Truyện sáng tác
Lần cuối
Số từ
9.387
Đánh giá
0 / 0
Lượt xem
1.569
Tóm tắt
Mẹ tôi rất hận những người đồng tính, vì họ đã hại bà mất đi một đứa con.
Và... cha tôi... đã từng là một người đồng tính!
Xem thêm
20 Bình luận
Câu chuyện được chia thành 10 phần. Mỗi một phần đều có vai trò khác nhau, nội dung khác nhau giúp độc giả có thể đi sâu vào thế giới "Cha điếm". Dù thật sự thì câu chuyện được kể bằng ngôi 1, nhân vật chính là Hạ, song mỗi phần thì ta đều có thể nhân vật chủ đạo đều sẽ có phần khác. Giống ở phần 1 (Quá khứ), nhân vật chủ đạo trong câu chuyện là người cha và người mẹ. Hay ở phần 8 (Hạ màn của cao trào), nhân vật chủ đạo là lời thú thật của người cha với Hạ. Nhìn qua thì tui có thể thấy rõ sự đầu tư không hề nhỏ của tác giả.
Nếu ai đọc để ý kĩ thì truyện khá là thuần tell. Ye... Nếu các đầu truyện Hako đều có xu hướng hướng đến lối viết Show don't tell, lấy việc tả bối cảnh, hành động và lời nói để tinh tế nói lên ẩn ý của câu chuyện thì "Cha điếm" lại làm ngược lại với phong cách thuần tell (có thể nói là Tell don't show, nhưng cũng không hẳn, ý là truyện ít show thôi). Song, cũng đừng tưởng thế mà "Cha điếm" không hay. Nhờ tell cực nhiều mà ta có thể hiểu rõ về tâm lý nhân vật Hạ cũng như các suy nghĩ của cô về tất cả những người quanh mình. Qua đấy, tui mới thấy là Hạ đổi suy nghĩ và tâm lý nhiều khiếp. Cứ qua 1 phần là suy nghĩ của nhỏ về cha mình lại khác, 10 phần là 10 lần twist. Và điều làm những cú twist này tăng thêm ấn tượng là cái diễn biến nhanh hơn cả chó rượt này. Truyện đi từ cái thời quá khứ trước khi Hạ ra đời đến lúc câu chuyện bắt đầu, rồi kết thúc (nhìn sơ cũng 20 năm). Truyện được kể cực nhanh, ấy thế lại không hề thiếu gì cả vì dung lượng truyện gần vạn từ lận (từng này chắc cũng tính là truyện ngắn nhỉ). Nhiêu đây là đủ để độc giả như tui thấm và đồng cảm với Hạ cùng gia đình mình rồi. Nhân tiện, về mấy cú twist đảo qua đảo lại, "Cha điếm" làm tui nhớ tới Lão Hạc.
Về nhân vật, truyện chỉ có lác đác 4 nhân vật chính và chục nhân vật phụ. Tất nhiên, Hạ là nhân vật ấn tượng nhất truyện rồi vì Hạ vừa là người kể chuyện, vừa là nhân vật trong truyện. Nhưng nếu hỏi ai là nhân vật gửi gắm thông điệp cho truyện thì đó chính là nhân vật người cha, một người thuộc thế giới thứ ba. Còn Xuân và người mẹ, cùng các nhân vật phụ chính là những người viết nên các biến cố và khiến câu chuyện trở nên thực hơn.
Chị vô cùng trân trọng bình luận này, cũng đúc kết được nhiều thứ từ cảm nhận của độc giả để hoàn thiện hơn nữa.
Thật ra, đối với truyện ngắn, việc chắt lọc mọi thứ để gói trong dung lượng ít ỏi buộc mình phải tell nhiều hơn show - tựa như các truyện cổ tích phần lớn cũng là tell để tóm gọn các sự kiện. Quan trọng là khi triển khai, kĩ thuật này dung hoà được và biến nó thành một lợi thế. Ở đây càng về sau nhân vật sẽ hành động và cử xử nhiều hơn. Mà đúng như em nói, cái chị đang chú tâm là phát triển tâm lý nhân vật, cái này đúng là quằn nhất vì lúc viết chị cũng khá khổ sở vì phải mô phỏng tính cách một "trái bom nổ chậm" như Hạ. Tuy nhiên lúc chị viết cũng trạc tuổi nhân vật, nên giữ được cái chất ngông, hỗn mà chị nghĩ nếu là bây giờ sẽ không lặp lại được.
Một lần nữa cảm ơn Bican đã dành thời gian ghé qua và cho bình phẩm về truyện. Quý em!
Nhân tiện, truyện hay thì em đọc lẹ à, với tình tiết truyện lẹ, dễ vào đầu nên đọc chưa tới 25p là xong rồi. Còn 30p tiếp theo là nghĩ xem viết comment cái gì thôi...
Truyện thể hiện đầy đủ một hành trình. Từ sự tôn trọng và yêu thương tự nhiên của một đứa con, qua những giai đoạn nghi ngờ, phẫn uất, đến sự thấu hiểu và gắn kết sâu đậm. Cá nhân mình đọc là có thể cảm nhận được cảm xúc của nhân vật rất rõ nhưng độc giả trẻ giờ đọc cái này chắc hơi khó để có thể biết cái định kiến xã hội là bê đê hồi xưa nó lớn đến mức nào. Chỉ nhìn Bê đê không thôi cũng đã thấy tởm là mức nào :v
Đoạn cuối hơi lẹ, chắc sắp chữ hết nên Hạ chạy ra đường nhanh quá. Xong ông Cha cũng chu đáo có ngay lá thư giải thích cặn kẽ trước lúc lao ra. Đọc thư phát là Hạ gần như ngay lập tức chấp nhận và tha thứ cho cha. Sự chuyển đổi này dù hợp lý về mặt cảm xúc (do lá thư, hành động hy sinh của cha với nữ9 còn trẻ con) nhưng diễn ra quá nhanh chóng, mình đọc chưa đủ thời gian để "thấm" sự thay đổi trong tâm lý của nhân vật này.
Dẫu sao Happy end là thứ tuyệt vời! Không có gì tốt hơn đó là một HE bình thường, không cần phải cố bi kịch hóa làm gì cả...Tuyệt đối tuyệt vời ! 😍
À quên, hỏi nhỏ tác tí : Thời đó viết xong bộ này có bác nào "hỏi thăm" không? Vì cái bê đê ở trong truyện hơi khoa trương phim ảnh hóa tí, chứ bê đê thực tế thời đó mình thấy cũng oke lắm ^^