• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Cha điếm

Cha điếm

14 Bình luận - Độ dài: 9,387 từ - Cập nhật:

Mẹ tôi rất hận những người đồng tính, vì họ đã hại bà mất đi một đứa con.

Và... cha tôi... đã từng là một người đồng tính!

Tôi muốn giới thiệu thẳng thế đấy, có thế người ta mới biết được rõ ràng nhất về gia đình của tôi. Thực ra tôi cũng chẳng thích thú gì cái trò “vạch áo cho người xem lưng” nhưng tôi muốn cho tất cả biết về lí do khiến cho những mâu thuẫn bùng phát trong ngôi nhà này.

Nực cười! Đồng tính có vợ và hai con.

Bạn hiểu gì về cảm giác bị bạn học mình chỉ vào mặt mình và nói: “Cha của mày là bê đê!” không?

Tôi không dám chơi với ai, gia đình tôi chìm trong sự ghẻ lạnh của hàng xóm và họ ngoại.

À, cha tôi cũng đâu phải đồng tính, là lưỡng tính thì đúng hơn.

Tôi đọc sách xong thấy mô tả cái giới yêu cả nam lẫn nữ là vậy đó.

Tôi xin lỗi. Tôi không rành mấy cái khái niệm này vì năm nay tôi mới mười sáu tuổi mà thôi.

1.

Nghe mẹ kể tuổi trẻ của ông đào hoa phết. Một sinh viên trường điện ảnh đẹp trai, phong nhã, sẵn sàng đốn gục trái tim của những quý bà lắm tiền và cả giới thứ ba. Có cả những cô gái ngây thơ cũng bị ông ấy lừa, như mẹ tôi chẳng hạn. Bỏ mặc sự can ngăn của gia đình, mẹ đã theo ông ấy. Khi bà mười bảy tuổi, bà mang thai anh hay chị tôi gì đó. Nhưng khi chứng kiến những chuyện kinh tởm mà người tình của mình đã làm với một gã trai khác trong chính ngôi nhà của hai người đã làm mẹ tôi không giữ nổi cái thai chỉ mới như hạt đậu bé tí ở trong bụng.

Tôi không biết bằng cách nào, cha tôi có thể khiến mẹ tôi quay lại với ông. Có lẽ là quỳ xuống cầu xin hay đòi sống đòi chết?

Tôi không biết, chỉ mẹ mới rõ.

Mẹ bảo sở dĩ cha quyết tâm cưới mẹ bởi cái năm mà mẹ mất đi đứa con đầu lòng thì cha cũng đã nằm thấy một cơn ác mộng. Ông kể với mẹ rằng: trong mơ, có một đứa bé trai đứng nhìn ông với ánh mắt căm hận rồi bỏ chạy. Đó phải chăng là linh hồn xấu số chưa kịp chào đời của anh tôi?

Từ sau khi kết hôn cùng mẹ, cha đã từ giã giới giải trí, khước từ những cuộc chơi, và rời khỏi những mối tình phiêu linh sa đọa.

Hai mươi lăm tuổi, mẹ có đứa con thứ hai, là tôi.

Bà kể là cha đã phải dâng hương cầu khấn không biết bao nhiêu chùa chiềng. Có lẽ, ông vẫn còn ám ảnh bởi đứa bé trai trong giấc mơ năm xưa. Có thể nói, tôi là một đứa con cầu, con khẩn. Ban đầu, khi biết tôi là con gái, cha tôi buồn lắm, ông ta vẫn quan niệm "nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô". Tuy nhiên, có lẽ tình thân cao hơn cả, ông vẫn yêu thương tôi, vì tôi là con của ông. Gia đình tôi sống tạm cho là an ổn trong ngôi-nhà-của-tình-nhân-cũ-mua-cho-ông, một bà già đáng tuổi bà nội tôi.

Lại là nghe mẹ nói về người đàn bà khờ dại kia. Lão bà ấy nghe theo lời nhân tình – mà người đó là ai thì rõ rồi, bán hết nhà cửa, đất đai ở quê, mặc con cái ngăn cản để mua một ngôi nhà nhỏ ở thị thành. Những tưởng có thể sống với tháng ngày “Một túp lều tranh hai trái tim vàng”, chẳng may, bà ấy bị người ta phụ bạc. Mất hết tài sản, con cái bỏ bê, mấy năm sau, bà chết vì tuổi cao sức yếu trong ngôi nhà lá sụp xệ ở quê nhà.

Ngôi nhà ở thành thị mà bà mua đứng dưới tên sở hữu của cha tôi đã mặc nhiên trở thành tổ ấm của ba con người. Mỗi lần mẹ kể về chuyện cũ, bà hay rủa oán rằng cha tôi là một gã điếm thúi.

Lúc nhỏ, tôi không hiểu bê đê, đĩ điếm là gì. Nhưng mỗi lần hàng xóm chọc cha tôi từng làm điếm hay là bê đê thì tôi thấy quê lắm. Mỗi lần như vậy tôi lại khóc oà lên rồi chạy về méc mẹ.

Bà cười chua chát rồi ôm tôi vỗ về. Rồi sau đó bà kể cho tôi nghe mấy chuyện đàn điếm thuở thiếu thời của cha. Kể xong, bà bực mình lại khóc rống rồi luôn miệng bảo:

“Mày phải nghe lời mẹ, đừng tin những gì thằng cha mày nói!”

Thuở bé tôi chẳng có bạn bè, đơn giản vì cha tôi là bê đê. Tuổi thơ ở con hẻm sâu trong thành phố với lũ trẻ hay đẩy tôi ra mọi cuộc chơi đã thành điều quen thuộc. Tôi hiểu thế thôi và nhục nhã với câu nói đó vô cùng.

Sau khi có con rồi nhưng cha tôi vẫn ham chơi lắm. Ông đẹp mã và có nhiều bạn bè. Ông thường về nhà rất khuya và trên người luôn nực mùi nước hoa. Hình như ông vẫn lén lút qua lại với đám người đồng tính. Mẹ dùng mãi cái lí do đó dằn vặt ông. Bà xét nét từng người bạn của ông và ghen tuông mù quáng.

Ba tuổi, tôi theo nhà về nông thôn sinh sống. Cha đã bán ngôi nhà một trệt, một lầu do bà lão kia mua, cùng tiền dành dụm mua một công đất mặt tiền ở quê. Còn một số tiền thì ông mua mấy công đất vườn gần nhà để trồng trái cây.

Thời đó miền quê nghèo lắm, nhà tôi thuộc hạng sang khi cha tôi có chiếc Wave mới cáu. Tôi có váy công chúa mà mấy đứa con nít chảy nước mũi ròng ròng ở đây luôn thèm thuồng. Nhưng gia đình tôi vẫn sống theo lối dân Sài Gòn, ngôi nhà to lớn bao bọc bằng lưới và cổng cao kín mít. Vì thế, dù tôi có búp bê đẹp, có đồ hàng, có xe điều khiển nhưng tôi cũng chẳng có ai chơi cùng.

Cha mở một salon tóc ở thị trấn, cách chỗ tôi ở hai mươi phút đi xe. Ở trấn thì nhộn nhịp và hiện đại hơn nhiều. Và chỗ đó người ta cũng đủ khôn ngoan và dễ dàng đồn đại rằng: "Ông H. chủ tiệm tóc đó là bê đê, xem bê đê ngày nào cũng tới chỗ đó chơi cả.".

Tiếng xấu đồn xa, đồn tới tận chỗ nhà tôi ở. Mỗi lần ai hỏi tôi là con của ai, tôi trả lời, xong họ lại che miệng cười tủm tỉm.

Mẹ lại lên cơn Hoạn Thư quằn quại. Gia đình tôi trở thành nơi đầy bạo lực khi có những cơn chè chén của cha kéo theo tiếng tru tréo của mẹ. Tôi hay trốn trong kẹt cửa nhìn họ, mắt rưng rưng.

Gia đình tôi trở thành trò hề lớn cho thiên hạ bàn tán.

Lúc nhỏ mẹ hay châm vào đầu tôi những tư tưởng móp méo về cha, như một thứ rất xấu xa. Còn cha, ông chỉ thở dài và bảo:

"Chừng nào lớn con sẽ hiểu."

Tất cả những gì tôi nghe và thấy được dần làm trái tim tôi trở nên trơ lì và nóng nảy. 

Thật vậy! Dường như luôn có một mồi lửa ở nơi đáy tim, sẵn sàng cháy đến điên cuồng, muốn thiêu rụi tất cả những uất nghẹn mà mình cố chôn giấu.

Tôi ghét mẹ mỗi lần phẫn uất vì cha lại giày vò con cái. Suốt mười mấy năm trời vẫn thế. Mệt mỏi và chán chường không?

Tôi không ghét bỏ cha, đối với người đó vẫn là sự tôn trọng như bao người cha bình thường.

Ông dạy tôi cách đối nhân, xử thế, nuôi tôi lớn ngần ấy năm. Lí do gì mà ghét bỏ người đã dưỡng dục, yêu thương mình? Vì dư luận xã hội mà tôi không còn có quyền yêu cha mình sao?

Nực cười!

Tôi buồn cười cho cả mẹ. Rắp tâm, ích kỉ, nhỏ nhen của bà đã làm cuộc hôn nhân này tồi tệ hết sức! Sự bao dung, dịu hiền của một người vợ, người mẹ của bà trong mắt tôi thật hư ảo, cơn ghen tuông, đa nghi đã khiến bà không khác gì một ác quỷ.

Đứa em gái của tôi bị mẹ tẩy não từ nhỏ. Nó không ưa cha. Theo nó nghĩ, ông chỉ đang thực hiện trách nhiệm là đưa tiền ăn uống nuôi gia đình, ngoài ra, ông vẫn hay ở ngoài suốt đêm. Nó bất trị hơn tôi nghĩ, với ông, nó đối xử quát tháo, hỗn xược, nhiều khi làm ông giận đến đánh nó. Mỗi lần mở miệng rầy em thì nó nạt lại cả tôi. Thôi mệt quá không nói nữa!

Ngôi nhà tôi giống một sân khấu hỉ, nộ, ái ố có đủ. Tôi chỉ muốn một gia đình êm ấm, cha mẹ hòa thuận, muốn một bữa cơm có đủ mặt gia đình, muốn sống hạnh muốn trong tình yêu của cha mẹ. Nhưng sao ước mơ đó xa vời quá.

Nhiều khi tôi muốn thoát khỏi ngôi nhà này ghê!

Rồi cái ngày đó cũng tới, như tôi đã ước ao…

2.

Vào buổi chiều hôm đó, do hôm trước dầm mưa đi học mà tôi chìm sâu trong cơn mê man sốt. Trong giấc ngủ u mê tràn đầy tiếng cãi vã, sau đó là tiếng xe nổ máy chát chúa. Cảm giác lồng ngực đang rất đau, cảm giác chơi vơi khi gắng gượng tỉnh dậy.

Tiếng la hét êm dần, êm dần khi tiếng xe máy rời xa. Cơn mụ mị êm theo, tôi lại chìm trong cơn sốt rệu rã. Nhưng ý thức lơ mơ đủ đoán ra là nhà tôi vừa có một trận cãi nhau. Chuyện quá thường xuyên, tôi chẳng quan tâm, cứ đóng chặt cửa phòng, không ai biết tôi đang bệnh.

Chắc đã khuya, giấc ngủ lại bị kéo căng như dây đàn khi âm thanh mắng nhiếc bủa tràn. Tỉnh dậy giữa mông lung, đầu đau như búa bổ. Tiếng mắng nhiếc bổ thẳng vào mình xối xả. Tôi đưa tay lau trán, khi vuốt qua má đã thấy ướt đẫm. Hóa ra mình khóc được cả khi đang mơ.

Vừa đau, mệt, khó chịu, phẫn uất.

Mẹ vào phòng tôi, chửi rủa đứa con một trận cho hả tức khi cha đã bỏ đi. Bà như sư tử cái nhào đến lấy roi quất tới tấp vào tôi, chỉ vì tưởng tôi biếng nhác, bỏ ăn, cứ trốn trong phòng mà ngủ.

“Mẹ điên rồi! Con có làm gì đâu!”

“Mày có. Lỗi của mày là giống thằng cha mày!”

“Mẹ nói gì kì vậy? Ra khỏi phòng con nhanh!”

Mẹ không còn lý trí, cứ vừa quất roi vào người tôi vừa gắt:

“Nhà này của tao! Của tao! Mày là gì mà đuổi?”

Đau đầu quá! Nóng nực quá! Điên mất!

Tôi vừa gào vừa khóc như mưa. Không phải khóc vì đau, mà là vì uất ức.

"Rồi. Của mẹ. Vừa lòng chưa? Cái gì cũng là của mẹ hết mà!"

Thế nhưng đòn roi vẫn cứ như không có tự chủ, liên tục vả vào người cho đến khi nhánh dâu tằm đó tét nát cả đầu. Da thịt nóng rẫy, tứa máu. Tôi điên tiết giật phắt cây roi của mẹ, bẻ gãy, miệng chửi um sùm gì đó mà chính mình cũng không nhớ rõ.

Xô bà mẹ khỏi phòng, tiếng cửa đập mạnh bạo đóng lại, tôi ngả dài trên giường.

Khóc. Khóc nức nở. Khóc đến mức ngỡ mình tan ra thành bọt biển, biến mất khỏi chiếc giường này.

Tàn dư trong cuộc chiến này chỉ có những nỗi đau bị xới lên ê buốt trên làn da.

Tôi muốn thoát khỏi đây!

Ai cũng có tính loạn trong người, quan trọng là nó bộc phát khi nào và vì cái gì. Một khi nó đã xuất hiện rồi thì liệu còn đủ lý trí để kiềm chế được không?

Tôi chẳng thiết gì ngoài muốn bỏ đi khỏi cái nhà này.

Sửa soạn một ba lô, gần sáng tôi sẽ trốn khỏi đây. Nhất quyết là vậy! Chưa bao giờ trong lòng tôi dâng lên sự ham muốn cồn cào, mãnh liệt đến như vậy: Tôi sẽ thoát ly!

Cuộc đời tôi chỉ yên bình và thoát ra cái bể nhơ nhuốc này khi rời khỏi gia đình. Tôi muốn là một cánh chim, bay cao thật cao, xa thật xa. Bay đến đâu đó người ta không biết tôi là ai, tôi tên gì và... cha tôi là ai.

Gần thi học kì hai, bài vở cao như núi. Tôi ăn qua loa, lén uống hạ sốt và rúc trong phòng làm bài tập như thường lệ. Tôi chờ họ ngủ để thoát khỏi đây.

Giữa hàng chữ chằng chịt trong vở, não cứ trống rỗng. Tôi không nghĩ được gì cả. Điểm số càng lúc càng trượt dần về hàng sáu, bảy. Chủ nhiệm đã nhiều lần hỏi tôi hà cớ gì học càng lúc càng tệ. Tôi chẳng thanh minh, chỉ bảo học không vô. Bản thân cũng tự trách mình phân tâm quá. Nhưng mà với nỗi u sầu về ngôi nhà luôn lục đục này khiến tâm trí không khi nào yên ổn cả.

Tôi nhìn lá thư mời phụ huynh nhàu nhĩ kẹp trong sách toán, cong môi cười tự trào.

Hơn một giờ sáng, tôi tỉnh như sáo, lắng tai nghe thấy tiếng Honda về. Ủa hôm nay cha về à?

Bão táp lại đến ư? Ha ha, sao trốn được đây? Thôi xong, coi như kế hoạch hôm nay phá sản.

Tôi thiểu não, định tắt đèn để đi ngủ. Thế nhưng tai vẫn dỏng lên hóng hớt tình hình và thân hình cứ như dán keo ở trên ghế.

Căn phòng sát bên vang tiếng rầm rầm của tủ quần áo, tiếng mẹ làu bàu nho nhỏ rồi lớn dần. Hình như... cha muốn bỏ nhà đi.

Hừm, một ngày có hai người cùng muốn thoát khỏi địa ngục này. Thật trùng hợp! Tôi cầm chặt bút, mím môi, nước mắt loang ướt trang giấy trắng, chữ nhoè rồi. Gạt tay thật nhanh lau đi nước mắt, tay tôi run lẩy bẩy.

Cửa phòng thô bạo bị mở toang, cha kéo vali ngang phòng, ông tìm tôi. Tôi cúi gằm mặt xuống đống bài vở, cố che đôi mắt đỏ ầng ậc, ngón tay bấm chặt vào nhau, siết chặt. Không được khóc!

Gương mặt cha đỏ gay. Ông hỏi thẳng bằng cái giọng khào như sắp vỡ trận:

“Hạ à, con có muốn đi cùng cha không?”

Muốn! Dại gì mà không? Nhưng đi theo cha thì cuộc đời tôi sẽ ra sao? Tôi sợ cái bức tường thực dụng trong tâm can sụp đổ. Tôi nghĩ đến những cái như việc ăn học đang dang dở, nghĩ đến cảnh ấm no hiện tại, nghĩ đến nhiều thứ nữa. Ở lại hay là đi?

Tôi sờ da mặt cho đến khi ráo hoảnh, giọng cũng nhẹ tênh:

“Cha có chắc là nuôi con tốt nghiệp đại học nổi không?”

“Bằng mọi giá. Con đi chứ?”

Không chần chừ, tôi bình thản thảy cây bút xuống, lôi ba lô trong tủ đồ ra. Cắn chặt môi:

“Chờ chút, con thay đồ.”

Mẹ dựa vào cửa nhìn tôi, lầm bầm:

“Mày đi theo nó sớm muộn mày cũng như nó thôi. Con ngu!”

Lòng xót tấy, mắt cay như xát phải ớt, tôi nghe tim mình cuồng loạn. Mặc kệ!

Nhìn thẳng và đi nào.

Em gái đang ngủ, nó nghe động, choàng tỉnh rồi chui ra khỏi mùng, ôm lấy chân tôi. Nó khóc và lết theo mỗi bước chân tôi, kéo theo lòng tôi nặng trịch.

Mệt mỏi quá rồi! Hãy để tôi yên!

Mặt em tèm nhem nước mắt. Nó níu vali của cha, hét om sòm:

“Tui không cho ông dắt chị hai tui đi! Không cho. Không cho. Chị hai đừng bỏ em!”

Chán chường đã ăn mòn tâm hồn tôi quá rồi. Thà là chết trong nhẹ nhõm, lúc tôi đang đói khổ còn hơn là đày đoạ mình trong ngôi nhà giả tạo rỗng tuếch tình thương này. Một gia đình mà tôi không muốn chấp nhận, phải hành hạ bản thân trong đơn độc, thống khổ, sỉ nhục như bây giờ, đã đến lúc tới lượt tôi lựa chọn: Đi thôi!

Tôi hôn lên trán nó và thều thào:

“Chị hai xin lỗi.”

Nửa đêm, đèn nhà sáng trưng, tiếng chó sủa dữ dội vang trong đêm tối. Tiếng xe lại nổ máy, tôi rúc người trong chiếc áo khoác nỉ. Trong não như bị cất ở một hầm băng, lạnh cóng đến mức chẳng nghĩ được gì nữa.

Đêm lạnh buốt. Bóng tối nuốt chửng hai con người đang lao cùng xe trong gió, bỏ lại phía sau em gái tôi khóc nấc, đuổi theo thật xa. Tôi ngoái đầu, thấy con bé bỏ chân trần chạy trên con đường nhựa nhám.

Chân đau không em? Vết thương rồi sẽ lành thôi. Chị cũng cần cho vết thương lòng mình lành lại, bỏ đi là ích kỉ, nhưng với chị là giải thoát.

Chị xin lỗi, em gái của chị.

Tạm biệt ngôi nhà to có vườn trái cây mát lành – nơi mà ít nhiều gì thì tôi vẫn gắn bó với nó trong từng ấy năm. Tạm biệt người mẹ mà tôi kính trọng. Tạm biệt em gái dại khờ. Và…

Vĩnh biệt những nỗi u uẩn kiềm hãm tôi.

Đi thôi. Thế là xong!

Gió đêm tạt vào người, buốt tận phổi. Tôi trốn sau lưng cha. Mặc kệ ông là gay, là trai bao hay đĩ điếm gì. Tôi chả cần biết! Tôi biết ông đang là thiên sứ lôi tôi khỏi những bế tắc này trước khi tôi muốn tự tử.

Bắt đầu tự lực mà sống. Hạ à, mày chẳng còn sống trong chăn êm nệm ấm nữa đâu!

3.

Tiếng radio trưa kêu sột soạt lanh lảnh bản cải lương của bà chủ nhà vang khắp xóm trọ. Tôi lim dim mắt, trán đắp khăn nóng. Bớt sốt rồi nhỉ?

Âm thanh mái tôn oằn lên trong nắng trưa thiêu đốt. Trên căn gác hầm hầm nóng, chiếc quạt máy nhỏ không đủ xua đi cái nóng đầu hè. Tôi lồm cồm bò dậy đi xuống gác. Quá trưa, xóm trọ vắng tanh, trong căn phòng nhỏ xíu có mình tôi. Chắc cha đã đi làm rồi.

Vậy là tôi đã bỏ học cả tuần, cha đưa tôi về thành phố. Ngày mới bỏ đi, chưa tìm được chỗ ở nên cha đành thuê nhà nghỉ ở tạm một hôm, ngủ một giấc dài sau chuyến đi mệt, đến trưa cha mới đi tìm nhà. May mắn mà có nhà trọ này, tuy nhỏ và khá xa trung tâm thành phố nhưng có cái che nắng che mưa được rồi. Ổn định chỗ ở cho tôi xong, thì cha xách hộp đồ nghề cũ kĩ đi hớt tóc dạo, sẵn tiện tìm xem coi có tiệm làm tóc nào nhận không.

Ông nội tôi vốn là thợ hớt tóc với bảng hiệu gia truyền tên "Trần Thiện Nghệ" - cái nghề lương thiện của họ Trần. Cha tôi lúc bé học được món nghề lương thiện này của ông phòng thân. Cha hay kể chuyện bao cấp cực khổ thế nào, kể nhà cha nghèo đến nỗi bằng tuổi tôi cha phải đi buôn gạo lậu.

Những kí ức đó khiến ông căm ghét cái nghèo và yêu tiền, bằng mọi giá kiếm tiền. Vậy mà đến khi cơ ngơi đã có chút dư giả, không chịu được cái cảnh éo le của gia đình, cha mang theo tôi đi nơi khác làm lại từ đầu với bàn tay trắng, bỏ hết tiền của cho mẹ và em.

Nhiều khi ngẫm nghĩ mà tôi cũng ngờ vực. Một con người với tuổi trẻ từng bất chấp tất cả để có được sự giàu sang như cha thế mà lại dắt con mình bỏ nhà đi. Ông chấp nhận sống trong cực khổ vì không chịu đựng nổi cuộc sống ngột ngạt cũ. Tin nổi không?

Ờm, tôi ráng tin, vì giờ tôi ở đây với ổng mà!

Tôi ghét những người sống trong xóm trọ này. Nhất là mấy gã thanh niên xăm hình vằn vện, cởi trần trùng trục khoe hình xăm, tóc dài cột đuôi gà phì phò thuốc lá. Những lối vào phòng nuôi đầy gà chọi. Tôi ghét nhất trong đám đó cái gã tóc qua gáy nhuộm highlight hay ôm con gà chuối đi ngang qua phòng tôi.

Thấy tôi đang phơi đồ trước phòng, gã tiến lại choàng vai, bá cổ, vừa nói bông đùa vừa nhả vào mặt tôi mùi thuốc lá hôi nồng.

“Wow, em gái, mới đến hả? Bồ nhí của ông già kia hả?”

“Wow cái mã cha mày!” Tôi trừng mắt.

Gã lại sờ má tôi, cười dâm đê.

Tôi đẩy cái tay gớm ghiếc đó ra và cắp cái thau giặt đồ vào phòng. Má nó!

Đột nhiên hắn vươn tay ôm tôi vào lòng. Hoảng quá, tôi thảy cái thau xuống, xoay người và gồng tay vật một cú trời giáng khiến gã bò lăn ra đất, rên rỉ.

Đám người phía sau cùng gã trố mắt nhìn tôi.

“Mày còn lần nữa là tao báo công an còng đầu mày đó!”

Tôi hừ lạnh, đưa tay quệt quệt bầu má bị cái tay ghê rợn kia sờ mó. Tay quơ lẹ cái thau rồi bỏ vào phòng, đóng chốt cửa lại. Bên trong, khi đã an toàn thì mới ôm ngực thở hắt.

May thay lúc bé tôi đã mê tít cái môn Judo khi mà gần xóm có ông võ sư từ trấn về mở lớp dạy. Hồi nhỏ tốn bao nước miếng để xin đi học võ, vậy giờ cũng có ngày xài được.

Mẹ mà thấy được cảnh này còn dám đay nghiến mỗi lần tôi xin cha tiền đóng học phí không ta?

Kệ đi, tôi ghim thằng đó rồi. Chờ tối tôi sẽ méc với cha.

Tôi nấu mâm cơm đạm bạc nhất quyết chờ cha về ăn cùng. Đổ dĩa rau muống luộc sơ vào chảo xào qua lại. Dầu ăn bắn vào tay bỏng rát, tôi nén đau, câm lặng.

Tới tối mịt mới thấy cha về, tôi kéo cha vào ăn luôn.

Bữa tối lặng lẽ chỉ có tiếng chén đũa lanh lảnh. Tiếng con gà điên nào đó gáy bất tử khi ngứa họng. Và tiếng bóng đá phòng bên cứ ồm ồm, chốc lại có tiếng reo hò.

Hỗn tạp, ồn ào và hôi tanh. Mùi nước mắm rẻ tiền đầy chất hóa học làm tôi phát ớn. Nhưng thôi cứ ăn. Tôi có tiền để mua gì ngon đâu.

Thấy mặt cha ủ rũ, tôi hạ đũa, hỏi nhỏ:

“Cha tìm được chỗ mần chưa?”

“Chưa con, chắc mai tìm được hà! Không sao đâu!”

Tôi đá mắt nhìn tới cái bếp lò xo chẳng có mấy đồ dùng được, ngại xin thêm tiền đi chợ, chỉ dám nói:

“Còn cơm dư mai con nấu thêm mì, cha trộn cơm vào ăn sáng nha?”

Ông bật cười, gắp cho tôi phần trứng chiên có hơi cháy cạnh, khen:

“Được nha, lâu rồi không ăn cũng thèm.”

Trông dáng vẻ mỏi mòn đó, nỗi ấm ức ban chiều của tôi nén lại.

Thôi, kệ tía nó, không kể nữa.

Tôi nghĩ rằng mình nên kiếm gì phụ cho cha, ở nhà cũng quá rảnh rỗi rồi.

4.

Nửa tháng qua rồi. Hè tới đổ lên những con đường phố thị cái nắng muốn bỏng da. Tôi khoác lớp áo khoác dày cộm, khẩu trang và mũ tai bèo kín mặt, mồ hôi ướt đầm đìa, co người đạp từng vòng trên chiếc xe cũ hàng thanh lí được cha mua ở tiệm cầm đồ cho tôi. Tôi không thể ở nhà ăn bám suốt ngày được, cha thì kiếm được nhiêu tiền lo xuể cho hai cha con? Thế nên tôi quyết định đi bán vé số phụ thêm.

Dù sao cũng đã dở dang năm lớp mười, còn vài ngày nữa là thi mà tôi lại bỏ học thì coi như xong rồi. Chắc qua hè tôi sẽ nhờ cha xin vào một trung tâm giáo dục thường xuyên học.

Trước mùa nhập học, tôi tranh thủ kiếm thêm tiền mua sách vở. Vì thế, tôi nhận thêm vé số và bán dạo vào những nơi xa chỗ ở hơn. Tối về thì xin phụ làm mấy cái đồ hàng mã. Công nhận cái việc dán miếng bạc lên giấy khó vô cùng. Tôi làm hỏng chẳng biết bao nhiêu tờ rồi. Chẳng biết có được trả công không nữa!

Cuộc sống tôi bắt đầu bận rộn bươn chải. Nhiều khi tiết kiệm tiền cơm, trưa tôi và cha đèo nhau sang quận kế bên ăn cơm chay từ thiện. Có hôm, tối khi tôi rúc trong góc nhà nhận gia công kẹp tóc, cha nhìn tôi rồi run giọng:

“Theo cha con khổ quá. Con có hối hận không?”

Tôi nghiến mạnh quai hàm vì cơn xúc động trào lên, khóe mắt cay cay, cố cười:

“Không cực! Con chịu được. Ở đây rất thoải mái.”

“Cha sẽ ráng xin cho con đi học lại. Hôm nào cha về quê đem giấy tờ cho con. Mình vẫn còn hộ khẩu thành phố mà. Tiện thể cha đưa đơn ly hôn.”

Ly hôn? Nghe tới đây tôi ngẩn người.

Ha ha, kết thúc của một cuộc hôn nhân ngột ngạt chỉ có thế. Trên đời này chẳng có gì là vĩnh cửu. Tình yêu cũng vậy.

À, đúng hơn là cha chỉ cưới mẹ vì trách nhiệm, vì ông sợ quả báo. Mẹ luôn bảo thế.

Tôi không hiểu chuyện người lớn, nhưng cũng tò mò: Ông thương mẹ được bao nhiêu?

Còn tôi, tôi không thương, cũng không ghét mẹ. Tôi không trách bà xem tôi là thứ ràng chân cha ở nhà. Phải, mẹ hay dùng tôi làm cái cớ để cha êm xuôi mọi chuyện. Và tôi cũng là thứ cho bà ta xả giận mỗi khi ức chế.

Và khi cha mang theo tôi đi thì bà chẳng còn cách nào níu kéo ông. Tội nghiệp em tôi! Nó đã có những rắp tâm căm hờn cha từ nhỏ. Mẹ vừa yêu, vừa hận cha. Cớ sao mẹ nỡ nhồi nhét những tư tưởng đó vào đầu một đứa bé?

Tôi im lìm không đáp và chúi đầu làm kẹp tiếp. Tiếng cải lương trên sóng phát thanh nhà bên cứ lảnh lót xuyên trong đêm khuya não nề.

“Hạ ơi, hết đống kẹp này con nghỉ đi, cha kiếm được tiền rồi. Cứ tẩn mẩn thế này hư mắt đó!”

Tôi cụp đầu, nhìn mấy hạt nhựa lung tung trong rổ, nói bằng giọng đều đều:

“Con làm cho vui mà. Kệ con đi!”

Cha chỉ thở dài, rồi than buồn ngủ.

Tôi đổi qua đèn bàn, chừa góc tối cho ông dễ ngủ. Lát sau đã nghe tiếng ngáy khe khẽ của cha vang lên.

Ngồi với đống kẹp chẳng kiếm được bao nhiêu đồng, cổ tôi mỏi nhừ. Ngáp một cái. Tiếng muỗi cứ vo ve. Mùi nhang đuổi nồng nặc. Tôi muốn hắt xì nhưng nén lại, sợ cha giật mình.

Có con gà kê chướng tính, nó canh giữa khuya lại gáy lên ầm ĩ. Tôi rất muốn bẻ cổ, vặt lông nó. Gà gì lại gáy nửa đêm!

5.

Một trưa cuối tháng năm, sau đợt triều cường lụt lội thì cơn nóng lại thiêu đốt đất trời. Tôi đạp xe ngang góc đường có cây phượng lớn nằm trong khuôn viên nhà văn hoá. Hè về và phượng đã đỏ cả cây. Tiếng ve râm ran nghe nhức hết cả đầu. Nhìn mấy bóng áo dài trắng đạp xe cười nói ngang qua mình mà thấy lòng chạnh lại. Tôi nhớ trường lớp, thầy cô, bè bạn quá!

Tôi muốn đi học.

Tôi nhớ những phương trình mình hay than thở là rắc rối, nhớ bài thơ trong Truyện Kiều hay lải nhải là khó học. Tôi nhớ tất cả. Muốn sớm hết hè và xin đi học lại quá!

Hi vọng là cha sẽ tìm được chỗ học cho tôi.

Mấy hôm trước, phòng trọ sát vách có khách trọ là hai gã đàn ông ẻo lả. Nhìn cũng đoán ra là giới nào. Nghĩ sâu hơn, bậy bạ hơn là đám trai đứng đường, trai bao. Xóm trọ của dân lao động phức tạp, dân nghiện cũng có, gái bán hoa cũng có, thứ hỗn tạp nào cũng có.

Thường lệ, ban trưa tôi sẽ về nhà nấu cơm. Hôm nay khi về đến cửa phòng, xóm trọ như mọi hôm vẫn vắng im ỉm. Đa phần người ta đi làm, hay mấy người "đi làm vào ban đêm" đã đóng cửa ngủ bù.

Tôi định mở cửa phòng vào trong, nhưng chợt nghe thấy tiếng rên rỉ, thở dốc bên phòng kế bên, chợt thấy má đỏ bừng. Ngượng chín người, phòng hai gã bê đê kia cứ phát ra âm thanh như đặt loa cho cả xóm nghe.

Lủi thủi gạt chống xe rồi quay đi bán vé số tiếp. Nghĩ đến họ, tôi lại liên tưởng đến những câu chuyện về cha lúc trẻ, không hiểu sao tự nhiên thấy buồn nôn.

Vé số hôm nay bị ế, tôi muốn đốt phong long cái bà ăn cơm tấm hồi sáng gì đâu. Mới sáng chìa cọc vé số mời bả mua, thấy bả ăn mặc cũng sang, vẽ cái mặt loè loẹt như hát bội, tôi cố niềm nở nịnh nọt.

“Cô ơi nay muốn vài tờ biết đâu chiều sắm thêm chiếc xe hơi cô hén.”

Bà ta đưa cái tay béo múp lật lật xem xem.

“Bữa nay đài chính là đâu đó?”

“Dạ Đồng Nai.”

“Cho tao mượn vé dò tí.” Chờ hết năm phút, bà ta lại hỏi. “Có 51 không?"

“Dạ... không cô.”

“Vậy 73?”

“Ờm không luôn ạ!”

Cái môi đỏ chóe đó bĩu ra, quẳng lại cọc vé cho tôi, xua tay:

“Dẹp, chẳng có cái gì ra hồn.”

Tôi cười sượng trân, chỉ có thể bỏ đi. Sau bà khách khó chịu đó thì cả sáng chẳng ai thèm mua cả. Nếu chiều nay bán không đủ số này là coi như xong rồi. Phải tranh thủ đi bán xa hơn coi sao!

Bán vé số cũng cực lắm, phải lê đến mọi nơi mời mọc người ta mua. Tôi sợ nhất là đến mời chào ở mấy quán nhậu, mấy gã bợm cứ hay sờ soạng tôi. Nhưng khổ nỗi mấy gã đó hay chơi sộp, có khi boa thêm tiền nhiều lắm. Mỗi lần bán cho đám thanh niên đi xe tôi lại canh cánh lo, sợ bị giật, bị cướp. Mấy "đồng nghiệp" kể cho tôi nghe về kinh nghiệm của họ, những tai nạn họ từng bị, nhắc tôi phải cảnh giác.

Đi nhong nhong dưới nắng, tôi đen đúa và gầy gò đi, không còn giống lúc ở quê. Đang đạp xe rao bán vé số, tự nhiên trong một nhà bán tạp hoá vang lên tiếng gọi:

“Ê, nhỏ, vé số!”

Tôi thắng xe ngay, quẹo vào trong nơi vừa réo, thò lỏ mắt nhìn trong nhà. Trước mắt là gã đàn ông chừng gần bốn chục béo phệ, cởi trần khoe làn da bánh mật dưới sàn gạch men ở phòng khách. Ông ta ngoắc tôi.

“Bỏ dép ngoài thềm, vô đây nhỏ!”

Tôi vào bên trong nhà. Quạt máy làm tôi thấy thật dễ chịu khi bơi mình dưới nắng suốt trưa. Đá mắt qua tường, thấy đã gần bốn giờ chiều. Tôi cắn răng lạy trời cho ông thần này mua được nhiều nhiều xíu!

Gã bắc chân chữ ngũ nằm yên, kêu tôi lại gần để đưa vé. Tôi ngồi gần đó, thở phì phò cho dịu cơn nắng, lặng yên chờ đợi người ta lựa số.

Người này nhìn ghê ghê. Trên ngực và tay xăm mấy hình rồng, hổ. Đầu gã cạo trọc, miệng thì ngậm điếu thuốc, chốc lại giũ vào gạt tàn.

Một linh cảm dặn mình phải rời sớm khỏi đây. Nhưng mà… hôm nay bán được ít quá!

Nhìn trên tường còn mấy cái bằng khen, bàn thờ bên góc có khói hương thờ liệt sĩ, tôi lại nghĩ chắc mình đề phòng quá.

Ông ta vẫn chú tâm lựa, không hỏi han, cũng không nhìn tôi.

Tâm trạng nơi lỏng, tôi tháo cái nón, đưa tay phe phẩy quạt.

“Có 11 không nhóc?”

“Có chú!” Nghe có cơ may, giọng tôi tươi tỉnh hẳn.

“Đâu?” Tay ông ta cứ lật lựa trong mơ hồ.

Tôi nhích lại gần, mượn lại xấp vé để lấy cho nhanh.

Bất ngờ, cánh tay đang giữ đống vé đột nhiên giữ lấy cánh tay tôi rồi đè mạnh.

Xương sườn tôi đau điếng. Bàn tay khô ráp của bịt chặt miệng, hãm tay chân tôi lại. Cái thân thể béo ú đó đè lên người tôi, ra sức sờ soạng, hôn hít.

Tôi thử lật dậy, nhưng không nổi. Gã ta biết khóa những chỗ khớp tay, khớp chân của tôi có thể phản đòn.

Tôi cắn tay gã, hét lên kêu cứu, âm thanh thất thanh nhỏ dần khi tôi bị gã giáng cho một cái tát nảy lửa vào mặt.

Đau quá! Sợ quá! Cha ơi cứu con!

Tôi cố vẫy vùng, phản kháng càng bị gã tát dã man. Cái cảm giác tởm lợm kinh khủng khi gã cấu véo trên cổ tôi, hôn nham nhở trên mặt làm tôi muốn phỉ nhổ vào bộ mặt đó. Bàn tay to lớn đó di dần xuống áo tôi, xé toạc cúc áo. Bờ môi đó lan dần đến ngực.

Khủng khiếp quá! Kinh tởm quá!

Vùng vằng đến khi mệt lả, tôi thôi giãy giụa, cứng đờ như xác chết, bình tĩnh để gã làm loạn trên người mình. Tay đang len lén mò mẫm, tôi chụp được một dị vật cứng rắn.

CỐP!!!

Những giọt máu nóng hổi trên mặt gã đàn ông đang nằm đè lên tôi nhỏ giọt lên mặt tôi. Đôi mắt tên đó trợn to rồi ngã gục lên người. Tôi dùng hết sức bình sinh lật tên khốn đó dậy, thở từng nhịp nặng nề.

Nhìn cái gạt tàn thuốc bằng thuỷ tinh dính đầy máu, tim tôi như muốn nhảy xổ khỏi lồng ngực.

Khi tôi muốn giật lại cọc vé trên tay thì gã ấy lại bật dậy chụp chân. Hoảng quá, tay tôi lại nện hai ba lần vào đầu gã, ổng chửi um sùm rồi buông tôi ra.

Tôi không nghĩ nhiều nữa, chỉ biết chụp lấy xe đạp bỏ chạy nhanh khỏi ngôi nhà đáng sợ đó.

6.

Dắt xe lang thang trên vỉa hè phố thị đã lên đèn. Tôi như cái xác không hồn vất vưởng thảm hại.

Hết thật rồi! Tiền đâu bù lỗ cho cọc vé số này? Tiền làm cả tháng chưa chắc đủ nữa!

Tôi đi một cách vô hồn trên con đường nườm nượp xe qua lại. Áo khoác được kéo cao che chiếc áo sơ mi bên trong đã rách rưới vì gã đốn mạt ban chiều. Bầu má sưng đau, môi bị tát đến rỉ máu.

Tại sao khi người ta thấy tâm hồn mình có chút giải thoát thì thể xác mình lại bị đày đoạ? Tôi thèm như xưa, có giường to, phòng riêng, có đồ ăn ngon miệng chứ không phải cảnh trôi nổi, bạc bẽo, nơm nớp lo như bây giờ!

Khổ quá! Mẹ ơi con khổ quá!

Nhưng chỉ một khắc thôi tôi lại sực tỉnh ngay. Không, không thể trở về nhà. Nơi đó có khác gì đâu?

Cuộc sống là gì mà sao khó khăn quá? Mọi con đường trước mắt tôi đều hóa thành vực thẳm, còn cách nào để thoát khỏi đây? 

Chết phải chăng là hết?

Tôi nhắm mắt, miên man suy nghĩ, khao khát được thoát khỏi những đọa đày của cuộc đời làm tôi phát rồ. Tôi muốn chết!

Nhưng không thể chết với hình hài một con ma đói được!

Bụng đói sôi sục, người lem nhem bẩn thỉu, tôi đưa mắt nhìn về phía nhà hàng sang trọng cách mình một lớp kính. Trên bàn ăn đó có nồi lẩu sôi bùng, có tôm, có đùi gà nữa, những sơn hào hải vị thật no mắt. Nuổt ực một cái, cổ họng chỉ đáp trả bằng cơn đau bỏng khó chịu.

Tôi đói lắm! Rất lâu rồi tôi chưa ăn một bữa thật no. Nghĩ đến thùng gạo sắp cạn ở nhà, lòng lại sầu não.

Nhìn những vị khách đang ăn, bàn ăn bốn người với gã trai mặc áo hường in hoa to bản, nhìn bộ điệu ẻo lả đó cũng hiểu rồi. Tôi phì cười. Trên đời sao phổ biến cái giới tính lửng lơ thế không biết. Đồng tính không xấu. Nhưng quá nhiều năm tháng sống với cái danh con của bê đê khiến tôi không thoát khỏi được suy nghĩ kì thị của mình.

Tôi rất muốn nói là cha không xấu. Tôi muốn đấu tranh rằng điều đó cũng thật bình thường. Thế mà cảm xúc luôn đi ngược với lý trí. Và tôi đã khắc quá sâu những lời của mẹ, cho nên giờ mới thấy họ là cảm giác nôn mửa đã tràn lên ngay.

Làm sao tôi bỏ được cái suy nghĩ gớm ghiếc đó ra khỏi đầu óc mình?

Và tôi đang đói đến hoa mắt phải không? Tên áo hường đó đang cặp kè người đàn ông kia, bàn tay vuốt ve, sờ soạng rồi cười vui vẻ. Mắt tôi có vấn đề phải không? Tại sao tôi trông thấy người đàn ông đang ăn cùng gã lại là cha?

Trong lúc con gái mình đang khổ sở bán vé số, xém bị cưỡng hiếp và còn lỗ tiền bán thì ông ta quần là áo lượt đi ăn cùng đám bạn bê đê ở một nhà hàng sang trọng ở trung tâm.

Trong khi tôi chẳng dám ăn nhiều cơm, chừa ra nhiều đồ ăn cho cha thì ông ta lại có tôm hùm, cua lớn và cả bia nữa.

Đó là cha của tôi sao? Cha sung sướng chơi bời rồi lại làm bộ khổ cực khi về nhà với tôi. Nhìn gương mặt vui vẻ đang dang tay cụng bia với đám nọ có phải là ánh mắt thương xót tôi nữa đâu!

Giả dối! Tất cả là giả dối! Ông lừa gạt tôi! Ông giống như lời mẹ nói, chỉ là tên điếm thúi cơ hội ăn bám! Ông lừa phỉnh tôi! Ông xấu xa!

Tôi cười chua chát, nước mắt tuôn thành dòng dài, lẳng lặng quay đầu xe trở về nhà.

7.

Tiếng xe chạy về con hẻm nhỏ, văng vẳng tiếng chó sủa khan. Ánh sáng trắng đột nhiên sáng khắp phòng, phơi bày ra hình ảnh đứa con gái đang ngồi rúc trong góc, bộ đồ trên người nhàu nhĩ. Xé toạc khoảng không tịch mịch là âm thanh có chút bất ngờ:

“Hạ, con còn thức sao? Sao không bật đèn?” Rồi chất giọng đó trở nên vui vẻ. Ông đưa trước mặt tôi một cái bánh kem ngon lành cùng dòng chữ "Mừng sinh nhật con gái Nhật Hạ - 16 tuổi".

“Chúc mừng sinh nhật con gái yêu, bận rộn quá cha xém quên hôm nay là sinh nhật con. Thứ lỗi cho cha nhé!"

Ừ, cha bận rộn lắm! Bận rộn tới mức trên người nồng nặc mùi cồn trộn với mùi nước hoa đắt tiền, quần áo đẹp đẽ thế mà.

Cha rất "cực khổ"! Ha ha, "cực khổ "!

Tôi nói, giọng chát ngầm:

“Vâng, rất bận. Vậy thì cha có thể quên hẳn sinh nhật con cho đỡ bận.”

“Uầy, sao con lại nói vậy? Sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần, dù bận thế nào cha cũng phải mừng cho con chứ. Sinh nhật con yêu của cha mà!”

Ừ, sinh nhật thì một năm chỉ có một ngày còn chơi bời thì ngày nào cũng được, phải không?

“Con không cần!” Tôi gằn giọng.

"Kìa Hạ, sao ẩm ương thế? Sao má con sưng đỏ vậy? Ai đánh con?"

Tôi gạt bàn tay đang sờ trên má mình xuống, kích động nhìn ông, đứng dậy hét lên:

“Đừng giơ bàn tay đã đụng vào những thứ dơ bẩn đó chạm vào mặt tôi! Không cần sinh nhật gì cả! Không cần ông phải giả nhân nghĩa với tôi! Ông ăn chơi vui vẻ bên ngoài rồi về vờ vịt ban chút tình thương bố thí đó!"

Cha bất ngờ nhìn tôi chăm chăm, lắp bắp:

“Hạ, con nói gì vậy?”

Tôi chỉ thấy trong tôi hiện tại là một chân trời sụp đổ. Kinh tởm! Thật đáng sợ với một người cha như thế! Hình tượng của ông trong tôi đổ vỡ cả rồi!

"Cha của mày là điếm thúi!" - Câu nói của mẹ cứ như cào xé ruột gan tôi!

"Cha mày rất đê tiện!" - Phải, ông cực kì đê tiện!

Mẹ nói đúng hết! Tôi sai rồi! Sai rồi!

Tay tôi hất đổ chiếc bánh kem đang ở ngay trước mắt, không hiểu sao lại tuôn một tràn dài:

"Tôi không cần ông tiếp tục vờ vịt như thế! Sao không tiếp tục vui chơi cùng đám bạn bóng bẩy của ông đi? Sao phải về đây làm gì? Sao không ở nhà hàng ôm ấp nhau tiếp đi! Ông làm tôi thấy thật tởm! Ha ha, mẹ nói đúng thật chứ! Ha ha, ông là điếm thúi! Ha ha, là điếm thúi! Là thứ bẩn thỉu mạt hạn nhất trên đời! Là điếm!"

CHÁT!!!

Bầu má đau buốt vừa lãnh một cái tát tàn bạo từ ông. Cha đứng nhìn tôi mắt long sòng sọc, môi mấp máy nói gì đó nhưng lại thôi.

Tôi trân mắt đối mặt với ông, nước mắt tuôn giàn giụa khắp mặt, đôi mắt như đang đập tan tất cả kí ức tốt đẹp về cha.

Tất cả mọi thứ tan biến hết rồi! Hết thật rồi! Giả tạo! Đều là giả tạo tất!

Tôi bước ngang qua chiếc bánh kem nát bét dưới sàn. Bỏ chạy.

Sau lưng, chỉ còn có tiếng tiếng cửa bị đóng sập nặng nề. Tiếng chó giật mình sủa loạn. Tiếng chân huỳnh huỵch chạy trên đất và... tiếng gọi tên tôi.

“Hạ! Đứng lại! Hạ!”

Tôi chạy điên cuồng, nước mắt mờ nhoè hết mọi thứ. Chạy, cứ chạy.

Làm sao xoá hết nỗi đau đớn ê chề này? Làm sao cho tôi một lối thoát? Tôi muốn trốn thoát khỏi những nghiệt ngã này!

Người cha ấm áp của tôi? Hết rồi!

Người mẹ năm nào vỗ về tôi trong vòng tay? Hết rồi!

Gia đình nhỏ bé của tôi? Hết thật rồi!

Giả dối! Tất cả lừa gạt tôi! Ha ha, đều là một trò lừa lố bịch! Tôi mất tất cả rồi!

Đứng trên lề đường, nhìn dòng xe đang chạy như mắc cửi. Tôi khóc trong điên loạn. Cõi tâm hồn tôi đã chết rồi! Còn gì mà luyến tiếc! Còn gì mà hi vọng! Chấm hết!

Nhắm mắt lại và cảm nhận cơn đau xác thịt sắp ập tới. Đừng sợ! Đau một chút tôi thì mày sẽ được bình yên! Đừng sợ! Mạnh mẽ lên Hạ à!

Bước chân càn xuống lòng đường, xông ào ra giữa lộ, ánh đèn xe chói loà rọi vào mắt, tiếng kèn xe chói tai và tiếng hét thất thanh bao lấy tôi. Tim như đứng lại.

“Cẩn thận, Hạ!!!”

Trước mắt chỉ còn một nguồn sáng chói chang, tôi chẳng còn thấy được gì.

Lúc đó trong tiềm thức tôi chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: Tôi sẽ chết, đúng không?

Tôi cứ chôn chân giữa phố xá hỗn loạn đó cho đến khi âm thanh va đập chúa chát bao bọc trọn lấy màng nhĩ...

8.

Tiếng xe cấp cứu ngân dài, băng ca trượt nhanh trên nền gạch, sau đuôi là những bóng áo blouse trắng. Tôi chạy theo chiếc băng ca, luôn miệng không ngớt:

“Cha ơi, đừng làm con sợ mà! Tỉnh lại đi cha. Cha ơi! Đừng bỏ con! Cha đừng chết mà!”

Người đàn ông máu me bê bết trên người khẽ động đậy con ngươi, ông đưa tay run run giơ tay vuốt nước mắt trên mặt tôi, thều thào:

“Đừng khóc, con gái. Đừng làm sinh nhật mất vui!”

Tôi vuốt nước mắt trên mặt, gật đầu loạn lên.

“Con không khóc! Cha đừng có chuyện gì nha cha!”

Cha mím nhẹ môi, gật đầu rồi mắt nhắm nghiền lại, ngất lịm.

Tôi bị cản lại ở cửa phòng cấp cứu, chỉ biết bất lực ngồi thừ. Cô điều dưỡng nào đó dắt tôi đi làm hồ sơ. Miệng cứ máy móc nói, đầu lắc lắc hoặc gật gật. Nhưng tôi chẳng nhớ được gì cả.

Thời gian đằng đẵng trôi, ánh đèn đỏ gay gắt trước phòng cấp cứu vẫn sáng tỏ. Tôi ôm người ngồi trên băng ghế, tóc tai bù xù, tay chân bê bết máu tươi. Lúc tôi xông ra đường, cha đã đẩy tôi khỏi mũi xe tử thần, còn ông thì...

Hức, hức, nếu cha có bề gì tôi sẽ hối hận cả đời!

Cô điều dưỡng gửi lại cho tôi những tư trang của cha, một chiếc di động bể nát, một ví tiền và một phong thư, tất cả loang đầy máu. Trên phong thư, dòng chữ nắn nót ghi: "Thân gửi con gái của cha,".

Là gửi cho tôi ư? Lá thư này là gì đây? Sao cha lại viết thư cho tôi?

Bóc thư ra khỏi phong thư, trang giấy trắng xỉn màu máu đỏ đã khô cứng, màu mực đã nhoè cùng máu của cha. Tôi đọc.

"Yêu thương gửi Nhật Hạ, con yêu của cha!

Đây là sinh nhật 16 tuổi của con, một năm đầy biến cố. Cha rất buồn vì những điều này. Thành thật xin lỗi con!

Con gái cha đã lớn, đã biết hiểu chuyện rồi. Cho nên, cha nghĩ đã đến lúc con nên biết thêm nhiều chuyện. Đáng lẽ những lời này nên được nói ra từ miệng của mình, nhưng mà con gái của cha cứ hay tránh mặt cha hoài. Thôi thì cha viết ra, đọc xong rồi cha con mình xí xóa con nha!”

Tôi thở dài, tự nghĩ: Mình né tránh ông khi nào ta?

Là mỗi lần cha hỏi chuyện, tôi đã bảo mình buồn ngủ sao?

Còn gì nữa nhỉ? Sao tôi chẳng nhớ gì cả!

Bỏ qua nỗi băn khoăn trong lòng, tôi vẫn cố gắng đọc trọn lá thư.

“…

Cha thương mẹ và con rất nhiều. Thời khắc con chào đời là em bé xinh đẹp nhất của phòng sanh. Cha luôn nhớ ngày đó.

Cha đã từng lầm lỡ, cũng từng phí hoài cuộc đời của mình cho lối sống buông thả. Nhưng tới một ngày vẫn cảm thấy mình cần quay về với cuộc sống bình thường.

Kể từ khi có con, cha đã dặn mình tránh xa những điều đen tối, vì cha muốn làm tấm gương tốt cho con.

Cha biết những tai tiếng của mình con đều biết hết.

Nhưng Hạ à, có những chuyện không phải khi nào cũng chỉ có thể nhìn bề ngoài. Cha có những mối làm ăn từ thời trẻ, đều là bạn bè lâu năm.

Đúng, họ ở trong giới thứ ba, nhưng đều là những người đã nâng đỡ cho cha từ thuở hàn vi đến giờ. Người đồng tính không hề xấu, mong con đừng khinh họ. Đừng vì những điều không hay từ cha mà ghét lây cả cộng đồng.

Cha biết mẹ đã nói rất nhiều thứ không hay. Cha đã im lặng suốt một thời gian dài. Nhưng càng lúc, mọi chuyện càng đi xa đến mức không thể kiểm soát. Nếu mẹ con không ghen tuông mù quáng, cha sẽ không phải suốt ngày ở bên ngoài. Chịu đựng cũng có giới hạn của nó, đến cùng cực cha phải buông xuôi. Nhưng cha quá thương con, làm sao cha nỡ xa con, vì vậy cha quyết định mang theo con.

Thời gian qua để con gái của cha chịu khổ, lòng cha xót lắm chứ!”

Đọc tới đây, nỗi tủi nhục suốt một thời gian qua như một chiếc đê vỡ, tôi cứ khóc giàn giụa. Để khi nước mắt làm đau rát cả mu bàn tay đầy vết xước thì tôi mới chợt tỉnh. Trong thư vẫn còn rất dài, tôi mệt lịm.

Ngả người trên băng ghế dài, tôi vừa đọc vừa khóc.

“Xuân là đứa con chào đời ngoài ý muốn, cha không ghét bỏ nó, chỉ thương nó không bằng con. Xuân nó sớm bị nhiễm những tư tưởng xấu về cha, có lẽ thế mà nó và cha không bao giờ dung hoà được. Cha để hết lại tiền bạc để mẹ nuôi Xuân. Mong con đừng để lòng. Sau khi giải quyết xong thủ tục ly hôn, phần tài sản còn lại của cha đủ để hai cha con mình sống đến khi con lớn.

Mấy hôm trước cha gặp lại một người bạn cũ, là gay, là Việt kiều định cư ở Mỹ, tên là Quân. Ông ấy về đây chơi, nghe cha kể về hoàn cảnh nên ông ấy xúc động lắm. Ông có một ngôi nhà ở quận ba, ông bảo nếu không ngại thì cha con mình hãy dọn tới đó ở, đừng ở xóm trọ phức tạp nữa. Cha tìm được chỗ làm rồi con, là một salon cũng do bạn cũ cha mở, chú đó nói rất vui nếu cha về làm cho chú.

Con đừng đi bán vé số nữa, cha lo được mà con. Tuy tất cả tiền cha đã để lại cho mẹ nuôi em nhưng bàn tay cha vẫn kiếm được tiền mà. Đừng cực khổ như vậy nữa!

Chú Quân nghe cha có đứa con ngoan hiền, lại học giỏi nên thương lắm. Ông hứa sẽ giúp đỡ con ăn học! Khi gặp con nhớ cảm ơn ông ấy nhé!

Con biết không, cha rất thương con. Dù có làm việc cực nhọc cỡ nào cha cũng quyết nuôi con thành tài. Sinh nhật năm nay không thịnh soạn bằng mọi năm, con đừng buồn nha! Cha hứa năm sau sẽ tổ chức bù. Cha có bao giờ thất hứa với con đâu?

Cuối cùng, cha chúc con thêm năm, thêm tuổi mới. Càng lớn càng xinh đẹp, học hành càng đỉnh cao! Vỗ tay quyết tâm với cha nào!

Yêu con nhiều.”

Tôi đơ người, không biết là bao nhiêu lâu. Đến khi phát giác, nhìn quanh, phòng cứu thương vẫn chưa có ai bước ra. Mệt nhoài, tôi lại ngắm những con chữ mềm mại.

“Vỗ tay quyết tâm với con nào!" Tôi đưa bàn tay run rẩy giữa khoảng không, trơ trọi một bàn tay nhớt nháp máu của tôi ở đó. Không có tiếng vỗ "bốp" vang lên giòn giã, không có tay cha ấm áp vỗ vào.

Thuở nhỏ, mỗi lần cha và tôi quyết tâm điều gì cũng hào hứng vỗ tay với cha. Bây giờ, ở nơi lạnh lẽo này, tôi chỉ có thể thầm nguyện cầu cho cha được bình an.

Nước mắt từ đâu ướt đẫm lá thư, hoà cùng máu thành mảng loang lổ.

Cha ơi! Cha sẽ không sao mà? Đúng không?

9.

Chăm chú theo dõi biểu hiện trên gương mặt của người đối diện, từ trắng bệch rồi dần dần nhăn nhó. Tôi sốt ruột hỏi dồn:

“Như thế nào? Lạt quá hả cha?” Rồi thở dài. “Ráng nhịn đi cha, bác sĩ chỉ cho ăn vậy thôi. Uống nước yến đỡ nha!”

Cha nằm trên giường bệnh cùng cái tay bị bó bột, cười vui vẻ:

“Ha ha, không sao, đủt tiếp đi. Sớm biết bị tai nạn mà được con gái chăm như ông hoàng kiểu này thì cũng nên bị lâu rồi!”

Tôi bí xị mặt, lèm bèm dỗi khe khẽ rồi tiếp tục đút cháo cho cha. Sọ não của ông bị nứt, đã lấy được máu tụ và cần phải theo dõi thêm. Trên người ông còn gãy vài đoạn xương nữa. Qua một tuần chăm sóc thì cha đã có thể ngồi dậy bình thường.

Đôi lúc có bạn của ông ghé thăm, tôi nhận ra là người trong thư cha đã kể. Người đó đã trả hết viện phí, còn dặn tôi đừng nghĩ nhiều. Từng lời nhiệt thành, ánh mắt thân quen đó làm tôi cảm thấy xấu hổ mỗi khi nghĩ về những điều không hay mình đã nói về ông ta.

Sau cùng, họ vẫn ở đây, giúp đỡ cho cha trong lúc không may này. Tôi không nghĩ nhiều nữa, chỉ như một đứa bé lễ phép, vâng vâng rồi dạ dạ.

Ngày hôm nay trời quang đãng, những cây xanh mơn mởn bên ngoài cửa sổ rung lao xao trong gió. Cha ăn xong, tôi đưa khăn lau miệng cho ông, cất tiếng ngập ngừng:

“Con đọc lá thư đó rồi.”

“Ừ.” Cha đáp. “Có lẽ con đã hiểu lầm gì đó. Cha muốn giải thích với con, cơ mà con bé ngốc này dại dột quá!”

“Hổng có, con chỉ chạy thôi, không có tự tử nha!”

“Ờ, đã dặn bao nhiêu lần ra đường thì mở to mắt ra nhìn mà có nhớ đâu!”

Tôi cười sượng sùng, bàn tay đảo chiếc muỗng trong vô thức. Sau đó bối rối cúi gằm mặt, lí nhí:

“Con xin lỗi. Con đã hiểu lầm cha!”

Trên cơ mặt của cha giãn ra những đường nét hiền hoà, ông ôm tôi áp vào lòng, dỗ dành:

“Đừng khóc mà con gái! Qua rồi! Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! Cha cũng xin lỗi vì đã lỡ đánh con! Nào, bỏ qua tất cả nhé, bắt đầu từ hôm nay không ai nhắc tới chuyện cũ nữa!”

Tôi rúc trong ngực cha, gật gật đầu, rồi lại ngẩng lên, nũng nịu:

“Còn một điều cha chưa làm cho con.”

“Hả?”

Tôi phì cười, giơ bàn tay lên cao:

“Vỗ tay quyết tâm với con nào!”

Cha cũng bật cười, đưa tay phải lên đập. Bàn tay bị vướng lại trong lớp thạch cao y tế, ông đổi qua cái tay lành lặn còn lại.

Một tiếng vang an lành vang lên. Cả hai cười khúc khích.

Cha kéo đầu tôi xuống, thơm lên trán.

Tôi chôn đầu vào ngực ông, thỏ thẻ:

“Cha, con thương cha nhiều lắm!”

“Cha cũng vậy! Thương Hạ nhất đời!”

Khoảnh khắc này tôi không cần biết gì cả. Mặc kệ cha là ai, cha có quá khứ thế nào, tôi chỉ biết rằng ông là người cha tốt nhất thế giới.

-Hết-

Bình luận (14)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

14 Bình luận

Đây là một số nhân xét của tui sau khi đọc. Truyện được viết theo dạng khá là giống nhật ký. Nhưng mà, đó là giống thôi. Chứ đây nếu xếp loại đúng nhất thì sẽ là truyện ngắn.

Câu chuyện được chia thành 10 phần. Mỗi một phần đều có vai trò khác nhau, nội dung khác nhau giúp độc giả có thể đi sâu vào thế giới "Cha điếm". Dù thật sự thì câu chuyện được kể bằng ngôi 1, nhân vật chính là Hạ, song mỗi phần thì ta đều có thể nhân vật chủ đạo đều sẽ có phần khác. Giống ở phần 1 (Quá khứ), nhân vật chủ đạo trong câu chuyện là người cha và người mẹ. Hay ở phần 8 (Hạ màn của cao trào), nhân vật chủ đạo là lời thú thật của người cha với Hạ. Nhìn qua thì tui có thể thấy rõ sự đầu tư không hề nhỏ của tác giả.

Nếu ai đọc để ý kĩ thì truyện khá là thuần tell. Ye... Nếu các đầu truyện Hako đều có xu hướng hướng đến lối viết Show don't tell, lấy việc tả bối cảnh, hành động và lời nói để tinh tế nói lên ẩn ý của câu chuyện thì "Cha điếm" lại làm ngược lại với phong cách thuần tell (có thể nói là Tell don't show, nhưng cũng không hẳn, ý là truyện ít show thôi). Song, cũng đừng tưởng thế mà "Cha điếm" không hay. Nhờ tell cực nhiều mà ta có thể hiểu rõ về tâm lý nhân vật Hạ cũng như các suy nghĩ của cô về tất cả những người quanh mình. Qua đấy, tui mới thấy là Hạ đổi suy nghĩ và tâm lý nhiều khiếp. Cứ qua 1 phần là suy nghĩ của nhỏ về cha mình lại khác, 10 phần là 10 lần twist. Và điều làm những cú twist này tăng thêm ấn tượng là cái diễn biến nhanh hơn cả chó rượt này. Truyện đi từ cái thời quá khứ trước khi Hạ ra đời đến lúc câu chuyện bắt đầu, rồi kết thúc (nhìn sơ cũng 20 năm). Truyện được kể cực nhanh, ấy thế lại không hề thiếu gì cả vì dung lượng truyện gần vạn từ lận (từng này chắc cũng tính là truyện ngắn nhỉ). Nhiêu đây là đủ để độc giả như tui thấm và đồng cảm với Hạ cùng gia đình mình rồi. Nhân tiện, về mấy cú twist đảo qua đảo lại, "Cha điếm" làm tui nhớ tới Lão Hạc.

Về nhân vật, truyện chỉ có lác đác 4 nhân vật chính và chục nhân vật phụ. Tất nhiên, Hạ là nhân vật ấn tượng nhất truyện rồi vì Hạ vừa là người kể chuyện, vừa là nhân vật trong truyện. Nhưng nếu hỏi ai là nhân vật gửi gắm thông điệp cho truyện thì đó chính là nhân vật người cha, một người thuộc thế giới thứ ba. Còn Xuân và người mẹ, cùng các nhân vật phụ chính là những người viết nên các biến cố và khiến câu chuyện trở nên thực hơn.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Ỏ cảm ơn Bican nhiều, đúng là giữ lời hứa ghê luôn, nói đọc là đọc hết luôn nè.
Chị vô cùng trân trọng bình luận này, cũng đúc kết được nhiều thứ từ cảm nhận của độc giả để hoàn thiện hơn nữa.
Thật ra, đối với truyện ngắn, việc chắt lọc mọi thứ để gói trong dung lượng ít ỏi buộc mình phải tell nhiều hơn show - tựa như các truyện cổ tích phần lớn cũng là tell để tóm gọn các sự kiện. Quan trọng là khi triển khai, kĩ thuật này dung hoà được và biến nó thành một lợi thế. Ở đây càng về sau nhân vật sẽ hành động và cử xử nhiều hơn. Mà đúng như em nói, cái chị đang chú tâm là phát triển tâm lý nhân vật, cái này đúng là quằn nhất vì lúc viết chị cũng khá khổ sở vì phải mô phỏng tính cách một "trái bom nổ chậm" như Hạ. Tuy nhiên lúc chị viết cũng trạc tuổi nhân vật, nên giữ được cái chất ngông, hỗn mà chị nghĩ nếu là bây giờ sẽ không lặp lại được.
Một lần nữa cảm ơn Bican đã dành thời gian ghé qua và cho bình phẩm về truyện. Quý em!
Xem thêm
@o0Grey0o: :v Nói đúng là em chưa có nhận xét hết. Nhưng do bị còng đầu đi học nên... viết tới đó thôi. Mà chị vui là được rồi.

Nhân tiện, truyện hay thì em đọc lẹ à, với tình tiết truyện lẹ, dễ vào đầu nên đọc chưa tới 25p là xong rồi. Còn 30p tiếp theo là nghĩ xem viết comment cái gì thôi...
Xem thêm
Xem thêm 5 trả lời
Nh...nhân văn quá không quen 😭
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
😂 đại đại đi mà
Xem thêm
AUTHOR
🐔 nhân văn nhưng không kém phần cảm xúc tui cảm giác phần pacing có hơi nhanh nhưng khúc cao trào bác vẫn đẩy cảm xúc lên được đỉnh vãi đạn. Mà kết cũng đẹp nữa, càng giúp người đọc có thêm cái nhìn hay hơn về những gì xung quanh.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Cảm ơn bạn nhiều, hồi xưa mình được cấp vốn 10.000 từ nên viết hơi rượt chó tí. Cũng là một lần mình viết nộp bản thảo xuất bản thôi. Kĩ thuật viết lúc đó đúng là còn non nớt thật. Mà thôi, vết tích thời gian, mình nghĩ cứ giữ nguyên như cũ, vì đó là mình của tuổi mười sáu, mười bảy. Giờ thề không viết lại được đâu, hẹ hẹ
Xem thêm
AUTHOR
@o0Grey0o: 🐔 công nhận bác ni character develop đỉnh chóp vãi đạn đợt đấy đã viết ổn nên đọc không bị khựng luôn oách xà lách thêm cái 10000 từ nhưng đủ truyền đạt ý nghĩa rồi hehe
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời