• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Tiếng chuông thứ hai

Chương 02: Nhưng đôi lúc cô ấy vẫn rất nghiêm túc.

0 Bình luận - Độ dài: 2,478 từ - Cập nhật:

Tôi vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó, cái ngày mà sự bất lực và tuyệt vọng cắm rễ sâu vào tâm trí. Khi ấy, tôi chẳng thể suy nghĩ thấu đáo. Ma lực - thứ năng lượng sống gắn liền với cảm xúc trở nên rối loạn. Càng tuyệt vọng những khát khao trong lòng càng vặn vẹo, méo mó. Mong muốn bảo vệ hoá thành khát khao hủy diệt, bùng cháy không kiểm soát.

Và cô gái trước mặt tôi giờ đây đang đứng bên bờ vực ấy. Mái tóc hồng nhạt ngang vai rối bết, đôi mắt lục bảo mờ đục trong nước mắt và đau đớn. Trông cô yếu đuối, nhưng chính sự yếu đối đó lại là điềm báo cho trường hợp tệ nhất. 

Có lẽ cô ấy cũng không để ý được sức mạnh tiềm tàng của mình, không nhận ra nổi ước muốn huỷ diệt từ tận tâm.

Khi tuyệt vọng, ta chỉ thấy một màu đen ngập tràn, một vực sâu thăm thẳm. Trong khoảnh khắc ấy, ta khao khát đốt lên một đốm lửa hy vọng, dù ngọn lửa đó có thể bùng cháy dữ dội, thiêu rụi tất cả thành tro tàn, kể cả chính mình. Nên tôi sẽ dương tay mình ra và trở thành nguồn sáng cứu rỗi. Ngọn lửa đó không được phép bùng lên.

“Lo hộ phần sau nhé Laura.” Giữa tiết trời đông buốt giá, khi mà bầu trời đen kịt một màu đêm tối, tôi bảo với cô công chúa bên cạnh. 

Đương nhiên đó không đâu phải một câu hỏi. Tôi không cho cô có quyền lựa chọn mà bứt tốc lao lên. “Gia tốc.” Khả năng của tôi kích hoạt, các mạch ma thuật rực sáng tím đậm tràn qua lớp áo khoác, chiếu sáng cả con ngõ hẹp, đẩy tốc độ lên cao. 

Chỉ trong một khoảnh khắc, tôi vượt qua khoảng cách. Tôi tung những cú đánh chuẩn xác vào gáy với không một động tác thừa, hạ gục cả sáu chỉ trong một chiêu.

Trước đòn đó, chúng lập tức ngã xuống nền tuyết, bất tỉnh, chẳng kịp nói một lời hay phản ứng. Và thực sự thì nên như vậy, nếu phản kháng bất chấp, hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn.

“Cô ổn chứ?” Tôi với tay ra và hỏi với chất giọng trầm, hơi thở đông lại ngay khi lời thốt ra.

Cô gái trước mặt tôi ngỡ ngàng, ướn người, bàn tay bấu lên mặt đất lạnh giá đầy tuyết. Đôi mắt xanh lục lấp lánh mở to đầy kinh ngạc, đôi môi hé hờ quên khép lại, lặng thinh chẳng thốt nổi lời nào.

Cũng dễ hiểu. Có lẽ cô đã nghĩ rằng sẽ chẳng ai đến cứu mình trong cái đêm đông tăm tối này.

“Cái tính của anh phiền phức thật.” Tôi bỗng nghe tiếng Laura vọng ra từ đang sau. Mắt tôi theo đó cũng ngoái lại và thấy cô nàng đang thở dài, một tay chống hông, một tay gãi đầu, mắt cô đang nheo lại nom rất bực.

Rồi cô lại liếc nhìn vào những bóng người bất tỉnh, vào tôi, rồi dừng lại ở cô gái tóc hồng đang co ro phía sau. Quả cầu ma thuật bên cạnh cô tăng cường độ sáng và ấm, làm cả con ngõ bớt đi cái lạnh giá buốt.

“Nhanh thật đấy.” Laura nói, đầu gật nhẹ nhưng giọng lại đầy mỉa mai. “Anh đáng lẽ nên làm sát thủ mới đúng.” Rồi cô bước lại gần, mắt lườm cô gái tóc hồng.

Sát thủ ư? Hừm, có lẽ tôi thực sự có thể trở thành một kẻ xuất sắc nếu thử. Dù sao người dạy kiếm cho tôi cũng từng là đệ nhất ám sát. Nhưng con đường ấy, không phải thứ tôi muốn bước.

“Không thì cô nghĩ sao tôi cứu nổi cô khỏi con quái vật đó?” Tôi đáp, lắc đầu, để những mạch ma thuật tím đậm trên người dần tắt lịm. Tay tôi khoanh lại, đứng dựa vào vách tường.

Cô nàng tóc hồng ấy trở nên còn lú lẫn hơn khi thấy bóng hình Laura trước mắt, chưa thể mở ra nổi một lời.

Đó là đến khi Laura chủ ý kéo mũ trùm xuống. Cô để lộ ra mái tóc hoàng kim của mình. Nó óng ánh, mượt mà như lúa vàng, tung bay trong gió. Đôi mắt xanh biếc của cô lấp lánh, và chiếc gia huy hoàng gia trên cổ áo choàng lóe ánh vàng, ý tứ để lộ thân phận cao quý.

“Người của hoàng gia? Mái tóc đó, màu mắt đó, lẽ nào người là… công chúa Laura?” Cô gái ấy lập tức cúi gập đầu, dí sát trán xuống mặt đất. Giọng cô đầy hoảng loạn, các từ ngữ thốt ra rối loạn va vấp lắp bắp liên tục.

Laura liếc sang tôi, môi nhếch nhẹ, ánh mắt tràn ngập toan tính. 

“Trước tiên, đứng dậy đã.” Cô nói với chất giọng nhẹ nhàng, gương mặt thân thiện y hồi mới gặp. Rồi Laura bước tới, cúi xuống sau đó đưa bàn tay thon dài ra trước cô gái. “Theo tôi nhớ thì cô là thủ khoa khối thường dân nhỉ? Ừm… Kleina, phải không?”

Cái cách cô nói chuyện với người khác hoàn toàn khác biệt với tôi khi ở riêng.

Đây là lý do lòng tôi không thể yên khi đứng cùng với cô ấy. Những hành động của Laura, tôi chẳng phân biệt nổi đâu là thật lòng, đâu là thực dụng.

Thà rằng cô ấy cứ ác độc đi còn đỡ, đằng này lại nửa nọ nửa kia.

Kleina run run, cô nàng cứ nhìn vào mặt Laura. Song thay vì cảm tạ, trên mặt cô hiện rõ những nếp nhăn lo lắng, đồng tử của cô nhỏ tẹo như con mồi bị dồn tới đường cùng.

Trường hợp này chắc cô chưa nghĩ đến bao giờ, là tôi thì tôi cũng cẩn trọng.

“Thần… không thể nhận lấy ân huệ này…” Cô ấy rụt người, vô thức tránh xa khỏi cô công chúa tóc vàng.

Nhưng Laura, cô ấy không có thứ gọi là chần chừ. “Cứ gọi tôi là Laura đi.” Trước khi Kleina kịp lui hẳn, cô ấy đã với tay mình ra và kéo cô nàng lên.

Kleina bỡ ngỡ, phải rồi, song cô vẫn chấp nhận bàn tay ấy để đứng dậy với đôi chân run run. Đôi mắt lục bảo của cô sáng lên trước hơi ấm của Laura, dỗi rằng tôi chắc chủ yếu vì Laura vừa tăng nhiệt độ quả cầu lên thôi.

“Giúp đỡ kẻ yếu là nhiệm vụ của hoàng gia. Những kẻ vi phạm luật lệ sẽ bị trừng trị.” Laura trong khoảnh khắc ấy thực sự toả ra thần thái hoàng gia - ân cần, bao dung, rộng lượng. Tôi thậm chí còn thấy cả một vầng hoà quang vàng kim bao quanh cô ấy, trông rất… quý tộc?

Tôi chịu, nghĩ ra từ để miêu tả đúng nó lười lắm.

“Việc của mình chắc xong rồi.”

Tôi gãi tai, bắt đầu quay người bước ra khỏi con hẻm. Đúng lúc ấy, mắt tôi vô tình lướt qua một vệt cháy trên nền tuyết trắng, được ánh sáng vàng rực từ quả cầu ma thuật chiếu rọi. Vệt cháy đen kịt, và trên nó là một thứ gì đó khen khét, nhưng vì bóng tối dày đặc ban nãy, tôi đã không để ý.

Tôi cúi người xuống, ngón tay đào vào bề mặt tuyết lạnh lẽo và đem lại gần, ngắm nghía thứ đó.

“Hửm, cái này là… một mặt dây truyền?” 

Nó đã bị đốt xém, bề mặt mạ bạc đã bong ra, chỉ còn màu đen của đồng cháy, bên trong cũng có một tấm hình, song nó cũng chịu chung số phận mà cháy gần hết.

Những ký ức lưu trữ trong này đã chẳng còn.

Chậc, giờ thì tôi cũng hiểu chút ít tình hình và tại sao ma lực của cô ấy hỗn loạn thế rồi. Lũ khốn đó.

“Nhưng đành vậy, yếu đuối và cô độc thì chẳng làm gì được.” Âu cũng là số phận của một dân thường nổi bật, tuy ta có thể không làm gì sai nhưng những con linh cẩu vẫn sẽ kéo tới, cắn xé, cố hạ ta xuống.

Tôi lắc đầu mình, quay lại hòng trả cho Kleina mặt dây truyền, dẫu nó đã hỏng song giá trị tinh thần vẫn còn đó, không việc gì phải vứt đi cả. Ấy thế mà khi quay lại chỉ còn Laura đứng một mình gãi cằm, mắt ngắm nghía lũ con gái nằm gục trên nền.

Quả cầu cũng giảm độ sáng kha khá, không còn toả ra một ánh vàng ấm áp nữa, mà chỉ còn như một đốm lửa tàn. 

Kleina đi rồi à? Hừm, dù sao thời tiết cũng dần trở nên khắc nghiệt, ở ngoài này quá lâu chắc cũng chẳng thoải mái gì lắm.

Laura để ý tôi, quay mặt lại. “Tôi tưởng anh đứng ngoài đợi trước rồi chứ?” Cô nói, giọng có chút tò mò nhưng cái nền bực bội từ trước vẫn còn.

“Ừm, đáng lẽ là thế, nhưng tôi kiếm được cái này, chắc là của Kleina.” Tôi đưa mặt dây truyền ra lủng lẳng nó trước cơn gió lạnh giá.

Laura liếc nhìn, nhưng chẳng chút hứng thú. Cô chỉ khẽ nhướng mày, giọng nhạt toẹt không chút đồng cảm. “Thế à.” Rồi cô quay lại, tiếp tục quan sát đám nữ sinh trên nền tuyết, những hạt tuyết đã bắt đầu tích tụ thành từng mảng trắng đục trên áo chúng.

Tôi biết là Laura chẳng quan tâm gì đến người khác rồi mà, nhưng như này có lạnh lùng quá không?

“Cứ để chúng thế này được chứ, hay là đem vào đâu đó ấm ấm?” Tôi hỏi, ánh mắt lướt qua những thân hình bất động. 

Cô ấy thở dài, một tay nghịch lọn tóc vàng, tay còn lại bỏ túi “Tôi đã dùng ma pháp hồi phục lên chúng rồi. Chút nữa sẽ tỉnh thôi. Mai tôi sẽ có cách đối phó với lũ quý tộc cấp thấp này.”

“Chuyện hôm nay cũng coi như là có một kết cục tốt đi. Ít nhất họ này, và tôi có thêm vài quân tốt.”

Thế rồi cô vươn vai, cũng bắt đầu hướng bước ra ngoài. Nhưng vẻ mặt cô nàng lúc này thì… sao nhỉ? Chẳng hài lòng lắm, môi Laura mím chặt còn mắt nheo nhó lườm cháy tôi. 

“Nhưng tôi cần nhắc lại một lần nữa: anh phải bàn bạc với tôi trước khi hành động.” Laura gằn giọng, tay nắm chặt. 

“Dù đúng là lần này kết quả tốt thật, ấy mà nếu như lần trước thì không xong đâu.”Nói xong cô trùm lại mũ, đi trước mà không chờ tôi. Bước chân cô nhẹ thoắt, lạnh lùng còn hơn lớp tuyết phủ dày.

“Tôn trọng người khác chút đi, làm ơn.”

Giữa trời tuyết tôi lại đứng một mình. 

Kết quả như lần trước hả? Hầy, đúng là tôi đã hành động vội vã. Nhưng… nhưng nếu tôi không hành động nhanh, rất có thể mọi thứ đã trở thành thảm hoạ.

Bao biện, lại nữa rồi. Lần này cô ấy nhắc là đúng, chẳng sai gì cả, nhỡ may đó là một cái bẫy thì sao? Nhỡ may linh cảm của mày là sai thì sao? Mày có chắc đoán được hậu quả không?

Hay lại muốn hối hận như lần trước? Dùng não của mình mà nghĩ trước khi làm bất cứ thứ gì đi, đừng để trái tim dẫn lối.

Phải rồi, đã lựa chọn bước lên thì không thể nào cảm tính mãi được. Lần này là tôi sai thật.

Tôi siết chặt nắm tay, những khớp ngón tay kêu răng rắc trong cái lạnh cắt da cắt thịt, vội vã bước nhanh để đuổi theo tấm lưng mảnh khảnh của Laura - thứ đang dần mờ đi trong màn tuyết trắng xóa. 

Gió đông gào thét, sắc lạnh như dao thép cứa da thịt, tuyết rơi dày đặc che mờ tầm nhìn, khiến cả cơ thể tôi run lên từng đợt. Nhưng đó chẳng là gì. Bước chân tôi vẫn dấn tới.

“Xin lỗi.” Tôi lên tiếng, giọng lạc giữa tiếng gió rít. “Lúc nãy tôi đã hành động mà không suy nghĩ kỹ.” Tôi vươn người, nắm lấy bàn tay Laura, kéo cô lại gần, cảm nhận hơi ấm yếu ớt từ những ngón tay thon gọn qua lớp găng tay lạnh giá.

Laura khựng lại và quay người, ánh mắt xanh khẽ lấp lánh dưới ánh sáng  từ quả cầu hoàng kim. Khóe môi cô khẽ cong lên. “Tôi cứ tưởng anh cứng đầu, chẳng chịu nhận lỗi?”

“Laura, cô nghĩ tôi là loại người nào?”

“Là loại sĩ diện hão, không bao giờ tôn trọng người khác, lúc nào cũng tự ý hành động chứ còn gì.” Cô cười tiếp, nhưng lần này cái cười ấy không hẳn là mỉa mai như bình thường.

“Nhưng.” Giọng cô trầm xuống. “ít nhất anh vẫn tốt hơn hoàng huynh của tôi gấp vạn lần.” 

Laura bước lại gần, khẽ vuốt qua mái tóc tôi, nơi những bông tuyết đang bám vào, gần như hoà lẫn với màu bạch kim tự nhiên. Nụ cười trên môi cô dịu xuống, thoáng chút u buồn.

Tôi nhìn vào gương mặt Laura. Đôi môi cô mím nhẹ, mắt xanh đánh ra nơi xa xăm, chất chứa đầy suy tư. Cô liếc lên, bắt gặp ánh mắt tôi, đôi đồng tử co giãn như muốn nói điều gì đó. Nhưng cuối cùng, chẳng có gì cả. Laura giấu đi suy nghĩ ấy sau một nụ cười nhẹ. 

“Cứ nhìn chằm nhằm như thế ngại lắm biết không?” Laura vỗ một phát vào vai tôi, bước tiếp cùng làn tuyết trắng.

Ai ai cũng có những suy nghĩ riêng cả, tốt nhất khi không muốn nói thì không cần hỏi. Câu trả lời sẽ tự khắc đến với ta lúc cần.

“À đúng, đừng hiểu lầm là tôi ghét anh nhé, chỉ là đôi lúc ta cần phải thẳng thắn với nhau thôi.”

“Thế nghĩa là cô thích tôi à?”

“Chưa đến mức đó, nhưng tôi đang cố yêu anh, dù sao sau này chúng ta cũng phải có con nên có cảm tình vẫn tốt hơn không.”

À… cô ấy nhắc đến phần này tôi mới sực nhớ ra sự thật đó. Hửm, nếu mọi thứ thực sự diễn ra tốt đẹp thì Laura sẽ là vợ tôi thật nhỉ?

“Ờm, thôi chuyện đó cứ tương lai hẵng tính đã.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận