And The End Begin
-CT- -CT-
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chương 02: Sự Trở Lại

0 Bình luận - Độ dài: 3,983 từ - Cập nhật:

Ấm… ấm thật đấy.

Cảm giác này thật kỳ lạ. Nhưng cũng thật dễ chịu.

Có chút gì đó quen thuộc.

Cứ như bản thân được trút bỏ mọi áp lực bấy lâu nay vậy. Tôi muốn ở lại đây lâu hơn chút nhưng luồng sáng phía trước đang thôi thúc tôi tiến lại gần.

Càng đến gần hơn, tôi lại càng bị hút vào bên trong luồng sáng như thể nó đang mời gọi tôi vậy. Từ sâu thâm tâm tôi biết đây là lúc phải đi rồi.

Tôi sẽ nhớ nơi này lắm đây.

"À mà trước khi tôi đi... Cậu là ai vậy?"

------

Chói quá.

Nhưng mà… tại sao vậy?

Giây phút đầu tiên mà tôi cảm nhận được đó là sự khó chịu khi nguồn sáng chói loá cứ chiếu thẳng vào tôi.

Tôi cố nheo hai mắt mình lại để nhìn xem bóng đen đằng trước là thứ gì.

Khi mắt tôi đã bắt đầu quen dần với nguồn sáng kia. Đấy cũng là lúc tôi nhận ra đó là người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc màu vàng nhạt đang hướng ánh nhìn về phía tôi.

Một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên từ người phụ nữ. Một thứ ngôn ngữ kỳ lạ mà tôi chưa bao giờ được nghe đến trước đây.

Người ngoại quốc à?

Có điều gì đó khiến tôi cảm thấy bồn chồn. Cảm tưởng như tôi đã quên điều gì đó vậy.

Trong khi tôi đang cố nhớ xem mình đã từng nghe qua loại ngôn ngữ này chưa thì một khuôn mặt khác bất ngờ chắn ngang tầm nhìn.

Là một gã đàn ông, đôi mắt hắn sắc lạnh với một vết sẹo to chạy dài bên mắt trái. 

Nhận thấy sự nguy hiểm. Cơ thể của tôi phản ứng với điều đó ngay lập tức.

Tôi vội vung nắm đấm đến gò má gã đàn ông kia.

Hoặc ít nhất là tôi nghĩ vậy.

Tại sao vậy?

Tay tôi…

“Oa oa.”

Tôi hét lên nhưng cơ thể tôi bỗng dưng không tự chủ được mà khóc lớn. Thanh âm non nớt, the thé, hoàn toàn không giống giọng của mình.

Trước khi tôi có đủ thời gian để đặt câu hỏi. Người phụ nữ xinh đẹp kia đã tung một cú đấm về phía người đàn ông và ôm tôi vào lồng ngực.

A cái sự ấm áp và dễ chịu này…

Là do tôi thích được một người phụ nữ xinh đẹp ôm vào ngực hay đây là một cách hay để dỗ người đàn ông ngưng khóc vậy. Có vẻ như nó thực sự hiệu quả để xoa dịu tâm hồn nhỏ bé này.

Nhưng bỏ qua bộ ngực ngoại cỡ đấy sang một bên. Tại sao tôi lại ở trong tình trạng này?

Tôi giơ tay về phía trước mặt để xác nhận lại.

Ngón tay… thật nhỏ bé.

Tôi đưa tay chạm vào mặt mình.

Làn da mềm oặt, má phúng phính.

Đôi chân thì sao?

Tôi đưa chân mình lên nhưng cả cơ thể chỉ quẫy đạp vụng về như con cá mắc cạn.

Quả nhiên là thế.

Mà khoan đã, có gì đó sai sai.

Tôi đã trở thành… một đứa bé.

Nhưng tại sao?

Không! Không thể nào!

Tôi đã… chết!

Mọi thứ cứ thế ùa vào trong tâm trí. Con hẻm tối đó, tên cướp, con dao, ánh đèn xe… Mẹ.

Tất cả tràn về cùng một lúc, bóp nghẹt cả hơi thở. 

Tôi đã chết. Chắc chắn là đã chết.

Vậy là tôi đã tái sinh… nhỉ?

Nhưng mà bằng cách nào? Cứ như thể mọi thứ chưa từng tồn tại vậy.

Tôi thử dùng lực tác động vào bản thân để tỉnh giấc. Nhưng… thứ tôi cảm nhận được là một cơn đau nhẹ.

Đây không phải là mơ!

Tôi không biết. Tôi thật sự không biết.

Bố…

Mẹ…

Mọi thứ cứ như thể tôi đang là nhân vật chính trong tựa game mà bản thân đang xây dựng vậy.

Cảm giác mơ hồ này… rất thật. Thật đến rợn người.

Bỗng bất chợt người phụ nữ kia bế tôi lên trước mặt. Lúc này đây tôi mới có thể nhìn thấy rõ cô ấy đẹp như thế nào.

Trước đó, trong lúc tôi vẫn còn đang suy nghĩ về mọi thứ thì hai người họ đã thảo luận điều gì đó.

Và rồi một lần nữa cô ấy lại cất lời.

Việc không thể hiểu được những gì họ đang nói khiến tôi cảm thấy khó chịu. Thế nhưng trông họ có vẻ rất vui.

Chắc hẳn đó không phải điều gì xấu đâu… nhỉ?

------

Cũng đã được sáu tháng trôi qua kể khi tôi được tái sinh.

Hiện tôi đang ở trong nôi và không thể di chuyển ra bên ngoài.

Suốt mấy tháng nay tôi vẫn đang cố để tìm hiểu về thứ ngôn ngữ mà họ nói cũng như quốc gia mình đang ở.

Không phải tự hào gì nhưng với tư cách là một nhà làm game… từng là. Tôi chưa từng biết qua thứ ngôn ngữ này dù rằng bản thân có khá nhiều kiến thức về thế giới.

Ý tôi là. Không một chút gì cả, mọi thứ dường như mù tịt.

Đồng thời tôi vẫn còn một nổi băn khoăn.

Mọi thứ trước đây có là thật không?

Thế nhưng tôi nhanh chóng gạt nó ra khỏi suy nghĩ và quay về với giả thuyết tái sinh, bởi vì sự bất hợp lý của nó. Nhưng mà việc tôi tái sinh đã là một sự bất hợp lý rồi.

Có phải ai chết đi cũng đều tái sinh không? Nhưng nếu vậy thì tại sao không ai đề cập về nó trước đây?

Vậy phải chăng chỉ một số người biết về nó, hay… thậm chí là chỉ mình tôi?

Điều này có vẻ hợp lý hơn. Nó lý giải cho việc một số người thông minh xuất chúng từ khi còn rất nhỏ, sẽ dễ hơn khi cho rằng họ là những người đã tái sinh khi vẫn còn giữ ký ức.

Nhưng thật ra cũng chả có gì chắc chắn cả. Đây cũng chỉ đơn thuần là giả thuyết của tôi mà thôi.

Mục tiêu của tôi hiện tại chính là lý giải xem mình đang ở quốc gia nào đã.

Tôi đảo mắt sang xung quanh.

Nơi tôi đang ở là một biệt thự rộng lớn. Thiết kế mang phong cách gợi nhớ đến quý tộc Anh nhưng cũng không hoàn toàn giống.

Đồ đạc, tiện nghi lạc hậu hơn hẳn so với hiện tại. Không có smartphone, không TV, tủ lạnh, máy giặt, điều hoà,… nhiều thứ mà tôi từng biết đến ngỡ như không tồn tại.

Có thể là nơi này thích cuộc sống bình dị khi xưa chăng? Cũng không lạ vì tôi đã nhìn thấy nhiều trường hợp thế này trước đây.

Tôi cố truy lùng trong trí nhớ của bản thân xem có quốc gia nào mang phong cách như thế này không nhưng lại bất lực.

Haizz, chỉ có thể là một tiếng thở dài.

Vậy nhưng điều này lại không quá tệ. Bởi vì suy cho cùng tôi đã được sống lại một lần nữa, thật lòng mà nói điều này cứ như một phép màu vậy.

Nếu như tôi có thể làm lại… tôi phải làm lại.

Nhưng…

Mọi thứ ổn mà đúng không? Sẽ chẳng ai nhớ đến một đứa rác rưỡi như tôi đâu…

------

Đã hơn một năm kể từ khi tôi được tái sinh.

Lúc này đây tôi đang ở trong thư viện

Đúng rồi đấy. Thư viện, bên trong nhà.

Tôi cố với tay đến cuốn sách trên ngăn tủ nhưng lại không thể. Thế là tôi phải chuyển hướng sang những cuốn sách bên dưới cùng.

Thông thường thì những cuốn sách ở kệ dưới không quan trọng và chẳng mấy ai đoái hoài, bụi phủ đầy theo năm tháng. Thế nhưng ở đây lại không như thế.

Tôi khẽ lướt ngón tay lên kệ gỗ. Sạch bong, không một hạt bụi nào dính lại cả. Mọi thứ đều được dọn sạch sẽ bởi những người hầu.

Tôi tôn trọng những người như thế, vì họ đã làm tốt hơn tôi trong việc dọn dẹp. Thứ mà tôi chỉ có thể đáp lễ cho họ bằng cách đọc những cuốn sách này, chỉ tiếc là tôi không hiểu những gì được viết trong đó.

Hiện tại, tôi vẫn đang loay hoay với thứ ngôn ngữ này. Nghe thì chẳng khó mấy, nhưng khi chuyển sang đọc và viết thì đầu tôi cứ rối tung lên.

Đọc sách cũng chỉ có thể ghép được vài từ vớ vẩn, còn lại thì toàn phải dựa vào tranh minh họa để hiểu. Đôi lúc tôi thấy mình chẳng khác nào đứa trẻ tập đọc… ừ thì, về mặt hình thức, đúng là tôi vẫn là trẻ con thật.

Nhưng dường như không có gì quá hữu dụng để tôi có thể xác định vị trí hiện tại cả. Giá mà tôi có thể với tới được những chồng sách phía trên cao kia.

Haizz, được rồi. Vậy thì trong hơn một năm này tôi đã biết được những gì rồi.

Thật ra thì… không nhiều.

Những năm tháng vừa rồi tôi chỉ có thể lăn lộn một chỗ. Có quá ít không gian và thời gian để tôi có thể tìm hiểu thêm về những thứ xung quanh.

Hiện tại, tôi cũng chỉ có thể đi vững vàng trong vài tháng trở lại đây. Cứ ngỡ như việc biết trước mọi thứ sẽ đẩy nhanh quá trình phát triển của tôi nhưng không. Mọi thứ vẫn chẳng thay đổi nhiều.

Ngay cả khi biết, cơ thể cũng không thể đồng điệu với suy nghĩ của tôi.

Thế nhưng… có một số thứ tôi cần phải nghiêm túc suy nghĩ.

Có lẽ… chỉ là có lẽ thôi.

Nơi này không giống với những gì mà tôi đã biết trước đây.

Nói đúng hơn là… thể giới này.

Chỉ mong rằng tôi đã sai. Vậy mà khi sắp xếp lại các chi tiết, mọi thứ lại trở nên hợp lý đến lạ thường.

Ngay từ khi tôi nhận thức được việc bản thân đã tái sinh, tôi đã nghĩ ngay đến viễn cảnh này. Vì về bản chất, đây chẳng phải là thứ tôi đã đọc qua trong các cuốn truyện tranh sao?

Chỉ là… tôi không muốn nghĩ về điều đó…

Mọi mộng tưởng đều đẹp cho đến khi ta thật sự đối mặt với nó. Tôi đã quá quen rồi.

Nửa hào hứng và nửa sợ hãi. Tôi đã thất bại trước đây… một cách thảm hại. Điều gì khiến tôi nghĩ rằng tôi sẽ sống tốt ở một nơi xa lạ như thế này.

Và hơn nữa vẫn còn rất nhiều thứ xoay quanh trong đầu tôi.

Tại sao tôi lại được tái sinh?

Những thứ này… tôi không thể hiểu được. Nhưng mà tôi buộc phải hiểu.

Suốt những năm tháng qua chưa một giây phút nào tôi ngừng suy nghĩ về nó. Những câu hỏi “vì sao” cứ mãi trong đầu mà không có lời giải đáp.

Phải có nguyên nhân nào đó.

Nhưng… cũng có thể là không.

Chết tiệt, đau đầu quá đi mất!

Trước hết tôi vẫn nên xác định mình đang ở đâu đã. Ít ra điều đó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Lúc này đây, tôi đang cầm trên tay một cuốn sách không có bìa cũng chả có tiêu đề trên đó.

Tại sao lại như thế?

Và rồi tôi lật sang từng trang để đọc.

À tôi hiểu rồi, thú vị đấy.

Tôi tự hỏi rằng làm thế quái nào mà cuốn sách này lại có thể nằm ở bên dưới kệ sách kia chứ? Chẳng phải những đứa trẻ như tôi có thể dễ dàng tìm thấy nó hay sao?

Nhưng tôi đã quên mất rằng làm quái gì có ai lại chú ý đến ngăn dưới cùng của kệ sách kia chứ. Và hiếm thấy hơn khi một đứa trẻ lại mò vào thư viện chứ đừng nói đến một thằng nhóc chỉ vừa biết đi như tôi.

“Đây là báu vật.” Tôi đọc lên thành tiếng.

Khi tôi vẫn còn đang chăm chú nhìn vào bức hình người phụ nữ đang ôm chầm lấy người đàn ông thì một giọng nói trong trẻo cất lên từ phía sau.

“Em lại vào đây nữa à? Mẹ đang tìm em khắp nơi đấy.”

Thôi xong.

“Em đang xem gì đấy? Chị đã dặn là không nên tấy mấy rồi kia mà.”

Trước khi kịp phản ứng, quyển sách đã bị giật khỏi tay tôi. Chủ nhân của giọng nói đó là một cô bé tóc vàng nhạt với đôi mắt màu xanh ngọc.

Không… không phải như những gì nhóc nghĩ đâu. Ta chỉ vô tình tìm thấy nó thôi.

Khoảnh khắc ấy, tôi bối rối đến mức muốn biện minh, nhưng tất cả những gì thoát ra chỉ là vài tiếng ú ớ, non nớt chẳng ai hiểu được.

“Emh... wah” 

Con bé vẫn cứ cầm quyển sách trên tay và đứng xem một lúc.

Thôi nào đừng nhìn chăm chú vào nó như thế chứ.

Nhìn quyển sách một hồi lâu, cô bé nghiêng đầu: “Tại sao họ lại không mặc đồ? Thật kỳ lạ.” 

“Phù.” Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Ơn trời, tôi mừng khi nhận ra cô bé dù gì cũng chỉ là một đứa nhóc bốn tuổi và chưa có nhận thức về quan hệ nam nữ.

Đến khi lớn lên nhóc sẽ dần hiểu ra thôi.

“Được rồi, em cần phải xuống nhà nào. Mẹ đang tìm em ở khắp nơi đấy”

Vừa nói cô ấy nắm lấy tay tôi rời khỏi thư viện. Bỏ mặc báu vật tri thức của tôi nằm dưới sàn.

Đừng lo bé cưng, anh sẽ quay trở lại tìm em sớm thôi.

Phải rồi, tôi vẫn chưa giới thiệu nhỉ? Tôi là Frederick, Frederick Kathrin. Sang xuân sẽ tròn hai tuổi.

Còn cô bé này là chị của tôi, Cecilia Kathrin.

Con bé có ngoại hình nhỏ gọn, xinh xắn, đôi mắt xanh ngọc cùng với mái tóc vàng nhạt mang nhiều nét tương đồng với mẹ Aurelia.

Với những điều trên, con bé vượt tiêu chuẩn mị lực để thu hút mấy gã biến thái ngoài kia. Ý tôi là, nếu mà tôi sinh ra ở một gia đình khác thì cô bé chắc chắn sẽ là mục tiêu mà tôi nhắm đến, dĩ nhiên là sau khi cô bé đủ 18 tuổi.

“Nghe nè Fredy, chị vừa mới @#$%^&…”

Khi đi dọc hành lang. Con bé bắt đầu luyên thuyên về những thứ mà tôi không hiểu.

Là một đứa trẻ, hiển nhiên con bé rất hiếu động, chỉ là… nó có phần hơi quá. Nhiều lúc tôi chả buồn bận tâm xem nó đang nói gì. Một phần vì tôi chưa thật sự hiểu ngôn ngữ họ nói, mà ngay cả khi có hiểu hết thì tôi cũng chả hiểu nó nói gì.

Thú thật, tôi không phải là người thích trẻ em. Nói đúng hơn, tôi là người ghét trẻ em.

Chúng phiền toái, năng động và chuyên gây rắc rối. Chúng luôn làm rối tung mọi thứ khi tôi không có mặt và bắt tôi xử lý đống hỗn độn còn lại.

“Này, em có nghe chị nói không Fredy?”

“Vâng” Tôi đáp lại với giọng điệu thờ ơ.

Lúc này đây chúng tôi đã đến sảnh ăn.

Một người hầu cung kính đẩy cửa ra, dẫn lối vào căn phòng rộng lớn bên trong. Ánh sáng từ những chùm đèn pha lê chiếu rọi xuống, làm nổi bật lớp sàn được lát bằng lớp đá cẩm thạch.

Ngay khi vừa bước vào đã có hai nữ hầu khom người chào chúng tôi. Cảm giác sang trọng này tôi vẫn chưa quen được, nhưng nó lại khiến tôi đôi chút phấn khích.

“A Fredy! Con đây rồi, con đã đi đâu vậy?”

Một người phụ nữ từ phía bên kia góc phòng chạy đến ôm chầm lấy tôi.

Đây là mẹ của tôi Aurelia Matilda Kathrin. Vì Cecilia mang những nét tương đồng với mẹ, hiển nhiên Aurelia cũng là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Thậm chí còn có phần cuốn hút hơn.

Nhiêu lúc tôi cũng có chút hứng thú với Aurelia nhưng những đặc điểm sinh học của một đứa trẻ đã ngăn tôi lại. Nhìn thì đã mắt đấy, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.

“Thằng bé ở trong thư viện đấy mẹ.”

“Lại nữa à?”

“Con nghĩ là Fredy rất thích đọc sách đấy ạ.”

“Làm thế nào thằng bé có thể đọc sách được kia chứ? Nó còn chưa biết chữ.”

Ừm thì nhận định đó đúng, nhưng đó chỉ là khi tôi là một đứa trẻ bình thường thôi.

“Thôi Lia, con mau gọi cha và anh con vào nào. Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi. Có vẻ như họ cũng đã thấm mệt rồi đấy.”

“Vâng.”

Cecilia vừa chuẩn bị rời đi thì một giọng nói phía sau với lại.

“Thôi không cần đâu.”

“Cha!”

Hình bóng một người đàn ông và một cậu bé bước vào. Đó là cha và anh trai tôi, Heimdal Kathrin và Eric Kathrin.

Nói về cha tôi trước thì Heimdal… có thể là một thợ săn, tôi không chắc. Dựa vào trang phục bụi bẫm và có vài vết rách khiến tôi nghĩ như thế.

Tôi đã làm gì trong suốt hơn một năm qua vậy?

Tóm lại thì, tôi không rõ Heimdal làm gì ngoài việc ông ta là một quý tộc. Rời đi từ lúc sáng sớm và trở về khi trời đã xế chiều. Ông có lẽ là người mà tôi ít tiếp xúc nhất trong gia đình.

Cuối cùng là Eric, cậu ta khoảng 6 tuổi. Khác với những đứa trẻ thông thường, tôi lại có cảm giác thiện cảm khi ở gần Eric. Cậu ta không quá nổi bật, biết nghe lời và khá biết điều. Khác hẳn với Cecilia hay những đứa trẻ cùng trang lứa mà tôi đã từng gặp.

“Nào ngồi xuống đi, cha con anh chắc có lẽ cũng đã đói lắm rồi đúng không, hôm nay em có chuẩn bị vài món đặc biệt cho mọi người đây.”

Lời nói vừa dứt, những người hầu đã nhanh chóng bày từng món ăn lên chiếc bàn gỗ dài được chế tác tinh xảo  ở giữa phòng.

Cecilia là người đầu tiên ngồi vào ghế. Tiếp đó tới Heimdal nhưng ông đã bị Aurelia ngăn lại.

“Trước hết thì anh nên đi rửa tay trước đã.”

“Haha, phải rồi, phải rồi.” Ông bật cười, xoa xoa đầu mình rồi quay đi.

Eric thì khác. Cậu rửa tay từ sớm và đang ngồi bên cạnh Cecilia.

Đến khi Heimdal quay lại với bộ thường phục, cả nhà mới bắt đầu bữa tối.

Tôi được Aurelia đặt vào một chiếc ghế cao bên cạnh, trước mặt là bát cháo trắng cùng cốc sữa quen thuộc, kẻ thù hiện tại của tôi.

Mùi hương lan toả từ những món ăn hấp dẫn được bầy trên bàn khiến tôi cảm thấy tủi thân. Giá mà tôi có thể nếm thử nó một chút, tôi đã ngán cháo và sữa lắm rồi.

Khi mọi thứ đã vào guồng, Heimdal là người đầu tiên lên tiếng.

“Vợ anh hôm nay vẫn nấu ngon quá nhỉ.”

“Anh chỉ giỏi nịnh thôi.”

“Hahaha.”

Cecilia quay sang hỏi khi vẫn còn đang ngấu nghiến thức ăn.

“Nhưng mà tại sao mẹ phải tự chuẩn bị vậy ạ? Chẳng phải ta có người hầu rồi sao?”

Aurelia nhìn sang tôi và xoa đầu. Tay cầm thìa cháo với nụ cười mỉm hiện lên khuôn mặt xinh đẹp đó.

”Bởi vì mẹ muốn thế. Nấu bữa ăn cho gia đình mình chẳng phải tuyệt lắm sao?”

Heimdal gật gù: “Như mẹ nói đó, đừng tước đi niềm vui nhỏ bé này của mẹ con.”

Cecilia nghiêng đầu, vẫn lắp bắp vì miệng chưa nuốt hết: “Tại sao vậy chứ? Làm việc mà cũng vui ạ?” 

“Nuốt hết đi rồi nói, em làm bắn cả ra ngoài kìa.” Eric phía bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.

“Hehe.”

“Này đừng quay sang đây! Ewww thức ăn bắn lên đĩa anh rồi.”

Aurelia khẽ lắc đầu với giọng dịu dàng: “Cecilia này, khi con lớn lên, con sẽ hiểu những gì mẹ làm thôi.”

Bầu không khí ấm áp này vẫn cứ tiếp tục cho đến khi bữa tối kết thúc… chỉ là… tôi có cảm giác nó không thuộc về tôi.

Tiếng bát đĩa leng keng vang lên khi những người hầu lần lượt thu dọn bàn ăn. 

Cecilia, như thường lệ, không thể ngồi yên lâu. Vừa đặt thìa xuống, con bé đã nhảy phốc khỏi ghế.

“Bữa ăn xong rồi. Anh có muốn chạy đua về phòng không Eric?”

“Đừng có chạy trong nhà thì hơn.” 

“Sao nào? Em không nghĩ rằng anh sẽ vượt qua em đâu.”

Cecilia cứ lắc lư vai Eric đang ngồi trên ghế khiến cậu ta cau mày, rốt cuộc cũng đành rời khỏi chỗ.

“Con ngốc này.”

Nhìn hai đứa nhỏ như thế khiến tôi bất giác nhớ đến mấy đứa em họ ở nhà chú… ở kiếp trước.

Đã hơn mười năm rồi tôi không gặp lại chúng. Sau khi vợ chồng ông ấy ly dị, bọn trẻ đi theo mẹ, và tôi cũng chẳng còn liên lạc nữa.

Bọn nhóc đó thường sang qua phòng tôi quậy phá mỗi khi tôi không có nhà. Tôi có cả một bộ sưu tập mô hình để lấy ý tưởng làm game, vậy mà chỉ sau một buổi chiều, gần nửa số đó đã vỡ tan tành.

Tôi ghét chúng nó lắm. Trong mắt tôi, chúng chỉ là một lũ phiền phức.

Nhưng mà… tại sao tôi lại nhớ đến chúng nhỉ? Rõ ràng tôi và chúng đâu có thân thiết hay có gì đáng để nhớ cả.

“Cecilia, coi chừng!”  giọng Eric vang lên.

Tôi khẽ giật mình, quay đầu lại theo phản xạ. Và rồi…

Tiếng loảng xoảng chát chúa vang lên ngay trên đầu tôi. Một chồng chén đĩa lớn đang mất thăng bằng, nghiêng hẳn về phía tôi.

À, tôi hiểu vì sao tôi lại nhớ đến bọn nhóc đó rồi.

Bản năng khiến tôi cuộn người lại, mắt nhắm chặt, toàn thân tôi căng cứng để chống đỡ rắc rối đang tới.

…Nhưng không có gì cả. Không một tiếng vỡ, không một mảnh sứ nào cứa vào da thịt tôi.

Tại sao vậy?

Tôi ngập ngừng hé mắt ra.

Và rồi… hơi thở như nghẹn lại trong cổ họng.

Chồng bát đĩa vẫn còn ở đó… lơ lửng… giữa không trung. Ngay trên đầu tôi, như thể có một bàn tay vô hình nào đó đang giữ lại.

“Con không sao chứ Fredy?”

Một vòng tay ôm chặt lấy tôi. Bàn tay Aurelia lướt qua vai, qua cánh tay tôi, tìm kiếm bất cứ vết thương nào. Ánh mắt bà ngập tràn lo lắng… nhưng tôi chẳng quan tâm.

Số bát đĩa kia đang lỡ lững lần lượt xếp chồng vào nhau ngay ngắn trên mặt sàn.

“Xin lỗi! Xin lỗi! Em không cố ý!” Cecilia òa khóc nức nở.

“Xin hãy tha thứ, cậu chủ!” cô nữ hầu, quỳ sụp xuống xin lỗi.

Nhưng tất cả đều mờ xa trong tai tôi. Tôi chỉ còn nghe được nhịp tim chính mình.

Thứ này là…

Ma pháp!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận