• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1: Khởi đầu của cuộc hành trình

Chương 01

1 Bình luận - Độ dài: 4,843 từ - Cập nhật:

Một mùa anh đào nữa lại đến, làn gió xuân dịu nhẹ lướt qua mang theo hương anh đào phảng phất trong không khí.

Ngồi một góc cuối sân trường, dưới bóng cây anh đào thân thuộc. Trong lòng tôi rạo rực lên sự thân quen, những nỗi niềm khó tả. Có lẽ... đó là sự hoài niệm.

Nhanh thật nhỉ...?

Năm nay, tôi đã lên năm 2 cao trung, đã một năm trôi qua kể từ khi lên cấp 3. Tôi bồi hồi nhớ lại từng khoảnh khắc, những kỷ niệm đang dần trôi qua như một thước phim quay chậm trong tôi, những đoạn phim chầm chậm, mờ nhạt nhưng tôi sẽ mãi không thể quên đi những kỷ niệm ấy, những kỷ niệm nơi trường học và hơn hết là những giây phút nghỉ ngơi dưới cây anh đào này.

Nó không phải cây anh đào lớn nhất, hùng vĩ nhất. Nhưng với tôi, nó là cây anh đào đẹp nhất. Cây anh đào của tuổi học trò, nơi tôi vui vẻ trò truyện cùng người bạn thân của mình. Nơi tôi nghỉ ngơi, suy nghĩ về những tháng ngày bình lặng của cuộc sống học đường. Trước kia, tôi cũng chưa từng suy tư quá nhiều như vậy. Tôi biết đến chỗ này là nhờ chị tôi, Hội trưởng Hội học sinh chỉ cho. Chị ấy nói rằng nơi đây khá yên tĩnh và thông thường sẽ chẳng có ai lại gần cả nên nếu thích thì cứ đến đó nghỉ ngơi vào giờ nghỉ trưa.

Mà cũng chẳng hiểu sao...dần dà tôi lại gắn bó với nó như vậy. Có lẽ trong tương lai, tôi sợ bản thân mình sẽ quên đi những tháng ngày vui vẻ, những khoảnh khắc đáng nhớ bên gốc hoa anh đào rực rỡ làm bừng sáng lên một khoảng cuối sân trường trống vắng—nơi chỉ có tôi, những người bạn và những ký ức quý giá cho riêng mình

Lúc này, tôi Kazumi Shin, đang cảm thấy như vậy đó.

Bất ngờ, một giọng nói quen thuộc vang lên từ tầng 2 của khu nhà C gần đó. Nó kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man lúc nãy.

“Nè Shin! Cậu ác lắm đó, năm học mới chỉ vừa bắt đầu mà cậu lại nỡ lòng bỏ lại tôi mà trốn đi trước sao?”

Hóa ra đó là giọng của Haruki, một người bạn thân của tôi từ thời sơ trung. Haruki vốn là con trai của chủ tịch một tập đoàn lớn ở Nhật.

Tuy thành tích không mấy nổi bật, nhưng với gương mặt ưa nhìn, thân hình cao ráo và lại là át chủ bài của đội bóng đá, Haruki luôn thu hút sự chú ý. Cậu thường bị vây quanh bởi các nữ sinh và được không ít nam sinh khác ngưỡng mộ.

“Sao lại mò đến đây rồi hả Haru.”

Tôi bĩu môi, buông một câu đầy chán nản với Haruki trong lúc nó đang hò hét trên tầng 2.

“Tao chẳng mò đến đây thì sao, mày đã hứa sẽ luôn ở cạnh tao mà. Nếu không tao sẽ bị mấy đứa con gái hay mấy đàn em khóa dưới liên tục mời tao ăn cùng hay đi đâu đó. Như thế đáng sợ lắm, mày hứa sẽ bảo vệ tao rồi mà!”

Nó lại càng hăng hái hơn, liên tục gào khóc với tôi. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, Haruki trông mạnh mẽ, ngầu lòi là thế, nhưng thực chất cậu ta rất nhút nhát. Vốn dĩ trước kia cậu ta khá cứng rắn thật, nhưng do một sự cố thời sơ trung nên mới có cái tính “2 mặt” như bây giờ.

“Biết rồi, mau xuống đây đi!”

Tôi càu nhàu với giọng có phần khó chịu, Haruki thấy thế thì vội vàng chạy lon ton từ cửa sổ hành lang xuống cầu thang ở phía sau, rồi đến chỗ tôi ngồi.

“Nè, sao hôm nay thấy mày lạ vậy? Không nói với tao câu nào mà cứ thế bỏ đi một mình. Bình thường mày luôn gọi tao đi ăn trưa cùng mà.”

“Xin lỗi nhé, tao phải qua chỗ chị tao một lát xong quên gọi mày.”

Thấy nó than vãn như vậy thì tôi cũng mềm lòng. Thực ra thì trước khi đến đây, chị tôi có nhờ tôi lấy giúp tập tài liệu về lễ hội văn hóa năm ngoái ở thư viện trường. Chỗ đó khá gần với dãy nhà của học sinh năm nhất nên tôi cũng đồng ý, thành ra lại quên mất thằng Haru.

“Như thế là quá đáng lắm đấy! Chỉ vì mỗi thế mà mày quên tao, để tao phải vật lộn với đống thư tình được nhét kín ngăn bàn trong lúc tao đi vệ sinh kia chứ!”

“Thì ra là vậy à, chẳng bù cho tao.”

Tự nhiên giọng tôi chán hẳn khi nghe Haru nói vậy. Dù trước kia tôi cũng thường đùa với nó rằng mình chỉ quan tâm đến những cô gái 2D vì con gái thực sự rất phiền phức và khó hiểu.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy hụt hẫng khi thấy thằng bạn thân của mình lúc nào cũng nhận được thư tình. Thành ra mấy câu đùa kia tôi toàn dùng để lấp liếm cho cái việc mình không giỏi trong giao tiếp và tán tỉnh những cô gái.

Mà nhắc đến việc tỏ tình, tôi lại nhớ đến một kỷ niệm khá vui. Năm ngoái, thằng Haru bị bạn cùng lớp gài và phải đứng từ chối hàng chục lời tỏ tình từ các bạn nữ cùng khối và đàn chị khóa trên trong suốt giờ nghỉ trưa. Vụ đó cũng vui thật, nhưng tôi lại bị nó dỗi vì có tham gia vào trò đùa kia và phải chia phần cơm trưa cho nó suốt cả tháng.

“Shin này… Mày… Hiểu ý tao chứ?”

“Được rồi... Đây cầm lấy đi.”

Vẫn như mọi khi, tôi lại phải giao cơm hộp của mình cho nó khi nó dỗi. Thực ra thằng này thầm thích chị gái tôi, đúng kiểu “tao coi mày là bạn thân nhưng mày lại muốn làm anh rể tao”. Có một lần vào năm trước, khi tôi mời cậu ta đến nhà chơi qua đêm. Khi đi đến siêu thị gần nhà thì tôi có bảo nó cứ đi trước, đợi tôi mua đồ xong sẽ về sau.

Vào chiều tối hôm ấy, khi tôi trở về thì bất ngờ chị tôi lúc đó đang ở nhà. Thông thường thì chị sẽ có việc ở hội học sinh của trường hoặc ở nhà bạn chứ không về bao giờ nhưng hôm đó chị ấy lại ở nhà.

Tôi nhanh chóng hỏi thì chị có nói là thằng Haruki có qua đây và nó bảo là tôi đi mua đồ, sau đó thì nó chạy lên tầng 2 và ở lì trên đó luôn. Khi tôi đi vào thì thấy nó mặt mày đỏ chót như trái cà chua, miệng thì liên tục lẩm nhẩm cái gì đó. Thấy thế thì tôi cũng tiến lại hỏi thử:

“Mày làm sao vậy Haru? Sao tự nhiên ngồi một góc làm trò gì vậy?”

“...”

“Đừng có im lặng chứ!”

Thấy cậu ta im lặng thì tôi lại khá lo lắng, trước kia thì cậu ta luôn cởi mở, ít khi im lặng. Nhưng không hiểu sao, lúc ấy khi tôi hỏi thì cậu ta lại im lặng.

“Tao...”

“Rốt cuộc là có chuyện gì, hay bà chị khó ở của tao lại làm gì mày?”

Tôi càng sốt ruột hơn khi thấy cậu ta như vậy. Lúc đó thôi nghĩ không lẽ gặp chuyện gì xấu hổ đến mức không thể nói ra được sao?

“Shin nè...dù rất xấu hổ nhưng...có lẽ, tao đã thích chị mày mất rồi.”

“Hả!”

Khi ấy, tôi vô cùng bất ngờ trước những lời nói đó của Haru, tôi bàng hoàng đáp lại :

“Tao đã nói rõ rồi còn gì, tao cảm thấy đã phải lòng với chị mày rồi!”

“...”

“Nên..nếu mày đồng ý, cho tao cơ hội để tiếp cận chị của mày được không?”

Giây phút ấy, tôi chết lặng với những gì Haru nói. Sau đó thì nó ấp úng kể lại rằng mình đã bắt gặp cảnh chị tôi trong trạng thái “ở nhà”, mặc quần áo ngắn, hở hang đang nằm ườn trên sofa phòng khách.

Với tôi mà nói thì nó đã quen và chẳng có gì đáng nói nhưng với một thằng tâm lí yếu, nhút nhát như Haruki thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Haruki lúc ấy liên tục nói về sự xinh đẹp, giỏi giang, vẹn toàn của chị tôi ra sao. Hay cả cái bộ dạng luộm thuộm khi ở nhà kia cũng rất dễ thương. Khi đó tôi chỉ biết bất lực cười trừ và bảo với nó muốn làm gì thì làm và cũng ngấm ngầm ủng hộ việc Haru với chị tôi. Sau cùng là vì tôi công nhận rằng dù hơi lười, luộm thuộm nhưng vẫn luôn phải nói rằng chị tôi thực sự tài năng, xinh đẹp và rất giỏi trong việc giao tiếp. Nên nếu có thể thì tôi cũng muốn ủng hộ mối quan hệ này.

“Lại sao vậy Shin, sao mày lại “sập nguồn” rồi?”

“A...”

Giọng của cậu ta  kéo tôi trở lại hiện thực, cũng do việc cơm hộp của chị tôi làm rất ngon cộng thêm với vụ kia nữa nên Haruki mới nảy sinh tình cảm với chị ấy. Cậu ta nói rằng mình yêu tất cả mọi thứ của chị, từ tính cách cho đến tài nấu ăn hay thành tích học tập giỏi giang, cho đến nụ cười đẹp tựa như thiên thần ấy, thứ mà cậu ta từng hứa với tôi nếu đến được với chị ấy. Thì cậu ta sẽ bảo vệ nó cả đời.

“Mà... nếu mày thích như vậy sao không bảo tao nhờ chị ấy là thêm cho, sao cứ phải xin tao chia cho vậy?”

“...”

“Giờ lại im lặng à.”

Thực ra tôi cũng thừa hiểu lí do vì sao cậu ta lại im như vây. Với cái tính như vậy thì chắc có chết cậu ta cũng chẳng bao giờ dám xin chị tôi làm thêm cơm hộp riêng đâu. Mặc dù nếu xin thì chắc chắn sẽ được vì tính bả khá thoải mái.

Tôi chán nản nhìn thằng bạn của mình, sau một lúc vẫn thấy nó im lặng, tôi đành bất lực nhắc:

“Thôi được rồi, bà chị nhà tao cũng dễ tính lắm, tối nay tao sẽ nhờ chị ấy làm cho mày một phần. Mau ăn đi, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi đấy.”

“Cảm ơn mày, đúng là bạn tốt của tao!”

Và như vậy, tôi vui vẻ trò chuyện cùng cậu ta suốt giờ nghỉ trưa. Thằng Haru thì mặt nó trông phởn hẳn ra khi biết tôi sẽ nhờ chị tôi nấu riêng cho nó một phần cơm trưa. Còn tôi thì tuy vui là vậy nhưng trong lòng không hiểu sao vẫn đau đáu một nỗi niềm khó tả.

Buổi chiều vào lúc tan học, tôi vẫn dạo bước trên đường về nhà như mọi lần

Vào lúc này, những tia nắng xuân phảng phất một cách dịu nhẹ bên những hiên nhà trải dài khắp cả một dãy phố. Điều này tạo nên một khung cảnh ấm áp, bình yên, tương phản rõ rệt với sự nhộn nhịp của những khu phố ở Tokyo này.

Tâm trạng tôi thẫn thờ, dường như có một dòng cảm xúc kì lạ đang từ từ tiến đến cuốn chặt lấy thân thể tôi. Tôi chẳng hiểu nổi thứ cảm xúc ấy. Hôm nay nó thật dai dẳng, nó cứ bám lấy tôi không ngừng. Cả ngày hôm nay tôi cứ đờ đẫn, lơ mơ nghĩ ngợi về một thứ gì đó mà chính tôi cũng chẳng hiểu nổi. Tôi linh cảm rằng bản thân sẽ gặp chuyện, một câu chuyện sẽ làm thay đổi cả cuộc đời tôi về sau.

Nhìn vào những hàng anh đào nở rộ bên sông, tôi cảm thấy thật hoài niệm và xuyến xao. Ngày bé, chị tôi và cả gia đình mình thường đến bên bờ sông này ngắm hoa. Ánh xuân dịu dàng nắng len lỏi qua những nhành hoa, le lói trên mặt sông một cách đầy lung linh, sống động. Khi nhìn vào khung cảnh ấy, một sự nhẹ nhõm kì lạ lại dâng trào, kèm theo đó là một sự thân quen, hoài niệm khó tả. Cảm giác như mỗi khi tận hưởng những vẻ đẹp rực rỡ của những nhành hoa, cảm xúc của tôi sẽ dịu lại và đan xen vào đó là một sự hoài niêm cứ len lỏi vào từng ngóc ngách trong dòng cảm xúc ấy.

“A! Đã gần đến 4 giờ rồi à.”

Khi tôi vô tình nhìn vào chiếc đồng hồ lớn hiển thị trên một tòa nhà ở một ngã tư trên đường về, tôi bất chợt giật mình khi bây giờ đã là 3 giờ 50 phút. Trường tôi cách nhà khoảng 20 phút đi bộ. Vào 3 giờ chiều lúc tan trường,  thầy chủ nhiệm gọi tôi đến văn phòng giáo viên có chút việc, chủ yếu là sắp xếp tài liệu và tìm lại thông tin về kì thi toán các năm giúp thầy chủ nhiệm mà tôi đến tận 3 giờ 40 phút mới xong.

Sáng nay lúc đến văn phòng hội học sinh, chị tôi có nói rằng quán bánh bao mà chị thường ăn ra mắt phiên bản giới hạn và có chương trình giảm giá lớn vào lúc 4 giờ nên nhờ tôi mua giúp. Nếu như tôi đến sát giờ hay đến muộn thì chắc chắn sẽ không mua được hàng vì quán này rất nổi tiếng nên lúc nào cũng khá đông, nên cứ lúc nào mà ra mắt bản giới hạn hay giảm giá thì thường hết hạn chỉ trong 20 phút đầu tiên. Tôi mà không mua được sớm về cho chị là “xác định” với bả.

Tôi nhanh chóng chạy thật nhanh đến quán bánh bao ở phố mua sắm gần đó, mặc kệ tâm trạng hay suy nghĩ của mình mà chạy thật nhanh.

“Em về rồi... bánh của chị mua được rồi nhé, may mắn mua được 2 cái cuối cùng luôn đấy.”

Tôi mệt mỏi khuỵu gối xuống, tay bám chặt vào tủ giày gần đó. Công nhận đúng là ác mộng, ở khu đó là khu phố mua sắm ở khu vực gần trung tâm Tokyo nên hầu như lúc nào cũng đông người. Điều này lại càng khiến cho việc mua bánh của tôi phải cực hơn rất nhiều, tôi luôn phải đối diện với nguy cơ sẽ có một gã nhà giàu nào đó sẽ mua hết số bánh hay mua với số lượng lớn và tôi sẽ trắng tay ra về. Mà nếu thế thì bà chị lười biếng đang nằm ườn ở ghế kia sẽ giết tôi mất.

“Em vất vả rồi, cảm ơn em nhé. Ngoan nè, ngoan nè”

Chị tôi, Kazumi Shiona liền đứng dậy sau khi nằm ườn ra một cách lười biếng trên ghế sofa ở phòng khách. Sau khi thấy bộ dạng thảm thương của tôi khi tôi bước vào thì liền nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

Điều này khiến tôi thấy thật hoài niệm và dễ chịu. Khoảng cách tuổi tác giữa chị và tôi cũng không quá lớn, vì thế mà hai chị em cũng thường xuyên tiếp xúc với nhau chứ cũng không quá xa cách. Có lẽ là do khuôn mặt tôi khá ngây thơ và có phần trẻ con nên lúc nào chị ấy cũng cưng chiều tôi như vậy, từ bé đến lớn đều thế và tôi cũng rất thích điều này.

“Sao mặt trông phởn vậy, thấy được chị cưng chiều thích lắm à?”

“Vâng... dễ chịu lắm... Từ trước đến giờ chỉ có mỗi mình chị là người thân gần gũi nhất với em mà.”

“Hể!? Hôm nay em bị sao vậy? Có vấn đề gì thế Shin? Em nói cho chị biết đi, chị sẽ giải quyết giúp em!”

Tôi bất ngờ trước lời nói của chị, chẳng lẽ hôm nay tôi có gì đó khác sao? Mọi ngày tôi vẫn như thế mà.

“Sao chị bất ngờ vậy? Em vẫn bình thường mà.”

“Hoàn toàn bất thường! Mọi ngày, em toàn nói năng cộc lốc, chẳng chịu nói nhẹ nhàng nổi một câu, lúc nào cũng cứng miệng phản đối chị. Hôm nay em hoàn toàn khác đấy!?”

Tôi lúc đầu khá sốc trước những lời nói của chị bởi vì trong mắt tôi, những điều này khá bình thường như mọi khi nhưng với chị nó lại khác lạ. Nhưng sau một vài giây suy nghĩ thì đúng là thế thật.

Thông thường, tôi khá lạnh nhạt với chị mình và luôn đáp lại chị bằng những câu nói rất cộc cốc và hầu như tôi chẳng nói chuyện một cách dịu dàng hay sâu sắc với chị tôi một lần nào từ hồi lên cao trung. Hôm nay lại khác, tôi nói với chị với giọng có phần buồn bã, sâu lắng và nó rất dịu dàng. Khác hẳn với sự “bố láo” thường ngày.

“Vâng... em cũng chẳng thể hiểu nổi bản thân bây giờ nữa... em cảm thấy vô cùng lạ trong mình.”

“Vậy tức là... Em cảm nắng cô nào rồi đúng không? Shin à, từ trước đến giờ chị chưa từng có bạn trai đâu đấy, chị chỉ quan tâm, chăm sóc và chiều chuộng mỗi mình em thôi đó. Em mà có bạn gái thì chẳng phải em sẽ đá chị sao, em bất công lắm đó!”

“Chị bỏ cái cách nói gây hiểu lầm đó đi! Em không hề có bạn gái hay có cảm tình với lại một cô gái nào hết!”

Tôi kịch liệt phản đối lại chị, chẳng hiểu sao bả lại nghĩ như vậy nữa. Hay là do sự khác biệt trong thái độ của tôi hôm nay nhỉ?

“Chẳng phải vậy thì sao, bình thường em chẳng đối xử tử tế với con gái dù chỉ một lần, đến chị của em mà em cũng thờ ơ. Chị tự tin là chị quan tâm em và chiều chuộng em hơn tất cả những cô bạn gái của em sau này đấy! Em hôm nay dịu dàng một cách đột ngột, đã vậy còn “cảm xúc lạ” bên trong bản thân nữa thì chẳng phải có bạn gái hay thích cô nào à.”

“Không có chuyện đó đâu... chỉ là... bên trong em tự nhiên lại có những dòng cảm xúc kì lạ.”

Lúc ấy, tôi bất chợt nhớ lại những gì đã trải qua hôm nay. Những sự hoài niệm về những kỷ niệm dưới cánh anh đào rơi, kèm theo đó là sự lưu luyến cứ dần len lỏi qua những ngóc nghách nhỏ nhất trong dòng cảm xúc đang bám chặt lấy tôi.

Khi nghĩ đến việc chị gái tôi hỏi về việc mình có thầm thích cô gái nào không thì tuy lúc ấy tôi có từ chối nhưng đến giờ, khi mà tôi đang suy nghĩ về nó thì bỗng nhiên một bóng hình quen thuộc ấy lại hiện về. Tôi chưa từng gặp cô ấy, tôi chẳng biết cô ấy là ai, nhưng tôi cảm giác nó thật quen thuộc, dường như... tôi đã gặp cô ấy rất nhiều.

Cảm giác như chúng tôi từng ở bên nhau rất lâu và rất nhiều. Tôi cảm thấy tôi vô cùng gần gũi với cô ấy, đến mức mà tôi hiểu mọi thứ về cô, từ quá khứ của cô, từ suy nghĩ của cô hay nụ cười hiền dịu thơ ngây nhưng đằng sau là cả một sự thật đầy đau thương. Cảm giác như tôi đều thấu hiểu và đồng cảm với cô.

Dần dần, khi tôi suy nghĩ càng sâu, cảm giác như những mảnh ghép rời rạ cho câu trả lời bên trong tôi lại càng được hoàn thiện. Sự hoài niệm, quyến luyến ấy có lẽ là vì tôi không muốn quên đi những ký ức của mình về tuổi trẻ bên những cánh hoa màu hồng rực rỡ. Những giây phút buồn vui, những khoảnh khắc giản dị đều gắn liền với cánh hoa anh đào, sự nở rộ một màu hồng tuyệt đẹp của nó như biểu tượng cho những giây phút, cho những ký ức đáng nhớ mà dù có chết đi... tôi vẫn không thể quên. Và hơn hết, tôi cảm giác rằng, tôi không muốn rời xa chị của mình, những người đã tận tâm với tôi hết lòng, quan tâm, chăm sóc tôi suốt khoảng thời gian qua.

Cuối cùng tôi có linh cảm rằng bản thân tôi sẽ đến một nơi thật xa, ở nơi ấy tôi sẽ có một cuộc sống khác, nơi mà tôi sẽ không có còn gì cả. Cánh hoa ấy sẽ sớm phai, sẽ chẳng còn nở rộ nữa. Những người bạn thân thiết, người chị mà tôi luôn tôn trọng cho đến lúc ấy có lẽ sẽ chẳng còn bước tiếp cùng tôi. Để mặc cho tôi một mình bước tiếp, bước đến nơi mà cô ấy đang chờ tôi.

“Ể!? Em sao vậy Shin”

Sống mũi tôi trở nên cay xè, cổ họng tôi nghẹn lại, những giọt nước mắt khẽ rơi, tôi từ từ tựa đầu vào vai chị mà khóc.

“Rốt cuộc là có chuyện gì thế, sao lại khóc vậy?”

Chị tôi lo lắng hỏi han tôi, cùng lúc đó, chị cũng dịu dàng ôm lấy tôi và xoa đầu tôi, như thể đang dỗ dành tôi hồi bé vậy.

“Em cũng chẳng biết nữa... chỉ là... bây giờ em đang thấy mình sẽ không còn được trở về nhà nữa, em sẽ không còn có chị hay bố mẹ, những người thân sẽ chẳng con bên em nữa.”

“Đồ ngốc... dù thế nào đi nữa, chị sẽ luôn là đồng minh của em, chị sẽ không bỏ rơi em đâu. Ngày bé, cái lần mà em bị lạc khi đi chơi ở lễ hội văn hóa ấy, lúc chị tìm được em, chị đã hứa với em là sẽ không bao giờ rời bỏ em mà..”

“...”

Tôi im lặng khi nghe chị nói như vậy, từng chút một, những khoảnh khắc khi ấy lại ùa về. Vào lễ hội pháo hoa năm tôi 6 tuổi, do mải chơi khi cả nhà đi ngắm pháo hoa nên tôi đã bị lạc.

Lúc ấy, tôi chỉ ngồi im khóc thút thít ở một góc ngôi đền gần đó. Chẳng dám lên tiếng gọi hay nhờ vả ai vì tính tôi thời đó vốn rất nhút nhát.

Và trong lúc bản thân tôi tuyệt vọng nhất thì một bàn tay đã chìa ra... đó là chị tôi. Hóa ra cả nhà tôi khi không thấy tôi đâu thì bố mẹ và chị cuống cuồng chạy đi tìm tôi. Và may mắn chị tôi lại tình cờ biết được có một ngôi đền nhỏ ít người lui tới ở gần đây từ một người bán hàng Chị ấy đã đoán tôi bị lạc ở đó nên liền chạy đến chỗ đó và thấy tôi đang ngồi khóc ở một góc đền.

Khi ấy, chị đã ôm tôi vào lòng, dịu dàng xoa đầu tôi, liên tục hứa rằng sẽ không bỏ rơi tôi và sẽ bảo vệ tôi suốt đời. Từ hồi đó mà tôi nảy sinh sự ngưỡng mộ với chị tôi.

Ngày ấy, do hai chị em cũng không chênh lệch tuổi tác nhiều nên chơi cùng nhau cũng vô cùng hòa hợp. Tôi thì lúc nào cũng: “Chị Shiona ơi.”, cộng thêm việc chị ấy rất xinh đẹp, lúc nào lũ con trai cũng quý mến chị ấy và “crush quốc dân” của tụi nó lại có một cậu em trai lúc nào cũng bám dính lấy chị như vậy nên tôi thường bị bọn con trai nhìn bằng ánh mắt thù địch và tôi từ bé vẫn không có nhiều bạn bè.

Chỉ cho đến khi lên sơ trung thì mới có thằng Haru là chơi cùng tôi và chúng tôi vẫn thân nhau đến bây giờ.

“Cảm ơn chị... em thấy đỡ rồi hơn rồi.”

Sau một lúc khá lâu được chị tôi ôm vào lòng, tôi từ từ tỉnh dậy sau một hồi suy nghĩ miên man. Lúc ấy, mắt tôi tuy vẫn đỏ hoe nhưng tâm trạng thì thật sự đỡ hơn rất nhiều. Không biết liệu cô ấy sau này có thể đối xử dịu dàng với tôi như chị Shiona không nhỉ.

“Được rồi, không biết sao em lại như vậy nhưng nếu có bất cứ điều gì thì cứ nói ra cho chị nhé, chị sẽ luôn là chỗ dựa lớn nhất cho em.”

“Vâng... cảm ơn chị.”

“Không cần phải cảm ơn đâu, tối nay thích ăn gì, chị sẽ chiều em, cứ nói thoải mái đi.”

“Vậy... em ăn cơm với thịt heo chiên xù nhé.”

“Được rồi, cái này đơn giản thôi, em cứ đi lên phòng nghỉ ngơi một chút đi, tí nữa chị sẽ gọi”

“Vâng.”

Sau đó tôi lặng lẽ về phòng của mình ở trên tầng 2. Gia đình tôi có bố mẹ đều là những người có chức vụ cao trong một tập đoàn lớn ở Nhật Bản. Do tình hình của một chi nhánh ở nước ngoài không quá thuận lợi và thường xuyên gặp khó khăn do một công ty đối thủ luôn chèn ép. Nhờ tài năng của mình mà bố mẹ tôi đã được cử qua nước ngoài từ 6 năm trước để quản lí ở bên đó, điều này giúp cho tình hình công ty cũng ổn định trở lại.

Tôi rất ngưỡng mộ họ, tuy nhiên cũng chính vì điều đó mà tôi đã phải xa bố mẹ mình suốt 6 năm qua. Lúc đầu thì tôi luôn thấy cô đơn vì mình hiện tại không có bố mẹ ở bên cạnh. Tuy nhiên tôi đã dần làm quen với điều đó và tôi đã khép mình hơn với mọi người xung quanh. Cũng vì thế mà từ khi lên sơ trung, tôi không còn quá thân thiết và gần gũi với chị Shiona như trước nữa. Bây giờ nghĩ lại thì cũng khá ngại thật.

Tôi mệt mỏi nằm lên trên giường, trong lòng thì nhẹ nhõm biết bao vì tảng đá lớn trong lòng đã được gỡ bỏ. Không chỉ vậy, tôi còn được làm lành một phần nào đó với chị tôi nữa. Có lẽ sau chuyện lúc nãy, tôi và chị Shiona chắc chắn sẽ trở lại như ngày xưa. Nghĩ đến đó thì tôi lại thấy lòng mình vô cùng phấn khích. không chỉ vậy, lát nữa tôi còn được chị ấy nấu cơm với thịt heo chiên xù nữa. Phải công nhận là tay nghề của chị tôi rất tốt, có lẽ những món ăn của chị ấy nấu cho và những món mẹ tôi nấu ngày xưa là những món ăn ngon nhất trên đời rồi.

Nhắc đến đồ ăn chị nấu thì... mình lại quên bảo chị nấu thêm một suất vào sáng mai cho Haru mất rồi. Thôi để lát nữa nói vậy.

Tôi vui vẻ ôm chặt lấy chiếc gối của mình, từ từ nhắm mắt lại, bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Có lẽ hôm nay tôi đã trải qua nhiều chuyện khác nhau nên rất mệt mỏi, những lúc tinh thần thoải mái như vậy thì nên ngủ một giấc, lát nữa chị tôi gọi dậy cũng chưa muộn.

Tuy nhiên, trong lúc tôi đang mơ màng chuẩn bị tiến vào giấc ngủ sâu thì bỗng dưng một thứ gì đó vô cùng lạ dần dần xuất hiện. Cảm giác như cái linh cảm về sự rời đi của tôi lại dần xuất hiện. Tôi bắt đầu run rẩy, hàng loạt câu hỏi được tôi đặt ra. Liệu tôi có rời đi hay đó chỉ là ảo giác, hay đó chỉ là giấc mơ? Tôi lúc này cảm thấy rằng mình sẽ không còn được ở bên gia đình hay những người thân thiết với tôi nữa. Tôi thấy rằng mình sẽ mất đi tất cả, những kỷ niệm dưới cánh anh đào sẽ không còn được tiếp diễn nữa.

Tôi sợ hãi bật dậy, tôi lo lắng nhìn xung quanh. Và tôi thực sự sốc trước những cảnh tượng ở xung quanh và hơn hết... đây không phải là nhà của tôi.

“Đây... là đâu?”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Tem chap đầu:v
6 tiếng s chả ai tem chap v:D
Xem thêm