7 giờ sáng, ngày tháng không cố định, mùa đông trên những ngọn đồi cao.
Họ đưa tôi vào một căn phòng nhỏ trong đồn, loại phòng nhỏ tới nỗi nếu tôi giơ hai tay lên, tạo thành hình chữ T lớn thì cũng chỉ chứa đủ được đầu ngón tay bên kia, bên còn lại thì phải gập lại.
Mùi phòng kín như sương giá xộc vào mũi tôi, bình thường còn đỡ, mùa đông trời lạnh toát làm nấm mốc trong phòng như tụ thành ổ bệnh lao. Gớm ghiếc, tôi nghĩ, tay vung vẩy tập hồ sơ trên cao, mong không khí bớt loãng hơn.
“Tệ thật. Mấy ông đồng nghiệp bụng bia của tôi lúc nào cũng bảo đã dọn sạch các phòng rồi. Nhưng phòng này chỉ có cái mùi cồn được xịt tứa lưa là ngửi ra thôi!”
Tôi cười, mong tạo chút thiện cảm với người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp trước mắt. Cô ấy có mái tóc xoăn xõa vai, nét mặt hơi tái và rõ là đã không được tắm rửa, ăn uống thoải mái gì cho hay, nhưng vẫn rất xinh đẹp. Thiết nghĩ, nếu xóa được hết những nếp nhăn đó trên mặt thì chắc hẳn một hoa hậu khác đã ra đời. Đó là một con đụt đồng tính như tôi nghĩ vậy.
“Được rồi, chị Minato Naoko.” 40 tuổi, tôi không muốn nói ra thông tin ấy vì sợ vô duyên. “Em tên là Hanaoka Yotsuba - là cỏ bốn lá trên đồi hoa đấy ạ! Hiện tại, em cần chị xác nhận qua một số thông tin…”
“Vâng.”
Phản ứng của chị ấy có phần kỳ quặc.
“Nhân tiện thì chúng ta có thể xưng chị em được không ạ?”
“Được.”
Kỳ quặc của tôi ở đây ý là… chị ấy nói mà không để lọt tí cảm xúc nào cả! Hoàn toàn vô cảm! Rõ là kiểu người sắt đá lạnh lùng khó gần, vậy mà trong hồ sơ lại ghi là tích cực thân thiện. Thường trong tình huống này người liên tục hỏi là chị ấy mới đúng, còn tôi mới là người trấn an cảm xúc chực vỡ òa của chị.
Hoặc có lẽ tôi chỉ muốn gần gũi với người mẹ đơn thân xinh đẹp này.
“Được rồi.” Tôi thở dài, từ nãy giờ cô ấy chỉ nói đúng vài từ, hồ sơ thì do tôi soạn nên chắc chắn không sai được. Tôi biết mình không chơi trò Cảnh Sát Tốt với chị ấy được, tôi không có kinh nghiệm nhưng đành phải nói vài lời khó nghe thôi.
“Bây giờ em sẽ tiến hành tra khảo. Chị có thề sẽ nói sự thật, toàn bộ sự thật và không nói dối không?”
Tính ra mấy người đó chỉ đưa cô ấy cho tôi vì nghĩ phụ nữ sẽ hiểu nhau, chắc chắn là kì thị giới tính vì đến giờ tôi có biết được gì đâu?
“Chị thề…” Cô ấy đang nói bỗng sững người, môi bặm lại như đang nghẹn. Trước khi tôi nghĩ cô ấy nghẹn thật thì Naoko bỗng nói một lèo. “Ủa, trong luật đâu có cái này?”
“Em biết, nhưng mà chị cứ thề đi, lời thề của riêng chúng ta ấy!” Và là nguyên tắc nhỏ của tôi. “Hay là chị đang nói dối?”
“Được rồi được rồi. Chị thề!”
“Vậy chúng ta bắt đầu.” Tôi giật ra một tờ giấy từ cái kẹp của tôi, giấy trắng thôi nhưng mà cần làm vậy để tạo không khí tự nhiên. “Tại sao chị lại bắt cóc Rika?”
“Rika?”
“Minato Rika.”
“Tại sao tôi lại bắt cóc con trai của mình chứ?”
Có vẻ kế Cảnh Sát Xấu thành công mỹ mãn, không rõ có thể khai thác lời khai nghiêm túc từ chị ấy không, dù sao công việc của tôi chỉ là xác nhận lại. Nhìn qua nét mặt và giọng điệu cáu bẳn ấy, vẻ như con mồi đang tức giận và bối rối vì tôi chọc trúng điểm yếu.
Nhưng cái tôi cần làm là chọc thủng điểm yếu của nó cơ.
Tôi luồn tay qua bàn và nắm chặt tay chị ấy. Naoko bỡ ngỡ nhìn tôi, đã lớn thế này rồi mà cô vẫn có ánh mắt ngượng ngùng của một thiếu nữ mười bảy đôi mươi. Tôi cúi đầu xuống, làm vẻ nghiêm nghị.
“Chị Naoko, trẻ em cần có mẹ.”
“Sao? Từ những người đã vứt bỏ nó ư?”
“Vậy tại sao lúc đó chị không báo cho cảnh sát? Chị không nghĩ người mẹ vẫn đang tìm kiếm con mình ở ngoài kia sao?”
Bóc! Tiếng của một cái gì đó bị đâm thủng. Còn tôi thì trúng phóc. Rõ là Naoko chưa từng có ý nghĩ này.
“Tôi...” Naoko bất giác hất tay tôi ra. “Đó là điều những bà mẹ nghĩ thôi. Sinh ai đó ra đâu có biến cô thành mẹ!”
“Chị Naoko, chị không thể làm mẹ khi không sinh con.” Để mặc cảm xúc của người trước mặt, tôi lấy hai tay bấu chặt vào bàn tay mỏng manh nhỏ bé của chị ấy. “Em biết không sinh con được là một nỗi đau của chị. Chị đã ghen tị à? Thế nên chị mới bắt cóc Rika?”
“Có lẽ…” Naoko lấp lửng. “Có lẽ tôi ghét mẹ mình.”
Sự thật là gì nhỉ? Tôi tự hỏi. Chị Naoko ghét mẹ mình, hay Rika ghét chị ấy?
“Rika… Cậu bé gọi chị là gì?”
“Không.”
“Mẹ? Mẹ yêu? Mama? Con chào mẹ, con mới về!” Tôi mỉm cười. “Em tự hỏi đấy?”
Ngồi trên ghế, một tay vẫn để trên bàn, Naoko bắt đầu khóc, và tôi thả tay ra để chị ấy làm vậy. Đáng thương thật. Phụ nữ thì thường mau nước mắt. Chị ấy khóc và lấy tay lau mắt mình, lần này thì hệt như một đứa bé vậy.
“Chị biết em đứng về phía chị và Rika mà nhỉ? Em cần chị thật lòng khai báo những gì đã xảy ra, chính xác đúng từ lúc chị đứng ở ban công ngắm đám cháy của ngôi trường mùa hè hôm ấy cho đến hôm xảy ra vụ án.”
Tôi lấy ra bản lời khai, đưa cho chị ấy và chỉ đúng vào đoạn bắt đầu.
Chị ấy, Minato Naoko, là một góa phụ đã mất chồng.
***
“Dì Naoko!”
Tiếng gọi phát ra sau cánh cửa. Tôi chưa kịp mở ra thì Rika đã xông vào. Nó ôm chầm lấy tôi, vừa khóc vừa mếu máo bảo rằng đã tỏ tình với Yasuko.
“Yasuko? Nishimoto Yasuko?”
“Vâng ạ.”
“Chúa ơi! Con gái của ông Nishimoto Shinichi?”
“Vâng ạ!”
Tôi càng hỏi thì Rika lại càng khóc lớn hơn, nước mắt nó đổ ướt áo tôi. Và để dễ hình dung khung cảnh hiện tại thì Minato Rika, con tôi, vừa mới lên 16 năm rồi, nên với chiều cao đó, thành ra nó đang chùi nước mắt nước mũi, lại còn gào khóc nói chuyện vào ngực tôi.
“Rồi rồi!” Tôi đẩy vai của Rika qua một bên. “Để dì lấy khăn lau cho con.”
Nó tháo giày ra, lóc cóc đi vào nhà. Còn vớ còn dép gì thì vứt để đấy cho tôi dọn. Vì đã gần đêm nên tôi tắt hết đèn trong nhà, tôi còn đang thắc mắc tại sao nay Rika lại về trễ như vậy, rốt cuộc lại là thứ chuyện này.
Tôi lấy khăn tay pha với nước ấm ở vòi, được một lúc thì nó đạt độ ấm hoàn hảo. Tôi xếp lại thẳng thón rồi lau mặt cho Rika.
“Lậu Dấy…”
“Để dì lau xong đã!”
Chuyện là con trai tôi vừa tỏ tình với chủ nhà của chúng tôi… Ý tôi là con gái của chủ nhà chúng tôi! Tôi cũng không muốn hành xử như một bà mẹ tất bật hoảng loạn mỗi khi có chuyện gì đó xảy ra với con mình đâu, nhưng mà tôi biết phản ứng thế nào trước tin này đây?
“Con tưởng cậu ấy chỉ từ chối thôi, nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
Nghe nó nói, từ lúc nào tôi đã dẫn Rika đi ra ban công.
Thực ra lý do tôi tắt hết đèn trong phòng là để ra ban công, uống chút rượu cognac, ăn một vài thanh Chocolate, kiểu vậy. Nhưng mà nhấm nháp chưa được nửa ly là nó đã về đập cửa rầm rầm rồi. Tôi cũng quên toẹt mất chuyện mình định làm, dạo này tâm trí tôi lơ mơ quá.
“Dì có nghe không vậy?”
“Dì có nghe mà!” Tôi lớn tiếng quát tháo nó, xong tôi lại lớn tiếng hơn nữa. “Khoan đã, Nishimoto làm gì cơ?”
“Cậu ấy tiến lại hôn con, xong rồi bảo ‘Vừa lòng cậu rồi chứ? Tớ không làm bạn gái cậu được đâu’, mà con nói dì rồi mà?”
“Chuyện đó để sau đi, xong rồi sao nữa?”
“Rồi cậu ấy bỏ đi.”
“Đi đâu?”
“Đi luôn. Con không biết, con không dám đi theo. Cậu ấy lấy đi nụ hôn đầu của con rồi làm trái tim con tan nát!”
“Ôi trời…”
Tôi thở dài, đổ đầy ly của mình bằng rượu nóng có vị khói, dù tôi biết rõ rượu cognac không được hun khói khi chưng cất.
Mùi gỗ sồi thơm ngọt phả vào mũi tôi, nhiều người nói nghệ thuật trong giới cồn thực chất là thứ mùi của nó chứ không phải vị. Tôi chẳng quan tâm, ngon là được.
Tôi ngồi vào cái ghế bên cạnh, kế bên cái ghế là giá treo đồ đã giặt hôm qua của Rika và tôi.
Rika đi vòng qua người tôi, nó có thân hình mảnh mai, mái tóc dài và đôi mắt đẹp rất có hồn. Chắc là giống cha mẹ nó, tôi nghĩ vậy, tuy nhiên vẻ vô hồn buồn bã thường trực trên khuôn mặt nó đã giết hết cảm xúc của đôi mắt.
Tôi thường tự hỏi có phải do tôi không đủ tốt với nó? Bố mẹ tôi chẳng phải hạng người tốt lành gì cho cam, đó là lý do tại sao tôi sợ rằng mình không đủ khả năng nuôi dạy ai. Tôi đã rất cẩn thận với nó. Có lẽ sau này Rika cũng vậy chăng? Nó chưa từng hé răng lời nào với tôi về bố mẹ nó. Thiết nghĩ, sau này nó chỉ cần cưới vợ và có con, có một gia đình bình thường là đủ với tôi rồi.
“Dì Naoko!” Rika lao tới úp mặt vào bụng tôi. Hết vùi đầu vào ngực, giờ tới rốn tôi, thằng nhóc này bị sao thế nhỉ?
Rồi nó ngẩng đầu lên, lại nhìn tôi bằng đôi mắt như bao trọn toàn bộ vũ trụ bao la của nó, lại làm nét mặt như thể đọc được hết suy nghĩ và phiền muộn của tôi.
“Thằng ngốc này.” Tôi nắm lấy đầu nó. “Chẳng phải con quá to xác cho việc này rồi hả?”
“Nhưng mà dì đâu có phiền đâu đúng không?”
“Nếu giờ dì bảo phiền thì sao?”
“Thôi mà dì Naoko!” Giống lúc nãy, thằng bé cứ vùi miệng vào bụng tôi mà mếu máo la ầm lên. “Dì Naoko xinh đẹp!”
Tôi phải đến cảm ơn nó lắm, nhưng mà nó làm vậy cứ như có thằng cha nào banh lỗ mũi tôi ra rồi thổi vào vậy. May là hôm nay không phải kỳ kinh của tôi.
“Con đúng là một thằng ngu mà.”
“Sao ạ?”
“Đáng lẽ lúc đó con phải cản Yasuko lại rồi hôn cậu ấy chứ! Thằng hèn này! Bảo sao cậu ấy bỏ đi luôn.”
“Ý dì là sao?”
“Nghe đây, Rika ngu ngốc. Con gái thích sự lãng mạn, lãng mạn kịch tính ấy! Họ muốn mọi thứ diễn ra giống như trên phim. Đáng lẽ lúc đó con phải cản cô ấy lại, không cho cô ấy đi nữa, nắm chặt lấy đôi tay rồi cướp lấy nụ hôn của cô ấy.”
“Cậu cũng từng làm vậy với dì ạ?”
“À Yukicchi…” Tự dưng nó nhắc về chồng cũ làm tôi đỏ ngượng hết mặt. “Đúng là cậu với dì hôn nhau rất nhiều, nhưng mà lần đầu của bọn ta thì khác, khác lắm.”
“Vậy thì dì đâu có tư cách trách con.”
“Chuyện của bọn ta là hơn hai mươi năm về trước rồi, dì đang nói về bọn con gái bây giờ cơ. Giờ sung sướng rồi, bọn nó kiêu kỳ lắm, không dễ tán như hồi trước đâu…”
“Không phải đâu.”
“Hả?” Tôi hỏi. “Ý con là sao?”
“À không có gì đâu.”
“Thằng nhóc này, con giấu gì dì hả?” Tôi ngồi bật dậy, nắm hai tay vào hông thằng bé.
“Dì ơi, ngực dì…”
Nói tới đó, tội nhân liền bị tử hình. Thằng bé bị tôi cù vào máu nhột, kêu lên inh ỏi, vừa cười vừa khóc, mắt lác cả lên. “A dừng lại đi mà!” Vô ích, với những ngón tay ma thuật này, tôi có mà tự chặt nó đi chứ nhất quyết không chịu dừng hành hạ tên tù nhân man rợ này.
“Chịu thua chưa?”
“Rồi ạ.”
“A!”
“Sao vậy dì?”
“Phía kia, có phải trường của con không?”
Tôi giơ ngón tay, chỉ ra một phía. Cột khói bốc lên sừng sững như một đám mây vũ tích khổng lồ, nhìn từ góc nhìn nào đó lại trông giống một cây kẹo bông, nhưng mà lại là một cây kẹo bông ung thư. Vì nó đen kịt, dày đặc, đan lớp bởi một đống hỗn hợp chết người hệt như biểu đồ khối u ngoài đời thật. Lấp sau những căn hộ trắng nhớt nhát mọc theo sườn đồi, phía dưới những tòa nhà lớn và khói đen là ngọn lửa sóng sánh chạy dọc trên mặt tường sơn vàng, tự nhiên ken đặc cả thành phố trước mắt.
“Chắc chắn là trường của con rồi.” Rika nói với giọng bình thản, ngán ngẩm, có chút tặc lưỡi. “Thế là năm sau khỏi phải đến trường đúng không dì Naoko?”
“Nghĩ sao vậy? Cùng lắm thì dì chuyển con sang trường khác thôi.”
“Dì biết gì không? Con ghét dì!”
“Chuyện đó thì ta phải chịu thôi.” Tôi dùng tay chặt vào đầu thằng bé. “Dì bắt đầu thấy đau bụng rồi đó, sao con không lấy đồ giặt ra khỏi máy đi?”
“Dì gọi cậu là Yukicchi hả?”
Tôi hạ cú tất sát, xốc thẳng vào bụng thằng bé. Coi như ăn miếng trả miếng.
“Đi lấy đồ giặt đi.” Tôi ra lệnh, đưa chiếc ly thủy tinh lên miệng, nêm nếm lưỡi mình bằng dòng rượu ngọt. Dung dịch đi vào, tan chảy khắp nơi trong miệng. Đến cuối cùng, vẫn có thứ gì đó đọng lại trong cổ họng tôi.
Tiếng động Rika cúi cúi lùi lùi nhặt nhẹm những thứ đồ ướt trong nước thơm hồi lại ở sau đầu tôi, tiếng lách cách của máy, tiếng lộp bộp của quần áo. Tiếng kêu ken két của cái kệ đựng đồ... Tôi nhớ đã bảo nó đừng kéo lê cái giỏ dưới sàn rồi mà?
“Dì đã bảo gì nhỉ?” Tôi lớn tiếng kêu.
“Vâng ạ!”
Nói đoạn, Rika liền tiếp tục công việc. Tôi có thể nghe rõ tiếng kẽo kẹt phát ra từ bước chân của thằng bé.
Đám cháy trước mặt chúng tôi càng ngày càng lớn hơn, lan sang các nhà xung quanh. Dù căn hộ của chúng tôi cũng cách xa trường được một đoạn, nhưng trong thâm tâm tôi vẫn có loại tưởng tượng là tòa nhà ấy sẽ phát nổ thành từng mảnh, và từng mảnh ấy sẽ biến tan thành những mảnh nhỏ hơn, bốc cháy rừng rực như những đám ma trơi, hung dữ lao không phanh đến đây như thiên thạch. Thậm chí không cần phải đúng nơi, chỉ cần đáp lên trần, mái hiên, hay các hộ khác cũng đủ để thiêu mọi thứ thành tro tàn cát bụi.
“Dì có muốn nói chuyện với cậu không?” Rika hỏi.
“Dì đã thắp nhang hồi chiều rồi.”
“Vậy con sẽ nói xấu dì trước cậu!”
“Cứ thử đi đồ chuột nhắt!” Tôi lớn tiếng đầy tự tin, có lẽ tôi đã xỉn lắm rồi. “Kiểu gì anh Yuki chẳng bảo vệ dì? Tốt nhất con nên hỏi cậu về chuyện tình cảm với cô bé Nishimoto dễ thương ấy, cậu Yuki lúc trẻ là một tay chơi thứ thiệt đó!”
“Phải rồi, phải rồi!” Rika đáp lại tôi với cái giọng mỉa mai của nó. Thì sao? Tôi yêu chồng mình mà.
Tôi lảm nhảm được thêm một lúc thì không thấy nó phản hồi lại, chắc nó đang nói chuyện với cậu nó, đôi lúc bồi thêm mấy câu đâm chọt tôi.
Thằng ngố này.
Tôi thở dài, nằm trườn trên ghế. Cô Hanaoka có biết cái cảm giác khi mà, ở ngoài ban công một mình, chẳng có một ai để nói chuyện. Cô bỗng cảm thấy cảm động. Như thể cảm xúc mà mình đè nén bấy lâu, chẳng hiểu sao lại đang vỡ òa. Tất nhiên là có phần hơi kỳ quái với đám cháy lớn này.
Tôi nhớ lại chồng mình. Tại sao tôi lại yêu chồng mình? Đáng ghét thật, tôi từng sợ rằng khi chúng tôi già đi cùng nhau, anh ấy sẽ không gọi tôi là vợ nữa mà sẽ thay bằng “mẹ nó à” hay tệ hơn là “bà nó à”, tôi cũng sợ rằng tình yêu của anh ấy với tôi sẽ phai đi. Rồi anh ấy sẽ bỏ đi theo người khác.
Nực cười thật, trong khi tôi thì cứ thương nhớ mãi một người đã khuất.
Tôi dần chìm vào trong những ký ức của mình. Trận hỏa hoạn này làm tôi nhớ tới ngày hôm đó, cái đêm mà chúng tôi gặp nhau. Khoảnh khắc anh ấy giải cứu tôi từ cái nơi vô vọng ấy.
“Naoko, hãy trả thù cho anh.”
***
Mùa đông, cái năm lạnh giá nhất từng có trong lịch sử quốc gia. Nhưng đối với tôi của khi ấy thì ngày nào cũng là mùa đông, lạnh giá, khô khốc như chẳng hề biết đến sự tồn tại của ấm cúng.
Một con bé ngu xuẩn mười hai tuổi lang thang về nhà trong một đêm đầy tuyết, trời xuống tận dưới núi, -5 độ rồi, thì nó mới đặt chân ra khỏi ga tàu. Đó là tôi, ai nhìn cũng có thể thấy rõ hai từ “ngu ngốc” được dằn tay viết thật to trên mặt nó, khuôn mặt đã từng tưởng mình là một đứa bé xinh xắn hạnh phúc.
Sự thật là đứa bé ấy đang cố nấn ná ở sân ga càng lâu càng tốt, ném tuyết với mấy đứa nhỏ sáng nào cũng tốc váy tôi, làm vài con người tuyết từ nhỏ nhất đến to nhất tôi có thể với bọn chúng, cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn trước bất kỳ người lớn nào đến bắt chuyện với mình. Ít ra thì họ còn khen tôi, tôi dễ thương mà. Chỉ là chẳng biết còn bao lâu nữa. Bao lâu nữa cho đến khi có một ông chú bận vest bất kỳ nào đó đề nghị tôi đi theo ông ta, nếu thật sự có người làm vậy thì chắc chắn tôi sẽ đi theo, tôi thậm chí sẽ chẳng nghĩ họ biến thái hay kinh tởm. Tôi sẽ hạnh phúc ở yên bên người đàn ông ấy.
Nhưng chẳng có ai làm vậy cả.
Mọi người quá tốt. Ai ai cũng đều là người tốt cả. Có ý nghĩa gì cơ chứ? Tôi nhớ mình đã cắn môi khi nghĩ về điều đó. Nếu chẳng ai cứu tôi thì làm người tốt có ý nghĩa gì với các người chứ?
Tôi đá bay đầu con người tuyết mình vừa làm, dọa cho bọn trẻ con sợ chết khiếp, bù lu bù loa về kể với mẹ.
Vô dụng, đáng ghét. Tôi nghĩ. Nhiều lúc tôi chỉ muốn vặn đầu một đứa cho nó im lặng thôi.
Giờ thì ai cũng có thể thấy hai chữ “bẩn thỉu” được viết trên mặt tôi.
Cuối cùng tôi lại lê bước về nhà, trên con đường trắng xóa như bông rộng thênh thang, những căn nhà của hàng xóm biến mất dưới lớp thảm tuyết dày đặc. Cảm giác như trong thế giới này giờ chỉ còn lại mình tôi. Mặt tôi ửng hồng, đỏ chót vì lạnh toát, tấm áo khoác này chẳng đủ làm ấm tôi. Chẳng có gì làm vừa lòng được tôi nữa, tôi là một đứa ích kỷ, tôi ước gì cả thế giới này cứ chết hết đi cũng được.
Tôi nhớ mình đã từng nghĩ bản thân biết thế nào là cô đơn, ngay từ khi lên bốn.
Sớm tôi đã biết ý nghĩ đó là sai lầm.
Cha tôi là một người đàn ông thành đạt giàu có, mẹ tôi là một người phụ nữ phúc hậu, tôi là một đứa trẻ may mắn sinh ra trong vòng tay yêu thương của cả hai.
Tôi chẳng nhớ rõ những chuyện lúc đó nữa, cô Hanaoka chắc sẽ hiểu, tôi đã bốn mươi rồi, không còn giữ mãi ký ức về những năm đầu đời được nữa. Chỉ biết rằng cha tôi đã ngoại tình, mẹ tôi phát giác nhưng không làm lớn chuyện, cuối cùng thì từ ngày đó trở đi lúc nào cha cũng ở nhà, không còn đi làm nữa.
Ông cáu bẳn gần như mỗi ngày, uống bia gần như mỗi ngày, lúc nào cũng bảo tôi đến chỉ để cốc vào đầu rồi chửi rủa tôi.
“Thật là một sai lầm.” Cha tôi thường hay nói vậy khi nhìn tôi với ánh mắt dè bỉu, loại ánh mắt như thể sẽ lấy dao chặt phăng đầu tôi ngay nếu ông muốn. Ông không phải kiểu sẽ lớn tiếng, nhưng Đức Phật biết, lời ông nói độc ác hơn thế nhiều.
Như bao con người ngoài kia, cha tôi khi có cồn vào sẽ biến thành một người hoàn toàn khác.
Tôi yêu con người đó.
Người đó thường ôm tôi vào lòng, ông có mùi say xỉn rất kinh khủng nhưng tôi không quan tâm, chuyện đó vốn chẳng đáng để quan tâm. Ông thường khóc, xin lỗi vì những lần đã trách móc tôi vô lý và nói rằng ông yêu tôi đến nhường nào. Còn khen tôi xinh đẹp giống mẹ, lớn lên sẽ trở thành một quý cô đáng yêu.
Nhưng lời nói cũng chỉ là thứ có thể nghe bằng tai, mà như chồng tôi thường nói, “cuộc sống nhẹ tựa lông hồng thôi”.
“Đừng đuổi con mà.” Tôi khóc lóc. “Ba ơi!”
Vào một đêm nọ, cha bỗng kêu tôi dậy rồi đưa tôi đi dạo phố. Ông không xỉn, nhưng đêm đó lại rất dịu dàng, ông mua bất cứ thứ gì tôi đòi, còn thúc giục tôi dẫu ban đầu tôi e ngại không dám nói.
“Naoko sau này không có ba phải tự biết lo cho bản thân nhé?” Ông nói lúc đưa tôi về nhà, bàn tay ông nắm lấy đôi tay bé nhỏ của tôi như đang siết chặt không muốn buông, dù sự thật là nó trơn tuột và mỏng manh như tuyết trắng vậy. “Mà con dễ thương như thế này thì chắc không sao đâu.”
Không phải đâu ba ơi.
“Giờ con vô nhà ngủ với mẹ đi nhé, ba đi bộ tí rồi sẽ về!” Vừa nói, ông vừa xoa đầu tôi. Lúc đó tôi mới lên tám, nhưng tôi biết rõ đó là một lời nói dối trắng trợn, rằng có một nỗi sợ trong tôi thủ thỉ rằng ba sẽ không trở về.
“Ba ơi!” Tôi khó khăn chạy tới, ôm lấy chân ông. “Đừng đuổi con đi mà!”
Tôi đã khóc. Con nít thường hay mau nước mắt mà.
“Ba có đi luôn đâu?” Ông cười hiền hậu, nhưng được một lúc, tôi thấy ông bắt đầu khóc. Ông lấy tay áo che đi mặt mình, nhưng vô dụng, chẳng có gì trôi đi cả. Ký ức của tôi cũng vậy.
“Con… sẽ làm mẹ tỉnh giấc mất!” Cha lúng túng gỡ từng ngón tay của tôi ra, rồi xoa đầu tôi lần cuối. “Ba sẽ trở về được chứ?”
“Ba hứa?”
“Ba thề! Ba sẽ trở về trước khi con biết cô đơn là gì!”
Rồi tôi bỏ tay ra, để ông đi. Tôi vẫn đứng đó nhìn khi ông đi, đi được nửa đường ông còn quay lại vẩy tay với tôi, cho đến khi thân xác của ông hòa như tan như biến thành một với gió và đêm đen vô tận trước mắt thì tôi mới trở lại vào nhà. Từ đó, tôi cũng chẳng bao giờ được gặp lại ông nữa.
Còn ở hiện tại, bảy giờ tối, tôi trở về nhà đúng vào lúc cơn điên tiết của mẹ đang trên đà nổ tung, bà vừa tìm thấy mấy cuốn tập bị bọn cùng lớp viết bậy của tôi.
Trên đó có đủ loại mỹ từ bạn có thể tìm thấy trong một cuốn sách dạy bùa ngải: “Đồ gớm ghiếc”, “Con điên”, “Con điếm” tô đậm bằng bút đỏ, xanh và vàng, vân vân và mây mây. Tôi đã cố để giấu nhẹm đi, nhưng chắc là việc đó giờ vô nghĩa.
Chưa kịp nói lấy một lời, mẹ lảo đảo tiến tới, chẳng phải để phủi tuyết đậu trên tóc tôi. Bà nắm chặt tay vào cổ tôi, xé nát toét bộ sơ mi tôi đang mặc, làm lộ hết đồ lót bên trong, móng tay bà cấu vào da, làm da tôi toát thành một đường đỏ hoét đậm ngắt xấu xí.
Tôi thét lên. Nhưng bà tát vào mặt tôi, làm tôi té đùng xuống sàn. Chưa kịp làm gì đã phải chịu đòn của mẹ, tôi không dám xin xỏ mà chỉ biết nằm bất động, trong khi mẹ đạp vào bụng và đá vào mặt tôi.
Bà mở banh tủ đông. Nắm tóc tôi, vừa chửi mắng, thất vọng về tôi đủ kiểu, vừa đập khí thế đầu tôi vào chậu rửa. Bà đổ đá đầy bồn rồi nhấn tôi vào đấy.
“Mẹ ơi! Con xin lỗi!” Được một lúc thì tôi sặc sụa không chịu được nữa, tôi quỳ xuống xin lỗi mẹ, lạnh cóng, run rẩy, và thảm hại.
Bà bắt tôi cởi đồ lót, không cho tôi mặc gì, rồi đổ ào cả xô đá vào đầu tôi.
Tối đó, tôi ngủ ngoài nhà kho, nằm trên tuyết trắng lạnh như dao mổ vào người. Trần truồng, đầy những vết sẹo và vết thuốc lá. Vết thương mới lấp những vết thương cũ, như hình xăm in trên da thịt tôi. Mà hình xăm có nghĩa là mãi mãi không thể mất đi.
Cơn đau buốt đầy đọa tâm trí tôi như thể tôi sắp lìa đời, quằn quại đau đớn làm tôi như muốn chết. Cô có biết cái cảm giác khi mà não bộ tự đóng băng cảm xúc của chính mình để phòng vệ trước những tổn thương, khiến cho nó nghĩ rằng nó đã an toàn, rồi cô lại nghĩ về điều đó, và bằng cách nào đó nó vẫn tìm được cách để tan vỡ. Tôi không thực sự hiểu những khi trần truồng nằm trong nhà kho đấy mình đã nghĩ gì, nhưng tôi chắc chắn một điều, mình đang chết ngạt.
Nhưng cô biết đấy.
Tôi không đánh mất hy vọng của mình.
Tôi vẫn đang đợi ông ấy trở về, cha tôi, từ cái hố mà tôi đang cư ngụ, tôi sẽ đợi ông ấy trở về. Và vào cái khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ mình chắc chắn sẽ giết tên khốn dối trá đó.
***
“Sau đó, tôi tỉnh dậy. Có phần hơi bối rối, nhưng nhìn xung quanh; vẫn đêm đó, vẫn cái ban công quen thuộc, nhưng đám cháy lớn thì đã chẳng còn đâu, bên ngoài trời đã mưa từ lúc nào chẳng hay…”
“Khoan đã.” Tôi nói, sắp xếp lại giấy tờ của mình. “Em có chút việc cần hoàn thành…” Mới nói tới đó, mưa đã ào vào bên chiếc bàn gỗ.
Tôi gấp rút để hết giấy tờ xuống góc phòng, nơi xa cửa sổ nhất. Nhanh chóng tiến lại nơi cảnh quan mưa bão, sập chiếc màn che, mọi thứ bỗng biến mất như thể nó chưa từng tồn tại.
Đã là đầu xuân, kết lại mùa đông, ấy vậy thời tiết lại chào ta với một loạt cơn bão ùa về từ phía nam.
“Thêm cà phê chứ?” Tôi thở không ra hơi, nhưng vẫn mỉm cười hỏi chị.
“Tôi nghĩ một ít trà là được rồi.”
Mái tóc Naoko xõa dài, nâu tuyền, xây dựng trên những đường xoắn liên tục như những hình xoắn ốc hoàn hảo. Chị lại còn thơm nữa chứ, mùi chị như gỗ sồi cũ, đúng hơn là tràm hương, vô cùng dễ chịu. Tuy biết là xài chung dầu gội với tôi, nhưng sao cùng một thứ mà mỗi người mỗi khác vậy?
Hít thật sâu vẻ đẹp của thế giới thực vào cơ thể, tôi thả trọn bịch trà vào chiếc cốc. Lâu lâu tôi lại trộm nhìn Naoko, cốc nước nóng hổi, chị ấy còn nóng hơn. Naoko đeo một chiếc kẹp hình bông tuyết trên mái tóc mình. Áo chị có một chiếc nơ đỏ; chiếc áo khỉ bó sát ở ngoài sậm một màu vàng, sần sùi, mềm mại, làm hoàn toàn bằng bông. Đôi khi, liếc nhìn dưới bàn, còn trông thấy chiếc váy xám accordion xếp lớp dài tới chân. Tổng thể trông chị ấy như một quý cô kiêu kỳ vậy.
Tôi không biết đây có phải ý của Naoko không, nhưng đồ chị đang mặc là đồ do đứa đồng nghiệp mọt sách đụt cận của tôi mua cho, hoặc có thể toàn bộ là chủ đích của nó, dù gì cũng phải có điểm chung để tôi và thằng ấy làm bạn với nhau chứ?
“Được rồi, chị kể tiếp đi ạ!” Tôi nâng tay đưa cốc trà cho chị.
“Tôi kể tới đâu rồi nhỉ?”
“Từ đoạn chị bảo muốn giết cha mình ấy.”
Naoko nhíu mày như thể muốn nhắc khéo tôi rằng đó là quá khứ của chị, chứ không phải hiện tại. Tôi cũng nhíu lại để trả lời, nhưng do không biết cách nhíu một bên mày giống chị nên thành ra trông tôi như đang nhắm mắt thì đúng hơn.
“Sau đó…” Naoko nhấp lấy một ngụm trà. “Tôi tỉnh dậy, trên chiếc ghế cạnh ban công của mình, một tay vẫn đang giữ ly rượu đang uống dở. Bên cạnh tôi là Rika, nó ngồi trên một chiếc ghế khác, chăm chăm nhìn tôi.”
Đến đoạn, tôi đang so sánh các mẫu hồ sơ với lời khai của chị thì đành phải chen ngang.
“Khoan đã, em phiền chút, em cần làm rõ vài thông tin.”
“Sao vậy Hanaoka?”
“Em tưởng chúng ta đang nói về quá khứ của chị chứ? Sao giờ lại quay về lúc ở ban công?”
“Em bảo tôi phải khai hết những gì đã xảy ra mà?”
“Đúng nhưng mà em đang bối rối đoạn này.” Tôi cho chị xem lại chút về bản lời khai.
Có vẻ khó chịu vì đã phải cung cấp lời khai suốt hai tháng liền mà giờ mới phát hiện ra tôi không hiểu chi tiết ấy, Naoko đáp lại có phần bực dọc. “Nói tóm lại, vào đúng đêm đó, tôi chìm vào giấc ngủ, rồi mơ thấy thời trẻ của mình. Bây giờ thì tôi tỉnh lại nên mới gặp Rika, vậy đấy!”
“Chị dễ thương quá.”
“Hả?”
“Không có gì, em hiểu rồi, chị kể tiếp đi!”
***
Rika đang ngồi trên một chiếc ghế, hai tay nó chống cằm, chân nó run run, có lẽ nó đang cố ngồi xổm trên ghế nhưng bất lực tòng tâm. Thế là hai chân của nó cứ treo lủng lẳng ở đó trông rất nực cười.
Tôi nhận ra bản phản chiếu của mình qua đôi mắt long lanh của nó, như thể tôi là một nhân vật chính trong một thước phim tuyệt đẹp, hoặc có lẽ chỉ là do tôi đẹp… Tôi không nghĩ mình còn đủ tư cách để nói hay thậm chí nghĩ những thứ như vậy nữa, Hanaoka ạ. Nếp nhăn đang bắt đầu xâm chiếm khuôn mặt tôi, và ai cũng biết là thân thể tôi từ lâu đã chẳng còn đẹp nữa.
Tôi nhớ mình đang lờ mờ tỉnh dậy, có gì đó huyền ảo vẫn đang xâm chiếm tầm nhìn của tôi. Mắt tôi mở nhưng vẫn hé như thể khung hình trong phim điện ảnh, trời không chói, đang tối và không gian thậm chí còn rất dễ chịu, nhưng được rượu phó thác, tôi khó mà tỉnh dậy ngay được.
Mưa đổ trắng toát cả cảnh đẹp, nước đổ thành hàng ở một bên, như phả vào không khí một mùi hương trong lành, mát lạnh. Nhất là vào một ngày hè nóng nực như thế này. Tiếng lóc cóc của mưa đổ vào ngói nhà, lăn long lóc xuống máng xối như tiếng đá rơi rơi, thậm chí có thể là tiếng nước đá lăn long lóc. Trong ly nước, hoặc trong cái bồn rửa mẹ tôi đổ đá vào mỗi khi bà tức giận.
Tôi sờ vào môi mình, tôi khát nước quá.
“Nước đây dì!” Rika đưa cho tôi một chai trà nhạt để lạnh.
“Cảm ơn nhé, quý ông tâm lý à.” Tôi đón lấy rồi lập tức dốc cạn cả chai.
“Dì có ổn không?”
“Không sao, dì không sao.” Có lẽ vậy. Tôi ưỡn ngực, thở những hơi đều đặn. “Cứu hỏa đã ăn đứt ngôi trường rồi à?”
“Không, mưa to quá nên nó tự tắt, cái xe đỏ tới là đúng lúc nó tắt hoàn toàn.”
“Không biết có ai chết không nhỉ?”
“Dì thích ông thầy nào hả?”
“Tất nhiên là không rồi, thằng ngốc này!”
“Vậy còn cô giáo?”
Tôi đổ thêm rượu vào ly rồi nhấm nháp một tí. Từng phím piano vang lên, kéo hết cả thang âm, vô cùng màu nhiệm và dũng mãnh.
Đặt trong góc của ban công là bộ cung tên của Rika. Năm vừa rồi nó đang là ngôi sao trong chính câu lạc bộ của nó.
“Còn thầy Homura thì sao? Ông thầy yêu thích của con có thể chết đấy.” Tôi cười mỉa mai.
“Ra là dì thích thầy Homura.”
“Dì chưa gặp thầy ấy bao giờ nhé.”
“Biết đâu do con tả về thầy nghe cuốn hút quá nên dì mê rồi?”
“Đừng có mơ!”
Tôi giả vờ hờn dỗi, trong khi thằng bé Rika cười lớn. Được tí thì tôi lại hớn hở bắt lấy rồi ghì đấm vào đầu nó.
“A… này là Liszt hả?”
“Bản Un Sospiro yêu thích của dì đó.”
“Con cũng rành quá nhỉ?”
Trong tiếng mưa phảng phất của mùa hè tháng bảy, âm thanh tuyệt diệu được phả vào không gian ban công vô cùng tuyệt đẹp, như thể trong khắc tôi bỗng nghĩ mọi người đều chìm vào trong những giấc mộng khác nhau vậy.
“Là Enma hàng xóm nhỉ?” Tôi hí hửng hỏi Rika. Nó đang học cùng lớp với cả Yasuko và Enma, đều là hai cô bé xinh đẹp. Ngoài ra, chẳng phải tự dưng mà tôi nhắc nó như vậy, chuyện là dạo đây, Rika hay về chung với con bé ấy, lúc Rika nhắc về chuyện tỏ tình, tôi còn tưởng bở là nó đã tỏ tình với Enma.
“Còn ai khác chơi piano ở đây nữa hả mẹ?”
Mẹ?
Tôi ngưng bặt. Hanaoka, có lẽ thằng bé đã từng gọi tôi là “mẹ” được một lần rồi đấy.
“Dì quên đi!”
“Con vừa gọi dì là gì nhỉ?”
Rika bù lu bù loa hết lên, vừa che tai vừa la hét, trong khi tôi thì nở cái nụ cười ngu ngốc rộng đến mang tai. Tiếng nhạc vẫn vang lên, lần này là bản cover bài Let Down của Radiohead, có lẽ đã được tăng hai tông.
Trong lúc bất cẩn, tôi thấy Rika đỏ mặt chạy ù ù vào phòng.
“Được rồi. Chắc tới lúc mình đi ngủ thôi.”
Tôi đóng nắp chai cognac, cất lên tủ rồi mới sực nhớ tới ly rượu để ở ngoài.
Tôi chạy ào ra. Vừa cầm được cái ly lên, thì âm nhạc vang lên thật mạnh mẽ, như đang đánh cái Piano hơn là chơi nó. Bản nhạc lao đi, vang bên tai tôi như lột trần hết cảm xúc tôi chôn giấu theo mình bấy lâu. Tôi đưa rượu lên, và nốc một hơi mạnh. Vừa hay khi tôi xử lý hết những giọt rượu mạnh ấy cũng là lúc những nốt cuối của bản nhạc dừng lại trên chiếc Piano.
“Chơi hay lắm!” Tôi réo lên cho bên kia nghe thấy.
“Cảm ơn...” Giọng nói lí nhí đáp, có phần lạnh lùng, nhưng không hiểu sao tôi nghe được.
“Cảm ơn vì đã làm bạn với Rika nhé! Nếu được con hãy giúp dì lo cho thằng bé, thế giới này tàn độc lắm, mà nó thì lại quá trẻ con, con giúp dì nhé?”
Tôi bị sao thế này, chưa chi đã cúi đầu xin xỏ, dẫu chắc bên ấy chẳng thể thấy gì. Đỏ xụ cả mặt, tôi hành xử như thể mình thật sự là mẹ của Rika vậy.
Bên đó chẳng có lấy một câu trả lời, chỉ có âm nhạc là phát ra, bản Reverie của Debussy. Tôi nhìn vào ly thủy tinh trống rỗng trên tay, trong ký ức thoang thoảng như khói như lửa bốc lên từ tàn của điếu thuốc, tôi nhớ tới hai vị đấng sinh thành của mình.
“Khi xỉn sẽ biến thành một con người khác sao?”
Piano chảy như dung dịch trong cốc, tôi quyết uống thêm hai ly rồi vào phòng Rika nằm ôm thằng bé ngủ.
“Dì làm gì vậy hả?” Rika kêu lên.
“Kệ con, giờ Rika ngu ngốc là đồ chơi của dì!” Tôi hí hửng. “Con gọi lại đi!”
“Gọi gì?”
“Mẹ ấy.”
“Dì cứ mơ tiếp đi…”
Đêm đó kết thúc êm đẹp như vậy đấy.
***
Bông tuyết trôi nổi trên bầu trời, như thể loài sứa phát sáng bơi trong đại dương, bầu trời xanh bao trùm lấy nó, khiến tôi nhớ tới mặt biển xanh ngát của Okinawa, nơi tôi chưa từng có cơ hội được thấy.
Lần đó mẹ bảo rằng muốn ngủ với bạn trai, nên nhất quyết không cho tôi vào nhà. Nói là vậy chứ cũng như mọi lần, sau khi nổi giận bà sẽ xấu hổ nên không muốn thấy tôi.
Phía xa, bông tuyết bay đi, vội vã trên ngọn gió, hơi lạnh ngày một dữ dội hơn, nhưng thân thể tôi đã cóng sẵn rồi nên tôi không lạnh.
Nó bay được một lúc thì tiến về chỗ tôi, nó rơi, và như tôi có thể thấy, rơi rơi, bằng đôi mắt mờ đẫm của mình, nó vỡ tan ngay lập tức. Những mảnh nhỏ bắn xung quanh, như thể lớp bột thủy tinh văng ra từ chai rượu đập vào đầu tôi khi chiều.
Đúng rồi, chai rượu, tôi nghĩ. Cổ họng tôi đau rát, như bị nghẹn, tôi đói quá, môi tôi cũng khô, toàn thân tôi mỏi nhừ. Tôi lấy tay sờ lên trán mình.
“Máu… ngừng chảy rồi.”
Đột nhiên có một cái bóng từ trên cao, nhảy xuống. Nó đáp đất thành công, tuyết văng ra một bên trắng xóa như làm đổ bột mì. Nó đứng cạnh tôi, ngay cửa nhà kho, một cậu trai.
Cậu ta mặc đồ học sinh, sơ mi, áo khoác và lót thêm một tấm áo mưa ở ngoài. Tóc cậu ta dài, giống Rika vậy. Tôi không nhớ rõ nét mặt khi ấy lắm, chỉ nhớ một lúc thật lâu trôi qua rồi mà cả hai chúng tôi vẫn nhìn nhau.
“Ai đã cưỡng bức cô à?” Cuối cùng cậu ta hỏi.
Để lý giải câu này, thì lúc đó tôi đã mười sáu rồi, tôi nghĩ vậy, dù gì cũng chỉ là giấc mơ. Tuy nhiên trong giấc mơ đó, tôi vẫn đang bận trên mình bộ váy của trường, với chiếc nơ hồng nhạt nhẽo đeo trên cổ, nhìn kiểu gì cũng giống như vừa mới bị “cưỡng bức” như lời anh ta nói.
Vào năm đó, chuyện cũng có chút đỉnh thay đổi, mẹ tôi bắt đầu uống rượu giống cha tôi; và mang đàn ông về nhà, cái đó thì không giống cha tôi. Bà không nói về chuyện điểm số và tương lai của tôi nữa, cũng không bắt tôi phải kết thân với mấy đứa cùng lớp.
Sau chuyện đó, cái thích thú nhất với tôi là mỗi khi say, bà liền biến thành một người khác, nói chuyện với bà vui hơn hẳn. Dù tôi có nói gì, bà cũng chỉ vẩy tay rồi cười, hẳn nhiên với những người đàn ông khác cũng vậy. Họ thường sờ soạng tôi, tới khi tôi bắt đầu bật khóc vì sợ hãi mới thôi. Trong suốt những lần đó, mẹ tôi đều nhìn nhưng chẳng nói gì, đôi lúc còn hùa theo. Ấy vậy, khi bà tỉnh rượu, bà tức giận rồi lôi tôi ra đánh. Tuy nhiên, không phải người đàn ông nào mẹ mang về cũng làm vậy, chỉ một số thôi.
Tôi nhìn vào đôi tay đỏ trót của mình.
Nhỏ quá.
Lần này thì coi như tôi xui.
“Cưỡng bức? Anh là… ông già hay… con nít mới mọc răng vậy?”
“Là một quý ông, và tôi biết con nít chưa mọc răng còn nói chuyện rõ ràng hơn cô.”
Nói đoạn, cậu ta cúi xuống và cẩn thận nắm hai tay vào vai tôi. Tôi tính cười đoạn “một quý ông” của cậu ta, nhưng tôi yếu quá. Tôi xua theo sức của cậu ấy mà lảo đảo đứng dậy, suýt té.
Được một lúc thì tôi mới nhận ra tình trạng của mình, và tế nhị đóng các cúc áo lại.
Đó là lần đầu tôi gặp chồng tôi.
“Anh là Minato Yuki năm ba hả?”
Không trả lời câu hỏi, Yuki cúi xuống và lụm những đồ vật rải rác khắp nơi trong nhà kho từ túi của tôi.
“Anh làm gì trong nhà em vậy?”
“Ăn trộm.” Nói xong, Yuki móc từ trong chiếc ví nhỏ của tôi ra một xấp tiền mệnh giá lớn, đầy tay, lấy luôn cả những xu lẻ. “Em biết đấy, sở thích thôi.”
“Yuki nổi tiếng nhất trường lại là một tên trộm.” Tôi mỉm cười. “Chắc anh bất ngờ lắm?”
“Đúng vậy, nhà chẳng có cái gì cả. Em trả học phí kiểu gì vậy?”
“Chuyện đó sẽ dài đấy.”
Chà, sau đó chuyện đã thế nào nhỉ?
Anh ấy dẫn tôi đi trên cánh đồng tuyết, nơi cảnh vật mãi chẳng thay đổi. Tuyết dày lên, đặc phủ, lấp trên mái những ngôi nhà, khiến tôi có cảm giác mình là người duy nhất tồn tại trong thế giới bao la này. Giờ thì khác, tôi đã có anh ấy.
Trong một thoáng, Yuki vội nói:
“Đưa tay em đây.”
Tôi làm đúng theo lời anh, và tôi đưa những ngón tay bé nhỏ của mình lên. Anh nắm lấy nó và cất vào lòng bàn tay mình như đưa tôi vào túi, rồi chúng tôi tiếp tục đi. Trong một hành trình thật dài.
Cùng tháng đó, anh đốt nhà tôi.
Vừa đi học về tôi đã thấy cảnh đó, thảm tuyết vẫn còn nên hơi nước bốc lên như một trận trào núi lửa, như thể… một cây kẹo bông ung thư…
Hàng xóm xung quanh sợ lửa sẽ lan sang nhà họ nên ai nấy đều tiện tay bốc tuyết dưới đất ném vào, hòng dập ngọn lửa lớn, nhưng rõ vô dụng.
Lúc tôi quay sang, đã thấy Yuki nhìn tôi. Anh ôm lấy tôi, vô cùng dịu dàng, như đang thủ thỉ “anh bắt được em rồi”.
Đến đoạn, anh bỏ tôi ra và đưa đôi tay mình, nói:
“Đưa tay em đây.”
Trước ngôi nhà đang rực cháy, và cái xác cháy đen của mẹ tôi trong lòng những người đàn ông. Yukicchi của tôi và tôi chạy đi dưới làn tuyết, tưởng tượng về một hạnh phúc không xa đang chờ đợi chúng tôi.
“Chẳng đúng gì cả!” Tôi hét lên.
“Em nói gì cơ?”
“Em yêu anh!”
Tôi bật cười, vì biết rằng sự không hoàn hảo ấy đã khắc trên tay tôi, cũng như trong trái tim này, từ một con bé ngu ngốc, trở thành vợ anh.
Nhiều năm sau đó, cũng đôi tay ấy, đưa lên ngón áp út của tôi một chiếc nhẫn. Nó là nhẫn bạc vì chúng tôi không có nhiều tiền khi ấy, sau đám cưới bác sĩ còn báo tin tôi bị vô sinh, thực ra thông tin đó không có gì bất ngờ lắm. Nhưng về chuyện tôi bị nhiễm trùng hô hấp dưới cấp tính thì khác.
Cơ bản thì nó là một bệnh tổng hợp, xảy ra ở bộ phận hô hấp của tôi, có vẻ khá nghiêm trọng. Tôi không có bảo hiểm y tế nên việc chi trả các chi phí càng ngày càng khó khăn, Yuki đã phải bán đi nhiều đĩa CD quý giá của anh, nhưng cuối cùng chúng tôi đã vượt qua tất cả. Trên giấy tờ, tôi đã trở thành Minato Naoko của anh ấy.
Tôi chẳng biết nữa Hanaoka, mờ nhạt thật nhỉ, giấc mơ của tôi ấy, một giấc mơ thật ngọt ngào. Chỉ biết là trong lúc đó, tim tôi tựa như anh đào nở rộ vậy, có gì đó thật đặc biệt, khiến tôi như vừa được yêu anh lại lần nữa, vừa khiến tôi đau.
Những thứ được đấng trên trao cho sinh mạng, sự tồn tại, thì cũng phải có lúc về lại với người; như thể bài học cuối cùng mà đau thương dạy cho ta vậy, chỉ là tôi đã muốn kết thúc trong vòng tay anh ấy, khi chúng tôi già đi cùng nhau.
Tôi đã không biết nó gọi là “tình yêu”.
Nhưng mọi thứ vẫn đột ngột kết thúc kể cả khi tôi có nhận ra, như chưa từng có gì tồn tại.
Yuki chết. Bị bóp nghẹt bởi chính người mình tin tưởng nhất.
***
Tôi tỉnh dậy trong một sáng yên bình, nắng len lỏi qua những khung cửa sổ, lóa trên đôi mắt tôi. Dù chúng nhẹ nhàng, như bọt vậy. Yuki cũng dịu dàng được như thế, nhưng anh đã mất rồi.
Tôi nắm tay vào ngực mình, như anh đã từng làm. Yuki đã chết oan uổng, bởi chính tay người mình tin tưởng nhất. Còn tôi, người mà anh yêu, phớt lờ thỉnh cầu của anh và đi bắt cóc một đứa bé sơ sinh.
Hình ảnh chiếc xe hơi cũ lóe lên trong đầu tôi.
“Không.”
Tôi đã tính kêu lên, nhưng rồi tôi để ý thấy Rika đang đứng ở bên cửa nhìn mình. Có vẻ nó đã tỉnh dậy trước tôi và rửa mặt rồi. Nó nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, ánh mắt ấy ấy, cô hiểu không. Tôi biết nó rất rõ vì đó là thứ tôi dùng để nhìn cha mẹ mình. Chỉ có thứ ấy là mãi không thể nói dối.
“Dì xin lỗi, mấy giờ rồi vậy?”
“Mới sáu giờ sáng thôi ạ.”
Rika bỏ đi.
“Vậy còn sớm nhỉ? Dì làm đồ ăn sáng nhé?”
Giọng Rika vang lên từ xa.
“Con làm rồi! Con tới trường đây!”
À thằng bé có câu lạc bộ.
Tôi ngồi dậy, kéo chiếc áo bị đẩy lên quá bụng xuống hông. Nhớ thời còn trẻ, các bà hàng xóm lúc nào cũng mách lẻo với Yukicchi là tôi ăn mặc quá thoáng mát, làm ảnh hưởng tới chồng con họ. Mà tôi nghĩ mục đích chính của họ là nói chuyện với chồng tôi cơ.
Tôi cười. Nhưng có một thứ làm nụ cười tôi chết tôi, tôi nhét tay vào túi, mở nắp ra, lục khắp các tin nhắn. Tôi vẫn thấy những dòng chữ đó, lời cuối của chồng tôi.
“Nó hại anh. Naoko, hãy trả thù cho anh.”
Tôi đã chẳng làm gì cả, tôi đã bỏ quên anh. Tôi ném văng chiếc điện thoại xuống giường. Siết chặt hai tay mình, tôi cần phải dừng suy nghĩ ngu ngốc này trước khi hồi ức giết chết tôi. Hơn nữa, tôi đã có Rika rồi, không thể làm những chuyện dại dột được nữa.
Tiếng cửa chính đóng, có nghĩa là Rika đã rời khỏi nhà.
“Bỏ đi mà không thèm chào dì một tiếng!”
Tôi bực bội, dọn dẹp bàn học của Rika. Nhớ khi xưa chiếc bàn này đầy những con khủng long đồ chơi và máy bay, giờ chỉ còn mấy tấm đĩa CD đầy trên bàn, hệt như Yuki.
Đột nhiên tôi để ý thấy một bức thư để trong hộc bàn. Gì đây? Thư tình hả? Hay là thư rủ đánh nhau?
Ngốc thật, giờ ai làm mấy chuyện kiểu đó nữa.
Tôi nhìn quanh bức thư. Có một hình trái tim đính ở giữa bìa.
Thư tình chắc rồi.
Tôi đi ra ngoài cửa, để chắc là thằng bé đã ra khỏi nhà. Tôi loay hoay gỡ hình trái tim ra sao để có thể gắn lại gọn gàng, và tôi thấy những dòng chữ hiện lên:
Kính gửi phụ huynh học sinh Minato Rika, chúng tôi chân thành thông báo…
***
“Dì xem thư của con hả?”
Tối đó, Rika tá hỏa tìm tôi, một bên đuôi tóc của mái tóc dài chui hẳn vào miệng, tay kia đang cầm bức thư với đường keo đã mở toang ra.
“Sao không? Dì mới phải hỏi đó, sao con không nói cho dì?”
“Tại vì…” Rika dán mặt xuống sàn, môi mím như thể thực sự khó khăn. Dễ thương thật.
“Tất nhiên dì phải tới buổi họp báo rồi, trường con cháy đó! Cớ gì con phải giấu chứ? Hay con gây chuyện ở trường?”
“Không phải đâu…”
“Kobayashi lại nói gì con à?” Tôi chớp mắt.
“Không…”
Kobayashi là thằng bé ít nói khó lườn, hồi cấp hai nó từng ghẹo Rika tới mức khiến thằng bé không muốn tới trường, phải mất bao thời gian tôi mới kéo nó đi học trở lại được. Vậy mà lên cấp ba rồi Rika vẫn phải học chung lớp với thằng nhóc ấy. Năm vừa rồi trôi qua êm đẹp nên tôi không nghi ngờ gì, nhưng Rika cũng cấp ba rồi, nếu có chuyện gì thì tôi cần phải biết.
“Rika…”
Nó đang nhìn về một phía, tôi chỉ thấy nó nhìn về phía ấy mãi.
“Khoan dì à, nghe con nói!”
Nó đảo mắt sang chỗ khác, nhưng vô dụng, tôi quay qua và tôi nhìn thấy trong góc nhà, bộ cung tên mà Rika đã xin tiền tôi mua năm ngoái.
“Thầy Homura đã nói gì à?”
“Không thầy…” Nó nhìn tôi, làm da gà tôi đột ngột nổi lên. Rồi nó gật đầu.
Nhớ lại hồi bé, tôi thường rất xấu hổ khi thầy giáo hỏi mãi về việc mẹ tôi không đi họp, cả việc đóng tiền trường nữa. Nhưng đặc biệt là vào ngày ấy, đứa nào cũng có bố mẹ đi theo, chỉ có mình tôi ngồi một mình, nhận biết bao ánh mắt và lời nói của cả bọn học sinh khác, lẫn phụ huynh, cả giáo viên cũng không thiếu. Thường thì tôi sẽ cúp luôn.
Đó là tôi tự biện hộ cho bản thân mình, lý do tôi thường xuyên nghỉ học là do phải đối phó với bọn con gái trên lớp, bọn nó nghĩ bố tôi là một trong những người đàn ông mẹ mang về nhà.
Rika chỉ có mình tôi thôi, và tôi biết cái ngôi trường ấy đã nghĩ những gì.
Chắc chắn tôi không muốn điều tương tự xảy ra với con trai tôi.


3 Bình luận