• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Biên niên sử Kopland

Chương 1

0 Bình luận - Độ dài: 2,289 từ - Cập nhật:

Này, bạn có tin được không? Da mặt của tôi sạm đi nhiều sau ba năm trời tiếp xúc với ánh sáng lam hắt ra từ mấy chiếc màn hình điều khiển. Nếu tôi áp lòng bàn tay lên nửa mặt và chụp hình thì như thể chúng thuộc về hai người khác nhau. Có lẽ đã đến lúc ra ngoài kia phơi nắng nhiều hơn. Tôi cần một công việc mới. Mà thực ra tôi vẫn đang cố dành lấy công việc ấy đây.

Chuyện là hơn hai tháng trước, hạm đội viễn chinh Stars Blade trong lúc thực hiện nhiệm vụ đã phát hiện ra một hệ sao mới. Bọn họ đặt tên là hệ sao Kopland và đem người đến đóng quân quanh vành đai các hành tinh. Phân bộ của tôi có nhiệm vụ phân tích hành tinh Kopland, một hành tinh có sự sống trong hệ sao. Vẫn như mọi ngày, trợ lý AI mẫn cán của tôi, Iris, đang nghiền ngẫm hàng terabyte dữ liệu thu thập được. Còn tôi ư? Tôi xem kênh NatGeo phiên bản vũ trụ, chương trình mang tên: Những người đàn ông cuốc đất.

Nội dung cũng chẳng có gì đặc sắc, chỉ là một tốp nông dân mồ hôi nhễ nhại đang hùng hục cuốc đất, thỉnh thoảng mấy cha nội này lại ngước lên trời như thể vừa nghĩa ra được cái gì đó hay ho lắm.

Nếu có ai đó nói với tôi đây là phim tài liệu về tổ tiên loài người vài ngàn năm trước, tôi cũng tin đấy. Trông bọn họ giống hết chúng ta. Tôi thậm chí còn viết giả thuyết của mình trong bản báo cáo, có khi bọn họ là hậu duệ của nhân loại thời kỳ đầu của kỷ nguyên khám phá vũ trụ. Một quyết định mà tôi cho là vừa thông minh mà cũng vừa rất là ngu. Rất ngu là vì tôi hoàn toàn không có bằng chứng nào cho nhận định này. Còn rất thông minh là tôi muốn ‘quậy đục nước’ mấy người ở Hội đồng. Miễn là bọn họ còn tranh cãi thì vẫn còn cơ hội cho một giải pháp khôn ngoan hơn.

Bởi vì thuộc địa hóa một hành tinh hoàn toàn xa lạ thì được gọi là ‘mở rộng tầm ảnh hưởng của Đế Chế’, còn làm điều tương tự với anh em họ hàng bị thất lạc của mình thì sẽ bị dán mác là ‘tội ác’.

Tôi biết không phải tất cả mọi người đều nghĩ giống tôi nhưng ít nhất có vài người như thế mà tôi biết. Đang mải miết suy nghĩ thì một tiếng bíp từ thiết bị liên lạc trên cổ tay văng lên, làm tôi giật nảy mình.

“Thiếu úy Heartfield!” Giọng của Chronos, AI trung tâm của Stars Blade vang lên. “Đô đốc Augustine yêu cầu anh có mặt tại phòng chỉ huy. Ngay bây giờ!”

“Rõ!” tôi đáp, gần như là phản xạ. Dù tôi biết Chronos không cần xác nhận.

Tôi đứng bật dậy, suýt nữa làm đổ cốc nước cam trên bàn. Tim tôi bỗng thúc mạnh trong lồng ngực. Những mệnh lệnh kiểu “ngay bây giờ” hay “ ngay lập tức” không bao giờ là tin tốt. Với những gì tôi đã làm thì tôi có linh cảm không được hay cho lắm.

“Iris, có thông tin gì về nội dung cuộc họp của tôi không?” tôi hỏi.

“Không có, thưa Thiếu úy. Lệnh triệu tập được xếp loại Alpha. Không có thông tin đính kèm.”

“Hay rồi đây,” tôi lẩm bẩm, rồi hít một hơi dài, vuốt lại bộ quân phục và đẩy cửa bước ra ngoài.

Hành lang từ phòng làm việc đến phòng chỉ huy dài và vắng lặng. Chỉ có tiếng ro ro của quạt thông gió và tiếng gót giày gõ nhẹ lên sàn. Tôi đi ngang qua một dãy cửa kính trong nhìn ra ngoài không gian. Từ đây, tôi có thể nhìn thấy Kopland treo lơ lửng giữa màn đêm. Ánh sáng của ngôi sao chủ chiếu xiên từ bên mạn tàu trái qua và phủ lên Kopland, chia quả cầu làm hai nửa sáng tối đều nhau. Nửa bên trái là những mảng lục địa màu lục của rừng rậm, được bao quanh bởi màu lam của đại dương. Phủ lên phía trên là những mảng mây trắng. Nửa còn lại chỉ là một màn đen kịt, chìm hẳn vào nền trời như thể chỉ có nửa sáng là tồn tại. Càng nhìn hành tinh lại trông càng giống với Trái đất khi nhìn từ Mặt trăng.

Khung cảnh làm tôi nhớ nhà thật đấy, nhưng tôi không có nhiều thời gian. Tôi phải rời đi ngay.

Cánh cửa kim loại phòng chỉ huy trượt mở ngay khi tôi bước đến. Một làn gió lạnh ùa ra như thể sau cánh cửa là phòng áp suất. Đô đốc Augustine ngồi phía sau bàn làm việc đối diện cửa ra vào. Hai tay đan vào nhau, chống lên bàn. Nhưng người khiến tôi chú ý nhiều hơn đứng khoanh tay, một chân co lên, dựa lưng vào tấm kính trong nhìn ra ngoài, như thể hắn ta mới là chủ nhân của căn phòng này. Hắn là Varus Alderst, chỉ huy lực lượng tấn công của hạm đội viễn chinh. Hơn hết, hắn là con trai trưởng Ngài Hội đồng Marcus Alderst.

Hiển nhiên hẳn phải có mặt ở đây rồi. Hắn mặc một bộ quân phục màu xám than, vừa vặn hoàn hảo với vóc dáng của một người mà bạn sẽ thấy khi Đế Chế cần tuyển quân. Hắn nhếch một bên mép khi thấy tôi, một lời chào quen thuộc mỗi khi hai chúng tôi chạm mặt nhau.

“Đô đốc,” tôi cất tiếng chào trước khi bước vào.

“Heartfield,” ông đáp. “Ta đã đọc báo cáo của cậu. Rất thú vị đó.”

Tôi ghét từ đó. Trong từ điển của các sĩ quan ‘thú vị’ có nghĩa là ‘nằm ngoài tiêu chuẩn thông thường, có khi là hỗn loạn’.

“Cảm ơn Đô đốc,” tôi nói như thể nhận được một lời khen thực sự.

“Giả thuyết của cậu, Heartfield,” ông nói và khẽ lắc đầu. “Dù chỉ là một phần nhỏ trong báo cáo, thậm chí còn chẳng có bằng chứng nhưng lại trở thành chủ đề tranh cãi nảy lửa trong Hội đồng.” Ông hướng ánh mắt màu xám tro về phía tôi. “Phe của dì cậu, Ngài Sterling thì xem đây là cơ hội cho một cuộc ‘đoàn tụ’ sau hàng ngàn năm xa cách. Phe quân sự thì cho rằng đây là mối nguy lớn.”

Varus cuối cùng cũng đẩy lưng khỏi cửa kính và bước về phía tôi. Mỗi bước đi của hắn bao giờ cũng tự tin, ánh mắt như thể chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì bên dưới đường chân trời.

“Thưa Đô đốc,” hắn ta nói rồi liếc qua nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý. “Tư tưởng lãng mạn này không phải thứ gì đó mới lạ. Sự kiện Nexy đã dạy chúng ta rằng nhân từ với kẻ thù là tàn ác với bản thân. Giải pháp duy nhất là áp đặt trật tự bằng sức mạnh, vừa nhanh lại vừa gọn.”

‘Sự kiện Nexy’ được nhắc đến như một cây kim nhọn đâm thẳng vào lồng ngực, không đau lắm nhưng cảm giác nhoi nhói. Tôi gọi chiêu đó của hắn là ‘lá bài Nexy’. Một chiêu thức kinh điển và rẻ tiền, tấn công vào di sản nhà Heartfield, cụ thể là sự thất bại của cha tôi.

Tôi siết chặt nắm đấm. Có lẽ nếu ở một quán bar nào đó thì tôi đã tặng hắn một cú thẳng vào mõm. Nhưng ở đây, trước mặt Đô đốc Augustine, tôi chỉ biết tự nuốt cơn tức xuống bụng.

“Ngày ấy, nếu chúng ta làm khác thì hơn bảy trăm sinh mạng của những công dân Sol...” hắn ta vẫn tiếp tục bài ca của mình.

“Được rồi, Chỉ huy Alderst. Ta biết bài học đó là gì, cậu không cần phải nhắc lại.” Augustine cắt ngang lời của Varus. “Chúng ta ở đây là vì Hội đồng đang bế tắc. Quả bóng trách nhiệm được đã đá thẳng vào chân ta.”

Ông dừng lại ở đó và đứng dậy, để lại một sự yên lặng bao trùm toàn căn phòng. Ông bước lại cạnh cửa sổ phía sau bàn làm việc, chắp tay sau lưng và nhìn ra bên ngoài. Bóng lưng ông thẳng tắp như một bức tượng tạc.

“Nhìn xuống Kopland, hai cậu thấy cái gì?” ông bất ngờ đặt câu hỏi.

Varus nhún vai như thể câu hỏi quá đơn giản.

“Một tài sản chưa được khai thác, thưa Đô đốc,” hắn nói. “Một hành tinh với trữ lượng khoáng thạch trọng lực dồi dào, hệ sinh thái độc đáo có tiềm năng trong ngành Y và lực lượng lao động tiềm năng. Tôi cũng thấy một đe dọa tiềm tàng đến lợi ích của Đế Chế nếu chúng ta lơ là. Tóm lại, tôi thấy một mục tiêu cần bảo vệ và kiểm soát.”

Tôi phải công nhận đó là một câu trả lời chuẩn sách giáo khoa. Thứ hắn thấy là một bảng tính với các cột và hàng giao nhau. Augustine không bình luận gì, mắt cũng không chuyển sang chỗ khác.

“Còn cậu thì sao, Heartfield?”

“Tôi cũng thấy những gì Chỉ huy Alderst thấy, thưa Đô đốc,” tôi nói ngay, thực tế vốn là như vậy. “Nhưng tôi cũng thấy chúng ta trong bọn họ. Một chủng loài biết lao động, biết yêu, biết chia sẻ, cũng phạm sai lầm, cũng biết sửa lỗi. Có thể giả thuyết của tôi sai, chỉ là chúng ta đừng vội vàng kết luận trước khi mọi chuyện sáng tỏ.”

Augustine bỗng xoay người lại đối diện với hai chúng tôi.

“Chúng ta hẳn sẽ có nhiều thời gian cho chuyện này. Hai cậu biết đấy, để Hội đồng tranh cãi và không làm gì cả. Nếu như không có vụ rơi tàu thăm dò tuần trước. Kopland đã biết sự tồn tại của chúng ta. Cứ để như vậy chắc chắn không phải cách.” Ông quay lại bàn làm việc và ngồi xuống. “Cả hai cậu đều có lý cả. Chỉ là không thể đi chung đường và cùng một thời điểm. Vì vậy, với tư cách chỉ huy hạm đội viễn chinh, ta chọn cả hai người bọn cậu.”

Tôi bất giác liếc qua nhìn Varus như thể muốn hỏi xem hắn có nghe giống những gì tôi đã nghe không. Hắn cũng có vẻ bối rối.

“Aris Heartfield,” Augustine gọi tên tôi. “Cậu được tạm thời thăng lên cấp bậc Đại úy, toàn quyền chỉ huy Phái bộ Tiếp xúc và Phát triển Kopland. Cậu sẽ dẫn một đội ngũ chuyên gia mà ta đã chọn đổ bộ xuống Kopland. Nhiệm vụ của cậu là tìm hiểu người bản địa, thiết lập quan hệ và chứng minh phương pháp của cậu là đúng.”

“Rõ, thưa Đô đốc!” tôi đáp, nhưng não tôi như bị đơ ra, chưa hiểu chuyện gì vừa diễn ra.

“Chỉ huy Varus Alderst, cậu sẽ là phương án B. Sẵn sàng can thiệp bất cứ lúc nào khi tình hình vượt ngoài tầm kiểm soát.”

“Rõ, thưa Đô đốc!”

“Đại úy Heartfield, tôi cho cậu ba tháng,” Augustine đứng dậy và chống hai tay lên mặt bàn. “Ba tháng để chứng minh là cậu đúng. Sau ba tháng mà không có tiến triển hoặc trong lúc thực hiện nhiệm vụ có bất cứ biến số nào mà ta đánh giá là nguy hiểm thì cậu phải rút lui ngay lập tức. Varus sẽ thay cậu xử lý. Cậu hiểu chứ?”

“Tôi hiểu, thưa Đô đốc!”

“Cậu có ba ngày chuẩn bị. Hồ sơ Phái bộ sẽ được Chronos gửi ngay sau khi cuộc họp này kết thúc. Còn bây giờ, hai cậu có thể đi được rồi.”

Tôi và Varus đặt tay lên trán chào cùng một lúc rồi quay gót rời khỏi căn phòng với những bước chân tự tin mà tôi không hề có. Khi cánh cửa phòng chỉ huy đóng lại, Varus khẽ nghiêng người và nói nhỏ chỉ đủ để tôi nghe thấy trước khi rời đi.

“Đừng ngại cho gọi ta. Ta luôn sẵn sàng dọn dẹp mớ hỗn độn mà một kẻ chiếu mới như ngươi tạo ra.”

Hắn làm như giọng mình hấp dẫn lắm không bằng. Tôi không trả lời mà bước thẳng về phòng mình. Đi bộ một lúc tôi mới nhận ra chân mình hơi run. Tôi dần cảm thấy một áp lực khổng lồ đang đè nặng lên vai. Không chỉ là số phận của người dân Kopland, mà còn là sự nghiệp và cả những lý tưởng mà tôi theo đuổi.

Đi qua cửa sổ kính dài dọc hành lang, tôi lại dừng lại và nhìn xuống hành tinh Kopland. Mọi thứ vẫn y như vậy, ngoại trừ tôi nhận thấy vài đốm sáng nhỏ li ti như bụi mờ trên phần chìm trong bóng tối. Hình như đó là một thành phố của một vương quốc nào đó. Là một cộng đồng người đang sống, đang thở, đang ngắm sao trời hoặc đang chờ đợi màn đêm đi qua mà không biết số phận của họ đã được quyết định trên con tàu này. Tôi hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục đi về phòng. Tôi không có nhiều thời gian, mà nhiều việc cần phải chuẩn bị.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận