Từ khi sinh ra, Cao Anh Khoa đã trải qua không ít biến cố trong đời, với những nỗi đau và niềm vui đan xen lẫn nhau như một dòng chảy bất tận của số phận.
Cậu nhớ như in cái ngày người cha yêu quý ra đi mãi mãi trong một vụ tai nạn, đúng vào lúc cậu vừa bước chân vào trường cấp hai. Rồi đến ngày mẹ cậu trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh vì căn bệnh tai biến quái ác, để lại anh em cậu côi cút giữa đời. Rồi ngày cô em gái Cao Thị Trang thi đỗ tốt nghiệp Quốc gia với nụ cười rạng rỡ trên môi, hay ngày người em rể Bùi Dũng Nghĩa cúi đầu khóc nức nở khi được cậu chấp thuận cho cưới cô em gái bé nhỏ của mình.
Đến cái khoảnh khắc đôi vợ chồng trẻ quỳ lạy trước di ảnh thiêng liêng của cha mẹ, giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má họ khi bước vào lễ đường… Và rồi, ký ức gần đây nhất, không gì khác là hình ảnh chiếc Ford Transit lao tới mà cậu không tài nào tránh nổi. Chỉ trong một cái chớp mắt… mọi thứ đã kết thúc.
Nhưng giờ đây, Khoa đang đứng trong một đại sảnh nguy nga, đối diện với cả một Hoàng tộc thực thụ, những con người quyền lực nhất của Vương quốc Akridev. Ánh mắt họ nhìn xuống cậu, người vốn dĩ cả đời còn chưa từng chạm mặt một vị Chủ tịch tỉnh nào chứ đừng nói đến nguyên thủ của cả một quốc gia.
Cho dù đã chuẩn bị tinh thần kỹ lưỡng đến mấy, Khoa cũng không thể ngăn nổi cảm giác bất an cứ cuộn trào trong lòng. Bất kể đây là may mắn hay tai họa, sống lại ở một thế giới khác đã vượt ngoài khả năng tưởng tượng của một người từng dám khờ khạo nghĩ về điều đó.
Và có lẽ nhận ra được sự căng thẳng và lúng túng mà Khoa đang cố giấu kín, vị Quốc Vương kia bất ngờ rời khỏi ngai vàng, bước từng bước chậm rãi xuống khỏi bậc thang. Hành động ấy khiến không chỉ Hoàng hậu, Hoàng tử, Công chúa mà cả đoàn vệ binh hùng hậu xung quanh đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Đến khi bước chân của ông rời khỏi bậc thang cuối cùng, Đức Vua Velikiy Andrey, người mang trên mình vẻ uy nghiêm của một vị quân vương bỗng nở một nụ cười hiền hòa đến khó tin. Giọng nói của ông vang lên, trầm ấm và chan chứa sự quan tâm chân thành:
“Ta rất vui khi thấy ngài vẫn khỏe mạnh, thưa ngài Dũng sĩ. Ngài không thể tưởng tượng được ta đã lo lắng nhường nào trong suốt bảy ngày qua… Đến mức Hoàng hậu của ta còn phải dỗ dành ta như một đứa trẻ thì ta mới chịu ăn uống chút ít đấy. Nếu không, có lẽ giờ này chính ta cũng đã kiệt sức mà nằm một chỗ rồi…”
Ông ấy ngưng lại một lúc rồi nhận ra mình đã hơi lan man:
“Ồ, xin lỗi, ta hơi dài dòng rồi. Để ta giới thiệu về bản thân mình nhé. Ta là Velikiy Andrey, Quốc Vương của Vương quốc Akridev, hẳn Hoàng hậu đã kể sơ qua với ngài.”
Trong lúc ấy, Khoa gần như chết lặng. Cậu không thể ngờ được, một người đàn ông với gương mặt sắc sảo, ánh mắt nghiêm nghị như đao kiếm ấy… lại có thể dịu dàng và đầy ấm áp đến thế. Sự đối lập giữa quyền lực tối cao và nét nhân hậu từ tốn đó khiến mọi hình dung của Khoa về “người đứng đầu” gần như sụp đổ.
Không thể do dự thểm giây nào, cậu lập tức quỳ rạp xuống, dập đầu sát thảm đỏ, giọng nói run lên không phải vì sợ hãi, mà vì xúc động khôn nguôi:
“Đội ơn Bệ hạ đã hết lòng quan tâm và lo lắng cho hạ nhân. Thật không ngờ một kẻ vô danh tiểu tốt như mình lại được Bệ hạ yêu mến và trân trọng đến thế… Xin Bệ hạ cho phép hạ thần quỳ lạy để tỏ lòng biết ơn đối với sự săn sóc và lòng nhân từ của Người. Dạ nhân viết chỉ một cái lạy này là chưa đủ để xứng đáng với sự quan tâm của ngài, thế nên… hạ nhân xin hứa sẽ tận sức giúp đỡ Bệ hạ trong bất cứ chuyện gì. Xin Bệ hạ cứ mặc sức giao phó cho hạ nhân.”
Cả đại sảnh một lần nữa im bặt. Ánh mắt tất thảy những người có mặt đều hướng về Khoa, không ai giấu nổi sự bất ngờ, thậm chí là xúc động. Bởi họ không ngờ người được triệu hồi… vốn tưởng như kiêu ngạo, tự cao vì sở hữu năng lực khác biệt, lại có thể khiêm nhường và chân thành đến mức ấy. Và có lẽ, chính khoảnh khắc đó, hình bóng của “Dũng sĩ Cao Anh Khoa”, người đến từ thế giới khác đã bắt đầu in sâu và sự kinh trọng và ngưỡng mộ của tất cả mọi người.
Đức Vua Andrey chậm rãi cúi người xuống, nhẹ nhàng đưa tay dìu Khoa đứng dậy, giọng nói chan chứa sự thấu hiểu:
“Coi nào, ngài Dũng sĩ… Xin đừng làm vậy. Đây chỉ là bổn phận của Hoàng tộc khi đón tiếp một vị khách quý mà thôi. Nhưng dù sao… ta cũng rất cảm kích vì ngài đã chân thành trân trọng sự lo lắng và chăm sóc của chúng ta dành cho ngài.”
Dù đã được Đức Vua đích thân đỡ dậy, Khoa vẫn không giấu được vẻ rụt rè, cúi đầu thấp hơn một chút như thể sợ bản thân mình lỡ lời hay lỡ tay mà làm hỏng mất bầu không khí đầy trang trọng này:
“Dạ… hạ nhân không dám. Đây chỉ là lẽ thường thôi ạ. Ai giúp mình thì mình phải biết ơn… đó là đạo làm người mà hạ nhân đã được răn dạy từ nhỏ.”
Nghe vậy, không chỉ Đức Vua mà cả Hoàng hậu và hai người con cũng đồng loạt khẽ gật đầu hài lòng. Chỉ cần một lần gặp mặt, họ đã nhận ra người thanh niên này dù bất chấp thân phận đến từ thế giới khác, lại là người sống trọng nghĩa, trọng tình, biết cư xử, và đặc biệt là không chút ngạo mạn.
Lúc này, Hoàng hậu Velikiy Trusora cùng Hoàng tử và Công chúa cũng lần lượt bước xuống khỏi Ngai vị, tiến lại gần để chào đón Khoa một cách trang trọng và đầy thiện chí.
Hoàng tử Velikiy Nikolev là người bước lên trước tiên. Chàng trai trẻ đưa tay phải lên ngực trái, cúi thấp người, giọng nói vang lên rành rọt mà không mất đi sự chân thành:
“Xin hân hạnh được gặp ngài, thưa ngài Dũng sĩ. Ta là Velikiy Nikolev, Hoàng tử của Vương quốc Akridev. Ta rất cảm động khi ngài thật lòng trân trọng sự giúp đỡ của chúng ta đến vậy. Thay mặt dòng tộc Velikiy, xin cho phép ta được cúi đầu cảm tạ ngài.”
Khoa vội cúi người đáp lại, giữ nguyên vẻ lễ độ thường thấy:
“Cảm tạ Hoàng tử đã quá lời. Hạ nhân chỉ làm theo lẽ thường tình mà thôi ạ. Thấy nạn thì giúp, thấy ơn phải trả. Chẳng có gì đáng để Hoàng tử phải nhọc lòng cả ạ.”
Tiếp sau đó, Công chúa Velikiy Edlyn với dáng vẻ dịu dàng bước đến. Cô gái nhỏ kéo nhẹ bầu váy xanh lam, khẽ nhún gối cúi người chào Khoa, giọng nói trong trẻo như đàn hạc:
“Lần đầu gặp mặt ngài Dũng sĩ… xin cho phép tôi gửi đến ngài lời chúc sức khỏe chân thành nhất. Tôi là Velikiy Edlyn, Công chúa của Vương quốc Akridev. Rất vinh dự khi được diện kiến ngài.”
Khoa thoáng chột dạ, vội vàng đáp lễ, giọng nói có chút ngượng ngùng nhưng vẫn giữ vững phép tắc:
“Không dám đâu ạ… Đó là vinh dự to lớn của tôi khi được diện kiến Công chúa. Xin chân thành ghi nhận lời chúc quý báu của người ạ.”
Cuối cùng, Hoàng hậu Trusora nở một nụ cười hiền hòa, bước đến rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Khoa và bàn tay của Đức Vua đặt chồng lên nhau như một nghi thức đầy tính biểu tượng. Nàng dịu giọng nói:
“Giờ thì chúng ta đều đã làm quen với nhau rồi… có lẽ cũng đã đến lúc cho ngài biết lý do vì sao ngài lại có mặt ở đây, và tại sao chúng ta lại gọi ngài là ‘Dũng sĩ’.”
Khoa chậm rãi gật đầu, ánh mắt vẫn lộ rõ sự nghi hoặc, thận trọng nhưng không mất đi sự tôn kính:
“Dạ… dù có hơi bất kính, nhưng xin các vị hãy cho tôi biết… rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Và tại sao tôi lại có mặt ở đây?”
Đức Vua Andrey mỉm cười hiền hậu, bàn tay vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay chai sạn của Khoa, ánh mắt ánh lên vẻ cảm thông:
“Đương nhiên rồi, ngài Dũng sĩ. Chúng ta sẽ kể cho ngài nghe tất cả mọi thứ. Nhưng có lẽ, để tiện cho việc ấy, chúng ta nên đến Thư viện Hoàng gia thì hơn. Nơi đó có đầy đủ tư liệu và những gì cần thiết để ngài có thể hiểu rõ mọi chuyện.”
Khoa lập tức cúi đầu đáp lại:
“Dạ vâng… Thần xin nghe theo sắp xếp của Bệ hạ. Xin cảm ơn lòng nhân từ của Người.”
Đức Vua mỉm cười nhẹ rồi gật đầu. Hoàng hậu và hai người con cũng vui vẻ đồng tình. Và thế là, dưới sự hộ tống của cả đoàn binh lính tinh nhuệ, Cao Anh Khoa lặng lẽ theo chân cùng Hoàng thất tiến về phía Thư viện Hoàng gia, nơi những bí mật đầu tiên về cuộc triệu hồi này sắp được hé lộ.
Trên đường đến Thư viện Hoàng gia, Khoa lại có dịp được chiêm ngưỡng thêm vô số tác phẩm hội họa và điêu khắc kỳ công. Nhưng lần này, khác với những lần trước, Đức Vua và Hoàng hậu đích thân làm người hướng dẫn cho cậu, giải thích tường tận ý nghĩa của từng tác phẩm một cách ngắn gọn, dễ hiểu nhưng không kém phần trang trọng.
Họ dừng lại trước một bức tranh khổ lớn vẽ hình những chiến binh trong bộ giáp bạc đang đứng hiên ngang trên tường thành, lưỡi kiếm vươn cao như đón ánh bình minh. Đức Vua chậm rãi nói:
“Đây là bức tranh khắc họa chiến thắng huy hoàng của quân đội Akridev trong cuộc chiến bảo vệ thành Arkhilov khỏi lũ ác quỷ. Một trong những chiến thắng quan trọng nhất trong lịch sử của Vương quốc chúng ta.”
Cả đoàn lại tiếp tục bước đi, lần này dừng lại trước một pho tượng bán thân của một người đàn ông với thần thái điềm đạm, ánh mắt sắc bén. Lần này thì đến Hoàng hậu giới thiệu:
“Đây là ngài Kalashnipov Mekhail, kiến trúc sư thiên tài đã thiết kế toàn bộ Cung điện này. Người đời ở Akridev gọi ông ấy là ‘Bàn tay của Nữ Thần’. Chính ông ấy đã biến giấc mơ của Hoàng tộc thành hiện thực.”
Nhưng thứ gây ấn tượng mạnh mẽ nhất với Khoa lại là một chiếc đĩa sứ trắng treo trong lồng kính, trên đó là hình chân dung một người phụ nữ quý tộc đội vương miện lấp lánh tựa như những vì sao. Khoa không kìm được lòng hiếu kỳ, khẽ hỏi:
“Vương miện kia… là kim cương thật ạ?”
Hoàng hậu khẽ gật đầu, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào:
“Đúng vậy. Người phụ nữ ấy là Nữ Vương Velikiy Yaketarina… hay còn được đời sau gọi là Yaketarina Đại Đế. Trong lịch sử Galila, chỉ có sáu vị Quân Vương từng đạt được danh hiệu cao quý ấy. Và chính tay bà đã làm ra chiếc đĩa này để lưu giữ tinh thần bất diệt của mình.”
Khoa khẽ gật đầu, ánh mắt không giấu nổi sự ngưỡng mộ. Cậu thầm nghĩ:
“Nhìn vậy mà tay nghề còn khéo hơn mấy thợ gốm Bát Tràng bên mình nữa đấy…”
Cứ thế, đoàn người bước qua hết hành lang này đến hành lang khác, mỗi bước chân như lạc vào một thế giới nghệ thuật thu nhỏ. Cho đến khi, họ dừng lại trước một cánh cửa đồ sộ đã được mở rộng. Bên trong là một căn phòng rộng lớn đến choáng ngợp, đây không gì khác chính là Thư viện Hoàng gia Akridev.
Hàng tá kệ sách cao chót vót, chất đầy những cuốn sách lớn nhỏ khác nhau, tất cả được sắp xếp cẩn thận theo từng khu vực. Ngoài sách vở, nơi đây còn có những bộ bàn ghế sang trọng để mọi người đọc sách, và nổi bật nhất là bộ sofa đỏ tươi ở chính giữa, được canh giữ bởi hai người lính.
Khi đoàn Hoàng gia tiến vào, hai người lính lập tức cúi đầu kính cẩn. Đức Vua Andrey mỉm cười thân thiện, khẽ ra hiệu mời Khoa ngồi vào ghế trung tâm, trong khi ông và Hoàng hậu ngồi đối diện, còn Hoàng tử và Công chúa thì yên vị ở phía còn lại.
Khoa vẫn chưa hết ngỡ ngàng, ánh mắt không ngừng lướt qua từng giá sách, từng cuốn sách. Cậu buột miệng nói, giọng đầy trầm trồ:
“Thưa các vị… Thành thật mà nói, tôi chưa từng thấy một thư viện nào hoành tráng và kỳ vĩ đến thế này, kể cả trên Trái Đất, hoặc ít nhất là trong khu vực mà tôi từng sống.”
Nghe vậy, Đức Vua Andrey bật cười hào sảng, nhưng vẫn lắc đầu đầy khiêm tốn:
“Hahaha… Ngài quá lời rồi, thưa ngài Dũng sĩ. Nơi đây dù có vẻ vĩ đại với ngài, nhưng so với ‘Mộc Thần Toàn Tri’ ở Vương quốc Isdrasil, thì vẫn chỉ là muối bỏ bể thôi. Thư viện đó rộng đến mức không ai có thể đi hết được, và nó chứa đựng tri thức từ thời thượng cổ của thần linh cơ.”
Khoa thoáng giật mình trong ánh mắt, nhún vai cười gượng:
“Dù là vậy… chắc tôi có sống cả đời cũng chưa chắc đọc hết nổi một nửa ở đây đâu ạ.”
Câu nói chân thật và có phần hài hước của Khoa khiến Hoàng tử và Công chúa không khỏi bật cười khúc khích, còn Hoàng hậu thì dịu dàng mỉm cười trước sự chất phác ấy.
Bầu không khí thoải mái kéo dài cho đến khi Hoàng hậu nhẹ nhàng cất lời, nhưng giọng điệu nghiêm túc hơn hẳn:
“Ngài Dũng sĩ… chắc hẳn ngài đang rất muốn biết lý do thực sự vì sao ngài lại có mặt ở đây. Vậy thì cho phép chúng tôi được giải thích tất cả, từ tận gốc rễ.”
Sau lời nói đó, một người lính từ từ bước lên, kính cẩn dâng cho Khoa một cuốn sách dày với lớp bìa gỗ sáng màu và những hoa văn ánh bạc. Trên bìa khắc nổi dòng chữ nổi bật với nôi dung là “Lời Tiên Tri Của Nữ Thần Sáng Tạo Galila”.
Khoa cẩn thận nhận lấy, ánh mắt tò mò không giấu nổi, cậu từ từ lật vài trang đầu tiên. Cùng lúc, Hoàng hậu chậm rãi kể lại với giọng nói trong trẻo nhưng mang đậm sắc thái trang nghiêm:
“Từ thuở khai thiên lập địa… trước cả khi thế giới được hình thành, chỉ tồn tại một nguồn năng lượng thuần khiết le lói trong cõi hỗn mang vô tận. Rồi đến một ngày, nguồn năng lượng ấy bùng cháy, lan tỏa như tia sáng đầu tiên của bình minh, tạo nên muôn vàn vì sao. Và từ trong ánh sáng ấy, Nữ Thần Sáng Tạo Galila ra đời.”
Bàn tay Khoa siết chặt lấy trang sách, từng lời kể như cuốn lấy tâm trí cậu trong khi Hoàng hậu vẫn tiếp tục câu chuyện:
“Nhân gian đồn rằng… lần sinh ra này của Nữ Thần thực chất chỉ là sự tái sinh sau vô số lần trước đó. Nhưng rồi có lẽ, người đã quyết định tạo nên điều gì đó khác biệt. Và đó là khi Ánh sáng và Bóng tối, Thời gian và Không gian lần lượt ra đời… Người phân chia thế giới này thành ba cõi riêng biệt như Ongera trên Thiên Giới. Galila chính là thế giới Phàm Trần này. Và cuối cùng là cõi Minh Giới Ingera.”
Đức Vua tiếp lời, giọng ông trầm đi hẳn:
“Để duy trì sự cân bằng ấy, Nữ Thần đã tạo ra hai vị thần đầu tiên. Đó là Dương Thần Avangord, vị thần bảo hộ Ongera, và Hắc Thần Orismark, kẻ cai quản Ingera. Còn cõi Galila này… Người đã trao lại trọng trách cai quản nó cho các hậu duệ của những vị thần khác, và chính những hậu duệ ấy là những người khai sáng nên các Hoàng tộc tồn tại cho đến ngày nay.”
Giọng nói của Hoàng hậu chợt trầm xuống, tựa như kéo cả căn phòng vào một khúc nhạc u buồn:
“Sau khi loài người được tạo ra, họ chỉ biết tôn thờ các thiên thần, các hậu duệ của thần Avangord và những linh hồn thuần khiết từ cõi Ongera. Còn Minh Giới Ingera, quê hương của Orismark… thì bị lãng quên.”
Nét mặt bà thoáng một nỗi tiếc nuối sâu sắc.
“Sự lãng quên ấy đã trở thành cái gai trong lòng Hắc Thần. Dù vậy, Nữ Thần Galila vẫn chọn cách không can thiệp vì người không muốn tổn thương đứa con mà người từng yêu thương nhất. Nhưng rồi… người đã nhận ra đó là sai lầm lớn nhất trong đời.”
Đức Vua Andrey khẽ gật đầu, tiếp lời, giọng ông như nặng trĩu:
“Bị bỏ rơi và phớt lờ quá lâu, Orismark không còn chịu nổi nữa. Nhưng hắn biết rõ rằng… một mình hắn không thể đối đầu với cả Trời và Người. Vậy nên… hắn chơi một ván bài độc ác, đó là sai khiến lũ quỷ hóa thân thành thiên thần, rồi trà trộn vào nhân gian, gieo rắc lòng tin và sau đó là sự diệt vong.”
Lông mày Khoa nheo lại, hai tay siết chặt vào nhau trong khi Đức Vua vẫn nói tiếp:
“Dương Thần Avangord đã sớm phát hiện ra, nhưng thay vì ra tay, ngài chọn cách khoan dung. Bởi trong tim ngài, Orismark vẫn là người anh em thất lạc có thể cứu rỗi. Nhưng Avangord đã nhầm… Sự nhân từ ấy đã tạo cơ hội cho Orismark dẫn dắt một giáo phái cuồng tín. Chúng tôn thờ hắn, chối bỏ cả Nữ Thần. Và rồi… chuyện gì đến cũng phải đến.”
“Vậy là… cuộc Thánh Chiến đã bắt đầu?” – Khoa hỏi nhẹ.
Đức Vua gật đầu nặng nề:
“Cuộc Đại Chiến Hỗn Thế kéo dài suốt 777 năm. Cả Thiên Giới, Trần Giới phải liên thủ chống lại Minh Giới và đạo quân Quỷ Thần của Orismark. Đến cuối cùng, Avangord buộc phải hy sinh để tự biến mình thành một ma pháp vĩnh hằng để phong ấn người em trai mình.”
Không khí trong phòng chùng xuống, cho đến khi Hoàng hậu kể tiếp câu chuyện với giọng dịu như cơn gió:
“Nhưng rồi, hai năm trước… các vị vua trên toàn thế giới đều có cùng một giấc mộng. Trong giấc mộng ấy, Nữ Thần Galila hiện thân và cảnh báo: phong ấn đang yếu dần, và chỉ trong vòng 26 năm nữa, Orismark sẽ được giải thoát. Và cũng cần biết rằng, từ khi cuộc Thánh Chiến kết thúc đến nay đã là 12.000 năm rồi.”
Cả phòng lặng đi, và dường như những người lính canh gác xung quanh cũng có phần bất ngờ với thông tin này.
“Thật ra thì… chúng tôi không phải là người triệu hồi ngài đến thế giới này. Chính Nữ Thần đã chọn ngài. Không phải vì chúng tôi có quyền lựa chọn, mà bởi lẽ… có lẽ các vị thần ở thế giới ngài từng sống đã đồng ý cho Galila được ‘mượn’ một con người trong thế giới của họ.”
Sự thật ấy khiến Khoa gần như chết lặng, nó không khác gì một cơn chấn động khi mà cậu còn chẳng phải là “kẻ được chọn” mà chỉ là được “cho mượn” như một món hàng của các vị thần.
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng nặng nề. Mọi ánh mắt đổ dồn vào Khoa với sự mong đợi… và cả sự lo âu. Bởi chẳng ai biết cậu sẽ quyết định như thế nào. Liệu rằng cậu có chấp nhận gánh vác định mệnh này? Hay sẽ từ chối và chọn sống như một kẻ ngoài cuộc?
Khoa đưa tay lên vuốt mặt, khẽ thở dài. Rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn họ, những gương mặt mang ánh mắt lo lắng lẫn kỳ vọng.
Cậu khẽ khom mình, giọng nói kiên định vang lên:
“Kính thưa Bệ hạ, Hoàng hậu, Hoàng tử và Công chúa điện hạ… Hạ nhân xin được lặp lại lời mình từng thốt ra. Nếu các vị cần đến sự giúp đỡ của hạ nhân, chỉ cần còn trong khả năng… hạ nhân nguyện hết lòng giúp sức.”
Khoa dừng lại một chút, gật nhẹ đầu rồi tiếp tục với đôi mắt đầy tự tin:
“Hạ nhân xin khẳng định, dù có phải đối đầu với Orismark, dù hắn có là Hắc Thần hay Quỷ Vương, hạ nhân chắc chắn sẽ có cách đánh bại được hắn, hoặc chí ít là đẩy lùi hắn. Hạ nhân… sẽ sát cánh cùng các vị để chiến đấu vì thế giới này, coi như là món duyên nợ của chúng ta.”
Câu nói vừa dứt, bầu không khí trong thư viện như nổ tung. Vẻ mặt lo âu của mọi người nhanh chóng được thay thế bởi sự vui sướng và như chưa thể tin vào tai mình.
Đức Vua lắp bắp với đôi mắt rớm lệ:
“C-Cậu… cậu nói thật chứ?”
“Dạ vâng thưa Bệ hạ. Hạ nhân xin thề dưới danh dự và sinh mệnh của mình sẽ không dối trá một lời.” – Khoa đáp lại mà chẳng cần đắn đo.
Hoàng hậu khẽ mỉm cười, đôi mắt ấy cũng dần đỏ hoe:
“Chỉ cần cậu có thể giúp đẩy lùi bóng tối ấy, dù là một bước nhỏ… thì bất cứ điều gì cậu muốn, chúng tôi sẵn sàng ban tặng.”
Bỗng lúc này, Hoàng tử Nikolev chợt hỏi:
“Nhưng… thưa ngài Dũng sĩ. Liệu ngài sẽ đánh bại Quỷ Vương bằng cách nào?”
Công chúa Edlyn cũng khẽ gật đầu, thì thầm đầy e dè:
“Đúng vậy… Ngay cả Dương Thần Avangord vĩ đại cũng chỉ có thể phong ấn, chứ không thể tiêu diệt hắn nữa mà…”
Không khí chợt trùng xuống một lần nữa. Họ không nghi ngờ Khoa, nhưng họ vẫn rất sợ. Bởi Orismark không phải là một kẻ thù có thể dùng gươm đao mà chém ngã, ít nhất là với những gì mà họ có thể biết ở hiện tại.
Nhưng rồi, Khoa đứng thẳng dậy. Đôi mắt sáng lấp lánh, nụ cười khẽ hiện trên môi. Câu trả lời của cậu khiến tất cả phải lặng người:
“Dạ thưa các vị… Hạ nhân không biết sức mạnh của Quỷ Vương đến đâu. Nhưng hạ nhân chắc chắn một điều là mình có thể mang đến cho thế giới này một bước tiến vượt bậc, đến mức dù không thể hạ gục hắn, thì cũng đủ để khiến đạo quân của hắn chịu tổn thất không tưởng.”
Khoa dừng lại, ánh mắt lướt qua từng người. Và rồi, bằng một giọng dõng dạc, cậu tuyên bố:
“Sức mạnh ấy không đến từ những gì các vị từng biết, cũng không phải từ các vị thần. Nó là thứ mà thế giới của tôi đã từng dùng để bước lên mặt trăng, nhìn thấy được cả những vì sao xa sôi, và chế tạo ra những thức khiến cả tạo hóa cũng phải thán phục. Đó là thứ sức mạnh mà loài người Trái Đất đã đúc kết qua hàng triệu năm lịch sử, các vị có thể gọi là… ‘Khoa Học’ cũng được.”
Câu nói vừa dứt, cả căn phòng như chết lặng. Đức Vua Andrey gần như lắp bắp, nhắc lại cụm từ ấy như thể nó là một khái niệm xa lạ vừa giáng xuống từ trên trời:
“K-Khoa học…?”
Hoàng hậu cau mày, ánh mắt đầy sự thận trọng lẫn tò mò:
“Vậy… chính xác thì ngài đang muốn làm điều gì với thứ gọi là ‘Khoa học’ ấy?”
Khoa chậm rãi hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng giải thích:
“Có thể với các vị, sức mạnh là thứ ban tặng từ các vị thần. Nhưng đối với tôi, thế giới vận hành dựa trên những nguyên lý và quy luật. Khoa học, nói một cách đơn giản thì chính là chìa khóa để giải mã mọi điều đã, đang và sẽ xảy ra. Đó là cách loài người chúng tôi lý giải vạn vật, từ ngọn cỏ, giọt nước… đến bầu trời và những cơn sấm sét mà các vị vẫn thường khiếp sợ.”
Ánh mắt Khoa đảo qua từng người. Rồi cậu khẽ mỉm cười, đưa ra một ví dụ quen thuộc nhưng đầy sức nặng:
“Các vị có biết vì sao lại có sấm sét không?”
“Là vì Thần Sấm Rokgar nổi giận, trút lôi đình xuống nhân gian.” – Hoàng tử Nikolev trả lời ngay lập tức với sự tự tin chắc chắn.
Khoa cong môi rồi gật đầu nhẹ:
“Có thể đó là một cách nhìn nhận, và tôi không có quyền phủ nhận niềm tin của các vị. Nhưng trong thế giới mà tôi sinh ra, chúng tôi hiểu rằng… sấm sét là kết quả của những va chạm dữ dội giữa các hạt nước và tinh thể băng trong những đám mây giông. Lúc đó, điện tích âm sẽ tích tụ ở đáy mây, còn điện tích dương ở đỉnh mây và mặt đất. Khi sự chênh lệch này vượt quá giới hạn… tia sét được phóng xuống để cân bằng lại. Sức nóng của nó làm không khí nổ tung, và đó là âm thanh của sấm.”
Cả căn phòng lặng ngắt. Những đôi mắt mở to kinh ngạc, những cái miệng khẽ hé ra như không thể tin nổi điều vừa nghe thấy. Với họ, đó không chỉ là một lời giải thích, mà còn là một cánh cửa mới dẫn tới một chân trời hoàn toàn xa lạ.
Hoàng hậu khẽ thốt lên, ánh mắt vừa sững sờ, vừa dường như lóe lên ánh sáng của sự tỉnh thức:
“Vậy ra… mọi thứ đều có thể lý giải sao? Ngay cả những điều tưởng chừng là phép màu ư?”
“Đúng vậy. Có thể hiện tại, các vị chưa hiểu hết được những gì tôi nói. Nhưng tôi sẽ từ từ chứng minh, bằng chính những hành động cụ thể. Và vì thế… điều đầu tiên tôi muốn tạo ra ở thế giới này, chính là thứ được gọi là ‘Máy phát điện ba chiều’ ạ.”
“Máy phát điện… ba chiều…?” – Lồng màu Đức Vua cau lại khi lần đầu nghe đến thứ đó.
“Dạ vâng ạ. Chỉ cần có nó, tôi có thể tạo ra nguồn năng lượng từ chính thiên nhiên. Và nhờ nguồn năng lượng ấy, tôi sẽ có thể làm được nhiều điều mà các vị chưa từng nghĩ tới. Những gia vị mới., vật liệu mới, công trình vượt xa cả trí tưởng tượng. Những bộ trang phục bền bỉ hơn bất cứ thứ gì. Và đặc biệt hơn nữa… là cả những loại vũ khí có thể làm thay đổi cục diện chiến tranh.”
Một lần nữa, cả thư viện gần như chết lặng. Không phải vì nghi ngờ… mà vì họ đang cố gắng hình dung ra viễn cảnh mà Khoa vẽ nên. Một viễn cảnh mà cả thế giới của họ vốn vận hành theo phép thuật và những quy tắc cổ xưa lại có thể được nâng lên một tầm cao hoàn toàn mới.
“Chúng tôi… chưa từng nghe về thứ gì giống như vậy cả. Nhưng nếu những gì ngài nói là thật… thì chúng tôi sẽ thử đặt niềm tin vào ngài một lần.” – Lời nói của Hoàng hậu có chút do dự nhưng vẫn kèm theo sự kỳ vọng nào đó.
Đức Vua gật đầu dứt khoát:
“Thôi được. Chúng tôi sẽ cung cấp cho ngài mọi thứ ngài cần. Từ nhân lực, tài nguyên, thậm chí là cả quyền hạn cần thiết. Chỉ mong ngài không khiến chúng tôi thất vọng.”
“Đúng vậy thưa ngài Dũng sĩ. Thú thật là tôi dần có hứng ý với ý tưởng và kiến thức mà ngài đang sở hữu đó, nếu có thể, xin hãy cho tôi được học hỏi thêm từ ngài.” – Nụ cười háo hức nở rộ trên môi vị Hoàng tử trẻ.
Thấy vậy, Công chúa Edlyn cũng không kìm nổi sự tò mò, khẽ gật đầu theo:
“Dạ vâng. Thật ra tôi cũng cảm thấy mong đợi với những gì ngài sẽ làm ra. Tôi sẽ cố gắng ủng hộ ngài, và cũng muốn được ngài truyền đạt thêm kiến thức. Mong ngài có thể chiếu cố cả tôi nữa.”
Được nghe những lời cổ vũ ấy, trong lòng Khoa tràn đầy sự xúc động và tự hào. Trong ánh mắt bừng sáng của họ, cậu như nhìn thấy chính mình ngày trước, khi vẫn còn là một cậu trai trẻ, cặm cụi học tập mới giành được học bổng để nuôi em gái ăn học. Và giờ đây… ánh sáng ấy lại được thắp lên trong một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Và rồi… cậu đứng dậy và đưa bàn tay của mình ra trước mặt Đức Vua với thái độ cung kính:
“Vậy thì… xin hãy tin tưởng vào tôi. Nhất định, tôi sẽ không để thế giới này bị hủy diệt dưới móng vuốt của Quỷ Vương. Tôi sẽ chứng minh cho các vị thấy được sức mạnh của khoa học là tuyệt vời như nào.”
Dù lần đầu tiên nhìn thấy hành động đó, Đức Vua Andrey lại không tỏ ra khó chịu. Ông thuận theo hàm ý của cậu, đưa tay của mình ra và bắt lấy bàn tay của Khoa.
“Bọn ta sẽ đợi chờ thành tựu của ngài, và sẽ sánh cánh cùng ngài đến bất cứ con đường nào.”


2 Bình luận