• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 00: Tôi nhớ anh

Chương 01: Nhớ đến phát điên mất

0 Bình luận - Độ dài: 5,584 từ - Cập nhật:

Tôi ghét cái cảm xúc này. 

Một cảm giác nhớ nhung lẫn xao xuyến những kỷ niệm đã từng trải qua với người mà tôi từng dành hết niềm tin để yêu, nhưng giờ hai đứa đã trở thành hai người xa lạ. 

Trời đang mưa ở ngoài, từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống trần gian như gột rửa đi những thứ tạp nham còn đọng lại trong tâm trí loài người. Nhưng chúng lại chẳng thể xoá nổi hình bóng của anh khỏi trí óc của tôi. 

Tôi ngồi trên bàn, đèn bàn vẫn bật và cuốn vở đang viết dở với những trang giấy chằng chịt công thức của môn mà tôi ghét nhất trần đời, toán học. Điện thoại thì nằm úp trên mặt bàn, thỉnh thoảng có tiếng ting ting từ thông báo của Shopee, Facebook hoặc các ứng dụng mạng xã hội khác. Nhưng tuyệt nhiên, không có một tin nhắn nào từ anh. 

Tôi thậm chí không dám chắc anh còn lưu số tôi hay không nữa, hay anh đã xoá như bao người con gái khác khi chia tay. Còn tôi thì không đủ can đảm để xoá, nghe thật nực cười nhỉ? Hành động đơn giản như di chuyển ngón trỏ đến biểu tượng thùng rác để xoá số điện thoại giờ đây đối với tôi khó khăn hơn bao giờ hết, bởi tôi sợ phải thấy cái tên anh hiện lên trước mắt. Nỗi sợ đó ăn sâu vào trong trái tim cô đơn, lạnh lẽo của một người con gái đã bị tổn thương sâu sắc từ mối tình đầu. Song, nó cũng giống như nỗi nhớ về anh, kỉ niệm đẹp lẫn xấu về người con trai tôi từng yêu sâu đậm. 

Tôi lật trang vở ra, vẻ mặt không mấy vui vẻ khi nhìn vào bài toán nâng cao trước mắt. Trong những lúc như thế này, chỉ cần tôi chụp gửi qua cho anh thì nhất định anh sẽ hoàn thành trong  chốc lát. Dù sao anh là nam thần trong đội tuyển toán của trường cơ mà, mấy bài toán như này với anh dễ như trở bàn tay. 

Nhưng giờ chắc tôi không thể làm như vậy được nữa đâu nhỉ?

Đặc quyền chụp bài gửi cho bạn trai làm có lẽ đã được trao cho một cô gái khác may mắn hơn, và xinh đẹp hơn tôi rất nhiều. 

Tôi khẽ thở dài, rồi đặt cây bút xuống mặt bàn. Mưa vẫn rơi đều qua ô cửa sổ nhỏ, nặng nề và dai đẳng như trong lòng tôi lúc này. 

Nhìn qua lớp kính cửa sổ, tôi có thể thấy được hàng chục toà nhà được xếp ngay hàng thẳng lối ở phía chính diện, bên cạnh đó là mấy ngôi nhà nhỏ vẫn còn sáng đèn trong đêm khuya. Điểm chung của chúng là đều bị bao phủ bởi màn sương mù dày đặc tạo ra từ cơn mưa, làm cho tôi khó quan sát được thông qua chiếc kính đã cũ của mình. Dù tôi có lấy khăn ra lau kính, nó cũng không khiến thị lực tôi tốt hơn tí nào để nhìn rõ hơn cảnh vật bên ngoài. 

"Thật nhàm chán."

Tôi khẽ kêu lên, rồi lại quay đầu vào quyển vở bài tập được đặt trên bàn. Nếu tôi cố gắng, chắc có thể giải được câu hỏi khó này, dù sao thì chỉ cần áp dụng công thức là ra. Chẳng có gì rối rắm cả, không có anh thì mọi việc sẽ ổn thôi. 

Tôi tự lừa mình bằng những dòng suy nghĩ trơn tru như thế, nhưng ánh mắt dừng lại khi mới đọc xong cái đề bài mà không tài nào hiểu nổi. Bài thì khó, tâm trí tôi thì trôi dạt về một nơi xa xăm, nơi tôi cùng anh đi học thêm, giải bài tập và trò chuyện cùng nhau dưới tán cây bạch đàn. Lúc đó, tôi như một cô gái nhỏ bé đi sát anh không rời đến nửa bước. Nghĩ lại thì, quãng thời gian đó thật đẹp. 

Có lẽ... tôi không nên làm bài vào lúc này. Dù sao cũng đã 22 giờ, đến thời điểm cảm xúc tiêu cực của con người sẽ bộc phát mãnh liệt. Tôi từng đọc ở đâu đó như vậy, và nó rất đúng đối với bản thân tôi.

Nghĩ vậy, đôi tay nhỏ gọn, nhanh nhẹn của tôi nhanh chóng chụp lấy chiếc smartphone cách đó không xa. Như một thói quen, tôi khởi động máy và kiểm tra thông báo cũng như tin nhắn của người gửi.

Đúng như tôi dự đoán, thông báo chất đầy như núi từ các ứng dụng mạng xã hội, và vài ba câu tin nhắn hỏi thăm từ đứa bạn thân.

À, tôi quên giới thiệu. Tôi là Lan, học sinh ở lớp 12-A thuộc trường THPT Vọng Nguyệt, một ngôi trường điểm nằm toạ lạc giữa lòng thành phố, nơi đầy rẫy các công trình kiến trúc đồ sộ chen chúc với nhau, xen lẫn âm thanh rú rít của động cơ xe máy, oto phát ra hằng ngày. Thoạt đầu khi mới lên đô thị, tôi khó chịu với tiếng ồn từ nhịp sống nơi đây. Nhưng dần dà khi đã sống hơn hai năm, tôi dần xem nó là điều hiển nhiên và không để nó ảnh hưởng đến công việc học tập của mình. 

Bạn bè thì tôi không có nhiều, chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Con nhỏ Linh là đứa con gái thân nhất với tôi và cũng là người bạn duy nhất kể từ khi tôi lên đô thị sinh sống và làm việc. Linh thì hướng ngoại, là một cô gái thân thiện dễ gần và luôn giúp đỡ bạn bè khi cần thiết. Thật ra thì có nhiều lúc tôi không ưa nhỏ đó lắm, nhưng nếu không có bạn thì tôi sẽ bị cô lập nên chỉ đành chơi thân với Linh. Thoáng cái chơi với nhau đã hai năm, không nhiều cũng không ít nhưng đủ để hai đứa trở thành tri kỉ của nhau. 

Chuyện tình cảm Linh khá rành, đủ để tôi hỏi han và nhờ sự giúp đỡ. Nhờ Linh mà mối tình đầu của tôi đã diễn ra suôn sẻ, nhưng mọi thứ lại thay đổi khi tôi không nghe theo lời nhỏ bạn, dẫn đến những công sức đổ sông đổ bể. Nghĩ lại thì, đúng là trong chuyện tình cảm tôi ngu thật. 

Nói chuyện với Linh lúc này sẽ ổn hơn, tiện thể xin lỗi nó luôn vì đã không nghe lời. Thế là tôi vào phần Messenger, bấm vào avatar hình con mèo hiện lên đầu danh sách. Đó là nick Facebook của Linh, tên Linh Dan. 

"Đừng buồn nha mày! Mai tao dẫn đi mua matcha latte!", Linh Dan đã gửi vào hai phút trước.

Tôi nhanh chóng trả lời lại, nói rằng không có hứng thú đi uống vào thời gian này. Và tôi cũng gửi lời xin lỗi đến nhỏ bạn, vì luôn cố chấp và cứng đầu trong tình cảm.

"Thằng đó tồi chứ có hay ho gì đâu mày! Nó thua cả thằng người yêu cũ của tao, tao không hiểu sao mày lại yêu nó đấy!", Linh Dan vừa gửi. 

Đọc đến đó, tôi cắn chặt răng. Không phải giận Linh vì lời nói khó chịu, mà là vì nó nói đúng. 

Đau đớn nhất là khi không phải người ta bỏ mình, mà là mình đã nhận ra từ rất lâu rồi, nhưng vẫn mù quáng tin rằng anh sẽ thay đổi. Giờ thì nó thay lòng đổi dạ bỏ tôi luôn rồi. 

Tôi ghét cái cách mình từng bảo vệ người không màng đến cảm xúc của mình trước lời nói không hay từ nhỏ Linh. Tôi ghét cách mình bao dung, nhẫn nhịn chỉ vì vài lời hay ý đẹp từ anh, rồi tự dỗ dành bản thân bằng những câu nói ngớ ngẩn... tất cả chỉ để níu giữ một người con trai không hề quan tâm đến cảm xúc của tôi. 

Tôi ghét bản thân mình. 

Vì đã xem tin nhắn rồi nên tôi đành trả lời lại, nhưng ghi sao đây nhỉ? Chắc là cảm ơn mày đã quan tâm tao hoặc lái sang chuyện mua matcha cho bầu không khí đỡ ngượng hơn hẳn. Nhưng có lẽ, một câu cảm ơn vẫn tốt hơn chuyện ăn uống. 

"Cảm ơn mày. Tao không sao, mọi chuyện sẽ ổn thôi", tôi gửi. 

Linh nhắn trả lời tôi gần như lập tức, đó là cảm xúc hình trái tim xanh yêu thích của Linh. Thấy vậy, tôi liền cười nhẹ mà úp điện thoại xuống mặt bàn, rồi xoay ghế ra phía sau ngắm căn phòng của mình thay vì cứ ngồi nhớ lại mấy chuyện không vui.

Căn phòng có diện tích không quá lớn, nhưng tôi lại thích cảm giác nhỏ bé đó. Ít ra, nó có thể khiến tôi cảm thấy như mình được bao bọc, bảo vệ. Bốn bể bức tường đều được phết lên một lớp sơn màu hồng trông vô cùng nữ tính, đáng yêu. Vì để tường trống không thì tẻ nhạt, nên tôi đã tự khoan vào đó vài cái lỗ, rồi treo poster hoặc giải thưởng tôi đạt được lên các cây đinh. 

Ở góc tường phía bên trái căn phòng cách chỗ tôi không xa, có một cái kệ sách được đặt chỗ đó. Từng quyển sách đều được tôi lọc ra kĩ càng, phân từng mục như nhà xuất bản, năm sản xuất hoặc đề tài nội dung của truyện. Bởi sách chính là tâm hồn, và là người bạn đồng hành của tôi trong suốt cuộc đời này. 

Ở góc tường phía bên phải, là một cái kệ đựng vài đồ vật linh tinh được chia thành bốn ngăn. Ngăn trên cùng là năm bộ tiểu thuyết ngôn tình mà tôi tâm huyết nhất, có thể coi nó là liều thuốc chữa lành tâm hồn đáng tin cậy nhất mỗi lần tôi buồn rầu chuyện nào đó. Ngăn thứ hai, đựng những đồ vật mà tôi không sử dụng nữa nhưng chưa muốn bỏ vì quá nhiều kỷ niệm. Trong đó có con mèo được đan bằng len, cái quạt máy mini hết pin từ lâu, cái bể cá nhỏ nhưng không thấy cá đâu, và cuối cùng là con gấu bông cỡ lỡn, món quà sinh nhật anh tặng tôi. Đó là lần đầu tiên tôi nhận được quà từ người bạn khác giới, hơn nữa lại là người yêu của mình nên tôi hạnh phúc lắm. Nhưng kỉ niệm đó đã đi vào dĩ vãng rồi, anh nhỉ? 

Ngăn thứ ba gần như trống, chỉ có mỗi cuốn số nhỏ viết tay và ống tiền tiết kiệm có dạng hình con heo. Cái cuốn sổ đó tôi gần như không dùng đến, một phần là vì chữ tôi khá bự so với các bạn nữ khác, phần còn lại chắc là nó đã dính cức do trò đùa quái ác của mấy thằng con trai hồi tiểu học.

Ngăn thứ tư là đựng đầy sách, vở đã cũ và bạc màu dần theo năm tháng. Tôi đã bọc nó trong từng cái bịch riêng, song vẫn chưa có cơ hội bán nó đi để lấy tiền. 

Cách cái kệ bên phải tầm mười centimet, có cái nệm đơn vừa vặn đặt ở sát tường, được trải trực tiếp lên sàn gỗ và có lót thêm một lớp thảm mỏng bên dưới cho đỡ lạnh. Tôi đã ngủ bằng cái nệm này tám năm rồi, nó mang đến cảm giác thoái mái, dễ chịu mà tôi hằng mong ước. Điều đó làm tôi không tính đến chuyện mua một cái giường chỉnh chu có bốn cái trụ, bởi nếu mà nệm dơ thì tôi có thể giặt nệm , rồi lại trải xuống như chưa có chuyện gì xảy ra cùng với hương thơm ngào ngạt từ bột giặt. 

Cuối cùng, là nơi tôi đang ngồi đây. Một chiếc bàn học làm bằng gỗ, không gian đủ cho tôi bày bừa sách, vở cùng chiếc laptop cũ kĩ phục vụ cho việc học và đọc tiểu thuyết lúc rảnh rỗi. Cái đèn bàn mà tôi sử dụng là loại phổ thông, cái thân uốn cong và cái chỗ phát ra ánh sáng trắng giống như máy hút bụi. Ở tay bên kia, thì là hộp đựng nhiều loại bút, thước như bút highlight, thước đo độ hoặc bút điện tử,... nói chung là trọn bộ công cụ học tập mà không thiếu bất cứ thứ nào. Bên mép bàn có gắn một cái móc nhỏ, dùng để treo cặp mỗi khi tôi đi học về. Cái ngăn kéo thì dán đầy sticker đáng yêu như hello kitty, hoặc hình công chúa yêu thích của tôi. 

Ngắm cảnh vật xung quanh làm tâm trạng tôi đã nhẹ nhõm đi phần nào. Nhưng ánh mắt tôi lại không thể thoát khỏi đồ vật có dính líu đến người yêu cũ, nó làm tôi nhớ về những hồi ức cùng với người ấy trải đều bước chân dưới ánh nắng ban mai.

Con gấu bông anh tặng tôi hôm ấy, tôi đã cảm nhận được sự chân thành của anh. Vì hôm đó mưa rất to, và anh đến trước mặt tôi với áo mưa ướt sũng, cùng tay ôm chặt con gấu bông như thể đang nâng niu nó, không để nó bị ướt nước. Anh biết không? Lúc đó tôi mừng rỡ lắm, nghĩ mình đã gặp được một người con trai tốt. Nhưng tôi đâu có ngờ, đó chỉ như một màn kịch được anh chuẩn bị sẵn để lấy lòng tin của một đứa dại khờ trong tình yêu như tôi. Mãi đến lúc hai đứa bắt đầu lạnh nhạt, tôi mới biết được điều đó. Giá như tôi biết sớm hơn, thì đã không dính líu mù quáng đến anh rồi...

Con mèo được đan bằng len ấy, đó là món quà đầu tiên tôi tặng cho anh với tư cách là người yêu. Anh biết không? Tôi đã thức trắng đêm để hoàn thành nó, mục đích muốn thấy được nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của anh. Bởi anh cười đẹp lắm, nó khiến tôi gục ngã không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng cái hôm tôi biết trò đùa của anh, tôi đã tức giận lấy lại con mèo len trong cặp anh, rồi khóc nức nở chạy về nhà. Đó là buổi học đầu tiên mà tôi vắng không phép.

Cái bể cá thủy tinh cũ kĩ đó, nó được mua bằng tiền của hai đứa. Ban đầu, cái bể cá nhỏ có rất nhiều loại cá yêu thích của tôi lẫn anh. Tôi nhớ anh từng nói rằng ngắm cá là sở thích của anh, và tình cờ tôi cũng như vậy. Đó cũng là lúc tôi có cảm giác như được hiểu anh hơn phần nào. Nhưng vào đúng cái hôm anh chứng kiến tôi núp sau cửa lớp nghe được cuộc trò chuyện của anh với bạn thân khác giới, anh đã đập vỡ cái bể cá mà tôi hết lòng trân trọng đó ra từng mảnh. Ánh mắt anh lúc đó tràn ngập sát khí, khiến tôi hoảng sợ và không dám làm gì hơn ngoài việc bất lực lụm lại từng mảnh bình. 

Nghĩ lại thì, anh cũng tồi chứ đâu có tốt gì? Vậy mà sao trái tim tôi nó lại nhớ nhung, xao xuyến được người như anh nhỉ? Tôi không thể hiểu nổi rốt cuộc tôi muốn gì, tuy là người trong cuộc tận mắt chứng kiến sự tồi tệ của anh, nhưng khi kể về anh cho nhỏ Linh, tôi toàn bênh vực anh, hay kể xấu về mình để cho thấy việc anh làm là đúng đắn. Tôi làm vậy, rốt cuộc vì cái gì chứ? Để giờ anh lại bỏ tôi đi, vậy khoảng thời gian lúc trước tôi yêu anh, nó có ý nghĩa gì? 

Tôi ghét anh, ghét cái cách anh bao biện, ghét việc anh xem thường cảm xúc của tôi, ghét cái cảm giác cô đơn lạc lõng mà anh thường đem lại cho tôi khi đã yêu nhau được hơn ba tháng. 

Nhưng tôi cũng yêu anh, yêu khuôn mặt đẹp trai không tì vết và nụ cười toả nắng của anh, yêu sự giỏi giang của anh khi anh giải được mọi bài toán khó tôi chụp, yêu cái cách anh khéo léo vén tóc cho tôi khi ăn, yêu cảm giác ấm áp khi được ở bên cạnh anh. 

Tôi nhớ anh, nhớ đến phát điên mất...

Vừa nghĩ, tôi không thể kìm nổi những giọt nước mắt đang chảy dài trên gò má của mình. Tôi úp mặt xuống mặt bàn, tay ôm đầu và cứ thế nước mắt rơi xuống sàn gỗ ngày một nhiều hơn, không có dấu hiệu dừng lại.

Tình yêu sao nó lại đau đớn đến thế này?

Tính từ lúc chia tay đến giờ đã tròn một tuần, thế nhưng kỉ niệm với anh nó bám dai đẳng đến nỗi đêm nào ngủ tôi cũng mơ về nó. Khổ nỗi, lại mơ về những điều tốt đẹp đã từng làm cùng anh. Cứ như cơ thể này đang cố chấp cho rằng anh không phải thằng tệ bạc vậy.

Nếu nói về kỉ niệm vui vẻ, thì giấc mơ gần nhất của tôi là về cảnh hai đứa lần đầu đi hẹn hò tại thủy cung. Dĩ nhiên, đây không phải đề xuất của tôi mà là của anh, vì anh muốn nơi nào lãng mạn và phù hợp với sở thích của tôi. Nhưng anh lại vụng về đến nỗi quên vé ở nhà vệ sinh, làm tôi phải thụt mạng đi lấy mới vào được bên trong. Chưa hết, anh còn sơ ý làm đổ kem lên bộ váy tôi mới mua chỉ để đi chung với anh. Lúc đó tôi vô cùng bực bội, nhưng sau cùng anh đã xoa dịu tôi bằng những lời hay ý đẹp. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về người bạn trai của mình. 

Còn nhiều giấc mơ nữa, nhưng tôi e rằng khi kể đến đó sẽ không giấu nổi cảm xúc mình mất. 

Quay lại với những ngày đầu khi chia tay, tôi hụt hẫng đến như nào. Ngày qua ngày, chỉ biết đi học rồi về nhà đọc tiểu thuyết ngôn tình như cách để giúp tôi hết buồn, cũng như đắm chìm vào cảm xúc nữ chính khi gặp được định mệnh của đời mình. Tôi đọc mà chỉ biết ước có thể vào vai cô gái trong tiểu thuyết, nào là được anh chồng tổng tài đẹp trai, anh giám đốc lạnh lùng hoặc một chàng hoàng tử kiêu ngạo nhưng thương vợ. Nghĩ đến đó thôi cũng đủ cảm thấy hạnh phúc rồi. 

Thói quen hằng ngày của tôi cũng có sự thay đổi khi chia tay. Bình thường là sẽ dậy sớm, kiểm tra tin nhắn từ người ấy rồi xong mới đi vệ sinh cá nhân. Nhưng từ khi chia tay, tôi dậy trễ hơn bình thường, nằm lì trên giường tiếp tục hoà mình vào tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn trước khi đến trường. Còn về nhà thì tôi sẽ không đứng đợi một ai đó nữa, mà sẽ đi về ngay lập tức sau khi chuông reo. 

Cuộc đời của tôi đã đảo lộn một cách chóng mặt như thế. Từ cảm giác như được bao bọc, chở che chuyển thành cảm giác cô đơn, kèm theo đó là tiếng khóc nức nở khi đêm đến. 

Có lẽ vì là mối tình đầu, nên tôi đã có cảm xúc sâu đậm đến thế và dẫn đến tình trạng như hiện tại, không thể thoát ra khỏi mối quan hệ. Tôi cũng có tham khảo trên các trang mạng xã hội cách để hết lụy người yêu cũ, nhưng dù tôi thử rất nhiều thì hình ảnh của anh vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí của tôi. 

"Em nhớ anh, Dương ơi...", tôi nói trong khi không kìm nổi cảm xúc nức nở của mình hiện tại. Chiếc kính tôi đeo đã mờ đi khi chủ nhân của nó đang không ngừng hành hạ tinh thần mình bằng việc khóc lóc mỗi đêm. Nhiều đến nỗi con mắt tôi đã có dấu hiệu sưng lên. 

Âm thanh mưa hoà cùng tiếng khóc của tôi, tạo thành bản giao hưởng buồn bã mang màu sắc ảm đạm vang lên trong đêm tối. Khung cảnh bên ngoài ô cửa sổ, sớm đã bị sương mù che khuất mắt. Chắc đến lúc tôi phải đi ngủ thay vì cứ ngồi trên ghế tiếp tục mít ướt mà không giải quyết được vấn đề gì. 

Bất chợt, điện thoại tôi rung lên. Tôi không có mong đợi gì cho lắm về âm thanh vừa phát ra, bởi tôi biết rằng anh sẽ không bao giờ nhắn tin cho tôi thêm lần nào nữa. Nghĩ vậy, nên tôi đành cầm điện thoại lên trong vô thức, và bấm đến phần thông báo mới ở Facebook. 

"Dương Nguyễn vừa đăng một ảnh mới", tôi đọc dòng thông báo đó lên. 

Đôi mắt tôi khựng lại một giây. Trước mắt tôi là tài khoản Facebook của người yêu cũ, tôi thường stalk trang cá nhân của anh để xem anh ta có người mới chưa. Nhưng hôm nay vì vội quá nên chưa có thời gian stalk, thế mà Facebook tự thông báo đến tôi rằng anh đã đăng một ảnh mới cách đây vài giây.

Tôi không định nhấn vào nó. Hơn ai hết, tôi hiểu được tính cách của anh. Tài khoản của anh không bao giờ đăng ảnh ở chế độ công khai, cũng như story anh đăng đều ở chế độ bạn bè khi đi chung với những người anh em của mình. Nhưng khi Facebook thông báo đến tôi, nó như một thông điệp ngầm chạm đến phần yếu đuối nhất sâu thẳm trong trái tim.

Nếu anh có người yêu, anh sẽ để mọi thứ anh đăng ở chế độ công khai. Như muốn cho cả thế giới thấy rằng, anh và cô ấy đẹp đôi đến nhường nào. Trước kia là anh làm như thế với tôi, tôi nhớ rõ anh từng khoe khoang như thế nào với đám bạn. Nhưng chắc tôi vẫn không đủ dũng khí, để chứng kiến anh bên cạnh người con gái khác. 

Tôi đặt điện thoại xuống mặt bàn, tự dặn lòng mình rằng sẽ không can hệ gì tới chuyện của anh nữa. Nếu anh đã chọn cách buông bỏ để tiến đến mối quan hệ mới, thì tôi cũng nên học cách yêu thương bản thân mình.

Nhưng tôi cũng muốn biết, cô ta như nào mà anh lại đối xử tệ bạc với tôi như thế? Với nam thần như anh, đâu khó để kiếm được hàng chục người con gái xinh đẹp, tài giỏi hơn tôi. Tôi chỉ là con nhỏ mọt sách lần nào cũng lầm lì ở thư viện, ít nói ít giao tiếp với mọi người vì tôi không thích những cuộc trò truyện thừa thãi, hoặc không có chủ đích rõ ràng. Tôi cần những người có cùng đẳng cấp trò chuyện với tôi, tình cờ anh là người như thế nên tôi mới phải lòng anh mà không phải ai khác. 

Tôi tự ti về bề ngoài của mình với dáng người không được cao, lưng gù do ngồi đọc sách sai tư thế suốt nhiều năm, làn da rám nắng cùng vòng eo không hề thon gọn như mấy cô gái nóng bỏng khác trên trang cá nhân của anh. 

Tôi từng nhìn vào bản thân mình trong gương, ước gì lưng tôi có thể bớt gù đi, hoặc vòng eo nhỏ lại để mặc vừa những bộ đồ tôi yêu thích. Nhưng rốt cuộc, chẳng có điều gì xuất hiện ở đây cả. 

Thế mà lại có người yêu những khuyết điểm đó của tôi, còn nói rằng dáng người nhỏ bé đó khiến anh như muốn ôm chặt vào lòng.

Anh biết lúc đó tôi như nào không? Tôi đã tin anh, tin vào những lời nói được anh biên soạn kịch bản ở nhà chỉ để khiến tôi nghĩ rằng, mình có thể đáng yêu theo một cách riêng. Anh đúng là một con người tàn độc, khuyết điểm người khác không phải thứ anh có thể lấy ra trêu chọc trước mắt bạn bè của anh như thế. Tôi tưởng anh đến để thắp cho tôi hi vọng, nào ngờ anh giống như trận cuồng phong vùi dập tôi không thương tiếc, để lại đống đổ nát mà tôi nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ quên được. 

Tôi đưa tay cầm lấy điện thoại lại lần nữa để xác minh suy đoán của mình, liệu nó có chính xác hay không? Tôi hít một hơi thật sâu, tay còn lại đặt lên giữa ngực như để trấn an cảm xúc hỗn độn bên trong mình. Đôi mắt xanh biếc như đại dương này, muốn nhìn xem cô gái đó có điều gì khiến anh sẵn sàng đánh đổi tất cả, bao gồm cả tình yêu giả tạo anh dựng lên với tôi chỉ để lấy lòng cổ. 

Tôi biết hết nhóm bạn anh có ai, và tôi biết đâu là cô gái anh thầm thương trộm nhớ thật sự. 

Cô ta từng vài lần xuất hiện cùng anh trong các buổi đi học nhóm mà anh không hề rủ tôi như bình thường anh hay làm. Lúc đó tôi tưởng rằng đó giống như học nhóm bình thường của những người bạn cùng lớp, nào ngờ địa diếm lại là quán karaoke đối diện nhà anh. Nếu lúc đó tôi không ghé qua chỗ đó mua bánh, thì có thể tôi đã bỏ qua cảnh anh ôm trọn cơ thể cô ta và tình tứ với nhau như một cặp. 

Nhưng nhiêu đó chẳng nhằm nhò gì với việc tôi tận mắt nghe lén được cuộc trò chuyện bí mật giữa anh và cô gái ấy: 

"Anh yêu nhỏ đó theo lời của em rồi đấy! Thế em muốn khi nào anh chia tay và đến với em, baby?", giọng nói ngọt ngào của anh vang vọng trong nhà vệ sinh nam, khiến tôi đứng bên ngoài chỉ muốn lao vô xé nát đi lớp mặt giả tạo đáng chết đó.

"Đừng nhanh như vậy, em không thích! Em muốn chứng kiến cảnh nó đau khổ thêm vài tháng nữa, để nó biết hậu quả khi đụng đến tiểu thư xinh đẹp này!", cô ta nhí nhảnh đáp lại. 

Tôi nhớ rõ từng câu từng chữ mà tôi nghe được hôm đó. Giọng cười của cô ta vẫn còn văng vẳng bên tai tôi, như trò tra tấn mỗi đêm. Còn anh, anh chỉ cười khẩy như chẳng có gì nghiêm trọng, như thể tình cảm tôi dành cho anh chỉ là một trò hề không hơn không kém. 

Có lẽ tôi đã nhớ lại ký ức không hay, nhưng linh cảm của tôi về tấm ảnh anh vừa đăng này nhất định phải có người con gái mưu mô, xảo quyệt đó. 

Sau hồi đấu tranh tâm lý, cuối cùng tôi lấy hết dũng khí mà vào ứng dụng Facebook. 

Không cần nhấp vào dòng thông báo đó, bởi bài viết của anh đã hiện lên đầu trang cá nhân của tôi. Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng tôi như chết lặng khi thấy dòng ghi chú anh ghi trên tấm ảnh: 

"Người con gái đầu tiên anh yêu!"

Ở dưới là tấm ảnh anh ngồi ở quán cafe hay uống với tôi. Vẫn là dáng ngồi thần thái với cái chân vắt chéo, tay chống cằm và nụ cười rạng ngời từng đốn tim biết bao nhiêu bạn nữ, trong đó có cả tôi. 

Nhưng chỉ cần chuyển ánh nhìn sang bên phải, sẽ bắt gặp hình ảnh con nhỏ mà tôi ghét nhất cuộc đời này, kẻ đã cướp anh ấy khỏi tôi. 

Cô ta có mái tóc đen dài ngang vai, khuôn mặt trang điểm kĩ càng, môi đỏ hoe như trái cà chua. Trang phục thì táo bạo và rực rỡ khiến tôi phải thật sự nhíu mày, có cần thiết phô trương cơ thể mình đến như thế không? 

Tôi không hiểu, anh đã từng yêu vẻ giản dị của tôi mà giờ anh lại ở bên cạnh người hoàn toàn đối lập. 

Tay cô ta vén tóc lên, để lộ khuôn mặt đẹp không góc chết của tiểu thư tài phiệt cùng với cái nháy mắt tự tin. Tôi quay sang chỗ khác, như thể có thứ gì đó nghẹn lại trong lòng mình.

Có lẽ...tôi đã thua ngay từ đầu. 

So với cô ấy, tôi không xinh đẹp, không ăn mặc sành điệu, không giỏi nói những lời hay ý đẹp. Tôi chỉ là một cô gái sống khép kín, ít nói và tách biệt với phần còn lại của xã hội vì vẻ ngoài của mình. 

Nhưng tôi cứ nghĩ..rằng nếu tôi yêu anh hết lòng thì anh sẽ không bỏ tôi. 

Tôi sai rồi. Hoá ra trên đời này không phải yêu sâu đậm sẽ đổi lấy được cái kết viễn mãn. Người ta vẫn sẽ rời bỏ bạn, dù bạn đã yêu họ bằng cả trái tim. Nhiều lúc tôi thấy mình giống như nữ phụ trong tiểu thuyết, cố gắng đến như nào vẫn không có được trái tim người mình yêu và bất lực nhìn anh ta hạnh phúc bên nữ chính.

Tôi siết chặt điện thoại, không giận dữ cũng không ghen tuông. Tôi không làm gì cả vì giờ tôi biết anh đã hạnh phúc bên người ta. Nhưng trí tò mò vẫn thôi thúc tôi bấm vào phần bình luận, để xem đám bạn anh nói như nào về người yêu mới của anh. 

Tôi lướt xuống, đều là những lời khen có cánh về độ đẹp đôi giữa nam thần đội tuyển toán và tiểu thư cành vàng lá ngọc. Trong đó còn có cả thằng bạn thân nhất của anh, Hải. Nó comment một câu mà tôi không ưa nổi: 

"Người yêu cũ mày chắc giờ hối hận lắm vì đã bỏ mày! Haha, lần nào tao cũng thấy nó ôm khư khư cái quyển sách rách te tua của thư viện. Nhìn bần vô cùng!"

Bỏ anh? À, thì ra là vậy. Anh bẻ hướng dư luận, bẻ cong sự thật anh là người đầu tiên ngỏ lời dừng lại trong chuyện tình của bọn mình. Giờ tôi mới thấm thía lời của Linh nói, yêu anh chả tốt đẹp gì! 

Nỗi tức giận bùng phát dữ dội trong tâm trí tôi, đến mức tôi phải chửi thề vài câu. Nhưng nó chẳng giúp tôi nguôi giận thêm phần nào. Xem ra đi ngủ lúc này là phương án tốt nhất, và tai nghe sẽ giúp tôi quên hết cảm xúc buồn bã lẫn giận hờn đêm nay. 

Tôi kéo rèm cửa sổ lại, tránh hơi lạnh thổi vào thông qua cái lỗ nhỏ trên cửa. Nhiệt độ trong phòng đã giảm đi rõ rệt, khiến cơ thể tôi run cằm cặp mà nhanh chóng tắt đèn bàn rồi vùi mình vào cái chăn ấm áp. 

Ngoài trời, mưa vẫn rơi xối xả không ngừng. Âm thanh ồ ạt của mưa là thứ duy nhất đọng lại trong màn đêm yên tĩnh nơi mọi người đều chìm vào giấc ngủ. Cành cây ngoài cửa sổ đu đưa dữ dội trong gió, chính nó cũng không thể chịu nổi được trận mưa dai dẳng và cuồng bạo như đêm nay. Điều đó làm tôi có dự cảm không lành, rằng sắp có bão tới. Một cơn bão của thiên nhiên, và cơn bão nào đó đang hình thành trong lòng tôi. 

Tôi với lấy chiếc tai nghe cũ kĩ đặt ở đầu nệm. Loại tôi sử dụng là tai nghe không dây, tiện lợi hơn rất nhiều so với tai nghe có thêm mấy cái dây trông rất vướng mắt. 

Giai điệu bài nhạc tôi bật có chút u buồn, tiếc nuối xen lẫn vào đó là cảm giác tuyệt vọng khi biết người mình yêu đã yêu người khác. Tôi thích nữ ca sĩ hát bài này, vì giọng ca của cổ có tiềm lực và tiếng hát như chạm đến cảm xúc người nghe. Như thể cô đã từng trải qua chuyện như vậy, rồi viết nên bài hát này. 

Vừa nghe, tôi vừa cuộn tròn mình lại trong chăn. Chiếc kính tôi đã để nó trên bàn cạnh cái smartphone vẫn đang phát nhạc. 

Chỉ còn tiếng nhạc buồn, tiếng mưa rơi cùng với cảm xúc rối bời trong một trái tim đang lặng lẽ co rúm lại trong bóng tối.

Tôi mong rằng, sáng mai thức dậy... tôi sẽ bớt nhớ anh một chút.

[...]

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận