Chương 03.
Lúa chín đung đưa trong gió, vạt áo người qua kẻ lại bay bổng, nhịp điệu thời gian lại càng trôi nhanh, ta muốn có nơi bí mật để trốn đi mà không ai hay biết. Tận hưởng cuộc sống như cái cách ta trao cho đời sự đáng yêu và hy vọng.
Cả gia đình cuối cùng cũng có thể được nghỉ ngơi một cách thoải mái sau một chặng đường ôn thi vất vả cho đứa út. Lúc nhận được thư nhập học, Triệu Thiên còn chạy khắp nhà mà hét toáng lên chẳng giống như bình thường chút nào. Dì ba thì thưởng cho Hạ Thơ và Triệu Thiên mỗi người 300 tệ để đi ăn uống. Hạ Thơ cầm số tiền trên tay mà trong lòng cảm thấy vừa ấm áp vừa mất mát vài phần. Ở nơi này, cô biết đi đâu mà tiêu tiền chứ?
Triệu Thiên thấy cô nhìn vào số tiền trên tay mà trầm tư, rồi nói ra một câu vô cùng bá đạo tổng tài: “Hạ Thơ, tối nay em dẫn chị đi chơi một vòng khu này, từ lúc ở đây đến bây giờ, chị chưa ra ngoài lần nào chắc cũng sắp bị ngợp thở chết rồi đấy.” Hạ Nhi nhìn hai đứa nhóc hoà thuận như vậy thì tâm trạng cũng cao hứng mà cho thêm 500 tệ để hai đứa đi chơi.
Thời gian cũng bỗng chốc đến rất nhanh, tối đến, Hạ Thơ tắm rửa thay đồ rất nhanh và gọn gàng. Hôm nay, cô mặc váy ngắn đến đầu gối và áo croptop, thời tiết vào buổi tối ở Giang Thành rất lạnh nên cô nhanh nhảu khoác thêm chiếc áo cho hợp thời trang. Ngoại hình của Hạ Thơ không tệ, khuôn mặt trái xoan, ngũ quan hài hoà, khi cười lên để lộ một chiếc răng khểnh trông rất trẻ con và xinh xắn. Dáng người cô là tiêu chuẩn cho mọi cô gái, khí chất thuần khiết và mọc mạc, chất phát không hổ là con gái Việt Nam.
“Thưa dì, thưa chú, con cùng với em đi đây ạ.”
“Con đi đây.”
Chào xong, hai đứa cô cùng lên xe taxi mà đi ăn ở quán, khu dân cư ở đây là dành cho những hộ gia đình giàu có và cao cấp nên cũng chẳng nhiều người cho lắm. Triệu Thiên mặt mày ung dung dẫn cô đến quán ăn, cậu gọi hai phần mỳ, hai phần thịt và hai đĩa tôm hùm đất cỡ lớn. Hạ Thơ nhìn bàn đồ ăn hấp dẫn trước mắt mà nuốt nước miếng, màu sắc bắt mắt cùng mùi hương cay nồng, thật kích thích vị giác lẫn thị giác.
“E hèm, mời chị ăn trước đấy.” Hạ Thơ ngạc nhiên khi Triệu Thiên bất ngờ nói tiếng Việt, mặc dù có hơn không rõ nhưng lại rất đáng yêu, cô kìm nụ cười sắp bật ra khỏi miệng mà dùng đũa.
Vừa ăn một miếng thịt bò thì cô đã ho sặc sụa vì chưa thích ứng được vị cay nồng xé lưỡi này. Hạ Thơ uống một ngụm nước lạnh rồi tiếp tục ăn tiếp, mặc dù hơi cay và có phần hơi dầu nhưng đổi lại rất đậm đà và ngon. Hai người đeo bao tay lên mà cật lực ăn từng con tôm hùm đất, không khí lạnh bao trùm cả quán ăn, Triệu Thiên kể rất nhiều chuyện ở đây cho cô nghe nhưng cậu nói rất chậm chắc vì sợ cô không hiểu.
Ga lăng và tinh tế.
Lúc tính tiền cậu cũng thanh toán luôn phần của cô, Hạ Thơ thầm nghĩ: Có thêm một đứa em trai đúng là thoải mái thật. Hai đứa cô đi bộ một lúc để tiêu hoá xong thức ăn sau đó lại ghé vào quán nước gần đó để uống nước. Hạ Thơ thích chua nên chọn một ly trà chanh còn Triệu Thiên thì ngược lại, cậu chọn một ly trà dâu.
“Chà, dẫn bạn gái đi à Triệu thiếu gia?”
Triệu Thiên quay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt một cái làm cho cả đám đang tươi cười lập tức ngậm miệng. Cậu lười biếng giới thiệu cho đám bạn mình: “Lũ bay bớt tưởng tượng lại dùm tao, đây là chị họ vừa từ Việt Nam tới, tên là Hạ Thơ.”
Cả bọn “Oa” lên một tiếng rồi từng đứa dồn dập nói.
“Xin chào Việt Nam.”
“1, 2, 3 dô?”
“Bánh mì, Phở.”
Hạ Thơ: “…” Thật là cạn ngôn với mấy nhóc này. Mặc dù vậy, nhìn mấy đứa nhóc ngập ngừng, ngại ngùng nói tiếng mẹ đẻ của mình thì thấy vô cùng tự hào lẫn vui vẻ. Sau đó, cô hào phóng lấy tiền ra bao cho ba đứa bạn của Triệu Thiên nước uống.
“Chúng em cảm ơn ơi chị Hạ ạ.”
“Chị không cần vậy đâu, bọn nó không có nghèo.”
Hoắc Di Nghĩa ấm ức kể lể: “Huhu, nhà bọn em nghèo đến nỗi chỉ có cách cạp đất ăn thôi.” Sau cùng là một trận đòn đến từ vị trí của Triệu Thiên. Nhưng mà nghĩ lại thì, mấy đứa đấy cũng bằng tuổi cô mà xưng hô như vậy có hơi kì nhỉ? Nhìn thì Hạ Thơ giống như chị lớn quá.
Xong xuôi mọi chuyện, cả hai bắt xe trở về nhà, mạnh ai người đó về phòng nấy. Hạ Thơ nằm trên chiếc giường êm ái mà nhìn lên trần nhà màu be, không biết bạn bè của cô bây giờ như thế nào rồi, không biết lúc nào cô mới đi học lại. Chẳng biết bạn bè ở đây có tốt hay không? Như trong mấy bộ tiểu thuyết học đường thì có cả kì thị bạn học ngoại quốc, cô hơi sợ.
Hạ Thơ có nên giấu thân phận không? Lắc đầu, chắc chắc là không nên rồi.
Nghĩ đến đây khiến cho đầu óc cô có chút mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Trong mơ, Hạ Thơ thấy bố mẹ đang đứng trên đầu bên kia cây cầu, còn cô thì đầu bên này của cây cầu. “Bố mẹ tin rằng con sẽ sống tốt, đừng dằn co với quá khứ nữa Thơ à, hiện tại mặc dù không còn bố mẹ nhưng bố mẹ vẫn sẽ mãi ở bên con.” Cô bừng tỉnh dậy, trên trán là một tầng mồ hôi, mái tóc vì vậy cũng đã ướt đi một phần. Cô chôn mặt vào đầu gối mà khóc, “Con biết rồi ạ.”
Chương 04.
“Dạ vâng, Hạ tiểu thư thật đúng là rất thông minh, lạnh lợi, chỉ mới một tháng mà đã thành thạo tiếng Hoa trung cấp rồi, các môn học tự nhiên rất có thiên phú. Nhưng riêng về ban xã hội có hơi kém tại vì chưa quen được với văn hoá Trung Quốc lẫn nội dung học.” Cô giáo Tư tổng kết lại thành quả một tháng học tập của Hạ Thơ và báo cho Hạ Nhi biết.
Nghe vậy, Hạ Nhi rất bất ngờ, lúc trước khi nghe tin Hạ Thơ dạy kèm cho con trai mình thì không tin, nào ngờ trình độ của con bé lại cao như vậy, Hạ Nhi bắt đầu hỏi: “Vậy con bé Thơ bây giờ có thể học cấp ba tại Giang Thành được không?”
“Tất nhiên là được ạ, sáu tuần nghỉ hè xong thì có thể cho Hạ tiểu thư nộp hồ sơ hoặc thi để vào trường ạ, nhưng do Ngữ Văn của Hạ tiểu thư hơi kém có lẽ sẽ bị tụt lại nếu học ở Nhất Trung, lựa chọn Nhị Trung là ổn nhất.”
Sau một cuộc nói chuyện lâu dài thì Hạ Nhi chậm rãi lên lầu để nói chuyện với Hạ Thơ. Nhận được câu hỏi bất ngờ như vậy khiến cho Hạ Thơ bối rối suy nghĩ, trình độ lẫn kiến thức của cô thật sự không quá đảm bảo có thể vô được trường Nhất Trung với lại cô chẳng quen lấy một ai thật sự giống như đưa thỏ vào hang sói vậy. Triệu Thiên thì thuận lợi vào trường trung học phổ thông Nhị Trung nên cô cũng rất vui khi có cơ hội được học chung với em ấy.
“Vậy con cứ ôn tập đi, chắc khoảng chừng mấy tuần sau dì sẽ đưa con lên trường Nhị Trung để khảo sát một chút.”
Khi dì ba vừa ra khỏi phòng xong, Hạ Thơ ngay lập tức chạy qua phòng của Triệu Thiên để báo tin vui này nhưng cậu có vẻ hơi bất ngờ vì sao cô không thi vào trường Nhất Trung, “Được rồi, vậy hai chị em mình học cùng nhau, em sẽ bảo vệ chị vậy.”
Thời tiết Giang Thành thay đổi thất thường, sáng thì nắng nóng cực hạn còn tối thì lạnh đến run người. Mọi người ở đây dường như ai cũng đã quen với việc này nên cũng chẳng than thở mấy nhưng Hạ Thơ thì ngược lại, việc này đã làm cô nhận những cơn sốt và đau đầu liên tục. Sức khoẻ của cô ngày càng yếu đi một phần nhiều là do không vận động và ở trong nhà không chịu ra ngoài để đón lấy ánh sáng. Triệu Thiên khi nghe được bác sĩ nói vậy thì ngày nào cũng bắt cô ra ngoài sân để tập thể dục và chạy bộ hơn mấy tiếng đồng hồ. Mấy hàng xóm bên cạnh cũng bắt đầu nhận diện được có một cô gái nhỏ vừa mới chuyển đến nhà Triệu gia nên cũng dần dần kết thân.
Chạy bộ được một tiếng mà người cô gần như rã rời vì mệt, cô dùng ánh mắt có phần cầu cứu nhìn Triệu Thiên nhưng đổi lại là dòng tin nhắn mắng yêu đến từ dì ba.
Ngày này qua ngày nọ, mỗi ngày buổi sáng tập luyện cùng cậu em trai, tối đến lại học bài điên cuồng. Thời gian cũng không bỏ qua một ai, sáu tuần nghỉ hè dành cho học sinh chuyển cấp đã kết thúc. Triệu Thiên thì bận rộn chuẩn bị sách vở và quần áo để đi học, còn cô vào ngày hôm qua cũng đã nhập học thành công. Lúc ấy, Hạ Thơ ngồi trong phòng giáo vụ, bên cạnh là giáo viên đang nhìn chằm chằm cô làm bài. Khi chấm điểm xong thì ai nấy cũng ngạc nhiên vì điểm Toán, Lí và Hoá của cô đạt điểm tối đa, nhưng Ngữ Văn thì không lên nổi trung bình.
“Làm bài tự nhiên rất tốt, chừng vào lớp mười nhớ đăng kí vào ban tự nhiên lúc ấy thầy sẽ bồi dưỡng em thành thiên tài của trường Nhị Trung này.” Thầy Mạnh Du cầm phiếu điểm mà cười như được mùa, lâu lắm rồi ông mới gặp được học sinh giỏi như vậy lại còn là học sinh nữ chăm chỉ.
Dì ba bên cạnh thì hết sức tự hào còn không ngừng khen ngợi Hạ Thơ trước mặt giáo viên khiến cô ngượng ngùng đỏ mặt không nói nên lời. Nghĩ lại mọi chuyện làm cho cô thật muốn có cái lỗ để chui vào. Hạ Thơ nhìn đồng phục của trường Nhị Trung, áo sơ mi tay ngắn có nơ cùng váy màu đen tuyền đẹp mắt mà trong lòng lo sợ.
Ngày mai là ngày khai giảng cũng là ngày mở cửa cho tương lai của cô.
“Nam mô a di đà phật, cầu cho thanh xuân của con bình yên và hạnh phúc.”
…
Sáng hôm đó, Hạ Thơ dậy rất sớm để chuẩn bị. Cô mặc đồng phục rồi cột tóc hình đuôi ngựa, nhìn bản thân trông gương có phần gì đó rất khác lạ hình như là lo lắng? Lúc xuống lầu ăn sáng thì đã trông thấy Triệu Thiên cả người khoác lên bộ đồng phục, sự trẩu tre thường ngày đã biến mất mà thay vào đó rất cuốn hút lạ thường, Hạ Thơ thầm nghĩ: Chắc mấy bạn nữ thích lắm đây.
Triệu Thiên nhìn chị mình mà khen một câu giống như lấy lệ vậy, sau đó cả mang tai đỏ hết lên, cô nhìn thấy mà trêu chọc không thôi.
Tuổi trẻ nhiệt huyết, không ngại những cơn mưa mà xông pha, cũng vì là độc quyền mà mấy ai dám thử lại lần nữa. Con đường phía trước trông gai, trắc trở, nhưng hãy mạnh mẽ vì con tim ta đập lên cho tương lai tươi sáng.


0 Bình luận