Dorothy và Ashley. Câu ch...
Olivia Sevena Không rõ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn tập

Chương 3: Con đường của một người kị sĩ.

0 Bình luận - Độ dài: 2,422 từ - Cập nhật:

*Góc nhìn của người chị.* 

Đã vài ngày kể từ khi tôi đã giãi bày tâm tư với Ashley, chị em chúng tôi đã hiểu nhau hơn. Ashley thì vẫn bình thường, không có gì là lo lắng cả, nhưng với tôi thì khác, tôi đang khá lo về những diễn biến có thể xảy ra, nếu không thể thay đổi số phận của Ashley, tôi có thể sẽ thủ tiêu Remilia. Đây là những gì tôi nghĩ, tôi không có đùa đâu! Thậm chí ngay cả Robert. Ngay cả khi hắn ta là thái tử, tôi không quan tâm đến hậu quả sẽ lớn đến mức nào, nhưng đến nước đó thì tôi sẽ chống lại cả thế giới.

Trong lúc đang suy nghĩ về việc sẽ chống lại cả thế giới này thì tôi bắt gặp mẹ tôi đang luyện kiếm, bà ấy không vung kiếm về một hướng mà chủ yếu sử dụng phần cổ tay vung kiếm theo hình số 8 nằm ngang trong khi nắm chặt lấy kiếm bằng cả hai tay. Tôi nhìn thấy một hình nộm gần đó đã chi chít vết đâm chém. Tôi cũng nghe ở đâu đó nói rằng mẹ tôi từng phục vụ trong quân đội, và thậm chí từng là kị sĩ và mẹ tôi cũng đã tham chiến trong một cuộc viễn chinh khốc liệt.

Mẹ tôi vung kiếm ngang cổ của hình nộm khiến đầu nó văng ra xa. Tuyệt thật, trong kiếp trước tôi là một vận động viên đấu kiếm nên cũng có chút am hiểu về kiếm thuật, mặc dù tôi chỉ dụng một thanh kiếm dạng Saber thẳng được bịt đầu, nhưng việc kiểm soát kiếm rất khó và sẽ không thể tung ra đòn đánh chính xác nếu cổ tay không đủ dẻo dai và linh hoạt. Mẹ tôi cũng vậy, bà ấy vung kiếm một cách tự do chứ không lặp đi lặp lại về phía trước. Thậm chí thanh kiếm mà mẹ tôi dùng là một thanh Claymore. Theo như chất lượng thì tôi thấy nó được rèn rất tốt, phải biết là rèn một thanh kiếm rất tốn kim loại, nếu như lưỡi kiếm quá mỏng nó sẽ bị biến dạng sau vài nhát chém, nếu kim loại không được loại bỏ tạp chất thì nó sẽ rất giòn, phải cân bằng các vật liệu để có được một thanh kiếm tốt. Tôi không biết thanh kiếm đó là do ai rèn, nhưng người đó phải tầm cỡ bậc thầy vì có thể tạo ra một thanh kiếm hai lưỡi mà vẫn đảm bảo độ sắc bén, thường thì kiếm sẽ chỉ có một lưỡi và cong để tối ưu đòn chém.

Tôi tới gần chỗ mẹ tôi, mẹ tôi có thể cảm nhận được tôi đến gần, mẹ tôi chỉ nói.

“Dorothy! Con tới tìm ta làm gì?”

Tôi đứng trước mặt mẹ và nói thẳng.

“Xin mẹ hãy giúp con trở thành một kị sĩ.”

Mẹ tôi sau khi nghe vậy thì nói.

“Chỉ vậy thôi à?”

Rồi sau đó quay đi, nhưng đột nhiên mẹ tôi quay ngoắt lại hỏi.

“ Hả? Gì cơ? Mẹ có nghe nhầm không vậy?

Tôi khẳng định.

“ Con nói thật đấy!”

Mẹ tôi nhìn tôi hồi lâu, vẻ mặt bà ấy đăm chiêu suy nghĩ, chắc có lẽ đề nghị của tôi rất bất ngờ, ngay cả mẹ tôi vốn là người gần như đoán được trước những gì sắp xảy ra cũng phải bất ngờ. Sau khi suy nghĩ đã thông mẹ tôi hỏi.

“Con có chắc chắn về việc này không, đây không phải là trò đùa đâu.”

Tôi đáp lại dứt khoát.

“ Vâng con chắc chắn về việc này, xin mẹ hãy giúp con.”

Mẹ tôi nói.

“ Được rồi, nhưng hãy chắc chắn rằng con sẽ không bỏ cuộc nhé.”

Tôi đáp.

“Vâng con sẽ cố gắng hết sức.”

Và thế là những ngày luyện tập khắc nghiệt của tôi chính thức bắt đầu. Những ngày đầu tiên, do mới bắt đầu nên tôi đã không sắp xếp hợp lý thời gian để luyện kiếm do còn phải học tập, nhưng sau khi tôi đã có thể điều chỉnh được thời gian mọi thứ trở nên ổn hơn, những buổi tập của tôi đã đi vào quy củ.

Phải nói thật, mặc dù kiếp trước tôi là một vận động viên đấu kiếm, nhưng, đấu kiếm thể thao khác với đấu kiếm thực tế suốt cả tuần trời tôi chỉ luyện kiếm bằng khớp cổ tay, điều đó là cổ tay tôi đau ê ẩm, ban đầu chỉ là một tay, nhưng sau khi tôi đã quen, mẹ tôi đã bắt tôi phải dùng cả hai tay. Ngoài việc luyện kiếm, mẹ còn bắt tôi phải chạy bộ, vì mẹ tôi đã nói rằng trong lúc giao tranh cần sức bền. Mẹ tôi nói đúng, bởi vì việc đấu với một người bình thường rất khó, chưa kể đến những kẻ có kĩ năng tốt sẽ mất nhiều thời gian hơn. Tuy nhiên việc phải luyện kiếm với chạy bộ nhiều như vậy có lẽ là hơi quá sức với tôi. Mẹ tôi thường nói tôi không nên vượt quá giới hạn, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc phải đối đầu với một đối thủ khó nhằn trong dàn nhân vật chính thì điều đó lại làm tôi cố vượt qua đến mức có lần tôi đã ngã quỵ vì kiệt sức. Thấy vậy, mẹ tôi đã doạ rằng sẽ không dạy tôi nữa nếu tôi còn để mình kiệt sức lần nữa. Tôi đành phải nghe theo lời mẹ tôi, dẫu sao tôi cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi.

Phải nói rằng mẹ tôi là một kị sĩ có tiếng, tôi đã từng hỏi quản gia nhà tôi là Oliver, ông ấy đã phục vụ cho mẹ tôi từ ngày mẹ tôi mới năm tuổi. Tôi còn nghe nói mẹ tôi cũng có một người chị, nhưng đã mất từ khi mới sinh. Có quá nhiều thứ mà tôi không biết về mẹ tôi. Mẹ tôi đã có một danh hiệu trong giới kị sĩ là Fantôme gris ( bóng ma xám) đủ để biết mẹ tôi có tiếng như nào.

Sau cả tháng trời chỉ chạy và luyện cổ tay bằng kiếm cuối cùng mẹ cũng dạy tôi vung kiếm theo cách cơ bản và nâng cao, các chiêu thức Mordhau và Half-swording, tất nhiên là bằng kiếm gỗ. Nhưng có vẻ tôi cũng khá chật vật với các chiêu thức ấy, tôi cũng không biết mình có thể áp dụng nó vào tình huống nào. Mẹ tôi luôn bắt tôi phải tập đi tập lại nhiều lần đến mức tôi phát chán. Nhưng vì đây là một phần trong việc luyện tập nên tôi không thể phàn nàn gì hơn. Nghĩ đến việc phải đấu tay đôi với mẹ, tôi hơi ớn lạnh vì mẹ tôi vốn không phải dạng vừa mặc dù thấp bé nhẹ cân vậy thôi nhưng chính vì có cơ thể mảnh mai như vậy nên mẹ tôi rất linh hoạt, thoắt ẩn thoắt hiện, đúng với câu nói ‘ bóng ma xám’.

Và thời gian mà tôi sợ nhất trong quá trình khổ luyện củyện của tôi đã tới. Ngày mà tôi phải đấu tay đôi với mẹ tôi. Mẹ tôi đac chuẩn bị cho tôi một chiếc mũ Kettlehelm, loại mũ giáp có tròn có vành bao quanh. Còn mẹ tôi thì không đội gì cả, không phải là mẹ tôi quá tự tin, nhưng có lẽ tôi cũng không thể làm cho mẹ tôi bị thương được đâu nhỉ?

Mẹ tôi để tay trái ra sau tay phải nâng kiếm lên hướng về phía tôi. Tôi thì đội mũ giáp vào rồi cầm kiếm bằng cả hai tay, tôi bước tới từ từ để tiếp cận bà ấy, nhưng mẹ tôi đã đoán ra được ý định ấy của tôi nên chủ động tấn công trước. Mẹ tôi vung kiếm từ trên xuống với lực rất nặng, tôi bị chấn động từ hai thanh kiếm gỗ va vào nhau, bàn tay tôi tê dại, tôi không thể tin được là lực từ tay mẹ tôi lại mạnh đến mức này. Mẹ tôi tung đòn liên tục khiến tôi phải vất vả chống đỡ. Tay tôi như sắp để tuột mất thanh kiếm khỏi tay mỗi khi mẹ tôi tung đòn. Và một đòn cực mạnh tung ra thanh kiếm của tôi đã tuột khỏi tay và văng ra xa. Một đòn nữa tung ra nhắm đúng vào đầu tôi, tôi bị hất sang một bên đầu óc choáng váng. Tôi hiểu tại sao mẹ tôi lại đưa cho tôi chiếc mũ rồi. Mẹ ơi, mẹ tính cho con thăng thiên luôn à?

Mẹ tôi vội chạy lại xem xét tình hình của tôi. Mẹ tôi luống cuống nói.

“ Mẹ... mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, con có sao không?”

Tôi vẫn còn hơi choáng váng trước cú đánh ấy, nhưng hiện tại thì ổn rồi. Mẹ tôi nói tiếp.

“Mẹ xin lỗi, mẹ đã cố nương tay hết sức rồi, nhưng vẫn còn quá mạnh nhỉ, hay là thôi không đấu tay đôi nữa nhé. Mẹ sợ con sẽ bị thương mất.”

!!!

Cái quái gì thế? Mẹ tôi đã nhẹ tay hết sức rồi sao? À không, với sức của một đứa trẻ năm tuổi như tôi thì có thể là quá sức thật. Mẹ tôi xem xét quanh cơ thể tôi có vấn đề không sau đó nắn bóp các chi của tôi để kiểm tra xem tôi có gãy xương hay không rồi kiểm tra mạn sườn. Sau khi chắc chắn tôi không có vấn đề gì mẹ tôi khuyên tôi.

“Thôi, hôm nay đến đây thôi, con nghỉ ngơi đi.”

Nhưng thực lòng mà nói thì tôi chưa muốn nghỉ, tôi vẫn muốn tiếp tục tập. Nhưng trước khi tôi kịp nói với mẹ thì Ashley đã tới. Tôi không biết Ashley đến làm gì nhưng vẻ mặt của em ấy thực sự rất lo lắng.

Do tôi đã dấu việc mình luyện kiếm với mẹ nên Ashley không hề biết gì cả, bản thân tôi cũng kiềm chế cảm xúc của mình nên gần như Ashley không mảy may gì. Nhưng hôm nay có lẽ tôi đã quá sốc trước những gì mẹ tôi đã thể hiện. Chính vì vậy nên Ashley đã tìm tới tôi. Ashley nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng, thấy tôi vẫn còn đội chiếc mũ sắt trên đầu em ấy hỏi tôi.

“ Chị đang làm gì vậy, tại sao chị lại đội thứ đó. Có biết em lo lắm không? Mà gạt chuyện đó sang một bên đi, có chuyện gì đang xảy ra vậy.”

Mẹ tôi đáp lại.

“ Mẹ với Dorothy đang tập kiếm, không có gì đâu.”

Ashley thì không nghĩ thế, em ấy nhìn tôi và nói.

“Mẹ đánh chị ấy phải không?”

Mẹ tôi giật mình đáp.

“Mẹ không có, chỉ là trong lúc luyện kiếm mẹ có hơi quá tay thôi.”

Ashley nghe vậy thì tiến tới chỗ của tôi, hai tay em ấy đặt lên má tôi và xem xét, đột nhiên em ấy ôm chặt lấy tôi nói.

“Chị đừng tập nữa, nếu không chị sẽ bị thương mất.”

Tôi nói.

“Không đâu! Chị cần luyện tập để trở thành người bảo vệ em. Chị sẽ bảo vệ em cho dù phải dùng cả đời.”

Nghe vậy mẹ tôi cũng hiểu ra, mẹ tôi cũng đã luôn thắc mắc về việc tôi muốn luyện kiếm vì mục đích gì, nhưng tôi chỉ im lặng không đáp. Mẹ nhìn tôi cười hài lòng, bà lấy tay xoa đầu tôi và Ashley. Mẹ tôi hôn lên trán tôi và nói.

“Mẹ không ngờ đấy Dorothy ạ, mẹ không nghĩ rằng con luyện tập chăm chỉ như vậy chỉ vì Ashley. Mà thôi, hôm nay con cũng vất vả rồi, nghỉ ngơi đi. Ashley dìu chị gái con về phòng đi.”

Tôi được Ashley dìu về phòng trong khi không hề chịu thương tích nghiêm trọng nào, chỉ là do mẹ tôi cẩn thận quá mức thôi. Em gái tôi vừa dìu tôi, vừa trách móc.

“Sao chị phải cố làm những việc này vì em chứ, sau cùng đó chỉ là những giấc mơ tồi tệ không thể xảy ra mà, chị đâu cần phải luyện tập đến mức này chứ.”

Tôi vuốt ve mái tóc của em gái tôi và nói.

“Nhưng chị không nghĩ vậy đâu, em không thể bảo vệ mình, vậy thì ai sẽ bảo vệ em đây. Chị sẽ là người bảo vệ em, cho dù có là ai, hay thứ gì vượt qua những hiểu biết của người thông thái nhất chị cũng sẽ bảo vệ em đến cùng.”

Ashley nhìn tôi nói.

“Không đâu, em sẽ tự bảo vệ mình để không làm gánh nặng cho chị đâu.”

Tôi nghe vậy không hài lòng nói.

“Em không được nói mình là gánh nặng của chị, em chưa bao giờ là gánh nặng của chị cả, em là một người rất quan trọng của chị. Nếu em muốn thì cũng hãy biết tự bảo vệ mình, điều đó là tốt, nhưng hãy nhớ rằng chị cũng sẽ bảo vệ em từ phía sau.”

Tôi ôm lấy Ashley, ôm lấy chính hình ảnh phản chiếu của mình, những lời tôi nói với Ashley hoàn toàn là những gì từ tận đáy lòng tôi. Tôi cũng muốn Ashley có thể bảo vệ mình, vì nếu như tôi không đủ sức để rồi ngã xuống trước khi Ashley có thể an toàn... Điều đó tôi không dám nghĩ tới.

Tôi chỉ mong em gái tôi Ashley dé Grey được sống, được hạnh phúc. Tôi muốn em gái tôi tránh khỏi kết cục bi thảm như cốt truyện gốc. Ashley như một phần linh hồn của tôi vậy.

Đó là lý do tại sao tôi được sinh ra một lần nữa, tôi phải thay đổi số phận của Ashley. Chỉ có tôi, chỉ có tôi mới có thể làm được.

Nhưng nếu Remilia dám cướp đi mong muốn ấy... Thì tôi thề... Tôi thề sẽ hủy diệt cuộc sống của cô ta. Tất cả mọi thứ sẽ cần phải bị hủy diệt nếu như cô ta dám làm điều đó một lần nữa!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận