Ở một vũ trụ khác.
Tôi đã cùng Nàng bước tới ánh sáng.
...
\- Nào, Chàng hãy đi cùng Nàng. Ta sẽ bay về phía Spica.
Tôi nửa muốn đi theo, nửa sợ hãi định rút tay về. Tôi không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Nhưng sau vài giây đắn đo, tôi quyết định tiếp tục nắm chặt lấy tay Nàng.
Tiếng gọi của ông ta càng lúc càng gần hơn. Nhưng tôi chẳng quan tâm. Chẳng muốn quan tâm nữa.
Dù cho có phải bay tới ngôi sao kia, dù cho điều ấy có là nghĩa đen hay nghĩa bóng đi chăng nữa, thì ít nhất là hiện tại, tôi đã có thể khẳng định bản dạng giới đích thực của mình.
Đột nhiên ông ta lớn tiếng gọi tên tôi, đột nhiên cây gậy trong quần lại cứng ngắc hơn nữa. Trong vô thức, tôi thả lỏng tay ra. Bỗng Nàng lại nắm chặt lấy tay tôi thêm lần nữa, rồi cúi xuống vòng tay ôm tôi. Phần bụng dưới mềm mại của Nàng cũng ép cây gậy thịt của tôi vào, làm cho nó giật giật vài cái. Bầu ngực căng tròn cũng nhẹ nhàng ép vào ngực tôi. Vài lọn tóc của Nàng vương lại trên cổ và mặt tôi.
\- Cậu đã hứa với tớ rằng sẽ cùng tớ bước tới ánh sáng mà. Xin cậu... đừng bỏ tớ mà quay về nhà...
Nói rồi Nàng kề mặt lại gần mặt tôi. Từng đường nét thanh thoát và làn da trắng trẻo, mịn màng trên gương mặt ấy, đôi mắt quyến rũ và đôi môi căng mọng, ngọt ngào ấy, làm tôi chỉ muốn hôn thật sâu vào môi Nàng và bắn lên đó những giọt tinh mà từ trước tới giờ tôi chỉ có thể trút nó lên những thứ dơ bẩn và kinh tởm.
Nhưng cho đến khi nhìn sâu vào mắt Nàng, tôi mới thấy một bản thân mà mình chưa bao giờ ngờ tới. Hình ảnh phản chiếu trên con ngươi đen láy, sâu thẳm của Nàng, lại chính là hình ảnh mà tôi đang ngắm nhìn cả khuôn mặt Nàng bây giờ.
\- N-Này... mắt cậ...
Không để tôi kịp thắc mắc gì, Nàng đưa đôi môi căng mọng của mình chạm vào môi tôi. Một cảm giác mềm mại lan tỏa đến khắp người, như xộc đến tận não. Nàng đưa lưỡi của mình len qua răng cửa của tôi, rồi tìm đến đầu lưỡi tôi và đưa những giọt nước bọt vào quấn lấy chúng. Tôi cũng ngập ngừng đưa lưỡi ra quấn lấy lưỡi nàng. Ngực nàng ép chặt lấy ngực tôi. Bụng dưới của Nàng chợt cọ lên cọ xuống vào đầu khấc đã đẫm nước ẩn trong quần tôi. Nó lại giật giật thêm mấy cái nữa.
Tất cả những gì chúng tôi vừa làm đều đang diễn ra trong khi cả hai tiếp tục bay lên trời với một tốc độ không tưởng. Không gian xung quanh tôi như bị nhòa đi.
Đến khi môi Nàng rời khỏi môi tôi rồi, tôi mới biết mình đã bay ra khỏi Trái Đất từ khi nào. Và thật lạ thay, tôi và Nàng vẫn hít thở được như bình thường.
Một quả cầu khổng lồ, lấp lánh những ánh đèn trên đó, lơ lửng giữa vũ trụ đầy sao, thăm thẳm vô tận. Ở bên rìa quả cầu ấy lại có hào quang từ Mặt Trời ló qua.
Đẹp đến mê hồn. Kỳ vĩ tới mức không thể tưởng tượng nổi. Cả thế giới đang xoay vần trên quả cầu nhỏ giữa vũ trụ bao la mang tên Trái Đất kia. Tất cả tám tỉ con người cùng hàng trăm triệu tỉ sinh vật đang bon chen mà giành lấy sự sống trên quả cầu đó. Cứ như nhìn nó, mọi ham muốn trần tục, mọi dục vọng đang ngây ngất trong tôi đều không là gì cả vậy. Tới mức mà tôi phải ém tóc của Nàng xuống chỉ để ngắm chúng thật rõ ràng.
\- Này... cậu không quan tâm gì đến tớ sao?
Nàng đưa đôi môi ướt đẫm của mình thì thầm bên tai, rồi đưa tay sờ vào trong quần rồi vuốt ve thứ đang dần xìu xuống ấy. Tôi khẽ giật mình, và nó lại cương cứng lên như chưa có chuyện gì xảy ra.
\- Không... chỉ là...
\- Tớ... không chịu nổi nữa rồi. Ta lên Mặt Trăng đi. Rồi hãy làm tình với tớ. Bắn vào bên trong tớ. Tớ muốn cho cả thế giới thấy rằng, tớ thực sự yêu cậu đến chừng nào. Chàng cũng yêu tớ chứ?
Nàng vòng tay qua cổ và đưa mũi chạm vào mũi tôi. Ngực Nàng lại ép vào ngực tôi. Hai bầu vú ấy. Thật mềm mại và gợi tình quá.
Ngay cả trong không gian vũ trụ, âm thanh vẫn có thể truyền đi một cách dễ dàng sao?
\- Ư-Ừm... Tất nhiên rồi. Chàng yêu Nàng lắm mà.
Yêu... sao? Cũng không rõ nữa. Chỉ là... nếu tôi nói như vậy, hẳn Nàng sẽ đồng ý cho tôi sờ ngực, thậm chí là được đút thứ ấy vào cái lỗ ẩn sau phần bụng dưới mềm mại này. Chắn chắn là sẽ phê lắm. Rồi tôi sẽ bắn thẳng dịch trắng ấy của mình vào trong Nàng, lấp đầy nó, để rồi sau khi rút ra, những giọt tinh ấy sẽ chảy xuống đất, từng giọt, từng giọt trắng đặc quánh, một cách đầy dâm đãng.
Dẫu cho có chứng kiến những thứ hùng vĩ, những triết lý thanh cao về việc từ bỏ dục vọng hay là những hành động nhân văn, vô tư, ngây thơ và trong sáng đi chăng nữa, thì suy cho cùng, loài người sẽ không và không bao giờ chối bỏ được bản năng. Vì nó là một phần tất yếu của con người rồi.
Phần “con”.
Vậy là hai chúng tôi đặt chân đến Mặt Trăng. Người tôi từ lơ lửng bỗng nhiên dính trên mặt đất. Cơ thể tôi nhẹ tênh, và Mặt Trời phết một ánh sáng mờ ảo từ hào quang của rìa Trái Đất, phủ lên mặt đất một cách dịu dàng. Chừng đó thì tôi vẫn có thể thấy rõ xung quanh, nhất là...
Nàng đã vén váy lên ngại ngùng nhìn tôi từ khi nào. Cái khe giữa cặp đùi trắng mịn đó quả thực làm tôi phát điên lên đi được.
\- Cậu nếm thử nó được không? – Nàng ưỡn người, lấy hai ngón tay banh nó ra. Một cái lỗ múp míp, hồng hào hiện ra trước mặt. Một cục nhỏ nhỏ xinh xắn nhô ra như muốn tôi bú mút lấy nó.
Ngay lập tức, tôi lao vào mà bú nó như một con thú. Nàng rên lên khe khẽ, trong khi tay ôm lấy đầu tôi.
Từ lúc đó, tôi đã không nghĩ gì nhiều nữa. Tôi đã bắn những tinh túy tích tụ trong người thẳng vào cổ họng nàng, bắn lên ngực, lên mặt Nàng, và cuối cùng là đút vào cái lỗ ẩn sau vùng bụng dưới ấy, nhấp một cách thô bạo theo bản năng rồi bắn hết tất cả những gì còn sót lại vào thẳng bên trong Nàng. Tất cả cảm giác từ chỗ đó xộc lên não, rồi thình lình bùng nổ. Người tôi run lên, miệng thở hồng hộc. Nàng cũng rên lớn lên một tiếng đầy dâm đãng. Và khi rút nó ra, từng giọt trắng đặc quánh ấy chảy ra khỏi cái lỗ hồng hào múp rụp, đẫm nước ấy rồi rơi xuống đất. Bờ mông trắng trẻo, to tròn ấy khẽ run lên theo từng nhịp thở dốc. Chiếc váy trắng Nàng mặc cũng trở nên nhàu nhĩ, nhớp nháp từ khi nào.
Một khung cảnh tuyệt đẹp. Có lẽ nó còn đẹp hơn cả Trái Đất đang lơ lửng trên đầu tôi kia.
Tôi không nhớ chi tiết cho lắm đâu nhưng... cảm giác thật tuyệt vời. Sướng hơn mọi khoái cảm mà tôi từng trải nghiệm trước kia.
Đầu tôi cảm thấy thật trống rỗng. Cứ như là vũ trụ kia vậy.
Có lẽ... sống một mình với cô nàng này cũng không tệ lắm.
...
Chúng tôi nằm ôm nhau trên mặt đất đầy cát của Mặt Trăng. Trước mặt tôi là cả thế giới đấy, và nếu như một kính thiên văn hay vệ tinh nào đó phát hiện ra chúng tôi, hẳn là họ sẽ sốc lắm.
Mà điều đó cũng không quan trọng nữa, vì tôi sẽ không bao giờ về lại hạ giới đâu. Tôi sẽ lên thiên giới sống cùng với Nàng.
Từ giờ đến mãi mãi về sau.
\- Này... hay ta ngủ một đêm ở đây đi. Mai tớ sẽ lại tiếp tục chở cậu tới Spica. Được không, Chàng yêu?
Nàng lại thì thầm vào tai tôi, trong khi gác chân lên đùi tôi và lại lấy bầu ngực trần trụi ấy cọ cọ vào sườn tôi. Tuy là giờ nó có hơi nhớp nháp và gợn gợn cát, nhưng cũng chẳng sao cả.
\- Được thôi. Chúc ngủ ngon, Nàng yêu.
Nói rồi tôi hôn nhẹ vào môi Nàng một cái. Nàng mỉm cười. Tôi cũng mỉm cười.
Thật hạnh phúc biết bao...
Tôi nhắm mắt lại trong khi ôm Nàng, nghe hai nhịp thở dần hòa một nhịp vào nhau rồi thiếp đi lúc nào không biết.
...
\- Ta đã tới rồi đấy. Spica.
Tôi dụi dụi mắt rồi bỗng cảm thấy chói mắt trước ánh sáng khủng khiếp của nó. Người tôi không thấy lạnh hay thấy nóng, nhưng cảm giác chói lòa này tôi phải ti hí mãi mới nhìn thấy rõ Nàng đang ôm người dịu dàng nhìn tôi và hai ngôi sao trắng sáng khổng lồ đang xoay quanh nhau kia.
\- Có vẻ như Spica thực chất không phải là một ngôi sao duy nhất nhỉ? Nhìn gần thì mới biết là hai ngôi sao kia mà. Một to một nhỏ. Nhưng cái nào cũng to hơn, sáng hơn và nặng hơn Mặt Trời gấp nhiều lần. Có lẽ phải rất lâu, rất lâu nữa, hai ngôi sao này mới thực sự hòa vào làm một.
\- Vậy là... theo nghĩa đen sao?
Nàng không đáp lại, chỉ đưa trán mình chạm vào trán tôi. Một cảm giác yên bình đến kì lạ. Có vẻ như... tôi cũng hiểu Nàng đang có ý gì rồi.
...
Ánh sáng chói lòa ấy lại xuyên qua mí mắt tôi. Nhưng lần này cơ thể tôi lại cảm nhận gì đó khác. Ấm áp hơn bình thường. Tôi mở mắt. Nắng từ cửa sổ chiếu thẳng vào mắt tôi, làm tôi lại phải nheo mắt lại. Tôi đang ở trong căn phòng ngủ quen thuộc thường ngày. Người tôi đang nằm trên giường, cơ thể nặng nề hệt như bị một tảng đá đè lên. Quay sang bên phải, phần hướng ra ngoài giường, tôi thấy Nàng đang say giấc ngủ ngon lành, quay mặt về phía tôi, trong khi mặc chiếc áo trắng rộng thùng thình của tôi.
Mi mắt dài, bờ má mềm mại và đôi môi căng mọng ấy, làm tôi không thể chịu nổi nữa. Tôi đưa môi mình chạm lấy môi Nàng. Chợt mi mắt Nàng khẽ động đậy, rồi hé ra đôi mắt đen láy quyến rũ nhất thế gian. Vì hình ảnh phản chiếu trên con ngươi Nàng khi ấy, vẫn là hình ảnh khuôn mặt Nàng mà tôi đang ngắm nhìn nãy giờ.
\- Chào buổi sáng, em yêu.
Nàng cũng ưỡn ẹo người đáp lại:
\- Ưm... ha... Chào buổi sáng, anh yêu.
Đi xuống nhà, vẫn là phòng bếp, phòng khách quen thuộc, nhưng giờ tất cả đều thật sạch sẽ và thoáng mát. Ông ta không còn ở đây, không còn gọi tôi vào nhà vệ sinh mỗi buổi sáng nữa.
Cứ như đang ở trên thiên đường vậy.
Vì nơi nào chỉ có Chàng và Nàng, nơi đó đích thị là chốn thiên đường thực sự.
\- Ta ăn sáng rồi cùng nhau đến trường nào, anh yêu.
Nàng nghiêng đầu nhìn tôi mà cười. Tôi cũng cười lại, lòng thấy nhẹ nhõm hẳn.
Tôi ra ngoài sân hít thở không khí trong lành một chút, trong khi chờ Nàng nấu món thịt viên được chất đầy ắp trong tủ sáng nay. Một nồi xương hầm to đùng đã nấu từ khi nào, tỏa ra một hương thơm kỳ lạ.
\- Này, bà có biết gì không? Ông chồng nhà này vừa mất tích sau khi nhậu say trên đường về nhà đấy. Thế mà bà vợ không nói gì, cũng không về nhà. Thằng con cũng vậy. Nó hình như cũng chẳng quan tâm gì cả. Giờ cả khu phố đang ầm ầm lên rồi. Có lẽ chúng ta nên gọi cảnh sát thôi...
\- Ôi dào, bà lo làm cái gì, không thấy đâu một đêm mà bảo ổng mất tích? Rồi nếu có thì sao? Kiểu gì cảnh sát chả lôi thôi chúng là lên tòa rồi đủ thứ khác. Rồi lỡ tòa phán sai rồi xui rủi chúng ta lại vào tù thì sao? Cũng có nhiều vụ án oan như thế rồi. Rách việc lắm. Ông ta có bao giờ giao du với hàng xóm tụi mình đâu. Chết hay sống cũng chả liên quan gì đến chúng ta cả.
\- Bà nói thế thì thôi vậy...
Mấy bà hàng xóm từ bên kia hàng rào cũng quay về tám chuyện về chợ búa, chồng con như thường ngày, rồi lại rảo bước đi tới khi tiếng cười tắt ngấm.
Tôi giật mình nhìn sang một nắm đất như vừa mới xới hôm qua trong sân. Không lẽ nào...
\- Anh yêu à, vào ăn sáng thôi.
Nàng đã mặc tạp dề trong bộ đồ học sinh đứng ở cửa từ khi nào. Nàng nhìn tôi với một vẻ mặt ngây thơ và trong sáng, mà có lẽ là Nàng chưa nghe thấy hai bà hàng xóm kia nói gì đâu.
\- Ừm... ăn sáng thôi.
Nàng lon ton đi trước tôi, miệng ngân nga một giai điệu quen thuộc nào đó. Hình như tôi cũng hay ngân nga bài hát đó khi ở một mình. Mái tóc đen dài của Nàng đung đưa theo từng nhịp bước đi.
\- À... Nếu như lúc ấy, anh quyết định bỏ em mà về nhà, thì em sẽ làm gì?
Tiếng ngân nga không còn nữa, thay vào đó là sự im lặng. Nàng đứng lại, rồi thở dài một tiếng.
\- Đừng có nói những chuyện không vui như thế chứ. Cái anh này... Lần sau đừng nói như vậy nữa nhé.
\- À ừm... Xin lỗi...
\- Nhưng nếu anh thật sự muốn gặp lại em, thì anh nhất định sẽ gặp lại em thôi. Và khi đó, tương lai này vẫn sẽ xảy ra, như một lẽ đương nhiên vậy.
Nói rồi Nàng quay lại nắm lấy tay tôi và cười rạng rỡ. Còn rạng rỡ hơn cả ánh Mặt Trời. Và nếu phải so sánh thì nó sẽ rạng rỡ hệt như ngôi sao Spica nhỏ kia. Thật dễ thương làm sao.
\- Hôm nay em nấu món thịt viên làm từ nhiều loại thịt tổng hợp nên hương vị sẽ hơi lạ ấy. Nhưng mà chắc chắn sẽ ngon lắm cho mà xem. Rồi ăn xong thì, hì hì... chúng ta sẽ nắm tay nhau dạo bước tới trường. Và hôm nay, ừm, sáng hôm nay ấy, em sẽ học chung lớp với anh đó! Có khi em sẽ ngồi bên cạnh anh luôn! Anh có thích không?
\- Ừm, anh thích lắm. Nhưng bố mẹ em, nhà em thì sao? Em sẽ ở đây mãi à?
\- Bố mẹ em đều đi làm ở một nơi rất xa rồi. Có lẽ là họ sẽ chẳng về nhà nữa đâu. Tóm lại là họ có như không có vậy. Trên thực tế thì họ không khác gì cây ATM để rút tiền cả. Mẹ anh cũng vậy mà. Nhà em thì ở một mình buồn lắm. Thế nên là em sẽ sống chung với anh, rồi...
Nàng tiến tới thì thầm vào tai tôi. Đũng quần tôi lại phồng lên.
\- Em sẽ cho anh làm những chuyện tụi mình đã làm khi ở trên Mặt Trăng, mỗi ngày.


2 Bình luận