Điểm Cuối Của Cuộc Hành T...
Sắc Ký Penguin Golden Penguin
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Làm Quen Với Mọi Thứ

Chương 03: Xin Chào! Đây Có Phải Thế Giới Mới?(2)

0 Bình luận - Độ dài: 3,275 từ - Cập nhật:

Màu của bình minh nay được thay bằng màu xám tro của cái chết. Chúng từ từ thi triển vài đường sáng le lói đến những kiến trúc mang hơi hướng cổ đại hàng nghìn năm. Ánh sáng đỏ đậm pha lẫn sắc tố cam, hồng, tím rọi lên gương mặt khiến lông mày của hắn hơi chút nhíu lại.

Dưới những vật thể như cột trụ đang phảng phất hơi thở của thời đại và hoang tàn thì chiếc ghế lại tồn tại lạc lõng giữa nơi mà nó đáng lẽ nên được định nghĩa là sự thanh cao, thuần khiết. Cấu tạo của nó giống với sự kết tinh của pha lê và kim cương đầy độc đáo. Nó là một sự hoàn mỹ mà nghệ nhân nào đó đã hao tốn hết tâm tư cho nó, một tuyệt tác đầy huyền ảo khi hội tụ tất cả yếu tố thần bí, viễn tưởng. Bóng dáng huy hoàng nhưng sau lưng lại là các tàn tích khiến chúng ta tự hỏi là làm thế quái nào mà nó vẫn còn trụ được cho đến tận ngày hôm nay?

Khi tia sáng của bình minh chạy qua lớp khí quyển liền gây ra hiện tượng khúc xạ khiến cho nó trông như buổi biểu diễn đầy đủ màu sắc của huyền cơ. Thứ năng lượng tuyệt vời đó càng khiến dáng vẻ độc đáo của nó toát lên một khí chất riêng đầy quyền lực cho ai đang ngồi lên nó. Một nhịp đập rồi đến hai nhịp, hồng cầu dần tuần hoàn lưu thông qua các dây tĩnh mạch với tốc độ khinh khủng, tái cấu trúc cơ thể hắn liên tục từ thể trạng này đến thể trạng khác cho đến khi chúng tái tạo ra một cơ thể phù hợp với khả năng hiện giờ của Akira để thích nghi.

Hắn đã bắt đầu mở mắt.

Akira không làm gì trong nhiều phút tới, hắn chỉ đơn giản là thất thần nhìn về phía trước, đằng đó có một chấm đen tựa như một siêu cấu trúc khổng lồ đang nhìn vào hắn.

Khoảng mười lăm phút sau, cơ thể hắn bắt đầu nóng lên rồi cúi người bò dậy, chầm chậm khởi động bằng bài bẻ khớp ngón tay cho chúng kêu lên từng tiếng bong bong. Hắn như bừng tỉnh, nhận ra suy nghĩ của mình không còn sự phức tạp mà đã...trống rỗng hơn?

Không một mảnh vải che thân, cơ thể hắn được bao phủ bởi ánh sáng từ pha lê khiến làn da của hắn trông cực kỳ sặc sỡ. Chiếc ghế như một loại tinh thể trong suốt khiến độ phân giải khi các tia sáng đi qua môi trường trong suốt thêm phần ấn tượng. 

Nhìn vào sản phẩm, Akira lại nghĩ đến con trùm mà hắn từng đánh bại trong game, kiểu thiết kế đó trông vô cùng giống với chiếc ghế mà hắn đang ngồi.

Hoá ra là thật, đây chẳng phải là mơ. Càng nhìn...mình...càng không thể...tin nổi? Nó...thật đẹp, lần đầu tiên...được nhìn thấy...tận mắt một thứ...đầy tính nghệ thuật của fantasy như thế...

Những vầng mây dày đặc và có các dị tượng lơ lửng xung quanh bầu trời. Đôi lúc lại xuất hiện vùng không gian được thu nhỏ nằm giữa hiện thực khiến hắn lầm tưởng đang có thế lực nào đó thao túng một khung hình nhỏ chứa đám mây bên trong gây ra sự biến đổi màu sắc của đám mây không đồng đều với bối cảnh xung quanh.

"Hự..."

Nét mặt của hắn có chút khó coi khi suy nghĩ quá độ, tuy có dấu hiệu giảm dần nhưng hắn vẫn nhăn mày vì đau đớn. Nhiều suy nghĩ đồng thời bộc phát khiến ý thức của hắn như muốn xoắn lại cố gắng thích ứng, kiểm soát lượng thông tin tự động chảy vào tâm trí hắn. Akira âm thầm quy trách nhiệm cho tác dụng phụ của sự kiện xuyên không và phiền toái với nó. Thế nhưng, sau hiện tượng kỳ dị của không gian vừa diễn ra thì Akira lại làm ngơ như không có chuyện gì, giống như hắn đã hoàn toàn quên đi mặt tối đó.

Có lẽ là do tác dụng phụ của xuyên không.

"Chậc!"

Thật khó chịu.

Akira tặc lưỡi nhìn về sản phẩm pha lê đen kịt sau lưng mình khiến hắn choàng bật người dậy cảnh giác, song sau vẻ ngỡ ngàng trước sự thay đổi của chiếc ghế thì Akira đã mau chóng mất đi cảm xúc và trở về vẻ điềm tĩnh lúc trước.

Vừa rồi nó vốn là màu đen...? Phải không?

Khi hắn đã ổn định lại chấn động trong đầu thì ngôi vương hắn đang ngồi đã hoá thành khối pha lê đen đặc tựa như cục thạch bị biến dạng. Nhiều tia sáng bị nó hấp thụ thậm chí còn có dấu hiệu trở nên nhão nhoét và tan chảy xuống mặt đất giống như bị nung nóng.

Tiếc thật, lúc ngồi lên tựa như cơ thể được làm mới vậy, rất sảng khoái. Mình còn định ngồi yên nghiên cứu thêm các tính năng của nó nữa cơ~Nhưng có lẽ là hàng dùng một lần như vật phẩm trong game. À, nghĩ lại thì đến giờ mình vẫn chưa biết làm thế nào để sử dụng phép thuật...

Akira đưa tay vuốt cằm nghĩ ngợi.

Hừmmm...nếu từ cấu tạo sinh học con người lại có thể nạp ra năng lượng thì cơ thể mình chả khác nào là một lõi mặt trời bằng thịt...mà khoan, mình cũng không nên lạc quan như thế. Hãy suy nghĩ sâu xa hơn, giả sử bản thân vốn không phải cái lõi mặt trời sở hữu nguồn năng lượng vô hạn thì thứ mà mình tạo ra sẽ đến từ đâu?

Con người vốn đã luôn dùng gần như là sạch sẽ năng lượng bên trong chứ huống chi tích trữ rồi bùng phát. Thế thì việc mình không dùng được Ma pháp cũng là điều dễ hiểu nhỉ? Nhưng chẳng phải nếu như thế thì lại khiến cho thuyết tiến hoá quy về bản chất của tiến hoá lại gặp phải vấn đề. Nếu mình dùng được Ma pháp mà lại hại bản thân thì cơ chế Ma pháp đó được sinh ra nhằm thoả mãn điều gì? Hừm...đó là điều đáng để bàn luận.

Akira phủi phủi ý tưởng tiêu cực đó đi và thay bằng một năng lượng tích cực khác.

À bỏ qua đi, nếu đây là xuyên không thì nó đã là ngịch lý rồi. Thế thì mình vẫn có hy vọng rằng bản thân có thể dùng Ma pháp! Chà, xem nào. Thông thường trong Anime thì họ sẽ hô to các câu thần chú phải không? Chẳng biết nó có hiệu quả khi thực hiện ở đây không nữa nhưng cứ làm thử xem nào.

Hắn không có bất cứ loại cảm giác nào về việc mình đang sở hữu siêu năng lực. Mọi hoạt động đều cho hắn thấy bản thân chỉ là một con người bình thường. Nhưng Akira lại không thích sự tẻ nhạt như thế, hắn cố lạc quan bằng dòng tự sự :"Cơ bắp mình đã tự động thay đổi vậy nên khái niệm Ma thuật ở đây có lẽ sẽ khác với cách nghĩ của mình?"

Không chút cảm ứng về giao động của sức mạnh hay cơ thể cảm thấy đang chứa đựng một nguồn sức mạnh khủng khiếp. Cảm giác duy nhất hắn thấy là bản thân đang rất nhẹ cũng như tràn đầy năng lượng một cách lạ thường, hắn có linh cảm về việc hấp thụ không khí thông qua làn da nhưng nó rất mơ hồ.

"..."

Akira trầm ngâm trong giây lát, sau một hồi im lặng thì hắn bắt đầu chép miệng như muốn nói một lời nào đó nhưng lại thôi. Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng gió là thứ duy nhất phát ra thì bỗng sự yên tĩnh bị phá vỡ ngay trong khoảnh khắc...

"SUM! MON!"

"THE INSTRUCTORRRRRR!!!"

"Hít!" Hắn rít lấy hơi liền gào lại lần nữa.

"THE DREAM TOURBILLON!!!"

"DRAAAAAA! GONNNNN! FIREEEEEE!!!"

"..."

"Hừm..."

Vẫn giữ nguyên tư thế nhìn xuống lòng bàn tay nhưng khuôn mặt hắn đã lộ ra vẻ ngại ngùng, xấu hổ.

Không có hiện tượng gì xảy ra sao? Hay nó cần thêm ngoại lực tác động đến?

"Chậc!"

Nhưng ngoại lực mà Ma thuật cần có là gì?

Tiềm năng ơi là tiềm năng, tao biết mày có đủ sức mà anh bạn? Nào, tiềm năng chưa được khai phá của tao...

"Fire Ballllll!!!"

Hắn tiếp tục hít sâu nhưng luồng không khí chưa kịp đi vào đã bị bắn ngược ra.

"É...é...!"

"Darkkkkkk Enegryyyyy!"

Lạ nhỉ?

Akira hắng giọng dùng đến tiếng mẹ đẻ của mình.

"Đẳ...E nẻ tri!!!"

"..."

Mình đã phải uốn lưỡi lên khi đọc rồi, vậy mà còn chẳng thấy một hiện tượng nào xảy ra. Hoặc là nó cần một câu thần chú vừa đủ? Kiểu như mình cần khiêm tốn lại vừa với khả năng của bản thân hiện tại ấy. Đúng! Nó đáng để thử. Mình sẽ thử tạo ra một viên cầu lửa nhỏ xem sao.

"Grrrrr...!"

Hắn chăm chú nhìn vào lòng bàn tay mình, trong miệng gầm ngâm rồi dừng trong giây lát. Hắn quan sát cánh tay đầy đường gân chi tiết của mình bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Quái quỷ vậy...? Sao nó lại nằm chổ này?

Một con mắt nằmgiữa cổ tay hắn tạo ra cái khe thịt ở cánh tay phải Akira, nó liên tục đảo xung quanh như thể mới được sinh ra và muốn nhận thức về thế giới mà nó vừa thức tỉnh.

Những sợi gân đan chéo này là...? Trông tởm thật đấy! Và cả khối thịt bị tách rời kia nữa, nhìn mà muốn lấy kéo cắt...thôi thôi! Chỉ mới nghĩ đến đã thấy rùng mình. Loại cảm giác này thật khó chịu.

Akira có chút sợ hãi với cảm thụ đau đớn, hệt như khi xem người khác bị đạp nát tinh hoàn mà trong lòng cũng cảm thấy đau theo.

"Hừmmm..."

Hắn chằm chằm vào sự đột biến trên cơ thể liền tò mò về cách con mắt thứ ba hoạt động.

Ra đây là cảm giác điều khiển chuyển động của tam nhãn? Nó...khá mới lạ. Tuy là lần đầu nhưng mình lại điều khiển thứ này như một bản năng vậy?

Hắn đung đưa cánh tay lên không trung ít lâu và trưng ra một nét mặt nghi ngờ pha loãng sự vô cảm nhưng sâu bên trong đã rất hào hứng.

Kỳ quái? Sao mình lại không nhìn thấy góc nhìn của con mắt thứ ba nhỉ? Có lẽ là dây thần kinh của nó chưa được nối đến bộ não tiếp nhận việc xử lí? Chắc thế~Nếu đủ lâu thì tế bào của mình sẽ bao phủ vết rách nên không biết đến lúc đó con mắt sẽ di chuyển như nào.

Akira vừa đi loanh quanh để khám phá môi trường xung quanh, vừa đảo con mắt thứ ba nhằm tìm kiếm trải nghiệm mới lạ được hắn cho là mới bị đột biến. Nhưng loại trải nghiệm thú vị nhanh chóng được thay thế bằng sự khó chịu và phiền toái, mất đi sức hút.

Vừa nhìn là đã thấy nhược điểm. Bụi bay vào và nó không thể chớp mắt cũng như không có tuyến lệ tiết ra nước mắt sẽ dẫn đến hư hại. Mình khá là lo cho điểm ấy hoặc nó sẽ bị thương bởi lực ma sát trong không khí khi mình chạy hết tốc lực. Chưa kể lúc này mình luôn cảm thấy choáng vì con mắt thứ ba luôn mở to khiến dây thần kinh cứ bị ức chế.

Hắn cặm cụi xoa xung quanh cổ tay liền nghĩ mông lung đến bộ anime bản thân đã bỏ lỡ chưa xem tập cuối.

"Hừmmm...hoài niệm thật."

Mình vẫn có cảm giác đảo mắt theo ý muốn của mình. Thật khó để diễn tả ha...ha~ha~

Nó không hề tuân theo cấu tạo sinh học thông thường của loài linh trưởng. Này là do lỗi của DNA hay do tác dụng phụ của sự kiện xuyên không khiến cơ thể của mình bị đột biến? À không...cái này không nên gọi là đột biến, sự kiện xuyên không đã làm thay đổi cấu trúc trên cơ thể mình dẫn đến biến đổi mới đúng. Tóm lại thì đây là cơ thể của mình ở thế giới này, đúng, mình thích ý tưởng này.

Hoặc nếu mình đoán không lầm thì trong lúc ngủ, mình đã bị ký sinh hoặc trong lúc xuyên không thì mình đã bị dị vật nào đó chui vào rồi làm tổ...

"Chàaa..."

Hắn xoa cằm thường xuyên khi suy nghĩ một vấn đề nào đó khó khăn như một thói quen, trước đó hắn không hề có nhưng giờ lại dùng nó thường xuyên.

Mình có nên vui...?

Mình sẽ vui mừng...hay nên tỏ ra lo lắng? Haha~Haha! Đương nhiên là đáng lo sốt vó rồi~À, phải là lo ngại mới đúng!

"Hmp!"

Nhưng lỡ đâu, đây cũng là một loại gian lận...? Bây giờ mình nên vui mới phải chứ? Không không...nhìn như bị ký sinh ấy, không có vụ ngon ăn như Alime Ani mủng gì đó đâu.

"Hà..."

Hắn thở dài lười biếng, bỏ qua vấn đề hiện tại đang vướng mắc mà ngó ra bức tường được phủ kín trong những khối đá to đồ sộ khiến tầm mắt hắn phải kinh ngạc.

Không gian xung quanh chắc phải trải dài cả trăm mét, đứng trong một không gian lớn như này thật mở mang tầm mắt. Mọi thứ yên tĩnh, cảm giác đầy mới lạ với cảnh tượng xung quanh, mày có thấy vậy không A...Ki...Ra~?

Hắn không còn cảm thấy an tâm khi tự đặt câu hỏi cho chính mình. Ngay lúc này, hắn đang có một nỗi lo lắng, bất an khó tả. Nỗi bất an luôn thường trực mà đến cả bản thân hắn cũng không hiểu vì sao mình sợ. Hắn muốn giải tỏa những nỗi bất an đó bằng nhiều câu hỏi tự đặt ra và tự trả lời, tuy hắn không biết giả thuyết của mình có trùng khớp với sự thật hay không nhưng nó đã không còn giúp Akira an tâm đi phần nào.

Hắn tò mò đưa tay lên sờ nhẹ vào con ngươi dọc cánh tay, chuyển động của nó luôn run rẩy như thể nó bị bắt ép phải ký sinh lên hắn. Càng nhìn Akira càng khó hiểu với cấu trúc sinh học của nó. Hắn vuốt ve rồi luồn sâu vào hóc mắt để bóp nhẹ nhằm xem thử cảm nhận của bản thân. Nhưng cái mà hắn nhận về lại là giật mình, bồn chồn, bất an.

Đệch! Cảm tưởng như tự lấy tay chọc vào mắt ấy!

Akira nhăn mặt, choáng váng sờ vào mắt phải, con ngươi ở bàn tay cũng run rẩy như đang hoảng loạn. Hắn có cảm giác sắp phải phun trào một thứ gì đó ở lòng bàn tay đang nắm, một loại cảm giác sợ hãi hiện lên khiến hắn không an tâm mà thở dốc.

Ôi...cảm giác này...khốn nạn...!

"Haha..."

Nụ cười tự giễu khiến hắn trở lại bình thường để nhìn toàn cảnh một lượt.

Điên thật, nó cực kỳ khó chịu.

"Ah!"

Tất cả sự chú ý của hắn đổ dồn vào cánh tay phải đang run rẩy dữ dội của bản thân. Nhiều nhóm dây thần kinh, các bó cơ đồng loạt co rút khiến hắn sợ hãi như thể đã có kẻ nào đó đang nắm chặt bàn tay hắn và kéo mạnh ra mọi hướng. Hắn cảm thấy đau nhói ở gần cơ quan phổi, tim, điều hoà hơi thở cũng dần nóng lên, các tơ máu trong mắt hắn dày cộm và chảy ra một chất dịch đen đặc, con ngươi hắn co lại và bao phủ trong màu đen của máu.

Akira giật mình nhảy cẩng lên vì cơn đau lan đến mu bàn chân, bộ hàm của hắn cắn mạnh đến nứt cả men răng để chấn tĩnh. Đầu óc hắn lên cơn phê đến tuột độ như thể từng hồng cầu bên trong hắn đang rạo rực hoặc gần giống với cảm giác vừa mới chơi liều lượng lớn ma túy, đó chính là cảm giác tự hủy.

Không ổn...cánh tay!

"Ưghhhh~~"

Akira rên rỉ trông cực kỳ đau đớn.

N-Nó...bị vấn đề gì...vậy...chứ?????? 

"Grrrrrrrr!!!"

"!!!"

M-M-Mình...bị...làm...sao...thế...này!!? Grrrrrr!!! Đau quá!!! Đau quá!!! Ưghhhh!!!

Hắn khuỵa gối ôm chặt lòng bàn tay để khiến nó ngừng run rẩy, cảm giác giống như lúc hắn gần hắt xì thì đột ngột nhịn nên rất khó chịu. Vì dừng đột ngột nên đã ảnh hưởng đến cơ thể dẫn đến bản năng phải kiểm soát hành động để cho hắn được hắt hơi.

Có thứ gì đó...sắp phun trào!

"BÙM".

"Grrrrrraaaaaaa!!! Aaaa!!! A! A! A! Khốn nạn! Khốn...ah! A! Chó chết! Chó chết! Ưghhhh!"

Một vụ nổ xuất phát từ cánh tay phải của hắn, năng lượng xung quanh nhanh chóng phá hủy đi các tế bào và ăn mòn lên bắp tay khiến hắn quỳ gối trong đau đớn cùng với sự dằn vặt bởi lần chơi ngu vừa rồi của mình. Akira oán trách trong sự căng thẳng khi năng lượng đang đốt cháy tế bào của hắn và ăn mòn nửa thân trên.

"Thở! Thở! Thở! Làm ơn, mày phải thở! Thở! Thở ra! Hàaaaa!!!"

Đúng rồi...hà...hà...là như vậy đó...thở ra...hít vào...

Hắn cố điều hoà nhịp thở rồi lặp đi lặp lại quy trình liên tục trong mấy phút, cái cảm giác lo sợ trước kia cũng dần được hắn thích nghi để nó trở thành vẻ lo ngại thay vì sự sợ hãi.

"Phù! Phù! Hítttt!"

"SLAP".

"SLAP! SLAP".

Những mảnh thịt vụn đi kèm từng hạt mưa máu rơi lả tả xuống nền đất. Hắn ôm chặt cánh tay và dùng sức mình gồng chặt nhưng làm thế càng khiến hắn đau đớn kinh khủng.

Đau quá!

Đau! Đau! Đau!

Đau!...hừm...

"..."

Không đau nữa rồi?

Vì bất ngờ và quá đau nên hắn đã không tin vào cơn đau như để lảng tránh hiện thực giúp Akira dịu đi đôi chút.

"!"

Đệch! Đau trở lại rồi! Đau đau đau...

Thứ ánh sáng nóng đến thiêu cháy da thịt ở vùng ngực hắn mặc dù Akira đã vung cánh tay một khoảng cách khá xa. Nhiêù giọt mồ hôi lăn dài trên gò má khiến hắn dụi mắt vì không tin vào hiện thực vừa xảy ra. Mồ hôi trên trán của hắn cứ ra liên tục bởi cơn đau nhưng hắn đã kìm chế cảm xúc giúp khuôn mặt cố nặng ra vẻ bình tĩnh. Akira chậm rãi liếc nhìn xung quanh rồi nhìn lại cánh tay bị đứt lìa của mình. Từng giọt máu trước đó còn giọt tõm tẻm mà giờ đã ngừng chảy và đông cứng một cách thần kỳ khiến hắn bối rối nghĩ lời giải thích.

Chúng...đang dính chặt lại à?

"..."

Akira chỉ hơi bàng hoàng trước hiện tượng phi logic vừa được diễn ra rồi ngay giây sau đã thờ ơ sau tiếng thở dài đầy bất lực.

Ồ, thật sao?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận