Chiến trường đầu tiên
Chỉ viết khi ỉa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Đến nơi thành phố

Chương 01: Chiến trường.

3 Bình luận - Độ dài: 3,446 từ - Cập nhật:

Ở nơi khỏi lửa phập phùng, mùi máu và xác thịt trộn lẫn với mùi tử thi cháy. Tiếng kim loại va chạm với nhau. Những tiếng khóc ai oán, những tiếng la hét thảm thiết và những con người với niềm hy vọng trở về.

Nơi ấy là chiến trường, nơi ấy là nghĩa địa, và là nơi sinh ra những con người chiến đấu vì lý tưởng.

...

Ngày 21 tháng 7, năm 1690.

Chúng tôi, những người lính của tiểu đội trinh sát 4 đã tìm thấy một ngôi làng nhỏ tan hoang nằm ngay gần biên giới của quốc gia Manet và đế chế Hano. Cùng với đó là một cậu bé chừng 6 tuổi nằm thoi thóp dưới mặt đất, nhìn chừng cậu nhóc này vẫn còn sống, nó nhìn chúng tôi với vẻ cầu cứu, nhưng không lâu nữa, nó sẽ chết thôi. Dù gì việc quan trọng hơn bây giờ không phải đứa nhóc mà là chuẩn bị cho chiến tranh. Vậy nên, để đứa nhóc bớt đau đớn, đội trưởng của tôi đã đâm thẳng con dao vào tim nó, một con dao gỉ sét mà tôi vừa nhặt được trong làng.

Theo tính toán của tiểu đội trưởng, nếu đi thêm về phía Bắc sẽ hoàn toàn tiến vào trong lãnh thổ của kẻ địch là Vương Quốc Hano.

Đội trưởng đưa cho tôi một cuốn nhật kí và chiếc bút lông cùng lọ mực, bảo tôi ghi chép những sự kiện quan trọng vào đây. Vậy nên, tôi sẽ bắt đầu viết nhật kí từ hôm nay.

Ngày 24 tháng 7, năm 1690.

Chúng tôi đã thành công thâm nhập vào quốc gia của kẻ địch. Theo lệnh của đội trưởng, chúng tôi sẽ tập kích doanh trại nhỏ ở mạn sườn phía Bắc vào ban đêm.

Anh Heino, chiến lược gia của chúng tôi sẽ sớm lên kế hoạch công kích vì lượng lương thực còn lại không nhiều.

Ngày 26 tháng 7, năm 1690.

Cuộc tập kích thành công, chúng tôi đem theo tin tức cùng sơ lược bản đồ Hano và lộ trình mới để quay trở về doanh trại.

Chúng tôi nên nhanh chóng rời đi, dù gì để lâu họ cũng sẽ phát hiện ra chúng tôi thôi.

Nhưng có một điều tôi vẫn luôn thắc mắc. Tại sao trong doanh trại lại có nhiều tử thi của trẻ em đến vậy?

Ngày 13 tháng 8, năm 1690.

Chúng tôi thành công quay trở về doanh trại. Mang theo đó là những tin tức của quân địch và bản đồ các khu vực trọng điểm Hano.

Chiến dịch tập kích và tranh giành lãnh thổ lần thứ 3 sẽ lại bắt đầu. Không biết bao giờ mới hết chiến tranh nhỉ?

Ngày 18 tháng 8, năm 1690.

Tiểu đội trinh sát số 3 đã quay trở về với một người cuối cùng. Mang theo đó là thông tin mật thiết có thể quyết định tương lai toàn thế giới. Đội huấn luyện và giám sát quân binh hôm nay sẽ thảo luận về nó.

Ngày 27 tháng 8, năm 1690.

Thông tin sau khi được thử nghiệm và xác thực đã được công bố toàn doanh trại. Đó là một thứ phản khoa học.

Theo đó, một loại chiến lực mới sẽ được sử dụng trong quân binh của đế chế Hano. Họ gọi đó là Sinh Tính Dị Thường, hoặc thường gọi là Sermone.

Sermone sẽ khuếch đại một phần chức năng điều khiển và chi phối cơ thể của người sở hữu. Chúng tôi vẫn chưa rõ cách hoạt động của nó, có lẽ cần phải nghiên cứu thêm về vấn đề này, và phải càng nhanh càng tốt. Không ít lâu sau quân Hano sẽ lại xâm chiếm với một binh lực mạnh hơn gấp nhiều lần.

Nhưng mục tiêu bám sát của Sermone là trẻ nhỏ. Vì sự đặc thù, những người đã hoàn toàn quen với cơ thể đã phát triển thành công của mình không thể khống chế được nguồn năng lượng mới.

Phía quân Hano cũng đã thành lập nên một cơ sở đặc biệt để đào tạo ra những đứa trẻ dùng năng lực Sermone phục vụ cho mục đích chiến tranh.

Ngày 3 tháng 9, năm 1690.

Cậu nhóc ngày ấy bị chúng tôi bỏ rơi đã quay trở lại, với trình trạng cơ thể suy nhược nghiêm trọng, không ngờ rằng đứa trẻ vẫn chưa chết. Cậu nhóc vẫn chơi vơi giữa lằn ranh của sự sống và cái chết từng ấy ngày sao? Còn con dao mà tôi đã cắm vào tim nó đâu rồi?

Đứa nhóc được đưa vào sơ cứu. Bệnh tình không có gì nghiêm trọng ngoài việc thiếu hụt chất dinh dưỡng. Nhìn cái cơ thể gầy gò đến mức da bó sát thịt của cậu ta là hiểu.

Ngày 6 tháng 7, năm 1690.

Cũng không khác mấy so với dự đoán của tôi, đứa trẻ sẽ sớm được đưa đi thử nghiệm với Sermone. Đây là phương án cuối cùng, chúng tôi phải nhanh chóng nắm giữ loại năng lực này trước khi quân Hano tiến đến.

Nhưng có một vấn đề, đó là đứa nhỏ này quá gầy gò, mà theo như đội trường nói, cơ thể nếu không đủ khỏe mạnh sẽ bị nguồn năng lượng phi tự nhiên của Sermone phá hoại. Vậy nên để tạo ra miễn thể, đứa nhóc sẽ được huấn luyện đầy đủ. Tên đứa nhóc sẽ là Zero.

Trong khi đó, hoạt động của chúng tôi vẫn diễn ra bình thường.

Ngày 1 tháng 3, năm 1691.

Đứa nhóc đã hoàn thành bài huấn luyện xuất sắc. Theo như binh trưởng nói, nó hằn phải là một đứa đầy tài năng, tài năng dành cho chiến trường. Hiện tại, vẫn chưa thấy cậu nhóc bộc lộ ra một loại sức mạnh kỳ lạ nào ngoài việc cậu ta khỏe bất thường. Chí ít thì tôi nghĩ rằng cậu ta sẽ khỏe hơn mấy đứa đồng trang lứa được huấn luyện lâu hơn chút. Chỉ là tôi thắc mắc, nếu như nó dùng loại dị năng kia thì sẽ mạnh đến thế nào?

Mà, hơn nửa năm ở tại đây, đứa trẻ luôn chỉ im lặng, chỉ gật hoặc lắc đầu. Mà khả năng biểu đạt lại rất quan trọng trên chiến khu, nơi mà phải sống vì kế hoạch, âm mưu của chiến tranh.

Cũng tại cuộc họp chiến lược đầu tiên của nhóc với những chỉ huy doanh trại, chúng tôi nhận được tin báo quan trọng, nói rằng sẽ sớm có một đội Sermone đầu tiên đến đánh. Đâu đấy khoảng 100 người lính thường và 3 đứa có sử dụng Sermone.

Ngày 6 tháng 3, năm 1691.

Vài ngày trước đó, thằng nhóc đã biến mất khỏi doanh trại không chút dấu vết khiến cho toàn chiến khu náo loạn. Cuối cùng thì sau hai ngày tìm kiếm...

Cách đây vài cây số, sâu trong khu rừng chúng tôi đã tìm thấy đứa trẻ nằm mệt mỏi trên một vũng máu, không động đậy cùng ba đứa nhóc khác hơn nó chừng vài tuổi. Xem chừng đây là những đứa trẻ sử dụng Sermone mà chúng tôi nhận được tình báo, còn những tên lính kia? Có vẻ đã bỏ chạy hết rồi, vì đạn dược không thể gây được quá nhiều sát thương lên cậu nhóc. Mà cũng có một vài tên đã bị gặt mất đầu rồi.

Cảnh tượng rất kinh khủng nếu là với góc nhìn của một đứa trẻ.

Một đứa mất nửa khuôn mặt, thoạt nhìn thì có vẻ như bị vật sắc nhọn cứa qua, nhưng suy nghĩ ấy lập tức biến mất khi tôi nhìn vào chân của Zero. Một con mắt nát bấy cùng máu đông đặc quánh trên bàn chân cậu ta. Có vẻ như cậu nhóc này là hung thủ.

Một đứa khác thì còn kinh khủng hơn. Thân trên của nó bị chẻ ra làm đôi. Nhìn đống nội tại vương vãi kia thì chúng tôi cũng không dám nghĩ đến là đứa trẻ chỉ mới gần 7 tuổi kia làm ra.

Đứa còn lại thì thảm nhất, cơ thể nó bị xé toạc ra. Những chỗ huyệt trọng yếu như tay, chân thì bị kéo rách ra khỏi cơ thể. Trên người thì thủng lỗ chỗ như tổ ong vậy. Toàn thân bê bết máu. Đoán chừng là bị Đứa nhóc Zero này không ngần ngại mà cấu xé.

Còn về đứa nhóc đang bất động phe chúng tôi. Dù bị mất đi cánh tay trái, chân trái bị đứt lìa và thủng một lỗ trên bụng. Nhưng lúc chúng tôi tiến đến, nó vẫn còn mở to đôi mắt ấy ra nhìn tôi, cái đôi mắt vô hồn đến đáng sợ.

Tuy rằng đứa nhóc đầy tài năng, nhưng cuối cùng vẫn phải nằm lại nơi chiến trường khốc liệt này. Tôi nghĩ sẽ chẳng còn phép màu nào xảy ra với nó nữa đâu. Với trình độ y học ngày nay chắc chắn chẳng cứu nổi nữa.

Chúng tôi quyết định bỏ nó lại, thời gian lại càng dồn ép hơn.

Ngày 13 tháng 3, năm 1691.

Trong khi tôi một mình đi dạo ngoài doanh trại, tôi lại tình cờ gặp thằng nhóc đó nữa?

Những vết thương trên cơ thể đã hồi phục hoàn toàn, nhưng vết sẹo trên vai tay và phần chân trái vị đứt vẫn còn đó. Cái lỗ trên bụng thì đã lành lại nhưng phần thủng đã ngả vàng?

Đứa nhóc cũng không có vẻ gì là sợ sệt hay phẫn nộ, thậm chí nó còn biểu cảm ra chút vui mừng, không hề kích động.

Sau một hồi hỏi dò, tôi cũng đưa ra vài kết luận sau đây:

1. Đứa nhóc sẽ hồi sinh tại vị trí cũ một khoảng thời gian sau khi chết.

2. Ký ức sẽ bị xóa sạch sau khi hồi sinh, trừ những ký ức mạnh mẽ thì sẽ còn chút mơ hồ.

3. Thằng nhóc vẫn chưa biết được loại Sermone đặc thù của mình. Việc này có thể liên quan đến ký ức bị xóa đi.

Đánh giá: Vũ khí chiến tranh đặc biệt

Tôi đã lập ra một kế hoạch lớn hơn. Mỗi lần nó chết thì sẽ hồi sinh lại và mất hầu hết ký ức. Vậy thì tôi sẽ nhanh chóng khắc sâu vào nó một hình thức quan hệ sâu sắc, vì vậy nó có thể giữ lại ký ức về mối quan hệ đó mà phục vụ cho chiến tranh một cách vô điều kiện. Cũng may là sau khi sống lại thì nó lại có thể nói chuyện một cách bình thường.

Bước đầu tôi đã tiến hành ngay lập tức. Không trở về doanh trại mà ngồi với nó ở một nơi cách xa doanh trại, đề phòng nó gợi ra một vài cảm giác đặc biệt.

Ngày 15 tháng 3, năm 1691.

Tôi đưa nó về doanh trại, với một mối quan hệ là cha và con nuôi, chúng tôi đã thành công lợi dụng được tên nhóc và kéo được chiến lực kinh khủng của nó về quân đội Manet.

Đúng như tôi nghĩ, bản năng chiến đấu đã ăn sâu vào máu thịt của nó. Cho dù mất hầu hết ký ức, nhưng có vẻ như việc đó cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến tên nhóc. Bây giờ nó thể một mình đánh thắng binh trưởng và 4 đội trưởng một cách dễ dàng. Tôi đang phân vân không biết liệu đó có phải là do sự cách biệt về Sermone sinh ra hay không. Nhưng chắc chắn thằng nhóc này là thiên tài.

Ngày 20 tháng 6, năm 1692.

Thằng nhóc được đưa lên chiến trường làm quân trinh sát. Hoặc có thể chỉ vì tôi là người cha tự xưng của nó nên việc nó đi theo là đương nhiên.

Đứa nhóc còn tặng tôi chiếc nhẫn nó tự làm bằng gỗ, trên đó khắc tên tôi bằng tiếng Hano.

Trên chiến tuyến nó lạm sát, giết người một cách nhẹ nhàng mà coi như lẽ hiển nhiên.

Tên nhóc này nếu không đứng trên chiến trường thì chẳng khác nào một đứa nhóc. Sự méo mó ấy khiến tôi đặt ra câu hỏi, quan điểm và nhân tính có nhất thiết phải đi đôi với nhau hay không?

Ngày 30 tháng 6, năm 1692.

Chúng tôi trở về thành công với hơn 50 liều Sermone cải tiến trong tay. Chúng tôi sẽ sử dụng 10 liều ở doanh trại và hơn 40 liều khác gửi về thành phố trung tâm ở Manet để phân phát. Đó là cách tốt nhất cho tương lai của một vương quốc đang đứng dưới sự hủy diệt của chiến tranh. Giờ chỉ còn hy vọng vào những nhân viên khoa học ở trong thành phố sẽ xử lý những phần còn lại.

Ngày 1 tháng 7, năm 1692.

Tôi và 9 người mạnh nhất được phép sử dụng Sermone cải tiến cho người trưởng thành.

Sermone của tôi có hơi lạ. Giết người để hồi sinh? Đó là thông điệp mà bằng một cách nào đó tôi đã nhận được, không hề có âm thanh, cũng chẳng truyền đạt bằng thị giác. Nó chỉ đơn giản là đã có sẵn trong tâm thức tôi.

Nhưng thân là một người lính yếu đuối còn phải bám hơi vào đứa trẻ để sinh tồn, tôi có thể làm gì được chứ, giết ai?

Ngày 23 tháng 8, năm 1692.

Tin tức về cuộc tấn công tiếp theo của quân Hano ngay lập tức lan truyền trong doanh trại.

Quy mô lần này lớn hơn hẳn lúc trước, hẳn là vì quân chúng tôi đã làm chúng hao tổn quá nhiều chiến lực. Nên muốn một lần gặt hết cỏ dại sân vườn?

Nhanh chóng, chỉ huy doanh trại đã ra lệnh lui về tuyến sau phòng thủ. Thật ngu ngốc, nếu lui về tuyến sau thì ai sẽ phải bảo vệ tuyến trước? Rồi bọn chúng vẫn sẽ cứ dần xâm phạm từng chút một lãnh thổ, cướp mất từng tấc đất của Manet, rồi cuối cùng Manet sẽ trở thành gì?

Tôi không cam lòng, đưa ra một đối sách, đối sách khiến cho quân Manet lật ngược thế cờ.

Ngày 25 tháng 8, năm 1692.

Quân Hano đã tiến đến doanh trại, nhưng nơi đây giờ chỉ là một nghĩa địa đầy máu và tro.

Chúng tìm thấy tôi, một người đang mặc quân phục Manet và đứa trẻ đang nằm trong lòng tôi.

Ngay khi thấy họ, tôi quỳ xuống như thể đã hoàn thành sứ mệnh. Chính tôi giờ đây cũng là một người lính Hano. Tôi dâng đầu của người chỉ huy doanh trại ra, trên mũ anh ta vẫn còn in quân hàm của mình.

Chỉ huy quân bên họ sẽ thẩm vấn hai chúng tôi, mà dựa vào kịch bản tôi đã biên soạn ra trước. Chẳng có gì khó để đối phó với sự nghi hoặc của bọn chúng. Tất cả đều bị tôi đọc như một cuốn sách.

Chúng hỏi tôi là ai, tôi trả lời là quân lính Hano thuộc đoàn công tác bí mật.

Chúng hỏi Zero là ai, nó tự tin trả lời rằng nó là vật thí nghiệm thành công nhất của đoàn.

Chúng lại hỏi tôi thuộc đơn vị nào, tôi trả lời theo tên của một đơn vị đã bị chúng tôi tàn sát khi còn trong quân trinh sát.

Chúng lại hỏi tên, tôi thuận lợi trả lời theo kịch bản dựng sẵn.

Chúng nói tiếng Hano, tôi cũng vậy và đứa nhóc kia cũng thế. Đừng khinh thường người tốt nghiệp thủ khoa học viện sư phạm tôi đây chứ. Haha...

Suy cho cùng thì chúng tôi cũng đã hạ sát toàn bộ quân phía mình, xem như là một thành tựu lớn. Vậy thì làm sao chúng có thể nghi ngờ được nữa chứ. Chúng nhận định rằng đó là điều mà chỉ kẻ điên mới làm. Nhưng xin lỗi, tôi là kẻ điên từ khi tự tay giết hết người trong quân đội rồi.

Ngày 5 tháng 9, năm 1692.

Đứa con gái của tôi giờ này có lẽ đang vào năm cuối trước khi nhập vào trường cấp hai trong thành phố rồi, không biết nó có nhớ tôi không nhỉ? Không biết tình hình bên đứa trẻ ấy giờ ra sao nữa.

Tôi bắt đầu nghĩ về gia đình mình nhiều hơn, không biết vợ tôi giờ này như thế nào nhỉ? Cô ấy luôn tự hào vì có người chồng làm lính trên chiến tuyến như tôi. Vậy cô ấy sẽ nghĩ thế nào nếu biết chồng mình đã giết toàn bộ đồng đội để được đầu quân cho Hano? Tôi quả thực không dám nghĩ đến.

Ngày 2 tháng 12, năm 1692.

Quân Hano đang trong giai đoạn chuẩn bị tiến vào tuyến sau.

Tôi cũng đã chuẩn bị trước từ vài tháng rồi. Từng hành động của bọn chúng đã được tôi ghi chép tủ mỉ trong những ngày ở đây. Bản đồ, vị trí từng quân thủ lĩnh và Sermone trọng điểm đều bị tôi nắm thóp.

Buổi tối, chúng tôi tiến ra kho Sermone, lấy cớ kiểm tra để tiến vào, dù gì người lập công lớn như tôi cũng không sợ bị điều tra sâu. Lính gác chỉ hỏi một vài câu cho có lệ rồi để chúng tôi tiến vào.

Cái xưởng lớn chứa đầy lọ thí nghiệm cùng các hợp chất hóa học chất thành đống. Chúng tôi đã bắt tay vào ngay.

Khi lính gác phát hiện ra thì đã quá muộn, cả phòng chứa Sermone bị đứa trẻ với hỏa lực khủng khiếp phá hủy, chúng tôi cố hạ thêm vài kẻ địch chết theo trước khi cả hai ngã xuống.

Quân tiếp viện sẽ đến theo chu kì một tháng, mà bọn chúng vừa đến hôm qua rồi nên không đến nữa. Vậy là tôi câu được thêm một tuần thời gian để quân tiếp viện bên phe chúng nhận tin. Sẵn tiện chuẩn bị cho kế hoạch hồi sinh.

Và nhân tiện, nguồn nước và thực phẩm cũng bị cũng bị chúng tôi tiện tay mà phá hủy.

Những kẻ địch thì chưa biết chúng tôi có thể hồi sinh. Vậy thì kết quả đã được định được từ trước.

Ngày 9 tháng 12, năm 1692.

Thức dậy trong rừng, dường như xác của chúng tôi đã bị vứt cho thú rừng ăn. Cái xác phân hủy nặng nề khiến cho đoạn hồi sinh hơi rợn người với tôi. Mặc dù đây không phải lần đầu.

Đứa trẻ phục tùng mệnh lệnh tuyệt đối đã thức dậy từ trước.

Nó cũng đang âm thầm tiêu diệt từng tên một tuần tra lẻ ngoài bìa rừng. Quân số địch giảm đi không ít rồi.

Ngày 13 tháng 12, năm 1692.

Tuyết rơi dày phủ lên nơi chiến phòng đầy mùi máu và tử thi cháy. Hiển nhiên khi hết lương thực, thức ăn còn sót lại chính là kẻ địch.

Đúng như tôi đoán, với sức mạnh đến phi lý của tên nhóc này, chúng tôi đã dễ dàng tiêu diệt một quân đội phe địch.

Với sinh lực mà tôi đã kết liễu, nó đã dùng hết cho việc hồi sinh rồi, giờ tôi sẽ chết thật nếu bị giết.

Ngày 25 tháng 12, năm 1692.

Có vẻ như tên nhóc kia đã đọc trộm nhật kí của tôi, nhưng tốt thôi, dù sao mọi việc cũng đã hoàn thành.

Tôi dự định sẽ đưa nó về thành. Mà thôi vậy.

Này tên nhóc kia, nếu ngươi đang đọc nốt đoạn còn lại thì hãy theo địa chỉ ta đưa ngươi mà tới nhé. Coi như đây là sự trả ơn vì đã theo ta trên chiến trường.

Bút danh: Haanky Atony.

Địa chỉ: Đường 13, ngã tư đoạn dốc thoải phía bên cạnh nhà hàng Huronu, số nhà 124.

...

Giọt máu gỉ xuống tờ giấy trắng, con dao sắc lẹm đang găm thẳng bên trong cổ người đàn ông. Anh ta đeo một chiếc nhẫn gỗ, khắc lên tên Haanky Atony bằng tiếng Hano.

Chàng thanh niên đứng bên cạnh, không nhìn anh ta lấy một cái, lặng lẽ gói gém đồ đạc rồi rời khỏi lều.

"Tạm biệt, cha."

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Bác đang viết kiểu nhật ký phải không? tui không đọc thể loại này nhiều nên không rõ, nhưng tại sao Ngày 6 tháng 7, năm 1690" lại nằm sau "Ngày 3 tháng 9, năm 1690" vậy?
Xem thêm
Bác nên tham khảo phương pháp show don't tell nha, thay vì kể rằng Zero "giống với một đứa trẻ bình thường" ngoài việc "chém giết người không ghê tay" bác có thể chuyển nó thành hành động/lời thoại.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Ok bác, cảm ơn vì đã góp ý. Tôi cũng chỉ định để dạng nhật kí trong 1 chap thôi nên cũng khó mà truyền tải hết nội dung được.
Xem thêm