FEAR
Amesaki Nanagawa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Part 1: Sáng

Chương 01: Gỗ và đá

3 Bình luận - Độ dài: 3,380 từ - Cập nhật:

               Một căn phòng cũ kĩ, rong rêu hoặc những thứ đã từng là rong rêu bám đầy một góc tường. Chứa đầy trong này là nhiều hàng giường được sắp đều dọc theo lối đi tính từ cửa vào. Một nửa số giường có người nằm khá sạch sẽ, trong khi đó, số còn lại bị bỏ mặc cho bụi bẩn làm tổ và trở thành chỗ trú ngụ cho những thứ rác mà những người lười biếng vứt lại. Đặc điểm nổi bật nhất của căn phòng là việc nó không hề có đèn hay bất kỳ thiết bị nào để phát sáng bằng điện, thay vào đó, nó sở hữu một chiếc lò sưởi khá to đặt ở khu vực rỗng phía trong cùng - phía bên kia những dãy giường. Khi mọi người đi ngủ nó thường được tắt đi như bây giờ, nhưng chỉ cần một người tỉnh thì cái lò sẽ được thắp lại, với một chút công sức bỏ ra của người đó.

               Lúc này đây, mọi thứ vẫn chìm trong cảnh tĩnh lặng và lạnh lẽo. Tiếng thở của mọi người phát lên đều đều, như thể tiếng ồn đằng xa của máy móc. Dường như là chưa có ai muốn bị đánh thức khỏi giấc mơ cả, mà kể cả đã bị đánh thức rồi thì họ cũng sẽ khá ngại nếu bắt mọi người phải hưởng chung cái cảm giác đó với mình.

               Trên một chiếc giường nằm phía trong cùng căn phòng, một cô gái trẻ, độ hai mươi, có thể trẻ hơn, đang mở to đôi mắt của mình ngó trừng trừng lên trần nhà. Mái tóc của cô dài, rất dài, đến tận thắt lưng và có màu trắng, cùng màu với chính đôi mắt cô. Mặc trên mình một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần dài đen, cô cựa quậy một cách nhẹ nhàng. Rõ ràng là dù có sạch đến mấy thì một tấm đệm mỏng vẫn là quá ít ỏi để có được một giấc ngủ ngon. Tên cô gái là Julie, hiện là trợ lý cho thủ thư của nơi này.

               Do thức dậy từ quá sớm, Julie đang phải chịu đựng một khoảng thời gian khá khổ sở. Vì như xuyên qua tấm đệm, những chiếc khung giường vừa cứng vừa lạnh khủng khiếp đang ép lên người cô. Giờ mà bước chân xuống thì ồn, mà xuống rồi thì cô lại không có việc gì để làm, chả nhẽ lại lao ra đốt lò sưởi giờ này? Và cứ thế, cô bị những suy nghĩ ghì chặt lên giường.

               Nhưng đột nhiên vang lên bên tai cô, một giọng nói trầm đục, vô cảm vang lên:

               “Julie à? Nếu không ngại thì phiền cô dậy đi.”

               Tiếng nói đó làm Julie giật bắn mình, khiến cô vô tình té ngã khỏi giường và gây nên một âm thanh khá lớn. May sao, chưa có ai bị đánh thức cả. Mái tóc trắng xõa ra đằng sau gáy cô, phủ đầy một mảng sàn nhà, tạo nên cảm giác thật phi thực làm sao. Đau điếng vì bị đập xuống sàn nhà, Julie suýt xoa cái lưng mỏng manh của mình. Miệng hơi lẩm bẩm mấy từ ngữ nguyền rủa kẻ vừa gây ra chuyện.

               Do đang áp tai với sàn nhà, Julie có thể nghe thấy những tiếng bước chân nhẹ nhàng tựa lông hồng từ phía bên kia chiếc giường đang tiến sang đây. Ngay sau đó, người vừa làm xáo trộn bầu không khí xuất hiện. Mái tóc đen dài đến ngang vai của cậu lộ diện trước hết, sau đó là khuôn mặt u ám, có vẻ hơi chán nản, vừa vặn với giọng nói thiếu điểm nhấn mạnh khi nãy. Đôi mắt cậu vô hồn một cách bất thường và chỉ hé đúng một nửa, trông khá khinh người.

               Khoác trên mình một chiếc áo khoác dài quá khổ màu xanh đậm cài cúc, cậu ta trông không phải là người quá cao lớn, thậm chí có chiều cao khá trung bình. Do chiếc áo khoác đó quá dài và rộng, hầu như người nào nhìn vào cũng thấy khó khăn nếu phải đoán cậu ta đang mặc gì bên trong.

               Cậu ngồi xuống, ống quần màu đen lộ ra vài phần phía dưới vạt áo, và nói:

               ”Chào buổi sáng.”

               Rồi cậu đưa tay ra, Julie nắm lấy bàn tay đó và gượng dậy. Cô chỉnh lại mái tóc bù xù, và rên rỉ:

               “Chào buổi sáng Miles… Ư…” Đầu óc cô vẫn hơi lơ mơ. “Đừng làm thế nữa. Mà Nick đâu rồi?”

               Miles nhìn chằm chằm vào Julie một lúc, nói:

               “Chưa dậy, nay có phải ca của cậu ta đâu.”

               Julie mơ màng kéo cái lọn tóc chắn giữa mặt sang bên phải, cô lẩm bẩm:

               “Phải rồi ha…” Dù chưa trở về thực tại hoàn toàn, cô vẫn cố gặng hỏi: “Vậy, cậu có muốn một tách cà phê không? Dù tôi đã nghe nói rằng cậu biết chúng là giả.”

               “Sao cũng được.” Cậu đáp, thái độ thờ ơ.

               Julie đặt tay trái lên thành giường, men theo đó ra ngoài cùng với Miles đi bên cạnh. Có vẻ việc dựa vào một thứ gì đó rồi đi theo là thói quen thường ngày của cô, vì tới tận bên ngoài phòng rồi nhưng cô vẫn liệu được mà dựa vào bức tường đối diện. Miles nhìn Julie, đôi mắt vẫn chỉ hé một nửa, và nói:

               “Vậy sao cậu được cho vào hay vậy?”

               Miles lặp lại mẫu câu để hỏi cô:

               “Vậy sao Nick được cho vào?”

               “Bởi vì có camera đằng kia.” Julie nói, trong khí chĩa tay vào một chiếc camera treo ở góc hành lang..

               Miles giải thích:

               “Thì người đang xem camera là người cho phép tôi vào.”

               “Ra vậy.” Julie bắt đầu đi sang hành lang bên phải, tay chà xát lên mặt tường tối màu. Cô dường như không sợ Miles vì cậu là nam, mà thực ra cô cũng chẳng quan tâm tới việc có phải nam hay không. “Dù tôi vẫn không hiểu sao bà ấy vẫn có thể kiểm soát lượng trẻ em mới sinh.”

               Julie vẫy tay với chiếc camera.

Cô chưa thấy ai định phạm tội hiếp dâm mà qua được cái tường chắn đó cả. Nhưng ít nhất, may sao mà Miles không bị đem đi bắn bỏ. Suy nghĩ ấy thoáng qua đầu cô lúc này.

               Hai người tiếp tục rảo bước trên hành lang, âm thanh lộp cộp kêu lên đều đều, vậy mà không có tiếng nào vang đi quá xa cả. Sàn nhà lát chỉ còn mỗi lớp bê tông, lớp ván sàn đã bị bật lên và mấy viên gạch lót đã đem đi đâu đó mất, để lại mặt đất những dấu chân bẩn thỉu. Thôi thì bức tường hai bên và trần nhà không bị vậy là được rồi. Julie định bật cười, nhưng lại phát ra tiếng thở dài.

               Liếc nhìn Julie, Miles nhận thấy cô cao bằng mình. Cậu im lặng và quay lại về phía trước.

               Hành lang tối om, chỉ lập lòe vài đốm sáng từ những bóng đèn huỳnh quang sắp hết hạn trên đầu. Ngoài ra, từ phía đằng xa, một mảng sáng lớn phủ lên cả vùng phản chiếu lên dòng chữ sơn tay màu đỏ nổi bật – Nhà ăn.

               Hai người tiếp tục cuốc bộ với sự im lặng khó xử, đến nhà ăn thì tách ra, mỗi người ngồi một chỗ khác nhau.

               “Tôi ra góc kia ngồi đây.” Julie nói.

               “Cô mệt hả?” Miles hỏi, giọng đều đều.

               Không, tôi buồn ngủ.” Cô nói, tỏ ra khá ngớ ngẫn.

               Miles ngồi xuống chiếc ghế xoay đã rỉ sét ngay phía trước quầy bán, còn Julie thì lủi vào chiếc bàn nằm gần góc phòng. Đúng lúc ngồi vào bàn, Julie gục luôn xuống mặt bàn một cách mệt mỏi, nhưng do đã thức được lúc, cô cũng không thiếp đi được. Miles chỉ ngồi đó quan sát, không biết xử lý kiểu tình huống đấy thế nào.

               Có hai tiếng bước chân từ hai hướng khác nhau vọng đến. Một tiếng từ tít đằng xa cái hành lang ngoài kia, còn một tiếng gần hơn thì phát ra từ phía lối đi dành cho nhân viên phía trước mặt Miles. Nhanh chóng, cánh cửa ghi chữ “chỉ dành cho nhân viên” bật ra. Một người phụ nữ trẻ bước ra. Cô có mái tóc vàng nhạt được buộc lên sau gáy, đôi mắt nâu sẫm mở to, như thể muốn bao quát cả khung cảnh xung quanh mình. Miệng cô nở một nụ cười nhẹ, trông khá dễ gần. Khuôn mặt cô trắng, thon thả nhưng vẫn hằn lên một vết sẹo dài kéo từ tận trán xuống giữa má trái. Cô gái đột ngột trở nên ngượng ngùng khi thấy có người, khiến cô quay lại, lúi húi đeo một chiếc khăn trắng bịt phần khuôn mặt bị thương lại.

               Rồi cô nhìn lại, nhận ra đó là Miles. Cô thở phào:

               “Gì chứ ra là cậu à?”

               Miles nghiêng đầu sang trái, đáp:

               “Vâng, tôi đây.”

               Cô gái đóng cửa lại rồi đi về phía trước. Tới nơi, cô dựa một tay vào thành quầy bán, giấu đi cánh tay còn lại. Nhưng trước khi bắt chuyện với Miles, cô ngoảnh sang bên trái. Julie vẫn ngồi đó, kêu hừ hừ.

               Cô hồ hởi nói:

               “Chào buổi sáng Julie.”

               Julie đáp lại, giọng nói như bị nhốt lại trong vòng tay cô:

               “Chào buổi sáng, mẹ…”

               Nghe xong, cô gái trở lại với Miles.

               “Cảm ơn cậu vì đã vác con bé tới đây.”

               Nhìn ngó xung quanh, Miles nói:

               “Tôi đâu làm vậy, cô ta tự tới mà.”

               Với đôi môi hơi nhếch lên, cô gái gạt phăng câu đó đi, nói:

               “Chứ cậu mà không gọi thì tôi dám cá là con bé sẽ nằm đấy thêm một lúc nữa cho xem.”

               Miles nhún vai, nói với một tông giọng nghe chán ngắn:

               “Dĩ nhiên.”

               Cuộc trò chuyện bị cắt ngang khi người khác đi vào nhà ăn từ hành lang kia. Cậu ta khá trẻ, độ bằng tuổi Julie. Với đôi mắt xanh, mái tóc đen, cắt ngắn, dáng người hơi cao, mặc trên mình một chiếc áo khoác xám và chiếc quần dài màu đen, trông như cậu ta là người bình thường nhất trong căn phòng này rồi.

               “Chào Miles, cô Annie…”

               “Ừ.” Miles đáp cụt lủn.

               “Chào buổi sáng Nick, cậu tỉnh táo quá nhỉ?” Annie nói.

               Nick nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Miles, Miles ngay lập tức nhảy sang ghế khác. Để chặn họng Nick trước khi cậu ta kịp nói gì, Miles gọi:

               “Cà phê, đen.”

               Annie mỉm cười, rồi bật cái máy xay gần đó lên, rồi đổ vào đó một thứ hạt “trông giống” cà phê. Nó chỉ “trông giống” thôi vì về mặt bản chất, hạt cà phê và thứ này được tạo ra từ hai nguồn khác nhau, một cái từ cây, một cái tồn tại từ “một thứ chất dị thường”. Nhưng vì mục đích sinh hoạt, và vì cả hai cũng đều gây mất ngủ tạm thời trước khi đánh gục một người sau nửa ngày, hãy gọi nó là “cà phê”. Xin cảm ơn.

Nick nói:

               “Lại một ngày nữa đến.”

               Annie cũng theo:

               “Thế à? Mà việc đi bộ trong cái đường hầm đấy trong gần nửa ngày cũng vất vả cho mấy cậu thiệt.”

               Nick nói:

               “Cô cứ nói thế, chẳng phải khi ngày trước cô cũng đi cả ngày như vậy mà không mệt còn gì. Chúng tôi phải nể cái lý do tối mật nào khiến cô cố đến vậy mới phải.”

               “Ôi dào,…“ Annie nhìn sang Julie, cô nhóc đang lắng nghe. “Chỉ là tôi đã cố gắng làm mọi thứ có thể để kiếm đủ tài nguyên trước khi dọn luôn về đây thôi.”

               Miles bắt đầu gõ một cách ngẫu nhiên mấy ngón tay của mình lên mặt quầy. Annie đặt tách cà phê giữa hai bàn tay cậu ta để ngăn cái nguy cơ gây ồn lại. Rồi cô quay lại với Nick khi cậu nói:

               “Cô có nghĩ đến việc đưa Annie đi thăm thú mấy nơi quanh đây không? Nhóm chúng tôi có cả vài cô cậu trẻ còn hơn cả tôi và mấy đứa nhóc đi cùng luôn đấy, tôi nghĩ là an toàn lắm họ mới tin tưởng vậy.”

               Annie lịch sự từ chối:

               “Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng tôi không để con bé rời nhà ga đâu.”

               Đôi mắt của Nick hơi cụp xuống, cậu nói:

               “Cô nói cũng đúng.”

               “Cậu vẫn có thể nói chuyện với Julie bình thường mà, chứ tôi có cấm cản…” Cô ngó Miles, cậu chỉ liếc nhìn lên nhưng không phản ứng gì nhiều. “Chứ tôi có cản cậu hay gì đâu, thôi thì cậu ra kia với Julie đi, trông con bé oải thấy rõ luôn kìa.

               Nick ngạc nhiên nhìn vào cái bàn Annie chỉ vào. Rồi cậu rời ghế và ra đó ngay.

               Miles nhấp thêm một ngụm nữa, nói:

               “Giàu năng lượng quá ha?”

               “Thì hai đứa nó quen nhau cũng lâu rồi…”

               Đột ngột, không rõ ràng, Miles nói:

               “Trái Đất vẫn hình tròn dù nó có bị đóng băng chứ?”

               Annie nói, giọng trêu chọc:

               “Ý cậu là gì?”

               Cậu giải thích, câu sau không ăn nhập với câu trước.

               “Thì bất chấp việc có một ngoại hình kỳ lạ thế, vẫn thực sự có người xem cô ta bình thường thay vì thương hại thái quá.”

               “Ồ, xem ai nói kìa.”

               Miles im ngay. Nhận ra điều đấy, Annie giật nảy mình, mở to mắt. Cô lúng túng nói:

               “A…ơ…đúng thật là Trái Đất tròn thật.”

               Không biết nói gì thêm, hai người nhìn sang Nick và Julie. Nick đang đưa một tách cà phê cho một Julie vừa mới ngồi dậy. Annie nói khi nhận thấy cái tách:

               “Như tôi đã bảo, Nick biết Julie đủ lâu để biết con bé muốn gì.”

               “Có vẻ vậy.”

               Annie mỉm cười một cách bí ẩn, nói tiếp:

               “Để biết ai đó muốn gì…giá như…”

               “…”

               “Ô, a, cậu vẫn đang nghe nhỉ?”

               Miles lại nhấp môi một ngụm cà phê rồi nhìn thẳng vào mắt Annie, trông cậu tò mò hơn là đe dọa.

               “Cho phép tôi hỏi.”

               “Ừm.”

               “Cô có chồng không?”

               Annie đáp ngay, dường như trong đầu cô đã biết sẽ trả lời thế nào:

               “Không, tôi không định có.”

               Miles lại im lặng, nhưng lần này cậu bắt đầu chớp mắt và lại gõ ngón trỏ tay trái vào cái tách. Tiếng lanh canh nhỏ vang lên như tiếng chuông gió bị giảm thanh. Ngay cả khi một nửa khuôn mặt đã bị chiếc khăn trắng che đi, Miles vẫn thấy rõ Annie cụp đôi mắt nâu xuống, trầm ngâm. Một hồi sau, cô nói:

               “Tôi chăm sóc Julie bởi vì…tôi chịu ơn một người bạn.”

               Miles nói:

               “Cô đã chăm sóc Julie rất tốt, có phải không?”

               Annie đáp:

               “Phải, tôi đã cố.”

               “Vậy chẳng phải…cô đã làm hơi quá tốt sao? Ý tôi là hầu hết những người không có con khó có thể yêu thương chúng như người đã sinh ra chúng. Và những người đối xử tốt với chúng lại thường là những người từng có con rồi. Họ nhìn thấy hình bóng con mình trong chúng.”

               “Nhưng tôi chưa từng có con ruột,” Annie nói,”Cũng chưa từng có đứa con nuôi nào khác ngoài Julie. Tuy vậy, tôi từ chối rằng một người không thể yêu thương vì chưa từng rứt ruột sinh chúng ra.”

               Miles im lặng.

               “Có lẽ chỉ đơn giản là tôi nhìn thấy chính mình, cũng có thể chỉ là tôi quá bướng bỉnh để bỏ rơi một đứa trẻ mất mẹ. Cậu ta cũng chưa từng nhờ vả tôi vụ nên chăm sóc con bé tốt không, tôi nhớ. Nhưng qua cách cậu ta đặt Julie vào lòng tay mình, tôi biết cậu ta tin tôi nhiều lắm dù cho tôi đã…a, quên chuyện đó đi.” Annie ngắt câu,”Vài ngày sau đó, tôi đưa cô nhóc kia về Haston này, và tôi bao nuôi cô bé từ lúc ấy đến giờ.”

               Annie cố tỏ ra nguy hiểm:

               “He he, để khi tôi già, con bé sẽ nuôi tôi lại. Một công đôi việc luôn.”

               Miles nhắm nghiền mắt lại rồi ngó xuống tách cà phê. Nó đã cạn. Cậu nói:

               “Tôi tưởng cô đã già rồi.”

               “Cậu rất khô khan đấy.”

               “Cảm ơn.”

               Annie giải thích:

               “Năm nay tôi 36, nhưng do ảnh hưởng của việc tiếp xúc với Esrevite quá dài khiến tôi lão hóa chậm đi khá nhiều. May là, tôi không bị đột biến hay mất dần nhân tính với những người cùng khóa.”

               Esrevite là thứ chất vừa rồi Annie dùng để tạo ra tách cà phê này. Nó là một chất dị thường so với các chất phóng xạ dù cho với một liều lượng đặc biệt, nó sẽ tạo ra phản ứng hủy hoại tế bào tương tự. Tiêu biểu nhất, nó không phân tách hay gây dị biến tế bào ở dạng chưa kích thích. Con người có thể chạm vào nó, ngửi nó hay thậm chí là ăn mà không thực sự để lại hậu quả lâu dài. Như vừa nãy, Esrevite có thể sao chép vật tiếp xúc nó, và cũng gần như giữ lại được vài tính chất của vật bị sao chép, nhưng phần lớn những tính chất còn lại sẽ bị thoái hóa. Đến mức mà thứ bị sao chép chỉ như cái vỏ rỗng của chính nó. Nhiều người đã dùng cách này để chuộc lợi cá nhân. Hầu hết trong số họ đã chết trong một vụ nổ bất thường ở nhà máy phía Nam, gần thị trấn Anagine.

               Mọi người nói chúng là một thứ khoáng chất mới sẽ thay đổi thế giới theo chiều hướng tốt đẹp hơn, Miles nói chúng là một thứ dị thường không nên tồn tại vì chúng sẽ hủy hoại thế giới từ trong cội nguồn.

               Esrevite sẽ bắt đầu gây đột biến lên cơ thể con người khi chúng được chiết xuất ở dạng nén áp suất cực cao. Ở liều thấp, chúng sẽ cho con người khả năng đặc biệt để sống sót trong môi trường khắc nghiệt như tự điều hòa nhiệt độ cơ thể, tự hồi phục, tăng sức mạnh vật lý và tầm nhìn lên hơn một cây số trong những trận bão tuyết dày đặc của thành phố. Ở liều trung bình và cao, con người sẽ chết, về mặt tinh thần và thể chất.

               Miles nói:

               “Cô may thật.”

               Ở phía đằng xa, Julie và Nick đứng dậy khỏi chiếc bàn. Không rõ họ đã nói chuyện gì, nhưng khi đi tới quầy, trông họ hồ hởi lắm.

               “Tụi tôi đi có việc nhé.” Nick nói.

               Annie đáp:

               “Được.”

               Nghe xong, Nick đẩy Julie đi ra khỏi phòng. Gương mặt cô giờ trông đã đỡ uể oải hơn, nhưng trông vẫn ngáo ngơ một cách dễ hiểu.

               Annie nhìn Miles, cô thì thầm:

               “Chà, tuổi trẻ thật sung sức và năng động thật. Và chúng cũng nói dối tệ vô cùng. Nhờ cậu bám đuôi hai đứa nó xem chúng sắp giở trò gì nhé.”

               Rồi cô giơ ngón cái ra, nháy mắt với cậu.

               “Ta sẽ nói chuyện sau.”

               Miles bước ra khỏi ghế, đầu hơi nghiêng sang trái. Cậu nói: “Ừ.” và lẽo đẽo rời khỏi quầy bán.

               Với một gương mặt lạnh nhạt, Miles từ tốn theo sau hai người kia thay vì đi ngang hàng với họ. Julie và Nick dường như cũng không để tâm lắm tới điều này. Những âm thanh ồn ào vang lên trong một thoáng rồi lại vụt tắt qua tâm trí Miles, tựa một quá khứ xa vời nào đó mà họ sẽ không bao giờ nhìn thấy lại nó nữa.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

AUTHOR
Sau khi thẩm sơ qua chương 1 thì đây là một ít nhận xét (không chuyên) của mình: Sao mà nó bruh quá!
Đọc xong cả chương 1 nhưng mình vẫn chưa biết ai mới là main, bởi góc nhìn thay đổi quá nhanh và liên tục giữa các nhân vật. Do đó, dù cả chương 3k3 chữ với 4 nhân vật xuất hiện, nhưng ai cũng mờ nhạt và chẳng có điểm nhấn hay ấn tượng gì. 3k3 chữ nhưng hơn quá nữa là thoại, đa phần trong số đó là với cấu trúc khô khan như "A nói" "B đáp"...
Văn phong câu cú nói chung thì khá là ba chấm. Đọc thì thấy gượng gượng nhưng không phải chuyên môn nên mình cũng chả xác định rõ là lỗi như thế nào. Như thể nhai cơm có sạn mà lần mãi trong miệng vẫn chẳng thấy hạt sạn đâu ấy.
Và ngó nhẹ qua mấy chương sau thì nhắc nhẹ là không ai đánh dấu hồi tưởng và hiện tại bằng ghi chú đâu nhé! 🐧
Xem thêm
AUTHOR
Well, vì bạn nóng lòng muốn nhận xét thì đây chỉ là nhận xét của một đứa ất ơ nào đó để chỉ ra những lỗi hiển hiện ngay trước mắt thôi. Còn đánh giá chi tiết hơn bạn hãy chờ mod hoặc là những lão làng ghé qua nhé!
Btw, chúc bạn vững bước trên con đường viết lách!
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời