Cửa phòng mở và trượt đóng lại sau lưng, tôi ngồi phịch xuống ghế. Vẫn là khoang làm việc quen thuộc.
“Đại úy,” tôi lẩm bẩm trong miệng, nghe cũng oai ra phết. “Iris, đã nhận được hồ sơ Phái bộ chưa?”
“Đã nhận, Đại úy,” Iris đáp.
“Vậy mở lên cho tôi.”
Màn hình chuyển ngay sang hiển thị một tập tin gồm năm bức chân dung với những cái tên gọn lỏn bên dưới. Bốn gương mặt xa lạ và một gương mặt quen thuộc.
Trước cả khi tôi tốt nghiệp và bắt đầu làm việc ở hạm đội Stars Blade, gương mặt cô ta đã xuất hiện nhan nhản trên các bản tin.
Tôi còn nhớ một sự cố ở một mỏ khoáng thạch ở Ceti. Một cuộc nổi loạn của công nhân biến thành một vụ bắt giữ con tin. Khi đó cô ta đang là chỉ huy lực lượng an ninh khu vực đó. Ngay khi sự việc diễn ra, cô ta đã hành động ngay, ngăn chặn cuộc nổi loạn lan rộng, lập lại an ninh cho khu mỏ. Mọi thứ diễn ra nhanh gọn, hàng đống tiền của được bảo vệ. Cô ta thậm chí còn nhận được Huân chương vì sự kiện này. Nhưng những báo cáo nội bộ mà tôi có được lại hoàn toàn khác. Giải pháp mà cô ta đưa ra là tiễn đám phản loạn lẫn cả con tin về chầu trời.
Mái tóc bạch kim gần như hòa vào phông nền màu trắng phía sau, nhưng đôi mắt màu xanh biển cả như có thể xoáy vào sâu trong tâm trí người đối diện. Nếu nhìn chằm chằm bức hình quá lâu, tôi còn tưởng Đô đốc Augustine đang đứng trước mặt. Hai người bọn họ trông như thể phiên bản khác giới tính của nhau, dù ngoại hình không có nhiều nét tương đồng cho lắm.
Cô ta là Elysia Rynos, chỉ huy lực lượng an ninh. Tốt nghiệp Học viện Quân sự Calisto, chuyên ngành tác chiến đô thị và phòng chống khủng bố. Có hơn mười năm kinh nghiệm thực chiến tại các vùng thuộc Vành đai ngoài. Được cấp trên đánh giá có năng lực vượt trội.
Người thứ hai là tiến sĩ Maya Just, trưởng nhóm khoa học, chuyên ngành sinh học và văn hóa liên chủng tộc. Có vẻ bà ta là một nhân vật có tiếng trong ngành khoa học nhưng do tôi hầu như không để ý gì bên ngoài nên cũng không biết gì nhiều về bà ta. Thành tích của bà cũng khá đồ sộ. Hơn hết, bà ta có vẻ thân thiện, gương mặt giãn ra chứ không đanh đá như Rynos.
Người thứ ba là Frio, chỉ huy lực lượng L’Yarr. Anh ta thuộc chủng tộc chiến binh L’Yarr cao gấp rưỡi con người, làn da màu nâu và những cuộn cơ bắp rắn chắc như đá cuội. Tôi nhấp vào một đoạn video đi kèm. Trong đoạn băng, anh ta đang đứng giữa đối mặt với bốn mục tiêu. Một cú quét chân, một cú đấm móc, một cú xoay người thúc cùi chỏ và một cú quật. Bốn đối thủ nằm co quắp dưới sàn chỉ sau mười giây. Tốc độ của anh ta có vẻ tỉ lệ nghịch với vẻ thô kệch bên ngoài mà tôi cảm nhận. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Người thứ tư trong danh sách phái bộ là Yspol, một người Psylos với bốn cánh tay và làn da màu oải hương. Anh ta cũng thích nghiên cứu giống tiến sĩ Just. Và cuối cùng là Kailas, một chuyên gia ngôn ngữ, biết nhiều thứ tiếng nhưng thành thích khá khiêm tốn nếu so với phần còn lại. Cậu ta bằng tuổi tôi nên có lẽ chưa có nhiều kinh nghiệm.
Tôi nhìn những gương mặt và thở dài. Mới một chút thôi đã cảm thấy mệt mỏi hơn cả ngồi cả đêm viết luận. Về cơ bản, Augustine trao cho tôi một đội ngũ cực kỳ lành nghề. Họ giỏi hơn cả đội hình trong mơ của tôi. Ấy vậy tôi lại chẳng vui chút nào mà ngược lại. Có những nhân vật lớn như Rynos dưới trướng không phải lúc nào cũng hay, có khi họ còn chẳng chịu nghe mệnh lệnh một kẻ thiếu kinh nghiệm thực chiến như tôi. Augustine trao cô ta cho tôi như trao một sợi xích nhưng không trao vào tay mà đeo vào cổ. Một sợi xích vàng.
“Iris, hãy chọn cho tôi một phòng họp còn trống vào lúc tám giờ sáng mai, giờ tàu chuẩn. Gửi thông báo triệu tập nhân sự phái bộ.”
“Đã rõ, thưa Đại úy.”
Sau khi xác nhận mệnh lệnh triệu tập đã được gửi, tôi chuyển màn hình sang bản đồ ba chiều hành tinh Kopland, đồng thời mở thêm một trình soạn văn bản ngay bên cạnh. Kế hoạch cốt lõi là cần phải thiết lập quan hệ ngoại giao với Vương quốc Xazus. Lý do rất đơn giản, Xazus là quốc gia hùng mạnh nhất nhì ở Kopland. Họ cũng là những người đầu tiên tiếp xúc với Đế chế.
Tuần trước, sau khi một con tàu thăm dò của chúng tôi rơi trên đất bọn họ, chính Đô đốc Augustine đã đích thân ra mặt và có một cuộc trò chuyện ngắn với Quốc vương Etahlj của bọn họ. Cuộc gặp thất bại toàn tập vì hai bên chẳng hiểu gì nhau cả. Tuy vậy, thất bại không có nghĩa mọi thứ đã chấm dứt. Ít nhất thì trong báo cáo không có ghi nhận sự thù địch rõ ràng nào. Bây giờ tôi phải xây dựng lại mối quan hệ đó.
Bước đầu tiên và quan trọng nhất là xây dựng căn cứ an toàn cho cả đội.
“Iris,” tôi nói. “Hiển thị những địa điểm tiềm năng xây dựng Căn cứ Tiền tiêu trong bán kính một trăm cây số quanh thủ đô Do-a của Xazus. Lọc theo các tiêu chí sau. Đủ rộng để đáp hai tàu đổ bộ cỡ trung bình. Độ cao trên bảy trăm mét so với mực nước biển, có nước ngọt trong bán kính năm cây số và nằm ngoài tầm nhìn của bất cứ khu dân cư nào bên cạnh. Cũng có thể xem xét những nơi có khí hậu mát mẻ nếu có nhiều lựa chọn.”
Chuyến đi lần này không phải đi nghỉ mát, nhưng nếu có một nơi thỏa mãn được các yêu cầu chiến lược và cảm xúc thì tội gì không chọn. Trong lúc chờ đợi Iris phân tích dữ liệu, tôi lướt qua các vương quốc khác. Ngoài Xazus, tôi vẫn còn có Tristy, Yana, Humm dự phòng nếu cần.
“Tôi đã lọc được ít nhất mười điểm theo yêu cầu, được đánh số từ A1 đến A10,” Iris bỗng cất tiếng. “Trong đó điểm A4 có đủ cân bằng các yếu tố, điểm A6 có nguồn nước ổn định hơn cả,...”
Tôi lướt nhanh qua các vị trí và những bức ảnh chụp từ vệ tinh của cả mười địa điểm.
“Tôi chọn điểm A6,” tôi nói. Hoàn hảo là tính từ tôi muốn dành cho nơi này.
Đó là một thềm núi khá bằng phẳng nằm trên dãy núi xanh rì ở mạn bắc cách thành phố Do-a hơn bảy mươi cây số. Từ đây có thể bao quát toàn bộ thung lũng và đồng bằng phía trước mặt. Vào ngày quang đãng, toàn cảnh thủ đô Do-a có thể bắt trọn bằng những chiếc ống nhòm. Chỉ có hai cách tiếp cận nơi này. Một là tiếp cận từ bên trên bằng tàu. Hai là từ mặt trước nơi chân núi tiếp giáp với thung lũng. Chỗ này khá thưa cây cối, chủ yêu là cây bụi nhỏ và cỏ dại. Có một con suối chảy xuyên qua từ đỉnh núi phía sau xuống.
“Iris, chạy mô phỏng giả lập một cuộc tập kích vào căn cứ. Ta có khoảng hai mươi người, đối phương gấp ba lần số đó. Sử dụng súng trường. Đối phương có ưu thế am hiểu địa hình. Dựa trên địa hình, tính toán xem ta có thể phòng thủ được không?”
“Đang khởi chạy.”
Một nhóm hai mươi chấm xanh nhanh chóng hiện ra và bố trí thành một hình vòng cung phòng thủ, tập trung hỏa lực vào vào mặt trước của thung lũng. Bên dưới là sáu mươi chấm đỏ, chia thành nhiều nhóm nhỏ từ năm đến mười đơn vị. Chúng chiếm giữ những vị trí khuất tầm nhìn gần mép núi.
Sau một hồi chuẩn bị xong đội hình, hai nhóm hơn bốn mươi đơn vị dưới thung lũng xông ra và khai hỏa. Những tia năng phóng thẳng về phía quân phòng thủ, và bên trên cũng bắt đầu bắn trả. Những đường đạn đạo hai bên bắn qua bắn lại ỳ xèo màn hình. Từng chấm đỏ dần biến mất khỏi màn hình.
Nhân lúc hỗn loạn, một nhóm du kích mười đơn vị luồn lách qua địa hình và đã tiếp cận được sườn núi. Bọn họ âm thầm men theo dòng suối, lên đến căn cứ mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Khi đã tiếp cận được mục tiêu, nhóm đặc nhiệm xả hàng loạt đạn vào các đơn vị phòng thủ. Đội hình bên xanh bị xé toạc trong vòng chưa tới một phút.
“Mô phỏng kết thúc,” giọng Iris vang lên lần nữa. “Thời gian phòng thủ theo thời gian thực hai tiếng bốn mươi sáu phút ba mươi hai giây. Kết quả: Phòng thủ thất bại.”
“Phân tích lý do thất bại?” tôi nói, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào dòng thông báo đang hiện trên màn hình.
“Đang phân tích,” Iris đáp. “Đã hoàn thành phân tích. Thất bại do ba nguyên nhân chính sau.
Một, sai lầm trong nhận thức tình huống, hay còn gọi là ‘tư duy đường hầm’. Quân xanh tập trung toàn lực đối phó với cuộc tấn công trực diện từ thung lũng. Không phân bố lực lượng dự bị đối phó với những tình huống bất ngờ.
Hai, bỏ qua vị trí dễ tổn thương. Con suối trong giả lập là điểm yếu sống còn nhưng chỉ được xem là một phần của điểm yếu chính. Trong giới hạn của giả lập, cả hai bên chỉ có các trang bị tối thiểu cho việc tấn công và phòng thủ. Khả năng đối phương tập kích từ các hướng khác đã bị bỏ qua nhưng thực tế vẫn có thể có những điểm yếu quan trọng khác.
Ba, do yếu tố bên ngoài. Khả năng nghi binh của đối phương nhờ vào sự am hiểu địa hình cũng là một yếu tố cần xem xét.
Kết luận: Lực lượng phòng thủ đã quá phụ thuộc vào lợi thế địa hình ở mặt chính diện, dẫn đến sự chủ quan trong việc đánh giá các mối đe dọa phi đối xứng.”
“Nói tóm lại, vấn đề không nằm ở điểm A6? Ngược lại, nơi này phòng thủ quá tốt khiến tôi chủ quan?”
“Có thể nói nôm na như vậy.”
“Được rồi. Cảm ơn cô.”
Vậy là xong. Tôi sẽ giao nhiệm vụ đổ bộ, thiết lập căn cứ và phòng thủ an ninh cho Rynos và Frio.
Sau khi đã có căn cứ, tôi sẽ gửi thư xin gặp vEtahlj và có thể chuẩn bị thêm một vài món quà thiện chí. Vấn đề là tôi chưa biết gì nhiều về văn hóa của người Kopland. Tôi không muốn bức thư bị hiểu lầm là tối hậu thư, tặng món quà nào để không vô tình xúc phạm đến bà cố của ông anh họ của ông vua tiền nhiệm của họ, kiểu vậy.
Chưa hết, toàn bộ kế hoạch này dựa vào một giả định mong manh Etahlj là một vị vua lý trí và biết lắng nghe. Nếu ông ta suy nghĩ khác, tôi phải ném ngay kế hoạch này qua cửa sổ và nhảy ngay sang kế hoạch B, thậm chí là C, D, F, G, H. Bảng chữ cái có bao nhiêu ký tự tôi phải dùng hết. Thật khó nghĩ.
Tôi ngả người tựa vào ghế và bất giác liếc qua chiếc đồng hồ trên tay. Chết thật. Đã lố giờ ăn tối hơn nửa tiếng. Thời gian có vẻ chạy nhanh hơn khi ta không để ý đến nó. Tôi liền đứng dậy, đẩy cửa và bước ra ngoài.
Khu nhà ăn sĩ quan vẫn mở cho đến tận tám giờ nhưng tôi không có tâm trạng đến đó cho lắm. Nên tôi dừng lại ở một quầy cung cấp thực phẩm tự động đặt dọc hành lang và lấy một phần bữa tối, tiêu chuẩn số bảy. Chừng nửa phút xử lý, một khay thức ăn được đẩy ra, cùng một chai nước khoáng. Phần ăn của tôi có một miếng thịt bò nhân tạo được ép từ protein chất lượng cao và một túi súp rau củ dạng sệt. Nhìn không được đẹp mắt cho lắm nhưng đủ dinh dưỡng.
Tôi không về phòng mà ăn bữa tối cạnh quầy. Dù sao cũng chẳng có ma nào quanh đây. Phòng làm việc và sinh sống của tôi nằm tít ở mạn trái cánh tàu, ngoài tôi thì không có ai khác cả. Nếu có thì tôi cũng không bận tâm.
Rưới mớ súp lên miếng thịt bò cho đỡ khô rồi tống nó vào miệng và nhai. Vị không tệ lắm. Nhưng món này mà gọi là ‘thịt bò’ thì đúng là xúc phạm đến những miếng bò mọng nước chân chính. Tôi vừa ăn bữa tối vừa liếc xuống hành tinh xanh và tự hỏi bữa tối của những người nông dân Kopland mùi vị thế nào. Chắc là ngon hơn miếng protein tổng hợp này rồi. Bọn họ là nông dân, có khoai tây, thú nuôi các thứ mà. Lạ thật đấy. Tôi là sĩ quan của Đế Chế mà lại đi ghen tị với bữa tối của họ. Đó là những điều nhỏ nhoi đáng trân quý mà Varus và phe của hắn sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi. Tôi nuốt miếng protein cuối cùng xuống bụng rồi ném cái khay rỗng vào máy tái chế đặt cạnh quầy và trở về phòng.
Tôi ngồi ở ghế và nhìn chằm chằm màn hình. Tôi cũng không biết làm gì hơn nữa. Kế hoạch cơ bản chỉ có vậy. Thế rồi tôi mở bản tin tổng hợp được gửi đến từ khắp nơi từ Đế chế. Hầu như mọi tin tức đều vô thưởng vô phạt, chỉ là tôi muốn xem để biết nhịp sống bên ngoài con tàu như thế nào.
Tin mới nhất là một cuộc họp báo của Bộ quốc phòng. Đại Đô đốc Nhật An, Tổng Tư lệnh Lực lượng phòng vệ Đế chế Sol đứng sau bục với bộ quân phục nghi lễ màu xanh, tua rua và huân chương khắp ngực. Vẻ mặt bình thản như mặt biển lúc trời lặng gió.
“Thưa Đô đốc. Liên bang Valvaran vừa thiết lập trạm quan sát mới tại Dark Ayre. Ngài đánh giá động thái này như thế nào?” Một nhà báo quân sự đặt câu hỏi.
“Đây chắc chắn là một động thái thăm dò chiến lược,” Đại Đô đốc trả lời ngay. “Valvaran đang tính toán xem giới hạn của chúng ta ở đâu. Họ muốn biết liệu việc chúng ta tập trung vào các phái bộ viễn chinh có làm suy yếu khả năng phòng thủ ở các vùng biên giới nhạy cảm hay không.”
“Vậy giải pháp của Bộ Tư lệnh là gì, thưa Đô đốc?” Một nhà báo khác tiếp tục hỏi.
“Tôi đã đệ trình kế hoạch tái kích hoạt Hạm đội Argus lên Hội đồng, đặt nó làm lực lượng đồn trú sẵn sàng phản ứng với bất cứ hành động leo thang nào của Valvaran tại Dark Ayre. Chúng ta phải cho Valvaran rằng chúng ta có đủ năng lực và ý chí làm cả hai việc cùng một lúc. Bảo vệ những gì chúng ta đang có và mở rộng...”
Bỗng tiếng chuông cửa vang lên kéo tôi ra khỏi bản tin.
“Mời vào,” tôi nói, giọng hơi khàn.
Cửa phòng trượt mở. Một nhân viên hậu cần trẻ tuổi bước vào, trên tay cầm theo hai chiếc hộp lớn. Cậu ta trông y hệt tôi lúc đứng trước Augustine, như một con mèo lần đầu tiên nhìn thấy tàu vũ trụ.
“Thưa Đại úy,” cậu ta nói. “Quân phục mới của Ngài.”
Cậu ta cẩn thận xếp hai bộ quân phục lên chiếc bàn trống gần đó và chào điều lệnh rồi lướt vội. Tôi bước đến, nhặt một chiếc hộp lên và mở niêm phong lấy bộ đồng phục ra.
Bộ quân phục có màu xám than thay vì màu trắng. Trên cổ áo, là một mũi tên bạc đặt trên ngôi sao tám cánh, là biểu tượng của hạm đội viễn chinh. Tôi lướt các ngón tay trên lớp vải, mùi vải mới lan tỏa như nước hoa trong không khí. Nó nặng thật. Không phải vì trọng lượng của bộ đồ mà là trách nhiệm mà bộ quân phục mang lại.
Tôi tắt màn hình. Căn phòng lại chìm vào im lặng. Một ngày làm việc điển hình của tôi kết thúc vào chín giờ tối, sau đó tôi sẽ dành ra một tiếng đọc sách. Tôi đang đọc cuốn “Chân trời hợp nhất” nhưng giờ tôi không có hứng cho lắm.
Phải rồi. Hôm này hình như là Chủ nhật, tức là ngày mai tôi sẽ được nghỉ theo lịch nếu mình vẫn còn là một thiếu úy phân tích dữ liệu. Một ngày thoải mái không cần phải nghĩ ngợi gì bỗng tan biến thành bọt xà phòng.
“Iris,” tôi nói. “Kết nối đàm thoại với Niko Nakayama.”
Vài giây sau, khuôn mặt của Niko hiện lên trên màn hình, đằng sau cậu ta là một mớ dây cáp loằng ngoằng.
“Aris!” Niko vẫy tay chào và cười lớn. “Thiên thạch sắp đâm vào trái đất rồi hay sao mà gọi cho tôi thế này. Tưởng cậu chỉ thích nói chuyện với AI thôi chứ?”
“Chắc là vậy đấy,” tôi bật cười. “Não tôi sắp bốc khói rồi đây này. Cậu rảnh không? Tôi cần một ly bia hay gì đó dập đám cháy này.”
“Chà, khó từ chối đây. Quán The Void được không? Tôi sẽ đến đó trong mười phút nữa.”
“OK.”
Quán nằm ở một con tàu nhỏ nằm neo bên cuối đuôi kỳ hạm. Tôi lấy thang máy chuyển tàu rồi bước vào quán. Lúc tôi đến quán có tầm mười khách, bọn họ có vẻ đều là sĩ quan có ngày nghỉ vào thứ Hai như tôi. Niko đến ngay sau đó. Cả hai chọn một bàn khuất ở trong góc và gọi một chai whiskey Terra, nhập khẩu từ Trái đất. Niko gọi một ly cocktail màu mè hoa lá gì đó mà tôi không quen thuộc cho lắm.
“Nghe nói cậu mới lên chức hả?” cậu ta nói sau khi uống một hớp dài. “Sao không mặc quân phục mới?”
“Chưa muốn mặc lắm,” tôi nhún vai, cũng không muốn giải thích thêm. “Thôi nào. Đừng nói chuyện công việc nữa.”
“Ừ, dzô,” Niko nói và cụng ly với tôi. “Cậu đọc xong cuốn ‘Chân trời hợp nhất’ chưa?”
Tôi lắc đầu và cứ thế Niko và tôi nói mấy câu chuyện vớ vẩn. Tôi nói về đội bóng chày yêu thích của tôi ở quê nhà vừa mới giành được chức vô địch đầu tiên. Niko kể cho tôi nghe chuyện cậu ta đang cố độ lại chiếc drone giao hàng cổ lỗ từ thời ông cố để lại. Rồi nhảy qua chuyện cậu ta hẹn hò với một cô nàng nóng bỏng hồi nghỉ phép. Một lúc, tôi gần như quên sạch nhiệm vụ và áp lực trên vai mình. Chỉ còn lại mùi cồn và tiếng cười của bọn tôi.
“Đại úy Heartfield này,” Niko nói khi đã ngà ngà say. “Cậu không tính có bạn gái sao? Đừng nói với tôi...”
Tôi nghiêng đầu, chờ đợi câu nói đùa quen thuộc.
“...Là cậu định kết hôn với cô trợ lý của cậu đấy nhé? Iris ấy,” Niko nói và nở một nụ cười mà tôi chỉ thấy ở mấy tên dê xồm. “Tính cách của cô ấy có thể đáng yêu đấy nhưng bản cập nhật sau có khi không còn đáng yêu như thế nữa đâu. Tôi là dân kỹ thuật nên hiểu rõ ba vụ này lắm.”
Tôi bật cười và lắc đầu.
“Ít nhất thì Iris không phàn nàn,” tôi nói. Đó là một câu đùa nhưng cũng có một phần sự thật.
“Thôi nào, Aris,” Niko phẩy tay. “Hay cậu có hôn thê ở nhà rồi mà giấu. Tôi nghe nói mấy gia tộc lớn hay có mấy cái hôn nhân chính trị, chính em gì đó. Nhà cậu không thế à?”
“Thật ra là có đấy,” tôi gật đầu. “Hồi còn ở nhà, mấy người bạn quý tộc của mẹ tôi lúc nào đến nhà cũng dẫn theo mấy đứa con gái lá ngọc cành vàng của mấy bả tới. Chủ ý của mẹ tôi chứ đâu. Xong là mấy bà mẹ rủ nhau đi đâu đó và vứt lại đứa con cho tôi. Làm như nhà tôi là nhà giữ trẻ, còn tôi thì bảo mẫu không bằng.”
Niko phá lên cười, một tràng cười to đến nỗi cậu ta suýt nữa ngả người ra sau ghế. Vài sĩ quan ở bàn gần đó tò mò quay lại nhìn, có lẽ họ nghĩ có diễn viên hài đang tác nghiệp quanh đây.
“Thế cậu làm gì với ‘đám trẻ’ đó? Đừng nói với tôi cậu lôi bảng tính ra để nói chuyện đấy nhé?”
“Được thế tôi còn mừng. Mấy nhỏ cũng chẳng vừa đâu. Mấy bà mẹ của mấy nhỏ biến mất là vẻ ngây thơ, thục nữ biến đâu mất. Tôi thề là có đứa nó còn nói với tôi kiểu này. ‘Anh Aris này, em đây là tiểu thư nhà ABC, gia đình em sở hữu một nửa vành đai tiểu hành tinh. Anh thấy em thế nào?’ Cứ như rao cá ngoài chợ. Thời đại nào rồi mà còn làm như thế.”
“Con nhỏ đó...,” Niko vừa nói vừa lấy lại hơi sau một tràng cười. “Con nhỏ đó...nói thế với cậu thật á? Không ngạc nhiên khi cậu sẵn sàng tham gia đội viễn chinh này.”
“Không hẳn, nhưng cũng có một phần nào đó đúng đấy,” tôi thừa nhận và bật cười. “Quả thực tôi muốn đi thật xa để tránh ba cái chuyện phiền phức đấy.”
“Mấy nhỏ đó xinh không?” Niko hỏi, đúng kiểu của cậu ta.
“Tất nhiên rồi. Không xinh thì cũng có cách làm cho xinh lên mà. Nhưng kiểu gì cũng nhìn cứ na ná nhau, như được sản xuất ra cùng một lò. Từ cách đi đứng, nói chuyện, ăn mặc. Cậu thích không, tôi giới thiệu cho một lô.”
“Thôi, thôi, tôi xin kiếu.” Niko tặc lưỡi và lắc đầu. “Kỹ sư quèn như tôi, chắc xin làm giúp việc cho nhà bọn họ còn không nổi chứ đừng nói.”
“Không đâu, có đứa cũng thích mấy anh trai viễn chinh lắm.”
Niko vẫn lắc đầu và gọi thêm một ly cocktail màu đỏ.
“Nghiêm túc nhé?” Niko bỗng đổi giọng. “Cậu chê hàng công nghiệp. Thế tiêu chuẩn của cậu thế nào?”
“Ai đó hiểu tôi là được,” tôi nói ngay. “Và cũng không nhìn tôi như một khoản đầu tư hoặc bảo hiểm.”
Niko im lặng một lúc, như đang suy ngẫm điều gì đó.
“Chà,” cậu ta khẽ gật gù. “Nghe thì đơn giản nhưng khó đấy. Đôi lúc chính mình còn không hiểu bản thân mình nữa là người khác.” Rồi cậu ta nâng ly cocktail của mình lên. “Chúc cậu tìm được một người như thế, Aris à. Vì những người hiểu chuyện.”
“Vì những người hiểu chuyện,” tôi nói và cụng ly whiskey với cậu ta.
Lần đầu tiên, tôi nghe cậu ta nói những câu đậm màu triết lý như vậy. Tôi uống một hơi cạn ly rượu rồi đặt nó lên bàn.
“Có lẽ đến đây thôi,” tôi nói và đứng dậy. “Ngày mai tôi còn có cuộc họp sớm.”
“Rồi,” Niko gật gù rồi cũng đứng dậy. “Ngài Đại úy phải đi làm việc lớn mà.” Cậu ta vỗ vai tôi. “Nếu có vướng mắc gì. Nhớ gọi cho tôi. Chắc sẽ giúp được gì đâu nhưng tôi có thể mời cậu vài ly.”
“Cảm ơn cậu, Niko,” tôi gật đầu.
“Bạn bè mà. Ơn nghĩa với chả nghĩa. Giờ thì đi đi. Kopland đang chờ Ngài đấy.”
Tôi gật đầu lần nữa rồi vỗ nhẹ vào vai cậu ta rồi quay người rời khỏi quán và trở về phòng trên kỳ hạm.


0 Bình luận