• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Khoa học

Chương 4: Chân Núi Sergey

0 Bình luận - Độ dài: 2,553 từ - Cập nhật:

Vài ngày sau đó, Khoa cùng Hoàng tử Nikolev dẫn đầu một đoàn người rời khỏi thành Moskava, tiến đến chân núi lửa Sergey, là một ngọn núi lớn đã ngừng hoạt động từ hơn 500 năm trước. Đi cùng họ là một đội binh lính hộ tống hùng hậu, nhiều xe chở hàng do ngựa kéo, cùng hai nữ pháp sư Hoàng gia lừng danh thuộc nhà Zhulov.

Người chị là Zhulov Katyusha, và người em là Zhulov Matushka, đều là những thiên tài ma pháp được giới học giả nể phục. Cả hai sở hữu mái tóc trắng băng giá, đôi mắt đỏ rực như hồng ngọc, và khoác lên mình những bộ lễ phục trắng toát của Giáo hội Hoàng gia. Ngoại trừ kiểu tóc, họ gần như giống nhau như hai giọt nước. Katyusha để tóc rẽ ngôi gọn gàng, lộ rõ vầng trán cao. Trong khi đó, Matushka để mái dài che gần kín mắt trái, tạo cảm giác vừa bí hiểm, vừa khó đoán.

Lúc gặp nhau lần đầu tại Cung điện Hoàng gia, cả hai tỏ ra khá nhã nhặn. Nhưng từ khi rời khỏi Moskava, ánh mắt họ nhìn Khoa đã thay đổi rõ rệt, ẩn chứa sự lạnh lùng, đầy hoài nghi, thậm chí thấp thoáng cả sự thất vọng. Hoàng tử Nikolev từng giải thích rằng họ chỉ muốn “kiểm chứng” xem Khoa có xứng đáng với danh xưng “Dũng sĩ” hay không. Nhưng Khoa cũng hiểu rõ, thời điểm này… tốt hơn hết là chưa nên chủ động tiếp cận họ quá nhiều.

Cho đến khi cả đoàn đến được chân núi Sergey sau ba giờ di chuyển với chặng đường hơn 10km. Mọi người lập doanh trại, phân chia hành lý, chuẩn bị cho những ngày khảo sát theo kế hoạch của Hoàng tử và Khoa.

Một lúc sau, khi mọi thứ đã đâu vào đấy, Khoa và Hoàng tử Nikolev cùng rảo bước quanh khu vực, mắt không ngừng dò xét mặt đất, thậm chí dẫm mạnh chân xuống đất như thể đang tìm kiếm điều gì đó. Theo sau họ là hai binh sĩ sử dụng ma pháp hệ thủy, Khoa cần họ để cần có nước cho việc gì đó.

“Ngài có chắc nơi này có… ‘đất hiếm’ không?” – Ánh mắt Nikolev không giấu được vẻ nghi ngại.

“Chắc mà… Chắc như tỷ lệ không ai có thể làm đúng hết tất cả câu hỏi trong đề tiếng Anh trung học phổ thông vậy” – Khoa đáp nhanh gọn khi mà ánh vẫn còn tập trung quan sát.

Dù Khoa có đảm bảo như vậy đi nữa, Nikolev vẫn không khỏi thắc mắc một vấn đề:

“Ngài từng nói để chế tạo cái… máy phát điện gì đó, cần phải có nam châm đúng không? Nhưng chẳng phải ở Moskava cũng đã có vài thứ như ngài nói đó sao? Ngài cũng thấy chúng rồi mà.”

Khoa gật đầu nhưng vẫn điểm tĩnh đáp lại:

“Không sai. Thứ ngài đang nói đến là loại nam châm tự nhiên, tức là magnetite. Và nó đúng là một loại nam châm vĩnh cửu! Nhưng…”

“Nhưng sao?” – Nikolev hơi nhướng mày.

Chưa kịp trả lời, Khoa bỗng khựng lại rồi cúi xuống, nhặt lên một mảnh đá sẫm màu, nhìn kỹ rồi đáp:

“Nó quá yếu. Tôi cần mạnh hơn… một loại nam châm có từ lực gấp hàng trăm lần loại tự nhiên đó. Loại như… neodymium chẳng hạn. Nếu không có nó, thì ‘máy phát điện ba chiều’ là điều bất khả thi.”

“Neody…mium?” – Ánh mắt Nikolev nhìn vào hòn đá trên tay Khoa.

“Dạ vâng. Đó là một nguyên tố đất hiếm cực kỳ mạnh. Nhưng không sao, tôi chưa vội làm loại máy đó đâu.” – Bàn tay Khoa lật đi lật lại viên đá trong tay với đôi mắt tập chung.

Nghe vậy, Hoàng tử Nikolev thoáng bất ngờ rồi hỏi lại:

“Ý ngài là sao? Chả phải trước đó ngài đã nói…”

Bỗng dưng Khoa nở một nụ cười trên khóe môi và từ từ trả lời:

“Tôi ‘phông bạt’ đấy.”

“H-Hả?” – Đôi mắt Nikolev mở to như không tin vào tai mình.

Nhưng rồi Khoa vội dập lửa bằng một câu trả lời khác và đầy sự chắc chắn hơn:

“Tôi nói vậy để các vị dễ hình dung ra tiềm năng của khoa học thôi. Còn thực tế thì… tôi chỉ định chế tạo một cái máy phát điện một chiều. Nó đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần đồng, nam châm như neodymium, và một vài thứ lặt vặt. Dù không mạnh như máy phát ba chiều, và tôi đoán cũng chẳng chuẩn chỉ như hàng chế tạo công nghiệp… nhưng vẫn đủ để làm mấy cho hay hay đấy.”

Nikolev nhìn Khoa một lúc, như nghĩ ra điều gì đó rồi phá lên cười:

“Ngài thật sự… thú vị đấy. Không chỉ khiến người khác thấy mình vĩ đại, mà còn biết tiết chế để người ta không thất vọng quá nhanh.”

“Dù có là thế giới nào cũng vậy thôi. Đúng sai còn tùy vào quan điểm mỗi người, quan trọng là nó có phù hợp với ngữ cảnh hay không. Đối với tôi mà nói, không gì là không thể, vì như một vĩ nhân đã từng dạy cho dân tộc của tôi rằng… ‘Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Đào núi và lấp biển, quyết chí ắt làm nên’.” – Khoa thở dài khi từ từ ngước nhìn mảnh đất trước mắt mình.

Nhận ra ánh mắt của Khoa dường như lạc đi đâu đó, mang theo chút bàng hoàng lẫn trầm tư, Nikolev khẽ nheo mắt. Cậu bước lên vài bước rồi bất giác dẫm nhẹ xuống mặt đất, và ngay khoảnh khắc ấy, một luồng năng lượng mờ nhạt truyền ngược lại cơ thể qua lòng bàn chân. Tuy rất yếu, nhưng phản ứng là rất rõ ràng.

"Chỗ này…" – Hoàng tử lẩm bẩm. Cậu cảm nhận được ma lực trong cơ thể khẽ dao động, như thể có thứ gì đó bên dưới lớp đất đá đang thì thầm.

Vừa định quay sang chia sẻ với Khoa, thì Nikolev khựng lại bởi ánh mắt của vị Dũng sĩ lúc này không còn sự điềm tĩnh quen thuộc. Thay vào đó là một biểu cảm bối rối, gần như không thể tin nổi. Thậm chí, ngay cả khi đối diện với Quốc Vương hay Hoàng hậu, cậu ta cũng chưa từng lộ ra vẻ hoang mang như thế.

"Có chuyện gì sao, ngài Dũng sĩ?" – Nikolev dè dặt hỏi.

Dù nghe thấy lời hỏi han của Hoàng tử, Khoa vẫn lẩm bẩm như thể nói cho chính mình hơn là trả lời:

"Chuyện này… không thể nào. Làm sao lại có thể có chuyện như vậy được..." - Tâm trí Khoa cố gắng tìm kiếm ra lời giải.

Còn chưa kịp để Nikolev hỏi thêm, Khoa ngẩng đầu lên với giọng nói đầy khẩn trương:

"Hoàng tử đại nhân! Xin hãy cho người đào một mẫu đất lên, rồi đổ nước vào đó được không ạ?"

Nhận ra tính cấp bách của vấn đề trên vẻ mặt nghiêm túc của Khoa, Nikolev không do dự mà ra lệnh. Hai người lính nhanh chóng đào lên một khối đất vừa đủ, đặt vào một chiếc cốc đồng, rồi một trong số họ thi triển phép thuật, tạo ra một dòng nước mát lành từ lòng bàn tay, rót xuống mẫu đất.

Chỉ ba phút sau, điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra… Mặt nước trong cốc sủi lên những bọt khí nhỏ lăn tăn, còn dòng nước dần chuyển sang màu xanh nhạt, và đặc biệt, ánh lên một lớp lấp lánh nhẹ trên bề mặt đất như được phủ bởi bụi kim loại.

"Không thể tin nổi… nó lại tồn tại ở ngay trên mặt đất như này." – Khoa không dấu nổi sự hưng phấn trong giọng nói của mình.

"Ý ngài là sao? Chẳng lẽ đất này… đặc biệt lắm à?" – Nikolev cúi xuống nhìn vào cốc, ánh mắt đầy sự tò mò.

Khoa khẽ gật đầu, giọng vừa giảng giải vừa có phần kích động:

"Trên Trái Đất của tôi, ‘đất hiếm’ là tên gọi chung cho một nhóm nguyên tố quý hiếm. Neodymium chỉ là một trong số đó… Còn lại bao gồm 15 nguyên tố thuộc nhóm lanthan, cùng với scandium và yttrium. Và thường thì chúng nằm sâu ít nhất 20m dưới lòng đất, chứ không bao giờ hiện diện ngay sát mặt đất như thế này."

"Và mẫu đất này thì sao?" - Ngón tay Nikolev chỉ vào chiếc cốc đồng.

Dù không chắc chắn, nhưng Khoa vẫn trả lời một cách thành thật:

"Tôi không chắc lắm, nhưng nó cho thấy phản ứng rất đặc trưng của các ion kim loại hiếm. Có thể chứa mangan, sắt, đồng... thậm chí là cerium, neodymium, praseodymium… đều là những thứ có thể tạo màu xanh lấp lánh trong dung dịch nước."

Nikolev ngẫm nghĩ một lúc, rồi ánh mắt cậu chợt lóe sáng:

"Vậy tức là... dù đây không phải đất hiếm đúng nghĩa, nhưng nó mang đặc tính tương tự?"

Ánh mắt Khoa lóe sáng đầy kinh ngạc khì nhìn Hoàng tử. Rồi cậu gật đầu đầy hài lòng:

"Ngài thật tinh ý, Hoàng tử đại nhân. Mẫu đất này có thể là một dạng khoáng sản hoàn toàn mới, đặc hữu của thế giới này. Có lẽ không giống hoàn toàn với đất hiếm của Trái Đất, nhưng… biết đâu, nó còn hữu dụng hơn."

Cậu ngẩng đầu nhìn dãy núi mờ xa, gió phất qua làm tóc cậu khẽ lay động. Trong ánh mắt Khoa lúc này là một sự háo hức khó giấu, không phải của một chiến binh, mà là của một nhà thám hiểm đầy nhiệt huyết, một người chuẩn bị viết nên chương đầu tiên của một cuộc cách mạng mới giữa lòng thế giới cũ.

Sau khi đánh dấu lại khu vực phát hiện mẫu đất bằng một cọc gỗ có khắc dấu chấm than do được Khoa chỉ dẫn, đoàn người rút về doanh trại phía dưới chân núi. Dù núi lửa Sergey đã ngủ yên suốt nhiều thế kỷ, hơi nóng từ lòng đất vẫn không ngừng bốc lên, khiến cả binh lính lẫn ngựa kéo ướt đẫm mồ hôi dù chưa làm việc gì đáng kể.

Trong lúc Hoàng tử Nikolev đang phân chia khu vực khai thác cho đội lính, thì Khoa vẫn tiếp tục đi dọc theo sườn núi, thầm đo đạc địa hình xung quanh và ghi nhớ chung. Nhưng rồi… cậu bỗng dừng bước…  như cảm nhận được một nỗi bất an len lỏi sau lưng, cảm giác như đang có ánh mắt của ai đó đang chăm chú theo dõi. Không chỉ một người… mà là hai.

Không chút do dự, Khoa quay đầu lại để xem thử kẻ nào ở phía sau. Và có lẽ cậu cũng chẳng bất ngờ lắm vì đúng như linh cảm, phía sau là hai bóng người quen thuộc của hai người phụ nữ trẻ trong bộ lệ phúc trắng tinh khôi.

Nhận thấy bản thận đã bị phát hiện, họ cũng dừng bước nhưng không nói gì. Không cần đến biểu cảm, mà chỉ riêng sự lạnh lẽo từ ánh mắt họ đã nói thay tất cả. Dù khoác trên mình niềm tự hào của một bề tôi trung thành của Giáo hội Hoàng gia, nhưng khí chất họ phát ra lại hoàn toàn đối lập với sự thiện chí ấy.

Dẫu vậy, Khoa niềm nở mà mở lời trước, coi như tôn trọng nữ giới:

“Hai vị Tiểu thư có chuyện gì muốn thảo luận với tôi sao?”

Họ liếc nhìn nhau một nhịp thì Matushka lên tiếng trước với giọng nói mỏng như lưỡi dao:

“Thưa ngài Dũng sĩ. Chúng tôi biết việc lén theo dõi ngài là bất kính… Nhưng chắc ngài cũng hiểu lý do vì sao. Một người thông mình như ngài… hẳn đã nhận ra rồi chứ?”

Ẩn sau câu nói nói có vẻ tôn trọng ấy lại mang theo sự mỉa mai rõ rệt. Nhưng Khoa chẳng mấy bận tâm lắm đến mấy trò khích tướng trẻ con đó. Cậu chỉ nhếch môi mà đáp gọn:

“Ý hai người là… tôi đã báng bổ Nữ Thần?”

“Ngài có thể hiểu như vậy.” – Katyusha thờ ơ đáp lại.

Cậu không trả lời ngày, mà chỉ nở một nụ cười mỏng trên môi:

“Tôi chưa từng nói rằng mình phủ nhận sự tồn tại của Nữ Thần. Nhưng nếu hỏi tôi tin vào điều gì… thì tôi sẽ nói rằng tôi tin vào điều có thể chứng minh được. Và tôi có thể lý giải hầu hết mọi điều tồn tại bằng khoa học, chứ không chỉ bằng… đức tin mơ hồ.”

Lông màu Katyusha khẽ cau lại, còn Matushka hạ mí mắt xuống. Giọng cô khẽ nâng lên, không giấu được sự giận dữ:

“Ngài đang gọi đức tin của hàng tỷ người là mơ hồ?”

“Thế các cô đã bao giờ nghe đến… ‘chủ nghĩa vô thần’ chưa?” – Khoa nheo mắt, đôi môi nhếch nhẹ như thách thức, nắm tay cậu siết lại trong tư thế chuẩn bị.

Không khí lập tức đổi màu. Gió dần lặng đi, mặt đất trởn nên lạnh lẽo hơn, một luồng khí buốt đến thấu xương lan ra từ hai chị em nhà Zhulov. Những cây cỏ gần đó bắt đầu đóng băng như thể có một lớp sương mờ bao quanh chúng, mặt đất cũng rạn lên những đường nứt nhỏ phủ băng trắng.

Đôi môi Katyusha nhẹ nhàng cong lên theo giọng nói lạnh lẽo của cô:

“Ồ… Vậy thì xin mời ngài Dũng sĩ giải thích cho chúng tôi nghe thêm về cái gọi là ‘chủ nghĩa vô thần’ ấy đi.”

“Và nhân tiện thì tôi cũng muốn biết… Ngoài cái bộ óc siêu việt và không ma lực ra thì, ngài còn có gì để tự tin đến thế?” – Sắc mặt của Matushka trở nên ngạo mạn và thách thức hơn.

Nhận ra sự thay đổi bất thường của họ, Khoa không còn đứng thẳng như thường lệ. Cậu hạ thấp trọng tâm, hai chân trụ vững, bàn tay nhẹ nhàng siết lại như một con dã thú chuẩn bị bước vào một trận tử chiến giữa trời giá rét.

“Ồ? Muốn chơi thật luôn à? Cũng tốt thôi. Dù sao… cũng nên tìm hiểu nhau một chút trước khi gọi nhau là đồng đội.” – Sự tự tin của Khoa lộ rõ trong giọng nói sắc nhọn như nanh vuốt của cậu.

Cả ba người đứng đối diện, như thể đang dựng lên một đấu trường vô hình giữa chốn núi rừng khắc nghiệt. Một bên là hai nữ pháp sư tài năng bậc nhất Hoàng gia, người người ngưỡng mộ. Một bên là kẻ ngoại lai kỳ dị không ma lực, danh xưng “Dũng sĩ” hão, nhưng mang theo lời thách thức dành cho cả hệ tư tưởng của thế giới này.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận