Bật dậy trên chiếc giường quen thuộc trong căn phòng ngập nắng, cô gái tên Itsuki ngồi đó, gương mặt tái nhợt và đôi mắt thất thần. Mồ hôi tuôn dài như suối, sống lưng lạnh buốt.
Cô lẩm bẩm, như thể vừa bước ra khỏi một cơn ác mộng:
[ Lại thế nữa rồi... Rốt cuộc đây là lần thứ bao nhiêu mình bị giết rồi? ] (Itsuki)
Đã hàng tỷ lần, trong suốt hằng hà sa số những năm, Itsuki chết đi rồi sống lại. Bị sát hại bằng trăm ngàn cách khác nhau, bởi vô số khuôn mặt lạ hoắc. Mỗi lần chết, cô lại quay về khoảng một năm trước thời điểm đó, như thể có ai đó đang kéo dây, dựng nên trò đùa bệnh hoạn này.
Và cô, trong vô vọng, đã tìm kiếm kẻ đó hàng chục nghìn năm qua. Nhưng vô ích. Cô vân không thể tìm ra, thậm chí còn chẳng biết chút thông tin gì từ kẻ đó.
Đôi vai cô run lên, tâm trí lại bị kéo về những ký ức chết chóc mà bản thân không thể nào xóa mờ.
Có lần, cô bị bắn bởi một người đàn ông lớn tuổi mà cô chưa từng gặp. Không hề báo trước, không một lời cảnh báo. Chỉ một phát đạn lạnh lùng xuyên qua ngực.
Có lần khác, một tên sát nhân bắt cóc cô, trói cô lại và cười nham nhở khi dùng dao nạo gọt từng mảnh da khỏi người cô. Những tiếng thét gào đau đớn của Itsuki vang vọng trong căn phòng tối tăm, nhưng chẳng ai đến.
Hắn dùng kim, dùng tăm, chọc vào mạch máu của cô như thể chơi đùa với một món đồ chơi sống. Máu, nước mắt, tiếng rên rỉ, nỗi tuyệt vọng, tất cả hòa thành bản giao hưởng của địa ngục.
Có lần khác, cô bị cắt rời tứ chi, treo lên như một bao cát tập võ. Những kẻ bệnh hoạn thay nhau đánh đập thân xác tàn tạ của cô, trong tiếng cười điên loạn.
Nhớ lại tất cả, Itsuki chỉ còn biết bật khóc. Không phải vì thấy đau, cô đã quen với đau đớn rồi. Mà vì sự bất lực, cảm giác mình chỉ là con rối trong 1 vở bị kịch không có hồi kết. Nước mắt và nước mũi chảy dài trên gương mặt tái nhợt. Đôi mắt đỏ hoe, miệng run run.
[ Itsuki ơi, dạy ăn sáng đi con yêu. ] (Mẹ Itsuki)
Giọng nói quen thuộc của mẹ vang lên từ tầng dưới, nhẹ nhàng như thể mọi thứ vẫn bình thường.
Itsuki giật mình, như bị kéo khỏi một giấc mộng dài. Cô vội lau nước mắt, chỉnh lại giọng nói:
[ Vâng, con xuống ngay. ] (Itsuki)
Gạt đi nỗi đau, cô bước vào phòng tắm. Đánh răng, rửa mặt, chải tóc, những thói quen nhỏ nhoi giúp cô níu lại phần nhân tính còn sót lại.
Đối diện gương, cô cố nặn ra một nụ cười hồn nhiên, gượng gạo nhưng cần thiết, như một chiếc mặt nạ che giấu vực thẳm bên trong.
[ Chào buổi sáng, mẹ. ] (Itsuki)
Itsuki nói, và bước vào một ngày mới, nơi mà cô chẳng biết liệu cái chết kế tiếp sẽ đến từ ai, hay khi nào. Cô bước xuống nhà, ở nơi đó mẹ cô đã bày ra sẵn những món ăn mà Itsuki thích ở đó.
Mẹ Itsuki nhìn cô với đôi mắt tràn trề yêu thương, như thể thế giới này vẫn còn nguyên vẹn, như thể chưa từng có điều tồi tệ nào xảy ra.
Bà mỉm cười dịu dàng, giọng nói ấm áp vang lên:
[ Hôm nay trông con hơi mệt đấy, con ngủ không ngon à? ] (Mẹ Itsuki)
Itsuki khẽ lắc đầu, nở một nụ cười yếu ớt:
[ Không sao đâu mẹ, chỉ là... nằm mơ thôi ạ. ] (Itsuki)
Cô ngồi xuống bàn ăn. Trứng chiên vàng ruộm, bánh mì nướng giòn, canh miso nghi ngút khói, tất cả đều như một bức tranh gia đình lý tưởng mà người ta hay thấy trong phim. Nhưng trong lòng Itsuki, tất cả chỉ như một màn kịch giả tạo, một sự yên bình quá mức… đến đáng sợ.
Tay cầm đũa, Itsuki chợt khựng lại. Một thoáng lạnh sống lưng lướt qua, cảm giác như có ai đó đang dõi theo cô. Không phải mẹ cô. Mà là thứ gì đó, ở đâu đó ngoài bức tường thực tại này.
Cô hít sâu, mỉm cười như chưa có gì, tiếp tục ăn.
[ Ngon lắm mẹ ạ. ] (Itsuki)
Một lời nói dối, nhưng cần thiết. Vì dù có sợ hãi, dù có nếm trải hàng tỷ cái chết, cô vẫn phải tiếp tục... sống như thể mình chưa từng chết.
[ Con thấy ngon là tốt rồi. ] (Mẹ Itsuki)
Mẹ cô hài lòng gật đầu, nụ cười ấy vân duyên dáng, trìu mến và ấm áp như mọi ngày. Nhưng hôm nay có gì đó khác, Itsuki cảm thấy mẹ mình giống như mình, cũng đang đeo 1 chiếc mặt nạ cảm xúc.
Cảm giác ấy thoáng qua như một bóng mờ trong gương, vừa hiện hình đã tan biến. Itsuki nuốt xuống thìa cơm tiếp theo, cổ họng nghèn nghẹn.
' Không phải thế, đây chắc là do mình đã quá ảo tưởng mà thôi ' (Itsuki)
Itsuki vội vã ăn xong bát cơm của mình rồi dời khỏi nhà.
Cô liên tục bước đi, đi tới trường học của mình. Bầu trời buổi sáng trong xanh, tiếng ve kêu râm ran, gió lướt nhẹ qua mái tóc đen dài, nhưng Itsuki không cảm thấy gì. Mỗi bước chân như thể đang đi trên dây, chỉ cần lệch một chút là rơi xuống vực sâu của một kết cục khác.
Góc phố quen, tiệm bánh mì nhỏ thường ngày vẫn còn đang nướng mẻ đầu tiên. Người qua lại mỉm cười chào cô, và cô cũng mỉm cười lại, nhưng chẳng một nụ cười nào của cô là thật.
Trường học hiện ra sau rặng cây anh đào, cổng trường vẫn mở rộng, đón học sinh vào như mọi ngày. Nhưng hôm nay, thứ đón chào cô không phải là tiếng bạn bè, không phải là không khí tươi vui của tuổi trẻ.
Mà là... một linh cảm âm u, như thể cái chết đang đứng đâu đó giữa sân trường, lặng lẽ chờ đợi cô.
Itsuki dừng lại trước cổng, khẽ ngước nhìn lên bầu trời. Mọi thứ vẫn y nguyên như hàng ngàn lần trước đó.
Nhưng cái cảm giác kỳ lạ này là sao?
Cô không thể giải thích được, cảm giác của cô như thể mọi người ở đây đều mang trên mình một lớp mặt nạ giả dối, không ai thật cả, không thứ gì là thật.
' Haha, chắc mình chết quá nhiều nên đang sinh ra ảo giác đây mà. ' (Itsuki)
Itsuki hít một hơi thật sâu, cố đẩy lùi cảm giác kỳ lạ đó ra khỏi tâm trí. Cô bước vào trường, hoà mình vào dòng người đang trò chuyện, cười đùa, nhưng tất cả âm thanh vang lên trong tai cô lại như bị bóp nghẹt, méo mó như phát ra từ một thế giới khác.
Lớp học của cô nằm ở tầng ba, phòng 3-2.
Cánh cửa lớp bật mở khi cô đến, tiếng bản lề vang lên như một tín hiệu không rõ ý nghĩa. Itsuki bước vào.
Bạn cùng lớp ngồi đầy đủ. Vẫn là những chỗ ngồi ấy. Vẫn là cô bạn lớp trưởng đeo kính đang xem lại vở bài tập. Vẫn là cậu bạn hay ngủ gục gục đầu xuống bàn…
Nhưng cái cảm giác sai sai vẫn còn. Không rõ ràng, nhưng nó bám chặt như một vết ố trong tâm trí cô dù cô đã cố đẩy lùi nó.
Không ai ở đây thật cả… kể cả mình.
Itsuki ngồi xuống ghế. Ngoài cửa sổ, gió vẫn thổi nhẹ làm rung rèm, ve vẫn kêu, ánh nắng vẫn tràn qua lớp học.
Tất cả đều bình thường. Quá đỗi bình thường. Và chính cái “bình thường” ấy… mới là thứ khiến cô rợn người.
[ Itsuki chan, cậu hôm nay khá là kỳ lạ đó, cậu đau ở đâu ư? ] (Natsuki)
Giật mình quay lại, Itsuki với gương mặt lo lắng, quay lại nhìn Natsuki, cô bạn thân cùng lớp với cô ấy. Cô bất giác nảy ra lỗi sợ hãi với chính cô bạn thân của mình, Natsuki đã trên dưới hàng trăm lần giết chết cô bởi hàng trăm lý do khác nhau, vì yêu, vì hận, vì bị ép buộc, ...
Biết là những ký ức của nhưng người xung quanh mình đều sẽ bị reset khi thế giới bị tái khởi động lại.
Nhưng dù vậy thì Itsuki cũng không khỏi sợ hãi người bạn hiện đang ngồi trước mặt mình này, cô không biết liệu trong còn thời gian này có đâm cho cô một nhát từ đằng sau hay là không.
[ I-Ừm... tớ ổn mà, chỉ là hơi mệt thôi. ] (Itsuki)
Câu trả lời bật ra nhanh chóng, như một phản xạ tự vệ. Cô cố gắng mỉm cười, nhưng đôi môi khô khốc và ánh mắt thì lạc đi nơi khác. Natsuki nghiêng đầu, đôi mắt to tròn của cô ánh lên vẻ lo lắng, hoặc ít nhất là trông như vậy.
[ Vậy à... nếu thấy không khỏe thì đừng cố gắng quá nhé. Hôm nay bọn mình còn tiết thể dục, đừng ép bản thân quá đấy. ] (Natsuki)
Itsuki khẽ gật đầu, vẫn giữ nụ cười gượng gạo.
Trong lòng cô, một cơn lạnh len lỏi dọc sống lưng.
Từng lời nói, từng cử chỉ của Natsuki đều y như trước... y hệt như trong vòng lặp lần thứ 8079325. Cả câu dặn dò đó cũng vậy. Và rồi sau đó…
Itsuki khẽ siết chặt tay, giấu dưới gầm bàn. Cô không muốn nhớ lại cái khoảnh khắc lưỡi dao của Natsuki đâm thẳng vào bụng mình, con dao đó từng nhát nhát đâm liên tiếp lên bụng cô, như thể là Natsuki đang muốn moi ruột bản thân ra để có thể kém phá trọn vẹn bên trong của Itsuki, kèm theo hành động đó là một nự cười méo mó đầy tươi rói và câu nói lặp đi lặp lại:
[ Tớ yêu cậu, Itsuki chan. Tớ không muốn ai có được cậu ngoài tới, vậy nên tớ cần phải để cậu mãi mãi ở bên tới Itsuki chan. ] (Natsuki)
Thoát ra khỏi hồi ức, Itsuki không biết từ lúc nào mình đã quay mặt lên bàn, đầu gục xuống, nước mắt lặng lẽ rơi.
' Chuyện đó đã qua rồi. Mọi thứ đã bị reset. Đây là Natsuki mới… cô ấy không còn nhớ gì cả. ' ( Itsuki thì thầm với chính mình. )
Cô cố thuyết phục bản thân rằng mọi thứ đã bắt đầu lại, rằng người bạn đang ngồi kia chỉ là một phiên bản trắng trơn, không dính dáng gì đến cái chết, đến máu, đến tiếng hét nghẹn lại trong cổ họng. Nhưng tâm trí cô thì không thể reset. Những ký ức ấy vẫn còn đó, rõ ràng, sống động, đau đớn, như thể nó chỉ vừa mới xảy ra hôm qua.
Cố nén lại nỗi đau đang lặng lẽ len lỏi trong từng tế bào, Itsuki quay đầu, khẽ liếc nhìn Natsuki. Cô ấy vẫn đang cười – một nụ cười dịu dàng, quen thuộc, đúng kiểu của một cô bạn thân suốt từ cấp hai đến giờ.
' Mình không thể tin ai cả. Không thể chắc điều gì cả.' (Itsuki tự nhủ)
Itsuki nặn ra một nụ cười. Cô không biết mình đang cố an ủi ai, Natsuki, hay chính bản thân. Nhưng khi nụ cười ấy xuất hiện, nó lại tố cáo tất cả: nỗI bất an, sự lo sợ, cảm giác bị lừa dối, và cả nỗi căm ghét chính mình vì vẫn tiếp tục sống.
Natsuki, với sự nhạy cảm đặc biệt và trực giác sắc bén, không thể không nhận ra. Với một người như cô, Itsuki thật tệ trong việc giấu giếm cảm xúc. Có thể nói là tuyệt vọng đến mức vụng về.
Natsuki không hỏi thêm gì nữa.
Cô chỉ lặng lẽ ngồi đó, ở phía sau Itsuki, như một cái bóng dịu dàng nhưng bền bỉ. Không có áp lực, không có ép buộc, chỉ đơn giản là hiện diện.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu tiết học đầu tiên sắp bắt đầu. Âm thanh rộn ràng trong lớp như một cơn sóng vỗ đều, nhưng với Itsuki, nó chỉ càng khiến sự tĩnh lặng bên trong cô thêm chói tai.
Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mặt bàn, đôi tay dưới gầm khẽ run lên.
Nhưng cái bóng sau lưng cô, cái cảm giác có người đang dõi theo với ánh nhìn vừa lo lắng, vừa dịu dàng, lại khiến cô muốn khóc.
Natsuki nhìn tấm lưng nhỏ bé kia, như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ sụp đổ. Nhưng cô không lên tiếng. Cô biết Itsuki. Cô biết nếu muốn cô ấy mở lời, thì cần một khoảng lặng đủ lâu và một trái tim đủ kiên nhẫn.
Thế nên, cô đành chờ.
hết


0 Bình luận