White Pawn Of The Otherwo...
Đại Sư Mạt Trà Ruypu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Hành trình thứ hai

Chương 01: The Returner, The Seeker, The Chosen One

3 Bình luận - Độ dài: 2,635 từ - Cập nhật:

Mùa hạ đã lặng lẽ trôi qua, nhường chỗ cho cái lạnh buốt giá của mùa đông.

Dù đồng hồ đã điểm bảy giờ sáng, nhưng bầu trời vẫn còn u ám. Những giọt sương đọng trên từng chiếc lá, còn sương mù thì giăng mắc, phủ mờ lên cảnh vật khắp thành phố. Có lẽ vì thế mà đường phố vắng tanh, chẳng mấy xe cộ qua lại. Nhưng ở hai bên lề đường thấp thoáng bóng dáng mấy cô cậu học sinh, cặp sách đeo vai, bước đi trong cái se lạnh của buổi sớm mai.

Yên bình vắng lặng, đây chính là ấn tượng mà đã in dấu trong tâm trí của Phong Nhiên suốt mười chín năm sống ở đây. Cậu khẽ thở ra, một làn khói trắng mỏng manh bay lượn trong không khí lạnh buốt, bờ môi đã tê rần nhẹ nhàng lẩm bẩm với vẻ chán chường:

“Lạnh muốn chết luôn…”

“Năm nào cũng vậy, sáng nay tui suýt nữa đông cứng trên giường rồi đấy!”

Người bạn của cậu - Anh Tú khẽ than thở, dáng người cao hơn Phong Nhiên nửa cái đầu, khuôn mặt dễ nhìn, mái tóc được cột đuôi ngựa và đôi mắt luôn có vẻ nghịch ngợm luôn thu hút ánh nhìn của những người khác. Cô chỉ khoác trên mình một bộ áo khoác đồng phục, tay xách cặp lủng lẳng, đôi chân thon dài thì nhún nhảy, gõ nhịp lên mép vỉa hè. Trông chẳng khác gì một đứa trẻ cứ cứng đầu bước đi trên cái thành hẹp tí tẹo ấy.

Cái gì đến cũng phải đến, một bước hụt khiến thân hình Anh Tú chợt nghiêng, tưởng chừng như sắp ngã nhào. Thế mà với phản xạ sắc bén của một người học võ, cô nhanh chóng lấy lại thăng bằng, chỉ khẽ tặc lưỡi, giọng đầy bất mãn:

“Một trăm hai mươi mốt bước?”

“Là một trăm mười chín.”

Phong Nhiên lên tiếng sửa lại sai sót của cô, vậy nhưng Anh Tú chỉ cau mày. Dù cả hai đã bước vào cổng trường, vậy mà nó không ngăn được người thiếu nữ trẻ lên tiếng:

“Nào, ông đếm sai rồi đấy.”

Đã quen thuộc với tính cách của cô bạn, Phong Nhiên chỉ nắm chặt lấy chiếc khăn quàng cổ vì cơn lạnh. Chỉ cười nhẹ và lên tiếng:

“Bà đã ngừng đếm khi than phiền rằng mình sắp thành một con cá đông lạnh như thế nào ở trên giường, nhớ chứ?”

Anh Tú chẳng buồn đáp lại, có thể vì Phong Nhiên nói đúng, hoặc đơn giản là cô chẳng nhớ nổi mình có đếm bước lúc đó hay không. Thay vào đó, thứ thôi thúc cô bước tiếp lúc này là cánh cổng trường đã hiện ra trước mắt, và sẽ tuyệt vời biết bao nếu cả hai người có thể dành những phút giây ấm áp ở trong lớp học - chắc chắn là ấm hơn bầu không khí se lạnh ở bên ngoài.

Mở cửa phòng học ra, bầu không khí bên trong náo nhiệt lắm. Học sinh trực nhật đang quét dọn bụi bẩn trên sàn nhà, lớp trưởng ghì đang thu bài tập của cả lớp, cũng vì thế mà có vài cô cậu học sinh vì về nhà lười biếng mà bây giờ phải cắm cúi làm bài tập.

Tiếng động mở cửa của Anh Tú đã hấp dẫn ánh mắt của người lớp trưởng. Cậu ta bước tới và mỉm cười, nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở:

“Cô chủ nhiệm bảo rằng hôm nay là hạn cuối cho bài tập nhóm đấy.”

Lớp trưởng là một người với vóc dáng cao và tuấn tú, khuôn mặt của cậu vừa có nét nghiêm túc và đáng tin cậy, nhưng bởi vì hay cười nhiều nên ẩn dưới đó còn là một nét hiền hoà và dịu dàng khó cưỡng. Cái con người tên Vũ Nhật Hạ này trái ngược với Phong Nhiên từ đầu tới cuối. Một người toả sáng tựa như ánh nắng ban mai, vừa ấm áp vừa nổi bật, nghe bảo rằng Nhật Hạ đã được tuyển thẳng vào Đại Học Quốc Gia Hồ Chí Minh chỉ bằng học bạ toàn những con số 10 tròn trĩnh của mình.

“Tôi không nộp bài tập đâu.”

 

Đó là những gì mà Phong Nhiên - “người còn lại” có, một đứa trẻ bình thường ở tỉnh lẻ. Cậu có hơi xấu hổ mà đưa tay cởi lấy chiếc khăn choàng ra, ngoại hình cũng tầm thường, trái ngược một trời một vực so với Nhật Hạ.

Trước lời nói của cậu, đôi mắt của Hạ lộ ra một chút lo lắng, khuôn mặt có hơi nghiêm lại:

“Đã cuối năm rồi, cậu nên chú ý hơn chứ?”

Phiền phức thật… Phong Nhiên khẽ nghĩ thầm, có phải những con người tài giỏi đều thích xen vào chuyện của người khác như vậy không cơ chứ? Cậu chán nản định nói gì đó, thế nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, những tiếng xì xào đã bắt đầu vang lên.

“Ai vậy?”

“Ông không biết à? Đó là đàn anh nghỉ giữa chừng một năm đấy, mà sau đợt đó ổng cũng đi học qua loa lắm.”

“Một tuần nghỉ hết ba, bốn buổi, có khi tên này còn chẳng thèm học ấy chứ!”

“Lớp trưởng chỉ nhắc nhở thôi mà, có cần phải cau có như vậy không?”

Những tiếng xì xào khe khẽ vang lên, dù nhỏ nhưng vẫn không thể thoát khỏi đôi tai của Phong Nhiên. Lông mày cậu khẽ nhíu lại, chút hứng thú trả lời cũng bay biến. Cậu chỉ mỉm cười nhạt và nói, mắt nhìn thẳng vào Nhật Hạ:

“Tôi chỉ cần tấm bằng cấp ba, không có ý định học đại học như cậu đâu.”

Không đợi Nhật Hạ đáp lại, cậu chỉ khẽ gật đầu như tỏ ý chào và nhanh chóng bước về phía cuối lớp. Để khăn quàng cổ sang một bên rồi gục đầu xuống bàn. Những người ngồi ở gần Phong Nhiên cũng không buồn lên tiếng chào, thậm chí họ còn chẳng biết là trong lớp học này có một người giống như cậu.

Nhật Hạ thoáng ngạc nhiên trước thái độ của Phong Nhiên, nhưng chưa kịp nghĩ gì thêm thì Anh Tú đã thu hút sự chú ý của cậu. Cô nở một nụ cười gượng gạo và lôi bài tập từ cặp ra đưa cho Nhật Hạ, Tú khẽ cất tiếng, giọng nói pha chút áy náy cho hành động bất cần của Phong Nhiên:

“Xin lỗi lớp trưởng nhé, cậu ấy có hơi thô lỗ…”

“Không sao.”

Nhật Hạ khẽ gật đầu, không nói gì thêm bởi vì cô giáo chủ nhiệm bước vào. Tiết học bắt đầu, cả lớp chìm vào không khí tập trung. Những tiếng bút lướt trên giấy, những cái nhìn chăm chú vào bảng, tất cả như thầm lặng cổ vũ đám học sinh cuối cấp. Hè năm sau, họ sẽ hóa bướm rời khỏi kén cấp ba để bay đến những chân trời mới. Ở đây, ai cũng đổ mồ hôi trên trang giấy, kiên trì vì giấc mơ của riêng mình.

Chỉ có Phong Nhiên ở bàn cuối cùng là nằm ngủ, một kẻ mơ hồ về cuộc đời, một kẻ mơ màng và vô định, một kẻ tầm thường.

Mãi mãi không thể nở rộ.

Thời gian chảy tựa như nước, trong thoáng chốc mà giờ tan trường đã đến. Năm cuối cấp ba là như vậy, vừa khô khan tẻ nhạt, lại ẩn chứa những giấc mơ đẹp đẽ về tương lai.

“Cuối cùng cũng hết giờ…”

Một người nam sinh vươn vai và nói, cậu ta thu dọn sách vở vào cặp và sau đó toe toét miệng cười với anh bạn ở bên cạnh:

“Vẫn quán cũ chứ?”

“Quán cũ!”

Hay là những nữ sinh tụ tập lại với nhau bàn bạc xem hôm nay sẽ đi dạo ở quán nước nào. Đời học sinh luôn có những người bạn ở bên cạnh, đồng hành cho đến cuối chặng đường của năm cấp ba. Có lẽ sau này bọn họ không còn nhớ đến nhau nữa, nhưng ký ức vẫn đọng lại ở đó.

Chỉ có hai người.

Không có ai bắt chuyện với Nhật Hạ, vì cậu đang ngồi ở bàn giáo viên và sắp xếp lại công việc của lớp. Có lẽ bởi vì không ai muốn làm phiền Hạ khi cậu đang làm việc, thành ra cả lớp nhộn nhịp, nhưng Hạ vẫn có một không gian vừa đủ để cậu hoàn thành chức trách lớp trưởng của mình.

Mà người còn lại…

Phong Nhiên khẽ ngáp, cậu đưa tay dụi mắt và thở dài quay đầu nhìn ra cửa sổ, những hạt mưa lách tách rơi xuống và chạm lên trên lớp kính thuỷ tinh. Đôi mắt cậu khẽ mở to ra, môi mấp máy:

“Mưa rồi…”

Những người học sinh ở trong lớp đã rời đi gần quá nửa, dẫu vậy tuy trời đã sập tối, thế nhưng vẫn còn có ba người ở lại lớp học. Bao gồm cả Phong Nhiên, Nhật Hạ, Anh Tú. Ngoài là một võ sinh, Anh Tú còn là lớp phó học tập của cả lớp, vậy nên giờ cô đang giúp đỡ Nhật Hạ về công việc lớp, về những hoạt động chụp ảnh kỷ yếu, tổ chức những sự kiện cuối cùng của năm học cấp 3.

Thời gian thấm thoắt trôi, đây là chặng đường cuối bước đến sự trưởng thành, vậy nên cô muốn những ký ức ấy phải thật tốt đẹp.

Còn Phong Nhiên, cậu chỉ đang chờ Anh Tú, dù sao thì cũng chẳng có ai sẽ đón chào cậu ở căn nhà trống rỗng ấy. Vậy nên có ở lại lớp thêm một thời gian nữa cũng không sao. Chỉ ít thì bầu không khí của lớp học bây giờ lại sinh động đến bất ngờ, chủ yếu đến từ cuộc bàn luận vui vẻ của Anh Tú và Nhật Hạ.

“Chụp kỷ yếu ở bãi biển đi, tớ thích biển lắm!” Anh Tú mở ảnh của bãi biển ở gần thành phố, đôi mắt của cô khẽ chớp nhẹ và nói:

“Có một quán nhậu hải sản không tệ ở đó, lớp trưởng thấy sao?”

Nhật Hạ mỉm cười, cậu ta nhìn lấy bức ảnh ở trong chiếc điện thoại mà Anh Tú đưa ra và gật đầu:

“Tớ ngang qua nơi này mỗi ngày, không tệ đâu.”

“Hả? Nơi này cách trường học những mười ba cây số đấy!”

“Cũng không xa lắm, chỉ cần đi đường ba mươi phút là tới rồi…”

Tính cách của hai người có vẻ hợp nhau đến lạ kỳ, hoặc có lẽ bởi vì một con người hoàn hảo như Nhật Hạ có thể dễ dàng thu hút bất kỳ ai. Vậy cho nên một trai một gái cứ trò chuyện rất vui vẻ, hoàn toàn không để ý rằng thời gian cứ chậm rãi trôi qua, trời cũng đã dần đổ tối.

Phong Nhiên không vội vã, cậu chỉ yên tĩnh gục đầu trên bàn và chờ đợi hai người. Thời gian không phải là thứ mà một kẻ lười biếng như cậu luôn có thừa. 

Đôi mắt của Phong Nhiên hướng về phía hai người, cậu tỏ ra lơ đãng mà nhìn khắp xung quanh lớp. Để rồi khi nhận ra một điều gì đó, sắc mặt của Phong Nhiên thay đổi. Mắt cậu nheo lại, hơi thở khẽ ngừng, cậu không dám tin vào thứ mà mình đang thấy trước mắt.

Đó là… Ma thuật thao túng không gian?

Một loại ma thuật cấp độ cao, đã chạm đến trần nhà quy tắc của thế giới, dựa vào việc tạm thời bẻ cong không gian để có thể “trộm” những thứ từ thế giới khác. Ví dụ như là các vật phẩm, những loài thú và thậm chí là… con người.

Người sáng tạo ra nó - Đại Phù Thuỷ Charlise Beauregard, đã biến mất khỏi thế giới vào Thánh Lịch Năm 1192. Sau này được Đế Quốc Lismud tìm ra và phát triển, được ứng dụng trong các lĩnh vực dịch chuyển, bởi vì tính đặc biệt của bẻ cong không gian, người ta cho rằng nó có thể là cầu nối để liên lạc đến thế giới khác.

Nó là… ma thuật đến từ thế giới khác.

Đôi đồng tử của Phong Nhiên co lại, cậu đứng dậy và tức khắc hướng về phía cửa lớp mà cắm đầu chạy. Chân đạp lên trên bàn, cậu la lên đối với hai người ở trước lớp:

“Chạy ra ngoài, nhanh lên!”

Chết tiệt! Lại là dị giới ư?

Cậu không muốn trải qua việc đó một lần nữa!

Phải chạy, chạy thật nhanh!

Nhưng oái oăm thay, một bàn tay giữ chặt lại cánh tay của cậu, Nhật Hạ nhìn lấy Phong Nhiên - cái tên phiền phức này đã nhanh chóng chứng minh được rằng biệt danh mà Phong Nhiên đặt cho cậu chính xác biết bao.

Cuối cùng, cậu ta mới cất tiếng:

“Chuyện gì đang xảy ra?”

“Chết tiệt.”

Phong Nhiên ngừng lại, cậu nhìn lấy tên nam thần trước mắt, ánh mắt bình tĩnh tới kỳ lạ, tựa như không gì có thể lay chuyển cậu ta. Một con người có thể đem tới sự nhẹ nhõm cho bất kỳ ai ư?

Sự thật rằng ma pháp này sẽ trói buộc mục tiêu của nó, cho dù Phong Nhiên có bằng cách nào dịch chuyển đến bên kia của trái đất, ma pháp cũng sẽ dịch chuyển cậu đến dị giới. Rằng những gì cậu đang cố chạy trốn là vô ích, đây chỉ là một khoảnh khắc mà nỗi sợ hãi khiến Phong Nhiên hoảng loạn, cậu chỉ đang cố vùng vẫy như một con cá mắc cạn mà thôi.

Nhưng ánh mắt của Nhật Hạ… Một ánh mắt của kẻ luôn thành công, kẻ có cuộc sống thuận buồm xuôi gió, xuất sắc đến mức dù trời có sập xuống cũng chẳng làm cậu ta bối rối. Sự điềm tĩnh, tự tin ấy  làm Phong Nhiên cảm thấy một cơn khó chịu dâng trào, gần như là căm ghét.

Ánh mắt của Phong Nhiên khẽ híp lại, cậu chỉ khẽ lẩm bẩm:

“Tên phiền phức…”

***

Nhưng có lẽ Phong Nhiên đã quá chú ý vào Nhật Hạ, cậu không hay để ý đến vẻ mặt của Anh Tú - người đang đứng ở góc lớn. Tay cô nắm chặt lấy bàn, trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt mở to ra, không phải vì kinh hoảng, không phải vì mịt mờ trước chuyện vừa xảy ra.

Đó là đôi mắt của một người đang chứng kiến được kho báu mà mình đã cố săn tìm cả đời, một đôi mắt biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Khoé miệng không khỏi nhếch lên, Anh Tú lẩm bẩm, giọng nói như lạc đi:

“Cuối cùng… cuối cùng cũng đến rồi-”

Công sức hai năm trời, sau bao nỗ lực tìm kiếm, từ một đứa trẻ ngây thơ cho đến độ tuổi của một thiếu nữ sắp nở rộ. Cuối cùng cô cũng đã tìm được nó.

Vết tích của di sản.

Một ánh sáng loé lên, nuốt chửng lấy thân ảnh của cả ba người. Một kẻ sợ hãi muốn trốn tránh dị giới, một kẻ bằng cách nào đó lại muốn tìm kiếm dị giới, và một kẻ hoàn toàn không biết gì về mọi chuyện đang xảy ra cả.

Đây là câu chuyện của cả ba người bọn họ.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Thầy Trà ơi, giải thích giúp Cáo đoạn này được không? Đọc nãy giờ mấy lần mà không hiểu.
" Phong Nhiên không vội vã, cậu chỉ yên tĩnh gục đầu trên bàn và chờ đợi hai người. Thời gian không phải là thứ mà một kẻ lười biếng như cậu luôn có thừa. "
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Ý của Phong Nhiên là hầu hết thời gian cậu ta dùng để lười biếng, không dư thừa để làm mấy hoạt động thêm như hai người ấy. Để Trà sửa lại câu trên cho hợp lý hơn ;3
Xem thêm