• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01. Thức Tỉnh

Chương 02: Năng Lực Quái Đản Gì Đây?

0 Bình luận - Độ dài: 2,334 từ - Cập nhật:

Hàng chục nghìn người chúng tôi được chia đều vào các máy bay chuyên dụng để đi đến nơi sẽ diễn ra bài kiểm tra đầu vào. Đó là một nơi hoang tàn, có lẽ đã bị bỏ rơi cả chục năm nay rồi, tôi tin rằng nơi đây sẽ ẩn chứa nhiều quái vật đấy. Nhưng tôi lại không thấy chỗ nào để máy bay hạ cánh xuống. Đúng lúc đó thì Takahashi nói qua bộ đàm " Chúng ta sẽ nhảy xuống bằng dù, kể cả chưa nhảy bao giờ cũng đừng sợ hãi. Mà tôi còn chưa phổ biến điều quan trọng nhất nhỉ? Năng lực từ huyết thanh năm nay của chúng ta được các nhà khoa học tài tình tiến hóa lên một đẳng cấp khác. Dù vẫn phụ thuộc vào người sử dụng nhưng nó có thể nâng cấp sức mạnh theo thời gian hoặc một vài tác nhân đặc biệt. Các bạn ở đây rất tài năng và là niềm tin cậy của toàn bộ nhân loại. Chúc may mắn, khóa tân binh thứ III, chúng ta sẽ gặp nhau vào 12 tiếng nữa.". Nói rồi anh ta tắt cái rụp, dù có hơi mạo hiểm vì không rõ phía dưới có thứ gì đang đợi nhưng tôi chắc chắn trước khi đến đây ai cũng đã chuẩn bị đủ tinh thần rồi.

Vù! Tôi đáp xuống một tòa nhà bị bỏ hoang, dù mục đích chính để ẩn nấp nhưng nhìn lại vỏ bên ngoài cũng không an toàn cho lắm. Lúc này tự nhiên tôi lại ngớ người ra, "làm sao để kích hoạt năng lực nhỉ?". Tôi bắt đầu bối rối, sao không ai nói gì về việc kích hoạt năng lực nhỉ. Trước khi ra chiến trận thì mỗi người đều được chọn một món vũ khí để chiến đấu. Tôi khá giỏi cận chiến nên lấy một dao găm.

Lúc đó có một chàng thanh niên ăn mặc như một rock star lướt qua, tôi mau chóng bày tỏ thắc mắc:

- Cậu gì ơi, cậu có thể cho tôi biết cách nào để khai phá năng lực của mình không?

- Ông chú gì đó ơi, già rồi hơi lú đấy. Chỉ cần tạo ra vết thương, máu tía ra là được. Nhưng nếu cách đó không được thì nghỉ làm người hùng ảo đi lão gà mờ.

Nói rồi đi luôn, dù có hơi cay cú một chút nhưng tôi vẫn cần phải nhịn. Nghĩ xong, tôi liền lát mất một nhát trên tay của mình. Trong thoáng chốc, những hình ảnh khó hiểu liên tục nhấp nháy trong não tôi. Nhanh chóng trở về thực tại, dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng tôi cũng không cảm nhận được được gì khác biệt. Phải chăng nó cần điều kiện gì đó chứ. Đang đăm chiêu thì bỗng nhiên có một con quái vật xuất hiện. Dù thấy rất nhiều trên sách báo, phim ảnh nhưng khoảng cách gần như vậy thì đây chính là lần đầu. Nó cao hơn 7 mét, có những chiếc răng nhô ra từ cái miệng nằm ngay chính giữa bụng nhưng nó lại không có tay.

Tôi thử lao đến đâm nó một cái nhưng lại như muỗi đốt inox, không xi nhê. Tiếp theo là các đòn võ uy lực kết hợp các sự uyển chuyển khi dùng dao găm. Dù nói là hết sức nhưng gần như còn không gây nổi sát thương và làm nó chú ý, thậm chí con dao tôi vừa sử dụng cũng đã mẻ vài phần. Không còn cách nào, tôi liền tìm cách ẩn nấp. Các con quái vật chúng đều có đặc điểm tương đồng nhau dù một số con sẽ có nhân dạng đặc biệt, mạnh về khoản gây sát thương nhưng khó kiểm soát cơ thể và nắm bắt mục tiêu. Chúng quá to lớn còn con người lại quá nhỏ bé. Thay vào đó thì con người quá khó để giết chúng vì khả năng tái hồi phục và lớp da thịt dẻo dai. Nếu không dứt điểm trong giây lát thì sẽ rất khó để giành chiến thắng. Với những con phổ thông, số răng trên bụng sẽ biểu trưng cho sức mạnh và thứ hạng của chúng, cao nhất được ghi nhận là 99.

Cũng không hẳn là khôn ngoan nhưng con quái bắt đầu lùng sục trong khi tôi vẫn đang nấp sau tảng đá lớn. Chưa kịp phản ứng, một cú đạp cực mạnh giáng xuống sau lưng tôi đẩy văng tôi ra xa vài mét. Dù bị thương nhưng tôi cảm thấy may mắn vì lúc nãy không dính đòn trực diện, nếu không đã chẳng toàn thây. Việc ưu tiên bây giờ của tôi phải đi tìm nơi trú ẩn. Tôi yếu đuối, đúng, nhưng nghĩ đến việc nhờ người khác giúp quả thật là không thể chấp nhận được. Nếu tôi không đủ mạnh mẽ thì sẽ chẳng trụ nổi được bao lâu, không phải lúc nào người khác cũng rảnh tay để giúp đỡ mình. Chính vì vậy, bản thân phải tự lập dù ngày hôm nay có phải bỏ mạng tại đây.

Vừa chạy tôi vừa thử suy nghĩ cách đối phó với tên quái vật. Nếu không thể cận chiến trực tiếp thì có thể lợi dụng địa hình xem sao. Dù có bị thương nhưng tôi vẫn đủ sức lực trèo lên một tòa nhà đôi bằng một chiếc thang cũ kĩ. Đó chính là một kĩ năng của người lính cứu hộ đầy ưu tú. Nhắm thời cơ con quái thấy tôi và bứt tốc chạy đến, tôi liền nhanh trí nhảy xuống một xe hàng gấu bông ở dưới. Dù có hơi cũ và bốc mùi nhưng không sao, đó chính là cách tối ưu nhất. Sập bẫy, con quái bị mất đà và bị hai tòa nhà đổ sập xuống. Nhưng tôi vẫn chưa thể vui được, nó chỉ là phương án tạm thời, không thể áp dụng cho tương lai được.

Sau khi nghe được tiếng động khổng lồ phía tôi, hàng loạt quái vật lũ lượt kéo tới. Thôi xong, chuyến này coi như bỏ rồi. Tôi không có thời gian để trốn thoát hay khả năng chống trả. Ngay lúc định từ bỏ thì tôi cảm giác bản thân được lơ lửng giữa trời. Hóa ra là một tân binh khác mang sức mạnh của loài chim. Nó chỉ là một nữ sinh cấp 3 thôi, không thể nào. Cô bé mở lời trước:

- Nhóm chúng cháu rất ấn tượng với chiến thuật của chú đấy! Hãy liên minh tạm thời với đám nhóc này nào. Nếu chú tin tưởng thì chúng cháu sẽ làm hết sức, nhưng hãy bỏ qua mấy cái giới thiệu lằng nhằng đi, tốn thời gian lắm, xong việc chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Trước đòn tấn công dữ dội của bầy quái vật, cô bé kéo tôi ra khỏi chiếc xe và rồi chúng tôi đã được dịch chuyển tới một nơi an toàn. Có lẽ đó cũng chính là một khả năng của ai đó trong nhóm bọn họ chăng. Nhóm bọn họ có những sáu người chưa tính đến cô bé nữ sinh, toàn là những cậu trai cô bé học sinh chưa đủ tuổi công dân mà đã thò mặt vào tận đây. Nhưng tôi nghiêm túc trả lời.

- Cảm ơn đã cứu sống ta trong tình huống vừa rồi, ta không biết phải đền đáp thế nào đây. Tuy nhiên, ta dù gì vẫn chưa có khả năng thức tỉnh năng lực, hoặc là không có luôn... Thế nên đừng bao dung cho ta làm gì, nó sẽ là gánh nặng cho các cô cậu đấy.

- Không sao! Nếu chú đây chấp nhận làm quân sự cho bọn này thôi cũng được. Dù gì những người như bọn cháu đều rất ít kinh nghiệm cả về khả năng chiến đấu hay chiến thuật. Mong chú tham gia.

Tôi gãi đầu trong sự bối rối, có quá nhiều sự mâu thuẫn trong suy nghĩ và cơ hội trước mắt. Nhưng rồi tôi vẫn quyết định từ chối vì nhiều hướng đi và mục đích của mình. Họ có chút thất vọng nhưng hứa sẽ giúp đỡ nếu tôi gặp nguy hiểm. Thế rồi tôi tạm thời chia tay tạm biệt bọn họ.

Từ lúc bắt đầu đến giờ đã được hơn năm tiếng rồi, tức chỉ còn bảy tiếng nữa là kết thúc. Tôi không biết mình có đủ mạnh mẽ để sống đến lúc đó không nữa, nhưng nếu sống được thì không có năng lực thì tham gia cũng vô nghĩa. Nhìn lại tổng thể bài kiểm tra đầu vào, có rất nhiều tân binh tài năng và trẻ trung. Rất nhiều năng lực được khai phá như điều khiển điện, tạo ra kết giới, tạo linh hồn cho các vật vô tri vô giác, hóa thành gấu xám,... Họ chắc chắn sẽ nằm trong top 10 người có thành tích cao nhất khóa này. Nhìn lại bản thân, tôi thấy thật tự ti về bản thân khi chỉ vô dụng chạy trốn trên chiến trường. Khát vọng sức mạnh càng lớn thì thứ nhận lại càng ít hay sao, thật là đen đủi mà.

Ngay lúc tôi đang ủ rũ thì thấy một quái vật lao đến, tôi chuẩn bị chạy trốn một lần nữa. Nhưng không, nó đang lao về phía khác, lấp ló ở đó chính là cậu bé chung phòng với tôi, nó đang bất tỉnh trên đống sỏi đá. " Không, không thể nào! Sao mình lại dính vào tình thế oái ăm như vậy được?". Mang danh là lính cứu hộ nhưng thấy người đang gặp nguy hiểm trước mắt mà lại hèn nhát đứng núp, mà đó lại còn là một đứa trẻ con còn tương lai đằng trước, thật không đáng được tôn trọng. " Mục đích của mày vào đây là gì hả Vũ? Mang danh vọng hão huyền, được người khác sùng bái hay sao? Nếu vậy thì đi chết đi! Thằng yếu đuối!". Tôi đã quyết rồi, dù có phải hi sinh mạng sống này ngay hôm nay tôi cũng phải cứu bằng được cậu nhóc đó.

Không chần chừ, như vũ bão, tôi lao đến bằng toàn bộ mạng sống của mình. Cố cấm chân con quái vật thêm một lúc, tôi cũng tranh thủ tìm cách để gọi cậu bé tỉnh dậy. Một tình huống thực sự khó khăn, nếu không đủ dũng khí chắc chắn sẽ không thể làm được. Tôi chạy đến và thu hút sự chú ý của nó, tiện tay ném vài hòn đá đến chỗ cậu bé đang nằm, xung quanh lại không có ai, quá khó cho tôi rồi.

Vì con quái vật không có tay mà chỉ có hai chân nên việc giữ cân bằng rất khó, tôi sẽ sử dụng một vài chiêu trò để làm nó không thể di chuyển được.

- Này con quái vật xấu xí, bố của mày đang ở đây đón con nè!

Tiếng động thu hút con quái vật, nó bắt đầu chuyển hướng sang tôi. Nhưng không, bây giờ mới là ác mộng. Con này mạnh và nhanh hơn hẳn con quái trước tôi đối mặt. Từng đòn dậm chân của nó mang uy lực kinh hoàng, nảy cả đất đá, rung chấn cả vùng. Một phút sơ hở, tôi bị nó đá văng ra xa cả chục mét. Thật sự nó rất đau đớn, cảm giác như sương sườn của tôi đã gãy vụn hết thảy, chân phải thì tê liệt. Tôi dùng hết sức bình sinh của mình đứng dậy, ném con dao găm để lần nữa thu hút sự chú ý của con quái vật. Lần này, nó không khoan nhượng mà trực tiếp dẫm nát người tôi. Hoàn toàn tê liệt, cơ thể tôi bất động kể cả có cố như nào, tôi dần chìm vào cơn mê.

" Này, mày chết rồi hả Vũ? Ý chí sống thấp quá đấy, đứng dậy đi kìa, còn đứa nhóc đang đợi ngươi cứu kìa, chỉ biết cho mình thôi sao. Người vẫn còn quá khỏe để đứng dậy, công việc, trách nhiệm đang đợi ngươi đấy. Dậy ngay đi!"

" Đúng rồi, mình vừa bị con quái chết đẫm đó nghiền nát hay sao? Một kẻ vô dụng như mình thì trên chiến trường không sống được cũng dễ hiểu thôi mà...Không! Mình vừa quên mất, mình còn thứ để bảo vệ cơ mà, không thể ngủ mãi như vậy được!"

...

Một luồng sáng phát ra chói sáng cả một vùng, tôi bắt đầu hồi phục thần tốc một cách đáng kinh ngạc. Mọi trấn thương đều lằn lặn, tôi nhặt lại con dao găm và lao nhanh đến chỗ con quái vật. Một sức mạnh đáng sợ tuôn trào trong cơ thể tôi, tôi nhìn lại bản thân mình. Có vẻ sức mạnh của tôi đã được tăng lên đáng kể, cả về hồi phục, sức tấn công, tốc độ và khả năng phòng thủ.

Với sự tự tin đang có tôi không ngần ngại lao đến và thể hiện những kĩ năng bản thân bao giờ ngờ. Từng nhát chém đều cực kì nhanh gọn đến nỗi tôi chưa kịp phản ứng. Tôi cầm con dao rất chắc chắn nhưng cũng không ngờ đòn tấn công lại sâu và mạnh như vậy. Dù con quái vật có cao lớn nhưng dưới sức mạnh áp đảo cũng phải bị khuất phục.

Kết thúc con quái vật bằng nhát chí mạng, tôi ngã gục trong sự thất thần. Tôi tự hỏi rằng năng lực của bản thân phải chăng là gia tăng sức mạnh. Chẳng kịp suy nghĩ nhiều, tôi liền gục xuống và bất tỉnh.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận