“Đây là đâu?”
Tôi bàng hoàng trước khung cảnh xung quanh mình. Đây không phải phòng ngủ của tôi như trước. Xung quanh là một khoảng không trắng xóa dường như là vô tận. Tôi cảm thấy rằng nơi đây không có trọng lực, tôi không thể đứng vững được, cả người cứ lơ lửng trong khoảng không ấy mãi. Nhưng tại sao tôi vẫn có thể thở và cơ thể không gặp bất cứ vấn để gì được nhỉ?
A…!
Khi dòng suy nghĩ vừa dứt thì bỗng dưng tôi lại cảm thấy mình đứng được bình thường như khi ở trên trái đất. Khi nhìn thử xuống bên dưới chân mình thì từ từ, một loạt những viên gạch màu xám xuất hiện, chúng nối nhau lại, tạo thành 1 đoạn đường thẳng tắp, dường như là đang dẫn đường cho tôi vậy.
“Không thể nào… đây là… mơ sao?”
Trong một thoáng, tôi vô thức đi theo con đường ấy. Thật bất ngờ, mỗi bước chân tôi đi thì khung cảnh xung quanh lại thay đổi. Khoảng không trắng xóa ấy dần thay đổi, nó từ từ tối dần, không còn vẻ trắng lóa nữa mà màu sắc chuyển dần thành màu tối hơn và nó bây giờ trông như một bầu trời đen, u tối và không có gì hết.
Thấy vậy, tim tôi hụt mất một nhịp. Tôi toát mồ hôi lạnh trước điều này. Dường như tôi đang cảm thấy sợ hãi, mà cũng đúng thôi, người ta nói rằng nỗi sợ bóng tối là một trong những nỗi sợ nguyên thủy của con người mà.
Khi tôi đi được thêm một lúc trong sự run sợ thì bỗng dưng… hai bên vệ đường xuất hiện hàng loạt những cây anh đào đang đua nhau nở rộ. Và rồi, như để làm cho khung cảnh lúc ấy thêm ấm áp thì những cây cột đèn nhỏ cứ liên tiếp mọc lên. Những hàng cây và những cây cột đèn dẫn tôi đến một cánh cổng Torii ở phía xa. Không chỉ vậy mà bầu trời đêm đen u tối kia như muốn hòa chung vào không khí của những hàng cây kia mà khoác lên cho mình hàng loạt những ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh trên khoảng trời đen ấy.
Chẳng hiểu sao… sự run rẩy lúc nãy lại dần dần biến mất, cảm giác như những thứ xung quanh đang an ủi tấm thân nhỏ bé này vậy. Dù mang trong mình rất nhiều sự hoài nghi và tôi vẫn còn vô cùng lo lắng cho hoàn cảnh của mình hiện tại.
Không biết vì lẽ nào mà tôi lại vô thức bước đi. Tôi cứ từ từ đi đến cánh cổng Torii ấy. Ban đầu, tôi bước đi một cách chậm rãi. Nhưng nhịp chân cứ nhanh dần.
“Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra với mình vậy!?”
Một cảm giác kỳ lạ trào dâng, như đang có ai vẫy gọi tôi bên kia cánh cổng vậy. Tôi bắt đầu chạy, chạy thật nhanh đến bên kia cổng Torii đang đứng sừng sững cuối con đường.
“Cảm giác kỳ lạ bên trong mình lúc này… là gì vậy?”
Tôi cứ thế lao đến vạch đích, mặc cho sự lo lắng, sợ hãi của bản thân mình lúc trước mà cứ bước đi tiếp.
Khi bước qua cánh cổng Torii cao lớn kia, một cảnh tượng vừa quen thuộc nhưng cũng vô cùng lạ lẫm hiện ra trước mắt. Phía trước là một cánh cổng to lớn hơn, cùng với đó là một con đường bằng đá dẫn đến một ngôi đền khổng lồ kèm theo những cây hoa anh đào bên đường.
Trong sự hồi hộp đan xen lẫn với lo lắng, tôi từ từ bước đến ngôi đền to lớn kia. Khi mà tôi đến trước cổng đền thì đột ngột, cánh cổng đền mở ra. Bên trong là một cô gái có đuôi và tai cáo đang ngồi ở chính giữa ngôi đền!?
“Xin chào, Kazumi Shin, tôi đã đợi cậu rất lâu đó.”
“A… vâng… chào chị.”
Khi nghe giọng nói vô cùng nhẹ nhàng của cô gái kia thì trong tôi cũng dâng lên một cảm giác ngượng ngùng khó tả mà chào lại cô ấy.
“Xin tự giới thiệu với cậu, tôi là Hikigaya. Hiện tại, tôi là một vị thần đã sống từ thời kỷ nguyên của các vị thần cách đây từ 10000 năm trước.”
“...”
“Sao nào, cậu đang thấy choáng ngợp đúng chứ?”
“Vâng… nhưng liệu đây có phải là một giấc mơ không và tại sao tôi lại ở đây?”
“Không, đây không phải một giấc mơ, nó hoàn toàn là sự thật. Tôi đã dùng quyền năng của mình để tác động đến nhận thức và suy nghĩ của cậu giúp cậu có những linh cảm về việc cậu sẽ phải rời xa những người thân của cậu. Sau đó thì tôi sẽ triệu hồi cậu đến đây.”
“...”
Tôi im lặng trước những lời nói của cô gái có đuôi và tai cáo này. Rất khó để tin vào lời nói của cô ta, trên đời làm gì có những chuyện vô lý như thế chứ, đây chắc chắn là một giấc mơ. Nhưng khi tôi thử cấu thật mạnh vào tay mình thì…
“Đau…”
“Sao nào, cậu đã tin rồi chứ. Không phải tự nhiên mà tôi làm vậy, tất cả đều có mục đích của riêng tôi.”
Thực sự mà nói, tôi vẫn không thể tin được cô ta, cái gì mà vị thần chứ, lại còn can thiệp vào nhận thức của con người chứ. Vô cùng khó tin, nhưng khi cơn đau do tôi tự gây ra lúc nãy cũng khiến tôi tin phần nào. Với lại, nếu như đây là mơ thì tôi đã giật mình tỉnh dậy từ lúc bầu trời chuyển đen do sợ hãi rồi.
“Ít nhất… hiện tại… tôi tạm thời tin cô, vậy mục đích của cô là gì? Hãy mau đưa tôi trở về đi, tôi không muốn đi bất cứ đâu!”
Tôi run rẩy đáp lại cô ta. Tôi thực sự rất sợ. Tôi sợ phải rời xa những người thân gần gũi đã hết lòng vì tôi ở thế giới cũ. Mặc dù cô ta chưa nói rõ ra mục đích của mình nhưng khi cô ta nói về việc can thiệp vào nhận thức và để cho tôi có những linh cảm, cảm xúc về sự lưu luyến, không muốn rời xa thì tôi cũng đoán được phần nào việc cô ta sẽ đưa tôi đi đâu đó.
“Cậu không cần lo lắng về điều đó đâu. Tôi sẽ đưa cậu đi thật xa, đến một phương trời mới, nơi mà cậu bắt đầu lại một cuộc sống mới với thân phận mới. Nhưng cậu vẫn sẽ giữ lại những ký ức và tri thức từ tiền kiếp của cậu. Khi nhiệm vụ mà tôi đưa ra ở thế giới đó được cậu và những người khác được tôi triệu hồi giống cậu hoàn thành. Thì cậu sẽ được trở về thế giới cũ.”
“Vậy trong thời gian tôi đi đến đó thì sao, liệu ở thế giới cũ, thân xác tôi sẽ như thế nào?”
Tôi đặt câu hỏi như vậy vì tôi lại nhớ đến một bộ Anime mà tôi đã xem ở thế giới cũ. Ở bộ đó, nhân vật chính bị nhốt trong thế giới game khi anh ta chơi game thực tế ảo. Điều đáng sợ nhất là thời gian trong game đó bằng với ngoài đời. Trong game, anh ta thỏa sức chiến đấu, sinh tồn. Nhưng ngoài đời, anh ta bất tỉnh và dường như sẽ không thể tỉnh lại nếu không hoàn thành nhiệm vụ trong game. Điều này khiến cho những người thân xung quanh anh ấy vô cùng lo lắng. Cũng chính vì thế nên tôi mới đặt nghi vấn cho điều này.
“Về việc đó thì cậu không cần lo lắng đâu, khi cậu rời đi thì thời gian khi đó sẽ ngưng đọng lại. Và khi cậu trở về, cậu sẽ trở về lại lúc mà cậu rời đi. Như vậy ổn chứ?”
“Dù có thế nào thì tôi cũng không muốn đi. Tại sao cô phải ép tôi tuân theo cô, trên đời này có cả tỷ người mà? Tại sao lại phải là tôi, tôi cũng có cuộc sống của riêng mình ở thế giới cũ mà. Một vị thần như cô không hiểu điều đó sao, cô là thần mà không quan tâm một chút nào đến cuộc sống của nhân loại à.”
“Cậu kích động quá rồi đấy!”
Cô ta gằn giọng, ánh mặt sắc lạnh của cô ta nhìn thẳng vào tôi. Dù không biết cô ta có sử dụng ma thuật hay quyền năng gì khiến cho tôi sợ hãi không nhưng lúc này… tôi thật sự vô cùng run sợ trước lời nói của cô ta.
“Có lẽ lúc trước tôi không nên can thiệp vào cậu. Nếu vậy thì cậu sẽ không kích động như lúc này nhưng dù cậu có thế thì sao nào. Tôi là một vị thần, tôi có quyền, tôi muốn như vậy thì sao. Cậu có làm gì được tôi không? Cậu không biết tôi đã mất rất nhiều thời gian để chọn lựa những người để tham gia vào trò chơi của mình à. Tôi định từ tốn giải thích nhưng có lẽ cậu không muốn nhỉ?”
“Cô trẻ con quá đấy, tôi không nghĩ một bà chị hơn 10000 tuổi như cô lại có cái tính như thế đâu.”
“Cậu không biết chọc vào tuổi tác của con gái là rất vô duyên à?”
Một cú liếc mắt đầy sắc lạnh đến chỗ tôi. Chẳng hiểu sao, lúc nãy dù rất hoài nghi và lo lắng nhưng bây giờ, tôi cảm giác như bản thân mình đã tin vào lời nói của cô ta. Bản chất tôi vốn nhút nhát và rụt rè nhưng có lẽ sau nhiều năm sống trong lạnh lùng và xa cách, tôi đã không còn như vậy nữa.
“Xin lỗi, dù không biết vì sao nhưng hiện tại, có lẽ tôi sẽ tin cô, vậy cô có thể nêu rõ luật chơi và cách chơi trò chơi của cô không.”
“Tôi sẽ nói cho cậu, có lẽ cậu cũng mệt rồi nhỉ, uống một tách trà đi. Tôi sẽ từ từ giải thích.”
Nói rồi, cô ấy rót một tách trà gần đó và đưa cho tôi. Tôi nhấp thử một ngụm rồi thốt lên: “Ngon quá!”. Hikigaya mỉm cười khi thấy tôi khen, cô ấy cũng kể thêm với tôi rằng mình mất rất nhiều thời gian để nghiên cứu và thử nhiều cách pha trà và nhiều loại trà khác nhau để tìm ra loại trà ngon nhất.
“Được rồi, tôi sẽ nói luôn nhé. Hiện tại, ở nhân giới các cậu, ngành công nghiệp Anime và Manga đang rất phát triển đúng không. Trong đó, có một bộ Anime thuộc thể loại chuyển sinh đang khá nổi gần đây nói về cuộc hành trình đánh bại quỷ vương của dũng sĩ ánh sáng nhỉ.”
“À… đúng vậy, bộ đó đang khá hot mà, tôi cũng thường xuyên theo dõi nó nữa.”
“Vậy cậu biết nhân vật phản diện phụ Yukimura Shin không?”
“Tôi biết nhưng… có chuyện gì sao?”
Nhấp xong tách trà, tôi từ từ hỏi lại Hikigaya về điều này. Không biết vì sao cô ta lại đề cập đến nó nhỉ. Chẳng lẽ cô ta định cho mình xuyên không thành hắn sao!?
“Đừng nói với tôi…”
“Đúng như cậu nghĩ đó. Nhiệm vụ của tôi cũng rất đơn giản thôi, cậu cùng những người chuyển sinh khác do tôi triệu hồi sẽ cùng nhau chống lại quỷ vương để giải cứu thế giới đấy. Nếu xét về mặt đời sống hay sinh hoạt gì thì gần như sẽ không có giới hạn nào cả. Nghĩa là cậu có thể thay đổi được cái cuộc đời đầy chán nản của tên phản diện đó đấy.”
“Ít nhất thì… cảm ơn cô vì điều này.”
Trong lòng tôi nhẹ hẳn đi khi nghe Hikigaya nói vậy. Trong bộ Anime kia, Yukimura là một tên phản diện phụ trong chuyện tình của nam chính là Yuuta với nữ chính là Akari. Mà động đến vợ nam chính thì tất nhiên tên phản diện phụ đó đã phải nhận kết cục vô cùng thảm rồi rồi. Chính vì thế nên tôi rất bất ngờ và nản khi nghe cô ta nói mình sẽ xuyên không thành hắn ta nhưng có lẽ mọi chuyện không như tôi nghĩ.
“Đúng rồi, vì cậu là người chuyển sinh nên có lẽ sẽ có một chút đặc quyền như những nhân vật chính trong các bộ Anime chuyển sinh nhỉ. Cậu muốn đặc quyền nào? Nếu ổn thì tôi có thể giúp cậu đó.”
“Vậy… tôi muốn khả năng đấm phát chết luôn!”
“Miễn, như vậy thì chơi game làm gì”
“Thế… khả năng vô hạn ma lực hay bất tử thì sao?”
“Miễn.”
“Sức mạnh siêu phàm thì sao, kiểu như có thể sở hữu hàng loạt tinh linh hỗ trợ ấy.”
“Miễn, nếu nói về tinh linh thì tôi có thể giúp cậu một chút nhưng nếu sở hữu quá nhiều thì đừng mơ.”
“Vậy thì… tôi muốn mình có thể ký khế ước với 3 loại tinh linh khác nhau. Còn chúng là loại nào thì tùy thôi cũng được.”
“Nếu chỉ vậy thì… dù hơi quá một chút nhưng tôi đồng ý.”
“Cảm ơn cô nhé.”
“Không cần cảm ơn đâu. Bây giờ đến giờ rồi đấy, hãy quay lại và đi ra khỏi cánh cửa đằng sau cậu đi, cậu sẽ đến được thế giới đó.”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu với Hikigaya.Sau đó, tôi từ từ đứng dậy mà quay ra đằng sau đi đến cánh cửa xuyên không.
“Tạm biệt cô, hẹn gặp lại một ngày không xa.”
“Tạm biệt cậu… à đúng rồi, tôi nhắc trước nhé. Cậu sẽ được chuyển sinh thành hắn ta năm 4 tuổi và cho đến năm 30 tuổi, nếu cậu không đánh bại được quỷ vương thì nhiệm vụ sẽ thất bại và cậu sẽ chết. Vậy nhé, chúc may mắn.”
“Hể… cô đúng là… A…!”
Khi tôi chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa phía trước tự động mở ra và hút tôi vào bên trong đó. Tôi cũng chưa kịp nói ra lời chửi thầm của mình với cô ta, đúng là độc ác thật. Sau đó, Một thứ ánh sáng trắng tỏa ra khiến tôi vô cùng chói mắt. Tôi cứ từ từ nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ về tương lai, một cuộc phiêu lưu đầy biến động
Và rồi… tôi đã chuyển sinh như thế đấy.


1 Bình luận