thế giới giả tạo
hận cuộc đời
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 02

0 Bình luận - Độ dài: 2,581 từ - Cập nhật:

Reng... reng... reng...

Tiếng chuông báo hiệu giờ vào học vang lên, như một hồi kèn lạnh lùng kết thúc buổi tiệc tuổi trẻ vừa mới nhen nhóm. Những âm thanh cười nói náo nhiệt bỗng khựng lại, hòa lẫn cùng tiếng ghế va vào nền gạch, tạo nên một cảm giác chênh vênh đến lạ thường.

Từng học sinh lần lượt trở về chỗ ngồi, bước đi uể oải như thể đang tiến vào một bản án đã được định sẵn. Trên gương mặt họ, sự tiếc nuối, buồn chán hằn rõ, giống như thể giờ học chính là cực hình lớn nhất mà đời học sinh phải gánh chịu — một hình phạt không chỉ dành cho thân xác, mà còn dành cho cả tinh thần đang ngày một mài mòn.

Giữa không khí trầm lắng ấy, ánh nhìn dần thu hẹp lại, phóng thẳng vào một góc lớp, nơi Itsuki đang ngồi bất động.

Cô gái ấy, giờ đây không còn giữ nổi sự ổn định trong cảm xúc lẫn lý trí. Từng cái liếc mắt, từng hơi thở xung quanh đều như những lưỡi dao vô hình khiến cô không ngừng cảnh giác. Những con người ngồi trong căn phòng này... ai cũng đã từng giết cô. Ít nhất một lần, ở một dòng thời gian nào đó, họ đã trở thành đao phủ của cô.

Tất cả... ngoại trừ cậu bạn ngồi phía trên cô - Oiyashima.

Cậu là người duy nhất chưa từng kết liễu cô. Một học sinh tầm thường, không có gì nổi bật, không thông minh cũng chẳng tài giỏi. Nhưng chính vì quá bình thường như vậy mà càng khiến Itsuki cảm thấy bất an.

Cô hướng ánh mắt về phía cậu, trong đôi mắt ấy là một sự giằng xé: vừa hi vọng, vừa nghi ngờ, vừa sợ hãi.

' Liệu cậu ta có giết mình trong dòng thời gian này không? ' (itsuki)

' Hay cậu là kẻ đứng sau tất cả trò chơi điên rồ này? ' (Itsuki)

' Nhưng... mình không có bất kỳ bằng chứng nào. Cậu ấy cũng có thể chỉ là một quân cờ sinh ra để giết mình như bảo người khác thôi... ' (Itsuki)

Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu, đâm xuyên như những chiếc kim độc. Mỗi ý nghĩ khiến đầu cô như muốn nổ tung. Não bộ của Itsuki – sau quá nhiều lần hồi quy – đã trở nên nhạy cảm đến mức bệnh hoạn. Cảm xúc mỏng manh như mặt gương sắp rạn. Một va chạm nhỏ cũng đủ khiến tất cả vỡ vụn.

Đúng lúc ấy, âm thanh gót giày nện xuống nền vang lên đều đặn, lạnh lẽo. Giáo viên bước vào lớp.

Cả lớp đồng loạt đứng dậy chào. Người phụ nữ ấy bước tới bục giảng, gật đầu nhẹ rồi quay lưng viết bảng. Đám học sinh lục tục ngồi xuống, mỗi người một dáng vẻ: kẻ tập trung, người thờ ơ, kẻ lại tranh thủ nói chuyện riêng.

Itsuki cũng theo thói quen mà lôi sách vở ra. Động tác thuần thục đến mức gần như vô hồn, như một cỗ máy đã được lập trình lặp đi lặp lại hàng trăm, hàng nghìn lần.

****************

Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ nghỉ trưa. Một buổi sáng kết thúc.

Itsuki lặng lẽ bước lên sân thượng với hộp cơm trên tay. Gió thổi nhẹ, mang theo chút mát mẻ cuối xuân. Cô mở hộp cơm, đặt xuống nền bê tông lạnh lẽo, bắt đầu ăn trong im lặng.

Hai người bạn thân: Natsuki và Mitsuba xuất hiện, ngồi cạnh cô như thường lệ. Họ là đôi bạn thanh mai trúc mã, từng cùng học, cùng chơi, cùng lớn lên, thậm chí từng chia nhau chiếc áo trong những ngày mưa.

Họ là những mảnh ký ức đẹp hiếm hoi còn sót lại trong chuỗi hồi quy nhuốm máu của cô.

Nhưng lúc này, điều Itsuki lo sợ nhất không phải là cái chết. Mà là ai sẽ giết mình lần này?

' Chỉ cần không phải hai người ấy... ' (Itsuki)

Cô thầm cầu nguyện.

Cô chậm rãi gắp từng miếng thức ăn. Tay run nhẹ, mắt hoe đỏ. Dù đã cố quay mặt sang hướng khác để che đi dòng nước mắt, nhưng Natsuki và Mitsuba vẫn nhận ra điều gì đó không ổn.

[ Cậu ấy sao vậy nhỉ? ] (Mitsuba hỏi nhỏ)

[ Không biết nữa... Từ sáng đã thấy Itsuki lạ lắm, như đang cố giấu điều gì đó. ] (Natsuki khẽ đáp.)

Cả hai không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn nhau. Họ quá thân nhau để hiểu rằng: không cần lời, chỉ cần ánh mắt cũng đủ truyền đạt mối lo chung.

Một lát sau, họ đứng dậy, giả vờ rời khỏi sân thượng, nhưng thật ra chỉ bước xuống vài bậc cầu thang rồi ngồi nấp sau cánh cửa – để lặng lẽ quan sát.

Trên sân thượng, Itsuki vẫn ngồi đó, giờ đây không còn ai cạnh bên.

Cô thở hắt ra. Rồi bất ngờ quay mặt lại, giọt nước mắt vỡ òa, tuôn ra như thác đổ. Lớp mặt nạ buổi sáng cô cất công dựng nên đã rạn nứt, trôi tuột theo dòng lệ.

[ Rốt cuộc... khi nào mình mới được chết một cách dứt khoát? ] (Itsuki)

[ Ông trời ơi, ông nhìn thấy tất cả rồi phải không? Vậy tại sao... tại sao con vẫn sống? ] (Itsuki)

[ TẠI SAO TÔI VẪN SỐNG?! ] (Itsuki)

Tiếng hét vang vọng cả tầng thượng, đầy tuyệt vọng và oán hận. Không ai trả lời. Chỉ có gió là chứng nhân.

[ TRONG NGẦN ẤY NĂM... ] (Itsuki)

[ Tôi đã thử đập đầu vào đá, nhảy xuống hố, tự sát bằng dao... nhưng tất cả đều vô ích. ] (Itsuki)

Giọng cô vỡ vụn. Đau đớn. Gào thét. Những tiếng thét xé lòng vang vọng xuống dưới khiến không ít học sinh tò mò ngước nhìn lên sân thượng – nhưng không ai dám lên.

Khi cơn tuyệt vọng đạt đến đỉnh điểm, một vòng tay bất ngờ siết lấy cô.

Là Natsuki và Mitsuba.

Không cần hỏi han, không cần lời an ủi. Cả hai chỉ lặng lẽ ôm lấy Itsuki – như thể đang truyền một phần ấm áp của họ cho cô.

Và trong cái ôm ấy, Itsuki gục đầu vào vai họ, khóc nức nở như một đứa trẻ vỡ mộng.

[ Cứ khóc đi, cứ khóc cho thoả lòng... ] (Natsuki thì thầm.)

Vài chục phút sau...

Itsuki đã ngừng khóc, ánh mắt trở lại phần nào sự tỉnh táo. Dù vẫn còn đẫm buồn, nhưng ít ra cô đã nhẹ lòng hơn. Cô hiểu, chính sự yếu mềm đã khiến hai người họ phải lên đây.

[ Rốt cuộc... đã xảy ra chuyện gì vậy? ] (Natsuki hỏi nhẹ nhàng.)

[ Đúng đó, không thể nào cậu lại như thế mà không có lý do. Cứ kể đi, bọn tớ sẽ giúp mà. ] (Mitsuba tiếp lời.)

Itsuki mỉm cười, dù nụ cười ấy vẫn đầy cay đắng.

[ Cảm ơn hai cậu. Nhưng những gì tớ sắp kể... có thể sẽ quá vô lý, quá khó tin. ] (Itsuki)

[ Cậu phải kể thì bọn tớ mới biết được nó vô lý đến mức nào chứ. ] (Mitsuba nghiêm giọng.)

Natsuki gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm.

Cả hai dù chưa biết sự thật là gì nhưng vẫn sẵn sàng nghe. Sẵn sàng bước vào bóng tối cùng cô.

Sân thượng vắng tanh. Bầu trời như một tấm vải trắng bị ai đó vạch vài nét xám xịt. Không có nắng, cũng chẳng có mưa. Mọi thứ như đang mắc kẹt giữa một khoảnh khắc vô nghĩa, không thể gọi tên.

Itsuki ngồi bệt xuống nền bê tông. Cô vừa khóc xong. Mắt sưng húp, môi run nhẹ. Hai người bạn thân, Natsuki và Mitsuba vẫn ngồi bên cạnh, im lặng, không gặng hỏi gì thêm.

Một cơn gió lướt qua, mang theo chút hơi lạnh khiến vai cô khẽ rùng mình. Nhưng cái lạnh đó... chẳng là gì so với sự băng giá đang lớn dần bên trong.

' Họ vẫn còn ở đây. Họ vẫn đang lắng nghe mình ' (Itsuki)

' Họ vẫn chưa bỏ mình đi. ' (Itsuki)

' Họ vẫn chưa có gì khác thường cả. Vậy nên mình vẫn có thể tin tưởng họ ' (Itsuki)

Cô biết rõ rằng, trong hàng trăm lần hồi quy, đã có những phiên bản mà họ giết cô, tra tấn cô, quay lưng với cô, thậm chí... dùng nụ cười ấy mà tiễn cô về cõi chết.

Nhưng hiện tại, họ đang ở đây. Ấm áp. Nhẫn nại. Tin tưởng. Và chính điều đó lại khiến trái tim Itsuki thêm hỗn loạn.

Làm sao cô có thể đặt niềm tin vào bất kỳ ai... khi mọi thứ có thể bị cuốn đi chỉ sau một lần lặp lại?

[ Tớ... ] – Itsuki mở lời, giọng run như đang lần từng bước chân trên ranh giới giữa sự sống và sự vỡ vụn – [ …tớ đã từng trải qua cái chết rất nhiều lần rồi. ]

Natsuki khựng lại. Mitsuba thoáng giật mình, nhưng họ không chen ngang.

[ Không phải hàng chục lần... mà là hàng ngàn, hàng vạn lần. Ở chính thành phố này. Trong căn nhà của chính mình, tầng hầm tối tăm, dưới đáy hồ nước, giữa quảng trường, ... ] (Itsuki)

Giọng cô mỗi lúc một trầm cuốn, nước mắt bắt đầu rơi thêm 1 lần nữa, điều này khiến cô nhớ lại những mảnh ký ức kinh hoàng đó.

[ Tớ không còn đếm được mình đã chết bao nhiêu lần. Vì khi vượt mốc ba chữ số thì tớ đã chẳng còn muốn đếm nữa ] (Itsuki)

[ Tớ nhớ mùi máu của chính mình. Nhớ tiếng xương vỡ. Nhớ cả cảm giác ruột gan bị kéo ra từng khúc như rút chỉ. ] (Itsuki)

[ Tớ vẫn nhớ ánh mắt của các cậu... khi các cậu giết tớ. Rất dịu dàng. Như thể đó là điều các cậu nên làm. ] (Itsuki)

[ Đa phần là như vậy, cũng có vài lần các cậu giết tớ trong sự tiếng cười hả hê như những kẻ bệnh hoạn kia. Nhưng nó chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi ] (Itsuki)

Natsuki siết chặt nắm tay. Mitsuba khẽ nghiến răng. Không phải vì giận cô, mà vì họ cảm thấy bất lực. Câu chuyện ấy, dù có là ảo giác hay thật sự xảy ra, vẫn khiến tim họ đau nhói.

[ Tớ như thể bị mắc kẹt trong một trò chơi chết chóc. ] (Itsuki)

Mắt cô nhìn về khoảng trời xám ngoét phía trước

[ Nó trong như kịch bản mà tớ phải chết đi chết lại hàng trăm lần chỉ để phục vụ cho ai đó, hoặc thực thể nào đó đang chi phối nơi đây. Mỗi lần tớ chết, thế giới lại quay lại từ đầu. Và tớ là người duy nhất còn nhớ tới mọi chuyện. ] (Itsuki)

[ Chẳng ai tin tớ cả. Ai cũng nghĩ tớ hoang tưởng. Và đến cuối cùng, họ chọn cách giết tớ như một sự giải thoát... hoặc như một thú vui. ] (Itsuki)

[ Tớ không biết đâu là thật nữa. Không biết mình đang mơ, hay chỉ là một nhân vật trong một câu chuyện đã được viết sẵn. ]

[ Và có lẽ... ] – Giọng cô nghẹn lại – [ …tớ chưa bao giờ là người thật. ] (Itsuki)

Một khoảng im lặng dài nuốt chửng tất cả.

Mitsuba bước tới, quỳ một gối xuống trước mặt Itsuki. Cô nhìn thẳng vào mắt bạn mình, không chớp, không run.

[ Kể cả nếu tất cả những điều đó là thật, kể cả nếu bọn tớ đã từng giết cậu... thì cũng không phải là ‘bọn tớ’ bây giờ. ] (Mitsuba)

[ Tớ là Mitsuba ở hiện tại. Tớ chưa từng làm gì tổn thương cậu. Và nếu phải giết cậu... tớ thà để cậu giết trước. ] (Mitsuba)

Itsuki sững người.

Natsuki ngồi sát lại, vòng tay ôm lấy cả hai người.

[ Nếu cậu là nhân vật trong câu chuyện... thì chắc chắn chúng tớ cũng vậy. Nên hãy để cả ba ta cùng thoát khỏi cái câu chuyện đó. Hoặc cùng bị xóa sạch khỏi nó. ] (Natsuki)

Bốp… bốp… bốp…

Tiếng vỗ tay vang lên, vang vọng trên sân thượng như một bản nhạc đám ma chậm rãi.

Ba người quay đầu về phía phát ra âm thanh.

Trên rìa lan can của sân thượng, nơi lẽ ra không thể có ai đứng được. Oiyashima đang ngồi vắt vẻo, hai chân đung đưa như thể đây là sân khấu riêng của hắn.

Ánh sáng chiều tà rọi lên mặt hắn tạo thành một thứ bóng đổ kỳ dị, khiến nụ cười kia trông không giống con người nữa.

[ Câu chuyện quả thật rất xuất sắc đó, Itsuki. Tớ phải công nhận là… cậu kể chuyện hài hước thật đấy. ] (Oiyashima)

Ba người sững sờ. Itsuki lùi lại nửa bước, tim như bị một bàn tay bóp nghẹt.

[ Cậu đã ở đó từ đầu…? ] (Itsuki)

Nhìn vào hắn với sự đề phòng cao ngất ngưởng, như con thú đang phải chống lại với kẻ thù của mình, ánh mắt sát khí, không chớp mắt lấy nổi một lần.

Thấy gương mặt đó của Itsuki, Oiyashima dường như chẳng quan tâm cho lắm, mắt cậu híp lại, trên môi phát ra nụ cười tươi rói, cậu đang quan sát Itsuki như quan sát một con rối đang bị kiểm soát chứ không phải là đang quan sát như một con người.

[ Từ trước cả khi cậu mở miệng. ] (Oiyashima)

[ Còn gì thú vị hơn việc theo dõi những nhân vật đang cố hiểu một kịch bản mà họ không được phép viết lại? ] (Oiyashima)

Oiyashima nhảy xuống khỏi rìa, nhẹ như một chiếc lá rơi, rồi tiến tới.

Tách!

Chỉ một cái búng tay, mặt đất dưới chân họ vỡ vụn như gương nứt.

Mitsuba và Natsuki bị tách khỏi Itsuki trong khoảnh khắc.

Còn Itsuki bị xiềng xích từ hư không, những sợi xích đen sì mọc ra từ chính bóng của mình, cuốn chặt lấy tay chân, kéo cô ngã xuống nền sân thượng đang biến dạng. Nó hút lấy sinh lực của cô, ánh mắt cô mờ dần, sự phản kháng cũng chỉ là vô ích và rồi cô thiếp đi.

Khi mở mắt, Itsuki nhận ra mình không còn ở sân thượng nữa. Cô đang ở một căn phòng tối tăm, giống như tầng hầm dưới đáy của những giấc mơ hoảng loạn.

Ghế gỗ cũ kỹ, dây trói vào cổ tay, xiềng vào sàn nhà lạnh buốt. Trước mặt là một bức màn ánh sáng, như màn hình rạp chiếu phim cũ kỹ.

Oiyashima bước từ bóng tối ra, đứng cạnh cô như một người dẫn chuyện. Hai màn hình dần hiện xuống, bên phải chiếu về Natsuki, bên trái chiếu về Mitsuba.

[ Đừng lo, họ sẽ sớm hiểu được cậu hơn, Itsuki à. ] (Oiyashima)

[ Cậu nói vậy là có ý gì? ] (Itsuki)

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận