• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 Thịt đá.

Chương 01 Nhiều thứ để nghĩ.

0 Bình luận - Độ dài: 2,650 từ - Cập nhật:

"Không có quyền lực, không có kiến thức, không có tiền bạc, không có mối quan hệ.

Hắn là một nô lệ. Những người tiếp xúc với căn bệnh đó và trở thành bán nhân (nửa người, nửa thú) đều giống nhau. Họ bị xa lánh và bị luật pháp đối xử như động vật, như một phần tài sản của con người vì những lợi ích mà họ mang lại.

Gia đình hắn ghét hắn, xã hội ghét hắn, cả con người và quỷ dữ đều ghét hắn. Hắn ghét chính mình. Đúng vậy, đứa con của một nô lệ bị một quý tộc ngược đãi và mối quan hệ nô lệ đó là loạn luân, hoàn cảnh đoàn kết và xây dựng xã hội của nô lệ đã tạo ra một viễn cảnh khủng khiếp, mẹ hắn yêu chú hắn, họ có một đứa con, tôi bị cả quý tộc và gia đình ghét, bị tra tấn, ngược đãi, thậm chí. Hắn thậm chí chưa bao giờ được một trại trẻ mồ côi nhận nuôi. Vẻ ngoài đẹp này thật kinh tởm vì nó có vẻ ngoài và da thịt của những quý tộc đó, những người sau này bị tiết lộ là những quan chức tham nhũng và sau đó mọi người phát hiện ra hắn, họ không chỉ đối xử tệ với hắn mà còn tăng giá và không bán cho hắn thức ăn, quần áo và thậm chí ném cà chua và đồ thối trứng vào hắn. Hắn phải ăn xác của quỷ. Quỷ ư? Con người ư? Mọi người đều ghét hắn.

Hắn là người vô thần vì điều đó. Nhưng tôi không phạm tội gì cả. Đó chỉ là những chiến công bất khả thi đối với họ. Họ nghĩ rằng họ phải chịu đựng nhiều hơn tôi. Họ có phạm tội nếu họ là hắn không? Hắn đứng đây với đôi chân của chính mình vì tôi chiến đấu vì mọi người. Hắn dám phá hủy sự cao quý đó và đẩy mình vào tình huống này. Nhưng dù sao đi nữa. Nếu Chúa thực sự tồn tại. Hắn vẫn may mắn vì mình không phải là con gái. Nếu tôi là con gái, hắn đã bị ngược đãi và mang thai.

Hắn sinh ra với dòng máu của một quý tộc và một nô lệ nhưng không bình thường. Hắn đã được chữa khỏi và không bị đột biến. Nhưng điều này khiến hắn càng trở nên bị phân biệt chủng tộc hơn bởi cả nô lệ và quý tộc.

Nhưng sau đó một điều được tiết lộ, hắn vẫn giữ được sức mạnh và lợi ích mà một á nhân mang lại.

Các cơ sở nhân giống nô lệ đã ra đời.

Một số nô lệ đã mang thai ở tuổi 13. Đó là lý do tại sao dân số loài người tăng lên, khoảng cách giữa người giàu và người nghèo tăng lên và quan hệ huyết thống trở nên ngoài tầm kiểm soát. Đó là lý do tại sao các bệnh viện và trại trẻ mồ côi đầy trẻ mồ côi. Đó cũng là lý do tại sao kho bạc đầy, họ chiếm 1/6 kho bạc.

Nhưng phép màu đã không xảy ra với những người còn lại. Không ai giống hắn. 600.000 trẻ em nằm rải rác khắp các đường phố. Lệnh ngừng bắn vẫn chưa dừng lại, các thông báo khen thưởng đã được dán khắp các đường phố để giết những kẻ quái dị đó, họ thậm chí không giết chúng mà họ đã hãm hiếp chúng và tệ hơn.

Lý do hắn khác biệt và có phép màu sống với hình dạng con người bình thường khiến họ đau khổ, và họ đổ lỗi và ghét hắn vì điều đó.

Hắn đã bị các quý tộc ngược đãi trong 10 năm, không chỉ bị quấy rối thông thường mà còn bị lạm dụng tình dục cả nam và nữ. Nhưng hắn vẫn cảm thấy may mắn khi là một người đàn ông.

Nếu cuộc đời hắn kéo dài 80 năm, hắn vẫn sẽ ghét và ghê tởm bản thân mình mãi mãi và không bao giờ nữa.

Hấn đã thoát khỏi chế độ nô lệ … Tại sao hắn trông giống như Thịt đá ? Vì những niềm tin báng bổ hắn vô cảm và cứng cáp và tê liệt trước nỗi đau, mất mát.. "

**Nhiều năm sau ở một thế giới khác**

“Tiếng hít thở dài hơi

Lại một lần nữa nhưng hắn nhận ra đây chỉ là bắt đầu ? Đây là cái bắt đầu thứ hai nó có thể không có ý nghĩa gì cả ? Cả cái ngày hắn tồn tại chỉ để hoàn thành bản chất cuộc sống của bản thân rồi hết.

Nhưng nó vẫn chưa phải cái kết, bản chất đối với cái thứ hai ? Không có nghĩa vụ nào để hoàn thành cuộc sống của người này, bởi mà hắn thấy mọi thứ đã đủ không có tội lỗi nào trong việc này.

Tôi sống lại trong cơ thể của kẻ khác và nhận được chính căn bệnh trầm cảm của kẻ đó.

Hắn đưa ra một nhận định. Tại sao hắn lại suy tư ? Không gì nhiều hơn là việc bị thấm nhuần và nhuộm đen nhân tính của bản thân do ảnh hưởng của trầm cảm rồi dẫn đến tự thân tri kỷ (tự kỷ).

Mọi hành động đều có hậu quả nhưng không phải nhất thiết là tội lỗi bởi vì chính nó không tồn tại, hắn nghĩ đến một câu chuyện.

Khi bạn sinh ra hay chết đi, bước đi hay theo cách nào cũng có vô vàn các sinh vật và sự sống khác bị giết chết hoặc sinh ra ví dụ như hồng cầu hay tiểu cầu, bạch cầu, vi khuẩn.

Bạn gọi nó là gì ? Tội ác ? Giết chết ai đó hay một thứ gì đó mà không biết (vô tình) có phải là tội lỗi hay không ?

Khi bạn tranh giành để được sinh ra tất cả các con tinh trùng và tất cả đối thủ khác đều chết đi chính nghĩa là vậy ? Nó chỉ như vậy thôi tất cả có thể nguy biện rằng tất cả là sự hi sinh đáng giá hay sự tuân thủ quy luật sinh học được lập trình sẵn do sự phát triển sinh học con người. Trứng chọn lựa tinh trùng mà nó cảm thấy phù hợp hơn nghe như những điều ích kỷ mà bạn vẫn nghĩ đó là thứ kinh dị như chọn lọc tự nhiên với cái chết của trăm triệu sinh vật khác ?

Tiến hoá không ngừng nhưng cũng thoái hoá không ngừng đấy là chu trình của cuộc sống. Bạn cảm thấy điều này sai và nói rằng tế bào không có ý thức đừng biện chế, tế bào ung thư là gì ? Tội lỗi bạn nghĩ đến khác phải làm hại kẻ khác mà mình nhận thức được, chịu trách nghiệm trên pháp lý hay luật mới là quy chuẩn tội lỗi của bạn ? Bạn và tôi chả khác gì một kẻ tâm thần ở mức độ phân tử đang dần “bán rã” cả.

Khi bạn giết một người bạn phải chịu trách nghiệm do cái chết của hàng tỷ hoặc hơn thế với tế bào nhưng bạn chỉ bị trừng phạt bởi sự cô đơn quản giáo vốn là điều luật trái với tự do nhận định kẻ vi phạm không có quyền hưởng đãi ngộ trong khi nó là quyền cơ bản cá nhân trong hiến pháp, ngay cả chết sinh mạng của bạn cũng chả để lại gì cả, trừng phạt bằng cái chết ? Thật kỳ lạ khi kẻ xấu như bạn nói vẫn được hưởng đãi ngộ về tính nhân văn của pháp luật. Cái chết có bình đẳng sao ?

Bạn giết một người và cho đấy là tội lỗi nhưng thứ ràng buộc bạn là đạo đức, tinh thần hoặc quy luật chủ quan của xã hội để duy trì con người luôn ở đỉnh cao thức ăn và đảm bảo an sinh phục vụ cho chính nó, cảm giác tội lỗi hay áy náy, rằng xé tâm can có khác gì nhau ? Bạn có gì để chứng minh tổ tiên ta vẫn có cảm giác tội lỗi hay quy luật đúng sai mà không do bầy đàn tác động bởi quy tắc hay một tiêu chuẩn xã hội riêng ?

Đôi khi các hành động và nhận thức về tội lỗi của bạn là do tự nhiên để giúp bạn sinh tồn.

Tội lỗi không tồn tại, xã hội vốn dĩ là công cụ giúp con người đứng đầu chuỗi thức ăn như đã nói. Tội ác chỉ là xâm phạm của xã hội. Bạn đứng trên một cương vị như một thẩm phán để phán xét lợi hại, bạn không thể loại bỏ.

Biết không nếu để nhìn khách quan con người gây ra nhiều tội ác với các loài vật khác. Giống việc như gà rán là sản phẩm của việc nhúng đùi của 1 con gà vào bên trong chất lỏng của 1 con gà khác chưa được sinh ra hoặc sắp được sinh ra (trứng), và lăn nó qua bột và rán nó lên bằng dầu nóng.

Liệu nó có công bằng và công bằng cũng là quan niệm chủ quan, khi một con gà giết chết 1 con người hay khi con người giết chết một con gà. Nó thể hiện ý nghĩa thực tế, giá trị của sinh mạng khác nhau.

Sinh vật đều là sinh vật như nhau nhưng có giá trị khác biệt, nhưng giá trị không phải thứ thiết yếu quyết định sự sống cái chết. Chết là kết thúc nó không dành để phán xét ai. Cái chết đến với 1 người có thể là nỗi sợ hay sự vui tươi. Suy cho cùng nó không bình đẳng, chả kết thúc nào giống nhau và đủ thoả mãn cả.

Xã hội như một hệ thống giúp con người luôn ở đỉnh cao chuỗi thức ăn, thống trị và xây dựng tinh thần hoá và gắn kết hoá là mục tiêu của xã hội, vậy nên những thứ vượt ngoài mục tiêu là tội lỗi dựa trên những định kiến xã hội là cần loại bỏ.

Một giọng nói trong đầu van vọng trong đầu hắn đầy đáng sợ và lạnh lùng, vô cảm. Ánh mắt hắn hiển nhiên.

Góc nhìn của hắn khác biệt, nó rộng mở hơn những người mà bạn biết, nhưng hắn lại có quyết định khác tại sao ?

Không ai như hắn muốn như vậy, có thể nó đã được giật dây ở vị trí cao hơn phải không ? Nó hoàn toàn trái với mọi thứ hắn không nhận ra.

Dù nhận thức và kiến thức hắn có uyên bác đến đâu cũng bị thất bại trước sức mạnh tuyệt đối.

Một nhân vật đang nhìn xuống, không quá cao nhưng không quá thấp họ có thể là thần thánh.

Căn phòng vẫn luôn là sự im lặng đấy, sự cảm nhận của hắn lan toả.

Các cấu trúc của cung điện ký ức của hắn hiện lên, nhưng cấu trúc của cung điện ký ức đã bị huỷ hoại và che phủ bởi cấu trúc nỗi đau dày đặc của căn bệnh trầm cảm hoàn toàn.

Chỉ có bây giờ nó khôi phục hắn biết chỉ tại chính mình không phải người này.

Cơn đói cồn cào khiến hắn một lần nữa bước ra khỏi phòng, theo nhiều ý nghĩa ăn là nhu cầu.

Nhưng đôi khi nó cũng chỉ một hành động, và cũng chỉ là thứ dùng để thoả mãn bản thân chính mình, ai đó có thể không đói nhưng vẫn luôn muốn ăn.

Sự thoả mãn làm mọi người cảm thấy đói.

Ngươi biết ?

Chính bản thân ngươi vẫn luôn tiêu hoá ?

Đôi khi cái chết cũng là một lựa chọn không xấu tại vì hắn đã đánh mất quá khứ của mình, nhớ đến bản chất thực sự của chính mình chỉ có mơ hồ.

Trở về gần như là khó hắn không thể làm được kể cả ở mức khả thi nào nó không dễ dàng, nhưng tại sao hắn lại muốn ? Hắn không có mục đích ?

Không có động lực nào có thể thúc đẩy hắn tiền bạc, cảm xúc, hay bất kỳ ý nghĩa nào khác ?

Nhưng sống là hoàn thiện bản thân bởi những ý nghĩa và chính nó để hoàn thiện bản chất của chính chúng ta, kể cả khi không hoàn thiện trống rỗng vẫn là sự vô tâm sẽ là bản chất của một sinh vật cho những người như vậy.

Nhưng kể từ khi hắn bước đến diễn biến này hắn đã biết mình có lựa chọn gì, sáng suốt hay không.

Hắn vẫn chưa bỏ cuộc hoàn toàn, hắn nhận ra bản thân đã không đi đúng với bản chất của mình.

Hắn không biết nhiều thứ đến vậy thậm chí còn nhiều đáp án hơn với câu hỏi hắn đang trả lời, hắn luôn phải cố gắng hết sức để có được một số ít trong vô vàn đại dương của những tri thức này, để một lần tìm ra ý nghĩa và hoàn thành bàn chất của cuộc sống này.

Dù cuộc sống chả là gì và nó có thể chỉ là vô nghĩa, nhưng hắn sẽ không lãng phí trải nghiệm này.

Đó chính xác là góc nhìn thế giới của hắn có mọi thứ không có tốt đẹp và không có xấu nhưng đơn giản chỉ là hắn không phán xét. Hắn là ai ? Đôi khi một số câu trả lời đã có từ trước cả bắt đầu. Một con người với giới hạn biết trước không thể vượt qua.

Nếu tôi là một nhân vật trong một câu truyện liệu tôi có thể làm gì ?

Hắn không có tình yêu để có thể hiểu được nhiều điều như vậy, tôi không yêu vì áy náy, sự quy phục bởi tính chất sinh học do sự ham muốn mong muốn sinh sản, sự gắn kết cảm xúc hay sự trải nghiệm, ký ức tươi đẹp.

Con người luôn mong muốn những gì không biết và không mong muốn những gì đã biết

Họ huỷ hoặc bản thân dù lịch sử vẫn còn đó. Không thèm liếc đến 1 tờ vé số nhưng lại đứng lại ở hơn trăm tờ vé số họ nhìn thấy những gì họ muốn nhìn và mong muốn những điều chưa biết, họ nhìn thấy 1 tờ vé số là cơ hội thất bại cao cho dần đến khi nó trở lên đủ cao.

Liệu cái nhận thức và suy nghĩ này có phải có từ đầu hay không ? Ngay khoảng khắc sinh ra ? Có hắn không cần làm gì cả ? Nó là bẩm sinh với nhận thức và suy nghĩ này.

Thức ăn mà tôi ăn có vị thực sự không ?

*Những tiếng đồng hồ trước đó

Ở đằng xa đó tiếng chuông nhà thờ vang, một căn phòng tốt có một trang sách vẫn còn mở ghi ngài ấy đang ăn.

Lúc này Lawrence khoá trái cửa bếp, con dao bếp được treo ở một góc phản chiếu, một con dao sắc phản ánh đôi mắt của hắn ở trên, hắn đói ?

Ăn chay ? Thực vật cũng là sinh vật sống ?

Sống có còn ý nghĩa không ? Không nó không có nghĩa mà ta phải tìm nó. Thế giới tại sao luôn nói đừng ngừng hi vọng ?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận