Mọi chuyện bắt đầu từ một tai nạn tai hại, bố chúng tôi có một thói quen khó bỏ là ném đồ không cần thiết ra khỏi cửa sổ, kiểu như lon nước đang uống dở trên tay hay thuốc lá, vỏ chuối, rác thải đồ. Đặc biệt là thuốc lá. Sau một lần ném điếu thuốc ra khỏi cửa sổ, căn nhà chúng tôi bốc cháy, khói lấp đầy cả một vùng trời. Còn nhớ, khi đó mẹ đang trở cả hai anh em từ trường về, nhìn đằng xa xa là một đám khói đen trào lên, lúc đó Yuki còn cười bảo tôi rằng nhìn chúng như kẹo bông ung thư vậy.
Lúc chiếc xe chạy xuống dưới đường, mẹ tôi im hẳn, cả Yuki cũng chẳng nói gì. Từ xa xa, trên dưới cảnh cả trăm người đang đứng xung quanh, lấp sau những ngôi nhà và cảnh xá thân quen, đoạn đường sắt phía trước nhà tôi, và căn nhà đang bốc cháy của chúng tôi.
Bố tôi chết trong đêm đó. Thế là sau vụ đó, mẹ rao bán nhà và dọn đi, cả hai anh em chúng tôi được lên thành phố ở, lúc đó tôi mới lên mười, còn anh hai đã lớp bảy.
Sau khi dọn vào nhà mới không lâu, cuối cùng mẹ cũng gọi chúng tôi lại để nói về việc này, dẫu chúng tôi đã làm đám tang cho ông ấy cùng nhau.
“Từ nay các con sẽ sống với mẹ.” Mẹ tôi nói, làm như hai người ly dị chẳng bằng.
“Vậy từ giờ con là bố của nó phải không?” Trước khi tôi kịp nói gì, Yuki giơ tay lên hỏi.
“Khoan là sao?” Mẹ tôi hỏi lại.
“Thì ý là bố… chết rồi, nên con giờ là bố nó phải không? Ở trường thầy cô luôn dạy là trẻ con cần cả bố lẫn mẹ để lớn lên mà!”
Cái kiểu gương mẫu gì đây?
“Minato Yuki…” Mẹ tôi cạn lời. “Em con lên mười rồi đó!”
“Thì sao? Con lên cấp hai rồi!”
“Tính ra anh chỉ hơn em có hai tuổi thôi đó?” Tôi chen vào.
“Im đi Homura, người lớn đang nói chuyện!” Anh ta lấy tay bấu chặt vào môi tôi, làm nó đỏ toét lên. “Vậy giờ?” Anh ta quay sang, giương đôi mày về phía mẹ.
“Được rồi!” Bà thở dài. “Giờ con là bố của Homura!”
“Nghe thấy gì chưa? Giờ khôn hồn thì gọi anh mày là ‘bố’ đi nhé!” Anh ta cười sằng sặc, nhìn tôi như chuyện này chẳng có ý nghĩa gì ngoài một chuyện đùa thường nhật.
Minato Yuki lúc nào cũng là người như thế, cái kiểu người ranh mãnh, nhưng lại gương mẫu, làm gì cũng thành công hơn tôi tới mười phần. Tôi đã ước gì khoảng cách giữa chúng tôi chỉ là mười phần.
Sáu năm sau, vào một ngày trời đông chẳng có gì đặc biệt, tôi lúc đó vừa lên cấp ba. Đang tận hưởng cốc chocolate nóng hổi trên tay, nhìn những bông tuyết ì ạch lấp đầy những thảm tuyết dưới đất, đúng lúc đó tôi để ý thấy hai cái bóng ở phía xa đang từ từ trườn vào. Đó là Yuki đang gặp vấn đề với đôi ủng của mình và một cô gái mà tôi chưa từng thấy lần nào, bận áo khoác của anh ấy và đứng ngay bên cạnh.
“Chuyện gì vậy anh hai?” Tôi mở banh cửa ra.
“Ủng của anh cứ trượt khỏi chân, chắc dính tuyết rồi!”
“Thì cởi nó ra đi!”
“Điên à? Để chân đóng băng hay gì!”
Rốt cuộc tôi lại phải chạy ra sau nhà để lấy xẻng xúc tuyết dọn đường cho anh ta.
“Ai vậy?”
Sau khi nói câu đó, tôi không dám hó hé thêm tiếng nào nữa, đằng sau tấm áo khoác của anh tôi là cơ thể của một người phụ nữ mảnh mai gắn đầy bởi sẹo hệt như hình xăm đen bấu khắp cơ thể, kể cả phần tệ nhất để có vết thuốc lá cũng đầy bởi sẹo đen, da bong tróc ra như đầu đạn bị bắn dưới nước.
Một cô gái với mái tóc dài tuyệt đẹp như thế này…
Sau đó là quãng thời gian khó khăn, chúng tôi làm đủ mọi cách để làm ấm cô ấy, nhưng đều thất bại. Từ bận đồ cho cô ấy, đắp chăn, dùng khăn ấm, lăn trứng gà hấp nhưng càng ngày da dẻ của cô ta càng xám hơn, làm tôi sợ són hết da gà. Theo lời anh tôi thì có vẻ như cô ta đã cố che giấu tình trạng bị lạnh của bản thân, nên giờ chuyện mới tới nước này.
“Cậu có sao không?” Tôi nói trong khi xoa người cho cậu ta, lâu lâu lại chà sát hai lòng bàn tay mình, theo hướng dẫn nói rằng đặc biệt không được làm nóng tay và chân ngay lập tức nên tôi buộc phải sờ vào những chỗ khác.
“Không sao.”
“Còn nói chuyện được như thế này chắc cũng ổn rồi nhỉ?” Cũng may sau đó cô ấy cũng ấm lại, trông không có vẻ gì là nghiêm trọng.
Cô ta nhìn qua một bên, tóc tai bù xù ấy thế lại tách lớp chuyển động thành từng mảng như vải cắt thành lớp tôi từng thấy trên tivi. Bên mắt cô, sau lớp cửa sổ đó là một biển tuyết ngợp trời.
“Tớ quên rồi.”
“Hử?”
“Ý tớ là… tớ quen rồi.”
Rồi trong lúc đó, tôi nhìn lại người của cô ấy, đằng sau tay áo là những vết sẹo rõ hình, minh chứng khó có thể bỏ được. Chuyện gì đã xảy ra với cô?
“Tớ quen rồi… ư?”
“Sao vậy Minato?”
“Cậu tên gì vậy?”
Chà, tôi cũng không biết tại sao mình lại hỏi vậy nữa.
Sáng hôm đó, Naoko tỉnh dậy và vô thức đi ra khỏi giường mà không cần ai trong chúng tôi giúp đỡ. Mẹ đã làm sẵn súp và thức ăn cho buổi sáng. Mùi thơm của Miso bốc lên, thơm ngát, trong một sáng lạnh lẽo như thế này, tất nhiên sẽ làm ta có chút cảm động, và rồi Naoko bật khóc. Cô khóc như thể chưa từng được khóc, và bên kia cửa sổ, những bông tuyết đang lặng lẽ rơi trong mắt tôi chưa từng rực rỡ như thế cho đến hôm nay.
“Naoko!”
Trước khi mọi người kịp hiểu tình hình, Yuki lao ngay vào cô, và hỏi bằng giọng lo lắng rằng cô có sao không, hứng nước mắt đang tuôn trào của cô trong lòng mình, nhẹ nhàng nói rằng sẽ không sao đâu.
“Bằng cách nào đó mọi chuyện sẽ ổn thôi. Anh tin là vậy đấy.”
Minato Yuki lúc nào cũng là người như thế đấy; cái loại hành động bất cẩn khiến ta tin rằng anh thật vô trách nhiệm, cho đến khi anh tỏ ra thật ân cần, như đã lo hết mọi thứ.
Một người hoàn hảo như vậy… đã bị tôi giết chết bằng chính đôi tay này.
***
Minato Yuki đã luôn là một người anh trai tuyệt vời, anh ta mua cho tôi mọi đôi giày mà tôi muốn, giả vờ chơi Trumpet lỗi khi mẹ kiểm tra để tôi không cảm thấy quá tệ hại, giúp tôi làm hết bài tập hè hoặc cùng ôn thi với tôi khi tôi phải vào kỳ chuyển cấp, nhưng trên hết anh ta là một thiên tài ranh mãnh - loại người mà bạn chắc chắn đã gặp một lần trong đời và tự nhủ “tốt cho hắn” - nhưng thử tưởng tượng một người như thế lại trở thành anh trai của tôi xem?
Anh ta lúc nào cũng đạt điểm cao trên lớp dù chẳng bao giờ học hành gì, có một nhóm bạn toàn trai xinh gái đẹp với anh ta là trung tâm của cuộc nói chuyện, hơn hết anh còn có một cô bạn gái phụ thuộc hoàn toàn vào anh ta, rõ sẽ nói “vâng dạ” với mọi lời mà anh ta nói.
Nhưng điều vẫn khiến tôi chạnh lòng nhất chính là vai trò solo của anh trong dàn nhạc.
Đó là một ban kèn đồng do mẹ tôi lập nên, cũng chính bà là người đảm nhiệm trọng trách nhạc trưởng trong ban. Cũng vì là con của người ấy nên cả hai chúng tôi đều phải trải qua quãng thời gian luyện tập cực khổ, mặc dù theo thời gian tôi biết rõ hơn ai hết người mà bà thực sự coi là con trai chỉ có Yuki.
Còn tôi thì bà coi là gì á? Tôi cũng chẳng biết nữa? Con gái chăng?
“Này Homura!” Mẹ tôi kêu lên.
Hôm đó chúng tôi đang ngồi đợi ở phòng chờ của nhà hát, căn phòng thì rộng rãi, nhưng lấp đầy bởi người. Mỗi người lại đang bận bịu trong việc điều chỉnh dây hoặc tập luyện phần của mình, tôi chơi piano nên không thể cầm theo nhạc cụ, chỉ có thể tập đi tập lại phổ nhạc trong đầu, tuy rằng tôi không hề chơi bản nào.
Kỳ năm nay không hề có piano, cả bài chủ đề Overture FIVE RINGS lẫn bài tự chọn Paganini – Lost in Wind, mẹ tôi đều cố gắng bỏ qua những bản chuyển soạn có piano sang một bên, những bản giao hưởng mọi năm chúng tôi đều chơi năm nay lại không chơi nữa.
Thiết nghĩ cũng đúng thôi, chúng tôi là ban kèn đồng mà…
***
Lần đó mẹ tôi đang cố gán ghép tôi với Shirosawa Kyoko ở trường nữ Mihato công lập, vốn luôn là trường có ban nhạc được đánh giá cao nhất toàn quốc. Cô gái đó là người chơi Saxophone Alto chính cho cả ban, nói đúng hơn là một ngôi sao sáng giá, giống như anh trai tôi vậy. Vô tình sao cô lại là con của một người bạn mẹ tôi, nên vì thế chúng tôi hay có những lần đi chơi gia đình với nhau, ý định ban đầu là kết đôi Shirosawa với anh trai tôi nhưng bất lực tòng tâm (Hơn nữa, lúc đó anh trai tôi đang qua lại với người vợ tương lai tên Naoko của anh ấy), thành ra lần đó mẹ đã phải nhờ tôi tới khuyên bảo Kyoko ương bướng đang nhốt mình trong phòng, cũng từ lúc đó mà kế hoạch đổi thành tôi với Kyoko.
Tôi nhớ ấn tượng đầu tiên của tôi về Kyoko là một con bé đúng chuẩn tiểu thư đài cát, nhưng mà bị khùng, nghĩa là giống anh trai tôi.
Con bé ấy có một căn phòng rộng, với giường chiếu hệt như giường công chúa, bao quanh là đồ chơi thú bông với đủ mọi kích thước mà tôi có thể liệt kê ra, thậm chí kế giường còn có một nhân vật hoạt hình làm bằng bông to tận bốn mét, còn để diễn tả cái phòng này lớn lao như nào thì tôi cũng thừa nhận vốn từ vựng nghèo nàn của mình đã cạn kiệt ở đây.
Kyoko là kiểu giống anh tôi, tức là cái gì cũng biết chơi, lúc tôi đứng ở ngoài cửa đã nghe thấy tiếng Viola cao trót vót mà con nhỏ đang say sưa kéo qua kéo lại, là một bản điệu Waltz mà tôi không rõ.
“Cậu làm gì ở đây?” Sau một hồi kết thúc màn độc tấu của mình, Shirosawa liền hỏi; ở nơi cậu ấy đang đứng, vứt lông lốc ở hai bên là kèn Saxophone Alto mà cậu vẫn thường chơi với một cây Bass đặt cạnh giường.
“Hãy làm lành với cô Shirosawa đi, cô ấy đã rất buồn vì mấy ngày nay cậu…”
Shirosawa dứt khoát ném cây Viola xuống giường, như thể với cô nó chẳng đáng bao nhiêu, rồi lặng lẽ tiến gần tới chỗ tôi đứng, cô nắm lấy tay tôi rồi nhẹ nhàng đưa đôi mắt sắc sảo của mình qua làn tóc mái dài sườn sượt. Cô chăm chú nhìn tôi như động vật ăn thịt đang ngắm nhìn con mồi của mình.
“Được đó. Tôi thích cậu!”
“Vậy nghĩa là sao?” Tôi hỏi.
“Cậu biết chơi piano phải không?”
“Theo phép lịch sự thì cậu phải trả lời tôi trước chứ?”
“Vậy à?” Shirosawa đưa tay lên má mình rồi làm dáng như thể đang suy nghĩ rất nhiều. “Cậu nhìn trông rất hay!”
“Thế thì có khác gì Minato Yuki chứ?” Về cơ bản thì chúng tôi trông cũng chẳng khác nhau là mấy.
“Cậu gọi anh trai mình bằng tên hả?”
“Chỉ khi ở với người khác thôi.”
“Nói chung thì cậu cứ lên piano trước đi đã.” Chưa gì con bé ấy đã khoác cây Saxophone Alto đang nằm dưới đất lên vai, thành ra cũng làm tôi lúng túng theo. “Rồi chúng ta sẽ biết hai người khác nhau ở chỗ nào!” Shirosawa nói.
Tôi đành phải ngồi lên cây Upright Piano dựng cạnh cửa sổ, do không biết phải chơi bài gì, hơn hết là vì Kyoko cứ mãi nhìn tôi rồi lau phần ống ngậm như đang đợi tôi chơi gì đó. Thành ra trong lúc bối rối, tôi đã đặt tay lên bàn phím và chơi phần intro của bài hát Cô gái phép thuật Yotsuba.
Tôi đã luôn phải lén coi bộ đó vì sợ anh trai phát hiện ra, vậy mà tôi lại tiết lộ bí mật đen tối này với con bé hư hỏng như Shirosawa Kyoko, coi như cuộc đời tôi đến đây là hết. Mặt đỏ, trán ướt mồ hôi, nhưng tay tôi vẫn đánh, rốt cuộc tôi đánh như thể đây là lần cuối tôi được chơi piano, lần cuối tôi được sống.
Thế nhưng khi đến verse đầu tiên, Kyoko chen mất phần giai điệu chính của tôi và thể hiện hết lời bài hát chỉ bằng Saxophone, làm tôi ngừng tay lại trong chốc lát. Kyoko nắm chặt thân kèn, khiến nó hát lên những âm thanh trầm bổng mà lại thánh thót như chính giọng của nữ ca sĩ đó, chiếc kèn đanh lên, cô chơi vừa kỹ thuật lại vừa tự nhiên, tiết tấu nhanh, nhẹ nhàng, âm thanh rõ mồn một. Rồi khi đến gần đoạn điệp khúc, Shirosawa đột nhiên đạp vào chân tôi.
“Ái!” Tôi ôm chặt chân mình. “Cậu làm gì vậy?”
Nhưng Kyoko không dừng lại, cô chỉ đưa mắt nhìn tôi như cách mà mẹ tôi chỉ đạo thường ngày.
Tôi đặt tay lại vào piano, không thể phá hỏng màn trình diễn xuất sắc của cô ấy được. Nghĩ vậy, từng bàn tay tôi lướt trên piano, nắn nót từng nốt một như thể tập viết chữ. Giai điệu màu nhiệm từ kèn phát ra từ màn đêm của cô ấy thổi trực tiếp vào gáy tôi. Tôi lại càng ngẫu hứng đánh bung thêm, khiến màn trình diễn như trở thành nhạc Jazz. Bao bọc lấy chiếc kèn của Shirosawa, đây chính là ảo mộng của riêng tôi.
Và khi kết thúc, chúng tôi đã ngẫu hứng kéo bài hát lên thêm sáu phút. Kyoko thay đổi tiết tấu lẫn tông bài liên tục mà không hề báo trước, nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn hỗ trợ cô ấy rất tốt.
“Hay lắm!” Kyoko nói, cả hai chúng tôi đều thở dốc, giọng cô đã lạc đi một chút vì liên tục chơi những nốt cao. “Cậu chẳng giống ông anh trai chán ngắt của cậu tí nào!”
“Yuki ư? Tôi nghĩ rằng cậu chơi chung với anh ấy sẽ tốt hơn chứ?”
“Hắn cứ liên tục chen vào khi tôi đang chơi.” Shirosawa bỏ Saxophone sang một bên rồi nằm xuống giường. “Nhưng cậu biết điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu và Yuki là gì không?”
“Là gì?”
“Cậu không hứng thú với tôi.”
“Tôi nghĩ có một chút đấy.”
“Vậy cậu cũng là loại biến thoái mạt rệp đáng chết?” Kyoko tủm tỉm nhìn tôi, rồi che ngực mình lại.
“Anh tôi trong mắt cậu tệ vậy sao?”
“Có lẽ.”
Cậu ấy ngồi dậy rồi đi sang chỗ tôi, Kyoko cúi xuống để mắt chạm mắt với tôi, rồi cậu ấy nói một câu mà tôi sẽ không tài nào quên nổi, dù có cố đến mấy đi nữa.
“Anh ta chẳng thực sự thích thứ gì cả.”
“Ý cậu là sao?”
“Yuki ấy. Anh ta chẳng thích thứ gì cả. Trumpet? Âm nhạc? Tôi? Hay cơ thể này!” Kyoko nắm lấy ngực mình rồi dùng tay mơn trớn. “Chẳng thứ gì trong đó cả, đều như chuyện giải trí thường ngày như bật tivi lên rồi ăn khoai tây chiên ấy; anh ta không thể hiện ra, nhưng tôi có thể cảm thấy rõ điều đó qua ánh mắt, hay cách anh ta chơi Trumpet. Nhân tiện, cậu có muốn chạm thứ vào chúng không? Ơ này, Homura! Hello?”


0 Bình luận