Lại hơn 1 năm nữa trôi qua kể từ khi tôi đến thế giới này.
Chà, vậy là cũng đã hơn 3 năm tuổi đời rồi cơ à. Cũng dài rồi đấy chứ.
Và rồi, tôi lại ngồi trong thư viện đọc sách.
Đúng vậy, tôi giờ đã xem nơi này như là phòng của mình khi số lượng thời gian tôi ở đây còn nhiều hơn lượng thời gian tôi dùng để ngủ trong phòng.
Và nếu như mọi người đang tò mò xem tôi đang đọc những gì thì nó đây.
Hàng loạt những cuốn sách được chất đầy dưới sàn với đầy đủ các loại như: Sơ lược về lục địa Vidalore, khái niệm về năng lượng vật chất, những sinh vật huyền bí, tiếng khóc của thiếu nữ trong màn đê-
Tôi vốn là người không thích đọc sách… Nhưng cũng không hẳn.
Tôi thường không né tránh chúng khi cần thiết và đôi lúc vẫn cảm thấy vui khi đọc. Chỉ là, bạn biết đấy, khi đã có những thứ tiện lợi như internet, video trực tuyến, game,… ta việc gì phải chú tâm vào những con chữ dài ngoằn nhàm chán kia chứ.
Nhưng…đó là tôi của trước kia.
Hiện tại tôi lại thích đọc sách. Nói đúng hơn thì… tôi không còn có thể làm gì khác ngoài đọc sách.
Quay lại vấn đề hiện tại. Có vẻ như hiện giờ tôi đang sống ở một khu vực hẻo lánh nằm ở phía bắc vương quốc Altia. Đây là một vương quốc được nắm quyền bởi phần lớn các quý tộc bla bla bla…
Tôi không thật sự hiểu nhiều lắm về chính trị và cũng chẳng muốn quan tâm về chúng, vậy nên ta sẽ bỏ qua.
Quan trọng hơn hết, thế giới này có một thứ khiến tôi hứng thú hơn tất thảy.
“Ma pháp.”
Hồi còn nhỏ tôi đã từng mơ về việc sẽ có được quyền năng của một đại pháp sư để chống lại cái ác. Vậy ra đây chẳng phải chính là lúc để tôi thực hiện hoá giấc mơ đó hay sao?
Lúc đầu tôi có đôi chút lo lắng khi biết rằng mình đang ở thế giới tồn tại ma pháp, nhưng thời gian cứ dần trôi, nhận thấy cách mà mọi người sử dụng chúng, tôi giờ chỉ có sự phấn khích.
Theo như những gì tôi tìm hiểu được qua các cuốn sách. Mỗi người khi sinh ra đều có một nguồn ma lực (hay còn được gọi là linh lực) chảy bên trong cơ thể. Qua hàng nghìn năm họ đã khám phá ra được tiềm năng của ma lực và sáng tạo ra những loại ma pháp phục vụ cho nhiều mục đích khác nhau.
Nghe tuyệt thật đấy nhưng ngoài việc bản thân phải có ma lực ra, để có thể thi triển được ma pháp cần vẫn tuân thủ theo những quy luật nhất định.
Những điều cơ bản về ma pháp như sau:
1. Có bốn dạng ma pháp gồm: ma pháp tấn công, ma pháp phòng thủ, ma pháp trị liệu và ma pháp cường hoá.
2. Có năm loại cấp độ ma pháp gồm: sơ cấp, trung cấp, cao cấp, vương cấp và thánh cấp.
3. Ma pháp được thi triển chỉ khi người thi triển tiến vào trạng thái tinh thần và niệm thần chú.
Mọi thứ trông cũng khá đơn giản và dễ hiểu. Dường như việc trở thành một ma pháp sư vĩ đại sớm muộn gì tôi cũng sẽ hoàn thành thôi.
“Vậy là trước hết, phải tiến vào trạng thái tinh thần nhỉ?”
Để bước vào trạng thái tinh thần ta cần phải thả lỏng tâm trí và cảm nhận mọi thứ xung quanh, tương tự như việc bản thân đang ngồi thiền vậy.
Cũng không phải điều gì khó.
Tôi nhắm mắt lại và điều chỉnh nhịp thở. Không gian xung quanh tối đen như mực nhưng đồng thời tôi cũng cảm nhận được những gì đang diễn ra xung quanh, tiến vào trạng thái tinh thần được một lúc tôi dần cảm nhận được một thứ gì đó, phải chăng đây là ma lực sao?
Tôi cảm nhận được rồi, đây là… đây là…
….
Well chả có gì xảy ra cả.
Sau bao nỗ lực thì tôi chả cảm nhận được gì. Dường như tôi chỉ đang tưởng tượng ra việc mình đã cảm nhận được ma lực mà thôi.
Việc tiến vào trạng thái tinh thần, hóa ra chẳng hề đơn giản như những gì tôi đã từng xem trong game hay anime.
Vậy là chúng đã lừa dối tôi suốt bấy lâu nay sao?
Chắc là tôi sẽ phải mất một khoảng thời gian dài để có thể sử dụng được ma pháp đây.
Khi tôi còn đang chăm chú tìm ra cách để tạo ra ngọn lửa trên tay thì tiếng động từ bên ngoài thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi nhìn ra phía cửa sổ, hướng mà âm thanh đấy phát ra.
Chà, vẫn chăm chỉ như ngày nào nhỉ.
Đấy là anh trai tôi đang rèn giũa khả năng kiếm thuật của mình, kế bên là cha và chị của tôi.
Ông đang bắt đầu chỉ dạy cho Cecilia những bước cơ bản về kiếm thuật. Hình như trước đây Heimdal cũng đã tặng cho tôi một thanh kiếm gỗ vào ngày sinh nhật ba tuổi thì phải.
Vốn ban đầu Aurelia không đồng ý với quyết định rèn luyện kiếm pháp cho bọn trẻ. Nhưng mà nhờ sự nài nỉ cũng như quyết tâm của Eric lẫn Cecilia thì cô ta đã đổi ý.
Cũng tốt thôi, rèn luyện thể chất là một điều nên làm. Chỉ là…
Nhìn vào thân hình bầm dập của nhóc Eric thì thật là đáng sợ khi sau này chính tôi có thể sẽ thế vào vị trí đó. Nghĩ đến thôi đã rợn người.
Tôi không muốn phải như thế đâu.
Càng nghĩ về nó, tôi lại càng có thêm động lực về việc học ma pháp để sau này có thể dùng nó để chống lại cha tôi.
“Được rồi bắt đầu nào.”
Cứ thế, hơn 3 tiếng đồng hồ nữa trôi qua và tôi vẫn không có một chút tiến triển nào.
Sau từng ấy thời gian tôi vẫn chưa thể nào tiến vào trạng thái tinh thần được. Một lần nữa tôi tự hỏi… rằng liệu bản thân thực sự có thể sử dụng được ma pháp hay không?
Dù gì thì tôi vốn cũng là một người chuyển sinh từ thế giới khác kia mà, chưa có bất kì dữ kiện nào cho thấy một người chuyển sinh sẽ có ma lực cả, dù rằng về mặt lý thuyết tôi có thể.
Trong một thế giới mà ai cũng có ma lực, một người không có ma lực như tôi có gọi là bất thường không?
Liệu khi tôi không thể sử dụng được ma pháp thì tôi có quay trở lại làm tôi của trước kia không?
“Haizz.”
Chắc tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Giờ nhận ra thì tôi đã ngồi trong căn phòng này quá lâu rồi. Ngồi một góc suy nghĩ mãi về một vấn đề chưa có lời giải cũng không phải là một ý hay, đôi lúc cũng nên bước ra ngoài để thay đổi tâm trạng nhỉ.
Tôi đặt những quyển sách về vị trí cũ và bước ra khỏi thư viện.
Mình nên làm gì đây?
Vấn đề là… mình nên đi đâu?
Nghĩ lại thì ở thế giới trước kia thì tôi cũng có hay rời khỏi phòng đâu. Cũng chả khác gì với tôi hiện tại, cảm giác như chỉ khi tôi bước ra khỏi toà lâu đài này mới thực sự là tôi đã bước sang một thế giới khác vậy.
Khi tôi còn đang đắn đo suy nghĩ xem mình sẽ làm gì tiếp theo thì một người con gái tiến lại gần về phía tôi.
“Em có vẻ như thích vào nơi này nhỉ?”
Người con gái này là Donna, cô là người hầu phụ trách công việc vệ sinh ở nơi đây.
À mà nếu không lầm thì… cô ta là người đã làm đổ chồng bát đĩa vào người tôi trước đây.
Tôi vẫn thường hay thấy cô ấy qua lại quanh khu vực này nhưng chúng tôi vẫn chưa thực sự nói chuyện với nhau ngoài những câu chào.
“A thật thất lễ! Lẽ ra tôi nên gọi cậu là cậu chủ mới phải.”
“Không sao đâu ạ. Mẹ em có dặn là phải xưng hô phải phép với những người lớn tuổi hơn nên chị cứ gọi em như bình thường là được.”
“Thật tốt quá. Vậy em định đi đâu à?”
“Em định sẽ đi kiếm chút gì đó để ăn cho nhẹ bụng.”
“Vậy à…”
Khuôn mặt Donna thoáng đỏ lên, ánh mắt nhìn chỗ khác như muốn tránh né. Ngón tay cô trở nên lúng túng xoắn lấy vạt váy, rồi lại buông ra, lặp đi lặp lại.
“Vậy… vậy em có muốn… làm chút bánh không?”
Giọng cô run run, ngập ngừng như sợ chính mình vừa nói điều đó không nên.
“Vâng?”
“Chỉ là… chị có một ít bánh… thôi- thôi, hãy quên những gì chị nói đi.”
Cô vội vàng xua tay, cúi thấp đầu, bàn chân hơi dịch ra sau như muốn rút lui.
Cử chỉ này… hừm, còn phải nói sao? Chắc chắn là thích tôi rồi! Đúng rồi, đây rõ ràng là kiểu bối rối của một thiếu nữ thầm thương trộm nhớ!
Cứ như trong mấy bộ romcom tôi từng đọc vậy. Nhìn cái cách cô ấy đỏ mặt, tay chân luống cuống, câu cú lắp bắp… ha! Một tsundere điển hình chứ còn gì nữa!
Chà, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Tôi vốn dĩ là người đầy sức hút mà. Dù sao thì, đàn ông bản lĩnh thường khiến trái tim thiếu nữ rung động, kể cả khi… à, tôi mới có 3 tuổi.
… Không quan trọng! Cũng chỉ là tiểu tiết mà thôi.
“Có ạ.”
“Thật- thật chứ! Vậy thì đợi chị một chút, chị sẽ đem đến ngay.”
Khi Donna chuẩn bị rời đi. Tôi với lấy tay ra ngăn lại.
“Cho em theo với.”
Thật ra thì tôi cũng đang muốn đi dạo một chút để thoáng đầu óc. Nhưng quan trọng hơn, đây chính là cơ hội cho cô ấy được “ở riêng cùng tôi.”
“Nhưng mà…”
“Không được sao ạ?”
Donna ngập ngừng một lát, rồi khẽ gật.
“Được rồi, em theo chị nào.”
“Vâng.”
Chúng tôi dắt tay nhau rời khỏi phòng.
Bước chân vang vọng đều đều trên nền đá dọc hành lang, ánh nắng buổi chiều chiếu rọi qua từng khung cửa sổ, tựa như một màn dạo đầu cho chuyện tình đầy lãng mạn.
Tôi dõi ngước nhìn khuôn mặt bẽn lẽn của Donna, khuôn mặt cô đỏ ửng lên, chẳng dám nhìn thẳng vào tôi.
Chẳng phải rõ ràng quá rồi sao.
Bất chợt Donna lên tiếng.
“Cậu… em thường hay đến thư viện nhỉ?”
“Vâng, hầu như ngày nào em cũng ghé qua.”
“Em thích đọc sách sao? Tuyệt quá nhỉ?”
“Không không, chỉ là...”
“Em sao vậy?”
“À không… không có gì. Chỉ là em nghĩ mình nên đọc chúng, biết nhiều thứ chẳng phải ngầu lắm sao.”
“Ừm chị cũng thấy thế. Không phải ai cũng có thể ngồi hàng giờ liền với sách vở đâu.”
“Em thấy nó cũng đâu có khó. Ai cũng làm được mà.”
“Chị thì… chị không làm được đâu.” Cô mỉm cười nhưng đôi mắt hơi cụp xuống.
Ơ… khoan đã. Tôi đã nói gì sai à? Sao chẳng giống như những gì mình nghĩ cho lắm.
Thôi chết, mình phải nói gì đó. Rồi tôi bật ra câu hỏi đầu tiên lóe lên trong đầu.
“À mà… chị làm ở đây lâu chưa?”
“Chị á? Ừm… chắc cũng đã 6 năm rồi đấy.”
“Chà cũng lâu quá rồi nhỉ? Tại sao chị lại làm ở đây vậy ạ?”
Donna bỗng khựng đi một nhịp. Bàn tay cô lại một lần nữa siết lấy vạt váy, rồi lại buông ra, như thể chính cô cũng không để ý, rồi rất nhanh lấy lại vẻ bình thản và tiếp tục bước đi.
“...Chuyện dài lắm, khi khác chị sẽ kể cho em nghe.”
Giọng cô vẫn dịu dàng, nhưng tôi nghe được chút gì đó… chậm lại.
“Nhưng để tóm tắt thì… chị có ơn với gia đình này.”
“Có ơn ạ?”
Donna khẽ gật đầu, nụ cười quay trở lại trên khuôn mặt cô như chưa từng có gì xảy ra.
“Như chị nói đó, một lúc nào đó chị sẽ kể cho em nghe.”
Nhưng… trong khoảnh khắc đó, tôi thoáng thấy ánh mắt cô lặng đi, giống như một gợn sóng rất nhanh chìm xuống. Có lẽ tôi đã nói ra điều không nên.
Không ngờ, thay vì xua tan bầu không khí trước đó, tôi lại khiến nó thêm nặng nề hơn. Thôi tốt nhất tôi không nên nói gì.
Khi chúng tôi đứng trước sảnh bếp, Donna đột ngột dừng lại.
“Em đợi ở đây nhé.”
Cô ấy tiến vào trong một lúc sau đó liền đi ra.
“Được rồi, em vào đi.”
Tôi không hiểu vì sao cô ấy cần phải làm như thế nhưng thôi cũng chả quan trọng.
Tôi bước vào bên trong.
Khác hẳn với gian bếp chính của gia đình tôi, nơi lúc nào cũng bóng loáng, rộng lớn với hàng loạt đầu bếp và người hầu bận rộn chuẩn bị cho các bữa tiệc xa hoa. Gian bếp mà Donna dẫn tôi đến có phần nhỏ gọn và bình dân hơn.
Nền đá nhẵn bóng, sạch sẽ nhưng chẳng có sự hào nhoáng của lớp hoa văn. Những chiếc kệ gỗ dài chất đầy nồi niêu, chum vại và khay sắt, tất cả được sắp xếp ngay ngắn.
Lò nướng lớn vẫn còn vương hơi ấm, bên cạnh là những khay bánh vừa được chùi rửa. Không có rèm lụa hay thảm gấm, nhưng nơi đây lại gọn gàng và tinh tươm. Vẫn còn lẫn mùi hương bánh mì nướng phảng phất trong không khí.
Donna nhấc một chiếc ghế đẩu đặt cạnh tủ, sau đấy bước lên để với lấy chiếc chum nhỏ làm bằng đất nung.
Nhìn cô ấy chật vật như thế khiến tôi có chút buồn cười. Tôi muốn ra vẻ một quý ông nhưng hình dáng hiện tại, thật khó để tôi có thể làm gì hơn ngoài đứng nhìn.
Tại sao cô ấy lại đặt chúng ở một nơi khó lấy như thế nhỉ?
Donna loạn choạng một chút nhưng vẫn thành công lấy chiếc chum xuống.
“Đây rồi đây rồi.”
Cô ấy đặt chiếc chum lên bàn và mở ra. Bên trong được bao phủ bởi một lớp vải dày, sâu bên trong lớp vải là chỗ bánh quy mà Donna đã nói lúc trước, chỉ có điều…
“Chị vừa nướng hồi lúc trưa đấy, em thử xem.”
Cầm chiếc bánh trên tay, tôi bắt đầu nghi ngờ xem liệu Donna có thật sự thích tôi không. Ngoại hình của nó… tệ kinh khủng.
Hình dáng méo mó, chiếc to chiếc nhỏ, chiếc dài chiếc ngắn, chẳng có cái nào giống với cái nào. Bề mặt nứt nẻ, gồ ghề, có chỗ còn phồng rộp lồi lõm.
Ăn thứ này vào có sao không vậy?
Tôi chần chừ một lúc nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tràn đây mong đợi của Donna khiến tôi có chút rung động.
…Đành vậy, đã là một quý ông thì không được phép từ chối tâm ý thiếu nữ.
Tôi nhắm mắt, cắn thử một miếng và…
Rộp… một tiếng giòn vang lên.
Ngay lập tức tôi cảm nhận được vị ngọt dịu trên đầu lưỡi, không gắt gỏng mà mềm mại, quyện cùng chút béo ngậy của bơ. Vỏ bánh tuy nứt nẻ nhưng lại giòn tan, rộp rộp tựa như một giai điệu nhỏ ngân vang.
Đây là thứ gì vậy?
“Ngon… ngon quá!”
“Thật chứ?”
Trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài xấu xí kia, hương vị lại hài hòa đến mức khiến tôi ngẩn người. Tôi mở mắt, vô thức nhìn chằm chằm vào chiếc bánh như thể nó vừa phản bội sự phán xét của tôi.
Quả thật không nên đánh giá mọi thứ qua vẻ bề ngoài.
“Em có thể ăn thêm chứ?”
“Tất nhiên, em có thể lấy bao nhiêu tuỳ thích.”
Tay tôi không dừng được. Một cái, rồi lại một cái nữa nối tiếp nhau. Bánh vụn rơi lả tả trên bàn mà tôi cũng chẳng buồn để ý, chỉ lo nhét từng miếng vào miệng.
Cái giòn rụm, cái mềm tan, dư vị ngọt ngào cứ nối tiếp nhau khiến tôi không tài nào dừng lại được. Chẳng mấy chốc chỗ bánh trong chum đã vơi đi rõ rệt, đến mức tôi mới chợt nhận ra mình có lẽ đã hơi… quá tay.
“Nhìn em ăn ngon như vậy khiến chị vui lắm.”
“...”
Miệng tôi vẫn đầy bánh, chẳng thể đáp lời, chỉ gật gù lia lịa như một đứa trẻ được cho kẹo. Có lẽ chính dáng vẻ đó khiến Donna bật cười, đôi mắt ánh lên sự tự hào khi cô chậm rãi nói tiếp.
“Đây là những chiếc bánh mà mẹ đã từng làm cho chị đấy. Chị đang cố mô phỏng lại khẩu vị của nó nhưng vẫn chưa giống lắm, thật tốt khi em thấy nó ngon.”
“Mẹ của chị?”
“Ừm.” Donna gật đầu ngay, nụ cười rạng rỡ hẳn ra.
“Mẹ chị nấu ăn ngon lắm. Nhớ hồi nhỏ, mỗi lần chị đi học về là đã thấy trên bàn có sẵn một đĩa bánh quy nóng hổi rồi. Chị còn hay giành ăn với mấy đứa em nữa cơ. Bánh của mẹ lúc nào cũng thơm, mềm, ngọt vừa đủ… Chỉ cần ngửi thôi là cả người đã thấy dễ chịu rồi.”
Nói đến đây, cô bật cười thành tiếng,
“Chị luôn nghĩ rằng, nếu có thể làm ra những chiếc bánh giống như mẹ, thì chắc chắn ai ăn cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc. Đó là động lực khiến chị tập nấu nướng đến tận bây giờ đấy.”
Tôi khựng lại một nhịp. Nhìn cái cách Donna miêu tả, sự ấm áp trong giọng nói của cô khiến lòng tôi chợt dấy lên cảm giác quen thuộc đến lạ.
Mẹ à?…
Hình ảnh căn bếp ở kiếp trước bất chợt hiện về, người phụ nữ vụng về trong dáng vẻ, đôi tay có phần thô ráp, nhưng luôn đặt trước mặt tôi những món ăn ngập tràn tình thương...
... Đó giờ cũng chỉ còn là những ký ức xa vời.
Trước cả khi tôi đến với thế giới này.
Trước cả khi tôi chuyển đến sống cùng với chú.
Chúng tôi… đã chẳng còn là mẹ con nữa rồi.
Nhưng mà tại sao, ngay lúc này tôi lại nhớ đến nó? Cái món thịt hầm đó, cái hương vị đó.
Mẹ tôi luôn nấu một nồi thịt hầm rất lớn để ăn trong những ngày lễ. Nhưng cái món đó lại dở tệ, vì trước giờ bà có biết nấu ăn đâu.
Ấy vậy mà… khi ngày ấy tới. Nhiều chuyện đã xảy ra, nhiều thứ đã thay đổi…
Vẫn là người phụ nữ với dáng vẻ vụng về ấy, vẫn là đôi tay có phần thô ráp ấy, chỉ tiếc rằng… những món ăn ngập tràn tình thương… đã không còn.
Cái mái ấm ba người đó, cũng chỉ còn mỗi mình tôi ở lại. Tôi ăn nhiều hơn, tôi ngủ nhiều hơn, tôi… sống trong bóng tối nhiều hơn.
Vậy mà món thịt hầm ngày lễ ấy, nó lại không thay đổi, vẫn dở tệ như ngày nào. Nhưng mà tại sao… lại chỉ có vào những ngày lễ vậy?
Tại sao vậy?…
“Này, em ổn chứ?”
“Ơ.”
Thứ này là…nước mắt.
Từ khi nào?..
Tôi nhanh chóng xoay mặt đi, tay lau vội những giọt nước mắt còn cô đọng lại trên khuôn mặt.
Mình bị làm sao vậy? Khóc chỉ vì một món thịt hầm dở tệ ư? Nực cười thật
“Em không cân phải cố nếu cảm thấy nó không ngon, chị sẽ không buồn đâu.”
Tôi vội vàng lắc đầu, cố nở nụ cười để cô ấy biết rằng mình ổn: “Không không, nó.. nó ngon lắm.”
“Em cứ nói thật đi, không sao đâu.”
“Thật mà, nó ngon đến nổi em phải khóc trong hạnh phúc đây này. Chị không thấy sao?”
Cô ấy ngây ra một thoáng rồi nhẹ nhàng đặt tay lên xoa đầu tôi. Bàn tay ấy ấm áp đến lạ, nhưng cũng thật quen thuộc.
“Cảm ơn em, em tốt thật đấy.” Cô ấy nở nụ cười khiến lòng tôi thổn thức
Wah, thiên thần đây sao? Chết tôi mất.
Mọi thứ cứ diễn ra như thế một lúc. Rồi Donna như chợt nhận ra điều gì đó, bàn tay đang đặt trên đầu tôi khựng lại rồi lúng túng rút về.
“A- xin thứ lỗi cho sự vô phép này, chị không cố ý.”
Tôi đưa tay lên xoa đầu mình. Sự ấm áp vẫn còn vương lại trên mái tóc khiến tôi có đôi chút tiếc nuối.
“Em đã nói rồi mà, không sao đâu.”
Như để xác nhận lại, cô ấy hỏi tôi một lần nữa.
“À mà… món bánh đấy thật sự ngon hả?”
“Thật mà, số một luôn.”
Khi đã có được câu trả lời. Donna ưỡn ngực, nắm chặt lấy bàn tay đưa nắm đấm lên trời.
“Không phải chị tự tin gì đâu, nhưng rồi một lúc nào đó chị sẽ trở thành đầu bếp số một lục địa này.”
Tôi cũng bật cười hùa theo: “Em biết chị sẽ làm được mà.”
“Làm được cái gì cơ?”
Một giọng nói trầm nghiêm bất chợt vang lên từ phía cửa bếp. Cả hai chúng tôi đều đồng loạt giật mình quay người lại.
“Dì- dì Silk!”
Hình như người này là… bếp trưởng Silk?
“Cô gan to quá nhỉ, dắt chủ nhân xuống tận bếp ư? Đây không phải chỗ cho trẻ con, nếu cậu chủ có mệnh hệ gì thì làm sao hả?”
Tôi vội vàng xua tay để trấn an tình hình: “Không- không sao đâu, tại con muốn xuống đây thôi…”
“Im lặng!”
Tôi giật bắn người, tiếng quát của bà ta cứ như sấm nổ ngay sát bên tai. Khí thế của bà ta khiến toàn thân tôi cứng đờ, cổ họng nghẹn lại, chả dám thốt lên nổi một chữ.
Sao- sao vậy? Chẳng phải tôi mới là chủ của nơi này cơ mà?
Nhưng chỉ ngay sau đó, bà ta lập tức bác bỏ suy nghĩ của tôi như thể đã biết trước.
“Đây là gian bếp của tôi. Nếu cậu chủ muốn xuống có thể hỏi tôi. Tuy nhiên!…”
“Ở đây không ai được phép tùy tiện, kể cả cậu chủ, cô chủ, phu nhân hay ông chủ. Nếu không có sự đồng ý của tôi, không ai được phép bước vào. Hiểu chứ!”
Tôi muốn nói gì đó để tự bảo vệ mình, nhưng lời chưa kịp thành tiếng thì bàn tay Donna siết chặt lấy tay tôi.
Cô cúi gập người xuống, giọng có chút run run đầy lo lắng.
“Con- con xin lỗi, con sẽ đưa cậu chủ rời đi ngay.”
Bàn tay ấy run lên, nhưng vẫn nắm lấy tôi thật chặt. Như thể sợ rằng chỉ cần buông ra thôi, tôi sẽ lại lỡ lời khiến tình hình tệ hơn.
Ngay khi chúng tôi lướt ngang qua bà ta. Tôi để ý thấy cái liếc mắt ấy, lạnh buốt tựa như lưỡi dao kề sát cổ. Tôi nín thở, tim đập loạn, chỉ dám bước thật nhanh theo sau Donna.
Đến khi đi khuất rồi, cái cảm giác bị đè nén ấy vẫn còn bên trong lồng ngực. Rồi bỗng một tiếng gọi với chúng tôi lại. Không, đúng hơn là với Donna lại.
“Cũng không tệ đâu.”
Donna khựng lại với đôi vai cứng đờ.
“Sao- sao ạ?”
“Những chiếc bánh, nó không tệ đâu.”
Đôi mắt Donna bỗng sáng lên như thể sắp khóc. Cô vội cúi đầu, nụ cười gượng gạo nhưng không thể che giấu đi sự phấn khích ở bên trong.
“Vâng, con cảm ơn dì!.”
“Ta nói xong rồi, giờ thì đi đi.”
Donna cũng nhanh chóng nghe lời, nắm lấy tayđưa tôi đi như sợ rằng ở lại thêm một giây nữa thôi sẽ lại gây chuyện. Tôi cũng ngoan ngoãn bước theo sau, chỉ là…
Trước khi đi hẳn, chẳng hiểu sao tôi lại liếc nhìn lại một lần. Khoảnh khắc ấy, tôi bắt gặp… một nụ cười. Trên gương mặt vốn nghiêm khắc ấy thoáng qua một nét dịu dàng, ấm áp đến mức khiến tim tôi chấn động.
Không biết vì sao, tôi lại thấy nó thật quen thuộc, như thể tôi đã nhìn thấy nó ở trước đây…
Một thứ mà tôi đã lỡ đánh mất.
Bước chân chúng tôi vội vã rời khỏi gian bếp, dư âm tiếng quát của bếp trưởng Silk như vẫn vang vọng trong đầu.
Trong khi đó Donna chỉ im lặng nắm tay tôi, chỉ đến khi rẽ qua hành lang dẫn về phía thư viện, không khí mới có phần nhẹ nhõm hơn.
“dì Silk thật ra không đáng sợ như em nghĩ đâu.”
“...”
“Bề ngoài thì vậy thôi, dì ấy lúc nào cũng nghiêm khắc, to tiếng… nhưng thật ra lại là người rất tốt và chu đáo. Dì luôn chăm lo cho mọi người trong bếp, cũng như cho chị nữa.”
Donna tiếp tục, giọng hạ thấp xuống như thể đang muốn tâm sự: “Em biết đấy, chị không phải là một đầu bếp hay thậm chí là một phụ bếp… chỉ là một hầu gái mà thôi.”
“Lúc đầu chị cũng ngờ ngợ ra rồi, chỉ khi dì ấy khen những chiếc bánh, chị mới chắc chắn được rằng dì vẫn luôn ở đó.”
Khi nghe Donna nói vậy, trong đầu tôi vẫn còn vang vọng lời nói của Silk, bất giác tôi trả lời.
“Quy tắc của nhà bếp này không cho phép bất kỳ ai vào ngoài đầu bếp.”
“Ừm, vậy mà chị lại có thể vào. Em nghĩ vì sao?”
Trong khoảng khắc ấy. Có lẽ cả hai chúng tôi đều có chung một câu trả lời, chỉ là… không nhất thiết phải nói ra thành lời.
“Ồ, hai người cũng ở đây à?”
Một giọng nói vang lên từ phía trước, phá vỡ sự yên tĩnh mong manh ấy. Cả tôi và Donna cùng ngẩng đầu, và ngay lúc đó, một bóng dáng quen thuộc.
“Eric?”
Cơ thể cậu vẫn còn vương lại những vết bầm tím, hai tay chi chít vết thương vẫn còn đang rĩ máu, mồ hôi thấm đẫm trên áo kèm với lớp bụi bẩn.
Heimdal thật sự đã làm gì thằng nhóc này vậy?
“Donna, ta tìm chị nãy giờ đấy. À Frederick, em cũng ở đây à?”
“Vân- vâng.”
Sự xuất hiện của Eric lúc này thật không đúng lúc chút nào. Nhưng mà… Eric tìm Donna để làm gì kia chứ?
“Cậu Eric, vết thương này…”
“À nó hả? Không sao không sao đâu, vết thương ngoài da thôi ấy mà.”
“Không được, phải băng bó lại ngay. Ngài đợi tôi ở đây ạ.”
Không kịp để tôi hay Eric phản ứng, Donna đã tức tốc chạy đi ngay. Chỉ còn hai chúng tôi ở lại, hai thằng con trai với nhau, cảm giác trở nên thật khó xử.
Nhưng rồi không khí ấy cũng không được lâu khi Eric chủ động bắt chuyện trước.
“Mà em làm gì ở dưới này vậy Frederick? Anh tưởng em không muốn đi đến những nơi ồn ào chứ?”
“Thì đúng là thế nhưng mà giờ đây thư viện cũng không yên tĩnh cho lắm.”
Eric gãi đầu, bối rối một lúc rồi nhận ra ngay. Rõ ràng cậu ta biết tôi đang muốn nói tới điều gì.
“À… lỗi anh, anh sẽ nói với bố xem có thể đổi chỗ tập được không.”
“Thôi thì cũng không cần thiết, dù gì thì em xuống dưới đây cũng là vì muốn giải toả đầu óc một chút.”
“Vậy à.”
“Thế… anh tìm chị Donna có việc gì vậy?”
“Hả? À… Cecilia bảo rằng nó muốn ăn bánh sau khi tập luyện. Em xuống đây cùng Donna chắc là em cũng biết rồi nhỉ?
“À em hiểu mà.”
Hả? Đợi chút, có gì đó không đúng ở đây.
Từ xa tôi thấy bóng dáng Donna đang chạy lại gần với hộp cứu thương trên tay.
“Cậu Eric, đưa tay cho chị xem nào.”
“Đây chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, không cần thiết đâu.”
“Dù nhỏ hay không thì cũng cần được sơ cứu ạ.”
Nói rồi Eric thở dài, mặc cho Donna muốn làm gì thì làm. Chỉ có chút gì đó tôi thấy khó hiểu.
“Anh nên nhờ mẹ chữa trị thì hơn. Mấy vết thương này cũng đâu phải việc gì khó.”
Eric chỉ cười, nhìn vào bàn tay vừa được Donna băng bó xong.
“Anh không muốn thế. Thứ này là minh chứng cho việc anh đã khổ luyện như thế nào.”
Đúng là trẻ con.
Tôi thở dài, trong lòng lại thấy khó chịu. Không phải vì Eric, mà vì ánh mắt của Donna lúc này. Ánh mắt chăm chú, dịu dàng, đầy lo lắng. Cái cách cô ấy cúi người, từng động tác cẩn trọng khi băng vết thương, giống hệt như một phần bản năng tự nhiên của cô.
Tôi đưa tay ra, kéo nhẹ tay áo cô để rồi…
“Donna này, ta vừa…”
… Cô chẳng hề nhận ra. Tất cả sự chú ý của cô dồn vào Eric.
Tôi hiểu rồi.
Không phải cô cố ý lờ tôi đi, chỉ là… tôi vốn không có chỗ đứng trong thế giới của cô.
Tôi không trách cô ấy. Dù gì thì Donna luôn là như vậy, ấm áp, dịu dàng, khiến người khác vô thức muốn dựa vào. Và giờ, khi thấy cô đối xử với Eric bằng ánh mắt ấy… tôi mới chợt nhận ra mình chưa từng là người được ưu tiên như thế.
Mà chắc là tôi cũng không nên ở lại đây lâu. Vẫn nên về thư viện để thử nghiệm một chút, tôi vừa có vài ý tưởng trong đầu. Cứ thế tôi cứ lẳng lặng mà rời đi không nói một lời.
“A… em đi đâu đấy, để chị dẫn em v-”
“Không cần đâu, em tự quay về được mà. Chị cứ thoải mái trò chuyện cùng anh Eric đi.”
“À- ừm.”
…
…
“Thằng nhóc bị làm sao vậy?”
“Chị cũng không biết nữa, chắc là chị đã làm gì đó không nên.”


0 Bình luận