• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 00: Tôi nhớ anh

Chương 02: Đã đến lúc tôi học cách quên anh

0 Bình luận - Độ dài: 5,015 từ - Cập nhật:

Buổi sáng của đô thị này nhộn nhịp hơn hẳn với những ngày tôi sống dưới quê. Trời mới tờ mờ sáng, ngoài đường đã đầy xe độ qua lại, tiếng còi inh ỏi không dứt xen lẫn tiếng rao bán của người bán hàng rong. Nhịp sống vội vã như vậy, tôi đã sớm thích nghi được khi chuyển lên đây sinh sống. 

Lá cây vẫn còn đọng lại giọt mưa sau trận mưa dai dẳng đêm qua. Cành cây tưởng chừng đã bị gãy do bão, nay lại đứng vững kiên cường. Nhìn nó, tôi bỗng cảm thấy nhẹ lòng mà tiếp tục đọc tiểu thuyết tình cảm. 

Nếu cái cây đó mà gãy một cái, chắc dây cáp nhà tôi sẽ đứt theo và tồi tệ hơn, là bức tường bao quanh sẽ rạn nứt thành từng mảnh. Thật may là linh cảm của tôi không đúng. 

Đêm qua, tôi trằn trọc ba mươi phút mới ngủ được. Một phần vì chuyện tình cảm, phần còn lại là thức đêm cày xong chương ba của tiểu thuyết tôi đang đọc dở đây. Nhưng đọc được nửa trang thì tôi đã chìm vào giấc ngủ rồi. 

Thức khuya dậy sớm, đó là thói quen khó bỏ của tôi khi sống ở vùng đất này. Cơ thể tôi giống như đồng hồ sinh học, cứ đến bốn giờ sáng là tự động bật dậy dù cho có buồn ngủ đến như nào. Mà có muốn ngủ tiếp đi nữa, thì âm thanh ở bên ngoài như muốn thúc giục tôi hoà cùng sự vội vã của họ.

Trong những buổi sáng sớm, để trấn tĩnh bản thân cũng như bổ sung năng lượng cho ngày mới, một ly cà phê không phải lựa chọn tồi. Đó là lí do trong phòng bếp của tôi, luôn có hai bịch cà phê dùng cho việc giúp tôi thoát khỏi cơn buồn ngủ mà đi tới trường học. Sáng nay cũng như vậy, ly cà phê đen được đặt cạnh chiếc đèn bàn. Mùi hương từ nó khiến tâm trạng tôi dễ chịu hơn nhiều, cũng như dịu đi cơn buồn ngủ còn sót lại trong trí óc tôi. 

Quyển tiểu thuyết tôi đang cầm trên tay là của nhà văn nổi tiếng người Đan Mạch. Dù bên đó, trào lưu văn học ngôn tình không quá phổ biến nhưng vẫn có một số nhà văn làm lay động trái tim độc giả. Tôi nghĩ các tác phẩm của họ xứng đáng được lan truyền rộng rãi hơn cho các bạn độc giả, đặc biệt là tiểu thuyết "Đồi Hoa Xanh" mà tôi từng thức đêm để đặt hàng online vì là phiên bản giới hạn. 

Nội dung thì không có gì cầu kì hay phức tạp, chỉ là chuyện tình đơn giản giữa chàng trai và cô gái trên đồi chất đầy hoa chuông xanh, một loại hoa có màu xanh lam nhẹ nhàng gắn với tình yêu thủy chung. Nhưng chính sự nhẹ nhàng đó lại là điểm nhấn xuyên suốt toàn bộ chương trong tiểu thuyết, đủ cho tôi ngưỡng mộ tình yêu của nam nữ chính.

Tôi lật từng trang sách, đôi mắt dán chặt vào từng dòng chữ được ghi trong đó. Tâm trí chìm vào thế giới tác giả tạo ra, từ đó hiểu được tâm trạng cảm xúc nhân vật. Đó là phương pháp đọc sách của tôi. 

Với tôi, mỗi quyển sách đều được tôi nâng niu kĩ càng và không để xảy ra trầy xước, hư hỏng gì. Ví dụ như quyển "Đồi Hoa Xanh" mua từ sáu tháng trước, nhưng khi mở ra đọc lại thì vẫn nguyên vẹn, mới tinh như lúc mới mua. Cũng vì thế nên tôi không bao giờ cho người ta mượn sách, bản thân tôi cực kì ghét những người không biết bảo vệ sách chu đáo. 

Vừa đọc, tôi vừa nhâm nhi tách cà phê. Cảm giác lúc này thật sảng khoái, giá mà có chút đồ ăn vặt thì ngon biết mấy. Nhưng tôi phải giữ cái bao tử của mình để tí còn ăn sáng, vì dạ dày tôi khá bé vốn chẳng chứa được bao nhiêu. 

Bài tập thì tôi đã giải quyết xong cách đây ba mươi phút trước. Cũng may là cái câu nâng cao đó đã có video giảng dạy trên Youtube nên tôi dễ dàng chép lại mà không nghĩ ngợi gì nhiều. Còn mấy câu cơ bản thì tự sức tôi làm nhé.  Chỉ có mấy cái câu khó thì tôi phải nhờ đến mấy ứng dụng trên nền tảng mạng xã hội thôi, vừa tiện lợi vừa tiết kiệm được thời gian. 

Vậy nên giờ tôi sẽ làm một cô gái thư giãn, ngồi đọc tiểu thuyết tình cảm và hưởng thụ hương vị của ly cà phê sáng sớm mà không phải bận tâm chuyện gì. 

À, nói về bận tâm thì cái chuyện đêm hôm qua vẫn không thoát khỏi trí nhớ của tôi. Nhưng mà tôi không muốn nó ảnh hưởng đến việc đọc tiểu thuyết, nên tôi tạm gác nó qua một bên. Có gì thì tí lên trường nói chuyện với nhỏ Linh về chuyện đó sau. 

Trường cách nhà tôi một đến hai cây số, đi bộ thì tầm hai mươi phút là đến nên chẳng có gì phải vội vã. Trong thời gian đó, dư sức tôi cày nát phần cao trào của tiểu thuyết "Đồi Hoa Xanh". Đó là đoạn nữ chính gặp gia đình nam chính, coi bộ đây là kiểu bà mẹ chồng khó tính không dễ chấp nhận con dâu. 

"Uớc gì anh ấy giống nam chính trong đây nhỉ?", tôi tự lẩm bẩm, tay cầm chặt quyển sách. 

Nam chính trong bộ tiểu thuyết tôi đọc thật sự là một chàng trai dũng cảm, yêu thương vợ. Mặc dù lời nói đôi khi vụng về, nhưng không bao giờ để nữ chính một mình cũng như luôn bảo vệ trước những lời nói xấu xa từ con nhỏ tiểu tam. 

Còn anh thì trái ngược hoàn toàn. 

Anh dẻo miệng đến mức tôi tưởng rằng đó là những lời yêu thương thật lòng. Có đôi lúc anh để tôi một mình giải quyết  nỗi buồn, còn anh thì bận đi tám chuyện với bạn thân khác giới. Thậm chí, anh còn hùa theo đám bạn để mà nói xấu tôi. Chỉ là tôi không muốn leak thôi nhé, chứ tôi chụp màn hình lại hết rồi. Tất cả đều nhờ mạng lưới quan hệ rộng rãi của Linh, nên tôi mới có thể nắm được bộ mặt giả tạo của anh. 

Càng nghĩ càng thất vọng về người từng là bạn trai của tôi, nếu tôi biết vậy thì đã sớm từ chối lời tỏ tình của anh.

"Mình bị cái gì vậy chứ? Đừng để thằng tồi đó hiện trong đầu mày nữa Lan ơi!", tôi lấy hai tay đập mạnh vào đôi má của mình, rồi tập trung vào quyển tiểu thuyết trước mắt. 

Tôi dặn lòng mình phải bình tĩnh lại, tuyệt đối không được nhớ đến người yêu cũ. Tôi không muốn sáng sớm đã phải nhớ lại cái bản mặt đáng chết đó của hắn. Điều đó sẽ làm hỏng khoảng thời gian yên bình nhưng ngắn ngủi của tôi. 

Điện thoại tôi đang sạc ở cái kệ đựng đồ, dù sao thì sáng sớm cũng không còn ai gọi tôi dậy hoặc trò chuyện với tôi để giết thời gian trước khi đến lớp nữa rồi. 

Đúng là có chút hối tiếc, nhưng chỉ là vấn đề thời gian trước khi tôi thích nghi với sự thay đổi đó. 

Một mình sẽ tốt hơn, chắc là vậy. 

[...]

Sau trận mưa đêm qua, không khí buổi sáng đã trở nên mát mẽ hơn mọi khi. Những vũng nước vẫn còn đọng lại trên mặt đường, phản chiếu ánh nắng yếu ớt của mặt trời.

Tôi bước đi trên đoạn đường từ nhà đến trường, đó là con đường được làm từ bê tông nhựa, khiến mỗi bước chân tôi đi đều phát ra âm thanh nhỏ. Ở phía dưới cách tôi hai bậc thang, có một đồng cỏ đầy hoa và ở phía xa là cái hồ rộng lớn như một tấm gương phẳng lặng, thỉnh thoảng có vài gợn sống nổi trên đó.

Đây là khung cảnh mà tôi hay ngắm khi đi trên đoạn đường này, chúng mang lại cảm giác dễ chịu cũng như xua tan đi mọi ưu phiền bên trong trái tim tôi. Mặc dù tôi không thể ngắm cùng người ấy thêm lần nào nữa, khiến tôi có đôi chút tủi thân. 

Nhưng nghĩ lại thì, biết đâu những lời khen của anh về cánh đồng hoa và cả cái hồ này, đều là những câu thoại được anh chuẩn bị sẵn ở nhà? Rốt cuộc , có lẽ chỉ mình tôi là người quan tâm đến cảnh vật nơi ta từng đi qua, còn anh thì chỉ tập trung vào vai diễn bạn trai như chính anh đã từng nói với người bạn thân khác giới. 

Đoạn đường tôi đi nay cô đơn đến kì lạ, dù đã chia tay được một tuần nhưng đâu đó trong trái tim tôi vẫn cảm thấy trống rỗng, thiếu vắng một thứ gì đó. Từ lúc mất anh, tôi cảm thấy thế giới trong tôi như có sự đảo lộn. 

Lẽ ra tôi không nên đi đoạn đường này mà đi con hẻm kia thì sẽ tốt hơn, ít ra nó không khiến tôi nhớ đến anh nhiều như vậy. Dù sao thì, tôi và anh đã cùng nhau dạo bước trên mặt đường này rất nhiều lần. Cái nắm tay ấm áp của anh, luôn khiến tôi có cảm giác như được bảo vệ bởi người mình thương. 

Giờ mọi thứ trong cuộc sống tôi đều gắn liền với hình ảnh anh trong đó, dẫu cho tôi thừa biết đó là bộ mặt giả tạo của anh, nhưng tôi không thể không nhớ lại kỉ niệm đã cùng anh trải qua trong suốt thời gian yêu nhau. Không dài, cũng không quá ngắn nhưng đủ khiến tôi khắc ghi vào trí nhớ. 

Tôi liếc nhìn mọi người xung quanh, ai nấy đều có bạn bè chơi chung, cười đùa vui vẻ như thể lâu ngày mới gặp nhau làm tôi có chút ghen tị. Nhưng tôi nhanh chóng lắc đầu, vội bỏ đi thứ cảm xúc yếu đuối ấy. 

Bản thân tôi không cần những mối quan hệ được gọi là xã giao, nó chỉ khiến tôi mất đi thời gian quý báu của mình. Điều tôi thật sự cần, là những con người tinh tế đủ hiểu tâm trạng của tôi dù tôi không nói thành lời, đủ kiễn nhẫn lắng nghe cảm xúc mà không ai muốn nghe. Đôi khi, chỉ cần như vậy là đủ. 

Dù điều đó có khiến tôi khó gần đi chăng nữa, nhưng quan điểm của tôi khi chọn bạn chơi là phải có chọn lọc. Bởi tôi tin rằng, nếu đồng hành với những người giỏi thì mình sẽ tiến bộ theo họ. Còn nói chuyện với những người ngu ngốc, không sớm thì muộn họ sẽ kéo mình xuống tận bờ vực của sự sụp đổ. 

Về bản thân tôi, tôi tin chắc rằng mình giỏi hơn một nửa học sinh của khối 12. Không phải nói điêu hay kiêu ngạo gì, mà đơn giản đó chính là sự thật. Mười một năm đèn sách của tôi không phải để trưng. Trong lúc một số người bận soi mói ngoại hình tôi, thì tôi đã vượt qua họ từ lúc nào mà chính họ cũng chẳng hề hay biết. 

Mà nghĩ lại thì, anh là trường hợp ngoại lệ đối với tôi. Anh là nam thần trong đội tuyển toán, nghe danh xưng thôi cũng biết tài sắc vẹn toàn. Bởi thế tôi mới trò chuyện với anh, và dành tình cảm cho anh nhiều đến thế. Nhưng có lẽ tôi đã đánh giá thấp bộ mặt mà con người thường hay trưng ra cho người khác thấy, bởi ẩn sau nó là cả một sự thật kinh hoàng, đủ khiến trái tim tôi tổn thương sâu sắc.

Đúng là trong tiểu thuyết, tác giả muốn xây dựng thế giới như nào là quyền của tác giả. Có thể là màu hồng, hoặc màu sắc u tối xám xịt khiến câu chuyện thêm phần hấp dẫn. Còn thế giới tôi đang sống đây, pha lẫn nhiều màu sắc mà bản thân tôi không biết đâu là màu sắc thật sự của tình yêu, đâu là màu sắc của sự giả dối. 

Thế giới này phức tạp như vậy, có lẽ tôi nên đóng cửa trái tim mình lại một lần nữa. Ngay cả người tôi tin tưởng phản bội tôi đau đớn như vậy, thì không có lí do gì để tôi tin vào tình yêu và màu hồng mà nó mang lại.

Vừa đi, tôi vừa có những tâm tư trong lòng khó bộc lộ ra bên ngoài. Từng bước chân của tôi giờ đây có cảm giác thật nặng nề, như chất chứa biết bao nhiêu hoài niệm lẫn ký ức về anh. 

Chưa bao giờ cảm xúc trong tôi nó rối loạn như hiện tại, có lẽ vì là lần đầu trái tim này nó biết đến tình yêu và cả sự phản bội. Có lẽ ngày mai tôi nên gọi Linh dậy sớm đến trường cùng tôi, chứ cứ để tình trạng như này sớm muộn gì cảm xúc đó cũng ảnh hưởng đến chuyện học tập. Tôi thì không hề mong muốn như thế. 

Cái con hẻm mà tôi nói đến ban nãy, mặc dù nó là đường tắt đến trường nhưng xung quanh lại có nhiều nhà nuôi chó dữ. Can đảm lắm tôi mới dám đi một mình trên đoạn đường vắng đó. Đó là con đường anh chỉ cho tôi, và anh cũng là người dắt tôi băng qua đám chó nhe răng dữ tợn ngày nào. Mỗi lần như thế, tôi và anh như trải qua một chuyến đi sinh tử. Nhưng cả hai đứa đều cười khúc khích sau đó, như thể chưa có chuyện gì xảy ra. 

Tôi nghĩ tôi nên tập trung đi đến trường, thay vì ngồi nhớ lại thằng tồi đó. Độc thoại nội tâm nãy giờ không khiến tâm trạng khá hơn tí nào, trái lại nó làm tôi thêm phần cảm xúc tiêu cực không mong muốn. 

Thế là tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, cứ thế sải đều những bước chân trên con đường bê tông thẳng tắp dẫn đến trường học.

Ngọn gió nhẹ nhàng của buổi sáng thổi qua mái tóc tôi, khiến nó khẽ lay chuyển theo chiều gió. Ngay cả cánh đồng hoa ở bên dưới, cũng nghiêng mình một nhịp né tránh làn gió mỏng manh ấy. 

Bầu trời vẫn còn vương vải chút màu xám xịt từ cơn mưa đêm qua. Những đám mây bồng bềnh lơ lửng trôi, thản nhiên như thể không có điều gì phiền muộn đến chúng. Chúng làm tôi nghĩ  đến một người mà có lẽ, người đó bây giờ không thèm đoái hoài gì đến tôi nữa rồi.

Ánh sáng mong manh chiếu xuyên qua những khe hở trên bầu trời, tuy không rực rỡ nhưng cũng không hoàn toàn biến mất. Hệt như cảm xúc hiện tại của tôi, không mãnh liệt nhưng lại khiến tôi lưu luyến đến kì lạ. 

Tình yêu, dù trong tiểu thuyết hay ngoài đời thì vẫn thật khó lí giải. 

[...]

Không lâu sau đó, tôi đã đến trường và ngồi vào chỗ quen thuộc. 

Bàn tôi nằm ở hàng thứ hai tính từ bàn giáo viên xuống, một vị trí đủ cho tôi thấy được bài giảng của giáo viên mà không bị những thứ xung quanh xao nhãng đến việc học. Chính Linh là người đề xuất chỗ ngồi này cho tôi, vì bản thân Linh cũng muốn tập trung học cho năm cuối cấp ba. 

May mắn thay, tôi được ngồi chung bàn với Linh. Việc có một người bạn bên cạnh khiến tôi đỡ cô đơn, đặc biệt là khi vừa mới chia tay người yêu càng khiến tôi có nhiều tâm sự muốn giải bày với nhỏ ngay lập tức.

Như thường lệ, Linh luôn lên muộn. Giờ chỉ có một mình tôi ngồi đây, chống cằm nhìn ra sân trường còn ẩm ướt sau trận mưa đêm qua. 

Ngắm cảnh như này mãi cũng chán, hay là lấy điện thoại ra lướt mạng xã hội tí nhỉ? Dù sao Linh cũng chưa lên, với lại ngoài Linh ra thì tôi không nói chuyện với ai . Vì thế, điện thoại là công cụ tuyệt vời để giúp tôi chấm dứt cảm giác chán nản này. 

Chiếc balo tôi mang có ba ngăn: ngăn lớn đựng sách vở và hộp bút, ngăn bên ngoài đựng mấy đồ linh tinh trong đó bao gồm cả điện thoại, ngăn nhỏ có vài viên kẹo tôi mang từ nhà lên ăn cho đỡ đói. 

Tôi chậm rãi lấy điện thoại từ ngăn bên ngoài ra, rồi kéo lại cẩn thận.

Theo thói quen, mỗi lần màn hình hiện lên tôi sẽ kiểm tra thông báo cũng như tin nhắn để không bỏ lỡ bất kì thứ gì. Nhưng sau cùng, vẫn là những dòng thông báo cũ rích từ sáu tiếng trước. Ngay cả Messenger của tôi cũng không có động tĩnh gì. 

Tôi mở ứng dụng mạng xã hội ra, xem những video hài hước, hay những buổi livestream thảo luận về tiểu thuyết ngôn tình trong mấy cái nhóm tôi tham gia trên Facebook. Có lẽ vì hôm nay có hơi khác, nên tôi nhanh chóng lướt qua những bài đăng đó mà không thèm để ý tiêu đề nó là gì. Mấy video truyền động lực giờ đối với tôi thật vô nghĩa, chỉ như gió thoảng qua tai. 

Đúng rồi, nay tôi chưa stalk tài khoản người yêu cũ. Để coi thử hôm nay anh đăng gì, và có tâm trạng như thế nào. 

Nhưng tôi chợt nghĩ lại, thứ cảm xúc theo bám tôi suốt một tuần có nên chấm dứt tại đây? Bản thân tôi không muốn vương vấn người cũ lâu đến như thế, càng không muốn đắm chìm vào cảm xúc người ta gọi là "lụy tình". Nhưng tôi lại không thể làm được, cứ đến tối là anh lại xuất hiện bên cạnh tôi trong giấc mơ. Điều đó khiến tôi khổ sở sau khi chia tay, không đêm nào mà tôi có một giấc ngủ ngon.

Ngay lúc tôi đang phân vân về quyết định của mình, thì bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi. Tôi giật mình quay sang nhìn chủ nhân của hành động vừa rồi, thật bất ngờ đó là nhỏ bạn thân của tôi. 

"Hết hồn bà nội!", tôi thốt lên trong khi tim vẫn còn đập thình thịch.

Linh bỏ tay khỏi vai tôi, nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi và hỏi chuyện: 

"Sao rồi? Hết quên người cũ chưa?"

Tôi không nói gì, chỉ khẽ đưa mắt sang chỗ khác như tránh né câu hỏi từ Linh. Đôi mắt tôi có chút đượm buồn khi nhỏ hỏi câu đó, song cũng không thể im lặng như này vì sẽ khiến cho bầu không khí rơi vào cảm giác ngượng ngùng khó tả. 

Dường như Linh hiểu được cảm xúc của tôi, tôi thấy nhỏ chỉ cười nhẹ mà không nói thêm lời nào. Nụ cười đó không mang vẻ trêu chọc, hay giả tạo như anh. Mà là sự thấu hiểu tinh tế mà tôi luôn cần trong một mối quan hệ. 

Quả thật, Linh luôn là người bạn tuyệt vời nhất mà tôi có được. 

"Nè, tặng bà.", tôi lấy viên kẹo vị táo, vị mà Linh thích nhất từ trong cặp minh ra đưa cho Linh. 

Đây cũng là cách để tôi chuộc tội vì không nghe theo lời Linh trong chuyện tình cảm. Tôi không biết đáp lễ như nào cho đúng, hoặc là vì Linh quá đỗi tốt bụng khiến tôi cảm thấy dù mình có làm như nào vẫn không thể xứng đáng với những thứ Linh làm cho mình. 

"Lan ơi, bà dễ thương quá! Cảm ơn bà nhiều!", Linh ôm tôi một cái thật chặt, cái ôm đó chặt đến nỗi khiến tôi cảm thấy khó thở và phải kêu Linh buông tôi ra. 

Tôi liếc sang nhìn nhỏ bạn. Linh có chiều cao hơn tôi một chút, sỡ hữu thân hình đầy đặn và lúc nào cũng tràn đầy năng lượng. Mái tóc dài buộc lệch sang một bên, như thể nhỏ mới dậy lấy đại sợi dây vải cột lên cho kịp đến trường. 

Đồng phục của trường dành cho nữ sinh là chiếc váy liền đơn giản kết hợp chiếc áo sơ mi cổ in logo của trường. Nghe thì có vẻ không có vấn đề gì to tát, nhưng đối với Linh là chuyện khác. Vòng một quá cỡ của nhỏ luôn khiến cúc áo như muốn bung ra. Với tính cách của Linh thì đó là cả một vấn đề khi nó có thể bung ra bất cứ lúc nào. 

Thoạt đầu thì tôi có đề xuất với Linh về chuyện mặc áo siết chặt vòng ngực, nhưng Linh lại nói với tôi điều đó làm nhỏ cảm thấy khó chịu và không được tự nhiên. Thế là tôi lấy đồng phục của nhỏ may lại, nới phần ngực rộng ra một chút để Linh thoải mái hơn khi mặc đồng phục. 

Kể từ ngày hôm đó, không hiểu sao khoảng cách giữa tôi và Linh dường như thu hẹp lại đôi chút. Có lẽ tôi đã bắt đầu quan tâm đến những điều nhỏ nhặt của Linh, hoặc Linh nhận ra tôi không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài.

Người như Linh luôn đem lại cho tôi cảm giác muốn bảo vệ, che chở. Không phải vì tôi thích lo chuyện bao đồng, nhưng nhiều lúc Linh ngây thơ khiến tôi phải lo lắng. Chắc do tôi nhạy cảm, nhưng tôi nghĩ trong xã hội hiện đại thì những người như vậy dễ bị người ta lợi dụng, đem ra làm trò tiêu khiển. 

"Trưa nay đi uống matcha nha! Tui bao bà cho!", Linh háo hức nói. Nhìn nụ cười trên khuôn mặt nhỏ, khiến tôi  cảm thấy tâm trạng mình như được xoa dịu phần nào. 

"Tui tự trả tiền được, không cần bà lo cho tui.", tôi thản nhiên đáp. 

"Ai lại để người thất tình bao đồ uống chứ?"

Nói thật, đây là điểm tôi không ưa nhỏ. Vô duyên quá mức. Nhỏ có thể nghĩ mình đang quan tâm, nhưng thực chất là giẫm lên vết thương của người khác mà không hề hay biết. Chắc đây là thứ khiến nhỏ ít có bạn bè cùng giới. 

Mấy đứa con gái thường nhạy cảm, để ý đến những câu nói dù cho đó là vô tình. Còn Linh thì vô tư, hồn nhiên. Tôi biết Linh không cố tình làm vậy, nhưng nếu cứ giữ nguyên tình trạng như thế thì thật sự Linh trong mắt các bạn nữ dễ trở thành đối tượng bị cô lập, bắt nạt.

"Không cần phải nói thẳng vậy đâu.", tôi hững hờ đáp. 

Nét mặt Linh bỗng trầm xuống thấy rõ, đôi lông mi cụp xuống. Nhỏ không nói gì, chỉ đặt hai tay lên đùi như con nít khi bị mẹ mắng. Điều đó làm tôi có chút buồn cười, không phải vì hành động đó mà là khuôn mặt Linh lúc buồn bã trông rất đáng yêu. 

Lòng tôi cảm thấy nhức nhói khi chứng kiến cảm xúc đó. Có lẽ tôi nên an ủi nhỏ, nhìn cũng thấy tội nghiệp. Người bạn bên cạnh mình mà mang cảm xúc tiêu cực như vậy, kiểu gì tí nữa nỗi buồn tôi sẽ tự động nhân đôi.

"Tui giỡn thôi mà. Bà đừng để bụng!"

Đôi mắt Linh sáng lên khi nghe thấy tôi nói câu đó. Nhỏ hí hửng nắm lấy bàn tay tôi, đưa mặt lại gần khiến tôi gần như chạm vào bức tường bên cạnh. 

"Vui quá! Thế trưa nay tui chở bà nha, gia đình tui đi vắng hết rồi."

Nói về gia đình Linh, vốn nghiêm khắc đến nỗi cha mẹ không bao giờ cho nhỏ đi chơi tùy tiện sau giờ đi học. Cứ đến mười hai giờ hoặc năm giờ chiều là phải có mặt tại nhà. Cũng vì thế mà những lúc cha mẹ không có mặt, Linh thường tranh thủ chở tôi đi ăn hoặc đi dạo phố sau khi tan học. 

"À đúng rồi, sẵn tiện ghé qua tiệm sách mới khai trương gần đó luôn. Nghe nói lắp ba bốn cái máy lạnh trong đó, vô đọc sách thì hết sẩy!", Linh thì thầm vào tai tôi. 

Người đam mê đọc sách như tôi khi nghe thấy câu nói đó thì cũng không giấu nổi sự phấn khích. Tôi liền đồng ý với lời mời đó mà không nghĩ ngợi gì nhiều. 

Linh lấy điện thoại ra, đó là chiếc smartphone với ốp lưng hình con thỏ màu hồng vô cùng dễ thương. Đây là món quà sinh nhật tôi tặng cho Linh, tôi thoáng mỉm cười khi Linh vẫn gìn giữ nó mà không bị trầy xước gì. 

"Ô, ảnh tui đăng lên Locket có người yêu cũ bà tim nè Lan!", Linh quay sang đưa điện thoại cho tôi xem. 

"Cái tật nhởn nhơ của thằng đó không bao giờ bỏ được.", tôi nói với giọng hờ hững, vì dù sao thì hai đứa đã chẳng còn can hệ gì đến nhau. 

Nhưng, trong lồng ngực tôi vẫn đọng lại thứ cảm xúc nhức nhối khó chịu ấy. Chỉ là hành động tim ảnh, nhưng lại khiến tôi nhớ về những lần hắn thản nhiên bỏ mặt tôi giữa chốn đông người, chỉ để đi theo đám bạn mà hắn cho là chí cốt. Nhưng đối với tôi, chúng chả khác gì một lũ ăn chơi sa đoạ. 

Không, tôi không thể để thứ cảm xúc đó lấn át tâm trí mình mãi được. Tôi không phải là một cô gái yếu đuối, suốt ngày khóc lóc đi lụy tình một thằng chả ra gì. 

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi quay sang hỏi Linh đang mải mê lướt xem Locket của bạn bè: 

"Làm thế nào để quên người yêu cũ?"

Linh bỗng dừng lại giây lát, đặt điện thoại xuống bàn và từ tốn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của tôi: 

"Người ta không thể quên được. Vì những kỷ niệm đó sẽ còn mãi theo năm tháng. Nhưng nếu Lan biết trân trọng những gì đang có ở hiện tại, thì tui tin chắc rằng ký ức không vui đó sẽ trở thành trải nghiệm mà mỗi lần bà nhớ lại, bà không cảm thấy đau đớn hay khó chịu nữa!"

Linh mà tôi biết là một cô gái không giỏi ăn nói, đôi khi vụng về một cách khó tả. Nhưng riêng về khía cạnh tình cảm, Linh như trở thành một con người hoàn toàn khác. 

Câu nói vừa rồi của nhỏ, như chạm đến sâu thẳm trong trái tim tôi. Cảm xúc mà tôi luôn thắc mắc liệu nó có cần thiết không, giờ đã có câu trả lời. Nhờ Linh mà tôi cảm thấy, chuyện tình cảm hoá ra không rối rắm như tôi tưởng tượng.

Thứ cảm xúc người ta gọi là lụy tình ấy, rốt cuộc cũng chỉ là nỗi nhớ mà bản thân cho rằng mình không thể quên người ấy. Tích tụ lâu dần, nó sẽ khiến chúng ta quên ăn quên ngủ,  chìm vào vòng lặp tiêu cực không hồi kết. Nhưng nếu nhìn lại, chẳng phải chúng ta đã từng hạnh phúc, vui vẻ cùng nhau hay sao? 

Thay vì tìm cách trốn chạy hay cố gắng xoá nó khỏi tâm trí, tôi chọn cách giữ lại những khoảnh khắc ấy như một kỷ niệm đẹp đẽ mà tôi sẽ không bao giờ quên. Để khi lật lại những trang sách trong cuộc đời mình, tôi có thể mỉm cười mà đọc qua chúng. 

"Đôi lúc, Linh lại sâu sắc đến không ngờ nhỉ?", tôi nói. Giọng điệu có chút châm chọc nhỏ bạn thân, nhưng cũng có đâu đó cảm giác nhẹ nhõm vì vừa trút được nỗi âu lo trong lòng. 

"Thì bà là bạn thân nhất của tui mà, với lại tui yêu bà lắm đó Lan ơi!", nhỏ ôm tôi thêm lần nữa. Nhưng lần này cái ôm đó như vỗ về, an ủi tôi rằng mọi chuyện không sao đâu. 

Thật tình, không biết nhỏ có coi tôi như trẻ con không nữa. Nhưng dù sao thì, như vậy cũng được. 

Khung cảnh bên ngoài khung cửa sổ lớp học trông yên ả đến bình dị. Ánh nắng ấm áp chiếu xuyên qua kẻ lá, rọi thẳng xuống sân trường. Khác hẳn với lúc trên đường tới trường, trời vẫn còn đọng lại chút mây đen sau trận mưa đêm qua. 

Thời tiết thay đổi như vậy, chính bản thân tôi cũng thấy nhẹ lòng. Đâu thể cứ giữ cho mình một mảng màu đơn sắc, bởi đời người là sự pha trộn giữa vô vàn màu sắc khác nhau. Như thế thì cuộc sống mới trở nên thú vị, và thời gian chúng ta bỏ ra để sống nhất định sẽ không lãng phí.

Có lẽ đã đến lúc tôi thực sự quên anh rồi. 

[...]

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận