“ Lọc cọc…lọc cọc…”
Tiếng xe chở hàng di chuyển nặng nề từ bên ngoài.
Tio đang nằm bên trong, cảm giác được sự rung chuyển dần tỉnh dậy. Đầu óc vẫn còn hơi mê mang và cơ thể thì mệt nhoài.
Đây là đâu nữa vậy? Khá thắc mắc mọi thứ đang diễn ra, cậu dần mở mắt để nhìn xung quanh. Có lẽ mắt cậu đã tốt hơn nên nhìn khá rõ mọi thứ mặc dù vẫn đôi lúc vẫn còn mờ.
Cảm nhận được nhiệt độ xung quanh, cậu chợt xoay người.
Hả? Khoan chứa đâu rồi, mình ra khỏi nó rồi hả? Bất ngờ với mọi thứ diễn ra, cậu cố gắng tỉnh táo để quan sát kĩ mọi thứ xung quanh.
“Hjiroshgjesjgjs? Jsjgiwiw!”
“Hajtmafajfe! Iteakashmaqjfqivms.”
“Kitosgehqv? Sjegeegegg.”
Vài âm thanh kì lạ vang lên, giọng nói khá trầm mang cảm giác uy nghiêm.
“A…..Hu…aa”
Chuyện gì vậy? Sao cổ họng mình rát quá? Tio muốn mở miệng lên nói nhưng cổ họng của cậu thì khàn đặc, không thể nói chuyện được. Bất chợt cảm giác say sống buồn nôn xuất hiện, Tio muốn ói nhưng bụng cậu thì rỗng tênh nên nó chỉ mang lại cảm giác khó chịu trong người.
Bỗng đâu đó người đàn ông hét lên.
“OHOHO meka yoko tamaura!!!”
Đây là ngôn ngữ gì vậy? Thật đấy có lẽ nào mình chuyển sinh rồi à? Ngao ngán trước lập luận đó, Tio đẩy rèm đi ra ngoài.
Bên ngoài có tiếng xe kéo, chắc là mình đang di chuyển trên xe ngựa chăng? Bước tới đầu xe, cậu bất ngờ lùi lại té bật ngửa.
Người đánh xe quay lại nhìn cậu lo lắng sau đó ông chỉ vào con vật đang di chuyển và giải thích.
“Hodhshgjsjjgnmsqoge, jwifhaknrishqo!”
“Toko? Rihsjgjsjskwkoeghe.”
“Đây…đây…là đâu..vậy ạ!”
Từng lời nói ra như xé toạc cả cổ họng, nhưng cảm giác đau rát không còn khó chịu cho lắm. Sau khi cậu hỏi người đánh xe, anh ta nghiên đầu khó hiểu. Giọng cậu khàn đặc nghe như tiếng thì thào hoặc tiếng rên khe khẽ.
Đây là người ngoại quốc chăng? Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cậu quyết định nhướng người dậy để quan sát con vật phía trước.
Đó là một con khủng long dạng nhỏ chăng? Không hẳn, ngoại hình khá giống thằn lằn nhưng chiều cao thì ngang một con ngựa. Khi cậu quan sát con vật ấy thì nó quay lại nhìn cậu, lưỡi nó lè ra và cậu thấy lưỡi nó chỉa ra làm hai ở phần đầu trông giống lưỡi rắn.
Đây có lẽ là thế giới khác xa với nơi mình ở rồi chăng? Phải tìm hiểu thêm mới được. Tio tính bước ra đầu xe để quan sát bên ngoài nhưng bất chợt cơn đau đầu lại tái phát, cậu gục xuống ôm đầu đau đớn. Thấy thế, người đánh xe cho dừng xe lại và vào kiểm tra.
“Jjrgujshgwf?”
Đó là âm thanh cuối cùng mà cậu nghe được khi ngất đi.
~~~~~~~~~~~~~~
Gió đông đang về, một chút se lạnh đã tràn vào không khí thổi qua những cánh đồng heo quạnh.
Cái nóng của mùa hè như thiêu đốt đang chuyển dần sang mùa đông khắc nghiệt.
“AAA….thời tiết thật khá hiểu nhỉ?”
Chỉ huy quân đội Monoba vừa lẩm bẩm và xoa đều bàn tay để giữ ấm nhiệt.
Cuộc chinh phạt lần này là lời răn đe cuối cùng cho các chủng tộc chống lại đế quốc và tiêu diệt mầm mống của tai họa sau này nhưng cuộc chiến này diễn ra hết sức thong thã và nhàm chán khác hẳn lời tiên tri từ nhà thờ Higa. Theo lời tiên tri, thì trong chủng tộc Luk sẽ xuất hiện một ác quỷ có khả năng đe doạ đến hòa bình lục địa. Monoba thực sự kinh hãi khi nghĩ đến cảnh tượng đó nên đã tức tốc điều binh dẹp loạn, ai ngờ trái với tưởng tượng của ông mọi chuyện lại quá êm đẹp.
Điều khó khăn nhất trong chiến dịch này chắc là việc rút quân về pháo đài chăng? Ông vừa đi vừa quan sát mọi thứ.
“Nhanh!!! Khẩn trương đi! Chúng ta không thể cắm trại với thời tiết này đâu!”
Ông nghe thấy tiếng một viên đội trưởng quở trách cấp dưới của mình khi cậu ta nói rằng mình khá mệt.
“Chỉ huy! Chỉ huy!”
Đó là tiếng của một viên đội trưởng trong lực lượng trinh phạt.
“Cậu bé đó tỉnh rồi ạ!”
Cụm từ “ Cậu bé đó ” là dùng để ám chỉ thằng nhóc có dấu vết kì lạ sau cổ được tình thấy tại nơi ở của bọn phản loạn. Viên chỉ huy nghi ngờ rằng cậu nhóc ấy là [ Ân sủng của thần ].
“Dẫn ta đến đó nào.”
Viên chỉ huy lập tức thắt dây cương, xoay đầu con Myja- một loài thuộc loại rồng đất di chuyển nhanh bằng hai chân và có cơ thể săn chắc, lớp vảy cứng cáp dao kiếm hạng nhẹ không thể làm chúng bị thương, đặc biệt rất dễ chăm sóc nên phổ biến tại nhiều nơi, được các người lính tin dùng vì tính cách bạo dạn không sợ áp lực chiến trường.
“Cậu nhóc tỉnh chưa?”
Viên đội trưởng đáp lại lời Monoba bằng tiếng gật đầu và chỉ tay về phía xe chở hàng phía sau nơi xếp chồng bởi vũ khí và nhu yếu phẩm.
Giữa khoảng trống được dọn dẹp gọn gàng, cậu ta- người trong chiếc hòm kì lạ xuất hiện tại doanh trại tộc Luk, đang nằm bất tỉnh ở trong. Quanh người được đấp một tắm chăn, nói là chăng cho sang chứ thật ra chỉ là miếng vải rách.
Dần điều chỉnh tốc độ con Myja vừa phải, viên chỉ huy tới gần xe kéo liếc nhìn Tio.
Nhóc này bị bệnh à? Người thì xanh sao, miệng thì không ngừng rên rỉ.
Lẽ nào đây là bệnh truyền nhiễm, nghe thôi đã thấy phiền phức rồi. Sau đó ông lại gần quan sát cậu nhóc kĩ hơn.
“A…..Hu…aa”
Thứ âm điệu gì thế này? Không phải ngôn ngữ đế quốc Betils cũng không phải ngôn ngữ thú nhân và càng không phải ngôn ngữ của các chủng tộc khác. Thật kì lạ? Lẽ nào cậu ấy là người ngoại quốc chăng?
Dựa theo trang phục và màu tóc thì viên chỉ huy đoán cậu ấy đến từ một vùng đất xa xôi nào đó, để biết thêm thông tin ông ta gọi linh mục gần đó và người linh mục đó đáp lại bằng cái lắc đầu.
Tôi tình cờ nghe được từ một tay lái buôn rằng có tộc người tóc đen sống tại hòn đảo rất xa tại phía Đông vùng biển Catalan. Liệu cậu nhóc này có phải là người ở đó không nhỉ?
“Cậu là ai? Cậu đến từ đâu?”
Không một lời đáp lại và sau đó cậu bé đó dần chìm vào cơn mê man.
“Thưa chỉ huy! Cậu bé này…. chúng ta tính sao đây ạ.”
“Đưa nó về chăm sóc đi! Hãy chăm sóc cẩn thận. Đừng để nó bỏ mạng!”
Trước mệnh lệnh đó viên đội trưởng chỉ đứng cười ngượng ngịu, quá tức giận Monoba quát.
“Còn không mau làm? Hay ngươi dám cãi lệnh ta!!”
Nhận thấy thái độ chống đối của viên đội trưởng, Monoba nhấn mạnh từng chữ với thái độ chỉ trích.
“Thưa chỉ huy, cậu ta….có phải là [ Ân sủng của thần ] phải không ạ?”
Viên đội trưởng cúi đầu thấp xuống ấp úng hỏi ánh mắt không dám nhìn lên.
Monoba cho phép tên đội trưởng nói tiếp.
“Liệu khi chăm sóc [ Ân sủng của thần ] thì tôi có bị dính lời nguyền gì không ạ? Liệu nó có….với lại cậu ta còn đang ốm nữa. Ai biết khi tôi lỡ chạm vào [ Ân sủng của thần ] không biết cậu ta có ám lời nguyền lên tôi không….”
Monaba im lặng bởi ông rất hiểu cảm giác của tên đội trưởng lúc này. Đặt trường hợp ông là viên đội trưởng thì ông đã bỏ rơi thằng bé đó lại doanh trại tộc Luk từ lâu rồi. Một khoảng lặng dần tạo ra, Monoba cưỡi Myja tới sát bên xe. Sau đó, ông nhướng người chạm vào cậu bé.
“Đó ngươi thấy không? Ta đã chạm vào rồi! Có lời nguyền nào đâu? Còn về sự việc trong thành thì… à ừm nói sao nhỉ? Sở thích khác lạ đôi khi là khá phiền đó! Cậu ta có thể là người mang ân sủng nhưng còn yếu lắm, nên là chắc không sao đâu.”
Miệng thì nói thế thôi. Chớ trong lòng viên chỉ huy sợ chết khiếp, vì đó là [ Ân sủng của thần ] kia mà chỉ cần có dấu hiệu bất kính thì khi chết khó mà tái sinh thành người.
“Ngươi hãy chăm sóc thằng nhóc đó cho cẩn thận. Bởi nếu thằng nhóc đó chết có khi nó sẽ ám lời nguyền lên chúng ta đó! Nghe chưa!!!”
Monoba nhấn mạnh từng từ. Mong rằng tên này dễ lừa? Monoba thầm nghĩ.
“Thưa chỉ huy, liệu tôi có chút đòi hỏi không?”
Nhìn thấy bộ dạng ấp úng đó thì ông hiểu ngay, vội móc trong túi ra một đồng bạc nhưng rồi ông lấy ra thêm hai đồng xu.
“Đây cầm lấy!”
Monoba ném cho tên chỉ huy một đồng bạc và hai đồng xu.
“Đồng bạc thì ngươi mua thuốc men cho thằng nhóc. Còn dư ngươi giữ lấy. Còn lại ta cho ngươi tiền mua rượu đó. Đi đi.”
“Đội ơn chỉ huy.”
Monoba phất tay sau đó cưỡi Myja quay về hàng ngũ.
Một cơn gió Bắc bất ngờ thổi qua, cái lạnh thấu xương thổi xiên qua cả da thịt thấm vào xương tủy. Monoba bất ngờ lạnh run người, bỗng ông nhìn lên trời, bầu trời âm u đến lạ.
“Liệu lời tiên tri được dự đoán có thật là ở giai đoạn này không?”
Monoba lắc đầu phủ nhận. Thời tiết này? Liệu là điểm gở chăng?
~~~~~~~~~~~~~~
Trước đây, khu vực thảo nguyên Rusiian rộng lớn này thuộc tộc Luk.
Thảo nguyên Rusiian trước đây nằm dưới sự kiểm soát của tộc Kiếm và Đao cả hai tộc đều thuộc một chi trong chủng tộc Luk.
Tộc Kiếm nằm ở phía nam còn tộc Đao nằm ở phía bắc.
Trước kia cho đến hiện tại, cả hai tộc đều mang trong mình mối thù sâu sắc với nhau. Loài người khi biết chuyện này nên đã xúi giục tộc Kiếm chia rẽ nội bộ, khiến cho hai tộc thù ghét lẫn nhau dẫn đến các cuộc chiến vô nghĩa.Tận dụng thời cơ cả hai tộc suy yếu, quân đội đế quốc phát động chiến dịch. Họ dễ dàng đánh bại cả hai tộc thành công chiếm được thảo nguyên Rusiian, sau đó xây thành Kogon chia cắt thảo nguyên này ra làm hai để đề phòng việc liên minh giữa hai bộ tộc.
Nhưng vì mong muốn mở rộng lãnh thổ để canh tác lúa mì trồng thêm thảo dược, nơi liền với khu vực thảo nguyên này nên đế quốc đã phát động chiến dịch bành trướng và dần dần xâm chiếm hoàn toàn thảo nguyên này. Đó là chuyện xảy ra cách đây 20 năm trước.
Tộc Luk đã khơi binh rất nhiều lần nhưng đều thất bại thảm hại. Dần dần quân lực ngày càng suy yếu nên đã lui dần về các khu rừng phía Bắc. Thấy vậy, quân đội đế quốc liền đóng quân ở trung tâm thảo nguyên để kiểm soát hoàn toàn khu vực.
Tộc Luk là chủng tộc mà mỗi cá nhân mang sức mạnh phi thường đều là những chiến binh lấy một chọi mười. Nhưng đứng trước quân đội đế quốc với sức mạnh của kỉ luật và được huấn luyện bài bản thì sức mạnh của các cá nhân là không đủ. Hiện nay, số lượng thương vong ngày càng nhiều bọn chúng đã lui dần sau vào khu rừng phía Bắc. Đôi khi chúng tập hợp lực lượng tiến công vào doanh trại nhưng đều bị đẩy lùi nhanh chóng.
Monoba cùng các thuộc hạ đang trên đường về thành Kogon sau năm ngày thực hiện chiến dịch.
Khi tới cổng thành, Monoba nghe được tiếng thì thầm của binh lính về việc rủ nhau đi nhậu và tiệc tùng tối nay, sau đó ông thấy các viên đội trưởng quát mắng các binh lính vì họ đã lơ là cảnh giác và dặn họ rằng phải nộp bản báo cáo chiến dịch vào tối hôm nay. Sắp xếp lại hàng ngũ Monaba cho quân lính vào cổng thành, tin trở về của Monaba đã đến tai tư lệnh Sweri, tư lênh sau đó liền mặc quân trang ra cổng thành đón tiếp Monaba.
Khi Monaba thấy tư lệnh Sweri, ông liền xuống Myji đứng nghiêm, gót chân đập mạnh xuống đất kêu tiếp ‘cốp’.
“Thưa tư lệnh! Tôi Monaba Ferro chỉ huy trung đội 5 đã hoàn thành nhiệm vụ trở về!”
“Tốt lắm! Tốt lắm! An toàn về là tốt rồi.”
Sweri đi tới vỗ vai khen ngợi Monoba.
Sweri là một người đàn ông đang bên sườn dốc của độ tuổi, vết sẹo dài từ trán kèo xuống má trái bị gây ra bởi đao kiếm. Làm tô vẽ nên sự tận tụy cống hiến của ông trong những năm tháng còn trẻ.
“Thưa tư lệnh! Chiến dịch vừa rồi chúng ta không tổn thất một binh lính nào ạ!”
Sweri vui mừng và nở nụ cười hài lòng, đàn áp tộc Luk mà không chịu thiệt hại nhiều thì đó chiến dịch đại thành công rồi. Nhưng chưa vui mừng được bao lâu, xa xa có một âm thanh giận dữ đang truyền đến. Trông thấy người sắp đến, nét mặt của Sweri buồn đi rất nhiều.
“Lũ rác rưởi! Di chuyển nhanh lên! Nhanh nữa lên! Nhấc cái đít lên mà chạy đi!!!!”
Kẻ đang nói ra những lời nhục mạ ấy là một tên đàn ông béo nục nịch. Hắn bận y phục màu xám khói và pha chút đường kẻ màu trắng, nhưng nhìn kiểu gì hắn cũng không thể là mục sư được. Dáng người béo nục nịch cái đầu trọc cùng với khuôn mặt tởm lợm, hắn thích hợp với việc tiệc tùng mưu mô kiếm tiền hơn là rao giảng tình yêu của thần.
Vừa la hét bằng giọng rít tai trong khi nằm trên kiệu, hắn vừa hét vừa dùng roi da quất vào lưng người đàn ông đang cỡi trần.
“Ấy, ấy cớ sự gì mà ngài Meogo lại tự mình đến đây vậy ạ! Ngài đến sao không nói sớm để tôi đón tiếp ngài.”
Dấu đi sự khinh bỉ của mình, Sweri chào đón vị giáo sĩ với sự trịnh trọng quá mức.
“Theo ý chỉ của thần. Ta đến đây để xem thử mầm mống tai họa đã được dọn dẹp hết chưa.”
Hắn nói xong nở nụ cười, nọng cầm chảy xệ đung đưa theo từng nhịp hắn nói.
Tu sĩ Meogo hay còn được gọi [ Lợn béo ] hay [ Con heo giáo hội ] là những biệt danh mà các binh sĩ truyền tai nhau dùng để miệt thị Meogo, nhưng dù là vậy, hắn là tu sĩ chính thống của giáo hội Nhất Đức Tin. Nhất Đức Tin là một tôn giáo có uy quyền nhất lục địa này, hắn là kẻ mà ngay cả một đại tướng quân cũng phải khó chịu chính huống hồ đây chỉ là một tư lệnh.
“À mà, ta tự hỏi các ngươi đã làm gì với thứ tởm lợm đó?” Meogo tiếp lời.
“Chúng tôi chỉ lấy đi một bên tai phải của bọn chúng. Đây là bằng chứng của chiến dịch.” Monoba nói
Nói xong, Monoba kêu người lính mang vào những chiếc túi nhỏ và một cái chum. Sau đó, ông tháo dây buộc ra và trình cho mọi người xem.
Kế tiếp, Monoba lấy chiếc chum được mang vào.
“ Còn đây là thủ cấp của tên thủ lĩnh.”
“Thả kiệu xuống!!”
Meogo lấy roi quật vào người đang khiên kiệu. Ông ta thở đau đớn sau đó từ từ khụy gối xuống để giảm nhẹ chiều cao của kiệu. Meogo nhảy ra đập đầu người khiên kiệu để tiếp đất sau đó chạy tới giật đầu tên thủ lĩnh quân phản loạn ngắm nghía.
Mắt không rời khỏi người khiên kiệu, Sweri buông ánh nhìn thương cảm với người đang nằm dưới đất. Người nô lệ này bị đối xử còn tệ hơn cả rác rưởi, đầu thì bị dùng làm bậc thang còn cơ thể thì đầy dấu bấm tím chi chít các vết thương đo roi da tạo ra. Máu từ các khe hở tuôn ra thành dòng chạy khắp người. Anh mặc bộ đồ như tấm rẻ rách.
Dù có là nô lệ thì cũng không đáng bị đối xử như này chứ. Như này là quán nhẫn tâm, chợt nhìn kĩ lại người đàn ông. Sweri nhận thấy ngoại hình khác lạ của ông ấy, cơ bắp thì săn chắc râu mọc um xùm nhưng chiều cao ngang ngửa một đứa trẻ. Chẳng phải ông ấy là người Lùn.
Cuối cùng, ông cũng hiểu ra nguyên nhân mà ông ấy bị đối xử như vậy.
Bởi Nhất Đức Tin là giáo hội coi trọng quyền thượng đẳng của con người và coi các chủng tộc khác là rác rưởi.
Meogo nhìn ngấm nghía thủ cấp thủ lĩnh quân khởi nghĩa sau đó hớn hở cười.
“HEHEHEHE… Các ông làm tốt lắm! Đúng cái đầu trắng này rồi!”
Cất cái đầu vào bình một cách cẩn thận sau đó hắn tay xách bên mình hí hửng nói.
“T-Ta sẽ chịu trách nhiệm mang nó về đế đô! Yên tâm mà giao cho ta! Mà…ngươi làm tốt lắm Sweri, đúng như mong đợi! Đây là thành tích khá đấy! Hahaha…”
Trách nhiệm cái chó gì tên béo này? Đó là thứ mà các binh sĩ ngoài kia cống hiến hết mình đấy. Chuyến đi này ngươi chả làm được con mẹ gì hết đó thằng mập. Tức giận, Sweri chỉ dám giữ kín trong lòng, bởi ông biết khi về đế đô, tên Meogo sẽ bô bô mọi thứ về chiến công của hắn vì không muốn nói sự thật nên Sweri chỉ cuối nhẹ người.
Mong cho tên béo này về đế đô nhanh! Bọn ta sẽ chẳng chịu được bao lâu nữa đâu.
Theo những gì mà Sweri biết thì thủ lĩnh phải quân này đang bị treo thưởng với số tiền khá lớn để trả cho cái đầu của hắn ta. Khoảng 375 đồng vàng được đính thân giáo hội treo thưởng, nghe bảo đâu cách đây khoảng 20 năm trước hắn ta đã từng đột nhập đế đô bắt cóc và giết hại một tư tế. Nghe nói vị tư tế đó sẽ trở thành giáo chủ của Nhất Đức Tin nên giá của cái đầu tên này cao ngất ngưỡng.
Nếu ta bước và đế đô và tới tòa thánh Votana với cái đầu này. Không biết cảm xúc của các Trưởng tế sẽ như thế nào nữa, lúc đó ít ta cũng được cái chức giáo sĩ còn nếu mà hên nữa á thì cơ hội làm việc tại tòa thánh sẽ không còn xa vời nữa.
“Thưa ngài Meogo! Tôi có việc muốn nói.”
Monoba hỏi Meogo, người đang cười te toét về những mường tượng của mình.
Bị quấy rầy trong khi mơ mộng, Meogo quay lại trả lời đầy sự khinh thường.
“Biết rồi! Biết rồi! Công lao của người ta sẽ kể. Được chưa?”
“Không! Thưa ngài…chuyện mà tôi muốn hỏi không phải như vậy!” Sau đó Monoba nhẹ giọng nói. “Thực ra, bọn tôi tìm được một đứa trẻ trong doanh trại tộc Luk.”
“Một đứa trẻ á? Ngươi đùa ta? Thứ ở cùng rác rưởi thì cũng là rác rưởi thôi! Ngươi không nhanh cắt đầu nó đi. Còn đứng đó mà hỏi ta à?”
Meogo trả lời với thái độ khinh bỉ, trịch thượng.
“Nhưng thưa ngài, có vẻ như đây là [ Ân sủng của thần ] ạ!”
Nghe những lời đó, Meogo và Sweri liền giật mình kinh ngạc.
“Đứa trẻ đó là [ Ân sủng của thần ] thật sao.” Meogo kinh hãi hỏi.
“Vâng thưa ngài! Đứa trẻ đó là [ Ân sủng của thần ] nhưng tôi yếu kém không biết được thần ban ân cho đứa trẻ đó là thần nào ạ. Tôi mong với kiến thức yên bác của mình, ngài có thể khai sáng giúp tôi được không ạ.”
“ Rõ ngốc!” Meogo cười chế nhạo. Những người được thần ân sủng đều mang những dấu hiệu trên mọi bộ phận trên cơ thể. Chỉ cần dùng một phát là biết ngay thần nào là ngươi ban ân, những kẻ không biết điều này thì đều mất kiến thức nghiêm trọng.
Nghĩ không khó nên Meogo ra vẻ bề trên và kêu Monoba mang cậu bé tới đây.
“Đây là cậu bé mà tôi nói.”
Chỉ tay vào khoang chứa hàng nơi Tio đang nằm ngủ.
Meogo cau mày. Ngay cả hắn cũng lần đầu nhìn thấy người có tóc màu đen như vậy. Còn bộ trang phục kì dị như này là sao?
“Đây thưa ngài! Đây là con dấu kì lạ mà tôi nói ạ! Mong ngài chỉ giáo.” Monaba xoay nhẹ người cậu bé lại vuốt tóc sau cổ lên, để lộ kí hiệu sau cổ.
Đó là kí hiệu kì lạ với ba đường chéo giao nhau tại một điểm tạo thành hình tam giác, bên ngoài tam giác là các vệt đen tựa như màn đêm tỏa ra cảm giác âm u ngay sau cổ cậu ấy.
“ Cái này…?”
Mặc dù rất to mồm và kiêu căng nhưng giờ đây Meogo thật sự bối rối khi thấy dấu hiệu kì lạ này. Hắn định trả lời vòng vo nhưng chợt nhớ ra dấu hiệu đó từng thấy đâu rồi. Bình tỉnh nhớ lại, hắn ngả bịch xuống đất.
Nó chẳng phải….chẳng phải là nó chăng??
“….!Aaaaaaa….!”
Sweri và Monoba nhìn nhau ngạc nhiên khi thấy Meogo hét lớn.
Hắn lạch bạch chạy lên kiệu. Dùng roi quất mạnh vào người Lùn.
“Nhanh đi!!! Di chuyển nhanh đi!!!!”
“Sweri! Ngươi đứng đó cho ta! Không được đi đâu hết! Ta cần đi xác nhận vài thứ!”
Trong lúc nói, hắn liên tục quật roi bào người lùn và bảo hắn nhanh lên.
Phải mất một lúc lâu sau, Sweri và Monoba mới phát hiện ra rằng hắn bỏ quên chiếc lu


0 Bình luận