghiệm. Đổi lại, họ phải đóng quỹ cá nhân để nhận những ưu đãi như vũ khí, dịch vụ bảo dưỡng, quyền truy cập kho tài liệu hoặc ưu đãi y tế.

Trong khoảng thời gian đầu, cứu hộ viên thật sự chứng minh được giá trị mà nó đem đến. Họ đã kịp thời cứu sống rất nhiều thám hiểm viên, giúp hiệp hội giữ lại không ít nhân tài triển vọng.

Nhưng bất cứ lợi ích nào cũng đi kèm cái giá. Và với cứu hộ viên, cái giá đó không chỉ là một, mà là ba vấn đề nan giải tới mức trở thành căn bệnh của cả hệ thống tư bản của hiệp hội.

Gerhman khịt mũi, giọng khàn khàn tiếp tục tuôn ra, chẳng thèm để ý Henry đang tái mặt thế nào.

"Ban đầu thì cái nghề cứu hộ này cũng kêu lắm. Cứu được khối thằng nhãi khỏi chết ngu, giữ lại cho hiệp hội mấy mầm non tiềm năng. Nhưng đời đâu có dễ ăn thế. Lợi ích thì ít, cái giá thì to."

Lão giơ một ngón tay ra trước mặt Henry.

"Mày tưởng cứu hộ là chuyện anh hùng chắc? Đéo. Nó là cái hố nuốt vàng. Chưa tính đến đào tạo, chỉ riêng mấy khoản lặt vặt như tìm kiếm, tiền ăn, tiền công cụ, bảo dưỡng, thời gian thôi cũng đã tốn gấp mấy lần so với việc kệ mẹ thằng thám hiểm viên tự sinh tự diệt. Hiệp hội đâu có ngu mà mãi đổ tiền vào cái hố không đáy."

Lão giơ thêm ngón nữa, mắt khẽ nheo lại:

"Đã thế làm cái nghề này chỉ đem lại toàn tiếng xấu. Người ta chả coi trọng cứu hộ viên đâu. Nghe thì cao cả, nhưng trong mắt đám thám hiểm viên thì bọn mày chỉ là kẻ theo đuôi, không có gan đi tiên phong, chỉ biết chờ người khác ngã xuống rồi chạy đến. Nghề rẻ rách, chó còn khinh."

Gerhman cười khùng khục, để mặc ánh mắt Henry tối sầm lại.

Cuối cùng gã giơ ngón tay cuối cùng, ngón còn lại trên bàn tay còn đúng ba ngón của mình.

"Còn cái lý do cuối cùng là cái nguy hiểm chết tiệt. Nghe thì tưởng chỉ việc kéo người ra khỏi hố, nhưng đến khi thất bại thì sao? Chẳng ai nhớ tới mày đã cứu bao nhiêu mạng, chỉ có kẻ sống sót đứng lên chửi: 'Tại sao chúng nó không cứu kịp người kia?' Thế là bọn mày vừa mất người, vừa mang thêm cái tội. Bị chửi, bị khinh, bị oán. Ngon chưa? Thế rồi đám cứu hộ viên kệ mẹ luôn mấy thằng thám hiểm, nhìn chúng nó chết xông đến hôi của. Tóm lại thì mất hết mẹ đạo đức rồi. Nói cứu nhân độ thế cho sang mồm thế thôi chứ có khác mẹ gì lượm xác có chọn lọc đâu."

Gerhman thu tay lại, nhún vai, nhếch mép cười khẩy. 

"Ba cái đó cộng lại, hiệp hội Theo còn dại gì mà rót vốn tiếp? Thế là bọn tao bị cắt sạch, lương lậu giờ một ngày chỉ còn mười đồng Calius. Còn chưa đủ một hớp rượu cặn ở cái quán bẩn thỉu nhất. Mày bảo với cái mức ấy thì ai thèm bỏ mạng vì thằng khác? Chỉ có mấy thằng dại người mới đâm đầu vào thôi. Đã nghèo, lại còn bị người ta khinh như chó."

Nghe lời giải thích ấy khiến Henry thấy như mình vừa bước nửa chân vào hố lửa. Trong đầu anh vang lên lời nguyền rủa ba đời tổ tiên mấy kẻ đã nhồi nhét đủ thứ viễn cảnh sáng láng về cái nghề cứu hộ viên này. Nhưng rồi, một thắc mắc lóe lên.

"Đã tốn kém đến thế, sao hiệp hội vẫn duy trì cứu hộ viên? Lại còn tuyển thêm người nữa?"

Anh chỉ ngón trỏ về phía Gerhman, giọng gắt gỏng.

"Tại sao ông vẫn bám lấy cái nghề này, nếu đã biết chẳng có lợi lộc gì?"

Gerhman chẳng trả lời ngay, chỉ bật cười, tiếng cười khàn đặc và kéo dài đến mức làm người xung quanh ngoái lại với cái nhìn đầy khó chịu. Lão nghiêng đầu nhìn Henry, đôi mắt đầy vẻ chế nhạo.

"Có những chuyện phải nhảy xuống mới biết nước sâu cỡ nào. Mà này, mày có ký vào cái giấy tờ chúng nó đưa chưa?"

Henry hơi khựng lại, rồi khẽ gật đầu, chẳng hiểu câu hỏi liên quan gì.

Ngay lập tức, Gerhman phá lên cười dữ dội hơn, đến nỗi các cơ trên mặt giật giật, nom như gã điên.

"Ha! Ha! Ha! Thế thì đời mày xong rồi, thằng ngu! Cái tờ giấy đó chính là hợp đồng đấy. Chỉ cần mày ló ý định bỏ nghề, chúng nó sẽ siết cổ mày ngay lập tức."

Henry tay ôm đầu, mắt long sòng sọc nói.

"Ý ông là gì!?"

"Là mày phải trả mười ngàn Cili nếu muốn bỏ ngang. Mười! Ngàn! Cili!" – Gerhman nhấn nhá từng chữ, cười như được mùa.

Tim Henry chùng xuống, đầu óc quay cuồng. Anh không biết điều gì đau hơn. Cú sốc vừa nhận hay việc chân trái vô tình giẫm trúng một bãi cứt chó ngay giữa đường. Mùi hôi xộc thẳng vào mũi, hòa cùng tiếng cười khùng khục của Gerhman, chẳng khác nào một lời chế giễu của số phận.

Henry đứng chết lặng, trái tim rỉ máu.

Đời đúng là đen tận mạng.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!